Vèo!
Trên biển Thần Hồn, hai thân ảnh giống như tia chớp phá không rời đi. Hai người đều bay trong tầng trời thấp, ánh mắt như điện quét sang xung quanh.
Chỉ gần nửa canh giờ, hai người đã tìm được chiếc thuyền đánh cá kia. Khi hai người nhìn thấy Kỳ tiểu thư vẫn ngất, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều khi nhìn thấy hình dạng Kỳ tiểu thư, hai người nhất thời tức giận tăng vọt.
Gân mạch toàn thân của Kỳ tiểu thư bị chấn đoạn. Điều này không phải là quan trọng nhất. Nội giáp trên người nàng lại bị cởi bỏ. Tu Di Giới trong tay cũng bị lấy mất. Áo choàng phía trước ngực còn bị xé rách, lộ ra nửa bộ ngực trắng ngần bên trên hiện rõ dấu tay nắm vào, hiển nhiên đã bị người khác động chạm...
Có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy, tất nhiên chỉ có Thiên Tầm.
Thật ra Tiêu Lãng chỉ bảo Thiên Tầm lấy Tu Di Giới, nhưng Thiên Tầm thuận lợi lột nội giáp của Kỳ tiểu thư. Hắn nghe Tiêu Lãng nói vị tiểu thư này có thân phận trân quý, còn thừa dịp sờ soạng mấy cái...
Ầm!
Một tên hộ vệ mặc chiến giáp nổi giận phóng ra một khí lưu màu trắng, khiến mặt nước biển chấn động bắn nước lên cao mấy trăm mét. Hắn gầm hét:
- Tiêu Lãng, đừng để cho ta bắt được ngươi, bằng không ngươi sẽ biết được mùi vị linh hồn bị luyện hóa thành u hồn, vĩnh viễn trấn áp là như thế nào!
Hai người không dám chậm trễ. Một người ôm lấy Kỳ tiểu thư, một người nhanh chóng tra xét xung quanh một vòng. Sau khi không phát hiện ra bất kỳ điều gì, hắn mới ngừng tra xét bay về phía Thần Hồn Thành.
Thực lực của Tiêu Lãng quỷ dị. Đặc biệt là trong Thảo Đằng kia lại ẩn chứa tàn hồn Thiên Đế. Bởi vậy hai người không dám tiếp tục đuổi theo. Bọn họ rất sợ Kỳ tiểu thư xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Con thú nhỏ bị Thảo Đằng nuốt chửng chính là thần hồn của Kỳ tiểu thư. Nếu như là võ giả bình thường, khi thần hồn diệt vong khẳng định sẽ chết.
Linh hồn của Kỳ tiểu thư đã từng nhận được linh dược của gia tộc tẩm bổ, rất cường đại. Nhưng nàng vẫn hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, khiến hai người rất lo lắng. Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, chắc hẳn sứ giả gia tộc cũng sắp tới. Hai người phải mau chóng đưa Kỳ tiểu thư trở lại, để cường giả của gia tộc trị liệu.
Hai người nhanh chóng mang theo Kỳ tiểu thư bay về phía Thần Hồn Thành. Sau khi bay nửa canh giờ, bọn họ đã đến Thần Hồn Thành.
Mà giờ phút này trên bầu trời Thần Hồn Thành xuất hiện một cột sáng phóng thẳng lên trời. Thân thể hai người chấn động, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng. Cường giả của gia tộc đến thật nhanh...
Hai người vọt vào Thần Hồn Thành, không để ý tới những võ giả đang quỳ lạy ở trên quảng trường bên ngoài Thần Hồn Các, bay vào trong Thần Hồn Các, tiếp đó quỳ một gối bên ngoài Truyền Tống Trận.
Lần này thời gian truyền tống càng lâu hơn. Điều đó chứng tỏ số người đến cũng nhiều hơn. Sau nửa canh giờ, hào quang truyền tống yếu đi. Trong truyền tống trận từ từ xuất hiện chín thân ảnh ngưng tụ lại!
Hai hộ vệ mặc chiến giáp vừa nhìn thấy người đứng phía trước tiên, nhất thời vẻ hoảng sợ trong mắt càng lộ rõ. Bọn họ vội vàng cúi người xuống cung kính hành lễ nói:
- Thuộc hạ tham kiến Hà trưởng lão, tham kiến chư vị đại nhân!
- Ừm?
Người đứng phía trước là một nam tử trung niên, lưng hùm vai gấu, mũi ưng, tóc quăn màu nâu, bộ dạng của một bá chủ kiêu hùng bá chủ. Ánh mắt của hắn lạnh lùng đảo qua trên người hai người hộ vệ. Cuối cùng hắn đột nhiên nhìn về phía trên người Kỳ tiểu thư đang nằm trên mặt đất. Trong mắt hắn lộ ra một sự kinh sợ.
Một tay hắn chụp vào trong hư không một cái. Kỳ tiểu thư đã được hắn ôm vào trong ngực. Ánh mắt của hắn quét qua trên người Kỳ tiểu thư, lập tức nổi giận:
- Thần hồn của Kỳ nhi lại bị diệt? Ai làm? Hắc Nha chết rồi sao?
Hai hộ vệ cảm nhận được khí tức ngập trời trên người nam tử trung niên, hàm răng va vào nhau lập cập. Một người nói lắp bắp:
- Bẩm Hà trưởng lão, Hắc Nha đại nhân hắn, hắn thực sự... chết rồi! Thần hồn của Kỳ tiểu thư... bị thần hồn một võ giả trong vực diện này cắn nuốt!
- Hắc Nha chết sao? Chẳng lẽ trong vực diện nho nhỏ này lại có cường giả Nhân Hoàng Cảnh?
Trên mặt Hà trưởng lão lộ vẻ ngưng trọng, ánh mắt lấp lóe mấy lần. Hắn lấy từ trong Tu Di Giới trên tay mình ra một viên đan dược nhét vào trong miệng của Kỳ tiểu thư, sau đó giao Kỳ tiểu thư cho Hắc Phí đứng phía sau. Lúc này hắn mới trừng mắt thâm trầm nói:
- Nói tỉ mỉ một chút về tình huống lúc đó cho ta nghe. Hừ! Bất kể là ai dám tổn thương con gái của bản tọa, bản tọa cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết!
Một gã hộ vệ lập tức nói tường tận tất cả mọi chuyện xảy ra ở đế đô, bao gồm cả tình hình đi vào trong lăng mộ dưới lòng đất để tra xét.
Chờ sau khi người này nói xong, vẻ tức giận trên mặt Hà trưởng lão tăng vọt tới cực điểm. Hắn còn tưởng rằng người giết chết Hắc Nha tổn thương Kỳ tiểu thư chính là cường giả Nhân Hoàng Cảnh. Hắn không ngờ được, hóa ra chỉ là một võ giả nho nhỏ. Mà cuối cùng võ giả nho nhỏ kia lại chạy trốn?
Ầm!
Hà trưởng lão nổi giận đánh ra một quyền, trực tiếp khiến võ giả vừa nói chuyện kia bay ra ngoài. Người còn ở trong không trung, thân thể máu thịt đã nổ liên tiếp, cuối cùng hóa thành mưa máu tung bay ở bên ngoài trên quảng trường.
Ngoài quảng trường có rất nhiều người. Chỉ có điều đám cường giả ở đế đô hiện tại đều không có mặt ở đây, cũng không có ai dám tới đây.
Nhìn thấy hai cường giả mặc chiến giáp vừa bay vào trong Thần Hồn Các, lại có một người từ bên trong bay ngược ra, vô số người sợ tới ngây người. Sau đó thân thể của người kia đột ngột nổ tung, hóa thành sương máu bay xuống trên đầu, trên mặt của bọn họ, tất cả đám người vô cùng khiếp sợ...
Vèo!
Mấy bóng người bay ra ngoài. Hà đại nhân đứng ở phía trước, còn chưa nói một lời nào đã tiện tay đánh một chưởng về phía trước. Trong không trung đột ngột xuất hiện một bàn tay lớn gần như trong suốt. Sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của vô số người, bàn tay kia nhanh như tia chớp đập xuống bọn họ.
Ầm!
Toàn bộ Thần Hồn Thành đều chấn động. Gần nửa Thần Hồn Thành bị bàn tay lớn gần như trong suốt kia bao phủ. Vô số trạch viện hóa thành bột mịn. Dưới lòng bàn tay, mấy chục vạn người cũng hóa thành dòng máu, ngay cả hài cốt cũng không còn. Mặt đất xuất hiện một dấu tay cực lớn, sâu không thấy đáy...
Trên quảng trường còn có vô số người may mắn thoát nạn. Tất cả nằm sấp trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Thỉnh thoảng bọn họ liếc mắt nhìn về dấu tay sâu không đáy kia một chút, trên mặt trắng bệch, hàm răng cũng va vào nhau. Còn có rất nhiều người dân chúng bình thường cũng run rẩy sợ hãi không khống chế được, chất lỏng màu vàng không ngừng chảy xuống.
Hà trưởng lão không tiếp tục ra tay, đứng sừng sững trên không trung, đột nhiên ngửa đầu bắt đầu rống lên:
- Tất cả võ giả Chúng Sinh bát trọng trở lên ở trong vực diện Thần Hồn lăn đến Thần Hồn Thành. Sau hai canh giờ người nào không đến, giết không tha!
Giọng nói của Hà trưởng lão dường như có một loại lực lượng thần kỳ, lại có thể truyền đi khắp nơi, vang vọng trong tai của tất cả võ giả đại lục Thần Hồn từ Chiến Hoàng cảnh trở lên!
Đại lục nhất thời giống như ong vỡ tổ!
Âm thanh này giống như sấm sét chợt đến lúc nửa đêm. Những Chiến Hoàng Chiến Đế bị chấn động đến mức khí huyết cuộn trào. Thần thông quỷ dị như thế, thực lực cường đại như vậy bọn họ quả thực chưa từng nghe thấy.
Một đám cường giả đế đô, vốn đang lo lắng không yên, giờ phút này không dám có nửa điểm lười biếng, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Thần Hồn Thành, hoặc là cưỡi huyền thú bay nhanh nhất lao đi.
Đế đô cách Thần Hồn Thành, hai canh giờ tuyệt đối có thể chạy tới. Nhưng cường giả Chiến Hoàng phía đông Chiến Vương Triều, còn có phía bắc Vũ Vương Triều lại vô cùng đau đầu. Bọn họ cách Thần Hồn Thành xa như vậy, cho dù cho bọn họ có bốn cái chân cũng bay không tới kịp. Nhưng giờ phút này bọn có thể làm gì? Chỉ có thể liều mạng điên cuồng bay tới.
Cường giả Chiến Hoàng của ba đại vương triều gộp lại đại khái có ba trăm, bốn trăm người. Tất cả thi nhau từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía Thần Hồn Thành.
Chờ mọi người chạy tới trên bầu trời Thần Hồn Thành, nhìn thấy dấu tay cực lớn kia, tất cả đều vô cùng kinh sợ. Bọn họ cảm nhận được khí tức của tám cường giả xa lạ mới được truyền tống tới đây. Sau khi phát hiện khí tức của mỗi người ít nhất đều đạt tới cấp bậc như Hắc Nha, vẻ mặt Ẩn đế và Vũ Phi Tiên biến thành trái khổ qua.
Tám cường giả Nhân Hoàng Cảnh!
Nếu như tám người này muốn đại lục Thần Hồn diệt thế, sợ rằng chỉ cần mấy canh giờ? Còn người trung niên mũi ưng kia, khí tức của hắn càng khủng bố đến cực điểm!
Chờ mọi người đến gần đủ, Hà trưởng lão vung tay lên, giọng nói lạnh lẽo âm trầm ra lệnh cho bảy người phía sau:
- Mấy người các ngươi, mỗi người dẫn theo mấy chục người, đi ra biển Thần Hồn cho bản tọa. Cho dù phải lật khắp biển Thần Hồn, cũng phải tìm ra được tên Tiêu Lãng kia! Dám can đảm giết chết Hắc Nha tổn thương con gái của ta sao? Ta muốn cho hắn sống không bằng chết, linh hồn vĩnh viễn hóa thành u hồn bị trấn áp!
Trên biển Thần Hồn, hai thân ảnh giống như tia chớp phá không rời đi. Hai người đều bay trong tầng trời thấp, ánh mắt như điện quét sang xung quanh.
Chỉ gần nửa canh giờ, hai người đã tìm được chiếc thuyền đánh cá kia. Khi hai người nhìn thấy Kỳ tiểu thư vẫn ngất, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều khi nhìn thấy hình dạng Kỳ tiểu thư, hai người nhất thời tức giận tăng vọt.
Gân mạch toàn thân của Kỳ tiểu thư bị chấn đoạn. Điều này không phải là quan trọng nhất. Nội giáp trên người nàng lại bị cởi bỏ. Tu Di Giới trong tay cũng bị lấy mất. Áo choàng phía trước ngực còn bị xé rách, lộ ra nửa bộ ngực trắng ngần bên trên hiện rõ dấu tay nắm vào, hiển nhiên đã bị người khác động chạm...
Có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy, tất nhiên chỉ có Thiên Tầm.
Thật ra Tiêu Lãng chỉ bảo Thiên Tầm lấy Tu Di Giới, nhưng Thiên Tầm thuận lợi lột nội giáp của Kỳ tiểu thư. Hắn nghe Tiêu Lãng nói vị tiểu thư này có thân phận trân quý, còn thừa dịp sờ soạng mấy cái...
Ầm!
Một tên hộ vệ mặc chiến giáp nổi giận phóng ra một khí lưu màu trắng, khiến mặt nước biển chấn động bắn nước lên cao mấy trăm mét. Hắn gầm hét:
- Tiêu Lãng, đừng để cho ta bắt được ngươi, bằng không ngươi sẽ biết được mùi vị linh hồn bị luyện hóa thành u hồn, vĩnh viễn trấn áp là như thế nào!
Hai người không dám chậm trễ. Một người ôm lấy Kỳ tiểu thư, một người nhanh chóng tra xét xung quanh một vòng. Sau khi không phát hiện ra bất kỳ điều gì, hắn mới ngừng tra xét bay về phía Thần Hồn Thành.
Thực lực của Tiêu Lãng quỷ dị. Đặc biệt là trong Thảo Đằng kia lại ẩn chứa tàn hồn Thiên Đế. Bởi vậy hai người không dám tiếp tục đuổi theo. Bọn họ rất sợ Kỳ tiểu thư xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Con thú nhỏ bị Thảo Đằng nuốt chửng chính là thần hồn của Kỳ tiểu thư. Nếu như là võ giả bình thường, khi thần hồn diệt vong khẳng định sẽ chết.
Linh hồn của Kỳ tiểu thư đã từng nhận được linh dược của gia tộc tẩm bổ, rất cường đại. Nhưng nàng vẫn hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, khiến hai người rất lo lắng. Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, chắc hẳn sứ giả gia tộc cũng sắp tới. Hai người phải mau chóng đưa Kỳ tiểu thư trở lại, để cường giả của gia tộc trị liệu.
Hai người nhanh chóng mang theo Kỳ tiểu thư bay về phía Thần Hồn Thành. Sau khi bay nửa canh giờ, bọn họ đã đến Thần Hồn Thành.
Mà giờ phút này trên bầu trời Thần Hồn Thành xuất hiện một cột sáng phóng thẳng lên trời. Thân thể hai người chấn động, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng. Cường giả của gia tộc đến thật nhanh...
Hai người vọt vào Thần Hồn Thành, không để ý tới những võ giả đang quỳ lạy ở trên quảng trường bên ngoài Thần Hồn Các, bay vào trong Thần Hồn Các, tiếp đó quỳ một gối bên ngoài Truyền Tống Trận.
Lần này thời gian truyền tống càng lâu hơn. Điều đó chứng tỏ số người đến cũng nhiều hơn. Sau nửa canh giờ, hào quang truyền tống yếu đi. Trong truyền tống trận từ từ xuất hiện chín thân ảnh ngưng tụ lại!
Hai hộ vệ mặc chiến giáp vừa nhìn thấy người đứng phía trước tiên, nhất thời vẻ hoảng sợ trong mắt càng lộ rõ. Bọn họ vội vàng cúi người xuống cung kính hành lễ nói:
- Thuộc hạ tham kiến Hà trưởng lão, tham kiến chư vị đại nhân!
- Ừm?
Người đứng phía trước là một nam tử trung niên, lưng hùm vai gấu, mũi ưng, tóc quăn màu nâu, bộ dạng của một bá chủ kiêu hùng bá chủ. Ánh mắt của hắn lạnh lùng đảo qua trên người hai người hộ vệ. Cuối cùng hắn đột nhiên nhìn về phía trên người Kỳ tiểu thư đang nằm trên mặt đất. Trong mắt hắn lộ ra một sự kinh sợ.
Một tay hắn chụp vào trong hư không một cái. Kỳ tiểu thư đã được hắn ôm vào trong ngực. Ánh mắt của hắn quét qua trên người Kỳ tiểu thư, lập tức nổi giận:
- Thần hồn của Kỳ nhi lại bị diệt? Ai làm? Hắc Nha chết rồi sao?
Hai hộ vệ cảm nhận được khí tức ngập trời trên người nam tử trung niên, hàm răng va vào nhau lập cập. Một người nói lắp bắp:
- Bẩm Hà trưởng lão, Hắc Nha đại nhân hắn, hắn thực sự... chết rồi! Thần hồn của Kỳ tiểu thư... bị thần hồn một võ giả trong vực diện này cắn nuốt!
- Hắc Nha chết sao? Chẳng lẽ trong vực diện nho nhỏ này lại có cường giả Nhân Hoàng Cảnh?
Trên mặt Hà trưởng lão lộ vẻ ngưng trọng, ánh mắt lấp lóe mấy lần. Hắn lấy từ trong Tu Di Giới trên tay mình ra một viên đan dược nhét vào trong miệng của Kỳ tiểu thư, sau đó giao Kỳ tiểu thư cho Hắc Phí đứng phía sau. Lúc này hắn mới trừng mắt thâm trầm nói:
- Nói tỉ mỉ một chút về tình huống lúc đó cho ta nghe. Hừ! Bất kể là ai dám tổn thương con gái của bản tọa, bản tọa cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết!
Một gã hộ vệ lập tức nói tường tận tất cả mọi chuyện xảy ra ở đế đô, bao gồm cả tình hình đi vào trong lăng mộ dưới lòng đất để tra xét.
Chờ sau khi người này nói xong, vẻ tức giận trên mặt Hà trưởng lão tăng vọt tới cực điểm. Hắn còn tưởng rằng người giết chết Hắc Nha tổn thương Kỳ tiểu thư chính là cường giả Nhân Hoàng Cảnh. Hắn không ngờ được, hóa ra chỉ là một võ giả nho nhỏ. Mà cuối cùng võ giả nho nhỏ kia lại chạy trốn?
Ầm!
Hà trưởng lão nổi giận đánh ra một quyền, trực tiếp khiến võ giả vừa nói chuyện kia bay ra ngoài. Người còn ở trong không trung, thân thể máu thịt đã nổ liên tiếp, cuối cùng hóa thành mưa máu tung bay ở bên ngoài trên quảng trường.
Ngoài quảng trường có rất nhiều người. Chỉ có điều đám cường giả ở đế đô hiện tại đều không có mặt ở đây, cũng không có ai dám tới đây.
Nhìn thấy hai cường giả mặc chiến giáp vừa bay vào trong Thần Hồn Các, lại có một người từ bên trong bay ngược ra, vô số người sợ tới ngây người. Sau đó thân thể của người kia đột ngột nổ tung, hóa thành sương máu bay xuống trên đầu, trên mặt của bọn họ, tất cả đám người vô cùng khiếp sợ...
Vèo!
Mấy bóng người bay ra ngoài. Hà đại nhân đứng ở phía trước, còn chưa nói một lời nào đã tiện tay đánh một chưởng về phía trước. Trong không trung đột ngột xuất hiện một bàn tay lớn gần như trong suốt. Sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của vô số người, bàn tay kia nhanh như tia chớp đập xuống bọn họ.
Ầm!
Toàn bộ Thần Hồn Thành đều chấn động. Gần nửa Thần Hồn Thành bị bàn tay lớn gần như trong suốt kia bao phủ. Vô số trạch viện hóa thành bột mịn. Dưới lòng bàn tay, mấy chục vạn người cũng hóa thành dòng máu, ngay cả hài cốt cũng không còn. Mặt đất xuất hiện một dấu tay cực lớn, sâu không thấy đáy...
Trên quảng trường còn có vô số người may mắn thoát nạn. Tất cả nằm sấp trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Thỉnh thoảng bọn họ liếc mắt nhìn về dấu tay sâu không đáy kia một chút, trên mặt trắng bệch, hàm răng cũng va vào nhau. Còn có rất nhiều người dân chúng bình thường cũng run rẩy sợ hãi không khống chế được, chất lỏng màu vàng không ngừng chảy xuống.
Hà trưởng lão không tiếp tục ra tay, đứng sừng sững trên không trung, đột nhiên ngửa đầu bắt đầu rống lên:
- Tất cả võ giả Chúng Sinh bát trọng trở lên ở trong vực diện Thần Hồn lăn đến Thần Hồn Thành. Sau hai canh giờ người nào không đến, giết không tha!
Giọng nói của Hà trưởng lão dường như có một loại lực lượng thần kỳ, lại có thể truyền đi khắp nơi, vang vọng trong tai của tất cả võ giả đại lục Thần Hồn từ Chiến Hoàng cảnh trở lên!
Đại lục nhất thời giống như ong vỡ tổ!
Âm thanh này giống như sấm sét chợt đến lúc nửa đêm. Những Chiến Hoàng Chiến Đế bị chấn động đến mức khí huyết cuộn trào. Thần thông quỷ dị như thế, thực lực cường đại như vậy bọn họ quả thực chưa từng nghe thấy.
Một đám cường giả đế đô, vốn đang lo lắng không yên, giờ phút này không dám có nửa điểm lười biếng, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Thần Hồn Thành, hoặc là cưỡi huyền thú bay nhanh nhất lao đi.
Đế đô cách Thần Hồn Thành, hai canh giờ tuyệt đối có thể chạy tới. Nhưng cường giả Chiến Hoàng phía đông Chiến Vương Triều, còn có phía bắc Vũ Vương Triều lại vô cùng đau đầu. Bọn họ cách Thần Hồn Thành xa như vậy, cho dù cho bọn họ có bốn cái chân cũng bay không tới kịp. Nhưng giờ phút này bọn có thể làm gì? Chỉ có thể liều mạng điên cuồng bay tới.
Cường giả Chiến Hoàng của ba đại vương triều gộp lại đại khái có ba trăm, bốn trăm người. Tất cả thi nhau từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía Thần Hồn Thành.
Chờ mọi người chạy tới trên bầu trời Thần Hồn Thành, nhìn thấy dấu tay cực lớn kia, tất cả đều vô cùng kinh sợ. Bọn họ cảm nhận được khí tức của tám cường giả xa lạ mới được truyền tống tới đây. Sau khi phát hiện khí tức của mỗi người ít nhất đều đạt tới cấp bậc như Hắc Nha, vẻ mặt Ẩn đế và Vũ Phi Tiên biến thành trái khổ qua.
Tám cường giả Nhân Hoàng Cảnh!
Nếu như tám người này muốn đại lục Thần Hồn diệt thế, sợ rằng chỉ cần mấy canh giờ? Còn người trung niên mũi ưng kia, khí tức của hắn càng khủng bố đến cực điểm!
Chờ mọi người đến gần đủ, Hà trưởng lão vung tay lên, giọng nói lạnh lẽo âm trầm ra lệnh cho bảy người phía sau:
- Mấy người các ngươi, mỗi người dẫn theo mấy chục người, đi ra biển Thần Hồn cho bản tọa. Cho dù phải lật khắp biển Thần Hồn, cũng phải tìm ra được tên Tiêu Lãng kia! Dám can đảm giết chết Hắc Nha tổn thương con gái của ta sao? Ta muốn cho hắn sống không bằng chết, linh hồn vĩnh viễn hóa thành u hồn bị trấn áp!