- Ba ngày sao?
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Không cần lập tức trả lời, còn có đồ miễn phí cầm về. Vậy hắn cứ đi về trước cân nhắc ba ngày mới nói sau. Tiêu Lãng lập tức thu hồi hộp ngọc, nói rất chân thành:
- Đa tạ Đế hậu. Tiêu mỗ sẽ rất nghiêm túc cân nhắc. Sau ba ngày ta khẳng định sẽ cho ngài câu trả lời!
Đế hậu Phi Vũ đứng lên, khẽ gật đầu, tỏ ra vô cùng đáng thương thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng. Sau đó nàng đột nhiên nhào một cái vào trong lòng Tiêu Lãng, tay ngọc ôm chặt lấy Tiêu Lãng, ngửa mặt cười, nhắm mắt lại nói:
- Tiêu công tử hôn ta!
- Thèm vào... Trả lại!
Tiêu Lãng bị dọa đến mức thân hổ chấn động. Mỹ nhân này tính toán xong còn không để yên sao?
Chỉ có điều cảm nhận thân ngọc mềm mại trong lòng, ngửi thấy mùi thơm thấm đượm lòng người trong đêm khuya, giờ phút này lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ, đặc biệt là đôi môi hồng nũng nịu, Tiêu Lãng không nhịn được nữa.
Nàng ta đã chủ động đưa tới cửa, vậy cứ chiếm tiện nghi trước rồi nói sau. Dù sao đây cũng là Đế hậu kiều diễm danh chấn thiên hạ.
Lập tức miệng hắn liền hạ xuống. Vừa tiếp xúc với đôi môi kiều diễm kia, Tiêu Lãng cảm giác trong đầu dường như vừa có một tiếng nổ tung. Ở sâu trong linh hồn dường như bị điện giật. Mà Đế hậu Phi Vũ cũng hừng hực đáp lại, khiến Tiêu Lãng hoàn toàn mê đắm, hai tay cũng tự động bắt đầu cảm nhận thân thể trắng mịn của Phi Vũ.
Hắn nhiều năm không có lửa tà. Trong khoảng thời gian gần đây hắn lại chán chường không động tới. Giờ phút này tất cả đã chuyển thành dục vọng, chuyển hóa thành khát vọng đối với thân thể tuyệt mỹ trước mắt.
Nụ hôn càng ngày càng sâu. Tiêu Lãng hít thở càng ngày càng nặng nề. Tay hắn đã sớm thăm dò vào bên trong phượng bào, trèo non lội suối, hưởng thụ cái diễm phú mà tất cả nam nhân đại lục đều ước ao.
- Mặc kệ...
Ngay thời điểm Tiêu Lãng hoàn toàn dỡ xuống phòng tuyến cuối cùng trong lòng, nhu cầu thân thể lấn át lý trí, chuẩn bị cầm thương lên ngựa, Phi Vũ lại đẩy Tiêu Lãng ra, đi lên lầu như gió, xiêm y ngổn ngang, mơ hồ vẫn lộ ra vài phần da thịt bên trong thân thể.
Đi tới đầu cầu thang, nàng quay đầu lại nở nụ cười quyến rũ, trong mắt đầy vẻ khiêu khích, liếc mắt nhìn Tiêu Lãng một chút nói: ‘
- Nếu như công tử đáp ứng giúp Phi Vũ, có thể... lên lầu được. Nếu như vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, Phi Vũ có thể đợi. Bất cứ lúc nào Tiêu công tử cũng có thể tới lấy thân thể Phi Vũ!
Lên hay không lên? Đây là một vấn đề!
Tiêu Lãng hiểu rất rõ ràng chỉ cần mình vừa đi lên trên tầng, tối nay có thể hưởng thụ thân thể tuyệt mỹ được nam tử trong thiên hạ đều khát vọng có được. Hắn cũng biết chỉ cần mình lên rồi, sợ là tuyệt đối muốn sẽ phải bán mạng cho nàng. Một khi xảy ra quan hệ, không hỗ trợ lương tâm mình sẽ cảm thấy không nỡ.
Cuối cùng hắn lựa chọn rời đi. Việc này quá lớn. Hắn nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
- Còn nhỏ tuổi, tâm tình lại vững chắc như vậy. Đây thật sự là một tài năng hiếm thấy!
Nhìn bóng lưng kiên định của Tiêu Lãng, Đế hậu Phi Vũ chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống. Y phục rối loạn lúc trước đã được chỉnh lại cẩn thận. Chỉ có điều tóc mai vẫn có chút rối bời, khiến nàng nhìn hoàn toàn lộ ra cảm giác của một nữ nhân.
Nàng nhíu mày liễu, cay đắng nở nụ cười:
- Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, nếu như ngươi thật sự không ra tay, bản cung thật sự không còn đường nào có thể đi, chỉ có cùng lão sắc ma Già Khôn kia. Ôi...
Nghĩ đến thủ đoạn của lão Già Khôn kia chuyên đùa bỡn nữ tính, Phi Vũ có chút không rét mà run. Chỉ có điều giờ phút này thành chủ Thần Hồn Thành không có ở đây, nàng thật sự không còn đường nào có thể đi.
...
Tiêu Lãng ngồi trên xe ngựa của Hải Thiên Các trở lại nhà của mình. Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng hắn vẫn lập tức bảo Thiên Tầm hộ pháp, bản thân mình tiến vào trong phòng, nghiên cứu viên huyền thạch này.
Đây cũng là huyền thạch!
Già Khôn nói rất rõ ràng, sở dĩ đại lục Thần Hồn không xuất hiện cường giả Chúng Sinh Cảnh trở lên, cũng bởi vì không có thứ này. Hơn nữa hắn cũng có thể cảm giác được đầy đủ năng lượng tinh thuần bên trong.
Chỉ có điều... dùng thứ này như thế nào?
Ăn sao? Không thực tế. Cái này ăn cũng không ngon! Luyện hóa? Làm sao luyện hóa?
Tiêu Lãng suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra biện pháp. Trong chuyện này hắn cũng không thể đi hỏi Già Khôn. Huyền thạch trân quý như vậy, vạn nhất Già Khôn trực tiếp đoạt lấy, mình chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn hắn...
Cuối cùng hắn nghĩ tới một biện pháp. Hắn bắt đầu khoanh chân ngồi thiền, hấp thu linh khí thiên địa chuyển đổi thành huyền khí. Khi trong gân mạch có huyền khí nhất định, hắn lập tức vận chuyển tới lòng bàn tay, sau đó lấy huyền thạch ra, vận chuyển huyền khí bao bọc xung quanh viên huyền thạch này.
Quả nhiên, huyền thạch toả ra một hào quang bảy màu chói mắt. Sau đó một năng lượng vô cùng cường đại từ lòng bàn tay tiến vào trong gân mạch của hắn.
Huyền thạch lớn bằng hạt gạo cũng chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Còn năng lượng trong gân mạch cũng đạt được mức độ khủng bố.
Nếu như năng lượng này không phải tinh thuần, giờ phút này thân thể Tiêu Lãng tuyệt đối đã nổ chết. Cũng may những năng lượng này rất yên tĩnh lưu chuyển bên trong tĩnh mạch, khiến Tiêu Lãng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
- Năng lượng này còn nhiều hơn so với năng lượng chứa trong đan điền của ta trước khi bị phế bỏ...
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi nghĩ. Chỉ là một huyền thạch lớn bằng hạt gạo, lại có thể tích lũy huyền khí tương đương với Chiến Tôn. Chẳng trách đại lục Thần Hồn không xuất hiện cường giả được. Chỉ là một hạt huyền thạch nhỏ đã như vậy, nếu như to bằng nắm đấm, năng lượng hẳn sẽ cường đại đến mức nào?
Điều khiến Tiêu Lãng có chút há hốc mồm chính là... Những năng lượng này sử dụng như thế nào? Chung quy hắn không thể nào cứ chứa mãi trong gân mạch chứ? Gân mạch không thể so sánh với đan điền, sẽ chậm rãi tràn ra khỏi thân thể, biến mất ở trong thiên địa.
- Đúng rồi, Thiên Ma Luyện Thể, chiến kỹ Thiên Ma!
Tiêu Lãng vỗ đùi, nhớ tới lời Già Khôn nói, khi dùng Thiên Ma Luyện Thể cũng cần huyền thạch. Hơn nữa càng về sau càng cần nhiều huyền thạch hơn. Nói như vậy, những năng lượng này cũng có thể thông qua Thiên Ma Luyện Thể hấp thu vào trong cơ thể?
Hắn vận chuyển tâm pháp Thiên Ma, bắt đầu chậm rãi khống chế một phần nhỏ năng lượng, đột phá. Thảo Đằng đợi lệnh chuẩn bị trị liệu bất kỳ lúc nào.
Kết quả…
Ầm.
Một tiếng động vang lên. Đoạn gân mạch kia của hắn trực tiếp nổ tung, còn khiến da thịt ở gần đó bị nổ thung một lỗ lớn. Thân thể Tiêu Lãng run lên, trực tiếp ngã xuống đất, con mắt trắng dã, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi tràn ra. Một cảm giác đau nhức truyền khắp toàn thân. Trong một giây đó, hắn thiếu chút nữa đã trực tiếp ngất đi.
- A...
Trong miệng Tiêu Lãng phun ra máu, cố nhịn đau để mình không hôn mê, lợi dụng Thảo Đằng nhanh chóng trị liệu. Khi thân thể đã hoàn toàn khôi phục, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Năng lượng này lại bá đạo như vậy sao? Chỉ một chút nhỏ như thế, huyền thạch này lại khủng bố như thế?
Tiêu Lãng run rẩy, xoa xoa mái tóc ngắn màu trắng đâm vào tay, phun ra hết tất cả máu còn đọng lại trong miệng, cố gắng trấn tĩnh, loại trừ tạp niệm, bắt đầu chậm rãi khống chế một phần mười năng lượng so với vừa nãy lại trùng kích lần nữa.
Lần này rất thành công. Giống như lúc tu luyện chiến kỹ Thiên Ma trước đây, những năng lượng kia rất nhanh đã bị thân thể hấp thu. Tiêu Lãng chấn động tinh thần, lập tức hết sức chăm chú luyện hóa.
Hai ngày ba đêm!
Mãi đến hừng đông ngày thứ ba Tiêu Lãng mới luyện hóa hết toàn bộ năng lượng, tỉnh lại. Hắn mở mắt ra. Tinh quang trong đôi mắt hắn chợt tăng vọt. Thân thể hắn đứng phắt dậy, tùy tiện hoạt động thân thể một chút. Hắn cảm giác xương cốt kêu răng rắc, cực kỳ thoải mái.
- Thiên Tầm, nhanh chóng đi tìm chút thức ăn đến đây. Ca sắp chết đói rồi!
Tiêu Lãng hét lớn một tiếng. Thiên Tầm nhanh chóng từ phòng khách bên ngoài chạy vội vào, đưa cho Tiêu Lãng một bàn ăn thịt và một vò rượu ngon.
Tiêu Lãng nhận lấy vò rượu ngon uống một ngụm lớn trước. Sau đó hắn mới ném vò rượu ngon sang một bên gặm miếng thịt. Sau khi ăn được một nửa hắn đột nhiên tùy ý nói với Thiên Tầm:
- Ngươi dùng huyền khí hóa giáp, ta dùng ba thành lực lượng thử xem thành quả mấy ngày nay thế nào!
Thiên Tầm không phản đối, lập tức dung huyền khí hóa giáp. Tiêu Lãng mới tu luyện mấy ngày, hắn cho rằng ba thành lực lượng hẳn là không nhiều lắm.
Tiêu Lãng lại không xác định uy lực huyền thạch vừa luyện hóa này lớn tới mức nào. Chỉ có điều sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định chỉ dùng hai thành lực lượng. Hắn vừa gặm thịt, vừa tùy ý vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, vỗ về phía trước ngực Thiên Tầm.
Ầm!
Một chưởng tùy ý lại khiến không gian vang lên tiếng xé gió chói tai. Chiến giáp huyền khí của Thiên Tầm bị nghiền nát giống như bọt biển. Sau đó vai trái của hắn trực tiếp bị đập nát. Cả người hắn giống như bao tải bay ra ngoài, đập xuyên qua vách tường. Máu tươi phun mạnh. Cuối cùng sau khi bị đập xuyên qua hai vách tường, bay đến ngoài sân, sống chết không biết...
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Không cần lập tức trả lời, còn có đồ miễn phí cầm về. Vậy hắn cứ đi về trước cân nhắc ba ngày mới nói sau. Tiêu Lãng lập tức thu hồi hộp ngọc, nói rất chân thành:
- Đa tạ Đế hậu. Tiêu mỗ sẽ rất nghiêm túc cân nhắc. Sau ba ngày ta khẳng định sẽ cho ngài câu trả lời!
Đế hậu Phi Vũ đứng lên, khẽ gật đầu, tỏ ra vô cùng đáng thương thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng. Sau đó nàng đột nhiên nhào một cái vào trong lòng Tiêu Lãng, tay ngọc ôm chặt lấy Tiêu Lãng, ngửa mặt cười, nhắm mắt lại nói:
- Tiêu công tử hôn ta!
- Thèm vào... Trả lại!
Tiêu Lãng bị dọa đến mức thân hổ chấn động. Mỹ nhân này tính toán xong còn không để yên sao?
Chỉ có điều cảm nhận thân ngọc mềm mại trong lòng, ngửi thấy mùi thơm thấm đượm lòng người trong đêm khuya, giờ phút này lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ, đặc biệt là đôi môi hồng nũng nịu, Tiêu Lãng không nhịn được nữa.
Nàng ta đã chủ động đưa tới cửa, vậy cứ chiếm tiện nghi trước rồi nói sau. Dù sao đây cũng là Đế hậu kiều diễm danh chấn thiên hạ.
Lập tức miệng hắn liền hạ xuống. Vừa tiếp xúc với đôi môi kiều diễm kia, Tiêu Lãng cảm giác trong đầu dường như vừa có một tiếng nổ tung. Ở sâu trong linh hồn dường như bị điện giật. Mà Đế hậu Phi Vũ cũng hừng hực đáp lại, khiến Tiêu Lãng hoàn toàn mê đắm, hai tay cũng tự động bắt đầu cảm nhận thân thể trắng mịn của Phi Vũ.
Hắn nhiều năm không có lửa tà. Trong khoảng thời gian gần đây hắn lại chán chường không động tới. Giờ phút này tất cả đã chuyển thành dục vọng, chuyển hóa thành khát vọng đối với thân thể tuyệt mỹ trước mắt.
Nụ hôn càng ngày càng sâu. Tiêu Lãng hít thở càng ngày càng nặng nề. Tay hắn đã sớm thăm dò vào bên trong phượng bào, trèo non lội suối, hưởng thụ cái diễm phú mà tất cả nam nhân đại lục đều ước ao.
- Mặc kệ...
Ngay thời điểm Tiêu Lãng hoàn toàn dỡ xuống phòng tuyến cuối cùng trong lòng, nhu cầu thân thể lấn át lý trí, chuẩn bị cầm thương lên ngựa, Phi Vũ lại đẩy Tiêu Lãng ra, đi lên lầu như gió, xiêm y ngổn ngang, mơ hồ vẫn lộ ra vài phần da thịt bên trong thân thể.
Đi tới đầu cầu thang, nàng quay đầu lại nở nụ cười quyến rũ, trong mắt đầy vẻ khiêu khích, liếc mắt nhìn Tiêu Lãng một chút nói: ‘
- Nếu như công tử đáp ứng giúp Phi Vũ, có thể... lên lầu được. Nếu như vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, Phi Vũ có thể đợi. Bất cứ lúc nào Tiêu công tử cũng có thể tới lấy thân thể Phi Vũ!
Lên hay không lên? Đây là một vấn đề!
Tiêu Lãng hiểu rất rõ ràng chỉ cần mình vừa đi lên trên tầng, tối nay có thể hưởng thụ thân thể tuyệt mỹ được nam tử trong thiên hạ đều khát vọng có được. Hắn cũng biết chỉ cần mình lên rồi, sợ là tuyệt đối muốn sẽ phải bán mạng cho nàng. Một khi xảy ra quan hệ, không hỗ trợ lương tâm mình sẽ cảm thấy không nỡ.
Cuối cùng hắn lựa chọn rời đi. Việc này quá lớn. Hắn nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
- Còn nhỏ tuổi, tâm tình lại vững chắc như vậy. Đây thật sự là một tài năng hiếm thấy!
Nhìn bóng lưng kiên định của Tiêu Lãng, Đế hậu Phi Vũ chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống. Y phục rối loạn lúc trước đã được chỉnh lại cẩn thận. Chỉ có điều tóc mai vẫn có chút rối bời, khiến nàng nhìn hoàn toàn lộ ra cảm giác của một nữ nhân.
Nàng nhíu mày liễu, cay đắng nở nụ cười:
- Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, nếu như ngươi thật sự không ra tay, bản cung thật sự không còn đường nào có thể đi, chỉ có cùng lão sắc ma Già Khôn kia. Ôi...
Nghĩ đến thủ đoạn của lão Già Khôn kia chuyên đùa bỡn nữ tính, Phi Vũ có chút không rét mà run. Chỉ có điều giờ phút này thành chủ Thần Hồn Thành không có ở đây, nàng thật sự không còn đường nào có thể đi.
...
Tiêu Lãng ngồi trên xe ngựa của Hải Thiên Các trở lại nhà của mình. Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng hắn vẫn lập tức bảo Thiên Tầm hộ pháp, bản thân mình tiến vào trong phòng, nghiên cứu viên huyền thạch này.
Đây cũng là huyền thạch!
Già Khôn nói rất rõ ràng, sở dĩ đại lục Thần Hồn không xuất hiện cường giả Chúng Sinh Cảnh trở lên, cũng bởi vì không có thứ này. Hơn nữa hắn cũng có thể cảm giác được đầy đủ năng lượng tinh thuần bên trong.
Chỉ có điều... dùng thứ này như thế nào?
Ăn sao? Không thực tế. Cái này ăn cũng không ngon! Luyện hóa? Làm sao luyện hóa?
Tiêu Lãng suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra biện pháp. Trong chuyện này hắn cũng không thể đi hỏi Già Khôn. Huyền thạch trân quý như vậy, vạn nhất Già Khôn trực tiếp đoạt lấy, mình chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn hắn...
Cuối cùng hắn nghĩ tới một biện pháp. Hắn bắt đầu khoanh chân ngồi thiền, hấp thu linh khí thiên địa chuyển đổi thành huyền khí. Khi trong gân mạch có huyền khí nhất định, hắn lập tức vận chuyển tới lòng bàn tay, sau đó lấy huyền thạch ra, vận chuyển huyền khí bao bọc xung quanh viên huyền thạch này.
Quả nhiên, huyền thạch toả ra một hào quang bảy màu chói mắt. Sau đó một năng lượng vô cùng cường đại từ lòng bàn tay tiến vào trong gân mạch của hắn.
Huyền thạch lớn bằng hạt gạo cũng chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Còn năng lượng trong gân mạch cũng đạt được mức độ khủng bố.
Nếu như năng lượng này không phải tinh thuần, giờ phút này thân thể Tiêu Lãng tuyệt đối đã nổ chết. Cũng may những năng lượng này rất yên tĩnh lưu chuyển bên trong tĩnh mạch, khiến Tiêu Lãng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
- Năng lượng này còn nhiều hơn so với năng lượng chứa trong đan điền của ta trước khi bị phế bỏ...
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi nghĩ. Chỉ là một huyền thạch lớn bằng hạt gạo, lại có thể tích lũy huyền khí tương đương với Chiến Tôn. Chẳng trách đại lục Thần Hồn không xuất hiện cường giả được. Chỉ là một hạt huyền thạch nhỏ đã như vậy, nếu như to bằng nắm đấm, năng lượng hẳn sẽ cường đại đến mức nào?
Điều khiến Tiêu Lãng có chút há hốc mồm chính là... Những năng lượng này sử dụng như thế nào? Chung quy hắn không thể nào cứ chứa mãi trong gân mạch chứ? Gân mạch không thể so sánh với đan điền, sẽ chậm rãi tràn ra khỏi thân thể, biến mất ở trong thiên địa.
- Đúng rồi, Thiên Ma Luyện Thể, chiến kỹ Thiên Ma!
Tiêu Lãng vỗ đùi, nhớ tới lời Già Khôn nói, khi dùng Thiên Ma Luyện Thể cũng cần huyền thạch. Hơn nữa càng về sau càng cần nhiều huyền thạch hơn. Nói như vậy, những năng lượng này cũng có thể thông qua Thiên Ma Luyện Thể hấp thu vào trong cơ thể?
Hắn vận chuyển tâm pháp Thiên Ma, bắt đầu chậm rãi khống chế một phần nhỏ năng lượng, đột phá. Thảo Đằng đợi lệnh chuẩn bị trị liệu bất kỳ lúc nào.
Kết quả…
Ầm.
Một tiếng động vang lên. Đoạn gân mạch kia của hắn trực tiếp nổ tung, còn khiến da thịt ở gần đó bị nổ thung một lỗ lớn. Thân thể Tiêu Lãng run lên, trực tiếp ngã xuống đất, con mắt trắng dã, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi tràn ra. Một cảm giác đau nhức truyền khắp toàn thân. Trong một giây đó, hắn thiếu chút nữa đã trực tiếp ngất đi.
- A...
Trong miệng Tiêu Lãng phun ra máu, cố nhịn đau để mình không hôn mê, lợi dụng Thảo Đằng nhanh chóng trị liệu. Khi thân thể đã hoàn toàn khôi phục, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Năng lượng này lại bá đạo như vậy sao? Chỉ một chút nhỏ như thế, huyền thạch này lại khủng bố như thế?
Tiêu Lãng run rẩy, xoa xoa mái tóc ngắn màu trắng đâm vào tay, phun ra hết tất cả máu còn đọng lại trong miệng, cố gắng trấn tĩnh, loại trừ tạp niệm, bắt đầu chậm rãi khống chế một phần mười năng lượng so với vừa nãy lại trùng kích lần nữa.
Lần này rất thành công. Giống như lúc tu luyện chiến kỹ Thiên Ma trước đây, những năng lượng kia rất nhanh đã bị thân thể hấp thu. Tiêu Lãng chấn động tinh thần, lập tức hết sức chăm chú luyện hóa.
Hai ngày ba đêm!
Mãi đến hừng đông ngày thứ ba Tiêu Lãng mới luyện hóa hết toàn bộ năng lượng, tỉnh lại. Hắn mở mắt ra. Tinh quang trong đôi mắt hắn chợt tăng vọt. Thân thể hắn đứng phắt dậy, tùy tiện hoạt động thân thể một chút. Hắn cảm giác xương cốt kêu răng rắc, cực kỳ thoải mái.
- Thiên Tầm, nhanh chóng đi tìm chút thức ăn đến đây. Ca sắp chết đói rồi!
Tiêu Lãng hét lớn một tiếng. Thiên Tầm nhanh chóng từ phòng khách bên ngoài chạy vội vào, đưa cho Tiêu Lãng một bàn ăn thịt và một vò rượu ngon.
Tiêu Lãng nhận lấy vò rượu ngon uống một ngụm lớn trước. Sau đó hắn mới ném vò rượu ngon sang một bên gặm miếng thịt. Sau khi ăn được một nửa hắn đột nhiên tùy ý nói với Thiên Tầm:
- Ngươi dùng huyền khí hóa giáp, ta dùng ba thành lực lượng thử xem thành quả mấy ngày nay thế nào!
Thiên Tầm không phản đối, lập tức dung huyền khí hóa giáp. Tiêu Lãng mới tu luyện mấy ngày, hắn cho rằng ba thành lực lượng hẳn là không nhiều lắm.
Tiêu Lãng lại không xác định uy lực huyền thạch vừa luyện hóa này lớn tới mức nào. Chỉ có điều sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định chỉ dùng hai thành lực lượng. Hắn vừa gặm thịt, vừa tùy ý vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, vỗ về phía trước ngực Thiên Tầm.
Ầm!
Một chưởng tùy ý lại khiến không gian vang lên tiếng xé gió chói tai. Chiến giáp huyền khí của Thiên Tầm bị nghiền nát giống như bọt biển. Sau đó vai trái của hắn trực tiếp bị đập nát. Cả người hắn giống như bao tải bay ra ngoài, đập xuyên qua vách tường. Máu tươi phun mạnh. Cuối cùng sau khi bị đập xuyên qua hai vách tường, bay đến ngoài sân, sống chết không biết...