Tiêu Lãng lấy tất cả bảo kiếm và vô số vật khác trong Tu Di Giới ra. Phá Hài liếc mắt nhìn qua lại càng khinh thường. Không ngờ Tiêu Lãng có thể góp nhặt các loại huyền khí cấp thấp như vậy. Những thứ này tất nhiên không lọt được vào mắt xanh của Phá Hài.
- Ồ? Ngươi lại có hai tấm địa đồ này sao? Ta cũng có ba tấm!
Tàn quyển bên trong một chiếc hộp màu đen đã khiến Phá Hài chú ý. Tiêu Lãng vừa nhìn cũng cảm thấy nghi ngờ. Hắn nhận được hai tàn quyển này ở đại lục Thần Hồn. Một tấm là cướp được từ chỗ cẩu họa Dược Vương. Một tấm sau khi giết người dãy núi tử vong thu được.
Chất liệu của tàn quyển này rất đặc biệt. Chỉ có điều không tập hợp đủ nên không biết địa đồ bên trong là nơi nào? Hắn đã sớm quên chúng. Giờ phút này Phá Hài nói hắn cũng có ba tấm?
- Ngươi cũng có sao? Lấy tới xem một chút!
Tiêu Lãng thực sự kinh ngạc. Thiên Châu và đại lục Thần Hồn cách xa nhau không biết bao nhiêu. Chẳng lẽ thứ này nằm rải rác khắp nơi sao?
Phá Hài tìm kiếm ở trong Tu Di Giới một hồi. Quả nhiên hắn lấy ra ba tấm tàn quyển. Tiêu Lãng nhìn thoáng qua liền xác định chúng cũng giống với tàn quyển của mình. Bởi vì chất liệu này quá đặc biệt. Hắn ngạc nhiên so sánh với nhau một chút, sau đó hỏi:
- Đó là cái gì? Đây là địa đồ nơi nào?
- Không biết!
Phá Hài lắc đầu. Hắn nhớ lại một chút, nói:
- Chỉ có điều khẳng định thứ này rất quý giá. Năm ngoái trong hội giao dịch dị bảo Nhàn Đế Thành lớn nhất tại Thiên Châu, có một người thần bí âm thầm yêu cầu mua tàn quyển này, còn đưa ra giá cao một vạn huyền thạch một tấm. Lúc đó ta cũng có mặt ở đó, nhưng ta không bán. Hiện tại nhiệm vụ cao cấp nhất trong Tu La điện vẫn là nhiệm vụ thu thập loại tàn quyển này. Chỉ có điều giá chỉ có một ngàn huyền thạch một tấm!
- 1 vạn huyền thạch một tấm sao?
Tiêu Lãng sờ sờ mũi. Hắn không nhìn thấy nhiệm vụ như vậy ở trong Tu La điện. Nếu như có, sợ là lúc đó hắn đã đổi lấy huyền thạch. Chỉ có điều giờ phút này biết được thứ này quý giá, Tiêu Lãng đương nhiên sẽ không đi đổi. Nếu muốn đổi cũng phải là đi tới Nhàn Đế Thành đổi.
Nghĩ đến Nhàn Đế Thành, thật ra hắn có chút ấn tượng. Nhưng hắn lại nghi ngờ hỏi:
- Nhàn Đế Thành là thành của Nhàn Đế một trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn kia sao? Vì sao hội giao dịch dị bảo Nhàn Đế Thành lại lớn nhất Thiên Châu? Tu La điện là thương hội lớn nhất, tại sao lại không tổ chức hội giao dịch dị bảo như vậy?
Phá Hài giải thích:
- Tu La điện cũng có hội giao dịch dị bảo. Chỉ có điều không có danh tiếng như ở Nhàn Đế Thành. Vị Thiên Đế Chí Tôn ở Nhàn Đế Thành có thể xem như là người có danh tiếng lớn nhất tại Thiên Châu. Hắn thích đủ loại, bảo vật với các kiểu dáng khác nhau. Thậm chí đến mức độ si mê. Chỉ cần hắn coi trọng bảo vật nào, tuyệt đối có thể ra giá gấp đôi thậm chí gấp mười lần. Cho nên rất nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng của hắn đều đi Nhàn Đế Thành hiến vật quý. Sau đó Nhàn Đế cảm thấy phiền phức, đơn giản hàng năm tổ chức một lần hội giao dịch dị bảo diễn ra trong suốt một tháng. Có Nhàn Đế ở đó, hội giao dịch này cực kỳ an toàn. Còn ai dám cướp bảo vật ở ngay dưới mắt của Nhàn Đế chứ? Dần dần nó trở thành hội giao dịch dị bảo lớn nhất Thiên Châu. Thiên Châu có vô số hiểm địa, có vô số phần mộ cường giả. Rất nhiều người dưới cơ duyên xảo hợp thu được chí bảo, lại không có thế lực để bảo vệ, chỉ có để mang đến Nhàn Đế Thành đổi lấy thứ chính mình cần! Cũng ví dụ như chiến xa chí tôn của ngươi. Nếu như đi tới Nhàn Đế Thành, chắc hẳn có thể bán ra với giá ngàn vạn huyền thạch g.
- Cút đi. Ta không bán!
Tiêu Lãng bĩu môi. Đây chính là món đồ bảo mệnh. Cho dù nhiều huyền thạch hơn nữa hắn cũng không đổi. Hắn thu những bảo vật kia vào, cuối cùng cầm lấy hai tàn quyển kia hỏi:
- Ngươi có muốn thứ này không? Nếu muốn, ta sẽ đưa cho ngươi!
- Ngươi giữ đi!
Phá Hài không thèm để ý nói. Tiêu Lãng cũng có hai tấm này. Xem ra thứ này cũng không phải là bảo vật gì đặc biệt. Hắn cũng không thiếu huyền thạch mới mức cầm đi đổi. Trái lại hắn giục Tiêu Lãng:
- Nhanh lên. Nhanh khống chế Thảo Đằng cắn nuốt thi thú kia. Ta vẫn chờ tiến vào trong cánh cửa truyền tống, xem thử bên trong có gì!
Tiêu Lãng rốt cuộc đã mặc xong y phục. Bảo vật trên mặt đất cũng đã được thu sạch. Hắn lập tức khống chế Thảo Đằng lao đi, tiếp tục cắn nuốt thi thú kia.
Phân thân Thảo Đằng vừa mới bị tổn hao hơn mười vạn, giờ phút này chỉ còn lại mấy vạn. Cũng may còn dư lại nửa thân thể của con thi thú kia. Rất nhanh thi thể của con thi thú đã biến mất. Thảo Đằng nhanh chóng diễn ra ra từng phân thân. Thời điểm còn chưa hoàn toàn cắn nuốt xong thi thú, Thảo Đằng đã diễn hóa ra hơn hai mươi vạn phân thân, đạt được cực hạn.
Sau ba canh giờ nữa, con thi thú cực lớn kia rốt cuộc chỉ còn lại một bộ khung xương. Hai người nơm nớp lo sợ chậm rãi tới gần. Cho dù con thi thú này đã hoàn toàn chết đi, nhưng bộ xương cốt này vẫn ẩn chứa uy áp vô cùng cường đại, khiến hai người sau khi nhảy qua hài cốt của nó, sau lưng cũng đổ vô số mồ hôi lạnh.
Lại đi tới cung điện kia, hai người nhìn thấy cánh cửa truyền tống với kim quang chớp hiện, vừa có vẻ chờ đợi, lại vừa lo lắng. Hành lang dưới lòng đất này đã nguy hiểm như vậy, xuống một chỗ khác có thể càng nguy hiểm hơn hay không? Liệu hai người vừa truyền tống qua có thể lập tức chết luôn hay không?
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Chuyện đến nước này, bọn họ chỉ có thể một đường xông qua, hoặc là tìm được lối thoát, hoặc là vĩnh viễn chết tại một chỗ. Hoặc là... vẫn chết!
Hai người đề phòng, đồng thời bước vào trong truyền tống trận.
Bạch quang lóe lên, trong tầm mắt hai người đột nhiên sáng lên.
Hai người vừa truyền tống lại đây, Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Trước tiên, Tiêu Lãng lấy ra chiến xa chí tôn nhảy vào bên trong chiến xa, mở ra lồng phòng hộ. Hai đôi mắt đều nhìn xung quanh một lượt, tìm đường tra xét nguy hiểm.
An toàn!
Đây là cảm giác đầu tiên của hai người. Sau khi lại tra xét xung quanh một chút, hai người đã hoàn toàn yên tâm. Chí ít trong tầm mắt cũng không thấy có nguy hiểm nào.
Lần này truyền tống lại đây chính là một nơi hoang vắng. Bầu trời đã sáng hơn, cũng giống như ánh sáng trong sa mạc khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đồng thời cũng khiến nơi hoang vắng này sáng rõ. Xung quanh cũng không thấy có rừng rậm, hay núi đá. Chỉ nhìn lướt qua đã thấy tất cả cảnh vật phía xa, căn bản hoàn toàn không có nguy hiểm gì.
Ngồi trong chiến xa một lát, không phát hiện có quái vật đột kích, Tiêu Lãng và Phá Hài mới chui ra khỏi chiến xa, thử nghiệm một phen. Bọn họ phát hiện nơi này và sa mạc, hành lang trong lòng đất kia hoàn toàn giống nhau, đều có lực hút cường đại, khiến tốc độ của hai người chịu áp chế lớn.
Tiêu Lãng sai Thảo Đằng hóa thành thực thể, chui vào trong mặt đất. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Thảo Đẳng chỉ đâm xuyên qua ba mét thì không còn cách nào đâm sâu hơn được nữa.
Hiển nhiên trong lòng đất có cấm chế. Chỉ có điều như vậy cũng tốt hơn. Hắn không cần lo lắng dưới lòng đất đột nhiên có quái vật lao lên công kích.
- Đi!
Sắc mặt Tiêu Lãng ngưng trọng, cau mày, thu hồi chiến xa. Sau đó hắn chậm rãi đi về phía trước.
Trong tay Phá Hài cầm theo lang nha bổng, trong mắt lóe lên hào quang. Hắn cũng khẩn trương tới cực điểm.
Sự vật khác thường tất sẽ không tầm thường!
Cửa thứ nhất này là mê trận. Người bình thường căn bản không đi ra được. Bên trong có mấy trăm hài cốt chứng minh sự khủng bố ở cửa thứ nhất. Cửa thứ hai thi thú càng nguy hiểm hơn. Đặc biệt là hung thú trăm vạn năm bên cạnh truyền tống trận kia. Sợ là Thiên Đế bình thường bị ngọn lửa kia bao phủ cũng sẽ hóa thành tro tàn?
Cửa thứ hai kinh khủng như vậy, hiện tại đến cửa thứ ba lại hoàn toàn không có nguy hiểm sao? Nói ra ai tin? Thật ra Tiêu Lãng và Phá Hài không tin!
Nhưng mà, hai người một đường chạy suốt mấy trăm dặm, lại không gặp phải chút nguy hiểm nào. Điều này khiến hai người vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào đây cũng là một mê trận?
Sau nửa canh giờ, hai người rốt cuộc phát hiện một sự bất đồng. Phía trước xuất hiện một con hung thú cực lớn, nhưng... nó lại bị người ta dùng một chiêu kiếm chém thành hai phần!
- Ồ? Ngươi lại có hai tấm địa đồ này sao? Ta cũng có ba tấm!
Tàn quyển bên trong một chiếc hộp màu đen đã khiến Phá Hài chú ý. Tiêu Lãng vừa nhìn cũng cảm thấy nghi ngờ. Hắn nhận được hai tàn quyển này ở đại lục Thần Hồn. Một tấm là cướp được từ chỗ cẩu họa Dược Vương. Một tấm sau khi giết người dãy núi tử vong thu được.
Chất liệu của tàn quyển này rất đặc biệt. Chỉ có điều không tập hợp đủ nên không biết địa đồ bên trong là nơi nào? Hắn đã sớm quên chúng. Giờ phút này Phá Hài nói hắn cũng có ba tấm?
- Ngươi cũng có sao? Lấy tới xem một chút!
Tiêu Lãng thực sự kinh ngạc. Thiên Châu và đại lục Thần Hồn cách xa nhau không biết bao nhiêu. Chẳng lẽ thứ này nằm rải rác khắp nơi sao?
Phá Hài tìm kiếm ở trong Tu Di Giới một hồi. Quả nhiên hắn lấy ra ba tấm tàn quyển. Tiêu Lãng nhìn thoáng qua liền xác định chúng cũng giống với tàn quyển của mình. Bởi vì chất liệu này quá đặc biệt. Hắn ngạc nhiên so sánh với nhau một chút, sau đó hỏi:
- Đó là cái gì? Đây là địa đồ nơi nào?
- Không biết!
Phá Hài lắc đầu. Hắn nhớ lại một chút, nói:
- Chỉ có điều khẳng định thứ này rất quý giá. Năm ngoái trong hội giao dịch dị bảo Nhàn Đế Thành lớn nhất tại Thiên Châu, có một người thần bí âm thầm yêu cầu mua tàn quyển này, còn đưa ra giá cao một vạn huyền thạch một tấm. Lúc đó ta cũng có mặt ở đó, nhưng ta không bán. Hiện tại nhiệm vụ cao cấp nhất trong Tu La điện vẫn là nhiệm vụ thu thập loại tàn quyển này. Chỉ có điều giá chỉ có một ngàn huyền thạch một tấm!
- 1 vạn huyền thạch một tấm sao?
Tiêu Lãng sờ sờ mũi. Hắn không nhìn thấy nhiệm vụ như vậy ở trong Tu La điện. Nếu như có, sợ là lúc đó hắn đã đổi lấy huyền thạch. Chỉ có điều giờ phút này biết được thứ này quý giá, Tiêu Lãng đương nhiên sẽ không đi đổi. Nếu muốn đổi cũng phải là đi tới Nhàn Đế Thành đổi.
Nghĩ đến Nhàn Đế Thành, thật ra hắn có chút ấn tượng. Nhưng hắn lại nghi ngờ hỏi:
- Nhàn Đế Thành là thành của Nhàn Đế một trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn kia sao? Vì sao hội giao dịch dị bảo Nhàn Đế Thành lại lớn nhất Thiên Châu? Tu La điện là thương hội lớn nhất, tại sao lại không tổ chức hội giao dịch dị bảo như vậy?
Phá Hài giải thích:
- Tu La điện cũng có hội giao dịch dị bảo. Chỉ có điều không có danh tiếng như ở Nhàn Đế Thành. Vị Thiên Đế Chí Tôn ở Nhàn Đế Thành có thể xem như là người có danh tiếng lớn nhất tại Thiên Châu. Hắn thích đủ loại, bảo vật với các kiểu dáng khác nhau. Thậm chí đến mức độ si mê. Chỉ cần hắn coi trọng bảo vật nào, tuyệt đối có thể ra giá gấp đôi thậm chí gấp mười lần. Cho nên rất nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng của hắn đều đi Nhàn Đế Thành hiến vật quý. Sau đó Nhàn Đế cảm thấy phiền phức, đơn giản hàng năm tổ chức một lần hội giao dịch dị bảo diễn ra trong suốt một tháng. Có Nhàn Đế ở đó, hội giao dịch này cực kỳ an toàn. Còn ai dám cướp bảo vật ở ngay dưới mắt của Nhàn Đế chứ? Dần dần nó trở thành hội giao dịch dị bảo lớn nhất Thiên Châu. Thiên Châu có vô số hiểm địa, có vô số phần mộ cường giả. Rất nhiều người dưới cơ duyên xảo hợp thu được chí bảo, lại không có thế lực để bảo vệ, chỉ có để mang đến Nhàn Đế Thành đổi lấy thứ chính mình cần! Cũng ví dụ như chiến xa chí tôn của ngươi. Nếu như đi tới Nhàn Đế Thành, chắc hẳn có thể bán ra với giá ngàn vạn huyền thạch g.
- Cút đi. Ta không bán!
Tiêu Lãng bĩu môi. Đây chính là món đồ bảo mệnh. Cho dù nhiều huyền thạch hơn nữa hắn cũng không đổi. Hắn thu những bảo vật kia vào, cuối cùng cầm lấy hai tàn quyển kia hỏi:
- Ngươi có muốn thứ này không? Nếu muốn, ta sẽ đưa cho ngươi!
- Ngươi giữ đi!
Phá Hài không thèm để ý nói. Tiêu Lãng cũng có hai tấm này. Xem ra thứ này cũng không phải là bảo vật gì đặc biệt. Hắn cũng không thiếu huyền thạch mới mức cầm đi đổi. Trái lại hắn giục Tiêu Lãng:
- Nhanh lên. Nhanh khống chế Thảo Đằng cắn nuốt thi thú kia. Ta vẫn chờ tiến vào trong cánh cửa truyền tống, xem thử bên trong có gì!
Tiêu Lãng rốt cuộc đã mặc xong y phục. Bảo vật trên mặt đất cũng đã được thu sạch. Hắn lập tức khống chế Thảo Đằng lao đi, tiếp tục cắn nuốt thi thú kia.
Phân thân Thảo Đằng vừa mới bị tổn hao hơn mười vạn, giờ phút này chỉ còn lại mấy vạn. Cũng may còn dư lại nửa thân thể của con thi thú kia. Rất nhanh thi thể của con thi thú đã biến mất. Thảo Đằng nhanh chóng diễn ra ra từng phân thân. Thời điểm còn chưa hoàn toàn cắn nuốt xong thi thú, Thảo Đằng đã diễn hóa ra hơn hai mươi vạn phân thân, đạt được cực hạn.
Sau ba canh giờ nữa, con thi thú cực lớn kia rốt cuộc chỉ còn lại một bộ khung xương. Hai người nơm nớp lo sợ chậm rãi tới gần. Cho dù con thi thú này đã hoàn toàn chết đi, nhưng bộ xương cốt này vẫn ẩn chứa uy áp vô cùng cường đại, khiến hai người sau khi nhảy qua hài cốt của nó, sau lưng cũng đổ vô số mồ hôi lạnh.
Lại đi tới cung điện kia, hai người nhìn thấy cánh cửa truyền tống với kim quang chớp hiện, vừa có vẻ chờ đợi, lại vừa lo lắng. Hành lang dưới lòng đất này đã nguy hiểm như vậy, xuống một chỗ khác có thể càng nguy hiểm hơn hay không? Liệu hai người vừa truyền tống qua có thể lập tức chết luôn hay không?
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Chuyện đến nước này, bọn họ chỉ có thể một đường xông qua, hoặc là tìm được lối thoát, hoặc là vĩnh viễn chết tại một chỗ. Hoặc là... vẫn chết!
Hai người đề phòng, đồng thời bước vào trong truyền tống trận.
Bạch quang lóe lên, trong tầm mắt hai người đột nhiên sáng lên.
Hai người vừa truyền tống lại đây, Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Trước tiên, Tiêu Lãng lấy ra chiến xa chí tôn nhảy vào bên trong chiến xa, mở ra lồng phòng hộ. Hai đôi mắt đều nhìn xung quanh một lượt, tìm đường tra xét nguy hiểm.
An toàn!
Đây là cảm giác đầu tiên của hai người. Sau khi lại tra xét xung quanh một chút, hai người đã hoàn toàn yên tâm. Chí ít trong tầm mắt cũng không thấy có nguy hiểm nào.
Lần này truyền tống lại đây chính là một nơi hoang vắng. Bầu trời đã sáng hơn, cũng giống như ánh sáng trong sa mạc khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đồng thời cũng khiến nơi hoang vắng này sáng rõ. Xung quanh cũng không thấy có rừng rậm, hay núi đá. Chỉ nhìn lướt qua đã thấy tất cả cảnh vật phía xa, căn bản hoàn toàn không có nguy hiểm gì.
Ngồi trong chiến xa một lát, không phát hiện có quái vật đột kích, Tiêu Lãng và Phá Hài mới chui ra khỏi chiến xa, thử nghiệm một phen. Bọn họ phát hiện nơi này và sa mạc, hành lang trong lòng đất kia hoàn toàn giống nhau, đều có lực hút cường đại, khiến tốc độ của hai người chịu áp chế lớn.
Tiêu Lãng sai Thảo Đằng hóa thành thực thể, chui vào trong mặt đất. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Thảo Đẳng chỉ đâm xuyên qua ba mét thì không còn cách nào đâm sâu hơn được nữa.
Hiển nhiên trong lòng đất có cấm chế. Chỉ có điều như vậy cũng tốt hơn. Hắn không cần lo lắng dưới lòng đất đột nhiên có quái vật lao lên công kích.
- Đi!
Sắc mặt Tiêu Lãng ngưng trọng, cau mày, thu hồi chiến xa. Sau đó hắn chậm rãi đi về phía trước.
Trong tay Phá Hài cầm theo lang nha bổng, trong mắt lóe lên hào quang. Hắn cũng khẩn trương tới cực điểm.
Sự vật khác thường tất sẽ không tầm thường!
Cửa thứ nhất này là mê trận. Người bình thường căn bản không đi ra được. Bên trong có mấy trăm hài cốt chứng minh sự khủng bố ở cửa thứ nhất. Cửa thứ hai thi thú càng nguy hiểm hơn. Đặc biệt là hung thú trăm vạn năm bên cạnh truyền tống trận kia. Sợ là Thiên Đế bình thường bị ngọn lửa kia bao phủ cũng sẽ hóa thành tro tàn?
Cửa thứ hai kinh khủng như vậy, hiện tại đến cửa thứ ba lại hoàn toàn không có nguy hiểm sao? Nói ra ai tin? Thật ra Tiêu Lãng và Phá Hài không tin!
Nhưng mà, hai người một đường chạy suốt mấy trăm dặm, lại không gặp phải chút nguy hiểm nào. Điều này khiến hai người vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào đây cũng là một mê trận?
Sau nửa canh giờ, hai người rốt cuộc phát hiện một sự bất đồng. Phía trước xuất hiện một con hung thú cực lớn, nhưng... nó lại bị người ta dùng một chiêu kiếm chém thành hai phần!