Tiêu Lãng không biết hồ quang trên người tử đấu sĩ là lôi điện chi đạo, nhưng hắn biết lôi điện kia khủng bố khác thường. Chắc hẳn một quyền kia đánh đến trên người hắn, thân thể của hắn cường đại hơn nữa, cũng sẽ biến thành bột mịn.
Nhưng hắn có thể làm gì? Hắn không có đường thối lui. Thật vất vả gần người, nếu như thối lui sẽ bị người này dây dưa tới chết. Tuy rằng bản năng chiến đấu của hắn cường hãn, nhưng ở nơi nhỏ như vậy ai có thể bảo đảm có thể né tránh được nhiều lần?
Cho nên, hắn lựa chọn liều mạng!
Hắn không tin Liệt Thần Thủ của mình không phá hủy bàn tay mang theo lôi điện kia!
Trong mắt hắn dấy lên ngọn lửa hừng hực, tập trung vào thiết quyền đang phá không đến. Tay phải của hắn không hề do dự đánh tới. Đồng thời hắn bắt đầu rống lên:
- Liệt Thần Thủ!
Nắm đấm bắn về phía trước mặt. Trong không trung, trên cánh tay xuất hiện những cái vảy màu vàng sậm. Năm ngón tay hóa thành lợi trảo. Một hào quang màu vàng sậm chớp hiện bên trên cánh tay của hắn. Trong nháy mắt đó, mắt hai người mắt đều sáng lên một ngọn lửa màu vàng sậm.
- A!
Tiêu Lãng có sự thay đổi khác thường như vậy khiến tất cả mọi người trong tử đấu trường đều kinh ngạc. Mắt vô số người bỗng nhiên trợn trừng. Ánh mắt bọn họ tập trung vào nắm đấm với lôi điện vờn quanh và cánh tay giống như vuốt rồng kia.
Lôi điện chi đạo có thể hủy diệt tất cả, chống lại thiên phú thần thông thần bí khó lường, kết cục sẽ thế nào?
Một giây sau mọi người nhìn thấy đáp án!
Vuốt rồng màu ánh kim kia lấy tư thế không gì cản được phá hủy bàn tay với lôi điện vờn quanh. Phàm là nơi nào móng vuốt đi qua, từng phần trên cánh tay với lôi điện vờn quanh hóa thành máu thịt nát. Ngay cả xương cũng biến thành bột phấn.
Chỉ trong nháy mắt, móng vuốt kia đã biến cánh tay thành bột mịn, sau đó thuận thế một trảo đâm xuyên qua trái tim tử đấu sĩ kia.
Liệt Thần Thủ không để Tiêu Lãng thất vọng!
Nhưng Tiêu Lãng cũng cảm thấy rất khổ sở. Trong nháy mắt, lôi điện trên người tử đấu sĩ truyền đến trên người hắn, khiến lông toàn thân hắn đều dựng đứng. Da bị cháy đen một mảnh. Toàn thân hắn đều bao phủ ở bên trong hồ quang. Vào thời khắc ấy Tiêu Lãng thiếu chút nữa đã không chịu được. Nhưng hắn biết thời cơ không thể để mất. Giờ phút này không thừa cơ hội tiêu diệt người này, người chết có khả năng chính là hắn!
Sau khi Liệt Thần Thủ đâm vào trái tim tử đấu sĩ, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bay lên một cước đạp bay người này ra sau. Tiếp đó, hắn lập tức run rẩy ngã trên mặt đất, cuộn mình lại. Da thịt toàn thân hắn đều co giật. Cảm giác này không khác gì bị sét đánh.
Vèo!
Thảo Đằng còn lại chưa tới mấy trăm phân thân lao tới quấn quanh Tiêu Lãng vào trong, nhanh chóng trị liệu.
Tất cả mọi người trong tử đấu trường đều xôn xao, chửi bới ầm ĩ. Bọn họ đều biết Thảo Đằng của Tiêu Lãng có thể trị liệu. Võ giả tu luyện lôi điện chi đạo đã chậm rãi ngã xuống đất. Tiêu Lãng thắng. Phần lớn trong số bọn họ đều thua táng gia bại sản...
- Oa ha ha, khí phách!
Phá Hài nhìn thấy Tiêu Lãng từ trên mặt chậm rãi đứng lên, mừng rỡ như điên. Võ giả tu luyện lôi điện chi đạo kia, thực lực tổng hợp tuyệt đối là vô địch trong Chư Vương cảnh. Thật không nghĩ tới lại gặp phải kẻ biến thái như Tiêu Lãng.
Hắn nhìn Tiêu Lãng chậm rãi đi xuống lôi đài, trong lòng cảm khái. Trong tình huống vừa nãy, cho dù là Nhân Hoàng cảnh nhất trọng hắn cũng không làm được hoàn mỹ như vậy. Tuy rằng hắn lên lôi đài tuyệt đối có thể thắng, nhưng không nên quên Tiêu Lãng là cảnh giới thế nào? Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Công tử Phá Hài nghĩ tới mình bị Phá gia cho là thiên tài số một ở phía đông Thiên Châu, trong lòng âm thầm cảm thấy xấu hổ. Năng lực chiến đấu và thiên tư của Tiêu Lãng đối so với mình tuyệt chỉ mạnh hơn chứ yếu. Đáng tiếc là hắn lại tu luyện chiến kỹ Thiên Ma.
Công tử Phá Hài đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Trong lịch sử, những người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma nhiều nhất chỉ có thể sống không quá ba mươi tuổi! Nói cách khác... cho dù Tiêu Lãng có thể tu luyện tới chiến kỹ Thiên Ma lục trọng, cuối cùng cũng chỉ có thể sống thêm mười năm!
- Chiến kỹ Thiên Ma! Thiên Ma Đại Đế này vì sao phải sáng tạo một loại công pháp biến thái như thế? Không biết năm đó đại đế này tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tầng thứ mấy? Ừm... Vị đại đế này đã từng nhất thống Thiên Châu, thực lực tuyệt đối đạt được Thiên Đế Chí Tôn. Hẳn là đột phá thất trọng! Xem ra Tiêu Lãng cũng không phải không thể được đột phá thất trọng, sống thêm mấy năm...
Phá Hài âm thầm suy nghĩ. Đã có thị nữ tới bên cạnh hắn đưa số huyền thạch hắn thắng được.
Tiêu Lãng cũng nhận lấy tiền thưởng của mình, chậm rãi đi về phía Phá Hài. Bên ngoài thân thể thi thoảng lại hiện ra một hồ quang. Lúc đó thân thể hắn sẽ lại run lên. Da toàn thân hắn đã cháy đen, từng sợi tóc đều dựng thẳng đứng, dáng vẻ không thể nói nổi...
- Ha ha!
Phá Hài nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Lãng, lập tức cười lớn lên, vỗ một cái vào vai Tiêu Lãng. Kết quả hồ quang trên thân thể Tiêu Lãng lại lóe lên. Hắn cũng bị lôi điện bắn phải, thân thể run rẩy. Hai người liếc mắt nhìn nhau cười, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, tâm tình tốt vô cùng.
Trở lại nơi ở, Tiêu Lãng tắm rửa một hồi, thay đổi y phục sạch sẽ, lúc này mới tinh thần sảng khoái đi ra.
- Ồ, Thảo Đằng này của ngươi thật thần kỳ, lại hoàn toàn không có chút vết tích nào! Tiểu tử ngươi đúng là một kẻ biến thái!
Phá Hài ngồi ở trên giường lớn, trong miệng ngậm một linh quả, tò mò nhìn Tiêu Lãng. Thấy Tiêu Lãng không giải thích, hắn cũng không thèm truy hỏi, ném tới một viên Tu Di Giới nói:
- Đây là huyền thạch ngươi dùng mạng thắng được. Ta đã thu hồi số huyền thạch ta thua. Phần còn lại đều cho ngươi!
Tiêu Lãng dùng ý niệm quét qua, nhìn thấy bên trong đều huyền thạch. Phải có tới một vạn 7, 8 ngàn viên. Tâm tình hắn nhất thời tốt hơn. Hắn tiện tay lấy từ bên trong ra một vạn huyền thạch, ném cho Phá Hài nói:
- Đây là trả lại cho ngươi. Sau đó chờ ta phát đạt, sẽ trả lại ngươi gấp chín lần!
Phá Hài xem xét một chút, khinh thường một tiếng nói:
- Ngươi còn tưởng là thật? Ta nói tiểu tử ngươi có thể không cần khách khí như vậy được không?
- Nhận đi!
Giọng điệu Tiêu Lãng rất kiên quyết. Ruy rằng giữa hai người đã không tính rõ ai nợ ai. Nhưng Phá Hài đã ra tay giúp Tiêu Lãng trong thời điểm hắn khổ nhất, Tiêu Lãng cho là mình nợ Phá Hài rất rất nhiều.
Phá Hài lại nhìn Tiêu Lãng một chút, cũng không cãi lại. Hắn tiện tay khống chế Tu Di Giới thu huyền thạch vào. Hắn đứng lên kéo Tiêu Lãng định đi ra ngoài. Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:
- Lúc này còn đi đâu?
- Đi thanh lầu. Vừa nãy ta nhìn thấy thanh lâu này có mấy xà nữ hiếm thấy! Tiêu Lãng, ngươi không biết mùi vị xà nữ thế nào đâu. Toàn thân mềm như không xương. Cái lưỡi thơm tho giống như lưỡi rắn, có thể cuốn lấy gia hỏa của ngươi, khiến ngươi sảng khoái đến phi thiên. Đi một chút đi, ngày hôm nay ngươi đại thắng trở về, nên chúc mừng. Ta mời khách, gọi cho ngươi mười xà nữ, cho ngươi hưởng thụ một chút nhiệt tình muội tử Thiên Châu!
Tiêu Lãng cười khổ một tiếng. Giờ phút này hắn làm gì có tâm tư đi chơi cái này, cũng không có cái thói quen này. Hắn vội vàng khoát tay nói:
- Không đi, không đi! Ngươi đi đi. Ta còn phải tu luyện. Chờ ta luyện hóa một vài huyền thạch, thực lực tăng cao, ta lại đến tử đấu trường chơi mấy trận, kiếm thêm chút huyền thạch. Đến lúc đó ngươi giúp ta đặt cược!
- Lại là tu luyện, không tình thú!
Phá Hài bĩu môi. Chỉ có điều lần này hắn không cố gắng kéo Tiêu Lãng đi chơi nữa, trái lại sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ngươi còn muốn lên lôi đài chơi sao? Bây giờ lá bài của ngươi đều lộ ra ngoài ánh sáng. Lần sau có thể bọn họ sẽ sắp xếp đối thủ là Chư Vương đỉnh phong! Vạn nhất gặp phải một võ giả cảm ngộ một tia thiên đạo, vậy quá nguy hiểm!
- Ha ha!
Tiêu Lãng không phản đối nói:
- Cầu phú quý từ trong hiểm nguy. Hơn nữa loại chiến đấu sinh tử này, có thể kích phát tiềm năng võ giả nhất. Ta không nắm chắc sẽ không lên lôi đài!
Công tử Phá Hài nhún vai không nói gì thêm, một mình chạy ra ngoài. Tiêu Lãng đóng cửa phòng bắt đầu tu luyện. Hắn lấy ra một viên huyền thạch, hấp thu năng lượng bên trong. Khóe miệng hắn cong lên một độ cong quỷ mị, một mình lẩm bẩm nói:
- Nếu như thân thể của ta trở nên mạnh mẽ, Liệt Thần Thủ cũng sẽ trở nên mạnh mẽ theo. Cho ta luyện hóa mười ngày nửa tháng, cho dù võ giả Nhân Hoàng nhất trọng ta cũng không e ngại! Lại nói nữa, tử đấu trường không thể nào an bài đối thủ Nhân Hoàng cảnh cho ta chứ? Khà khà... lên lôi đài chơi mấy trận, làm mấy vạn huyền thạch. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thiếu huyền thạch để tu luyện nữa!
Nhưng hắn có thể làm gì? Hắn không có đường thối lui. Thật vất vả gần người, nếu như thối lui sẽ bị người này dây dưa tới chết. Tuy rằng bản năng chiến đấu của hắn cường hãn, nhưng ở nơi nhỏ như vậy ai có thể bảo đảm có thể né tránh được nhiều lần?
Cho nên, hắn lựa chọn liều mạng!
Hắn không tin Liệt Thần Thủ của mình không phá hủy bàn tay mang theo lôi điện kia!
Trong mắt hắn dấy lên ngọn lửa hừng hực, tập trung vào thiết quyền đang phá không đến. Tay phải của hắn không hề do dự đánh tới. Đồng thời hắn bắt đầu rống lên:
- Liệt Thần Thủ!
Nắm đấm bắn về phía trước mặt. Trong không trung, trên cánh tay xuất hiện những cái vảy màu vàng sậm. Năm ngón tay hóa thành lợi trảo. Một hào quang màu vàng sậm chớp hiện bên trên cánh tay của hắn. Trong nháy mắt đó, mắt hai người mắt đều sáng lên một ngọn lửa màu vàng sậm.
- A!
Tiêu Lãng có sự thay đổi khác thường như vậy khiến tất cả mọi người trong tử đấu trường đều kinh ngạc. Mắt vô số người bỗng nhiên trợn trừng. Ánh mắt bọn họ tập trung vào nắm đấm với lôi điện vờn quanh và cánh tay giống như vuốt rồng kia.
Lôi điện chi đạo có thể hủy diệt tất cả, chống lại thiên phú thần thông thần bí khó lường, kết cục sẽ thế nào?
Một giây sau mọi người nhìn thấy đáp án!
Vuốt rồng màu ánh kim kia lấy tư thế không gì cản được phá hủy bàn tay với lôi điện vờn quanh. Phàm là nơi nào móng vuốt đi qua, từng phần trên cánh tay với lôi điện vờn quanh hóa thành máu thịt nát. Ngay cả xương cũng biến thành bột phấn.
Chỉ trong nháy mắt, móng vuốt kia đã biến cánh tay thành bột mịn, sau đó thuận thế một trảo đâm xuyên qua trái tim tử đấu sĩ kia.
Liệt Thần Thủ không để Tiêu Lãng thất vọng!
Nhưng Tiêu Lãng cũng cảm thấy rất khổ sở. Trong nháy mắt, lôi điện trên người tử đấu sĩ truyền đến trên người hắn, khiến lông toàn thân hắn đều dựng đứng. Da bị cháy đen một mảnh. Toàn thân hắn đều bao phủ ở bên trong hồ quang. Vào thời khắc ấy Tiêu Lãng thiếu chút nữa đã không chịu được. Nhưng hắn biết thời cơ không thể để mất. Giờ phút này không thừa cơ hội tiêu diệt người này, người chết có khả năng chính là hắn!
Sau khi Liệt Thần Thủ đâm vào trái tim tử đấu sĩ, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bay lên một cước đạp bay người này ra sau. Tiếp đó, hắn lập tức run rẩy ngã trên mặt đất, cuộn mình lại. Da thịt toàn thân hắn đều co giật. Cảm giác này không khác gì bị sét đánh.
Vèo!
Thảo Đằng còn lại chưa tới mấy trăm phân thân lao tới quấn quanh Tiêu Lãng vào trong, nhanh chóng trị liệu.
Tất cả mọi người trong tử đấu trường đều xôn xao, chửi bới ầm ĩ. Bọn họ đều biết Thảo Đằng của Tiêu Lãng có thể trị liệu. Võ giả tu luyện lôi điện chi đạo đã chậm rãi ngã xuống đất. Tiêu Lãng thắng. Phần lớn trong số bọn họ đều thua táng gia bại sản...
- Oa ha ha, khí phách!
Phá Hài nhìn thấy Tiêu Lãng từ trên mặt chậm rãi đứng lên, mừng rỡ như điên. Võ giả tu luyện lôi điện chi đạo kia, thực lực tổng hợp tuyệt đối là vô địch trong Chư Vương cảnh. Thật không nghĩ tới lại gặp phải kẻ biến thái như Tiêu Lãng.
Hắn nhìn Tiêu Lãng chậm rãi đi xuống lôi đài, trong lòng cảm khái. Trong tình huống vừa nãy, cho dù là Nhân Hoàng cảnh nhất trọng hắn cũng không làm được hoàn mỹ như vậy. Tuy rằng hắn lên lôi đài tuyệt đối có thể thắng, nhưng không nên quên Tiêu Lãng là cảnh giới thế nào? Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Công tử Phá Hài nghĩ tới mình bị Phá gia cho là thiên tài số một ở phía đông Thiên Châu, trong lòng âm thầm cảm thấy xấu hổ. Năng lực chiến đấu và thiên tư của Tiêu Lãng đối so với mình tuyệt chỉ mạnh hơn chứ yếu. Đáng tiếc là hắn lại tu luyện chiến kỹ Thiên Ma.
Công tử Phá Hài đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Trong lịch sử, những người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma nhiều nhất chỉ có thể sống không quá ba mươi tuổi! Nói cách khác... cho dù Tiêu Lãng có thể tu luyện tới chiến kỹ Thiên Ma lục trọng, cuối cùng cũng chỉ có thể sống thêm mười năm!
- Chiến kỹ Thiên Ma! Thiên Ma Đại Đế này vì sao phải sáng tạo một loại công pháp biến thái như thế? Không biết năm đó đại đế này tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tầng thứ mấy? Ừm... Vị đại đế này đã từng nhất thống Thiên Châu, thực lực tuyệt đối đạt được Thiên Đế Chí Tôn. Hẳn là đột phá thất trọng! Xem ra Tiêu Lãng cũng không phải không thể được đột phá thất trọng, sống thêm mấy năm...
Phá Hài âm thầm suy nghĩ. Đã có thị nữ tới bên cạnh hắn đưa số huyền thạch hắn thắng được.
Tiêu Lãng cũng nhận lấy tiền thưởng của mình, chậm rãi đi về phía Phá Hài. Bên ngoài thân thể thi thoảng lại hiện ra một hồ quang. Lúc đó thân thể hắn sẽ lại run lên. Da toàn thân hắn đã cháy đen, từng sợi tóc đều dựng thẳng đứng, dáng vẻ không thể nói nổi...
- Ha ha!
Phá Hài nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Lãng, lập tức cười lớn lên, vỗ một cái vào vai Tiêu Lãng. Kết quả hồ quang trên thân thể Tiêu Lãng lại lóe lên. Hắn cũng bị lôi điện bắn phải, thân thể run rẩy. Hai người liếc mắt nhìn nhau cười, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, tâm tình tốt vô cùng.
Trở lại nơi ở, Tiêu Lãng tắm rửa một hồi, thay đổi y phục sạch sẽ, lúc này mới tinh thần sảng khoái đi ra.
- Ồ, Thảo Đằng này của ngươi thật thần kỳ, lại hoàn toàn không có chút vết tích nào! Tiểu tử ngươi đúng là một kẻ biến thái!
Phá Hài ngồi ở trên giường lớn, trong miệng ngậm một linh quả, tò mò nhìn Tiêu Lãng. Thấy Tiêu Lãng không giải thích, hắn cũng không thèm truy hỏi, ném tới một viên Tu Di Giới nói:
- Đây là huyền thạch ngươi dùng mạng thắng được. Ta đã thu hồi số huyền thạch ta thua. Phần còn lại đều cho ngươi!
Tiêu Lãng dùng ý niệm quét qua, nhìn thấy bên trong đều huyền thạch. Phải có tới một vạn 7, 8 ngàn viên. Tâm tình hắn nhất thời tốt hơn. Hắn tiện tay lấy từ bên trong ra một vạn huyền thạch, ném cho Phá Hài nói:
- Đây là trả lại cho ngươi. Sau đó chờ ta phát đạt, sẽ trả lại ngươi gấp chín lần!
Phá Hài xem xét một chút, khinh thường một tiếng nói:
- Ngươi còn tưởng là thật? Ta nói tiểu tử ngươi có thể không cần khách khí như vậy được không?
- Nhận đi!
Giọng điệu Tiêu Lãng rất kiên quyết. Ruy rằng giữa hai người đã không tính rõ ai nợ ai. Nhưng Phá Hài đã ra tay giúp Tiêu Lãng trong thời điểm hắn khổ nhất, Tiêu Lãng cho là mình nợ Phá Hài rất rất nhiều.
Phá Hài lại nhìn Tiêu Lãng một chút, cũng không cãi lại. Hắn tiện tay khống chế Tu Di Giới thu huyền thạch vào. Hắn đứng lên kéo Tiêu Lãng định đi ra ngoài. Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:
- Lúc này còn đi đâu?
- Đi thanh lầu. Vừa nãy ta nhìn thấy thanh lâu này có mấy xà nữ hiếm thấy! Tiêu Lãng, ngươi không biết mùi vị xà nữ thế nào đâu. Toàn thân mềm như không xương. Cái lưỡi thơm tho giống như lưỡi rắn, có thể cuốn lấy gia hỏa của ngươi, khiến ngươi sảng khoái đến phi thiên. Đi một chút đi, ngày hôm nay ngươi đại thắng trở về, nên chúc mừng. Ta mời khách, gọi cho ngươi mười xà nữ, cho ngươi hưởng thụ một chút nhiệt tình muội tử Thiên Châu!
Tiêu Lãng cười khổ một tiếng. Giờ phút này hắn làm gì có tâm tư đi chơi cái này, cũng không có cái thói quen này. Hắn vội vàng khoát tay nói:
- Không đi, không đi! Ngươi đi đi. Ta còn phải tu luyện. Chờ ta luyện hóa một vài huyền thạch, thực lực tăng cao, ta lại đến tử đấu trường chơi mấy trận, kiếm thêm chút huyền thạch. Đến lúc đó ngươi giúp ta đặt cược!
- Lại là tu luyện, không tình thú!
Phá Hài bĩu môi. Chỉ có điều lần này hắn không cố gắng kéo Tiêu Lãng đi chơi nữa, trái lại sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ngươi còn muốn lên lôi đài chơi sao? Bây giờ lá bài của ngươi đều lộ ra ngoài ánh sáng. Lần sau có thể bọn họ sẽ sắp xếp đối thủ là Chư Vương đỉnh phong! Vạn nhất gặp phải một võ giả cảm ngộ một tia thiên đạo, vậy quá nguy hiểm!
- Ha ha!
Tiêu Lãng không phản đối nói:
- Cầu phú quý từ trong hiểm nguy. Hơn nữa loại chiến đấu sinh tử này, có thể kích phát tiềm năng võ giả nhất. Ta không nắm chắc sẽ không lên lôi đài!
Công tử Phá Hài nhún vai không nói gì thêm, một mình chạy ra ngoài. Tiêu Lãng đóng cửa phòng bắt đầu tu luyện. Hắn lấy ra một viên huyền thạch, hấp thu năng lượng bên trong. Khóe miệng hắn cong lên một độ cong quỷ mị, một mình lẩm bẩm nói:
- Nếu như thân thể của ta trở nên mạnh mẽ, Liệt Thần Thủ cũng sẽ trở nên mạnh mẽ theo. Cho ta luyện hóa mười ngày nửa tháng, cho dù võ giả Nhân Hoàng nhất trọng ta cũng không e ngại! Lại nói nữa, tử đấu trường không thể nào an bài đối thủ Nhân Hoàng cảnh cho ta chứ? Khà khà... lên lôi đài chơi mấy trận, làm mấy vạn huyền thạch. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thiếu huyền thạch để tu luyện nữa!