Yêu Giả Vi Vương

Chương 416: Liều Mạng Lao Nhanh

Ầm!
Nắm đấm của Tiêu Lãng bỗng nhiên đập đến trên người Chiến Đế, khiến Chiến Đế này lại đập vào miệng con hải thú kia, còn phá vỡ miệng của hải thú, thân thể rơi vào trong biển.
Vèo!
Nếu như Tiêu Lãng quyết định ra tay, làm sao có thể nương tay được?
Nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng về một đòn vừa nãy. Một quyền này đã phá tan chiến giáp huyền khí của Chiến Đế. Chỉ có điều chiến giáp huyền khí của tên Chiến Đế này rất cường hãn. Lực đạo mình đập xuống thân thể hắn chỉ còn lại ba phần mười, đập vỡ mấy cái xương của hắn, làm nổ da thịt phía ngoài, nhưng không tạo thành vết thương trí mạng đối với hắn!
Thân thể cường giả Chiến Đế kia từ trong miệng của hải thú bắn ra, Thảo Đằng đã nhanh như tia chớp lao ra trước một bước, hóa thành tàn ảnh bắn mạnh về phía cường giả Chiến Đế.
Tên Chiến Đế này cảm nhận thương thế trước ngực, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy kinh hoàng. Tiêu Lãng bất ngờ đánh lén, lại chỉ một chiêu thiếu chút nữa lấy mạng của hắn.
Giờ phút này đối mặt với công kích của cả Thảo Đằng và Tiêu Lãng, hắn tất nhiên lựa chọn ứng phó với công kích của Tiêu Lãng trước. Chỉ có điều, việc đầu tiên hắn làm chính là để thần hồn phụ thể, còn thả ra chiến giáp huyền khí, đề phòng Thảo Đằng nuốt chửng mình.
Vèo!
Hai thân ảnh va chạm vào nhau. Hai người đều dùng toàn lực công kích. Thảo Đằng dưới sự khống chế của Tiêu Lãng, hóa thành hư ảnh từ phía dưới vọt tới.
Kế hoạch chiến đấu của Tiêu Lãng rất rõ ràng. Mình liều mạng đánh tan chiến giáp huyền khí của tên Chiến Đế này, để Thảo Đằng ra sát chiêu nuốt chửng hắn.
Điều khiến Tiêu Lãng bất ngờ chính là, hắn và tên Chiến Đế kia va chạm một quyền, hắn không chỉ không làm nổ cánh tay của tên Chiến Đế kia, khiến chiến giáp huyền khí vỡ tan, trái lại bản thân bị một lực lượng cường đại đập ra ngoài, cổ tay mơ hồ có chút đau đớn. Máu từ khóe miệng chậm rãi trào ra.
Thần hồn của Chiến Đế này lại có thể gia tăng lực lượng!
Tiêu Lãng nói thầm một tiếng không tốt. Bởi vì hắn vừa nãy đã ra lệnh cho Thảo Đằng công kích. Giờ phút này Thảo Đằng đã tiến sát phía dưới của tên Chiến Đế kia, đang quấn quanh thân thể của tên Chiến Đế kia.
Thảo Đằng và hắn là một thể, ban đầu vốn phối hợp công kích. Hiện tại hắn ngoài ý muốn bị đánh bay ra ngoài, Thảo Đằng hoàn toàn nằm trong phạm vi công kích của tên cường giả Chiến Đế kia. Nếu như Thảo Đằng bị thương, linh hồn hắn cũng sẽ bị thương. Đến lúc đó hắn chắc chắn phải chết.
Tên Chiến Đế kia cũng không ngờ được, mình lại có thể dễ dàng đánh lui Tiêu Lãng như vậy.
Tiêu Lãng ở bên ngoài đế đô có thể hùng hổ ghê gớm, ngay cả Hắc Nha cũng bị Tiêu Lãng giết chết. Vừa nãy Tiêu Lãng chỉ ung dung đánh ra một đòn, đã khiến hắn bị thương. Tên Chiến Đế này còn tưởng rằng Tiêu Lãng có sức chiến đấu cường đại vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Sau khi ngây người một chút, Thảo Đằng đã vọt lên, quấn lấy nửa thân thể của hắn. Tên Chiến Đế này lại không chống đối. Dù sao bản thân hắn có chiến giáp huyền khí, trong thời gian ngắn Thảo Đằng làm sao nuốt chửng được hắn?
Hắn trái lại trở nên hưng phấn. Nếu như khiến Thảo Đằng này bị thương, linh hồn của Tiêu Lãng nhất định sẽ bị hao tổn. Đến lúc đó muốn bắt Tiêu Lãng không phải dễ như trở bàn tay sao?
Trong nháy mắt, trong tay đã có huyền khí vờn quanh. Hắn chuẩn bị phóng ra ngoài, công kích hư ảnh Thảo Đằng.
Chỉ có một điều khiến hắn không dám tin tưởng chính là trong nháy mắt Thảo Đằng lại cắn nuốt chiến giáp huyền khí của hắn, sau đó cắn nuốt luôn máu thịt ở nửa thân thể của hắn, biến chúng thành xương trắng!
- A!
Cường giả Chiến Đế hét thảm. Nhưng ở dưới đáy biển, hắn làm sao có khả năng kêu ra tiếng được? Thảo Đằng cũng rất nhanh lan lên, hoàn toàn biến thân thể hắn trở thành hài cốt!
- A...a!
Tiêu Lãng cũng bị nước biển làm sặc. Trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc. Từ lúc nào Thảo Đằng biến thành cường đại như vậy? Ngay cả chiến giáp huyền khí của cường giả Chiến Đế cũng có thể cắn nuốt trong nháy mắt sao?
Không đúng!
Hắn vỗ đầu một cái, nhớ tới một chuyện.
Dường như ở bên ngoài đế đô, Thảo Đằng lại tiến hóa một lần nữa? Hiện tại nó đã biến thành màu vàng, năng lực cắn nuốt khẳng định tăng thêm! Sau khi Thảo Đằng tiến hóa, Tiêu Lãng vẫn chưa thấy nó cắn nuốt hải thú huyền thú nào, nên không biết năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng lại trở nên mạnh như vậy. Giờ phút này Tiêu Lãng cảm thấy bất ngờ kinh ngạc.
Thảo Đằng lóe lên, hóa thành thực thể, bao vây lấy cỗ hài cốt kia kéo trở về. Tiêu Lãng cũng không muốn lưu lại vết tích gì khiến người ta phát hiện. Thân thể hắn lập tức nhanh chóng vọt vào trong thân thể con thú lưỡi dài vảy giáp.
Con thú lưỡi dài vảy giáp này đã sống cả vạn năm, vô cùng thông linh. Nó vốn định thừa dịp Tiêu Lãng và tên Chiến Đế kia khai chiến trốn thoát, nhưng không ngời chưa được bao lâu, cuộc chiến đấu đã kết thúc. Nó sợ đến mức không dám chạy trốn nữa.
Thảo Đằng nhanh chóng lao vào, rất nhanh đã quấn lấy hải thú kia. Hải thú kia ngoan ngoãn há mồm ra. Tiêu Lãng mang theo Thảo Đằng tiến vào trong bụng hải thú.
Vèo!
Thảo Đằng hóa thành hư ảnh, nhanh chóng trị liệu cho hải thú này. Chút thương thế trên người hải thú này nhanh chóng được chữa trị tốt. Nó càng kiêng kị đối với Thảo Đằng hơn. Dưới sự khống chế của Tiêu Lãng, nó lập tức trốn về phía tây.
- Ừm!
Cùng lúc đó, trên mặt biển cách nơi này mấy ngàn dặm, trên một chiếc thuyền lớn chợt vọng ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Khi tên Chiến Đế kia bóp nát ngọc phù, Hắc Thạch ở trong thuyền lớn lập tức cảm giác được.
Giờ phút này tình cảnh trong đại sảnh trên thuyền lớn thật sự khiến người ta phun máu. Mười mấy hoa khôi tất cả đều lõa lồ, giơ mông đầy đặn xếp thành hàng, tạo thành một vòng tròn, mà Hắc Thạch đang đứng ở chính giữa, nghiễm nhiên là bộ dạng hoàng đế chuyển vòng...
Ầm!
Hắc Thạch một cước đá văng một hoa khôi, một tay cầm lấy chiến giáp, nhanh chóng mặc vào. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số hoa khôi, hắn phóng nhanh về phía tên Chiến Đế kia.
Hắn đã thông báo rất nhiều lần. Một khi phát hiện Tiêu Lãng lập tức bóp nát ngọc pù này. Những lúc còn lại, cho dù bị hải thú giết chết, cũng không được động tới ngọc phù.
Hiện tại ngọc phù nát, nói rõ... đã phát hiện ra Tiêu Lãng!
Điều này khiến Hắc Thạch cực kỳ hưng phấn. Tìm được Tiêu Lãng, có nghĩa là hắn và Hắc Phí có thể quang minh chính đại truyền tống trở lại Thiên Châu. Đến lúc đó Hà trưởng lão nhất định sẽ liên tục khen thưởng cho hai người, lại trọng dụng bọn họ.
Thực lực của Tiêu Lãng cũng không mạnh. Tia tàn hồn Thiên Đế kia đã hoàn toàn biến mất. Hắc Thạch vô cùng tự tin, khi phát hiện Tiêu Lãng có thể bắt hắn!
Hắn không lãng phí thời gian đi triệu tập cường giả đại lục Thần Hồn. Hắc Thạch lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía tây. Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng địa điểm ngọc phù bị bóp nát.
Chỉ sau nửa nén hương, Hắc Thạch đã bay tới địa điểm Tiêu Lãng và cường giả Chiến Đế khai chiến. Vụ trận ngoài khơi hoàn toàn không ảnh hưởng được tới cường giả cấp bậc như hắn.
Hắn nhìn trong nước biển vẫn còn sót lại chút mùi máu nhàn nhạt, và một vài khí tức chứa trong nước biển tức, mắt nhất thời sáng lên.
Thực lực của hắn rất cường đại, hơn nữa còn có một loại thần thông quỷ dị, có thể cảm ứng được rõ ràng, xung quanh đây có khí tức của Tiêu Lãng và Thảo Đằng, cùng với khí tức của tên cường giả Chiến Đế kia. Mặt khác còn có khí tức cường đại của một con hải thú!
Sau khi tìm kiếm xung quanh, không phát hiện ra bất kỳ thi thể nào, mà khí tức của tên Chiến Đế kia cùng Tiêu Lãng Thảo Đằng hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại khí tức của con hải thú kia ở hải vực phía tây.
Tiêu Lãng và tên Chiến Đế kia không thể nào bỗng dưng bốc hơi được. Như vậy chỉ có một lời giải thích. Tiêu Lãng trốn ở trong bụng hải thú, bỏ chạy về hải vực phía tây!
Con mắt đen của hắn không ngừng chớp động càng lúc càng sáng. Trong lòng hắn cũng hiểu ra một điều. Chẳng trách bảy cường giả Nhân Hoàng tìm lâu như vậy cũng không tìm được Tiêu Lãng. Thì ra hắn vốn trốn ở trong bụng hải thú!
Vèo!
Tốc độ của Hắc Thạch giống như chớp giật, lập tức lần theo khí tức của hải thú này. Mặc kệ Tiêu Lãng có trốn ở trong bụng hải thú như hắn đoán hay không, hắn vẫn quyết định một đường truy sát.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Lãng đã hoàn toàn tiến vào trong khu vực biển sâu. Tuy rằng trong biển sâu vô cùng nguy hiểm, tuy rằng con thú lưỡi dài vảy giáp kia thông qua Thảo Đằng, mấy lần biểu thị không muốn tiến vào hải vực này, nhưng giờ phút này hắn không quan tâm được nhiều như vậy. Hắn ép buộc con thú lưỡi dài vảy giáp lấy tốc độ nhanh nhất bơi về phía tây.
Giết một tên Chiến Đế, đối phương sớm muộn sẽ phát hiện ra. Hắn nhất định sẽ gia tăng cường độ lùng bắt. Bây giờ hắn còn không tiến vào biển sâu, chậm chút nữa sẽ không cơ hội.
Ánh mắt hắn vô cùng kiên định, cho dù chết hắn cũng tình nguyện chết ở trong miệng hải thú cường đại.

back top