- Có vào hay không?
Tiêu Lãng do dự. Hắn là tội phạm truy nã của gia tộc Hắc Lân. Hắn không biết trong hải đảo này có người của gia tộc Hắc Lân hay không. Hơn nữa bên trong khẳng định có nhiều cường giả. Sau khi tiến vào có ra được hay không cũng là một vấn đề.
Chỉ có điều hắn rất muốn đi vào hỏi thăm một chút, nơi này cách Thiên Châu còn xa lắm không? Mình có đi nhầm phương hướng hay không? Hắn cũng muốn hỏi thăm tin tức, xem có bản địa đồ gì hay không.
Nếu không phải trên hải vực bên ngoài thành có vô số thuyền sắt đang đỗ, Tiêu Lãng đã sớm rời đi. Chính bởi vì những chiếc thuyền sắt này khiến Tiêu Lãng có chút do dự.
Cuối cùng hắn lựa chọn quan sát, để Tiểu Bạch chậm rãi chìm vào đáy biển mình cũng lặn xuống dưới biển, từ phía xa nhìn về phía cửa thành xem lúc nào thì cửa thành mở.
Khi còn cách có mấy vạn mét, Tiêu Lãng tự tin, cường giả Nhân Hoàng Cảnh bình thường cho dù muốn lại gần mình cũng không dễ dàng. Hắn có thể lên chiến xa rời đi bất cứ lúc nào.
Cứ cách nửa canh giờ, hắn lại ngoi lên mặt biển để thở. Thời gian còn lại, hắn ở dưới biển quan sát lên cửa thành phía xa. Hắn rất kiên trì. Trước khi xác định được trong đảo có đủ an toàn hay không, hắn sẽ không đi vào.
Sau bốn ngày, hắn rốt cuộc chờ được điều hắn muốn thấy. Từ trong cửa thành có mấy trăm người đi ra, bay lên trên thuyền sắt. Rất nhanh mấy chiếc thuyền sắt liền rời đi. Tốc độ của chiếc thuyền sắt cực lớn kia lại không nhanh, so với chiến xa thật sự con kém xa. Nhiều nhất chỉ bằng tốc độ Ẩn đế dùng toàn lực chạy nhanh mà thôi!
Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích, tiếp tục chờ đợi.
Sau mười ngày, Tiêu Lãng hoàn toàn yên tâm. Bởi vì phía xa lại có bảy, tám chiếc thuyền sắt lớn hơn đi tới. Chờ môt lát, gần nghìn người bay ra. Tiêu Lãng mơ hồ nhìn thấy, gần ngàn người này bị bốn võ giả canh gác ở cửa thành ngăn lại. Chỉ một lát sau mới cho đi vào. Đoàn người đi vào phía trong.
Người rời đi sáu ngày trước rõ ràng có hình dáng và trang bị không giống với đám người kia. Trong nhóm người này còn có mấy người khổng lồ thân cao năm, sáu mét.
Lẽ nào những người này là thương nhân?
Tiêu Lãng suy đoán một hồi, cuối cùng quyết định mạo hiểm thử một lần. Vào thành!
Tiêu Lãng bảo hải quy chậm rãi bơi về phía cửa thành. Trong lòng Tiêu Lãng căng thẳng tới cực điểm, ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa thành và bốn gã canh gác!
Chư Vương cảnh?
Tiêu Lãng từ phía xa đã cảm nhận được khí tức này. Khí tức của bốn người này còn không cường đại bằng hộ vệ mặc chiến giáp của gia tộc Hắc Lân. Hơn nữa rõ ràng vẻ bề ngoài không giống nhau. Bởi vì ở mi tâm của bốn người này đều có một sửng nhỏ ngắn.
Bốn tên hộ vệ lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Lãng, sau đó thu hồi ánh mắt. Trong ánh mắt ngoại trừ sự lạnh lẽo hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc.
Tiêu Lãng hoàn toàn yên tâm. Tiểu Bạch thu thân hình lại nhảy lên trên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đã biến thành con mèo nhỏ nhảy lên trên vai của Tiêu Lãng. Hắn chậm rãi đi về phía cửa thành.
Ngoài mặt hắn hoàn toàn không có vẻ gì đáng nghi ngờ, nhưng ánh mắt lại luôn chú ý tới bốn người canh gác. Một khi phát hiện bốn người này có bất kỳ hành động khác thường, hắn sẽ lập tức bỏ trốn.
Năng lực nhận biế nhạy cảm của hắn rất hữu dụng. Bốn người hoàn toàn không có vẻ gì kinh ngạc. Chỉ có điều một người dường như có chút xem thường thực lực của Tiêu Lãng, trong mắt loé lên một sự khinh miệt.
- Đứng lại. Nếu muốn tiến vào Long Kỳ đảo nhất định phải giao ra mười viên huyễn thạch!
Chờ Tiêu Lãng tới gần trăm mét, một người đột nhiên quát lạnh. Tiêu Lãng dừng bước chân lại, cảm thấy nghi ngờ.
- Huyễn thạch? Cái gì là huyễn thạch?
Nhìn thấy trong mắt Tiêu Lãng đầy vẻ mơ hồ không hiểu, sắc mặt tên hộ vệ kia nhất thời lạnh xuống, quát:
- Hừ! Quả nhiên là từ nông thôn đến. Không có huyễn thạch còn muốn tiến vào Long Kỳ đảo sao? Cút!
Tiêu Lãng hơi giận, mắt lóe lên. Đột nhiên hắn nhớ tới một thứ. Hắn lập tức lấy từ trong Tu Di Giới ra mười viên bảo thạch năm màu, hỏi:
- Phải cái này không?
- Ồ? Kẻ nhà quê này lại thật sự có huyễn thạch sao?
Trong mắt bốn tên hộ vệ loé ra vẻ nghi hoặc, một người khoát tay áo nói:
- Nộp huyễn đá là có thể đi vào. Nhớ kỹ trong đảo không được tranh đấu. Người vi phạm giết không tha. Đêm xuống toàn đảo giới nghiêm. Không có huyễn đá ở khách sạn, trước khi đêm xuống nhất định phải ra khỏi thành, bằng không chết đừng trách.
Tiêu Lãng thành thật đưa huyễn đá ra phía trước, gật đầu. Hắn khẩn trương đi vào bên trong. Sau khi thực sự vào trong thành, Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm.
Long Kỳ đảo này xem ra là một hòn đảo tự do, Bất kỳ người nào chỉ cần có huyễn thạch đều có thể tùy ý ra vào. Không nghĩ tới đá năm màu trong Tu Di Giới của Già Khôn và thành chủ Thần Hồn Thành lại có thể là huyễn thạch? Dường như đây còn là tiền lưu thông của thế giới này?
Tiêu Lãng âm thầm tiếc nuối. Sớm biết thế mình đã để lại thêm một chút. Hiện tại trên người mình chỉ có hơn bốn trăm huyễn thạch, cũng không biết có đủ dùng hay không?
Sau khi tiến vào thành, là một quan đạo cực lớn, toàn bộ là đều được lát bằng đá màu đen, cực kỳ bằng phẳng. Hai bên quan đạo đều được trồng các loại thực vật hoa cỏ, cảnh sắc vô cùng đẹp mắt.
Tiêu Lãng nhanh chóng chạy vào trong thành. Đồng thời hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra một cái nón che đầu, còn cúi đầu bước đi, sợ bị người khác nhận ra.
Gần nửa canh giờ sau, phía trước xuất hiện vô số kiến trúc cực lớn. Tất cả kiến trúc ở đây đều được xây bằng đá lớn màu xanh. Mỗi ngôi nhà đều cao khoảng mấy trăm mét, vô cùng khí thế.
Phía trước con đường càng lúc càng rộng ra. Trên đường cũng có vô số người đi lại. Tiêu Lãng có chút khẩn trương, chậm rãi đi về phía trước, vừa cẩn thận quan sát.
Điều khiến Tiêu Lãng rất kinh ngạc chính là phía trước lại có vô số chủng tộc. Có Long nhân ngoại trừ mặt ra toàn thân đều là vảy giáp. Có người khổng lồ thân cao bảy, tám mét. Còn có một nữ tử xinh đẹp lại mọc ra một cái đuôi lông xù!
Chỉ có điều phần lớn đều là nhân loại bình thường. Những người qua đường đều không cảm thấy kinh ngạc mất tự nhiên, ai đi đường nấy đi ra đi vào trong thành bảo.
Tiêu Lãng yên tâm hơn. Nhưng hắn cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng đại lục Thần Hồn cũng có một vài chủng tộc có chút khác biệt so với nhân loại, nhưng rõ ràng không khoa trương như nơi này!
Hắn không dám nhìn thêm, đưa mắt nhìn hai bên thành bảo, cuối cùng đi tới một thành bảo có tên là khách sạn Long Kỳ.
Trong thành bảo rất rộng. Người cũng rất đông. Mỗi người ngồi ở bên bàn đá ăn uống thỏa thuê. Trên bàn bày ra đồ ăn nhìn cũng cực kỳ ngon miệng. Điều này khiến ở Tiêu Lãng ở trong biển ăn lương khô uống nước lạnh đã lâu chảy nước miếng không ngừng.
Tiêu Lãng tìm một bàn đá phía trong góc. Lập tức có mặc người hầu mặc trường bào màu đen đi tới, vô cùng cung kính nói:
- Vị đại nhân này ngươi muốn ăn chút gì không? Đây là thực đơn!
- Tim Hồng Kỳ Lân nướng?
- Cánh gà hầm?
- Lưỡi rồng xào lăn?
Tiêu Lãng nhìn hơn mười tờ thực đơn, phát hiện tất cả đều là những món ăn chưa từng nghe nói qua. Hắn có chút do dự, cũng không biết những thứ này có đắt hay không. Chỉ có điều nghĩ đến mình còn có mấy trăm huyễn thạch, hẳn đủ ăn một bữa chứ?
Tiêu Lãng đang chuẩn bị hỏi dò người hầu này về giá cả món ăn, tại cửa lớn thành bảo chợt có một nam một nữ đi tới. Nam mặc cẩm bào hoa lệ, cũng không biết làm bằng vật liệu gì, xem ra cực kỳ hoa lệ.
Nam tướng mạo anh tuấn vóc người khí thế ép người, rất có quý khí của một vị công tử. Tiêu Lãng là đệ nhất công tử đại lục Thần Hồn, so với hắn thực sự khác nhau tới mấy con phố. Nữ càng làm cho tâm thần người ta dao động, tướng mạo hồ mị mê người, mặc một bộ trường bào màu trắng lại gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy được thân thể màu đồng mê người. Chỉ có điều những phần quan trọng vẫn được che kín.
Hai người ưu nhã ngồi ở một bàn đá bên cạnh Tiêu Lãng. Vị công tử kia thản nhiên nhìn lướt qua Tiêu Lãng. Hắn thấy Tiêu Lãng mặc y phục bình thường, còn đội nón, trong mắt thoáng lộ vẻ trào phúng. Hắn lại vẫy người hầu đang đứng bên cạnh Tiêu Lãng.
Người hầu kia thấy Tiêu Lãng nhìn thực đơn hồi lâu vẫn chưa gọi món ăn, hắn lại cười nịnh nọt đi về phía vị công tử kia, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt giống như nô tài, cung kính nói:
- Công tử Hoa Sa, ngày hôm nay công tử muốn ăn chút gì?
Vị công tử kia thậm chí không cần xem thực đơn, hờ hững nói:
- Lấy cho ta chút rượu và thức ăn giống như lần trước. Tất cả mang đến đây một phần đi!
Người hầu lập tức đi về phía hậu đường, cũng không thèm nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng nhất thời cuống lên mở miệng nói:
- Ách... Ta còn chưa gọi món ăn!
Người hầu kia ngạc nhiên, trong mắt loé lên một chút khinh thường lạnh lùng đi tới. Giọng điệu của hắn vẫn có phần cung kính nói:
- Đại nhân, ngài cần gì?
Năng lực nhận biết của Tiêu Lãng nhạy bén tới mức nào? Hắn tất nhiên cảm nhận được sự khinh thường của người hầu này.
Dù thế nào, hắn cũng là đệ nhất công tử đại lục Thần Hồn. Chỉ bằng chừng ấy tuổi, hắn đã đạt được thực lực như vậy, còn từng giết mấy tên Chiến Đế, từng giết chết Nhân Hoàng cảnh Hắc Nha, hải thú 200 ngàn năm. Tuy rằng tính khí hắn cũng rất tốt, nhưng mỗi người đều có ngạo khí. Bị một tên người hầu trong quán rượu khinh thường như vậy, rõ ràng khiến hắn khó chịu.
Tiêu Lãng lập tức lạnh lùng nói:
- Vừa nãy vị công tử kia muốn gì, cho ta một phần tương tự!
Tên người hầu cả kinh, cực kỳ nghi ngờ nói:
- Đại nhân, ngài... Xác định?
- Ha ha!
Vị công tử bên kia quay đầu lại thoáng nhìn về phía bên này, khóe miệng lộ ra một ý cười. Tiểu thư xinh đẹp kia lại che miệng cười khẽ. Ánh mắt nhìn tới đầy vẻ trào phúng.
- Xác định!
Tiêu Lãng cảm nhận vẻ trào phúng của vị công tử và tiểu thư kia, cắn răng nói. Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Mình dù sao cũng còn hơn bốn trăm huyễn thạch nữa, chắc đủ chứ?
Mặc dù ta ở nông thôn đến, cũng không thể khiến người ta xem thường chứ?
Người hầu kia không nhúc nhích, trái lại lại rất nghi ngờ hỏi:
- Đại nhân, vị công tử kia gọi tổng cộng là ba trăm vạn huyễn thạch rượu và thức ăn. Ngài xác định cũng gọi tương tự sao?
Con ngươi Tiêu Lãng nhất thời co lại, môi mấp máy mấy lần, một lúc lâu mới nói lắp nói:
- Bao nhiêu? Ba... Ba trăm vạn!
Tiêu Lãng do dự. Hắn là tội phạm truy nã của gia tộc Hắc Lân. Hắn không biết trong hải đảo này có người của gia tộc Hắc Lân hay không. Hơn nữa bên trong khẳng định có nhiều cường giả. Sau khi tiến vào có ra được hay không cũng là một vấn đề.
Chỉ có điều hắn rất muốn đi vào hỏi thăm một chút, nơi này cách Thiên Châu còn xa lắm không? Mình có đi nhầm phương hướng hay không? Hắn cũng muốn hỏi thăm tin tức, xem có bản địa đồ gì hay không.
Nếu không phải trên hải vực bên ngoài thành có vô số thuyền sắt đang đỗ, Tiêu Lãng đã sớm rời đi. Chính bởi vì những chiếc thuyền sắt này khiến Tiêu Lãng có chút do dự.
Cuối cùng hắn lựa chọn quan sát, để Tiểu Bạch chậm rãi chìm vào đáy biển mình cũng lặn xuống dưới biển, từ phía xa nhìn về phía cửa thành xem lúc nào thì cửa thành mở.
Khi còn cách có mấy vạn mét, Tiêu Lãng tự tin, cường giả Nhân Hoàng Cảnh bình thường cho dù muốn lại gần mình cũng không dễ dàng. Hắn có thể lên chiến xa rời đi bất cứ lúc nào.
Cứ cách nửa canh giờ, hắn lại ngoi lên mặt biển để thở. Thời gian còn lại, hắn ở dưới biển quan sát lên cửa thành phía xa. Hắn rất kiên trì. Trước khi xác định được trong đảo có đủ an toàn hay không, hắn sẽ không đi vào.
Sau bốn ngày, hắn rốt cuộc chờ được điều hắn muốn thấy. Từ trong cửa thành có mấy trăm người đi ra, bay lên trên thuyền sắt. Rất nhanh mấy chiếc thuyền sắt liền rời đi. Tốc độ của chiếc thuyền sắt cực lớn kia lại không nhanh, so với chiến xa thật sự con kém xa. Nhiều nhất chỉ bằng tốc độ Ẩn đế dùng toàn lực chạy nhanh mà thôi!
Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích, tiếp tục chờ đợi.
Sau mười ngày, Tiêu Lãng hoàn toàn yên tâm. Bởi vì phía xa lại có bảy, tám chiếc thuyền sắt lớn hơn đi tới. Chờ môt lát, gần nghìn người bay ra. Tiêu Lãng mơ hồ nhìn thấy, gần ngàn người này bị bốn võ giả canh gác ở cửa thành ngăn lại. Chỉ một lát sau mới cho đi vào. Đoàn người đi vào phía trong.
Người rời đi sáu ngày trước rõ ràng có hình dáng và trang bị không giống với đám người kia. Trong nhóm người này còn có mấy người khổng lồ thân cao năm, sáu mét.
Lẽ nào những người này là thương nhân?
Tiêu Lãng suy đoán một hồi, cuối cùng quyết định mạo hiểm thử một lần. Vào thành!
Tiêu Lãng bảo hải quy chậm rãi bơi về phía cửa thành. Trong lòng Tiêu Lãng căng thẳng tới cực điểm, ngoài mặt lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa thành và bốn gã canh gác!
Chư Vương cảnh?
Tiêu Lãng từ phía xa đã cảm nhận được khí tức này. Khí tức của bốn người này còn không cường đại bằng hộ vệ mặc chiến giáp của gia tộc Hắc Lân. Hơn nữa rõ ràng vẻ bề ngoài không giống nhau. Bởi vì ở mi tâm của bốn người này đều có một sửng nhỏ ngắn.
Bốn tên hộ vệ lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Lãng, sau đó thu hồi ánh mắt. Trong ánh mắt ngoại trừ sự lạnh lẽo hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc.
Tiêu Lãng hoàn toàn yên tâm. Tiểu Bạch thu thân hình lại nhảy lên trên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đã biến thành con mèo nhỏ nhảy lên trên vai của Tiêu Lãng. Hắn chậm rãi đi về phía cửa thành.
Ngoài mặt hắn hoàn toàn không có vẻ gì đáng nghi ngờ, nhưng ánh mắt lại luôn chú ý tới bốn người canh gác. Một khi phát hiện bốn người này có bất kỳ hành động khác thường, hắn sẽ lập tức bỏ trốn.
Năng lực nhận biế nhạy cảm của hắn rất hữu dụng. Bốn người hoàn toàn không có vẻ gì kinh ngạc. Chỉ có điều một người dường như có chút xem thường thực lực của Tiêu Lãng, trong mắt loé lên một sự khinh miệt.
- Đứng lại. Nếu muốn tiến vào Long Kỳ đảo nhất định phải giao ra mười viên huyễn thạch!
Chờ Tiêu Lãng tới gần trăm mét, một người đột nhiên quát lạnh. Tiêu Lãng dừng bước chân lại, cảm thấy nghi ngờ.
- Huyễn thạch? Cái gì là huyễn thạch?
Nhìn thấy trong mắt Tiêu Lãng đầy vẻ mơ hồ không hiểu, sắc mặt tên hộ vệ kia nhất thời lạnh xuống, quát:
- Hừ! Quả nhiên là từ nông thôn đến. Không có huyễn thạch còn muốn tiến vào Long Kỳ đảo sao? Cút!
Tiêu Lãng hơi giận, mắt lóe lên. Đột nhiên hắn nhớ tới một thứ. Hắn lập tức lấy từ trong Tu Di Giới ra mười viên bảo thạch năm màu, hỏi:
- Phải cái này không?
- Ồ? Kẻ nhà quê này lại thật sự có huyễn thạch sao?
Trong mắt bốn tên hộ vệ loé ra vẻ nghi hoặc, một người khoát tay áo nói:
- Nộp huyễn đá là có thể đi vào. Nhớ kỹ trong đảo không được tranh đấu. Người vi phạm giết không tha. Đêm xuống toàn đảo giới nghiêm. Không có huyễn đá ở khách sạn, trước khi đêm xuống nhất định phải ra khỏi thành, bằng không chết đừng trách.
Tiêu Lãng thành thật đưa huyễn đá ra phía trước, gật đầu. Hắn khẩn trương đi vào bên trong. Sau khi thực sự vào trong thành, Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm.
Long Kỳ đảo này xem ra là một hòn đảo tự do, Bất kỳ người nào chỉ cần có huyễn thạch đều có thể tùy ý ra vào. Không nghĩ tới đá năm màu trong Tu Di Giới của Già Khôn và thành chủ Thần Hồn Thành lại có thể là huyễn thạch? Dường như đây còn là tiền lưu thông của thế giới này?
Tiêu Lãng âm thầm tiếc nuối. Sớm biết thế mình đã để lại thêm một chút. Hiện tại trên người mình chỉ có hơn bốn trăm huyễn thạch, cũng không biết có đủ dùng hay không?
Sau khi tiến vào thành, là một quan đạo cực lớn, toàn bộ là đều được lát bằng đá màu đen, cực kỳ bằng phẳng. Hai bên quan đạo đều được trồng các loại thực vật hoa cỏ, cảnh sắc vô cùng đẹp mắt.
Tiêu Lãng nhanh chóng chạy vào trong thành. Đồng thời hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra một cái nón che đầu, còn cúi đầu bước đi, sợ bị người khác nhận ra.
Gần nửa canh giờ sau, phía trước xuất hiện vô số kiến trúc cực lớn. Tất cả kiến trúc ở đây đều được xây bằng đá lớn màu xanh. Mỗi ngôi nhà đều cao khoảng mấy trăm mét, vô cùng khí thế.
Phía trước con đường càng lúc càng rộng ra. Trên đường cũng có vô số người đi lại. Tiêu Lãng có chút khẩn trương, chậm rãi đi về phía trước, vừa cẩn thận quan sát.
Điều khiến Tiêu Lãng rất kinh ngạc chính là phía trước lại có vô số chủng tộc. Có Long nhân ngoại trừ mặt ra toàn thân đều là vảy giáp. Có người khổng lồ thân cao bảy, tám mét. Còn có một nữ tử xinh đẹp lại mọc ra một cái đuôi lông xù!
Chỉ có điều phần lớn đều là nhân loại bình thường. Những người qua đường đều không cảm thấy kinh ngạc mất tự nhiên, ai đi đường nấy đi ra đi vào trong thành bảo.
Tiêu Lãng yên tâm hơn. Nhưng hắn cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng đại lục Thần Hồn cũng có một vài chủng tộc có chút khác biệt so với nhân loại, nhưng rõ ràng không khoa trương như nơi này!
Hắn không dám nhìn thêm, đưa mắt nhìn hai bên thành bảo, cuối cùng đi tới một thành bảo có tên là khách sạn Long Kỳ.
Trong thành bảo rất rộng. Người cũng rất đông. Mỗi người ngồi ở bên bàn đá ăn uống thỏa thuê. Trên bàn bày ra đồ ăn nhìn cũng cực kỳ ngon miệng. Điều này khiến ở Tiêu Lãng ở trong biển ăn lương khô uống nước lạnh đã lâu chảy nước miếng không ngừng.
Tiêu Lãng tìm một bàn đá phía trong góc. Lập tức có mặc người hầu mặc trường bào màu đen đi tới, vô cùng cung kính nói:
- Vị đại nhân này ngươi muốn ăn chút gì không? Đây là thực đơn!
- Tim Hồng Kỳ Lân nướng?
- Cánh gà hầm?
- Lưỡi rồng xào lăn?
Tiêu Lãng nhìn hơn mười tờ thực đơn, phát hiện tất cả đều là những món ăn chưa từng nghe nói qua. Hắn có chút do dự, cũng không biết những thứ này có đắt hay không. Chỉ có điều nghĩ đến mình còn có mấy trăm huyễn thạch, hẳn đủ ăn một bữa chứ?
Tiêu Lãng đang chuẩn bị hỏi dò người hầu này về giá cả món ăn, tại cửa lớn thành bảo chợt có một nam một nữ đi tới. Nam mặc cẩm bào hoa lệ, cũng không biết làm bằng vật liệu gì, xem ra cực kỳ hoa lệ.
Nam tướng mạo anh tuấn vóc người khí thế ép người, rất có quý khí của một vị công tử. Tiêu Lãng là đệ nhất công tử đại lục Thần Hồn, so với hắn thực sự khác nhau tới mấy con phố. Nữ càng làm cho tâm thần người ta dao động, tướng mạo hồ mị mê người, mặc một bộ trường bào màu trắng lại gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy được thân thể màu đồng mê người. Chỉ có điều những phần quan trọng vẫn được che kín.
Hai người ưu nhã ngồi ở một bàn đá bên cạnh Tiêu Lãng. Vị công tử kia thản nhiên nhìn lướt qua Tiêu Lãng. Hắn thấy Tiêu Lãng mặc y phục bình thường, còn đội nón, trong mắt thoáng lộ vẻ trào phúng. Hắn lại vẫy người hầu đang đứng bên cạnh Tiêu Lãng.
Người hầu kia thấy Tiêu Lãng nhìn thực đơn hồi lâu vẫn chưa gọi món ăn, hắn lại cười nịnh nọt đi về phía vị công tử kia, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt giống như nô tài, cung kính nói:
- Công tử Hoa Sa, ngày hôm nay công tử muốn ăn chút gì?
Vị công tử kia thậm chí không cần xem thực đơn, hờ hững nói:
- Lấy cho ta chút rượu và thức ăn giống như lần trước. Tất cả mang đến đây một phần đi!
Người hầu lập tức đi về phía hậu đường, cũng không thèm nhìn Tiêu Lãng. Tiêu Lãng nhất thời cuống lên mở miệng nói:
- Ách... Ta còn chưa gọi món ăn!
Người hầu kia ngạc nhiên, trong mắt loé lên một chút khinh thường lạnh lùng đi tới. Giọng điệu của hắn vẫn có phần cung kính nói:
- Đại nhân, ngài cần gì?
Năng lực nhận biết của Tiêu Lãng nhạy bén tới mức nào? Hắn tất nhiên cảm nhận được sự khinh thường của người hầu này.
Dù thế nào, hắn cũng là đệ nhất công tử đại lục Thần Hồn. Chỉ bằng chừng ấy tuổi, hắn đã đạt được thực lực như vậy, còn từng giết mấy tên Chiến Đế, từng giết chết Nhân Hoàng cảnh Hắc Nha, hải thú 200 ngàn năm. Tuy rằng tính khí hắn cũng rất tốt, nhưng mỗi người đều có ngạo khí. Bị một tên người hầu trong quán rượu khinh thường như vậy, rõ ràng khiến hắn khó chịu.
Tiêu Lãng lập tức lạnh lùng nói:
- Vừa nãy vị công tử kia muốn gì, cho ta một phần tương tự!
Tên người hầu cả kinh, cực kỳ nghi ngờ nói:
- Đại nhân, ngài... Xác định?
- Ha ha!
Vị công tử bên kia quay đầu lại thoáng nhìn về phía bên này, khóe miệng lộ ra một ý cười. Tiểu thư xinh đẹp kia lại che miệng cười khẽ. Ánh mắt nhìn tới đầy vẻ trào phúng.
- Xác định!
Tiêu Lãng cảm nhận vẻ trào phúng của vị công tử và tiểu thư kia, cắn răng nói. Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Mình dù sao cũng còn hơn bốn trăm huyễn thạch nữa, chắc đủ chứ?
Mặc dù ta ở nông thôn đến, cũng không thể khiến người ta xem thường chứ?
Người hầu kia không nhúc nhích, trái lại lại rất nghi ngờ hỏi:
- Đại nhân, vị công tử kia gọi tổng cộng là ba trăm vạn huyễn thạch rượu và thức ăn. Ngài xác định cũng gọi tương tự sao?
Con ngươi Tiêu Lãng nhất thời co lại, môi mấp máy mấy lần, một lúc lâu mới nói lắp nói:
- Bao nhiêu? Ba... Ba trăm vạn!