- Tiểu Lãng Lãng tại sao còn chưa trở lại vậy? Đã gần một tháng rồi!
Trong tiểu thành, trên mặt Thanh Minh đầy lo lắng. Thỉnh thoảng hắn lại đứng ở ngoài khách sạn nhìn quanh. Tuy rằng Tiêu Lãng để lại tờ giấy cho hắn, nhưng Thanh Minh vẫn rất lo lắng. Quan trọng nhất là thời hạn thuê phòng sắp hết. Tất cả huyễn thạch trên người Thanh Minh đã đưa cho Tiêu Lãng. Hắn đã gặm lương khô hơn mười ngày...
Sau buổi tối tới lúc sáng sớm, các thành thị Thiên Châu đều cấm đi lại. Bất kể người nào còn ra đường vào thời điểm này đều bị bắt vào đại lao. Không có huyễn thạch ngươi không có tư cách ở lại trong thành. Nếu ra khỏi thành, buổi tối lại rất có thể sẽ gặp phải hung thú. Thanh Minh cũng không phải sợ đi ra khỏi thành. Hắn chỉ sợ Tiêu Lãng không tìm được hắn.
Vèo!
Vào lúc hoàng hôn, ngay thời điểm Thanh Minh thất vọng sắp quay vào, một bóng đen từ phía cửa thành nhanh chóng chạy tới. Thanh Minh còn chưa phát giác ra, Tiểu Bạch trên bả vai hắn đã chạy ra.
- Tiểu Lãng Lãng!
Thanh Minh nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đầy vẻ vui mừng, lập tức chạy qua, nắm lấy cánh tay Tiêu Lãng. Bất tri bất giác, Thanh Minh phát hiện người thiếu niên mình đã từng chiếu cố này, lại trở thành chỗ dựa cho mình tại Thiên Châu.
Hắn đột nhiên có chút buồn bã thương thân. Dường như Ẩn đế nói đúng, Thiên Châu thực sự không phải là chỗ để cho mọi người đều có thể lang bạt. Cho dù có hùng tâm tráng chí mạnh hơn nữa cũng sẽ bị sự tàn khốc ở nơi này san bằng.
- Thanh Minh đại nhân, chờ một chút đi! Trước tiên cùng ta đi đổi huyền thạch rồi nói sau!
Trong mắt Tiêu Lãng lộ ra một nụ cười, gật đầu với Thanh Minh sau đó chạy về phía Tu La điện. Thanh Minh lại cả kinh. Tiểu tử này đi ra ngoài một tháng lại kiếm được huyền thạch sao?
Đi vào Tu La điện, Tiêu Lãng lấy ra mười lăm lệnh bài, đổi lấy mười lăm viên huyền thạch Hoàng phẩm, còn nhận được một lệnh bài, trở thành thợ săn cao cấp.
Không giải thích với Thanh Minh, Tiêu Lãng dưới sự dẫn dắt của thị nữ, đi vào một gian phòng nhỏ, lấy lệnh bài thợ săn cao cấp ra. Lão già kia lập tức lấy ra một quyển sách cười nói:
- Đại nhân, đây là danh sách nhiệm vụ từ cấp ba đến cấp sáu. Mỗi lần chỉ có thể nhận một nhiệm vụ. Sau khi hoàn toàn nhiệm vụ, có thể dựa vào tín vật đi bất kỳ Tu La điện nào để nhận khen thưởng!
Tinh quang trong mắt Tiêu Lãng tăng vọt. Hắn tiếp nhận quyển sách lật xem. Thanh Minh cũng hiếu kì ở một bên quan sát. Lão già cũng không ngăn cản.
- Giết chết sơn phỉ núi Mê Tung, giết chết năm mươi sơn phỉ Chư Vương ngũ trọng trở xuống được một viên huyền thạch. Giết chết mười võ giả Chư Vương ngũ trọng trở lên được một viên huyền thạch? Giết chết võ giả Nhân Hoàng cảnh một viên huyền thạch...
- Giết hung thú Phi Hồ b ở núi Phong Ma, thu hoạch nội đan của Phi Hồ. Mười viên nội đan một huyền thạch.
- Đuổi bắt Lưu Quân trọng phạm Phá Thiên phủ, võ giả Chư Vương đỉnh phong. Người này có loại thần hồn tốc độ địa phẩm, đã từng giết chết mười mấy Phá Thiên quân. Đđuổi bắt người này có thể hoạch năm viên huyền thạch!
-...
Có rất nhiều loại nhiệm vụ. Tiêu Lãng kiểm tra một hồi, cảm giác có chút đau đầu. Những nhiệm vụ này đều rất vướng tay chân, cũng rất phiền phức. Huyền thạch quả nhiên không phải dễ kiếm như vậy.
Tiêu Lãng tiếp tục lật xem, muốn nhìn thử có nhiệm vụ nào tốt có thể tiếp nhận, cố gắng kiếm vài nhiệm vụ an toàn, kiếm huyền thạch nhanh một chút.
Ngay thời điểm Tiêu Lãng lật xem tờ thứ hai, con ngươi của hắn và Thanh Minh đồng thời co lại. Bởi vì hai người nhìn thấy một tin tức treo giải thưởng, không ngờ đến từ Hắc Lân phủ.
- Đuổi bắt một người. Người này đến từ vực diện đại lực Thần Hồn, có thần hồn Thảo Đằng. Thảo Đằng có thể biến thành thực thể và hư ảnh, có năng lực cắn nuốt và trị liệu. Hai mươi tuổi, tóc trắng, tên là... Tiêu Lãng! Một khi xác định thân phận người này, bắt lấy người này, có thể nhận hai trăm viên huyền thạch!
Hắc Lân phủ lại treo giải thưởng. Tiêu Lãng nói thầm một tiếng nguy hiểm thật. Đặc điểm rõ rệt nhất của mình chính là Thảo Đằng. Sau khi tới Thiên Châu mình cũng không thả Thảo Đằng ra quá nhiều. Bằng không chắc hẳn giờ phút này truy binh đã ở khắp nơi.
Chỉ có điều, nghĩ đến khi mình ở trong động mỏ và mộ Long Đế, có người đã từng nhìn thấy hắn đã vận dụng Thảo Đằng, Tiêu Lãng có chút khẩn trương.
Mặc dù Hắc Lân phủ cách Phá Thiên phủ rất xa, nhưng ở mỗi thành thị đều có Tu La điện. Một khi thân phận của mình bại lộ, sẽ có vô cùng vô tận thợ săn tiền thưởng đến truy sát mình. Hai trăm huyền thạch chính là giá trên trời, có thể làm cho rất nhiều người điên cuồng.
Không thể tiếp tục đợi ở trong thành nữa. Hơn nữa sau này không thể ở lâu trong các thành thị, bằng không dễ dàng bị người theo dõi!
Tiêu Lãng lập tức xác định được một điểm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
- Ta nhận nhiệm vụ này!
Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, lập tức quay về phía lão già mở miệng nói. Hắn chọn nhiệm vụ đi dãy núi Mê Tung giết chết sơn phỉ.
Căn cứ vào giới thiệu phía trên nhiệm vụ, sơn phỉ núi Mê Tung là có tiếng tăm lừng lẫy tại Phá Thiên phủ. Núi Mê Tung là một trong những dãy núi lớn nhất Phá Thiên phủ. Nơi đó địa hình rắc rối phức tạp. Bên trong có mười đám sơn phỉ nổi tiếng tại Phá Thiên phủ. Những sơn phỉ này không chỉ hoành hành tại dãy núi Mê Tung, còn không ngừng cướp bóc xung quanh.
Tuy rằng bọn chung không dám công kích thành thị, nhưng cũng có không ít sơn trang mạch mỏ của các đại gia tộc Phá Thiên phủ gặp xui xẻo. Trước đây không lâu, mấy sơn trang của một đại gia tộc Phá Thiên Thành bị cướp sạch. Đại gia tộc kia mới đưa ra nhiệm vụ treo giải thưởng như vậy.
Nhiệm vụ này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như vì sao Phá Thiên phủ không sử dụng quân phủ tiêu diệt? Tại sao sơn phỉ lại có thể tự do hoành hành bên trong phạm vi của Phá Thiên phủ? Vì sao đại gia tộc kia không lựa chọn phái ra cường giả trong gia tộc đi vào báo thù, trái lại còn đưa ra nhiệm vụ treo giải thưởng như vậy?
Chỉ có điều Tiêu Lãng vẫn quyết định nhận lấy nhiệm vụ này. Bởi vì nhiệm vụ này là nhiệm vụ duy nhất có thể thu được rất nhiều huyền thạch. Sơn phỉ núi Mê Tung rất nhiều. Trên nhiệm vụ giới thiệu, ít nhất có gần trăm vạn sơn phỉ. Nếu như Tiêu Lãng có năng lực giết chết toàn bộ, sẽ thu được lượng lớn huyền thạch.
Quan trọng nhất là, Tiêu Lãng không dám ở trong thành này quá lâu. Hắn rất sợ Thảo Đằng của mình đã bị lộ, bị người theo dấu vết tìm tới cửa. Núi Mê Tung có phạm vi trăm vạn dặm. Cho dù có người biết mình ở trong núi Mê Tung, chỉ sợ cũng rất khó tìm được.
Tiêu Lãng đã chọn nhiệm vụ xong, thật ra lão già không khuyên can, chỉ cho Tiêu Lãng một lệnh bài Tu La Điện, bảo hắn dùng huyền lực luyện hóa. Đồng thời lão già căn dặn hắn, nếu như ở núi Mê Tung gặp phải sơn phỉ, tấm lệnh bài này sẽ phát ra chút tia sáng. Đồng thời đối phương cũng sẽ cảm ứng được.
Cho dù thợ săn tiền thưởng không giết chết sơn phỉ, sơn phỉ cũng tới truy sát. Nếu như thợ săn tiền thưởng chết, lệnh bài kia sẽ tự nổ tung.
Tiêu Lãng lập tức phóng thích một tia huyền lực luyện hóa lệnh bài. Lệnh bài kia giống như hồn ấn Thiên Châu lập tức biến mất ở trong thân thể. Hắn tùy tiện cảm ứng một chút, phát hiện trong Tu La điện có rất nhiều võ giả đều có loại lệnh bài này. Hiển nhiên bọn họ đều là thợ săn tiền thưởng cao cấp. Hắn đứng lên nói với lão già:
- Không có chuyện gì nữa chứ?
Lão già lấy ra một tấm bảng, hỏi dò:
- Đại nhân chờ một chút. Mời lưu lại tin tức sơ lực về bản thân. Thợ săn tiền thưởng cao cấp cần đăng ký một chút. Ví dụ như họ tên hoặc là danh hiệu, tuổi tác, tổng hợp thực lực vân vân!
- Danh hiệu Tả Thủ Kiếm, tuổi hai mươi, tổng hợp thực lực Chư Vương tam trọng...
Tiêu Lãng thuận miệng nói một hồi, sau đó dẫn theo Thanh Minh trực tiếp rời đi. Hai người vào trong thành bảo chọn mua rất nhiều vật phẩm như lương khô nước sạch các loại. Sau khi trở lại khách sạn thu thập xong, hai người nhanh chóng ra khỏi thành.
Vừa ra khỏi thành Tiêu Lãng nhanh chóng chạy lên trước, tìm một nơi kín đáo, lập tức xuyên vào trong lòng đất. Sau khi xuyên qua trong lòng đất trăm dặm lúc này mới thoát ra khỏi mặt đất lấy ra chiến xa Thiên Cơ. Tiếp đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía tây nam.
Chờ sau khi nghe Tiêu Lãng giải thích cho Thanh Minh một lượt về chuyện tại mộ Long Đế, Thanh Minh âm thầm kinh hãi.
Thanh Minh lại nghĩ lúc này sắp đi tới núi Mê Tung có gần trăm vạn sơn phỉ, hắn càng lo lắng không yên. Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy đôi mắt cương quyết của Tiêu Lãng, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác an toàn. Dường như thiếu niên này có thể cho người ta một niềm tin cường đại vậy.
Tiêu Lãng không quá quan tâm tới Thanh Minh. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một niềm tin, đó chính là không ngừng kiếm huyền thạch. Hắn muốn dùng tất cả mọi biện pháp tăng cao thực lực, đi giải cứu Đông Phương Hồng Đậu ra. Bởi vì chấp niệm này, không có gì khiến hắn lo sợ.
Trong tiểu thành, trên mặt Thanh Minh đầy lo lắng. Thỉnh thoảng hắn lại đứng ở ngoài khách sạn nhìn quanh. Tuy rằng Tiêu Lãng để lại tờ giấy cho hắn, nhưng Thanh Minh vẫn rất lo lắng. Quan trọng nhất là thời hạn thuê phòng sắp hết. Tất cả huyễn thạch trên người Thanh Minh đã đưa cho Tiêu Lãng. Hắn đã gặm lương khô hơn mười ngày...
Sau buổi tối tới lúc sáng sớm, các thành thị Thiên Châu đều cấm đi lại. Bất kể người nào còn ra đường vào thời điểm này đều bị bắt vào đại lao. Không có huyễn thạch ngươi không có tư cách ở lại trong thành. Nếu ra khỏi thành, buổi tối lại rất có thể sẽ gặp phải hung thú. Thanh Minh cũng không phải sợ đi ra khỏi thành. Hắn chỉ sợ Tiêu Lãng không tìm được hắn.
Vèo!
Vào lúc hoàng hôn, ngay thời điểm Thanh Minh thất vọng sắp quay vào, một bóng đen từ phía cửa thành nhanh chóng chạy tới. Thanh Minh còn chưa phát giác ra, Tiểu Bạch trên bả vai hắn đã chạy ra.
- Tiểu Lãng Lãng!
Thanh Minh nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đầy vẻ vui mừng, lập tức chạy qua, nắm lấy cánh tay Tiêu Lãng. Bất tri bất giác, Thanh Minh phát hiện người thiếu niên mình đã từng chiếu cố này, lại trở thành chỗ dựa cho mình tại Thiên Châu.
Hắn đột nhiên có chút buồn bã thương thân. Dường như Ẩn đế nói đúng, Thiên Châu thực sự không phải là chỗ để cho mọi người đều có thể lang bạt. Cho dù có hùng tâm tráng chí mạnh hơn nữa cũng sẽ bị sự tàn khốc ở nơi này san bằng.
- Thanh Minh đại nhân, chờ một chút đi! Trước tiên cùng ta đi đổi huyền thạch rồi nói sau!
Trong mắt Tiêu Lãng lộ ra một nụ cười, gật đầu với Thanh Minh sau đó chạy về phía Tu La điện. Thanh Minh lại cả kinh. Tiểu tử này đi ra ngoài một tháng lại kiếm được huyền thạch sao?
Đi vào Tu La điện, Tiêu Lãng lấy ra mười lăm lệnh bài, đổi lấy mười lăm viên huyền thạch Hoàng phẩm, còn nhận được một lệnh bài, trở thành thợ săn cao cấp.
Không giải thích với Thanh Minh, Tiêu Lãng dưới sự dẫn dắt của thị nữ, đi vào một gian phòng nhỏ, lấy lệnh bài thợ săn cao cấp ra. Lão già kia lập tức lấy ra một quyển sách cười nói:
- Đại nhân, đây là danh sách nhiệm vụ từ cấp ba đến cấp sáu. Mỗi lần chỉ có thể nhận một nhiệm vụ. Sau khi hoàn toàn nhiệm vụ, có thể dựa vào tín vật đi bất kỳ Tu La điện nào để nhận khen thưởng!
Tinh quang trong mắt Tiêu Lãng tăng vọt. Hắn tiếp nhận quyển sách lật xem. Thanh Minh cũng hiếu kì ở một bên quan sát. Lão già cũng không ngăn cản.
- Giết chết sơn phỉ núi Mê Tung, giết chết năm mươi sơn phỉ Chư Vương ngũ trọng trở xuống được một viên huyền thạch. Giết chết mười võ giả Chư Vương ngũ trọng trở lên được một viên huyền thạch? Giết chết võ giả Nhân Hoàng cảnh một viên huyền thạch...
- Giết hung thú Phi Hồ b ở núi Phong Ma, thu hoạch nội đan của Phi Hồ. Mười viên nội đan một huyền thạch.
- Đuổi bắt Lưu Quân trọng phạm Phá Thiên phủ, võ giả Chư Vương đỉnh phong. Người này có loại thần hồn tốc độ địa phẩm, đã từng giết chết mười mấy Phá Thiên quân. Đđuổi bắt người này có thể hoạch năm viên huyền thạch!
-...
Có rất nhiều loại nhiệm vụ. Tiêu Lãng kiểm tra một hồi, cảm giác có chút đau đầu. Những nhiệm vụ này đều rất vướng tay chân, cũng rất phiền phức. Huyền thạch quả nhiên không phải dễ kiếm như vậy.
Tiêu Lãng tiếp tục lật xem, muốn nhìn thử có nhiệm vụ nào tốt có thể tiếp nhận, cố gắng kiếm vài nhiệm vụ an toàn, kiếm huyền thạch nhanh một chút.
Ngay thời điểm Tiêu Lãng lật xem tờ thứ hai, con ngươi của hắn và Thanh Minh đồng thời co lại. Bởi vì hai người nhìn thấy một tin tức treo giải thưởng, không ngờ đến từ Hắc Lân phủ.
- Đuổi bắt một người. Người này đến từ vực diện đại lực Thần Hồn, có thần hồn Thảo Đằng. Thảo Đằng có thể biến thành thực thể và hư ảnh, có năng lực cắn nuốt và trị liệu. Hai mươi tuổi, tóc trắng, tên là... Tiêu Lãng! Một khi xác định thân phận người này, bắt lấy người này, có thể nhận hai trăm viên huyền thạch!
Hắc Lân phủ lại treo giải thưởng. Tiêu Lãng nói thầm một tiếng nguy hiểm thật. Đặc điểm rõ rệt nhất của mình chính là Thảo Đằng. Sau khi tới Thiên Châu mình cũng không thả Thảo Đằng ra quá nhiều. Bằng không chắc hẳn giờ phút này truy binh đã ở khắp nơi.
Chỉ có điều, nghĩ đến khi mình ở trong động mỏ và mộ Long Đế, có người đã từng nhìn thấy hắn đã vận dụng Thảo Đằng, Tiêu Lãng có chút khẩn trương.
Mặc dù Hắc Lân phủ cách Phá Thiên phủ rất xa, nhưng ở mỗi thành thị đều có Tu La điện. Một khi thân phận của mình bại lộ, sẽ có vô cùng vô tận thợ săn tiền thưởng đến truy sát mình. Hai trăm huyền thạch chính là giá trên trời, có thể làm cho rất nhiều người điên cuồng.
Không thể tiếp tục đợi ở trong thành nữa. Hơn nữa sau này không thể ở lâu trong các thành thị, bằng không dễ dàng bị người theo dõi!
Tiêu Lãng lập tức xác định được một điểm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
- Ta nhận nhiệm vụ này!
Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, lập tức quay về phía lão già mở miệng nói. Hắn chọn nhiệm vụ đi dãy núi Mê Tung giết chết sơn phỉ.
Căn cứ vào giới thiệu phía trên nhiệm vụ, sơn phỉ núi Mê Tung là có tiếng tăm lừng lẫy tại Phá Thiên phủ. Núi Mê Tung là một trong những dãy núi lớn nhất Phá Thiên phủ. Nơi đó địa hình rắc rối phức tạp. Bên trong có mười đám sơn phỉ nổi tiếng tại Phá Thiên phủ. Những sơn phỉ này không chỉ hoành hành tại dãy núi Mê Tung, còn không ngừng cướp bóc xung quanh.
Tuy rằng bọn chung không dám công kích thành thị, nhưng cũng có không ít sơn trang mạch mỏ của các đại gia tộc Phá Thiên phủ gặp xui xẻo. Trước đây không lâu, mấy sơn trang của một đại gia tộc Phá Thiên Thành bị cướp sạch. Đại gia tộc kia mới đưa ra nhiệm vụ treo giải thưởng như vậy.
Nhiệm vụ này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như vì sao Phá Thiên phủ không sử dụng quân phủ tiêu diệt? Tại sao sơn phỉ lại có thể tự do hoành hành bên trong phạm vi của Phá Thiên phủ? Vì sao đại gia tộc kia không lựa chọn phái ra cường giả trong gia tộc đi vào báo thù, trái lại còn đưa ra nhiệm vụ treo giải thưởng như vậy?
Chỉ có điều Tiêu Lãng vẫn quyết định nhận lấy nhiệm vụ này. Bởi vì nhiệm vụ này là nhiệm vụ duy nhất có thể thu được rất nhiều huyền thạch. Sơn phỉ núi Mê Tung rất nhiều. Trên nhiệm vụ giới thiệu, ít nhất có gần trăm vạn sơn phỉ. Nếu như Tiêu Lãng có năng lực giết chết toàn bộ, sẽ thu được lượng lớn huyền thạch.
Quan trọng nhất là, Tiêu Lãng không dám ở trong thành này quá lâu. Hắn rất sợ Thảo Đằng của mình đã bị lộ, bị người theo dấu vết tìm tới cửa. Núi Mê Tung có phạm vi trăm vạn dặm. Cho dù có người biết mình ở trong núi Mê Tung, chỉ sợ cũng rất khó tìm được.
Tiêu Lãng đã chọn nhiệm vụ xong, thật ra lão già không khuyên can, chỉ cho Tiêu Lãng một lệnh bài Tu La Điện, bảo hắn dùng huyền lực luyện hóa. Đồng thời lão già căn dặn hắn, nếu như ở núi Mê Tung gặp phải sơn phỉ, tấm lệnh bài này sẽ phát ra chút tia sáng. Đồng thời đối phương cũng sẽ cảm ứng được.
Cho dù thợ săn tiền thưởng không giết chết sơn phỉ, sơn phỉ cũng tới truy sát. Nếu như thợ săn tiền thưởng chết, lệnh bài kia sẽ tự nổ tung.
Tiêu Lãng lập tức phóng thích một tia huyền lực luyện hóa lệnh bài. Lệnh bài kia giống như hồn ấn Thiên Châu lập tức biến mất ở trong thân thể. Hắn tùy tiện cảm ứng một chút, phát hiện trong Tu La điện có rất nhiều võ giả đều có loại lệnh bài này. Hiển nhiên bọn họ đều là thợ săn tiền thưởng cao cấp. Hắn đứng lên nói với lão già:
- Không có chuyện gì nữa chứ?
Lão già lấy ra một tấm bảng, hỏi dò:
- Đại nhân chờ một chút. Mời lưu lại tin tức sơ lực về bản thân. Thợ săn tiền thưởng cao cấp cần đăng ký một chút. Ví dụ như họ tên hoặc là danh hiệu, tuổi tác, tổng hợp thực lực vân vân!
- Danh hiệu Tả Thủ Kiếm, tuổi hai mươi, tổng hợp thực lực Chư Vương tam trọng...
Tiêu Lãng thuận miệng nói một hồi, sau đó dẫn theo Thanh Minh trực tiếp rời đi. Hai người vào trong thành bảo chọn mua rất nhiều vật phẩm như lương khô nước sạch các loại. Sau khi trở lại khách sạn thu thập xong, hai người nhanh chóng ra khỏi thành.
Vừa ra khỏi thành Tiêu Lãng nhanh chóng chạy lên trước, tìm một nơi kín đáo, lập tức xuyên vào trong lòng đất. Sau khi xuyên qua trong lòng đất trăm dặm lúc này mới thoát ra khỏi mặt đất lấy ra chiến xa Thiên Cơ. Tiếp đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía tây nam.
Chờ sau khi nghe Tiêu Lãng giải thích cho Thanh Minh một lượt về chuyện tại mộ Long Đế, Thanh Minh âm thầm kinh hãi.
Thanh Minh lại nghĩ lúc này sắp đi tới núi Mê Tung có gần trăm vạn sơn phỉ, hắn càng lo lắng không yên. Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy đôi mắt cương quyết của Tiêu Lãng, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác an toàn. Dường như thiếu niên này có thể cho người ta một niềm tin cường đại vậy.
Tiêu Lãng không quá quan tâm tới Thanh Minh. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một niềm tin, đó chính là không ngừng kiếm huyền thạch. Hắn muốn dùng tất cả mọi biện pháp tăng cao thực lực, đi giải cứu Đông Phương Hồng Đậu ra. Bởi vì chấp niệm này, không có gì khiến hắn lo sợ.