Tiêu Lãng vốn muốn hỏi thăm một vài tin tức, ví dụ như nơi này còn cách Thiên Châu có xa lắm không? Chỉ có điều bản thân mình không muốn bán đồ, cũng không mua không thứ gì, nên có chút xấu hổ.
Đang chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nhớ tới một việc. Hắn lại mở miệng hỏi:
- Ta có một Tu Di Giới. Chỉ có điều bên trong còn linh hồn của người ấn ký, không mở ra được. Không biết quý các có biện pháp nào mở ra hay không? Ta có thể trả giá một chút thù lao!
Lão già khách khí nói:
- Cái này dễ thôi. Mời công tử giao Tu Di Giới cho tại hạ. Tại hạ có biện pháp dễ dàng giúp công tử phá giải! Công tử chỉ cần thanh toán một ngàn huyễn thạch là được.
Tiêu Lãng lập tức lấy Tu Di Giới của Kỳ tiểu thư ra. Vị này chính là tiểu thư của gia tộc Hắc Lân, bên trong hẳn là có vài đồ tốt chứ? Một ngàn huyễn đá tuy rằng đắt, chỉ có điều vì bảo vật trong này cũng đáng. Chẳng qua bán đi một vài bí tịch chiến kỹ binh khí gì đó thôi.
Tiêu Lãng giao Tu Di Giới vào trong tay lão già. Trong tay của lão già phát ra một hào quang màu trắng. Hào quang lóe lên, lão già liền đưa Tu Di Giới cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng lập tức có chút khẩn trương truyền vào một tia huyền khí, luyện hóa Tu Di Giới, lại đưa ra một ý niệm, kiểm tra đồ vật bên trong.
- Huyền thạch, nhất định phải có huyền thạch!
Trong lòng hắn âm thầm cầu khẩn. Chỉ có điều sau khi quét ý niệm vào trong, hắn lại buồn như đưa đám. Bên trong vẫn không có một viên huyền thạch nào. Tuy rằng không có huyền thạch, chỉ có điều khiến hắn rất kinh ngạc chính là bên trong lại có vô số huyễn thạch.
Tu Di Giới của Kỳ tiểu thư hiển nhiên vô cùng cao cấp. Không gian bên trong lớn hơn so với Tu Di Giới của Tề đại nhân gấp trăm lần, rộng bằng mấy sân lớn như sân đá bóng vậy. Trong một góc của không gian Tu Di Giới chất đầy huyễn đá, giống như một ngọn núi lớn. Tiêu Lãng tùy tiện một chút, ít nhất cũng phải có tới ngàn vạn huyễn thạch!
- Khà khà, đúng là một gia tài nhỏ! Quả nhiên không hổ danh là tiểu thư đại gia tộc!
Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, lấy ra một ngàn huyễn thạch giao cho lão già. Lão già cũng hoàn toàn không có vẻ gì kinh ngạc. Hiển nhiên loại chuyện cướp đoạt Tu Di Giới của người khác là chuyện rất bình thường.
Bất ngờ có được ngàn vạn huyễn đá, Tiêu Lãng thật ra có chút vui mừng. Tuy rằng còn xa mới đạt tới số lượng đủ mua huyền thạch, nhưng trên người có tiền, ngược lại cũng có thêm sức lực.
Ban đầu không dám hỏi chuyện, hắn chuẩn bị cẩn thận hỏi thăm một chút. Thái độ của lão già này lại có thể tốt đến mức kì lạ, biết gì nói nấy không chút giấu diếm. Hắn mở miệng nói:
- Các ngươi này có bản đồ của các khu vực gần biển Thần Hồn không? Cần bao nhiêu huyễn thạch?
Hắn ở trong Tu Di Giới của thành chủ Thần Hồn Thành đã từng nhận được một phần địa đồ, chỉ có điều rất đơn giản, hoàn toàn xem không hiểu. Lão già mỉm cười gật đầu nói:
- Địa đồ tất nhiên có. Không nói khu vực phụ cận, cho dù là địa đồ toàn bộ thế giới cũng có. Tiểu Ức đi lấy một bản đồ biển Thần Hồn đi.
Nữ tử kia đi ra ngoài, rất nhanh lại tiến vào, đưa cho Tiêu Lãng một thẻ ngọc. Tiêu Lãng cảm thấy kỳ quái cầm lấy, xem qua một chút cũng không phát hiện ra bản đồ. Lão già lại cười giải thích:
- Công tử tập trung ý niệm vào thẻ ngọc, là có thể nhìn thấy bản đồ!
Tiêu Lãng lập tức tập trung ý niệm vào thẻ ngọc. Quả nhiên hắn thấy một bản đồ cực lớn. Phía trên đều là các hòn đảo của biển Thần Hồn. Các hòn đảo lớn nhỏ có tới trăm vạn vạn, nhiều tới mức nhìn hoa cả mắt. Mỗi hòn đảo đều được ghi rõ tên gọi, còn có cả tên gọi của các vực diện phụ cận.
Bản đồ này vô cùng thần kỳ. Ý niệm tập trung vào một hòn đảo, bản đồ lập tức được phóng to ra. Tiêu Lãng vội vàng xem xét tỉ mỉ. Trước tiên hắn tìm kiếm vị trí của Long Kỳ đảo.
- Khu vực gần đại lục Thần Hồn lại có vô số vực diện như vậy sao?
Tiêu Lãng rất nhanh liền tìm thấy đại lục Thần Hồn. Hắn kiểm tra khu vực gần đó, cuối cùng tìm được Long Kỳ đảo. Hắn có chút buồn bực. Long Kỳ đảo cách đại lục Thần Hồn không xa lắm. Theo tỉ lệ này để tính toán, đường hắn đi Thiên Châu, hiện tại mới chỉ đi được một phần mười lộ trình!
- Ừm, bản đồ này giá bao nhiêu huyễn thạch? Ta mua!
Ý niệm của Tiêu Lãng khỏi thẻ ngọc, tỏ ra rất thoả mãn. Có bản đồ này hắn sẽ không lạc đường nữa. Hắn có thể theo địa đồ đi thẳng tới Thiên Châu.
Lão già thản nhiên cười nói:
- Bản đồ này cần trăm vạn huyễn thạch!
- Trăm vạn...
Một cái bản đồ này đã lấy mất một phần mười gia sản của mình sao? Tiêu Lãng có chút đau lòng, nhưng chỉ có thể cắn răng thanh toán huyễn thạch. Từng đống huyễn thạch bị lấy ra. Lão già lập tức thu hồi. Nụ cười trên mặt lão càng rõ nét.
Mắt Tiêu Lãng lóe lên hỏi:
- Long Kỳ đảo có Truyền Tống Trận hay không? Có thể trực tiếp đi tới Thiên Châu không?
- Có!
Lão già trả lời khiến tinh thần Tiêu Lãng chấn động. Tuy rằng hắn có chiến xa Thiên Cơ, nhưng cho dù một đường đi hoàn toàn không có nguy hiểm, ít nhất đều phải mất thời gian nửa năm mới có thể đến được. Nếu như có Truyền Tống Trận trực tiếp truyền tống vậy thì không thể tốt hơn.
Chỉ có điều câu nói tiếp theo của lão già khiến Tiêu Lãng hoàn toàn chết tâm:
- Truyền Tống Trận mỗi lần truyền tống cần một viên huyền thạch. Mà muốn đi Thiên Châu cần mười viên huyền thạch hoàng phẩm!
Huyền thạch là thứ hiện tại Tiêu Lãng rất muốn. Đừng nói không có, cho dù có hắn cũng không nỡ bỏ ra để dùng Truyền Tống Trận. Mười viên huyền thạch, đủ cho hắn tu luyện tới Chiến Thánh cảnh, thậm chí đột phá Chư Vương cảnh.
- Vị công tử này!
Ngay trong lúc Tiêu Lãng đang trầm ngâm, lão già kia đột ngột mở miệng:
- Nếu như công tử muốn đi Thiên Châu, công tử có thể lên tàu. Chỉ cần trả giá một vài huyễn thạch là được. Những đội thuyền kia cơ bản đều kinh thương. Rất nhiều đội thuyền đều chấp nhận cho khách lên tàu. Trong đội tàu bình thường đều có cường giả tọa trấn, đi đường rất an toàn!
Lão già nói khiến Tiêu Lãng nghĩ tới những chiếc thuyền sắt phía ngoài thành. Thì ra đó là những thuyền sắt của đội buôn. Hắn cân nhắc một lát, cũng cảm thấy đi cùng đội tàu tuy rằng tốc độ chậm hơn một chút, nhưng thực sự an toàn hơn rất nhiều. Hắn vội vàng nói với lão già:
- Vậy... Làm sao lên tàu, chủ động tìm tới đội tàu hỏi dò sao?
Lão già mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không cần, Long Uyên các chúng ta có người của đại lý nghiệp vụ. Ta có thể bảo người của ta kiểm tra giúp công tử, xem gần đây có đội tàu nào sắp đi Thiên Châu hay không!
- Tốt!
Tiêu Lãng gật đầu nói. Long Uyên các này xem ra cực kỳ khí thế. Rất nhiều người ra vào giao dịch. Tiêu Lãng thật ra rất yên tâm. Hơn nữa hắn cảm giác lão già này không có ý hại hắn.
Nữ tử kia lập tức rời khỏi. Chỉ một lát sau nàng trở về bẩm báo nói:
- Đại nhân, sau mười ngày nữa, Nam Nhã đảo có đội thuyền lớn sẽ đi qua. Bọn họ sẽ một đường đi thẳng tới Thiên Châu!
- Cần bao nhiêu huyễn thạch?
Tiêu Lãng lập tức hưng phấn hỏi.
Nữ tử kia cung kính nói:
- Khách lên đội tàu của bọn họ, cần giao năm mươi vạn huyễn thạch. Long Uyên các chúng ta sẽ thu năm vạn huyễn làm chi phí!
- Mẹ nó, thật quá đen!
Trong lòng Tiêu Lãng nói thầm một tiếng. Hắn nhanh nhẹn lấy huyễn thạch ra. Nữ tử kia đưa tới một khối lệnh bài, căn dặn sau mười ngày nữa bảo Tiêu Lãng tới nơi này, tất sẽ có người dẫn hắn lên thuyền.
Tiêu Lãng lại hỏi thăm một vài chuyện sau đó đứng dậy rời khỏi, chuẩn bị tìm nơi ở lại mười ngày. Sau khi đi ra khỏi thành bảo, Tiêu Lãng nhìn chung quanh một chút. Dường như xung quanh đây chỉ có một khách sạn ở phía đối diện. Hắn chỉ có thể lại đi vào phía trong.
- Khách quan, người lại trở lại? Ngươi cần gì?
Tiêu Lãng đi vào, tên người hầu kia nhìn thấy hắn, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lùng, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Rất rõ ràng hắn đang biểu đạt một loại ý tứ, tên nhà quê như ngươi tại sao lại trở lại?
Rất nhiều khách vừa này còn chưa đi. Giờ phút này bọn họ nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới, đều khẽ mỉm cười, sắc mặt lộ vẻ trào phúng. Tên công tử và tiểu thư xinh đẹp kia còn thấp giọng trêu đùa, thỉnh thoảng nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
Nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư xinh đẹp kia lộ vẻ trêu tức, Tiêu Lãng nhất thời thấy máu nóng chạy lên đầu.
Không phải chỉ là ba trăm vạn huyễn thạch sao?
Hiện tại, huyễn thạch này đối với hắn chẳng có tác dụng gì nữa. Hắn đơn giản hào khí hét lớn:
- Theo thực đơn ta gọi vừa nãy, lấy cho ta hai phần. Một phần hiện tại ăn, một phần đóng gói mang đi!
Đang chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nhớ tới một việc. Hắn lại mở miệng hỏi:
- Ta có một Tu Di Giới. Chỉ có điều bên trong còn linh hồn của người ấn ký, không mở ra được. Không biết quý các có biện pháp nào mở ra hay không? Ta có thể trả giá một chút thù lao!
Lão già khách khí nói:
- Cái này dễ thôi. Mời công tử giao Tu Di Giới cho tại hạ. Tại hạ có biện pháp dễ dàng giúp công tử phá giải! Công tử chỉ cần thanh toán một ngàn huyễn thạch là được.
Tiêu Lãng lập tức lấy Tu Di Giới của Kỳ tiểu thư ra. Vị này chính là tiểu thư của gia tộc Hắc Lân, bên trong hẳn là có vài đồ tốt chứ? Một ngàn huyễn đá tuy rằng đắt, chỉ có điều vì bảo vật trong này cũng đáng. Chẳng qua bán đi một vài bí tịch chiến kỹ binh khí gì đó thôi.
Tiêu Lãng giao Tu Di Giới vào trong tay lão già. Trong tay của lão già phát ra một hào quang màu trắng. Hào quang lóe lên, lão già liền đưa Tu Di Giới cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng lập tức có chút khẩn trương truyền vào một tia huyền khí, luyện hóa Tu Di Giới, lại đưa ra một ý niệm, kiểm tra đồ vật bên trong.
- Huyền thạch, nhất định phải có huyền thạch!
Trong lòng hắn âm thầm cầu khẩn. Chỉ có điều sau khi quét ý niệm vào trong, hắn lại buồn như đưa đám. Bên trong vẫn không có một viên huyền thạch nào. Tuy rằng không có huyền thạch, chỉ có điều khiến hắn rất kinh ngạc chính là bên trong lại có vô số huyễn thạch.
Tu Di Giới của Kỳ tiểu thư hiển nhiên vô cùng cao cấp. Không gian bên trong lớn hơn so với Tu Di Giới của Tề đại nhân gấp trăm lần, rộng bằng mấy sân lớn như sân đá bóng vậy. Trong một góc của không gian Tu Di Giới chất đầy huyễn đá, giống như một ngọn núi lớn. Tiêu Lãng tùy tiện một chút, ít nhất cũng phải có tới ngàn vạn huyễn thạch!
- Khà khà, đúng là một gia tài nhỏ! Quả nhiên không hổ danh là tiểu thư đại gia tộc!
Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, lấy ra một ngàn huyễn thạch giao cho lão già. Lão già cũng hoàn toàn không có vẻ gì kinh ngạc. Hiển nhiên loại chuyện cướp đoạt Tu Di Giới của người khác là chuyện rất bình thường.
Bất ngờ có được ngàn vạn huyễn đá, Tiêu Lãng thật ra có chút vui mừng. Tuy rằng còn xa mới đạt tới số lượng đủ mua huyền thạch, nhưng trên người có tiền, ngược lại cũng có thêm sức lực.
Ban đầu không dám hỏi chuyện, hắn chuẩn bị cẩn thận hỏi thăm một chút. Thái độ của lão già này lại có thể tốt đến mức kì lạ, biết gì nói nấy không chút giấu diếm. Hắn mở miệng nói:
- Các ngươi này có bản đồ của các khu vực gần biển Thần Hồn không? Cần bao nhiêu huyễn thạch?
Hắn ở trong Tu Di Giới của thành chủ Thần Hồn Thành đã từng nhận được một phần địa đồ, chỉ có điều rất đơn giản, hoàn toàn xem không hiểu. Lão già mỉm cười gật đầu nói:
- Địa đồ tất nhiên có. Không nói khu vực phụ cận, cho dù là địa đồ toàn bộ thế giới cũng có. Tiểu Ức đi lấy một bản đồ biển Thần Hồn đi.
Nữ tử kia đi ra ngoài, rất nhanh lại tiến vào, đưa cho Tiêu Lãng một thẻ ngọc. Tiêu Lãng cảm thấy kỳ quái cầm lấy, xem qua một chút cũng không phát hiện ra bản đồ. Lão già lại cười giải thích:
- Công tử tập trung ý niệm vào thẻ ngọc, là có thể nhìn thấy bản đồ!
Tiêu Lãng lập tức tập trung ý niệm vào thẻ ngọc. Quả nhiên hắn thấy một bản đồ cực lớn. Phía trên đều là các hòn đảo của biển Thần Hồn. Các hòn đảo lớn nhỏ có tới trăm vạn vạn, nhiều tới mức nhìn hoa cả mắt. Mỗi hòn đảo đều được ghi rõ tên gọi, còn có cả tên gọi của các vực diện phụ cận.
Bản đồ này vô cùng thần kỳ. Ý niệm tập trung vào một hòn đảo, bản đồ lập tức được phóng to ra. Tiêu Lãng vội vàng xem xét tỉ mỉ. Trước tiên hắn tìm kiếm vị trí của Long Kỳ đảo.
- Khu vực gần đại lục Thần Hồn lại có vô số vực diện như vậy sao?
Tiêu Lãng rất nhanh liền tìm thấy đại lục Thần Hồn. Hắn kiểm tra khu vực gần đó, cuối cùng tìm được Long Kỳ đảo. Hắn có chút buồn bực. Long Kỳ đảo cách đại lục Thần Hồn không xa lắm. Theo tỉ lệ này để tính toán, đường hắn đi Thiên Châu, hiện tại mới chỉ đi được một phần mười lộ trình!
- Ừm, bản đồ này giá bao nhiêu huyễn thạch? Ta mua!
Ý niệm của Tiêu Lãng khỏi thẻ ngọc, tỏ ra rất thoả mãn. Có bản đồ này hắn sẽ không lạc đường nữa. Hắn có thể theo địa đồ đi thẳng tới Thiên Châu.
Lão già thản nhiên cười nói:
- Bản đồ này cần trăm vạn huyễn thạch!
- Trăm vạn...
Một cái bản đồ này đã lấy mất một phần mười gia sản của mình sao? Tiêu Lãng có chút đau lòng, nhưng chỉ có thể cắn răng thanh toán huyễn thạch. Từng đống huyễn thạch bị lấy ra. Lão già lập tức thu hồi. Nụ cười trên mặt lão càng rõ nét.
Mắt Tiêu Lãng lóe lên hỏi:
- Long Kỳ đảo có Truyền Tống Trận hay không? Có thể trực tiếp đi tới Thiên Châu không?
- Có!
Lão già trả lời khiến tinh thần Tiêu Lãng chấn động. Tuy rằng hắn có chiến xa Thiên Cơ, nhưng cho dù một đường đi hoàn toàn không có nguy hiểm, ít nhất đều phải mất thời gian nửa năm mới có thể đến được. Nếu như có Truyền Tống Trận trực tiếp truyền tống vậy thì không thể tốt hơn.
Chỉ có điều câu nói tiếp theo của lão già khiến Tiêu Lãng hoàn toàn chết tâm:
- Truyền Tống Trận mỗi lần truyền tống cần một viên huyền thạch. Mà muốn đi Thiên Châu cần mười viên huyền thạch hoàng phẩm!
Huyền thạch là thứ hiện tại Tiêu Lãng rất muốn. Đừng nói không có, cho dù có hắn cũng không nỡ bỏ ra để dùng Truyền Tống Trận. Mười viên huyền thạch, đủ cho hắn tu luyện tới Chiến Thánh cảnh, thậm chí đột phá Chư Vương cảnh.
- Vị công tử này!
Ngay trong lúc Tiêu Lãng đang trầm ngâm, lão già kia đột ngột mở miệng:
- Nếu như công tử muốn đi Thiên Châu, công tử có thể lên tàu. Chỉ cần trả giá một vài huyễn thạch là được. Những đội thuyền kia cơ bản đều kinh thương. Rất nhiều đội thuyền đều chấp nhận cho khách lên tàu. Trong đội tàu bình thường đều có cường giả tọa trấn, đi đường rất an toàn!
Lão già nói khiến Tiêu Lãng nghĩ tới những chiếc thuyền sắt phía ngoài thành. Thì ra đó là những thuyền sắt của đội buôn. Hắn cân nhắc một lát, cũng cảm thấy đi cùng đội tàu tuy rằng tốc độ chậm hơn một chút, nhưng thực sự an toàn hơn rất nhiều. Hắn vội vàng nói với lão già:
- Vậy... Làm sao lên tàu, chủ động tìm tới đội tàu hỏi dò sao?
Lão già mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không cần, Long Uyên các chúng ta có người của đại lý nghiệp vụ. Ta có thể bảo người của ta kiểm tra giúp công tử, xem gần đây có đội tàu nào sắp đi Thiên Châu hay không!
- Tốt!
Tiêu Lãng gật đầu nói. Long Uyên các này xem ra cực kỳ khí thế. Rất nhiều người ra vào giao dịch. Tiêu Lãng thật ra rất yên tâm. Hơn nữa hắn cảm giác lão già này không có ý hại hắn.
Nữ tử kia lập tức rời khỏi. Chỉ một lát sau nàng trở về bẩm báo nói:
- Đại nhân, sau mười ngày nữa, Nam Nhã đảo có đội thuyền lớn sẽ đi qua. Bọn họ sẽ một đường đi thẳng tới Thiên Châu!
- Cần bao nhiêu huyễn thạch?
Tiêu Lãng lập tức hưng phấn hỏi.
Nữ tử kia cung kính nói:
- Khách lên đội tàu của bọn họ, cần giao năm mươi vạn huyễn thạch. Long Uyên các chúng ta sẽ thu năm vạn huyễn làm chi phí!
- Mẹ nó, thật quá đen!
Trong lòng Tiêu Lãng nói thầm một tiếng. Hắn nhanh nhẹn lấy huyễn thạch ra. Nữ tử kia đưa tới một khối lệnh bài, căn dặn sau mười ngày nữa bảo Tiêu Lãng tới nơi này, tất sẽ có người dẫn hắn lên thuyền.
Tiêu Lãng lại hỏi thăm một vài chuyện sau đó đứng dậy rời khỏi, chuẩn bị tìm nơi ở lại mười ngày. Sau khi đi ra khỏi thành bảo, Tiêu Lãng nhìn chung quanh một chút. Dường như xung quanh đây chỉ có một khách sạn ở phía đối diện. Hắn chỉ có thể lại đi vào phía trong.
- Khách quan, người lại trở lại? Ngươi cần gì?
Tiêu Lãng đi vào, tên người hầu kia nhìn thấy hắn, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lùng, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Rất rõ ràng hắn đang biểu đạt một loại ý tứ, tên nhà quê như ngươi tại sao lại trở lại?
Rất nhiều khách vừa này còn chưa đi. Giờ phút này bọn họ nhìn thấy Tiêu Lãng đi tới, đều khẽ mỉm cười, sắc mặt lộ vẻ trào phúng. Tên công tử và tiểu thư xinh đẹp kia còn thấp giọng trêu đùa, thỉnh thoảng nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
Nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư xinh đẹp kia lộ vẻ trêu tức, Tiêu Lãng nhất thời thấy máu nóng chạy lên đầu.
Không phải chỉ là ba trăm vạn huyễn thạch sao?
Hiện tại, huyễn thạch này đối với hắn chẳng có tác dụng gì nữa. Hắn đơn giản hào khí hét lớn:
- Theo thực đơn ta gọi vừa nãy, lấy cho ta hai phần. Một phần hiện tại ăn, một phần đóng gói mang đi!