Bát gia bị Tiêu Lãng quát một tiếng, có phần không biết làm sao. Đứng lên cũng không được quỳ xuống cũng không xong. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lãng một chút, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng lóe lên, lao nhanh qua. Bàn tay Tiêu Lãng đã trực tiếp nắm lấy cổ áo của Bát gia kéo thân thể hắn lên theo. Tiêu Lãng cũng không nói chuyện, nhanh chân chạy ra phía ngoài thành. Bát gia cũng không dám nhiều lời. Hắn cảm nhận được lửa giận trong lòng Tiêu Lãng, cảm nhận được sát khí phóng ra từ trong thân thể của Tiêu Lãng. Sát khí kia cường đại đến mức khiến hắn cảm giác nghẹn thở.
Dưới sát khí mãnh liệt đó, thân thể Bát gia không tự chủ được run rẩy, trong lòng lại vừa lo lắng vừa hưng phấn. Đặc biệt là tốc độ giống như sấm vang chớp giật của Tiêu Lãng, khiến hắn giống như nhìn thấy một tia sáng lúc rạng đông.
Tiêu Lãng chạy ra ngoài thành, tìm kiếm được một chỗ không người, lúc này mới ném Bát gia xuống đất, sau đó quát lạnh:
- Nếu như ngươi vẫn là Bát gia ta quen, vẫn là nam tử khí phách như Sư Tử Vương, ngươi hãy thẳng sống lưng lên. Đừng khiến Tiêu Lãng ta phải coi thường ngươi!
Bát gia vốn đang mấp máy miệng muốn nói gì đó, lại bị lời Tiêu Lãng nói kích thích, trên mặt lúc trắng lúc xanh không ngừng biến đổi. Cuối cùng trên mặt đầy vẻ xấu hổ, mắt không ngừng chớp. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng tuy rằng không nói gì, nhưng lưng dần dần dựng thẳng.
Lúc này trong lòng Tiêu Lãng mới thấy thoải mái một chút. Hắn mở miệng nói:
- Thúc thúc Phù Đồ, Ma Thần, Lục Minh ở đâu? Vợ và hài tử của ngươi xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm sao lại tới Dạ Sâm Phủ này? Nói tất cả mọi chuyện lần lượt ra xem.
- Ai... Việc này đều tại ta. Đại nhân Phù Đồ, đại nhân Lục Minh, công tử Ma Thần đều bởi vì chuyện của ta mà bị liên lụy, giờ phút này đã bị bắt, cũng không biết là chết hay sống. Còn thê tử của ta bị một tên súc sinh cưỡng đoạt. Gân mạch đan điền của ta cũng bị tên súc sinh kia phế bỏ! Nếu không phải vợ của ta liều mạng cầu xin, giờ phút này ta hẳn đã sớm bị giết chết. Thời điểm thê tử của ta bị cướp đi... nàng đã có hài tử hai tháng. Giờ phút này cũng không biết thế nào... Năm đó bốn người chúng ta từ đại lục Thần Hồn tiến vào biển Thần Hồn, một đường bay tới Thiên Châu...
Bát gia lập tức kể lại mọi chuyện một lượt. Tiêu Lãng càng nghe sắc mặt càng kém. Bát gia nói hơn một canh giờ, càng nói, nước mắt càng tuôn trào, nhưng hắn vẫn cố nén không khóc ra thành tiếng. Chỉ có điều thân thể hán không ngừng run rẩy, trên mặt lộ vẻ tự trách và áy náy, cùng với nỗi hận vô tận.
Ầm!
Nghe xong chữ cuối cùng, Tiêu Lãng đánh một quyền vào tảng đá lớn ở gần đó khiến tảng đá kia vỡ thành bột mịn. Bát gia thấy vậy, sợ hãi, thân thể run lên. Trên mặt hắn đầy vẻ không dám tin, ngay sau đó lại mừng như điên, dường như đã nhìn thấy hi vọng.
Những năm gần đây bốn người Bát gia, Tiêu Phù Đồ có thể nói là luôn gặp song gió. Bốn người ở trên biển Thần Hồn mấy lần suýt chết, cuối cùng rất may mắn được người cứu. Nhưng bọn họ cũng giống như Thanh Minh được hải tặc cứu. Bọn họ đều bị bắt, bị xem là nô lệ đưa đi buôn bán. Cũng may Lục Minh dịch dung thành một người lang thang, bằng không chắc hẳn đều bị chà đạp. Bốn người ở trên biển Thần Hồn theo đám người buôn nô lệ đến một hải đảo, sau đó bị bán cho một đám buôn bán nô lệ khác. Cuối cùng bọn họ cùng hơn vạn nô lệ lên thuyền sắt đưa tới Thiên Châu, bán cho một gia tộc, trở thành nô lệ mỏ hèn mọn nhất.
Bốn người cũng không hề từ bỏ, vừa đào mỏ, vừa tu luyện, vừa ẩn nấp chờ đợi thời cơ. Sau ba tháng, rốt cuộc cơ hội đã tới. Một nhóm sơn phỉ đến cướp sạch mạch mỏ, còn giết tất cả võ giả trong mạch mỏ... bắt lấy tất cả nô lệ mỏ dẫn theo. Bốn người liền rất vinh hạnh trở thành thành viên trong đám sơn phỉ kia...
Tiêu Phù Đồ là một nhân vật không tầm thường, lòng dạ độc ác can đảm cẩn trọng. Mỗi lần đi theo sơn phỉ ra ngoài hành động, tuy rằng thực lực hắn không cao, nhưng giết người vô cùng tàn nhẫn lại vĩnh viễn là người giết nhiều nhất. Rất nhanh Tiêu Phù Đồ được một nhân vật lớn trong đám sơn phỉ để ý tới, ban tặng huyền thạch và chiến kỹ, hơn nữa còn được bồi dưỡng.
Tiêu Phù Đồ thiên tư nghịch thiên, chỉ trong thời gian nửa năm đột phá Chư Vương cảnh. Hắn còn tự nghĩ ra một loại chiến kỹ giết người, bên trong chứa một tia thiên đạo, hết sức sắc bén. Chỉ cần bị hắn đánh lén, võ giả Chư Vương ngũ, lục trọng cũng sẽ trực tiếp thuấn sát. Điều này khiến thủ lĩnh đám sơn phỉ kia rất coi trọng, trực tiếp đề bạt làm tiểu đội trưởng.
Cuộc sống Bốn người trở nên dễ chịu hơn một chút. Tiêu Phù Đồ giết rất nhiều người, cũng nhận được rất nhiều chiến lợi phẩm. Tuy rằng huyền thạch rất ít, nhưng lại có rất nhiều huyễn thạch, ba người lợi dụng huyễn thạch tu luyện cảnh giới bắt đầu nhanh chóng nâng cao. Thật ra người nâng cao cảnh giới nhanh nhất lại là Tiêu Ma Thần, tốc độ kia quả thực giống như hỏa tiễn. Chỉ trong thời gian hơn một nửa năm, hắn từ Chiến Tôn cảnh đã đột phá đến Chiến Thánh!
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Sơn phỉ không ngừng lớn mạnh, rốt cuộc đã khiến phủ chủ của phủ vực kia bất mãn. Hắn hiệu lệnh một tiếng triệu tập cường giả trong toàn phủ vây quét đuổi bắt.
Đại thủ lĩnh sơn phỉ bị giết. Số sơn phỉ còn lại chạy trốn khắp nơi. Bốn người Tiêu Phù Đồ đi theo một thủ lĩnh thoát được. Trên đường đi, bọn họ luôn bị đuổi giết, cửu tử nhất sinh, cuối cùng may mắn trốn thoát khỏi phủ vực kia.
Tiêu Phù Đồ sát thần địa ngục, cả đời lòng dạ độc ác, dã tâm cũng rất lớn. Ra khỏi phủ vực kia, bởi vì tên thủ lĩnh kia đối phó với đám truy binh nên người đầy vết thương. Tiêu Phù Đồ xuất hiện ý tưởng muốn giết người, thành công đánh lén giết chết thủ lĩnh này, cướp đoạt Tu Di Giới của hắn, dẫn theo ba người trốn vào trong thâm sơn ẩn núp.
Chỉ có điều khiến bốn người rất thất vọng chính là trên người thủ lĩnh này cũng không nhiều huyền thạch. Mà thời khắc đó bốn người vẫn không có hồn ấn Thiên Châu không vào thành được. Cuối cùng Tiêu Phù Đồ và một nhóm thợ săn tiền thưởng làm giao dịch, dùng huyền thạch mua hồn ấn Thiên Châu. Thật vất vả mới có được một chút huyền thạch, tất cả đều tiêu hết. Chỉ có điều lúc này bốn người đã có hồn ấn, có thể quang minh chính đại đi lại trong Thiên Châu.
Nếu bốn người muốn không ngừng đột phá, vậy nhất định phải có huyền thạch. Cho nên bốn người giống như Tiêu Lãng lúc trước, đều lựa chọn đi Tu La điện trở thành thợ săn tiền thưởng, liên tục tiếp nhận vụ, kiếm huyền thạch tu luyện.
Nhưng thu hoạch huyền thạch như vậy quá khó khăn. Tiêu Phù Đồ không cam lòng. Dù sao hắn không phải chỉ có một người, còn có ba người trói buộc cùng. Bởi vậy hắn đưa ánh mắt tìm đến vị trí phủ vực, nơi giờ phút này Tiêu Lãng và Bát gia đang đứng.
Dạ Sâm Phủ!
Phủ vực rất nổi tiếng ở phía đông nam Thiên Châu, bởi vì nơi này có một trong mờưi đại cấm địa sinh mệnh Thiên Châu, núi Dạ Ma!
Nếu là cấm địa sinh mệnh, còn nổi danh tương tự với vực sâu tử vong, tất nhiên người đi vào người ở bên trong chắc chắn phải chết. Trong lịch sử tất cả võ giả đi vào núi Dạ Ma đều là một đi không trở lại, bao gồm... hơn mười cường giả Thiên Đế.
Dạ gia là đại phủ của Dạ Sâm Phủ ở phía đông nam Thiên Châu. Dạ gia cũng có hai Thiên Đế, danh tiếng chỉ đứng sau Lạc Diệp Phủ.
Đáng tiếc mấy chục năm trước, cả gia tộc Dạ gia tấn công núi Dạ Ma, ý đồ muốn nhận được chí bảo bên trong. Cuối cùng phần lớn cường giả trong gia tộc chết ở núi Dạ Ma. Hai Thiên Đế không có một người nào may mắn thoát khỏi đó.
Cũng bởi vậy, Dạ Sâm Phủ thất bại hoàn toàn. Nếu không phải năm đó hai Thiên Đế và Thiên Đế Lạc Diệp có một chút nguồn gốc, giờ phút này Dạ Sâm Phủ đã sớm đổi chủ.
Mà vào lúc đó, thanh uy của núi Dạ Ma cũng vang vọng khắp đại lục, trở thành một trong mười đại cấm địa sinh mệnh.
Núi Dạ Ma tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng có một chỗ hết sức thần kỳ. Núi Dạ Ma sẽ phun trào linh mạch không theo một chu kỳ cố định. Bên trong sẽ phun ra vô số huyền thạch và huyễn thạch.
Mà địa hình bên ngoài núi Dạ Ma hết sức kỳ lạ, tuy rằng phần lớn các địa phương bị các đại gia tộc lũng đoạn, nhưng có vài nơi địa hình hiểm trở, những gia tộc kia vẫn không có cách nào chú ý tới được. Cho nên, vô số người thám hiểm đều đến đây. Đồng thời, đám người Tiêu Phù Đồ cũng bị thu hút tới.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng lóe lên, lao nhanh qua. Bàn tay Tiêu Lãng đã trực tiếp nắm lấy cổ áo của Bát gia kéo thân thể hắn lên theo. Tiêu Lãng cũng không nói chuyện, nhanh chân chạy ra phía ngoài thành. Bát gia cũng không dám nhiều lời. Hắn cảm nhận được lửa giận trong lòng Tiêu Lãng, cảm nhận được sát khí phóng ra từ trong thân thể của Tiêu Lãng. Sát khí kia cường đại đến mức khiến hắn cảm giác nghẹn thở.
Dưới sát khí mãnh liệt đó, thân thể Bát gia không tự chủ được run rẩy, trong lòng lại vừa lo lắng vừa hưng phấn. Đặc biệt là tốc độ giống như sấm vang chớp giật của Tiêu Lãng, khiến hắn giống như nhìn thấy một tia sáng lúc rạng đông.
Tiêu Lãng chạy ra ngoài thành, tìm kiếm được một chỗ không người, lúc này mới ném Bát gia xuống đất, sau đó quát lạnh:
- Nếu như ngươi vẫn là Bát gia ta quen, vẫn là nam tử khí phách như Sư Tử Vương, ngươi hãy thẳng sống lưng lên. Đừng khiến Tiêu Lãng ta phải coi thường ngươi!
Bát gia vốn đang mấp máy miệng muốn nói gì đó, lại bị lời Tiêu Lãng nói kích thích, trên mặt lúc trắng lúc xanh không ngừng biến đổi. Cuối cùng trên mặt đầy vẻ xấu hổ, mắt không ngừng chớp. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng tuy rằng không nói gì, nhưng lưng dần dần dựng thẳng.
Lúc này trong lòng Tiêu Lãng mới thấy thoải mái một chút. Hắn mở miệng nói:
- Thúc thúc Phù Đồ, Ma Thần, Lục Minh ở đâu? Vợ và hài tử của ngươi xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm sao lại tới Dạ Sâm Phủ này? Nói tất cả mọi chuyện lần lượt ra xem.
- Ai... Việc này đều tại ta. Đại nhân Phù Đồ, đại nhân Lục Minh, công tử Ma Thần đều bởi vì chuyện của ta mà bị liên lụy, giờ phút này đã bị bắt, cũng không biết là chết hay sống. Còn thê tử của ta bị một tên súc sinh cưỡng đoạt. Gân mạch đan điền của ta cũng bị tên súc sinh kia phế bỏ! Nếu không phải vợ của ta liều mạng cầu xin, giờ phút này ta hẳn đã sớm bị giết chết. Thời điểm thê tử của ta bị cướp đi... nàng đã có hài tử hai tháng. Giờ phút này cũng không biết thế nào... Năm đó bốn người chúng ta từ đại lục Thần Hồn tiến vào biển Thần Hồn, một đường bay tới Thiên Châu...
Bát gia lập tức kể lại mọi chuyện một lượt. Tiêu Lãng càng nghe sắc mặt càng kém. Bát gia nói hơn một canh giờ, càng nói, nước mắt càng tuôn trào, nhưng hắn vẫn cố nén không khóc ra thành tiếng. Chỉ có điều thân thể hán không ngừng run rẩy, trên mặt lộ vẻ tự trách và áy náy, cùng với nỗi hận vô tận.
Ầm!
Nghe xong chữ cuối cùng, Tiêu Lãng đánh một quyền vào tảng đá lớn ở gần đó khiến tảng đá kia vỡ thành bột mịn. Bát gia thấy vậy, sợ hãi, thân thể run lên. Trên mặt hắn đầy vẻ không dám tin, ngay sau đó lại mừng như điên, dường như đã nhìn thấy hi vọng.
Những năm gần đây bốn người Bát gia, Tiêu Phù Đồ có thể nói là luôn gặp song gió. Bốn người ở trên biển Thần Hồn mấy lần suýt chết, cuối cùng rất may mắn được người cứu. Nhưng bọn họ cũng giống như Thanh Minh được hải tặc cứu. Bọn họ đều bị bắt, bị xem là nô lệ đưa đi buôn bán. Cũng may Lục Minh dịch dung thành một người lang thang, bằng không chắc hẳn đều bị chà đạp. Bốn người ở trên biển Thần Hồn theo đám người buôn nô lệ đến một hải đảo, sau đó bị bán cho một đám buôn bán nô lệ khác. Cuối cùng bọn họ cùng hơn vạn nô lệ lên thuyền sắt đưa tới Thiên Châu, bán cho một gia tộc, trở thành nô lệ mỏ hèn mọn nhất.
Bốn người cũng không hề từ bỏ, vừa đào mỏ, vừa tu luyện, vừa ẩn nấp chờ đợi thời cơ. Sau ba tháng, rốt cuộc cơ hội đã tới. Một nhóm sơn phỉ đến cướp sạch mạch mỏ, còn giết tất cả võ giả trong mạch mỏ... bắt lấy tất cả nô lệ mỏ dẫn theo. Bốn người liền rất vinh hạnh trở thành thành viên trong đám sơn phỉ kia...
Tiêu Phù Đồ là một nhân vật không tầm thường, lòng dạ độc ác can đảm cẩn trọng. Mỗi lần đi theo sơn phỉ ra ngoài hành động, tuy rằng thực lực hắn không cao, nhưng giết người vô cùng tàn nhẫn lại vĩnh viễn là người giết nhiều nhất. Rất nhanh Tiêu Phù Đồ được một nhân vật lớn trong đám sơn phỉ để ý tới, ban tặng huyền thạch và chiến kỹ, hơn nữa còn được bồi dưỡng.
Tiêu Phù Đồ thiên tư nghịch thiên, chỉ trong thời gian nửa năm đột phá Chư Vương cảnh. Hắn còn tự nghĩ ra một loại chiến kỹ giết người, bên trong chứa một tia thiên đạo, hết sức sắc bén. Chỉ cần bị hắn đánh lén, võ giả Chư Vương ngũ, lục trọng cũng sẽ trực tiếp thuấn sát. Điều này khiến thủ lĩnh đám sơn phỉ kia rất coi trọng, trực tiếp đề bạt làm tiểu đội trưởng.
Cuộc sống Bốn người trở nên dễ chịu hơn một chút. Tiêu Phù Đồ giết rất nhiều người, cũng nhận được rất nhiều chiến lợi phẩm. Tuy rằng huyền thạch rất ít, nhưng lại có rất nhiều huyễn thạch, ba người lợi dụng huyễn thạch tu luyện cảnh giới bắt đầu nhanh chóng nâng cao. Thật ra người nâng cao cảnh giới nhanh nhất lại là Tiêu Ma Thần, tốc độ kia quả thực giống như hỏa tiễn. Chỉ trong thời gian hơn một nửa năm, hắn từ Chiến Tôn cảnh đã đột phá đến Chiến Thánh!
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Sơn phỉ không ngừng lớn mạnh, rốt cuộc đã khiến phủ chủ của phủ vực kia bất mãn. Hắn hiệu lệnh một tiếng triệu tập cường giả trong toàn phủ vây quét đuổi bắt.
Đại thủ lĩnh sơn phỉ bị giết. Số sơn phỉ còn lại chạy trốn khắp nơi. Bốn người Tiêu Phù Đồ đi theo một thủ lĩnh thoát được. Trên đường đi, bọn họ luôn bị đuổi giết, cửu tử nhất sinh, cuối cùng may mắn trốn thoát khỏi phủ vực kia.
Tiêu Phù Đồ sát thần địa ngục, cả đời lòng dạ độc ác, dã tâm cũng rất lớn. Ra khỏi phủ vực kia, bởi vì tên thủ lĩnh kia đối phó với đám truy binh nên người đầy vết thương. Tiêu Phù Đồ xuất hiện ý tưởng muốn giết người, thành công đánh lén giết chết thủ lĩnh này, cướp đoạt Tu Di Giới của hắn, dẫn theo ba người trốn vào trong thâm sơn ẩn núp.
Chỉ có điều khiến bốn người rất thất vọng chính là trên người thủ lĩnh này cũng không nhiều huyền thạch. Mà thời khắc đó bốn người vẫn không có hồn ấn Thiên Châu không vào thành được. Cuối cùng Tiêu Phù Đồ và một nhóm thợ săn tiền thưởng làm giao dịch, dùng huyền thạch mua hồn ấn Thiên Châu. Thật vất vả mới có được một chút huyền thạch, tất cả đều tiêu hết. Chỉ có điều lúc này bốn người đã có hồn ấn, có thể quang minh chính đại đi lại trong Thiên Châu.
Nếu bốn người muốn không ngừng đột phá, vậy nhất định phải có huyền thạch. Cho nên bốn người giống như Tiêu Lãng lúc trước, đều lựa chọn đi Tu La điện trở thành thợ săn tiền thưởng, liên tục tiếp nhận vụ, kiếm huyền thạch tu luyện.
Nhưng thu hoạch huyền thạch như vậy quá khó khăn. Tiêu Phù Đồ không cam lòng. Dù sao hắn không phải chỉ có một người, còn có ba người trói buộc cùng. Bởi vậy hắn đưa ánh mắt tìm đến vị trí phủ vực, nơi giờ phút này Tiêu Lãng và Bát gia đang đứng.
Dạ Sâm Phủ!
Phủ vực rất nổi tiếng ở phía đông nam Thiên Châu, bởi vì nơi này có một trong mờưi đại cấm địa sinh mệnh Thiên Châu, núi Dạ Ma!
Nếu là cấm địa sinh mệnh, còn nổi danh tương tự với vực sâu tử vong, tất nhiên người đi vào người ở bên trong chắc chắn phải chết. Trong lịch sử tất cả võ giả đi vào núi Dạ Ma đều là một đi không trở lại, bao gồm... hơn mười cường giả Thiên Đế.
Dạ gia là đại phủ của Dạ Sâm Phủ ở phía đông nam Thiên Châu. Dạ gia cũng có hai Thiên Đế, danh tiếng chỉ đứng sau Lạc Diệp Phủ.
Đáng tiếc mấy chục năm trước, cả gia tộc Dạ gia tấn công núi Dạ Ma, ý đồ muốn nhận được chí bảo bên trong. Cuối cùng phần lớn cường giả trong gia tộc chết ở núi Dạ Ma. Hai Thiên Đế không có một người nào may mắn thoát khỏi đó.
Cũng bởi vậy, Dạ Sâm Phủ thất bại hoàn toàn. Nếu không phải năm đó hai Thiên Đế và Thiên Đế Lạc Diệp có một chút nguồn gốc, giờ phút này Dạ Sâm Phủ đã sớm đổi chủ.
Mà vào lúc đó, thanh uy của núi Dạ Ma cũng vang vọng khắp đại lục, trở thành một trong mười đại cấm địa sinh mệnh.
Núi Dạ Ma tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng có một chỗ hết sức thần kỳ. Núi Dạ Ma sẽ phun trào linh mạch không theo một chu kỳ cố định. Bên trong sẽ phun ra vô số huyền thạch và huyễn thạch.
Mà địa hình bên ngoài núi Dạ Ma hết sức kỳ lạ, tuy rằng phần lớn các địa phương bị các đại gia tộc lũng đoạn, nhưng có vài nơi địa hình hiểm trở, những gia tộc kia vẫn không có cách nào chú ý tới được. Cho nên, vô số người thám hiểm đều đến đây. Đồng thời, đám người Tiêu Phù Đồ cũng bị thu hút tới.