Tiêu Lãng không nhìn thấy huyền thạch. Chỉ có điều trong nháy mắt tiếp theo, Tiêu Lãng lại nhìn thấy vô số huyễn thạch!
Huyễn thạch đầy trời. Sai... là huyễn thạch đầy biển. Huyễn thạch từ dưới biển sâu vọt lên phía trên. Tốc độ bắn lên cực kỳ nhanh. Trong nháy mắt, cả đáy biển đều phát sáng, đủ mọi màu sắc, khiến người ta hoa cả mắt!
- Ta nhổ vào... Đây là tình huống gì vậy? Có đại tiên đại thần đánh rơi tiền sao?
Tiêu Lãng bị chấn động. Chỉ trong nháy mắt như thế, đã có nhiều huyễn thạch như vậy phun ra. Sợ là có tới một, hai trăm vạn viên chứ? Một, hai trăm vạn huyễn thạch có thể mua được một, hai viên huyền thạch. Hơn nữa phía dưới còn có huyễn thạch đang không ngừng tuôn ra...
Giờ phút này Tiêu Lãng hận không thể biến ra một tấm lưới lớn che trời, hứng hết tất cả những huyễn thạch này lại, đóng gói mang đi. Nhưng hắn cũng không dám động. Bên ngoài có nhiều hải thú như vậy. Hắn lao ra chính là muốn chết!
Vô cùng quỷ dị chính là, giờ phút này những hải thú bạo động này đều không công kích lẫn nhau nữa. Chúng đều há mồm hứng những huyễn thạch đang nhanh chóng không ngừng vọt tới. Miệng vừa mở ra chính là mấy chục viên huyễn thạch bị nuốt vào.
Có một hải thú có hình dạng như con cá voi càng khoa trương. Nó mở miệng rộng hút nước biển ở xung quanh vào. Mấy trăm ngàn huyễn thạch bị nó nuốt vào trong bụng. Tiêu Lãng nhìn thấy, trong lòng đau đớn như muốn nhỏ máu.
- Thế nào, Tiểu Lãng Lãng?
Thanh Minh nhìn Tiêu Lãng thở dài thở ngắn, đứng ngồi không yên, có chút nghi ngờ hỏi. Tiểu Bạch cũng không ngừng kêu lên chít chít.
- Không có chuyện gì. Thanh Minh đại nhân, đại nhân vẫn nhanh chóng tu luyện huyền khí đi. Đợi lát nữa có khả năng còn cần đại nhân truyền huyền khí vào trong chiến xa!
Tiêu Lãng giải thích một chút, sau đó tiếp tục thông qua Thảo Đằng cảm ứng tình hình bên ngoài. Chỉ một lát sau hắn lại vỗ đầu một cái. Mình không dám ra, nhưng có thể dùng Thảo Đằng mò một chút chứ?
Lập tức, Thảo Đằng từ trong thi thể hải thú lao ra. Thảo Đằng mấy vạn mét ở trong biển quét loạn, mỗi lần đều có thể bao phủ được mấy trăm huyễn thạch trở về.
- Phát tài, phát tài. Nếu như những huyễn thạch này không ngừng tiếp tục phun trào, một canh giờ ta đã có thể có được mười vạn huyễn thạch!
Tiêu Lãng mừng thầm. Số huyễn thạch lấy về được, tùy tiện ném vào trong thông đạo thi thể hải thú. Tiêu Lãng cũng không thèm quan tâm, trước tiên cứ không ngừng thu thập đã.
Cùng lúc đó, các võ giả trên mặt biển cũng bạo động. Hải vực rộng lớn như vậy, đám hải thú phía dưới không thể nào cắn nuốt tất cả huyễn thạch. Có một nửa huyễn thạch bắn ra khỏi mặt biển.
Trên mặt biển có gần vạn võ giả lập tức bắt đầu tranh cướp huyễn thạch. Tuy nhiên, huyễn thạch cũng không phải đáng giá. Những võ giả kia không tranh đấu. Ai cầm được chính là của người đó.
Điều khiến Tiêu Lãng phiền muộn vô cùng chính là, những huyễn thạch này chỉ phun trào trong thời gian có năm phút, liền ngừng lại. Mà những hải thú kia lại bắt đầu công kích lẫn nhau. Hắn vội vàng thu hồi Thảo Đằng, đề phòng tai vạ cá trong chậu.
Vèo!
Thảo Đằng ở trong thi thể hải thú không ngừng chạy ra chạy vào, thu thập những huyễn thạch vừa nãy đã tùy tiện ném vào trong thi thể hải thú lại đây.
- Chít chít chít chít!
Nhìn vô số huyễn thạch, Tiểu Bạch hưng phấn kêu to, khiến Thanh Minh giật mình nhìn lại. Thanh Minh nhìn thấy có ít nhất mấy trăm ngàn viên huyễn thạch xếp lại như núi, sợ đến mức thân thể run rẩy.
Hắn đến biển Thần Hồn hơn nửa năm, nhiều nhất chỉ mới có được một trăm viên huyễn thạch. Giờ phút này hắn lại trơ mắt nhìn thấy mấy trăm ngàn huyễn thạch. Hơn nữa Thảo Đằng vẫn còn tiếp tục mang huyễn thạch vào trong thi thể hải thú.
- Tiểu Lãng Lãng, chuyện này... chuyện này... Ngươi lấy ở đâu ra nhiều huyễn thạch như vậy?
Chờ Tiêu Lãng thu thập xong xuôi, trong bụng hải thú phải có ít nhất năm mươi vạn huyễn thạch. Tiêu Lãng giao dịch cho Song Giác Huyết tộc ba trăm ngàn huyễn thạch Thanh Minh cũng không nhìn tới. Nhưng giờ phút này thoáng cái lại nhìn thấy nhiều huyễn thạch như vậy, hắn tất nhiên cảm thấy kinh hãi.
- Khà khà, chút ấy đáng kể gì. Vừa nãy ở dưới đáy biển ít nhất phun trào ra mấy chục tỉ huyễn thạch. Nhưng đáng tiếc bị hải thú nuốt mất một nửa. Một nửa còn lại chắc hẳn đã bị võ giả trên biển cướp mất rồi!
Tiêu Lãng không phản đối. Một bữa cơm của hắn cũng ăn hết sáu trăm vạn. Lúc này mới có năm mươi vạn thực sự không tính là gì.
Nhưng Thanh Minh lại khiếp sợ đến mức thân thể run rẩy l, không dám tin tưởng nói:
- Bao... bao nhiêu? Mấy chục tỉ sao?
Tiêu Lãng cười nhạt nói:
- Thanh Minh đại nhân, đại nhân cần huyễn thạch tu luyện sao? Nếu như muốn thu hết những huyễn thạch này, cầm tu luyện đi!
- Đều cho ta hết sao? Chuyện này...
Thanh Minh tất nhiên rất muốn có huyễn thạch tu luyện. Hắn kẹt ở Chiến Hoàng đỉnh phong đã lâu, sớm muốn luyện hóa một vài huyễn thạch, xem có thể đột phá hay không.
Chỉ có điều hắn lại cũng không dám nhận, lắc đầu nói:
- Tiểu Lãng Lãng, huyễn thạch này vẫn để ngươi thu đi. Ngươi tu luyện quan trọng hơn!
- Ha ha, đại nhân cầm là được!
Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói:
- Ta dùng huyễn thạch tu luyện là lãng phí. Hơn nữa ta chắc hẳn đợi lát nữa dưới biển còn có thể có thể phun trào ra huyễn thạch nữa. Cho nên chút huyễn thạch ấy không tính là gì. Đại nhân nhận lấy đi!
Thanh Minh thấy Tiêu Lãng kiên quyết như vậy cũng không tiếp tục nói gì nữa. Nhưng trên mặt hắn lại rất xúc động.
Mình đến biển Thần Hồn lâu như vậy, mới có được một trăm huyễn thạch. Hiện tại Tiêu Lãng tiện tay cho hắn năm mươi vạn huyễn thạch.
Chỉ có điều nếu như hắn biết Tiêu Lãng ở Hắc Ưng đảo, vì cứu hắn và giúp hắn báo thù, tốn hết ba trăm ngàn, sợ rằng sẽ phải càng bị doạ hơn...
- Chít chít!
Thanh Minh lập tức ngồi xếp bằng, dưới chỉ thị của Tiêu Lãng luyện hóa huyễn thạch, Tiểu Bạch lại đột nhiên kêu lên, vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Lãng, trong con mắt giống như trân châu đầy vẻ khát vọng.
- Ừm? Ngươi cũng muốn huyễn thạch sao?
Tiêu Lãng kỳ quái nhìn Tiểu Bạch hỏi. Tiểu Bạch lập tức gật đầu. Hắn lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Trước đây Tiểu Bạch chưa hề nghĩ tới muốn huyễn thạch. Lẽ nào giờ phút này nó bị những hải thú này kích thích?
Hắn xoa xoa đầu Tiểu Bạch nhếch miệng cười nói:
- Chờ một lát sẽ kiếm cho ngươi một chút. Tiểu tử ngươi không phải thành niên sao? Luyện hóa huyễn thạch còn có thể trưởng thành hay sao?
Tiểu Bạch hưng phấn kêu lên vài tiếng, nhưng sẽ không nói chuyện cũng sẽ không truyền ý niệm lại. Tiêu Lãng cũng không hiểu.
Tiêu Lãng không để ý tới nó nữa, thông qua Thảo Đằng toàn lực cảm ứng tình huống bên ngoài. Chờ tới lần huyễn thạch phun trào tới, tốt nhất là thu vào nhiều một chút.
Hải thú trong biển tiếp tục hỗn chiến. Không ngừng có hải thú bị giết chết. Nhưng con hải thú vừa nãy nuốt huyễn thạch vào cũng bị những con hải thú còn lại ăn thi thể. Chỉ có điều phía xa lại có nhiều hải thú vọt về phía này. Những hải thú yếu ớt cơ bản đều bị giết chết. Hải thú có thể xuất hiện ở hải vực này cơ bản đều từ vạn năm năm trở lên. Những hải thú này có thể trạng đều vô cùng khổng lồ. Tốc độ công kích và lực phòng ngự cực kỳ biến thái.
Ầm!
Một con hải thú cực lớn, bị hai con hải thú đồng thời công kích, đầu bị xé nát, thân thể lộn vài vòng trong biển. Nó lập tức bị hải thú từ bốn phương tám hướng vọt tới phân thây. Huyễn thạch trong bụng nó cũng bị hải thú chia nhau. Chờ sau khi chia huyễn thạch xong, đám hải thú còn lại bắt đầu hỗn chiến...
Tiêu Lãng thông qua Thảo Đằng cảm nhận được hết mọi chuyện, sợ hết cả hồn. May là hắn ẩn thân trong thi thể hải thú đã chết lâu rồi, không có hải thú nào đến phân thây.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Lãng suy đoán rất chuẩn. Hải thú không rời đi vẫn công kích lẫn nhau. Nhất định là bởi vì dưới biển sẽ còn huyễn thạch phun trào.
Vèo!
Huyễn thạch đủ mọi màu sắc lại chiếu sáng cả hải vực. Lần phun trào này có số lượng tương tự với lần trước.
Lần này Tiêu Lãng sớm có chuẩn bị, lại thêm vừa nãy khống chế Thảo Đằng có kinh nghiệm, rất nhanh liền bao phủ lấy mấy vạn huyễn thạch.
- Ha ha, đây thực sự là nguyên bảo từ trên trời rơi xuống, tự nhiên kiếm được tiền!
Tiêu Lãng mừng thầm. Nếu tiếp tục như vậy, có thể phun trào chừng trăm lần, mình có thể có được mấy ngàn vạn huyễn thạch. Đến lúc đó có thể tìm tới một hải đảo nhỏ mua huyền thạch, lập tức nâng cao thực lực.
- Ồ?
Vào thời khắc này, thân thể Tiêu Lãng đột nhiên chấn động. Thảo Đằng cũng ngừng quấn lấy huyễn thạch.
Bởi vì Thảo Đằng vừa mới cảm giác được có một viên năng lượng cực kỳ tinh thuần. Một hòn đá cực kỳ lớn bảy màu từ trong không trung gần đó vọt tới.
Trong nháy mắt, Tiêu Lãng giật mình, miệng mở ra, kinh ngạc kêu lên:
- Huyền thạch. Không ngờ thật sự có huyền thạch phun trào ra?
Huyễn thạch đầy trời. Sai... là huyễn thạch đầy biển. Huyễn thạch từ dưới biển sâu vọt lên phía trên. Tốc độ bắn lên cực kỳ nhanh. Trong nháy mắt, cả đáy biển đều phát sáng, đủ mọi màu sắc, khiến người ta hoa cả mắt!
- Ta nhổ vào... Đây là tình huống gì vậy? Có đại tiên đại thần đánh rơi tiền sao?
Tiêu Lãng bị chấn động. Chỉ trong nháy mắt như thế, đã có nhiều huyễn thạch như vậy phun ra. Sợ là có tới một, hai trăm vạn viên chứ? Một, hai trăm vạn huyễn thạch có thể mua được một, hai viên huyền thạch. Hơn nữa phía dưới còn có huyễn thạch đang không ngừng tuôn ra...
Giờ phút này Tiêu Lãng hận không thể biến ra một tấm lưới lớn che trời, hứng hết tất cả những huyễn thạch này lại, đóng gói mang đi. Nhưng hắn cũng không dám động. Bên ngoài có nhiều hải thú như vậy. Hắn lao ra chính là muốn chết!
Vô cùng quỷ dị chính là, giờ phút này những hải thú bạo động này đều không công kích lẫn nhau nữa. Chúng đều há mồm hứng những huyễn thạch đang nhanh chóng không ngừng vọt tới. Miệng vừa mở ra chính là mấy chục viên huyễn thạch bị nuốt vào.
Có một hải thú có hình dạng như con cá voi càng khoa trương. Nó mở miệng rộng hút nước biển ở xung quanh vào. Mấy trăm ngàn huyễn thạch bị nó nuốt vào trong bụng. Tiêu Lãng nhìn thấy, trong lòng đau đớn như muốn nhỏ máu.
- Thế nào, Tiểu Lãng Lãng?
Thanh Minh nhìn Tiêu Lãng thở dài thở ngắn, đứng ngồi không yên, có chút nghi ngờ hỏi. Tiểu Bạch cũng không ngừng kêu lên chít chít.
- Không có chuyện gì. Thanh Minh đại nhân, đại nhân vẫn nhanh chóng tu luyện huyền khí đi. Đợi lát nữa có khả năng còn cần đại nhân truyền huyền khí vào trong chiến xa!
Tiêu Lãng giải thích một chút, sau đó tiếp tục thông qua Thảo Đằng cảm ứng tình hình bên ngoài. Chỉ một lát sau hắn lại vỗ đầu một cái. Mình không dám ra, nhưng có thể dùng Thảo Đằng mò một chút chứ?
Lập tức, Thảo Đằng từ trong thi thể hải thú lao ra. Thảo Đằng mấy vạn mét ở trong biển quét loạn, mỗi lần đều có thể bao phủ được mấy trăm huyễn thạch trở về.
- Phát tài, phát tài. Nếu như những huyễn thạch này không ngừng tiếp tục phun trào, một canh giờ ta đã có thể có được mười vạn huyễn thạch!
Tiêu Lãng mừng thầm. Số huyễn thạch lấy về được, tùy tiện ném vào trong thông đạo thi thể hải thú. Tiêu Lãng cũng không thèm quan tâm, trước tiên cứ không ngừng thu thập đã.
Cùng lúc đó, các võ giả trên mặt biển cũng bạo động. Hải vực rộng lớn như vậy, đám hải thú phía dưới không thể nào cắn nuốt tất cả huyễn thạch. Có một nửa huyễn thạch bắn ra khỏi mặt biển.
Trên mặt biển có gần vạn võ giả lập tức bắt đầu tranh cướp huyễn thạch. Tuy nhiên, huyễn thạch cũng không phải đáng giá. Những võ giả kia không tranh đấu. Ai cầm được chính là của người đó.
Điều khiến Tiêu Lãng phiền muộn vô cùng chính là, những huyễn thạch này chỉ phun trào trong thời gian có năm phút, liền ngừng lại. Mà những hải thú kia lại bắt đầu công kích lẫn nhau. Hắn vội vàng thu hồi Thảo Đằng, đề phòng tai vạ cá trong chậu.
Vèo!
Thảo Đằng ở trong thi thể hải thú không ngừng chạy ra chạy vào, thu thập những huyễn thạch vừa nãy đã tùy tiện ném vào trong thi thể hải thú lại đây.
- Chít chít chít chít!
Nhìn vô số huyễn thạch, Tiểu Bạch hưng phấn kêu to, khiến Thanh Minh giật mình nhìn lại. Thanh Minh nhìn thấy có ít nhất mấy trăm ngàn viên huyễn thạch xếp lại như núi, sợ đến mức thân thể run rẩy.
Hắn đến biển Thần Hồn hơn nửa năm, nhiều nhất chỉ mới có được một trăm viên huyễn thạch. Giờ phút này hắn lại trơ mắt nhìn thấy mấy trăm ngàn huyễn thạch. Hơn nữa Thảo Đằng vẫn còn tiếp tục mang huyễn thạch vào trong thi thể hải thú.
- Tiểu Lãng Lãng, chuyện này... chuyện này... Ngươi lấy ở đâu ra nhiều huyễn thạch như vậy?
Chờ Tiêu Lãng thu thập xong xuôi, trong bụng hải thú phải có ít nhất năm mươi vạn huyễn thạch. Tiêu Lãng giao dịch cho Song Giác Huyết tộc ba trăm ngàn huyễn thạch Thanh Minh cũng không nhìn tới. Nhưng giờ phút này thoáng cái lại nhìn thấy nhiều huyễn thạch như vậy, hắn tất nhiên cảm thấy kinh hãi.
- Khà khà, chút ấy đáng kể gì. Vừa nãy ở dưới đáy biển ít nhất phun trào ra mấy chục tỉ huyễn thạch. Nhưng đáng tiếc bị hải thú nuốt mất một nửa. Một nửa còn lại chắc hẳn đã bị võ giả trên biển cướp mất rồi!
Tiêu Lãng không phản đối. Một bữa cơm của hắn cũng ăn hết sáu trăm vạn. Lúc này mới có năm mươi vạn thực sự không tính là gì.
Nhưng Thanh Minh lại khiếp sợ đến mức thân thể run rẩy l, không dám tin tưởng nói:
- Bao... bao nhiêu? Mấy chục tỉ sao?
Tiêu Lãng cười nhạt nói:
- Thanh Minh đại nhân, đại nhân cần huyễn thạch tu luyện sao? Nếu như muốn thu hết những huyễn thạch này, cầm tu luyện đi!
- Đều cho ta hết sao? Chuyện này...
Thanh Minh tất nhiên rất muốn có huyễn thạch tu luyện. Hắn kẹt ở Chiến Hoàng đỉnh phong đã lâu, sớm muốn luyện hóa một vài huyễn thạch, xem có thể đột phá hay không.
Chỉ có điều hắn lại cũng không dám nhận, lắc đầu nói:
- Tiểu Lãng Lãng, huyễn thạch này vẫn để ngươi thu đi. Ngươi tu luyện quan trọng hơn!
- Ha ha, đại nhân cầm là được!
Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói:
- Ta dùng huyễn thạch tu luyện là lãng phí. Hơn nữa ta chắc hẳn đợi lát nữa dưới biển còn có thể có thể phun trào ra huyễn thạch nữa. Cho nên chút huyễn thạch ấy không tính là gì. Đại nhân nhận lấy đi!
Thanh Minh thấy Tiêu Lãng kiên quyết như vậy cũng không tiếp tục nói gì nữa. Nhưng trên mặt hắn lại rất xúc động.
Mình đến biển Thần Hồn lâu như vậy, mới có được một trăm huyễn thạch. Hiện tại Tiêu Lãng tiện tay cho hắn năm mươi vạn huyễn thạch.
Chỉ có điều nếu như hắn biết Tiêu Lãng ở Hắc Ưng đảo, vì cứu hắn và giúp hắn báo thù, tốn hết ba trăm ngàn, sợ rằng sẽ phải càng bị doạ hơn...
- Chít chít!
Thanh Minh lập tức ngồi xếp bằng, dưới chỉ thị của Tiêu Lãng luyện hóa huyễn thạch, Tiểu Bạch lại đột nhiên kêu lên, vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Lãng, trong con mắt giống như trân châu đầy vẻ khát vọng.
- Ừm? Ngươi cũng muốn huyễn thạch sao?
Tiêu Lãng kỳ quái nhìn Tiểu Bạch hỏi. Tiểu Bạch lập tức gật đầu. Hắn lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Trước đây Tiểu Bạch chưa hề nghĩ tới muốn huyễn thạch. Lẽ nào giờ phút này nó bị những hải thú này kích thích?
Hắn xoa xoa đầu Tiểu Bạch nhếch miệng cười nói:
- Chờ một lát sẽ kiếm cho ngươi một chút. Tiểu tử ngươi không phải thành niên sao? Luyện hóa huyễn thạch còn có thể trưởng thành hay sao?
Tiểu Bạch hưng phấn kêu lên vài tiếng, nhưng sẽ không nói chuyện cũng sẽ không truyền ý niệm lại. Tiêu Lãng cũng không hiểu.
Tiêu Lãng không để ý tới nó nữa, thông qua Thảo Đằng toàn lực cảm ứng tình huống bên ngoài. Chờ tới lần huyễn thạch phun trào tới, tốt nhất là thu vào nhiều một chút.
Hải thú trong biển tiếp tục hỗn chiến. Không ngừng có hải thú bị giết chết. Nhưng con hải thú vừa nãy nuốt huyễn thạch vào cũng bị những con hải thú còn lại ăn thi thể. Chỉ có điều phía xa lại có nhiều hải thú vọt về phía này. Những hải thú yếu ớt cơ bản đều bị giết chết. Hải thú có thể xuất hiện ở hải vực này cơ bản đều từ vạn năm năm trở lên. Những hải thú này có thể trạng đều vô cùng khổng lồ. Tốc độ công kích và lực phòng ngự cực kỳ biến thái.
Ầm!
Một con hải thú cực lớn, bị hai con hải thú đồng thời công kích, đầu bị xé nát, thân thể lộn vài vòng trong biển. Nó lập tức bị hải thú từ bốn phương tám hướng vọt tới phân thây. Huyễn thạch trong bụng nó cũng bị hải thú chia nhau. Chờ sau khi chia huyễn thạch xong, đám hải thú còn lại bắt đầu hỗn chiến...
Tiêu Lãng thông qua Thảo Đằng cảm nhận được hết mọi chuyện, sợ hết cả hồn. May là hắn ẩn thân trong thi thể hải thú đã chết lâu rồi, không có hải thú nào đến phân thây.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Lãng suy đoán rất chuẩn. Hải thú không rời đi vẫn công kích lẫn nhau. Nhất định là bởi vì dưới biển sẽ còn huyễn thạch phun trào.
Vèo!
Huyễn thạch đủ mọi màu sắc lại chiếu sáng cả hải vực. Lần phun trào này có số lượng tương tự với lần trước.
Lần này Tiêu Lãng sớm có chuẩn bị, lại thêm vừa nãy khống chế Thảo Đằng có kinh nghiệm, rất nhanh liền bao phủ lấy mấy vạn huyễn thạch.
- Ha ha, đây thực sự là nguyên bảo từ trên trời rơi xuống, tự nhiên kiếm được tiền!
Tiêu Lãng mừng thầm. Nếu tiếp tục như vậy, có thể phun trào chừng trăm lần, mình có thể có được mấy ngàn vạn huyễn thạch. Đến lúc đó có thể tìm tới một hải đảo nhỏ mua huyền thạch, lập tức nâng cao thực lực.
- Ồ?
Vào thời khắc này, thân thể Tiêu Lãng đột nhiên chấn động. Thảo Đằng cũng ngừng quấn lấy huyễn thạch.
Bởi vì Thảo Đằng vừa mới cảm giác được có một viên năng lượng cực kỳ tinh thuần. Một hòn đá cực kỳ lớn bảy màu từ trong không trung gần đó vọt tới.
Trong nháy mắt, Tiêu Lãng giật mình, miệng mở ra, kinh ngạc kêu lên:
- Huyền thạch. Không ngờ thật sự có huyền thạch phun trào ra?