Vèo!
Hắc Thạch nổi giận. Thân thể nhiều chỗ bị thương, mấy lần muốn tiến lại gần Tiêu Lãng, đều bị con hải thú này đập bay ra. Hắn nuốt vào một viên đan dược, nổi giận đánh ra một năng lượng màu trắng lớn bằng đầu người về phía con bạch tuộc biển kia.
Ầm!
Năng lượng màu trắng va chạm vào vòi của con bạch tuộc biển, nhất thời nổ tung giống như ngư lôi. Nước biển cuồn cuộn, dập dờn dao động.
Ngay cả Tiêu Lãng ở cách xa vạn mét cũng bị chấn động đẩy ra ngàn mét.
Xì xì!
Con bạch tuộc biển kia há miệng rộng không ngừng phát ra những tiếng kêu làm cho người ta sởn cả tóc gáy. Cái vòi của nó bị nổ nát, lại không đứt! Có thể thấy thân thể của nó cường đại tới mức nào.
- A!
- A!
Tiêu Lãng và Hắc Thạch nghe thấy tiếng kêu sởn cả tóc gáy này, trong đầu lại truyền đến từng đợt đau đớn. Hai người lăn lộn ở trong biển. Thiếu chút nữa linh hồn Tiêu Lãng đã vỡ nát. Hắc Thạch còn khá hơn một chút. Nhưng trong mắt hắn đầy vẻ sợ hãi. Con hải thú này lại có thể công kích linh hồn?
Ngay lập tức Hắc Thạch không để ý tới cảm giác đau đớn trong dầu, cũng không còn ý định bắt Tiêu Lãng nữa, quay đầu phóng về phía mặt biển, bắt đầu chạy trốn!
Vèo!
Con bạch tuộc biển kia ngừng kêu lên những tiếng quái dị. Thân thể nó lóe lên. Một cái vòi nhanh như tia chớp đã quét về phía Hắc Thạch. Lần này, cái vòi kia không đánh bay hắn đi, mà quấn quanh thân thể hắn, dùng sức quấn chặt, sau đó thu lại, kéo thân thể Hắc Thạch vào trong miệng rộng của nó.
- Liều mạng!
Hắc Thạch tuyệt vọng phóng ra một năng lượng màu trắng lớn bằng thân thể của mình, mạnh mẽ ném về phía thân thể của con bạch tuộc biển.
Giờ phút này hắn chỉ còn cách con bạch tuộc biển mười mấy mét. Với khoảng cách gần như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ bị nổ trọng thương. Nhưng giờ phút này hắn đã không quan tâm được nhiều như vậy...
Ầm!
Lần này không riêng gì nước biển cuộn sóng, ngay cả trên mặt biển cũng bị nổ tạo thành một cột nước cao mấy ngàn mét, dưới biển càng hỗn loạn hơn.
Thân thể của con bạch tuộc biển kia bị nổ tung vô số lớp da bên ngoài. Hải vực gần đó bị máu tươi hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ!
Phi!
Tiêu Lãng cũng bị dư chấn của vụ nổ, khiến máu thịt sau lưng nát bấy. Nhưng hắn không để ý tới điều đó, cũng không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn. Hắn lập tức vừa dùng Thảo Đằng trị liệu, vừa điên cuồng chạy trốn.
Nếu có cơ hội tốt như vậy còn không trốn, vậy chờ tới khi nào?
Trong lòng hắn âm thầm cầu khẩn, hi vọng hải thú và Hắc Thạch đồng quy vu tận, dù không chết cũng bị thương nặng là tốt nhất.
Chỉ có điều, hy vọng tuyệt vời của hắn chỉ sau một lát liền tan vỡ!
Phía sau có một khí tức cường đại bao phủ hắn, khiến thân thể hắn muốn di chuyển cũng vô cùng khó khăn. Hắn bất đắc dĩ xoay người, nhìn thấy con bạch tuộc biển kia toàn thân nát bấy thê thảm không nỡ nhìn đang đuổi theo mình. Trên một cái vòi máu me đầm đìa, Hắc Thạch đã biến thành thịt khô...
- Chết đi, chết đi!
Tiêu Lãng hoàn toàn tuyệt vọng. Đối mặt hải thú cường đại như vậy, hắn cảm giác mình đã biến thành một đứa trẻ con, hoàn toàn không có sức chống cự.
Một cái vòi quấn quanh hắn, nhanh chóng kéo hắn về phía bản thể của con bạch tuộc biển. Tiêu Lãng nhắm mắt lại, phun ra một hơi, chuẩn bị chờ chết.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại phát hiện cái vòi kia ngừng lại. Thân thể hắn hoàn toàn không có chuyện gì. Hắn không khỏi nghi hoặc mở mắt. Nhưng hắn lại nhìn thấy trước mặt mình là hai con mắt cực lớn tỏ ra đầy hứng thú nhìn hắn.
Con mắt này lớn hơn mắt hắn mấy lần. Tiêu Lãng nghi ngờ, tại sao hải thú này không ăn hắn chỉ nhìn hắn làm gì? Chẳng lẽ mình trông rất đẹp trai sao? Vấn đề cũng không phải là đẹp trai tới mức nào...
Đột nhiên, miệng con bạch tuộc biển mấp máy một chút, cũng không phát ra âm thanh nào. Nhưng trong đầu Tiêu Lãng nhất thời truyền đến một ý niệm mơ hồ:
- Nhân loại, ngươi có biện pháp nhanh chóng trị liệu vết thương sao?
Ý niệm này đột ngột truyền lại. Tiêu Lãng bởi vì có Thảo Đằng thường xuyên truyền ý niệm tới thật ra không bị doạ. Hải thú này có thân thể khổng lồ như vậy, cũng không biết sống bao nhiêu vạn năm, còn có thể công kích linh hồn quỷ dị như vậy, có thể truyền lại ý niệm cho hắn cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Hắn nhìn chằm chằm vào hải thú trước mắt, nhìn thân thể máu me đầm đìa của nó, chợt hiểu ra. Lẽ nào hải thú này nhìn thấy mình dùng Thảo Đằng trị liệu thương thế, muốn mình trị liệu giúp nó?
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động, vội vàng liên tục gật đầu, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng xa vời. Nếu như mình trị liệu tốt thương thế cho hải thú này, nó có buông tha cho mình hay không?
Con bạch tuộc biển mắt sáng ngời, miệng mấp máy truyền lại ý niệm:
- Nhân loại, lập tức giúp bản tôn trị liệu!
Trong lòng Tiêu Lãng vui vẻ, không dám vội vàng đưa ra điều kiện gì, lập tức thả Thảo Đằng ra quấn quanh một cái vòi của con bạch tuộc biển. Ánh sáng xanh lục lóe lên. Thảo Đằng nhanh chóng trị liệu.
Con bạch tuộc biển nhìn cái vòi của mình nhanh chóng khôi phục lại như cũ, hai con mắt cực lớn lộ vẻ hiếu kỳ hưng phấn, cũng không tiếp tục truyền ý niệm lại nữa, trái lại thoải mái nhắm hai mắt lại.
- Có nên nhân cơ hội giết chết hải thú này hay không?
Trong đầu Tiêu Lãng hiện ra một suy nghĩ điên cuồng, nhưng hắn lập tức bác bỏ. Hắc Thạch công kích cường đại như vậy cũng không nổ chết được con hải thú này. Tốc độ cắn nuốt của Thảo Đằng tuy rằng lại được cường hóa, nhưng nếu muốn giết chết con hải thú này sợ là hoàn toàn không có khả năng.
Thảo Đằng dài mấy vạn mét toàn lực trị liệu, chỉ sau thời gian nửa nén hương đã trị liệu xong. Hải thú cũng mở mắt, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Tiêu Lãng tha thiết mong chờ nhìn con hải thú này, mong nó mở thiện tâm, nể tình mình chữa trị cho nó mà thả hắn ra.
Nhưng hắn không nghĩ tới dưới thân của con hải thú này lại phun ra một khí thể, thân thể hóa thành chớp giật mang theo Tiêu Lãng phóng vào sâu trong biển Thần Hồn.
- A, con hải thú này thật chẳng ra gì!
Trong lòng Tiêu Lãng thầm mắng. Mình biểu hiện tốt như vậy, con hải thú này không nói lời cảm ơn thì thôi, còn tiếp tục bắt lấy hắn phóng vào sâu trong biển. Cho dù mình không bị nó ăn mất, cũng sẽ hết dưỡng khí mà chết.
Mắt hắn chớp động, lặng lẽ bảo Thảo Đằng hóa thành hư ảnh, tiến vào trong vòi của hải thú, truyền lại ý niệm:
- Đại nhân, có thể thả ta ra không? Thịt ta không dễ ăn...
Thân thể con hải thú không hề dừng lại tiếp tục lao xuống dưới. Tốc độ di chuyển của nó nhanh tới mức Tiêu Lãng hoa cả mắt. Ít nhất tốc độ này gấp tốc độ của hắn tới mấy chục lần. Thảo Đằng có thể truyền lại ý niệm, khiến quái thú bạch tuộc có chút kinh ngạc. Thân thể nó hơi xoay một cái, miệng mấp máy, truyền đến một ý niệm:
- Nhân loại, chỉ cần ngươi giúp bản tôn lấy được bảo vật ở thần phủ dưới đáy biển, bản tôn sẽ tha cho ngươi!
- Thần phủ dưới đáy biển sao?
Thân thể Tiêu Lãng run lên. Hắn chỉ có chút thực lực thế này có thể giúp cái rắm à? Hơn nữa hắn sợ là xuống đáy biển, mình cũng hết dưỡng khí mà chết?
Tiêu Lãng vội vàng bảo Thảo Đằng truyền lại một ý niệm:
- Đại nhân, không phải ta không muốn giúp. Nếu tiếp tục đi xuống nữa ta sẽ nghẹt thở mà chết. Hơn nữa ta chỉ có chút thực lực thế này cũng không giúp đỡ được?
Hải thú lại truyền tới một ý niệm lạnh lẽo, không cho phép từ chối:
- Ngươi không chết được. Ngươi chỉ cần giúp bản tôn trị liệu thương thế là được rồi. Chỗ kia quá nguy hiểm. Bản tôn đi vào mấy lần đều trọng thương phải rời khỏi đó. Nhân loại cố gắng giúp bản tôn. Chỉ cần bản tôn nhận được bảo vật, tuyệt đối sẽ tiễn ngươi rời đi, còn có thể đưa cho ngươi một vài bảo vật!
Tiêu Lãng bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo mệnh trời, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.
Thần phủ dưới đáy biển sao? Lẽ nào cũng giống như lăng bộ dưới lòng đất Huyết Đế Thành? Con hải thú này cường đại như vậy, đi vào cũng sẽ bị thương sao? Lẽ nào thật sự chính là lăng mộ của thần?
Sau nửa canh giờ, đáp án được mở ra!
Trong nửa canh giờ này, hải thú này không ngừng phóng sâu xuống đáy biển. Trên đường đi, thời điểm Tiêu Lãng sắp nghẹt thở, cái vòi của nó sẽ xuất hiện một bóng khí, truyền dưỡng khí cho Tiêu Lãng.
Nửa canh giờ, lấy tốc độ của con hải thú này ít nhất phải đi sâu xuống mấy chục ngàn dặm dưới biển. Xung quanh đã sớm tối đen, hoàn toàn không có ánh sáng.
Con quái thú bạch tuộc đột nhiên ngừng lại. Nó dùng một cái vòi đưa ra phía trước tìm kiếm. Khi cái vòi của nó đẩy vô số hải đằng phía trước ra, một hào quang màu trắng chói mắt nhất thời lóe lên, khiến mắt Tiêu Lãng hồi lâu không mở ra được, cũng chiếu sáng cả vạn dặm hải vực gần đó!
Sau khi Tiêu Lãng thích ứng được với ánh sáng, lập tức quan sát xugn quanh. Vừa nhìn, hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Thậm chí nước biển vọt vào miệng, mắt hắn vẫn mở tròn, trong mắt lộ vẻ không dám tin.
Giờ phút này hắn và hải thú đã đến đáy biển. Phía trước có một dãy núi cực lớn. Sai rồi! Là một toà Tiên phủ Thần phủ cực lớn! Toàn bộ đều được xây từ bạch ngọc. Phía trên bị hải đằng che kín. Giờ phút này một góc hải đằng bị đẩy ra, lộ ra một phần nhỏ phía dưới, nhưng đủ khiến Tiêu Lãng nhìn thấy, không ngừng chấn động.
Hắc Thạch nổi giận. Thân thể nhiều chỗ bị thương, mấy lần muốn tiến lại gần Tiêu Lãng, đều bị con hải thú này đập bay ra. Hắn nuốt vào một viên đan dược, nổi giận đánh ra một năng lượng màu trắng lớn bằng đầu người về phía con bạch tuộc biển kia.
Ầm!
Năng lượng màu trắng va chạm vào vòi của con bạch tuộc biển, nhất thời nổ tung giống như ngư lôi. Nước biển cuồn cuộn, dập dờn dao động.
Ngay cả Tiêu Lãng ở cách xa vạn mét cũng bị chấn động đẩy ra ngàn mét.
Xì xì!
Con bạch tuộc biển kia há miệng rộng không ngừng phát ra những tiếng kêu làm cho người ta sởn cả tóc gáy. Cái vòi của nó bị nổ nát, lại không đứt! Có thể thấy thân thể của nó cường đại tới mức nào.
- A!
- A!
Tiêu Lãng và Hắc Thạch nghe thấy tiếng kêu sởn cả tóc gáy này, trong đầu lại truyền đến từng đợt đau đớn. Hai người lăn lộn ở trong biển. Thiếu chút nữa linh hồn Tiêu Lãng đã vỡ nát. Hắc Thạch còn khá hơn một chút. Nhưng trong mắt hắn đầy vẻ sợ hãi. Con hải thú này lại có thể công kích linh hồn?
Ngay lập tức Hắc Thạch không để ý tới cảm giác đau đớn trong dầu, cũng không còn ý định bắt Tiêu Lãng nữa, quay đầu phóng về phía mặt biển, bắt đầu chạy trốn!
Vèo!
Con bạch tuộc biển kia ngừng kêu lên những tiếng quái dị. Thân thể nó lóe lên. Một cái vòi nhanh như tia chớp đã quét về phía Hắc Thạch. Lần này, cái vòi kia không đánh bay hắn đi, mà quấn quanh thân thể hắn, dùng sức quấn chặt, sau đó thu lại, kéo thân thể Hắc Thạch vào trong miệng rộng của nó.
- Liều mạng!
Hắc Thạch tuyệt vọng phóng ra một năng lượng màu trắng lớn bằng thân thể của mình, mạnh mẽ ném về phía thân thể của con bạch tuộc biển.
Giờ phút này hắn chỉ còn cách con bạch tuộc biển mười mấy mét. Với khoảng cách gần như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ bị nổ trọng thương. Nhưng giờ phút này hắn đã không quan tâm được nhiều như vậy...
Ầm!
Lần này không riêng gì nước biển cuộn sóng, ngay cả trên mặt biển cũng bị nổ tạo thành một cột nước cao mấy ngàn mét, dưới biển càng hỗn loạn hơn.
Thân thể của con bạch tuộc biển kia bị nổ tung vô số lớp da bên ngoài. Hải vực gần đó bị máu tươi hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ!
Phi!
Tiêu Lãng cũng bị dư chấn của vụ nổ, khiến máu thịt sau lưng nát bấy. Nhưng hắn không để ý tới điều đó, cũng không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn. Hắn lập tức vừa dùng Thảo Đằng trị liệu, vừa điên cuồng chạy trốn.
Nếu có cơ hội tốt như vậy còn không trốn, vậy chờ tới khi nào?
Trong lòng hắn âm thầm cầu khẩn, hi vọng hải thú và Hắc Thạch đồng quy vu tận, dù không chết cũng bị thương nặng là tốt nhất.
Chỉ có điều, hy vọng tuyệt vời của hắn chỉ sau một lát liền tan vỡ!
Phía sau có một khí tức cường đại bao phủ hắn, khiến thân thể hắn muốn di chuyển cũng vô cùng khó khăn. Hắn bất đắc dĩ xoay người, nhìn thấy con bạch tuộc biển kia toàn thân nát bấy thê thảm không nỡ nhìn đang đuổi theo mình. Trên một cái vòi máu me đầm đìa, Hắc Thạch đã biến thành thịt khô...
- Chết đi, chết đi!
Tiêu Lãng hoàn toàn tuyệt vọng. Đối mặt hải thú cường đại như vậy, hắn cảm giác mình đã biến thành một đứa trẻ con, hoàn toàn không có sức chống cự.
Một cái vòi quấn quanh hắn, nhanh chóng kéo hắn về phía bản thể của con bạch tuộc biển. Tiêu Lãng nhắm mắt lại, phun ra một hơi, chuẩn bị chờ chết.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại phát hiện cái vòi kia ngừng lại. Thân thể hắn hoàn toàn không có chuyện gì. Hắn không khỏi nghi hoặc mở mắt. Nhưng hắn lại nhìn thấy trước mặt mình là hai con mắt cực lớn tỏ ra đầy hứng thú nhìn hắn.
Con mắt này lớn hơn mắt hắn mấy lần. Tiêu Lãng nghi ngờ, tại sao hải thú này không ăn hắn chỉ nhìn hắn làm gì? Chẳng lẽ mình trông rất đẹp trai sao? Vấn đề cũng không phải là đẹp trai tới mức nào...
Đột nhiên, miệng con bạch tuộc biển mấp máy một chút, cũng không phát ra âm thanh nào. Nhưng trong đầu Tiêu Lãng nhất thời truyền đến một ý niệm mơ hồ:
- Nhân loại, ngươi có biện pháp nhanh chóng trị liệu vết thương sao?
Ý niệm này đột ngột truyền lại. Tiêu Lãng bởi vì có Thảo Đằng thường xuyên truyền ý niệm tới thật ra không bị doạ. Hải thú này có thân thể khổng lồ như vậy, cũng không biết sống bao nhiêu vạn năm, còn có thể công kích linh hồn quỷ dị như vậy, có thể truyền lại ý niệm cho hắn cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Hắn nhìn chằm chằm vào hải thú trước mắt, nhìn thân thể máu me đầm đìa của nó, chợt hiểu ra. Lẽ nào hải thú này nhìn thấy mình dùng Thảo Đằng trị liệu thương thế, muốn mình trị liệu giúp nó?
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động, vội vàng liên tục gật đầu, trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng xa vời. Nếu như mình trị liệu tốt thương thế cho hải thú này, nó có buông tha cho mình hay không?
Con bạch tuộc biển mắt sáng ngời, miệng mấp máy truyền lại ý niệm:
- Nhân loại, lập tức giúp bản tôn trị liệu!
Trong lòng Tiêu Lãng vui vẻ, không dám vội vàng đưa ra điều kiện gì, lập tức thả Thảo Đằng ra quấn quanh một cái vòi của con bạch tuộc biển. Ánh sáng xanh lục lóe lên. Thảo Đằng nhanh chóng trị liệu.
Con bạch tuộc biển nhìn cái vòi của mình nhanh chóng khôi phục lại như cũ, hai con mắt cực lớn lộ vẻ hiếu kỳ hưng phấn, cũng không tiếp tục truyền ý niệm lại nữa, trái lại thoải mái nhắm hai mắt lại.
- Có nên nhân cơ hội giết chết hải thú này hay không?
Trong đầu Tiêu Lãng hiện ra một suy nghĩ điên cuồng, nhưng hắn lập tức bác bỏ. Hắc Thạch công kích cường đại như vậy cũng không nổ chết được con hải thú này. Tốc độ cắn nuốt của Thảo Đằng tuy rằng lại được cường hóa, nhưng nếu muốn giết chết con hải thú này sợ là hoàn toàn không có khả năng.
Thảo Đằng dài mấy vạn mét toàn lực trị liệu, chỉ sau thời gian nửa nén hương đã trị liệu xong. Hải thú cũng mở mắt, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Tiêu Lãng tha thiết mong chờ nhìn con hải thú này, mong nó mở thiện tâm, nể tình mình chữa trị cho nó mà thả hắn ra.
Nhưng hắn không nghĩ tới dưới thân của con hải thú này lại phun ra một khí thể, thân thể hóa thành chớp giật mang theo Tiêu Lãng phóng vào sâu trong biển Thần Hồn.
- A, con hải thú này thật chẳng ra gì!
Trong lòng Tiêu Lãng thầm mắng. Mình biểu hiện tốt như vậy, con hải thú này không nói lời cảm ơn thì thôi, còn tiếp tục bắt lấy hắn phóng vào sâu trong biển. Cho dù mình không bị nó ăn mất, cũng sẽ hết dưỡng khí mà chết.
Mắt hắn chớp động, lặng lẽ bảo Thảo Đằng hóa thành hư ảnh, tiến vào trong vòi của hải thú, truyền lại ý niệm:
- Đại nhân, có thể thả ta ra không? Thịt ta không dễ ăn...
Thân thể con hải thú không hề dừng lại tiếp tục lao xuống dưới. Tốc độ di chuyển của nó nhanh tới mức Tiêu Lãng hoa cả mắt. Ít nhất tốc độ này gấp tốc độ của hắn tới mấy chục lần. Thảo Đằng có thể truyền lại ý niệm, khiến quái thú bạch tuộc có chút kinh ngạc. Thân thể nó hơi xoay một cái, miệng mấp máy, truyền đến một ý niệm:
- Nhân loại, chỉ cần ngươi giúp bản tôn lấy được bảo vật ở thần phủ dưới đáy biển, bản tôn sẽ tha cho ngươi!
- Thần phủ dưới đáy biển sao?
Thân thể Tiêu Lãng run lên. Hắn chỉ có chút thực lực thế này có thể giúp cái rắm à? Hơn nữa hắn sợ là xuống đáy biển, mình cũng hết dưỡng khí mà chết?
Tiêu Lãng vội vàng bảo Thảo Đằng truyền lại một ý niệm:
- Đại nhân, không phải ta không muốn giúp. Nếu tiếp tục đi xuống nữa ta sẽ nghẹt thở mà chết. Hơn nữa ta chỉ có chút thực lực thế này cũng không giúp đỡ được?
Hải thú lại truyền tới một ý niệm lạnh lẽo, không cho phép từ chối:
- Ngươi không chết được. Ngươi chỉ cần giúp bản tôn trị liệu thương thế là được rồi. Chỗ kia quá nguy hiểm. Bản tôn đi vào mấy lần đều trọng thương phải rời khỏi đó. Nhân loại cố gắng giúp bản tôn. Chỉ cần bản tôn nhận được bảo vật, tuyệt đối sẽ tiễn ngươi rời đi, còn có thể đưa cho ngươi một vài bảo vật!
Tiêu Lãng bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo mệnh trời, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.
Thần phủ dưới đáy biển sao? Lẽ nào cũng giống như lăng bộ dưới lòng đất Huyết Đế Thành? Con hải thú này cường đại như vậy, đi vào cũng sẽ bị thương sao? Lẽ nào thật sự chính là lăng mộ của thần?
Sau nửa canh giờ, đáp án được mở ra!
Trong nửa canh giờ này, hải thú này không ngừng phóng sâu xuống đáy biển. Trên đường đi, thời điểm Tiêu Lãng sắp nghẹt thở, cái vòi của nó sẽ xuất hiện một bóng khí, truyền dưỡng khí cho Tiêu Lãng.
Nửa canh giờ, lấy tốc độ của con hải thú này ít nhất phải đi sâu xuống mấy chục ngàn dặm dưới biển. Xung quanh đã sớm tối đen, hoàn toàn không có ánh sáng.
Con quái thú bạch tuộc đột nhiên ngừng lại. Nó dùng một cái vòi đưa ra phía trước tìm kiếm. Khi cái vòi của nó đẩy vô số hải đằng phía trước ra, một hào quang màu trắng chói mắt nhất thời lóe lên, khiến mắt Tiêu Lãng hồi lâu không mở ra được, cũng chiếu sáng cả vạn dặm hải vực gần đó!
Sau khi Tiêu Lãng thích ứng được với ánh sáng, lập tức quan sát xugn quanh. Vừa nhìn, hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Thậm chí nước biển vọt vào miệng, mắt hắn vẫn mở tròn, trong mắt lộ vẻ không dám tin.
Giờ phút này hắn và hải thú đã đến đáy biển. Phía trước có một dãy núi cực lớn. Sai rồi! Là một toà Tiên phủ Thần phủ cực lớn! Toàn bộ đều được xây từ bạch ngọc. Phía trên bị hải đằng che kín. Giờ phút này một góc hải đằng bị đẩy ra, lộ ra một phần nhỏ phía dưới, nhưng đủ khiến Tiêu Lãng nhìn thấy, không ngừng chấn động.