Một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, vô cùng khả ái, ngồi một chiếc thuyền Thiên Cơ nhanh không kể xiết, không cần phải nói khẳng định nó cực kỳ đắt, một mình ở trong một nơi hoang dã, còn chủ động đi khiêu khích sơn phỉ trong núi Mê Tung.
Tình cảnh quỷ dị như thế, khiến Tiêu Lãng và Thanh Minh vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ đều biết tiểu cô nương tự xưng là Âu Dương Ấu Trĩ đến núi Mê Tung, nhưng tuyệt đối không ngờ được nàng thật sự dám trêu chọc sơn phỉ như vậy.
Hai người ẩn nấp ở sau một cây cổ thụ. Tiêu Lãng có chút khẩn trương lấy lệnh bài Tu La điện của mình ra. Thấy nó không phát sáng, hắn có chút vui mừng. Xem ra lệnh bài kia nhất định phải tới gần mới có phản ứng, bằng không đám sơn phỉ kia khẳng định đã phát hiện ra mình, đến đây truy sát.
Tiêu Lãng bảo Tiểu Bạch nấp trong trong tay áo của mình không được phát ra tiếng động. Hắn cẩn thận quan sát đám sơn phỉ nổi tiếng ở Phá Thiên phủ này.
Mặc dù đám sơn phỉ này mặc đủ các loại kiểu dáng, nhưng bên hông đều có một khối lệnh bài màu đen, hiển nhiên là lệnh bài liên hệ cấp tốc trong nhóm sơn phỉ. Tiêu Lãng hồi tưởng lại tư liệu của Tu La điện, xác định đây là một trong mười quân đoàn sơn phỉ khá lớn, tên là Lang Nha. Đại thủ lĩnh là võ giả Nhân Hoàng tam trọng, thần hồn còn là loại linh hồn khá là bá đạo.
Ánh mắt Tiêu Lãng quan sát mấy vạn sơn phỉ kia, cũng không nhìn thấy có võ giả Nhân Hoàng cảnh. Hiển nhiên này đại thủ lĩnh còn chưa xuất hiện. Võ giả Chư Vương đỉnh phong cũng không phải thiếu. Nhưng đáng tiếc tốc độ của bọn họ còn lâu mới đuổi kịp chiến xa của Tiêu Lãng, chứ đừng nói đuổi theo thuyền Thiên Cơ của Âu Dương Ấu Trĩ.
Âu Dương Ấu Trĩ chơi rất vui vẻ, không ngừng khống chế thuyền Thiên Cơ lúc bay lên cao, lúc hạ xuống thấp, vẻ mặt muốn ăn đòn không ngừng khiêu khích đám sơn phỉ kia, khiến bọn họ tức giận. Rõ ràng nàng ở ngay trước mắt nhưng không có cách nào đuổi kịp, chỉ có thể không ngừng tức giận chửi mắng. Những lời ác độc tục tĩu đều được nói ra. Ngay cả Tiêu Lãng ở phía dưới cũng nghe không lọt.
Tuy rằng tiểu cô nương này nghịch ngợm, cũng làm cho người ta quá tức giận. Nhưng nói thế nào, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Cho dù nàng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng không cần dùng những lời nói như vậy chửi mắng nàng chứ?
Chỉ có điều nghe thì nghe, Tiêu Lãng cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Trên trán xuất hiện từng vạch đen. Đối với tiểu cô nương này, Tiêu Lãng đã hoàn toàn hết chỗ nói.
Hai ngày trước đó Âu Dương Ấu Trĩ này đã tới đây, trực tiếp bay đến nơi bọn họ đóng quân, khiêu khích đủ các loại.
Thật ra thống lĩnh quân đoàn Lang Nha không phải là người không biết hàng. Hắn biết tiểu cô nương này lai lịch rất lớn không dám trêu chọc, buộc thuộc hạ của mình không được công kích tiểu cô nương này.
Không ngờ được, tiểu cô nương này thấy không có người để ý tới nàng, một đêm liền phóng hỏa đốt núi. Hơn nữa nàng còn dựa vào tốc độ của thuyền Thiên Cơ, lấy tốc độ nhanh nhất đốt bốn phương tám hướng xung quanh doanh trại của bọn họ.
Điều này chưa phải là điều quan trọng. Không biết tiểu cô nương này còn dùng thần thông nào, khiến ngọn lửa lớn kia không có cách nào dập được. Một trận lửa lớn đã thiêu trụi daonh trại nơi bọn họ đã ở hơn mười năm thành tro tàn...
Tuy rằng không có người nào chết, nhưng rất nhiều người đều bị thương. Đại thống lĩnh cũng không để áp chế nổi đám sơn phỉ chuyên giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm này. Mấy vạn người lập tức bắt đầu truy sát Âu Dương Ấu Trĩ.
Âu Dương Ấu Trĩ này sau khi phạm tội, trước sau vẫn không chạy trốn, còn liên tục khiêu khích. Ngươi nói xem nếu đổi lại bất kỳ người nào, liệu có ai có thể chịu được?
- Đây đúng là một sát tinh!
Tiêu Lãng thầm than một tiếng, trong lòng mơ hồ có chút hiểu rõ, vì sao tiểu cô nương này lại dám một mình ra ngoài lang bạt, vì sao không ai bảo vệ. Sợ là gia tộc nàng bị nàng làm loạn tới mức sợ nàng luôn? Hẳn là người bảo vệ nàng cũng đã bị nàng chọc giận gần chết...
- Đi thôi, Thanh Minh!
Tiêu Lãng nhìn một hồi, có chút nhàm chán không hứng thú tiếp tục để ý tới nữa, nhỏ giọng nói với Thanh Minh, chuẩn bị tiến sâu vào trong dãy núi, bắt đầu săn bắt sơn phỉ.
Hai người lặng lẽ nhảy xuống khỏi cổ thụ, nương theo những cây cổ thụ rậm rạp, lặng lẽ phóng vào sâu trong dãy núi. Giữa không trung. Âu Dương Ấu Trĩ vẫn chơi rất vui vẻ. Nàng ở trên không trung cùng với một đám người vây quanh, thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười giống như chuông bạc. Đám sơn phỉ kia chỉ có thể không ngừng chửi rủa, tiếp tục đuổi bắt.
- A!
Đột nhiên, Âu Dương Ấu Trĩ phát ra một tiếng kêu đầy sợ hãi, khiến Tiêu Lãng và Thanh Minh chú ý. Khi ánh mắt Tiêu Lãng nhìn thấy thân thể Âu Dương Ấu Trĩ đột nhiên từ trên chiến xa rớt xuống, chiến xa kia cũng lướt xuống phía dưới không một tiếng động, dường như đã biến thành một đống sắt vụn, hắn thầm kêu một tiếng không tốt. Hắn đã từng gặp phải tình huống như thế. Đó là biểu hiện chiến xa không còn năng lượng.
Âu Dương Ấu Trĩ này lại không cẩn thận như vậy. Vận may cũng không tốt như vậy. Thuyền Thiên Cơ vừa vặn không có năng lượng sao? Không có thuyền Thiên Cơ, tiểu cô nương này chính là một tiểu nữ hài trói gà không chặt. Giờ phút này nàng rơi vào trong tay mấy vạn sơn phỉ, hậu quả thế nào có thể tưởng tượng ra được.
Vèo!
Sau khi mấy vạn sơn phỉ kia ngây người ra một chút, một tên tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong lập tức tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn ác. Hắn lấy tốc độ nhanh nhất bay qua, một tay nắm lấy cái cổ trắng như tuyết của Âu Dương Ấu Trĩ, trong mắt đầy vẻ dữ tợn, cười dài nói:
- Ha ha ha, con nhãi này rốt cuộc đã rơi vào trong tay chúng ta. Các huynh đệ, người nào thích tiểu cô nương này, báo danh! Hôm nay cho các ngươi thay phiên nhau cố gắng sảng khoái một hồi!
Âu Dương Ấu Trĩ nghe vậy hoảng sợ, thân thể không ngừng giãy dụa. Trong đôi mắt to của nàng đầy nước mắt và sợ hãi. Nàng liên tục khóc, miệng quát to:
- Buông ta ra. Buông ta ra. Ấu Trĩ không chơi nữa. Mẫu thân cứu ta! Ấu Trĩ biết sai rồi!
Nhìn đôi mắt đẫm lệ đầy sợ hãi của Âu Dương Ấu Trĩ, nhìn ánh mắt dâm tà của vô số sơn phỉ đứng vây xung quanh, Tiêu Lãng cũng không dám tưởng tượng tiểu cô nương này sẽ gặp phải thảm kịch tới mức nào.
Giờ phút này hắn nhớ tới Đông Phương Hồng Đậu. Năm đó, Đông Phương Hồng Đậu cũng một mình bị trói đưa tới Thiên Châu, cũng như một con dê con bị ném vào trong hang sói Thiên Châu này.
Đúng vào lúc này trong lòng Tiêu Lãng chợt xúc động. Hắn không đành lòng trơ mắt nhìn thấy tiểu cô nương này bị một đám sơn phỉ thi nhau cường bạo ngay trước mặt mình. Tuy rằng hắn cũng không mấy thích tiểu cô nương này.
Trước tiên hắn lấy chiến xa Thiên Cơ ra, kéo Thanh Minh vọt vào bên trong chiến xa, hóa thành một lưu quang vọt tới giữa không trung, đồng thời quát lớn:
- Biểu muội Ấu Trĩ đừng sợ, biểu ca đến đây. Đám rác rưởi vô liêm sỉ các ngươi muốn tất cả bị diệt tộc sao? Các ngươi có biết các ngươi bắt chính là người phương nào không? Nàng chính là con gái Lãnh Đế!
- Lãnh… Lãnh Đế!
Tên tiểu đội trưởng với thực lực Chư Vương đỉnh phong đang nắm lấy Âu Dương Ấu Trĩ sợ đến mức thân thể run lên, nhẹ buông Âu Dương Ấu Trĩ ra. Thân thể hắn lập tức quỳ xuống, Mấy vạn người trợn mắt há hốc mồn nhìn về phía Âu Dương Ấu Trĩ, tất cả đều run rẩy.
Bọn họ cũng biết tiểu cô nương này lai lịch rất lớn. Nhỏ như vậy đã nắm giữ thuyền Thiên Cơ, tốc độ còn nhanh như vậy, cho dù là đầu heo cũng hiểu. Chỉ có điều tiểu cô nương này hành vi quá độc ác, hơn nữa thực sự khiến người ta quá tức giận. Ban đầu bọn họ còn suy nghĩ được. Nhưng khi tức giận mờ mắt, bọn họ không thể suy nghĩ được nhiều như vậy.
Hiện tại Tiêu Lãng nói chuyện như vậy khiến tất cả đều hoảng sợ. Lại thêm bản thân Tiêu Lãng cũng cưỡi chiến xa Thiên Cơ. Một tiếng rống lớn này mang theo khí thế ép người, mọi người mới giật mình tỉnh lại.
Lãnh Đế là ai?
Đây chính là người đứng đầu phía đông Thiên Châu phía Đông, Thiên Đế Chí Tôn! Cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám động tới con gái của Lãnh đế.
Điều Tiêu Lãng muốn chính là hiệu quả này. Hắn ngẫu nhiên ở trong một tiểu thành nghe người ta nghị luận về Lãnh Đế. Giờ phút này hắn không suy nghĩ được quá nhiều, trước tiên lấy ra dọa người rồi nói sau.
Chiến xa Thiên Cơ hóa thành lưu quang nhanh chóng lướt qua phía dưới, đón Âu Dương Ấu Trĩ lên. Lúc này Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Chiến xa bay xuống phía dưới, hạ xuống trước thuyền Thiên Cơ của Âu Dương Ấu Trĩ, thu thuyền Thiên Cơ vào trong Tu Di Giới xong, Tiêu Lãng lập tức bay vọt về phía xa.
Tình cảnh quỷ dị như thế, khiến Tiêu Lãng và Thanh Minh vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ đều biết tiểu cô nương tự xưng là Âu Dương Ấu Trĩ đến núi Mê Tung, nhưng tuyệt đối không ngờ được nàng thật sự dám trêu chọc sơn phỉ như vậy.
Hai người ẩn nấp ở sau một cây cổ thụ. Tiêu Lãng có chút khẩn trương lấy lệnh bài Tu La điện của mình ra. Thấy nó không phát sáng, hắn có chút vui mừng. Xem ra lệnh bài kia nhất định phải tới gần mới có phản ứng, bằng không đám sơn phỉ kia khẳng định đã phát hiện ra mình, đến đây truy sát.
Tiêu Lãng bảo Tiểu Bạch nấp trong trong tay áo của mình không được phát ra tiếng động. Hắn cẩn thận quan sát đám sơn phỉ nổi tiếng ở Phá Thiên phủ này.
Mặc dù đám sơn phỉ này mặc đủ các loại kiểu dáng, nhưng bên hông đều có một khối lệnh bài màu đen, hiển nhiên là lệnh bài liên hệ cấp tốc trong nhóm sơn phỉ. Tiêu Lãng hồi tưởng lại tư liệu của Tu La điện, xác định đây là một trong mười quân đoàn sơn phỉ khá lớn, tên là Lang Nha. Đại thủ lĩnh là võ giả Nhân Hoàng tam trọng, thần hồn còn là loại linh hồn khá là bá đạo.
Ánh mắt Tiêu Lãng quan sát mấy vạn sơn phỉ kia, cũng không nhìn thấy có võ giả Nhân Hoàng cảnh. Hiển nhiên này đại thủ lĩnh còn chưa xuất hiện. Võ giả Chư Vương đỉnh phong cũng không phải thiếu. Nhưng đáng tiếc tốc độ của bọn họ còn lâu mới đuổi kịp chiến xa của Tiêu Lãng, chứ đừng nói đuổi theo thuyền Thiên Cơ của Âu Dương Ấu Trĩ.
Âu Dương Ấu Trĩ chơi rất vui vẻ, không ngừng khống chế thuyền Thiên Cơ lúc bay lên cao, lúc hạ xuống thấp, vẻ mặt muốn ăn đòn không ngừng khiêu khích đám sơn phỉ kia, khiến bọn họ tức giận. Rõ ràng nàng ở ngay trước mắt nhưng không có cách nào đuổi kịp, chỉ có thể không ngừng tức giận chửi mắng. Những lời ác độc tục tĩu đều được nói ra. Ngay cả Tiêu Lãng ở phía dưới cũng nghe không lọt.
Tuy rằng tiểu cô nương này nghịch ngợm, cũng làm cho người ta quá tức giận. Nhưng nói thế nào, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Cho dù nàng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng không cần dùng những lời nói như vậy chửi mắng nàng chứ?
Chỉ có điều nghe thì nghe, Tiêu Lãng cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Trên trán xuất hiện từng vạch đen. Đối với tiểu cô nương này, Tiêu Lãng đã hoàn toàn hết chỗ nói.
Hai ngày trước đó Âu Dương Ấu Trĩ này đã tới đây, trực tiếp bay đến nơi bọn họ đóng quân, khiêu khích đủ các loại.
Thật ra thống lĩnh quân đoàn Lang Nha không phải là người không biết hàng. Hắn biết tiểu cô nương này lai lịch rất lớn không dám trêu chọc, buộc thuộc hạ của mình không được công kích tiểu cô nương này.
Không ngờ được, tiểu cô nương này thấy không có người để ý tới nàng, một đêm liền phóng hỏa đốt núi. Hơn nữa nàng còn dựa vào tốc độ của thuyền Thiên Cơ, lấy tốc độ nhanh nhất đốt bốn phương tám hướng xung quanh doanh trại của bọn họ.
Điều này chưa phải là điều quan trọng. Không biết tiểu cô nương này còn dùng thần thông nào, khiến ngọn lửa lớn kia không có cách nào dập được. Một trận lửa lớn đã thiêu trụi daonh trại nơi bọn họ đã ở hơn mười năm thành tro tàn...
Tuy rằng không có người nào chết, nhưng rất nhiều người đều bị thương. Đại thống lĩnh cũng không để áp chế nổi đám sơn phỉ chuyên giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm này. Mấy vạn người lập tức bắt đầu truy sát Âu Dương Ấu Trĩ.
Âu Dương Ấu Trĩ này sau khi phạm tội, trước sau vẫn không chạy trốn, còn liên tục khiêu khích. Ngươi nói xem nếu đổi lại bất kỳ người nào, liệu có ai có thể chịu được?
- Đây đúng là một sát tinh!
Tiêu Lãng thầm than một tiếng, trong lòng mơ hồ có chút hiểu rõ, vì sao tiểu cô nương này lại dám một mình ra ngoài lang bạt, vì sao không ai bảo vệ. Sợ là gia tộc nàng bị nàng làm loạn tới mức sợ nàng luôn? Hẳn là người bảo vệ nàng cũng đã bị nàng chọc giận gần chết...
- Đi thôi, Thanh Minh!
Tiêu Lãng nhìn một hồi, có chút nhàm chán không hứng thú tiếp tục để ý tới nữa, nhỏ giọng nói với Thanh Minh, chuẩn bị tiến sâu vào trong dãy núi, bắt đầu săn bắt sơn phỉ.
Hai người lặng lẽ nhảy xuống khỏi cổ thụ, nương theo những cây cổ thụ rậm rạp, lặng lẽ phóng vào sâu trong dãy núi. Giữa không trung. Âu Dương Ấu Trĩ vẫn chơi rất vui vẻ. Nàng ở trên không trung cùng với một đám người vây quanh, thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười giống như chuông bạc. Đám sơn phỉ kia chỉ có thể không ngừng chửi rủa, tiếp tục đuổi bắt.
- A!
Đột nhiên, Âu Dương Ấu Trĩ phát ra một tiếng kêu đầy sợ hãi, khiến Tiêu Lãng và Thanh Minh chú ý. Khi ánh mắt Tiêu Lãng nhìn thấy thân thể Âu Dương Ấu Trĩ đột nhiên từ trên chiến xa rớt xuống, chiến xa kia cũng lướt xuống phía dưới không một tiếng động, dường như đã biến thành một đống sắt vụn, hắn thầm kêu một tiếng không tốt. Hắn đã từng gặp phải tình huống như thế. Đó là biểu hiện chiến xa không còn năng lượng.
Âu Dương Ấu Trĩ này lại không cẩn thận như vậy. Vận may cũng không tốt như vậy. Thuyền Thiên Cơ vừa vặn không có năng lượng sao? Không có thuyền Thiên Cơ, tiểu cô nương này chính là một tiểu nữ hài trói gà không chặt. Giờ phút này nàng rơi vào trong tay mấy vạn sơn phỉ, hậu quả thế nào có thể tưởng tượng ra được.
Vèo!
Sau khi mấy vạn sơn phỉ kia ngây người ra một chút, một tên tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong lập tức tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn ác. Hắn lấy tốc độ nhanh nhất bay qua, một tay nắm lấy cái cổ trắng như tuyết của Âu Dương Ấu Trĩ, trong mắt đầy vẻ dữ tợn, cười dài nói:
- Ha ha ha, con nhãi này rốt cuộc đã rơi vào trong tay chúng ta. Các huynh đệ, người nào thích tiểu cô nương này, báo danh! Hôm nay cho các ngươi thay phiên nhau cố gắng sảng khoái một hồi!
Âu Dương Ấu Trĩ nghe vậy hoảng sợ, thân thể không ngừng giãy dụa. Trong đôi mắt to của nàng đầy nước mắt và sợ hãi. Nàng liên tục khóc, miệng quát to:
- Buông ta ra. Buông ta ra. Ấu Trĩ không chơi nữa. Mẫu thân cứu ta! Ấu Trĩ biết sai rồi!
Nhìn đôi mắt đẫm lệ đầy sợ hãi của Âu Dương Ấu Trĩ, nhìn ánh mắt dâm tà của vô số sơn phỉ đứng vây xung quanh, Tiêu Lãng cũng không dám tưởng tượng tiểu cô nương này sẽ gặp phải thảm kịch tới mức nào.
Giờ phút này hắn nhớ tới Đông Phương Hồng Đậu. Năm đó, Đông Phương Hồng Đậu cũng một mình bị trói đưa tới Thiên Châu, cũng như một con dê con bị ném vào trong hang sói Thiên Châu này.
Đúng vào lúc này trong lòng Tiêu Lãng chợt xúc động. Hắn không đành lòng trơ mắt nhìn thấy tiểu cô nương này bị một đám sơn phỉ thi nhau cường bạo ngay trước mặt mình. Tuy rằng hắn cũng không mấy thích tiểu cô nương này.
Trước tiên hắn lấy chiến xa Thiên Cơ ra, kéo Thanh Minh vọt vào bên trong chiến xa, hóa thành một lưu quang vọt tới giữa không trung, đồng thời quát lớn:
- Biểu muội Ấu Trĩ đừng sợ, biểu ca đến đây. Đám rác rưởi vô liêm sỉ các ngươi muốn tất cả bị diệt tộc sao? Các ngươi có biết các ngươi bắt chính là người phương nào không? Nàng chính là con gái Lãnh Đế!
- Lãnh… Lãnh Đế!
Tên tiểu đội trưởng với thực lực Chư Vương đỉnh phong đang nắm lấy Âu Dương Ấu Trĩ sợ đến mức thân thể run lên, nhẹ buông Âu Dương Ấu Trĩ ra. Thân thể hắn lập tức quỳ xuống, Mấy vạn người trợn mắt há hốc mồn nhìn về phía Âu Dương Ấu Trĩ, tất cả đều run rẩy.
Bọn họ cũng biết tiểu cô nương này lai lịch rất lớn. Nhỏ như vậy đã nắm giữ thuyền Thiên Cơ, tốc độ còn nhanh như vậy, cho dù là đầu heo cũng hiểu. Chỉ có điều tiểu cô nương này hành vi quá độc ác, hơn nữa thực sự khiến người ta quá tức giận. Ban đầu bọn họ còn suy nghĩ được. Nhưng khi tức giận mờ mắt, bọn họ không thể suy nghĩ được nhiều như vậy.
Hiện tại Tiêu Lãng nói chuyện như vậy khiến tất cả đều hoảng sợ. Lại thêm bản thân Tiêu Lãng cũng cưỡi chiến xa Thiên Cơ. Một tiếng rống lớn này mang theo khí thế ép người, mọi người mới giật mình tỉnh lại.
Lãnh Đế là ai?
Đây chính là người đứng đầu phía đông Thiên Châu phía Đông, Thiên Đế Chí Tôn! Cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám động tới con gái của Lãnh đế.
Điều Tiêu Lãng muốn chính là hiệu quả này. Hắn ngẫu nhiên ở trong một tiểu thành nghe người ta nghị luận về Lãnh Đế. Giờ phút này hắn không suy nghĩ được quá nhiều, trước tiên lấy ra dọa người rồi nói sau.
Chiến xa Thiên Cơ hóa thành lưu quang nhanh chóng lướt qua phía dưới, đón Âu Dương Ấu Trĩ lên. Lúc này Tiêu Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Chiến xa bay xuống phía dưới, hạ xuống trước thuyền Thiên Cơ của Âu Dương Ấu Trĩ, thu thuyền Thiên Cơ vào trong Tu Di Giới xong, Tiêu Lãng lập tức bay vọt về phía xa.