Công tử Cuồng Dã thực sự rất cuồng dã. Năm đêm liên tục bao năm thanh lâu lớn, lại bảo vô số oanh oanh yến yến nhảy múa năm đêm, tung tiền ra ngoài như đổ nước, nhưng chỉ để xem các cô nương khiêu vũ. Khí thế này quả nhiên cuồng dã đến cực điểm.
Công tử Buông Thả cũng thực sự buông thả. Liên tục năm đêm chiến đấu không nghỉ. Mỗi đêm đều quan hệ với cùng năm mỹ nhân, nhưng sáng sớm mỗi ngày, tinh thần vẫn tràn trề, khiến vô số người hoài nghi thân thể của hắn có phải làm bằng sắt hay không.
Vào đêm thứ sáu, Tiêu Lãng và Thiên Tầm vẫn cuồng dã buông thả.
Hai người lại đi vào trong thanh lâu thứ sáu. Tiêu Lãng vốn muốn hô to một tiếng
“bao hết”, nhưng hắn lại đột nhiên bị tiếng nói chuyện của mấy công tử trẻ tuổi thu hút. Trong nháy mắt, hắn đang nửa tỉnh nửa say đột nhiên trở nên tỉnh táo. Khuôn mặt hắn trắng bệch.
- Đã nghe nói chưa? Đệ nhất mỹ nữ vì yêu Tiêu Lãng mà tự tử rồi!
- Ngươi nói tới Đông Phương Hồng Đậu, giai nhân phương bắc tuyệt thế, một người từng khuynh thành, khuynh quốc kia sao? Đúng là mỹ nhân tuyệt thế. Nhưng đáng tiếc đã chết rồi!
- Tin tức này đã được xác nhận. Khắp đại lục đều đang bàn tán. Ai... Một hồng nhan khuynh thế như vậy mà lại chết đi. Thật đáng tiếc không thể được nhìn thấy dung nhan của nàng. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc mà!
Đề tài ba tên công tử bàn luận đã khiến rất nhiều người khách trong thanh lâu chú ý tới. Đó chính là đệ nhất mỹ nhân của đại lục. Bọn họ có thể không quan tâm sao?
Tiếng nói chuyện của ba tên công tử không lớn không nhỏ. Chỉ có điều thính lực của Tiêu Lãng quá biến thái dễ dàng nghe thấy rõ ràng.
Thiên Tầm cũng nghe được. Đầu tiên hắn nhìn về phía Tiêu Lãng. Khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Lãng đã trắng bệch, trong lòng hắn chợt cảm thấy lo lắng. Hắn nhất thời khẩn trương không biết phải làm thế nào.
Hắn biết rõ chủ nhân của mình có thể phát cuồng. Tại Thanh Y Các, Tiêu Lãng đã phát cuồng một lần. Khi Độc Cô Hành chết, hắn cũng phát cuồng một lần. Lần này Đông Phương Hồng Đậu chết, sẽ là sự tức giận điên cuồng tới mức nào?
Tiêu Lãng không phát cuồng, cũng không tức giận. Hắn chỉ miễn cưỡng nở nụ cười. Sau đó hắn lấy từ trong người ra lượng lớn tiền tung ra ngoài, giọng nói bình thản dường như tâm tình không có gì bất ổn, vang lên ở bên trong đại sảnh:
- Ngày hôm nay chi phí của tất cả mọi người nơi này ta bao hết. Ta ra giá gấp mười lần, bao hết một đêm!
Trong nháy mắt, ánh mắt bà chủ thanh lâu này liền sáng rực lên. Con mắt của vô số cô nương trong thanh lâu cũng sáng lên. Cuối cùng vị công tử này đã tới đây sao?
Các nàng đã chờ đến mức mòn con mắt.
Bên trong đại sảnh có rất nhiều người khách. Phần lớn các vị khách nghe nói được ăn miễn phí, uống rượu miễn phí thì đầy sảng khoái, chắp tay khách khí nói với Tiêu Lãng vài câu, sau đó hài lòng rời đi.
Nhưng có vài công tử rõ ràng không thích mua món nợ này. Bọn họ không thiếu tiền, tính ra ngoài tiêu xài vui vẻ, ngươi nói bao là bao sao? Vậy chẳng phải bọn họ bị mất mặt rồi sao?
Bà chủ thanh lâu vừa mỉm cười, vừa đưa ra rất nhiều lời hứa hẹn hay ho, cuối cùng coi như cũng khuyên được mấy công tử rời đi. Cuối cùng chỉ còn dư lại ba công tử vừa nãy đã bàn tán về Đông Phương Hồng Đậu lại không chịu đi.
- Trả giá gấp mười lần sao? Ta không trả nổi sao? Ngày hôm nay trận này ta bao. Ta ra giá gấp mười lăm lần!
Một công tử trên người mặc cẩm y, mắt lạnh nhìn lướt về phía Tiêu Lãng, giọng nói có phần oán giận.
Bà chủ thanh lâu có chút khó xử. Tiêu Lãng lại mở miệng nói:
- Ta ra giá gấp năm mươi lần!
- Ngươi...
Vị công tử kia có chút suy sụp. Hắn không phải không ra nổi cái giá gấp năm mươi lần. Nhưng nếu để việc này truyền lại gia tộc, nói bọn họ ở trong thanh lâu tranh giành cô nương lại đập tiền loạn, sợ là trưởng bối trong gia tộc sẽ răn dạy mình. Chỉ có điều nếu để yên như vậy, hắn sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Nhất thời hắn tỏ ra lúng túng, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Dường như đúng lúc này tất cả kiên trì của Tiêu Lãng đã bị dùng hết. Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên dữ tợn. Đôi mắt chợt vằn đỏ, nhìn chằm chằm vào ba tên công tử này, điên cuồng hét lớn:
- Cút!
Bịch bịch!
Ba tên công tử bị dọa đến mức thân thể mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất. Con mắt bọn họ bắt đầu trở nên vô cùng hoảng sợ. Thực lực của ba người không tồi. Trên người Tiêu Lãng hoàn toàn không có huyền khí. Nhưng dựa vào khí thế của hắn giờ phút này thực sự khiến ba người sợ tới mức chấn động linh hồn.
Ba người nhìn khuôn mặt dữ tợn kia, nhìn cặp mắt đỏ như máu, toàn thân Tiêu Lãng bao phủ trong sát khí vô biên, thân thể bọn họ cũng trở nên run rẩy.
Đây là người sao? Hay là ma quỷ? Tại sao lại kinh khủng như vậy?
Bà chủ cùng với vô số nữ tử thanh lâu bên trong đại sảnh cũng bị dọa phát run. Người này tại sao lại đáng sợ như vậy? Thật sự khiến người ta cảm thấy hắn không giống như một con người, mà là một con huyền thú vô cùng cường đại bạo ngược? Hoặc là một ác ma đội lốt người?
Ba tên công tử ảo não đi ra. Bọn họ đi rất vội vàng, bước chân còn có chút không vững. Thỉnh thoảng bọn họ còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Lãng, dường như sợ hắn sẽ biến thành một con huyền thú nhào lên.
Tiêu Lãng không nhìn ba người bọn họ, mà trực tiếp đi tới một chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh cửa sổ nằm ngửa ra, nhắm mắt lại phất tay nói:
- Nhảy múa!
Các nữ tử liếc mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không di chuyển thân thể. Thiên Tầm khẩn trương đưa mắt về phía bà chủ ra hiệu. Bà chủ lập tức đánh tiếng bảo các cô nương bắt đầu nhảy múa.
Thiên Tầm không dám khuyên bảo. Hắn cũng biết giờ phút này mình có nói gì cũng vô dụng. Hắn không gọi cô nương tới ngủ cùng, một mình ngồi ở một chiếc bàn khác uống rượu. Thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt nhìn Tiêu Lãng, đầy vẻ lo lắng.
- Thiên Tầm, ngươi dẫn các cô nương đi ngủ đi. Ta muốn một mình yên tĩnh một chút!
Sau khi Tiêu Lãng nhắm mắt một hồi lâu, đột nhiên phất phất tay, cũng không nhìn Thiên Tầm tiếp tục nhắm mắt nghe tiếng sáo cổ. Thiên Tầm bất đắc dĩ thở dài, dẫn theo năm nữ tử rời đi.
- Tiếp tục nhảy múa. Chừng nào ta bảo các ngươi dừng, các ngươi mới được dừng!
Tiêu Lãng cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nằm ngửa nhìn lướt qua đám oanh oanh yến yến đang đứng bên trong đại sảnh nói.
Bà chủ dùng tay ra hiệu về phía các cô nương, bảo các nàng tiếp tục nhảy múa. Bà chủ cũng không dám đi tới bên cạnh Tiêu Lãng, sợ chọc giận người tính tình cổ quái này.
Văn phong của Thần Hồn Thành rất nặng, cũng làm cho vũ đạo, ca khúc nơi này phát triển hơn các nơi khác rất nhiều. Các nữ tử lớn lên trong thanh lâu từ thơ từ ca nghệ mọi thứ đều tinh thông. Vũ đạo nhảy múa của các nàng cũng rất tuyệt. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hiển lộ hết phong thái nhu tình của nữ tử, vượt xa hơn nhiều so với các thanh lâu ở nơi khác.
Trong ánh nến mờ ảo, từng đám nữ tử với trang phục mỏng manh uyển chuyển nhảy múa, thỉnh thoảng lộ ts cảnh xuân vô hạn, mang theo một hương thơm thấm đượm lòng người. Ngày tốt cảnh đẹp, rượu ngon giai nhân, rượu không say người người tự say!
Nhưng mà, vũ đạo tuyệt vời như vậy, nữ tử có sắc đẹp tuyệt đối mê hoặc lòng người như vậy lại hoàn toàn không thu hút được ánh mắt của Tiêu Lãng. Trong lòng các nữ tử bắt đầu có chút run sợ. Bọn họ từ từ càng nhảy càng cố gắng hơn. Chỉ có điều sau đó các nàng phát hiện, dường như các nàng hăng hái nhảy múa nhiệt tình như vậy, nhưng vị công tử kia căn bản vẫn không liếc mắt nhìn các nàng một cái.
Một lát sau, Tiêu Lãng rốt cuộc có động tĩnh. Tinh thần các nữ tử thi nhau chấn động. Các nàng càng nhảy hăng say hơn. Các nàng cho rằng Tiêu Lãng đã bị vũ đạo và sắc đẹp tuyệt vời của các nàng thu hút. Bọn họ vừa nhảy múa vừa lén lút nhìn về phía Tiêu Lãng.
Chỉ có điều....
Các nàng lại nhìn thấy một cảnh tượng mà cả cuộc đời này cũng khó quên được. Khuôn mặt Tiêu Lãng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Từng gân xanh nổi lên trên khuôn mặt. Trên người lộ ra khí tức hung bạo, lại hóa thân thành một con huyền thú, một con ác ma hình người.
Hắn đột ngột bắt đầu lặng lẽ rơi lệ. Hắn nhắm mắt lại rơi lệ, thân thể không ngừng run rẩy. Ngay cả tay hắn cũng không ngừng run rẩy. Nước mắt theo khóe mắt hắn lăn dài trên khuôn mặt, chảy qua cằm nhỏ xuống, rơi lên phía trên giường, biến thành từng đoá hoa mai.
Ác ma đang khóc sao?
Mười mấy nữ tử thanh lâu ngây ngẩn cả người. Bọn họ cảm nhận được nỗi bi thương lộ ra từ trong xương cốt của Tiêu Lãng. Cảm giác thê lương và tuyệt vọng vô hạn này đã khiến các nàng chấn động sâu sắc.
Giờ phút này các nàng cảm giác người nổi tiếng công tử bột của Thần Hồn Thành này lại bất lực như vậy, đáng thương như vậy! Có mấy vị nữ tử liền phát huy tình mẫu tử có sẵn trong người, hận không thể qua ôm lấy Tiêu Lãng, cố gắng an ủi hắn một hồi. Cho dù không cần tiền các nàng cũng làm.
Nam nhi có lệ không rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm mà thôi!
Công tử Buông Thả cũng thực sự buông thả. Liên tục năm đêm chiến đấu không nghỉ. Mỗi đêm đều quan hệ với cùng năm mỹ nhân, nhưng sáng sớm mỗi ngày, tinh thần vẫn tràn trề, khiến vô số người hoài nghi thân thể của hắn có phải làm bằng sắt hay không.
Vào đêm thứ sáu, Tiêu Lãng và Thiên Tầm vẫn cuồng dã buông thả.
Hai người lại đi vào trong thanh lâu thứ sáu. Tiêu Lãng vốn muốn hô to một tiếng
“bao hết”, nhưng hắn lại đột nhiên bị tiếng nói chuyện của mấy công tử trẻ tuổi thu hút. Trong nháy mắt, hắn đang nửa tỉnh nửa say đột nhiên trở nên tỉnh táo. Khuôn mặt hắn trắng bệch.
- Đã nghe nói chưa? Đệ nhất mỹ nữ vì yêu Tiêu Lãng mà tự tử rồi!
- Ngươi nói tới Đông Phương Hồng Đậu, giai nhân phương bắc tuyệt thế, một người từng khuynh thành, khuynh quốc kia sao? Đúng là mỹ nhân tuyệt thế. Nhưng đáng tiếc đã chết rồi!
- Tin tức này đã được xác nhận. Khắp đại lục đều đang bàn tán. Ai... Một hồng nhan khuynh thế như vậy mà lại chết đi. Thật đáng tiếc không thể được nhìn thấy dung nhan của nàng. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc mà!
Đề tài ba tên công tử bàn luận đã khiến rất nhiều người khách trong thanh lâu chú ý tới. Đó chính là đệ nhất mỹ nhân của đại lục. Bọn họ có thể không quan tâm sao?
Tiếng nói chuyện của ba tên công tử không lớn không nhỏ. Chỉ có điều thính lực của Tiêu Lãng quá biến thái dễ dàng nghe thấy rõ ràng.
Thiên Tầm cũng nghe được. Đầu tiên hắn nhìn về phía Tiêu Lãng. Khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Lãng đã trắng bệch, trong lòng hắn chợt cảm thấy lo lắng. Hắn nhất thời khẩn trương không biết phải làm thế nào.
Hắn biết rõ chủ nhân của mình có thể phát cuồng. Tại Thanh Y Các, Tiêu Lãng đã phát cuồng một lần. Khi Độc Cô Hành chết, hắn cũng phát cuồng một lần. Lần này Đông Phương Hồng Đậu chết, sẽ là sự tức giận điên cuồng tới mức nào?
Tiêu Lãng không phát cuồng, cũng không tức giận. Hắn chỉ miễn cưỡng nở nụ cười. Sau đó hắn lấy từ trong người ra lượng lớn tiền tung ra ngoài, giọng nói bình thản dường như tâm tình không có gì bất ổn, vang lên ở bên trong đại sảnh:
- Ngày hôm nay chi phí của tất cả mọi người nơi này ta bao hết. Ta ra giá gấp mười lần, bao hết một đêm!
Trong nháy mắt, ánh mắt bà chủ thanh lâu này liền sáng rực lên. Con mắt của vô số cô nương trong thanh lâu cũng sáng lên. Cuối cùng vị công tử này đã tới đây sao?
Các nàng đã chờ đến mức mòn con mắt.
Bên trong đại sảnh có rất nhiều người khách. Phần lớn các vị khách nghe nói được ăn miễn phí, uống rượu miễn phí thì đầy sảng khoái, chắp tay khách khí nói với Tiêu Lãng vài câu, sau đó hài lòng rời đi.
Nhưng có vài công tử rõ ràng không thích mua món nợ này. Bọn họ không thiếu tiền, tính ra ngoài tiêu xài vui vẻ, ngươi nói bao là bao sao? Vậy chẳng phải bọn họ bị mất mặt rồi sao?
Bà chủ thanh lâu vừa mỉm cười, vừa đưa ra rất nhiều lời hứa hẹn hay ho, cuối cùng coi như cũng khuyên được mấy công tử rời đi. Cuối cùng chỉ còn dư lại ba công tử vừa nãy đã bàn tán về Đông Phương Hồng Đậu lại không chịu đi.
- Trả giá gấp mười lần sao? Ta không trả nổi sao? Ngày hôm nay trận này ta bao. Ta ra giá gấp mười lăm lần!
Một công tử trên người mặc cẩm y, mắt lạnh nhìn lướt về phía Tiêu Lãng, giọng nói có phần oán giận.
Bà chủ thanh lâu có chút khó xử. Tiêu Lãng lại mở miệng nói:
- Ta ra giá gấp năm mươi lần!
- Ngươi...
Vị công tử kia có chút suy sụp. Hắn không phải không ra nổi cái giá gấp năm mươi lần. Nhưng nếu để việc này truyền lại gia tộc, nói bọn họ ở trong thanh lâu tranh giành cô nương lại đập tiền loạn, sợ là trưởng bối trong gia tộc sẽ răn dạy mình. Chỉ có điều nếu để yên như vậy, hắn sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Nhất thời hắn tỏ ra lúng túng, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Dường như đúng lúc này tất cả kiên trì của Tiêu Lãng đã bị dùng hết. Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên dữ tợn. Đôi mắt chợt vằn đỏ, nhìn chằm chằm vào ba tên công tử này, điên cuồng hét lớn:
- Cút!
Bịch bịch!
Ba tên công tử bị dọa đến mức thân thể mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất. Con mắt bọn họ bắt đầu trở nên vô cùng hoảng sợ. Thực lực của ba người không tồi. Trên người Tiêu Lãng hoàn toàn không có huyền khí. Nhưng dựa vào khí thế của hắn giờ phút này thực sự khiến ba người sợ tới mức chấn động linh hồn.
Ba người nhìn khuôn mặt dữ tợn kia, nhìn cặp mắt đỏ như máu, toàn thân Tiêu Lãng bao phủ trong sát khí vô biên, thân thể bọn họ cũng trở nên run rẩy.
Đây là người sao? Hay là ma quỷ? Tại sao lại kinh khủng như vậy?
Bà chủ cùng với vô số nữ tử thanh lâu bên trong đại sảnh cũng bị dọa phát run. Người này tại sao lại đáng sợ như vậy? Thật sự khiến người ta cảm thấy hắn không giống như một con người, mà là một con huyền thú vô cùng cường đại bạo ngược? Hoặc là một ác ma đội lốt người?
Ba tên công tử ảo não đi ra. Bọn họ đi rất vội vàng, bước chân còn có chút không vững. Thỉnh thoảng bọn họ còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Lãng, dường như sợ hắn sẽ biến thành một con huyền thú nhào lên.
Tiêu Lãng không nhìn ba người bọn họ, mà trực tiếp đi tới một chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh cửa sổ nằm ngửa ra, nhắm mắt lại phất tay nói:
- Nhảy múa!
Các nữ tử liếc mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không di chuyển thân thể. Thiên Tầm khẩn trương đưa mắt về phía bà chủ ra hiệu. Bà chủ lập tức đánh tiếng bảo các cô nương bắt đầu nhảy múa.
Thiên Tầm không dám khuyên bảo. Hắn cũng biết giờ phút này mình có nói gì cũng vô dụng. Hắn không gọi cô nương tới ngủ cùng, một mình ngồi ở một chiếc bàn khác uống rượu. Thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt nhìn Tiêu Lãng, đầy vẻ lo lắng.
- Thiên Tầm, ngươi dẫn các cô nương đi ngủ đi. Ta muốn một mình yên tĩnh một chút!
Sau khi Tiêu Lãng nhắm mắt một hồi lâu, đột nhiên phất phất tay, cũng không nhìn Thiên Tầm tiếp tục nhắm mắt nghe tiếng sáo cổ. Thiên Tầm bất đắc dĩ thở dài, dẫn theo năm nữ tử rời đi.
- Tiếp tục nhảy múa. Chừng nào ta bảo các ngươi dừng, các ngươi mới được dừng!
Tiêu Lãng cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nằm ngửa nhìn lướt qua đám oanh oanh yến yến đang đứng bên trong đại sảnh nói.
Bà chủ dùng tay ra hiệu về phía các cô nương, bảo các nàng tiếp tục nhảy múa. Bà chủ cũng không dám đi tới bên cạnh Tiêu Lãng, sợ chọc giận người tính tình cổ quái này.
Văn phong của Thần Hồn Thành rất nặng, cũng làm cho vũ đạo, ca khúc nơi này phát triển hơn các nơi khác rất nhiều. Các nữ tử lớn lên trong thanh lâu từ thơ từ ca nghệ mọi thứ đều tinh thông. Vũ đạo nhảy múa của các nàng cũng rất tuyệt. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hiển lộ hết phong thái nhu tình của nữ tử, vượt xa hơn nhiều so với các thanh lâu ở nơi khác.
Trong ánh nến mờ ảo, từng đám nữ tử với trang phục mỏng manh uyển chuyển nhảy múa, thỉnh thoảng lộ ts cảnh xuân vô hạn, mang theo một hương thơm thấm đượm lòng người. Ngày tốt cảnh đẹp, rượu ngon giai nhân, rượu không say người người tự say!
Nhưng mà, vũ đạo tuyệt vời như vậy, nữ tử có sắc đẹp tuyệt đối mê hoặc lòng người như vậy lại hoàn toàn không thu hút được ánh mắt của Tiêu Lãng. Trong lòng các nữ tử bắt đầu có chút run sợ. Bọn họ từ từ càng nhảy càng cố gắng hơn. Chỉ có điều sau đó các nàng phát hiện, dường như các nàng hăng hái nhảy múa nhiệt tình như vậy, nhưng vị công tử kia căn bản vẫn không liếc mắt nhìn các nàng một cái.
Một lát sau, Tiêu Lãng rốt cuộc có động tĩnh. Tinh thần các nữ tử thi nhau chấn động. Các nàng càng nhảy hăng say hơn. Các nàng cho rằng Tiêu Lãng đã bị vũ đạo và sắc đẹp tuyệt vời của các nàng thu hút. Bọn họ vừa nhảy múa vừa lén lút nhìn về phía Tiêu Lãng.
Chỉ có điều....
Các nàng lại nhìn thấy một cảnh tượng mà cả cuộc đời này cũng khó quên được. Khuôn mặt Tiêu Lãng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Từng gân xanh nổi lên trên khuôn mặt. Trên người lộ ra khí tức hung bạo, lại hóa thân thành một con huyền thú, một con ác ma hình người.
Hắn đột ngột bắt đầu lặng lẽ rơi lệ. Hắn nhắm mắt lại rơi lệ, thân thể không ngừng run rẩy. Ngay cả tay hắn cũng không ngừng run rẩy. Nước mắt theo khóe mắt hắn lăn dài trên khuôn mặt, chảy qua cằm nhỏ xuống, rơi lên phía trên giường, biến thành từng đoá hoa mai.
Ác ma đang khóc sao?
Mười mấy nữ tử thanh lâu ngây ngẩn cả người. Bọn họ cảm nhận được nỗi bi thương lộ ra từ trong xương cốt của Tiêu Lãng. Cảm giác thê lương và tuyệt vọng vô hạn này đã khiến các nàng chấn động sâu sắc.
Giờ phút này các nàng cảm giác người nổi tiếng công tử bột của Thần Hồn Thành này lại bất lực như vậy, đáng thương như vậy! Có mấy vị nữ tử liền phát huy tình mẫu tử có sẵn trong người, hận không thể qua ôm lấy Tiêu Lãng, cố gắng an ủi hắn một hồi. Cho dù không cần tiền các nàng cũng làm.
Nam nhi có lệ không rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm mà thôi!