Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiêu Lãng đứng trên tảng đá to, Huyền khí bùng phát, từng con Thiết Liên Xà bị đánh bay xuống lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi lại bò dậy tiếp tục vọt lên.
Người Tiêu Lãng đầy mồ hôi, thân thể nhanh nhẹn di động trên tảng đá đối phó Thiết Liên Xà lao ra từ bốn phương tám hướng. Tiêu Lãng đã anh dũng chiến đấu một canh giờ, tảng đá cao rộng một thước, cao hai thước, không quá hẹp, đây là nơi duy nhất có thể ngăn địch. Thiết Liên Xà muốn lao tới thì hơi khó, nếu không nhờ địa hình này Tiêu Lãng đã sớm bị bầy Thiết Liên Xà thi nhau ùa lên cắn bị thương.
Mặc dù là vậy, Tiêu Lãng không thể ngừng một giây, liên tục chạy nhảy, mắt quan sát sáu hướng, tai nghe tám phương, liên tục không ngừng công kích Thiết Liên Xà mới không bị nguy hiểm tính mạng.
Người Thiết Liên Xà trơn tru, tuy Tiêu Lãng có lực lượng trăm hổ nhưng công kích vào người chúng thì sức mạnh bị trừ hơn phân nửa. Tuy rằng có thể đánh bị thương chúng nó, lại không thể một quyền trí mạng
- Nếu như có thanh Huyền khí thì tốt biết mấy.
Tiêu Lãng nhớ tới trên Đoạn Đầu lĩnh, võ giả của Tư Đồ gia đeo Huyền khí. Nếu Tiêu Lãng có Huyền khí thì những Thiết Liên Xà này không đáng sợ chút nào. Không phải Tiêu Lãng không mua nổi Huyền khí mà là Cô Cô không cho mua. Cô Cô nói gốc của võ giả là bản thân, dựa vào ngoại lực không phải vương đạo.
- Xì xì!
Một bóng đen xé gió lao hướng bên trái Tiêu Lãng, hắn không cần nhìn, ngheineg người sau đó chân đá về phía sau. Huyền khí vòng quanh bàn chân đá vào người Thiết Liên Xà. Một con Thiết Liên Xà mới vọt lên đã bị đá xuống.
- Cứ như vậy thì không được, chờ khi ta hao hết Huyền khí sẽ phải chết.
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe suy tư, không đến phút cuối hắn sẽ không phát tín hiệu cầu Thiên Tầm cứu mạng. Trong từ điển của Tiêu Lãng không có hai chữ từ bỏ.
- Huyền khí, đúng rồi!
Mắt Tiêu Lãng chợt sáng lên, không có Huyền khí thì... Hắn có thể chế tạo ra.
- Xì xì!
Đằng trước có một con Thiết Liên Xà lao tới, Tiêu Lãng cười quỷ mị, chân đạp bộ pháp kỳ dị xông hướng Thiết Liên Xà. Lần này Tiêu Lãng không tấn công thân thể Thiết Liên Xà, nắm đấm phải đánh vào cái mồm Thiết Liên Xà há to.
Vù vù vù vù vù!
Tay Tiêu Lãng sắp đụng chạm miệng Thiết Liên Xà há to đủ nuốt nguyên nắm tay của hắn, trong ống tay chợt bắn ra một nỗ tiễn màu đen. Khoảng cách gần, tốc độ nhanh như vậy, đừng nói là Thiết Liên Xà, dù là Huyền thú ngũ, lục giai cũng rất khó tránh né. Nỗ tiễn đâm vào mồm Thiết Liên Xà tanh hôi, người nó văng ra ngoài.
- Grao!
Tiêu Lãng bùng nổ Huyền khí, thân thể tăng tốc túm đuôi Thiết Liên Xà, mạnh vung. Đầu Thiết Liên Xà va chạm vứoi tảng đá phát ra tiếng trầm đục. Thiết Liên Xà vốn hấp hối giờ bị đánh chết hoàn toàn.
Tiêu Lãng nhếc môi cười nói:
- Chỉ còn hai cây nỗ tiễn, không thể dùng nữa, bây giờ nhờ vào ngươi, Huyền khí Thiết Liên Xà!
Tiêu Lãng túm đầu rắn, tay run lên, Thiết Liên Xà đã chết lập tức biến thẳng tắp như cây gậy sắt màu đen. Kỳ dị là Huyền khí trong tay tu luyện thông qua đầu rắn rót vào thân rắn, khiến bề ngoài Thiết Liên Xà tỏa ra ánh sáng xanh, cắn rắn như sắt.
Lý do Huyền khí được gọi là Huyền khí bởi vì trong binh khí có huyền tinh của Huyền thú. Huyền tinh có thể kiêm dung Huyền khí, khiến Huyền khí rót vào trong binh khí. Trong đầu Thiết Liên Xà cũng có huyền tinh, Huyền khí thông qua huyền tinh rót vào thân thể Thiết Liên Xà, đây chính là một thanh Huyền khí có sẵn, tuy phẩm cấp rất thấp.
Huyền khí trong tay, ta có thiên hạ!
Khí thế của Tiêu Lãng đột nhiên biến sắc bén, mắt nhìn chằm chằm một con Thiết Liên Xà bò lên, vác 'gậy sắt' trong tay đập ngang.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lần này thì Thiết Liên Xà không thể giảm bớt lực lượng, bị đánh bay ra xa mấy chục thước, một cái cây nhỏ ở phía xa bị đụng gãy. Thiết Liên Xà lắn trên mặt đất thật lâu sau mới từ từ bỏ dậy, tốc độ chậm một chút nhưng trong con mắt lạnh băng càng hung ác.
- Grao!
Mặt Tiêu Lãng lộ nét cười, tuy công kích thế này làm hắn tiêu hao Huyền khí nhanh gấp đôi nhưng đã có thể mở gút mắc.
Tiêu Lãng đánh trái đỡ phái, tay cầm xác Thiết Liên Xà chớp lóe ánh sáng xanh, múa may vù vù đập bay từng con Thiết Liên Xà bò lên.
Lực lượng trăm hổ!
Thiết Liên Xà đỉnh tam giai chịu lực lượng mạnh như vậy, tuy thân thể trơn trượt giảm bớt một phần sức mạnh nhưng vẫn khiến chúng nó bị thương nặng.
Một lần, hai lần...
Sau vô số lần bị đập bay, tốc độ của Thiết Liên Xà ngày càng chậm. Đã có Thiết Liên Xà không thể bò lên cao như vậy.
Tốc độ của Tiêu Lãng cũng chậm lại, thở hổn hển.
- Hộc hộc...
Tiêu hao Huyền khí quá độ, liên tục anh dũng chiến đấu lâu như vậy khiến Tiêu Lãng tiêu hao quá nhiều thể lực, tinh thần lực.
Nhưng làm Tiêu Lãng giật mình là mấy Thiết Liên Xà con chết, có con bị thương nặng nhưng vẫn không rời đi, mắt lóe tia hung ác nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Trước kia Tiêu Lãng từng nhiều lần thấy Thiết Liên Xà nhưng chưa khi nào giống như hôm nay, hắn càng xác định có người động tay chân. Nhưng Tiêu Lãng không hiểu là vấn đề nằm ở đâu?
Mặt trời lên cao, toàn bộ Thiết Liên Xà bị trọng thương không còn sức công kích nhưng không rút đi. Tiêu Lãng mệt mỏi thở dốc trên tảng đá, nửa quỳ, ánh mắt cảnh giới nhìn bốn phương tám hướng.
Một lát sau, Tiêu Lãng xác định đám Thiết Liên Xà không còn sức công kích lập tức ngồi xếp bằng, tĩnh tọa tu luyện. Tiêu Lãng định dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục Huyền khí sau đó giết hết Thiết Liên Xà bên dưới, lập tức rời đi.
Nhưng mà...
Tiêu Lãng mới tĩnh tọa giây lát chợt mở mắt ra, cực kỳ cảnh giác liếc rừng cây nhỏ phía bên phải. Bỗng mắt Tiêu Lãng biến lạnh băng, mặt lộ ra sát khí, biểu tình 'quả nhiên là vậy'.
Trong rừng cây nhỏ có năm bóng người đi ra,đều mặc chiến giáp đỏ. Người đi đầu rõ ràng là Hỏa Phượng công tử vẻ mặt cười giễu cợt.
- Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục! Một người độc chiến hơn hai mươi Thiết Liên Xà đỉnh tam giai mà không chết, lại còn tổn hại nặng chúng nó. Tiêu Lãng, nếu như ngươi không chết thì chắc chắn rúng động nguyên vương triều.
Nhóm năm người Hỏa Phượng công tử nhàn nhã đứng bên ngoài rừng cây nhỏ, mỗi người mặc chiến giáp đắt tiền, chớp lóe ánh sáng đỏ, hiển nhiên là hàng cao cấp. Họ cầm Huyền khí, lưng cõng một cây cơ nỗ màu đen, là loại quân dụng. Không cần nói, có người âm thầm giúp Hỏa Phượng công tử mang vào.
Tiêu Lãng híp mắt nhìn Thiết Liên Xà bên dưới, sau đó nhìn chằm chằm Hỏa Phượng công tử:
- Là ngươi đọng tay chân?
Hỏa Phượng công tử kiêu ngạo nói:
- Dược vật la của ta nhưng chắc ngươi không biết, người hành động là Phi Tuyết võ viện các ngươi. Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, dù không động tay chân thì ngươi nhắm tránh thoát khỏi cơ nỗ trong tay chúng ta không?
- Là Tư Đồ Chiến Thiên!?
Tiêu Lãng nhớ đến dưới Tu Di sơn Tư Đồ Chiến Thiên có hành động rất khác lạ, bắt tay với hắn. Tiêu Lãng nhìn tay mình, quả nhiên phát hiện trong một ống tay áo có chất dịch trong suốt, không mùi không màu. Tiêu Lãng mạnh xé nửa khúc tay áo vứt xuống dưới, đám Thiết Liên Xà gào thét vọt hướng tay áo.
Tiêu Lãng nhìn năm người Hỏa Phượng công tử nhe răng cười, chậm rãi lấy ra cơ nỗ, chợt quát một tiếng:
- Tiểu Bạch!
Tiêu Lãng như một con diều hâu xẹt sang bên trái. Con chim to xoay quanh trên trời sà xuống, trong khi năm người Hỏa Phượng công tử trợn mắt há hốc mồm thì ánh sáng trắng chợt lóe, con chim biến thành một con lừa mang theo Tiêu Lãng chạy nhanh ra xa.
Hỏa Phượng công tử hét to:
- Huyễn ma thú? Không ngờ là Huyễn ma thú! Đuổi theo! Dù có đuổi tới chân trời góc biển cũng quyết giết chết Tiêu Lãng, bắt giữ Huyễn ma thú!
Hỏa Phượng công tử huýt sáo, năm chiến mã đỏ rực sau lưng gã lập tức vọt tới. Chiến mã có thể đi trong rừng sâu Tu Di sơn tất nhiên không phải loại tầm thường. Năm người Hỏa Phượng công tử lập tức leo lên ngựa đuổi theo Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng đứng trên tảng đá to, Huyền khí bùng phát, từng con Thiết Liên Xà bị đánh bay xuống lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi lại bò dậy tiếp tục vọt lên.
Người Tiêu Lãng đầy mồ hôi, thân thể nhanh nhẹn di động trên tảng đá đối phó Thiết Liên Xà lao ra từ bốn phương tám hướng. Tiêu Lãng đã anh dũng chiến đấu một canh giờ, tảng đá cao rộng một thước, cao hai thước, không quá hẹp, đây là nơi duy nhất có thể ngăn địch. Thiết Liên Xà muốn lao tới thì hơi khó, nếu không nhờ địa hình này Tiêu Lãng đã sớm bị bầy Thiết Liên Xà thi nhau ùa lên cắn bị thương.
Mặc dù là vậy, Tiêu Lãng không thể ngừng một giây, liên tục chạy nhảy, mắt quan sát sáu hướng, tai nghe tám phương, liên tục không ngừng công kích Thiết Liên Xà mới không bị nguy hiểm tính mạng.
Người Thiết Liên Xà trơn tru, tuy Tiêu Lãng có lực lượng trăm hổ nhưng công kích vào người chúng thì sức mạnh bị trừ hơn phân nửa. Tuy rằng có thể đánh bị thương chúng nó, lại không thể một quyền trí mạng
- Nếu như có thanh Huyền khí thì tốt biết mấy.
Tiêu Lãng nhớ tới trên Đoạn Đầu lĩnh, võ giả của Tư Đồ gia đeo Huyền khí. Nếu Tiêu Lãng có Huyền khí thì những Thiết Liên Xà này không đáng sợ chút nào. Không phải Tiêu Lãng không mua nổi Huyền khí mà là Cô Cô không cho mua. Cô Cô nói gốc của võ giả là bản thân, dựa vào ngoại lực không phải vương đạo.
- Xì xì!
Một bóng đen xé gió lao hướng bên trái Tiêu Lãng, hắn không cần nhìn, ngheineg người sau đó chân đá về phía sau. Huyền khí vòng quanh bàn chân đá vào người Thiết Liên Xà. Một con Thiết Liên Xà mới vọt lên đã bị đá xuống.
- Cứ như vậy thì không được, chờ khi ta hao hết Huyền khí sẽ phải chết.
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe suy tư, không đến phút cuối hắn sẽ không phát tín hiệu cầu Thiên Tầm cứu mạng. Trong từ điển của Tiêu Lãng không có hai chữ từ bỏ.
- Huyền khí, đúng rồi!
Mắt Tiêu Lãng chợt sáng lên, không có Huyền khí thì... Hắn có thể chế tạo ra.
- Xì xì!
Đằng trước có một con Thiết Liên Xà lao tới, Tiêu Lãng cười quỷ mị, chân đạp bộ pháp kỳ dị xông hướng Thiết Liên Xà. Lần này Tiêu Lãng không tấn công thân thể Thiết Liên Xà, nắm đấm phải đánh vào cái mồm Thiết Liên Xà há to.
Vù vù vù vù vù!
Tay Tiêu Lãng sắp đụng chạm miệng Thiết Liên Xà há to đủ nuốt nguyên nắm tay của hắn, trong ống tay chợt bắn ra một nỗ tiễn màu đen. Khoảng cách gần, tốc độ nhanh như vậy, đừng nói là Thiết Liên Xà, dù là Huyền thú ngũ, lục giai cũng rất khó tránh né. Nỗ tiễn đâm vào mồm Thiết Liên Xà tanh hôi, người nó văng ra ngoài.
- Grao!
Tiêu Lãng bùng nổ Huyền khí, thân thể tăng tốc túm đuôi Thiết Liên Xà, mạnh vung. Đầu Thiết Liên Xà va chạm vứoi tảng đá phát ra tiếng trầm đục. Thiết Liên Xà vốn hấp hối giờ bị đánh chết hoàn toàn.
Tiêu Lãng nhếc môi cười nói:
- Chỉ còn hai cây nỗ tiễn, không thể dùng nữa, bây giờ nhờ vào ngươi, Huyền khí Thiết Liên Xà!
Tiêu Lãng túm đầu rắn, tay run lên, Thiết Liên Xà đã chết lập tức biến thẳng tắp như cây gậy sắt màu đen. Kỳ dị là Huyền khí trong tay tu luyện thông qua đầu rắn rót vào thân rắn, khiến bề ngoài Thiết Liên Xà tỏa ra ánh sáng xanh, cắn rắn như sắt.
Lý do Huyền khí được gọi là Huyền khí bởi vì trong binh khí có huyền tinh của Huyền thú. Huyền tinh có thể kiêm dung Huyền khí, khiến Huyền khí rót vào trong binh khí. Trong đầu Thiết Liên Xà cũng có huyền tinh, Huyền khí thông qua huyền tinh rót vào thân thể Thiết Liên Xà, đây chính là một thanh Huyền khí có sẵn, tuy phẩm cấp rất thấp.
Huyền khí trong tay, ta có thiên hạ!
Khí thế của Tiêu Lãng đột nhiên biến sắc bén, mắt nhìn chằm chằm một con Thiết Liên Xà bò lên, vác 'gậy sắt' trong tay đập ngang.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lần này thì Thiết Liên Xà không thể giảm bớt lực lượng, bị đánh bay ra xa mấy chục thước, một cái cây nhỏ ở phía xa bị đụng gãy. Thiết Liên Xà lắn trên mặt đất thật lâu sau mới từ từ bỏ dậy, tốc độ chậm một chút nhưng trong con mắt lạnh băng càng hung ác.
- Grao!
Mặt Tiêu Lãng lộ nét cười, tuy công kích thế này làm hắn tiêu hao Huyền khí nhanh gấp đôi nhưng đã có thể mở gút mắc.
Tiêu Lãng đánh trái đỡ phái, tay cầm xác Thiết Liên Xà chớp lóe ánh sáng xanh, múa may vù vù đập bay từng con Thiết Liên Xà bò lên.
Lực lượng trăm hổ!
Thiết Liên Xà đỉnh tam giai chịu lực lượng mạnh như vậy, tuy thân thể trơn trượt giảm bớt một phần sức mạnh nhưng vẫn khiến chúng nó bị thương nặng.
Một lần, hai lần...
Sau vô số lần bị đập bay, tốc độ của Thiết Liên Xà ngày càng chậm. Đã có Thiết Liên Xà không thể bò lên cao như vậy.
Tốc độ của Tiêu Lãng cũng chậm lại, thở hổn hển.
- Hộc hộc...
Tiêu hao Huyền khí quá độ, liên tục anh dũng chiến đấu lâu như vậy khiến Tiêu Lãng tiêu hao quá nhiều thể lực, tinh thần lực.
Nhưng làm Tiêu Lãng giật mình là mấy Thiết Liên Xà con chết, có con bị thương nặng nhưng vẫn không rời đi, mắt lóe tia hung ác nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Trước kia Tiêu Lãng từng nhiều lần thấy Thiết Liên Xà nhưng chưa khi nào giống như hôm nay, hắn càng xác định có người động tay chân. Nhưng Tiêu Lãng không hiểu là vấn đề nằm ở đâu?
Mặt trời lên cao, toàn bộ Thiết Liên Xà bị trọng thương không còn sức công kích nhưng không rút đi. Tiêu Lãng mệt mỏi thở dốc trên tảng đá, nửa quỳ, ánh mắt cảnh giới nhìn bốn phương tám hướng.
Một lát sau, Tiêu Lãng xác định đám Thiết Liên Xà không còn sức công kích lập tức ngồi xếp bằng, tĩnh tọa tu luyện. Tiêu Lãng định dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục Huyền khí sau đó giết hết Thiết Liên Xà bên dưới, lập tức rời đi.
Nhưng mà...
Tiêu Lãng mới tĩnh tọa giây lát chợt mở mắt ra, cực kỳ cảnh giác liếc rừng cây nhỏ phía bên phải. Bỗng mắt Tiêu Lãng biến lạnh băng, mặt lộ ra sát khí, biểu tình 'quả nhiên là vậy'.
Trong rừng cây nhỏ có năm bóng người đi ra,đều mặc chiến giáp đỏ. Người đi đầu rõ ràng là Hỏa Phượng công tử vẻ mặt cười giễu cợt.
- Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục! Một người độc chiến hơn hai mươi Thiết Liên Xà đỉnh tam giai mà không chết, lại còn tổn hại nặng chúng nó. Tiêu Lãng, nếu như ngươi không chết thì chắc chắn rúng động nguyên vương triều.
Nhóm năm người Hỏa Phượng công tử nhàn nhã đứng bên ngoài rừng cây nhỏ, mỗi người mặc chiến giáp đắt tiền, chớp lóe ánh sáng đỏ, hiển nhiên là hàng cao cấp. Họ cầm Huyền khí, lưng cõng một cây cơ nỗ màu đen, là loại quân dụng. Không cần nói, có người âm thầm giúp Hỏa Phượng công tử mang vào.
Tiêu Lãng híp mắt nhìn Thiết Liên Xà bên dưới, sau đó nhìn chằm chằm Hỏa Phượng công tử:
- Là ngươi đọng tay chân?
Hỏa Phượng công tử kiêu ngạo nói:
- Dược vật la của ta nhưng chắc ngươi không biết, người hành động là Phi Tuyết võ viện các ngươi. Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, dù không động tay chân thì ngươi nhắm tránh thoát khỏi cơ nỗ trong tay chúng ta không?
- Là Tư Đồ Chiến Thiên!?
Tiêu Lãng nhớ đến dưới Tu Di sơn Tư Đồ Chiến Thiên có hành động rất khác lạ, bắt tay với hắn. Tiêu Lãng nhìn tay mình, quả nhiên phát hiện trong một ống tay áo có chất dịch trong suốt, không mùi không màu. Tiêu Lãng mạnh xé nửa khúc tay áo vứt xuống dưới, đám Thiết Liên Xà gào thét vọt hướng tay áo.
Tiêu Lãng nhìn năm người Hỏa Phượng công tử nhe răng cười, chậm rãi lấy ra cơ nỗ, chợt quát một tiếng:
- Tiểu Bạch!
Tiêu Lãng như một con diều hâu xẹt sang bên trái. Con chim to xoay quanh trên trời sà xuống, trong khi năm người Hỏa Phượng công tử trợn mắt há hốc mồm thì ánh sáng trắng chợt lóe, con chim biến thành một con lừa mang theo Tiêu Lãng chạy nhanh ra xa.
Hỏa Phượng công tử hét to:
- Huyễn ma thú? Không ngờ là Huyễn ma thú! Đuổi theo! Dù có đuổi tới chân trời góc biển cũng quyết giết chết Tiêu Lãng, bắt giữ Huyễn ma thú!
Hỏa Phượng công tử huýt sáo, năm chiến mã đỏ rực sau lưng gã lập tức vọt tới. Chiến mã có thể đi trong rừng sâu Tu Di sơn tất nhiên không phải loại tầm thường. Năm người Hỏa Phượng công tử lập tức leo lên ngựa đuổi theo Tiêu Lãng.