- Cô cô, Liễu Nhã, Thiên Tầm, Thiện Lão, Tiểu Bạch, ta đi!
Trên hải đảo tại hải vực cách phía đông nam Đại lục Thần Hồn mấy ngàn dặm, Tiêu Lãng bình tĩnh nhìn bốn người và Tiểu Bạch đến tiễn đưa mình. Trước sau trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười đầy tự tin.
Sắc mặt Tiêu Thanh Y rất hờ hững, cũng giống như năm đó khi Tiêu Lãng rời khỏi Ẩn Tông đi Bắc Cương, không nhìn ra chút lo lắng và lưu luyến không nỡ nào. Thiên Tầm và Thiện Lão hiển nhiên không thể làm được như Tiêu Thanh Y. Trong mắt bọn họ rõ ràng không nỡ để hắn đi. Thiện Lão động đậy đôi môi rất lâu, nhưng lại không nói được một câu nào.
Thiên Tầm ôm huyễn ma thú, mắt ửng đỏ nhìn Tiêu Lãng, trầm giọng hờn dỗi nói:
- Công tử, công tử đã nói sẽ dẫn ta đi Thiên Châu đánh ra thiên hạ. Dù vô ích công tử cũng phải dẫn chúng ta trở về đánh đại lục Thần Hồn một lần. Công tử không thể gạt chúng ta!
- Chít chít!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch cố gắng tránh khỏi vòng tay của Thiên Tầm, lại bị Thiên Tầm nắm chặt lấy. Nó rất có linh tính, biết Tiêu Lãng sắp rời khỏi, trong mắt đầy u oán, dường như đang trách cứ Tiêu Lãng không mang theo nó đi.
Liễu Nhã đã khóc thành lệ, nhưng cố nén không khóc thành tiếng. Nàng lảo đảo đi tới sát bên tai Tiêu Lãng nhẹ giọng nức nở nói:
- Tiểu nam nhân, Nhã Nhi rất có thể đã có hài tử của ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải an toàn trở về. Vạn nhất thật sự có hài tử, Nhã Nhi cũng không muốn hắn từ nhỏ đã không còn phụ thân!
Tiêu Lãng không nói một câu nào, chỉ liên tục gật đầu, hôn lên trán Liễu Nhã, cuối cùng ánh mắt tìm về phía Tiêu Thanh Y. Hai người đều không nói gì, bốn mắt nhìn nhau, đều hiểu được trong lòng đối phương nghĩ gì.
Vèo!
Tiêu Lãng nhẫn tâm đẩy Liễu Nhã ra, cuối cùng liếc mắt nhìn bốn người và Tiểu Bạch, xoay người dứt khoát bay về phía biển. Hắn trực tiếp lẻn vào dưới biển sâu, chứ không bơi ở trên mặt biển. Có lẽ bởi vì hắn muốn tìm kiếm thú lưỡi dài vảy giáp. Cũng có lẽ bởi vì hắn không muốn làm cho mọi người thấy bóng lung cô đơn của hắn...
- Công tử, bảo trọng. Chúng ta chờ công tử trở về!
Thiện Lão vẫn mấp máy môi, giờ phút này rốt cuộc đã nói ra một câu nói. Thân thể Liễu Nhã đột nhiên vô lực, ngồi sụp xuống đất, ánh mắt si ngốc nhìn về phía xa, lệ rơi đầy mặt.
Thiên Tầm chạy chậm vài bước liên tục vẫy tay về phía xa. Không ngờ vào lúc này, huyễn ma thú lại đột nhiên lóe lên bạch quang, hóa thành một con chim lớn bay về phía Tiêu Lãng rời đi...
- Tiểu Bạch, trở về đi. Đồ huyễn ma thú ngu ngốc nhà ngươi!
Thiên Tầm cả kinh, muốn đuổi theo nhưng đã muộn. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ quay về phía không trung rống lớn vài tiếng. Cuối cùng dường như hắn nhớ tới điều gì, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Quên đi, có Tiểu Bạch đi cùng công tử, hắn sẽ không đến nỗi cô đơn!
- Lãng nhi, về sớm một chút. Đừng để cho cô cô một mình cô đơn sống qua ngày. Nếu lâu quá cô cô sẽ chết...
Rốt cuộc khuôn mặt Tiêu Thanh Y không còn hờ hững nữa. Hai dòng nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Nàng lại quật cường xoay người sang chỗ khác, không chịu cho Thiện Lão Liễu Nhã nhìn thấy. Hoặc là... nàng không muốn để Tiêu Lãng nhìn thấy.
Nàng vẫn thích che giấu sự yếu đuối của mình ở trong lòng, cho dù giờ phút này hài tử nàng yêu thương nhất muốn rời khỏi nàng, đi tới một nơi rất xa, có lẽ cả đời này vĩnh viễn cũng không thể gặp lại...
Gió nổi lên. Một trận gió biển mát lạnh thổi tới khiến y phục của mọi người bay phần phật, cũng thỏi rơi nước mắt trên mặt Liễu Nhã và Tiêu Thanh Y. Huyễn ma thú hóa thành một con chim lớn bay đi. Trên đường, nó phát ra một tiếng kêu, dường như đang gọi Tiêu Lãng vậy. Tiếng kêu kia lọt vào trong tai mọi người, lại trở nên bi thương, trống vắng như vậy!
- Cô cô, Nhã Nhi, chờ ta trở lại! Tiêu Lãng ta có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích. Nhân định thắng thiên. Ta không hẳn sẽ chết tại biển Thần Hồn và Thiên Châu! Vân Phi Dương Vân Tử Sam Huyết Tông, chờ ta! Nghĩa phụ, ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách giúp nghĩa phụ sống lại!
Tiêu Lãng nhanh chóng tiềm hành dưới biển, trong mắt hắn lộ vẻ kiên định, trong lòng thầm nói với mình.
Tốc độ của hắn rất nhanh. Thân thể không hê dừng lại chỉ một chút. Hắn cũng không quay đầu nhìn xung quanh. Bởi vì hắn sợ nếu mình quay đầu nhìn lại, sợ rằng mình sẽ không rời đi được...
Cuộc đời này nếu có thể hạnh phúc an ổn, ai nguyện ý chia ly?
Hắn không muốn chết, không muốn ở trên hải đảo này chờ chết, không muốn để Tiêu Thanh Y Liễu Nhã nhìn hắn chết. Hắn nói với Tiêu Thanh Y, ở Thiên Châu có biện pháp phá giải tâm ma, thật ra đó cũng chỉ là một chút hy vọng xa vời trong lòng hắn. Thiên Châu mênh mông đất rộng của nhiều, có các loại chiến kỹ thần kỳ và thần thông quỷ dị. Nói không chừng thật sự có biện pháp phá giải, chỉ là thế nhân không biết mà thôi.
Kẻ thù phải giết, Độc Cô Hành phải cứu. Trên lưng hắn mang quá nhiều áp lực. Hắn sợ mình ở lại trong hải đảo, cho dù tâm ma không phát tác, cũng sẽ phát điên mất.
Cho nên hắn lựa chọn rời đi, lựa chọn một con đường không có lối về!
Trong lòng không muốn, áp lực trên vai, trong linh hồn che giấu lệ khí, tất cả hóa thành tức giận. Hắn dùng hết khí lực toàn thân, khua tay chân, giống như một con cá mập nổi giận nhanh như tia chớp lao về phía trước. Hải thú nhỏ xung quanh đều bị hắn dọa sợ bơi tán loạn đi.
Tiềm hành được nửa canh giờ, Tiêu Lãng cũng không phát hiện ra được một con thú lưỡi dài vảy giáp nào. Hắn không nhịn nổi bơi lên mặt biển chuẩn bị để thở. Mới vừa lộ mặt ra khỏi mặt biển, hắn đã nghe được có một kêu khẽ truyền tới. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Vèo!
Đó tất nhiên là Tiểu Bạch. Nó lóe lên bạch quang, lại hóa thành một con cá lớn bắn xuống mặt nước, nhanh chóng bơi tới gần Tiêu Lãng, thân mật cọ vào thân thể Tiêu Lãng, liên tục dùng đuôi cá vuốt khuôn mặt Tiêu Lãng.
- Tiểu Bạch, nơi ta muốn đi rất nguy hiểm. Ngươi xác định muốn đi theo sao?
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào huyễn ma thú nói. Thấy nó không ngừng gật đầu, nhếch miệng cười một tiếng nói:
- Vậy đi thôi, theo ta cùng lang bạt biển Thần Hồn, chinh chiến Thiên Châu!
Một người một cá lại bắn vào trong biển. Tốc độ của Tiêu Lãng ở trong biển cũng không nhanh. Huyễn ma thú biến thành con cá lớn bơi thậm chí còn nhanh hơn hắn một chút!
Một đường tiềm hành, một đường tìm kiếm thú lưỡi dài vảy giáp, sau nửa canh giờ Tiêu Lãng tiếp tục ngoi lên mặt biển để thở. Lại qua gần nửa canh giờ, Tiêu Lãng rốt cuộc mới tìm được một con thú lưỡi dài vảy giáp.
Tiêu Lãng ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, tự chui đầu vào trong thân thể của con thú lưỡi dài vảy giáp, nhanh chóng thả Thảo Đằng ra, thông qua Thảo Đằng khống chế hải thú, bắt đầu một đường đi về phía tây.
Tiểu Bạch đã biến thành con mèo nhỏ chỉ bằng đầu nắm tay, tiến vào trong lòng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng lại ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Tuy rằng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma khiến thân thể từ từ cường hóa, nhưng không có huyền thạch, chỉ có thể dựa vào tu luyện để tăng thêm thực lực.
Tốc độ tu luyện của hắn tuyệt đối hơn người khác gấp mấy lần. Bởi vì Thảo Đằng có thể nhanh chóng trị thương cho hắn, hắn có thể liên tục tu luyện.
Giờ phút này Tiêu Lãng vẫn còn ở phía đông của đại lục Thần Hồn, lại ở gần biển, Tiêu Lãng hoàn oàn không lo lắng có người sẽ tìm kiếm bên này. Chỉ có điều, Tiêu Lãng vẫn bảo Thảo Đằng truyền tin tức cho hải thú, một khi phát hiện ra cường giả võ giả hoặc là hải thú cường đại lập tức thông báo cho hắn biết.
Sau mấy ngày, Tiêu Lãng ngừng tu luyện!
Bởi vì hải thú đã xuyên qua biển đến hải vực phía tây của đại lục Thần Hồn. Tuy rằng đã qua thời gian lâu như vậy, hắn vẫn sợ có người tiếp tục lục soát.
Tiêu Lãng ra lệnh cho hải thú bơi ở sát đáy biển. Tiêu Lãng phóng thích Thảo Đằng ra khỏi thân thể của hải thú, luôn tra xét tình huống bên ngoài.
Sau hai ngày, quả nhiên xảy ra vấn đề!
Tiêu Lãng thông qua Thảo Đằng phát hiện có một cường giả đang nhanh chóng xuyên qua đáy biển. Tuy rằng khí tức cường đại kia còn ở cách xa mấy chục dặm, Tiêu Lãng vẫn có thể thông qua Thảo Đằng cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Cường giả Chiến Đế!
Tiêu Lãng âm thầm kêu khổ. Hắn không nghĩ đã lâu như vậy, lại còn có người lùng bắt mình? Hắn hoàn toàn không chút do dự, lập tức thông qua Thảo Đằng truyền tin tức tới cho hải thú, bảo nó lập tức chạy.
Trên hải đảo tại hải vực cách phía đông nam Đại lục Thần Hồn mấy ngàn dặm, Tiêu Lãng bình tĩnh nhìn bốn người và Tiểu Bạch đến tiễn đưa mình. Trước sau trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười đầy tự tin.
Sắc mặt Tiêu Thanh Y rất hờ hững, cũng giống như năm đó khi Tiêu Lãng rời khỏi Ẩn Tông đi Bắc Cương, không nhìn ra chút lo lắng và lưu luyến không nỡ nào. Thiên Tầm và Thiện Lão hiển nhiên không thể làm được như Tiêu Thanh Y. Trong mắt bọn họ rõ ràng không nỡ để hắn đi. Thiện Lão động đậy đôi môi rất lâu, nhưng lại không nói được một câu nào.
Thiên Tầm ôm huyễn ma thú, mắt ửng đỏ nhìn Tiêu Lãng, trầm giọng hờn dỗi nói:
- Công tử, công tử đã nói sẽ dẫn ta đi Thiên Châu đánh ra thiên hạ. Dù vô ích công tử cũng phải dẫn chúng ta trở về đánh đại lục Thần Hồn một lần. Công tử không thể gạt chúng ta!
- Chít chít!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch cố gắng tránh khỏi vòng tay của Thiên Tầm, lại bị Thiên Tầm nắm chặt lấy. Nó rất có linh tính, biết Tiêu Lãng sắp rời khỏi, trong mắt đầy u oán, dường như đang trách cứ Tiêu Lãng không mang theo nó đi.
Liễu Nhã đã khóc thành lệ, nhưng cố nén không khóc thành tiếng. Nàng lảo đảo đi tới sát bên tai Tiêu Lãng nhẹ giọng nức nở nói:
- Tiểu nam nhân, Nhã Nhi rất có thể đã có hài tử của ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải an toàn trở về. Vạn nhất thật sự có hài tử, Nhã Nhi cũng không muốn hắn từ nhỏ đã không còn phụ thân!
Tiêu Lãng không nói một câu nào, chỉ liên tục gật đầu, hôn lên trán Liễu Nhã, cuối cùng ánh mắt tìm về phía Tiêu Thanh Y. Hai người đều không nói gì, bốn mắt nhìn nhau, đều hiểu được trong lòng đối phương nghĩ gì.
Vèo!
Tiêu Lãng nhẫn tâm đẩy Liễu Nhã ra, cuối cùng liếc mắt nhìn bốn người và Tiểu Bạch, xoay người dứt khoát bay về phía biển. Hắn trực tiếp lẻn vào dưới biển sâu, chứ không bơi ở trên mặt biển. Có lẽ bởi vì hắn muốn tìm kiếm thú lưỡi dài vảy giáp. Cũng có lẽ bởi vì hắn không muốn làm cho mọi người thấy bóng lung cô đơn của hắn...
- Công tử, bảo trọng. Chúng ta chờ công tử trở về!
Thiện Lão vẫn mấp máy môi, giờ phút này rốt cuộc đã nói ra một câu nói. Thân thể Liễu Nhã đột nhiên vô lực, ngồi sụp xuống đất, ánh mắt si ngốc nhìn về phía xa, lệ rơi đầy mặt.
Thiên Tầm chạy chậm vài bước liên tục vẫy tay về phía xa. Không ngờ vào lúc này, huyễn ma thú lại đột nhiên lóe lên bạch quang, hóa thành một con chim lớn bay về phía Tiêu Lãng rời đi...
- Tiểu Bạch, trở về đi. Đồ huyễn ma thú ngu ngốc nhà ngươi!
Thiên Tầm cả kinh, muốn đuổi theo nhưng đã muộn. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ quay về phía không trung rống lớn vài tiếng. Cuối cùng dường như hắn nhớ tới điều gì, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Quên đi, có Tiểu Bạch đi cùng công tử, hắn sẽ không đến nỗi cô đơn!
- Lãng nhi, về sớm một chút. Đừng để cho cô cô một mình cô đơn sống qua ngày. Nếu lâu quá cô cô sẽ chết...
Rốt cuộc khuôn mặt Tiêu Thanh Y không còn hờ hững nữa. Hai dòng nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Nàng lại quật cường xoay người sang chỗ khác, không chịu cho Thiện Lão Liễu Nhã nhìn thấy. Hoặc là... nàng không muốn để Tiêu Lãng nhìn thấy.
Nàng vẫn thích che giấu sự yếu đuối của mình ở trong lòng, cho dù giờ phút này hài tử nàng yêu thương nhất muốn rời khỏi nàng, đi tới một nơi rất xa, có lẽ cả đời này vĩnh viễn cũng không thể gặp lại...
Gió nổi lên. Một trận gió biển mát lạnh thổi tới khiến y phục của mọi người bay phần phật, cũng thỏi rơi nước mắt trên mặt Liễu Nhã và Tiêu Thanh Y. Huyễn ma thú hóa thành một con chim lớn bay đi. Trên đường, nó phát ra một tiếng kêu, dường như đang gọi Tiêu Lãng vậy. Tiếng kêu kia lọt vào trong tai mọi người, lại trở nên bi thương, trống vắng như vậy!
- Cô cô, Nhã Nhi, chờ ta trở lại! Tiêu Lãng ta có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích. Nhân định thắng thiên. Ta không hẳn sẽ chết tại biển Thần Hồn và Thiên Châu! Vân Phi Dương Vân Tử Sam Huyết Tông, chờ ta! Nghĩa phụ, ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách giúp nghĩa phụ sống lại!
Tiêu Lãng nhanh chóng tiềm hành dưới biển, trong mắt hắn lộ vẻ kiên định, trong lòng thầm nói với mình.
Tốc độ của hắn rất nhanh. Thân thể không hê dừng lại chỉ một chút. Hắn cũng không quay đầu nhìn xung quanh. Bởi vì hắn sợ nếu mình quay đầu nhìn lại, sợ rằng mình sẽ không rời đi được...
Cuộc đời này nếu có thể hạnh phúc an ổn, ai nguyện ý chia ly?
Hắn không muốn chết, không muốn ở trên hải đảo này chờ chết, không muốn để Tiêu Thanh Y Liễu Nhã nhìn hắn chết. Hắn nói với Tiêu Thanh Y, ở Thiên Châu có biện pháp phá giải tâm ma, thật ra đó cũng chỉ là một chút hy vọng xa vời trong lòng hắn. Thiên Châu mênh mông đất rộng của nhiều, có các loại chiến kỹ thần kỳ và thần thông quỷ dị. Nói không chừng thật sự có biện pháp phá giải, chỉ là thế nhân không biết mà thôi.
Kẻ thù phải giết, Độc Cô Hành phải cứu. Trên lưng hắn mang quá nhiều áp lực. Hắn sợ mình ở lại trong hải đảo, cho dù tâm ma không phát tác, cũng sẽ phát điên mất.
Cho nên hắn lựa chọn rời đi, lựa chọn một con đường không có lối về!
Trong lòng không muốn, áp lực trên vai, trong linh hồn che giấu lệ khí, tất cả hóa thành tức giận. Hắn dùng hết khí lực toàn thân, khua tay chân, giống như một con cá mập nổi giận nhanh như tia chớp lao về phía trước. Hải thú nhỏ xung quanh đều bị hắn dọa sợ bơi tán loạn đi.
Tiềm hành được nửa canh giờ, Tiêu Lãng cũng không phát hiện ra được một con thú lưỡi dài vảy giáp nào. Hắn không nhịn nổi bơi lên mặt biển chuẩn bị để thở. Mới vừa lộ mặt ra khỏi mặt biển, hắn đã nghe được có một kêu khẽ truyền tới. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Vèo!
Đó tất nhiên là Tiểu Bạch. Nó lóe lên bạch quang, lại hóa thành một con cá lớn bắn xuống mặt nước, nhanh chóng bơi tới gần Tiêu Lãng, thân mật cọ vào thân thể Tiêu Lãng, liên tục dùng đuôi cá vuốt khuôn mặt Tiêu Lãng.
- Tiểu Bạch, nơi ta muốn đi rất nguy hiểm. Ngươi xác định muốn đi theo sao?
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào huyễn ma thú nói. Thấy nó không ngừng gật đầu, nhếch miệng cười một tiếng nói:
- Vậy đi thôi, theo ta cùng lang bạt biển Thần Hồn, chinh chiến Thiên Châu!
Một người một cá lại bắn vào trong biển. Tốc độ của Tiêu Lãng ở trong biển cũng không nhanh. Huyễn ma thú biến thành con cá lớn bơi thậm chí còn nhanh hơn hắn một chút!
Một đường tiềm hành, một đường tìm kiếm thú lưỡi dài vảy giáp, sau nửa canh giờ Tiêu Lãng tiếp tục ngoi lên mặt biển để thở. Lại qua gần nửa canh giờ, Tiêu Lãng rốt cuộc mới tìm được một con thú lưỡi dài vảy giáp.
Tiêu Lãng ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, tự chui đầu vào trong thân thể của con thú lưỡi dài vảy giáp, nhanh chóng thả Thảo Đằng ra, thông qua Thảo Đằng khống chế hải thú, bắt đầu một đường đi về phía tây.
Tiểu Bạch đã biến thành con mèo nhỏ chỉ bằng đầu nắm tay, tiến vào trong lòng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng lại ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Tuy rằng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma khiến thân thể từ từ cường hóa, nhưng không có huyền thạch, chỉ có thể dựa vào tu luyện để tăng thêm thực lực.
Tốc độ tu luyện của hắn tuyệt đối hơn người khác gấp mấy lần. Bởi vì Thảo Đằng có thể nhanh chóng trị thương cho hắn, hắn có thể liên tục tu luyện.
Giờ phút này Tiêu Lãng vẫn còn ở phía đông của đại lục Thần Hồn, lại ở gần biển, Tiêu Lãng hoàn oàn không lo lắng có người sẽ tìm kiếm bên này. Chỉ có điều, Tiêu Lãng vẫn bảo Thảo Đằng truyền tin tức cho hải thú, một khi phát hiện ra cường giả võ giả hoặc là hải thú cường đại lập tức thông báo cho hắn biết.
Sau mấy ngày, Tiêu Lãng ngừng tu luyện!
Bởi vì hải thú đã xuyên qua biển đến hải vực phía tây của đại lục Thần Hồn. Tuy rằng đã qua thời gian lâu như vậy, hắn vẫn sợ có người tiếp tục lục soát.
Tiêu Lãng ra lệnh cho hải thú bơi ở sát đáy biển. Tiêu Lãng phóng thích Thảo Đằng ra khỏi thân thể của hải thú, luôn tra xét tình huống bên ngoài.
Sau hai ngày, quả nhiên xảy ra vấn đề!
Tiêu Lãng thông qua Thảo Đằng phát hiện có một cường giả đang nhanh chóng xuyên qua đáy biển. Tuy rằng khí tức cường đại kia còn ở cách xa mấy chục dặm, Tiêu Lãng vẫn có thể thông qua Thảo Đằng cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Cường giả Chiến Đế!
Tiêu Lãng âm thầm kêu khổ. Hắn không nghĩ đã lâu như vậy, lại còn có người lùng bắt mình? Hắn hoàn toàn không chút do dự, lập tức thông qua Thảo Đằng truyền tin tức tới cho hải thú, bảo nó lập tức chạy.