Một đôi nam nữ chỉ gặp qua một lần, cũng không mấy quen thuộc. Nhà gái còn là Thiên Đế cao cao tại thượng. Nhà trai chỉ là một gã nhà quê đến từ vực diện cấp thấp. Hai người cách biệt một trời một vực xảy ra quan hệ nam nữ bất chính, kết cục sẽ là thế nào?
Bốp!
Yên phu nhân dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết. Nàng giơ tay trực tiếp tát vào mặt Tiêu Lãng, khiến nửa bên mặt Tiêu Lãng bị đánh sưng lên. Dường như cảm thấy chưa hết giận, nàng lại trở tay tát một cái nữa. Sau đó thân thể trực tiếp bay vụt lên.
Nàng đột nhiên nhớ tới dường như mình không có mặc quần áo? Bay như vậy không phải quá chướng tai gai mắt chứ? Kết quả nàng lại bắn ngược trở về, lấy tốc độ nhanh nhất lấy áo choàng toàn thân mặc vào.
Trên mặt Tiêu Lãng nóng rát, nhưng căn bản không thời gian đi để ý tới những điều này. Tuy rằng hắn đã khôi phục thần trí, nhưng lại càng mơ hồ hơn. Tình huống này quá quỷ dị, khiến hắn hoàn toàn không chịu được.
Hắn nhớ lại ký ức trước lúc mình mê man là nhìn thấy hai đạo điện xà bay về phía mắt mình. Một khắc đó, hắn biết mình hoàn toàn xong. Cho dù không bị giết, cũng sẽ bị bắt. Thiên Đế Tùy Phong nói, bọn họ đã lần theo dấu vết hắn từ lâu, bản thân hắn còn giết chết một Thiên Đế của bọn họ. Một khi bị bắt kết cục tuyệt đối sẽ không tốt đẹp lắm.
Kết quả, chờ khi hắn tỉnh lại không những phát hiện mình không chết, cũng không bị bắt, trái lại đang cùng với một thiếu phụ cực phẩm triền miên. Mà thiếu phụ này dường như có chút quen mắt?
Yên phu nhân!
Hắn rốt cuộc đã nghĩ ra, nhưng lại càng cảm thấy mơ hồ hơn. Nhìn thân thể tuyệt mỹ phía trước kia, đang từ từ bị áo bào toàn thân màu trắng bao phủ, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Mình chiếm tiện nghi lớn. Đáng tiếc... lúc đó mình lại không có cảm giác, không hưởng thụ được cảm giác tuyệt vời ấy. Lần này thật giống như làm vô ích?
Yên phu nhân mặc y phục xong, trong đầu đã có chút bình tĩnh hơn. Nàng đại khái cũng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Nàng và Tiêu Lãng đều trúng chiến kỹ linh hồn của Thiên Đế kia, dưới thần trí mơ hồ, tại thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, làm một chuyện sai lầm. Nói cách khác... Dường như hai người đều là người bị hại?
- Phi!
Nghĩ tới đây Yên phu nhân đỏ mặt lên khinh bỉ phì một tiếng. Tiêu Lãng bị hại cái rắm. Hắn đã chiếm tiện nghi của mình miễn phí. Nàng quay đầu liếc Tiêu Lãng một chút, vừa hay nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên sự thất vọng, nàng lại càng tức giận hơn. Trong mắt nhất thời đằng đằng sát khí, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, giết người này, có thể bảo vệ trinh tiết của mình. Bằng không việc này truyền ra ngoài, danh dự Âu Dương Lãnh Yên nàng sẽ bị hủy diệt.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Yên phu nhân, Tiêu Lãng hoàn toàn giật mình tỉnh lại. Nữ nhân phát điên lên, có thể làm gì cái gì cũng không biết biết được. Sợ là lục thân không nhận, làm không tốt một giây sau hắn sẽ biến thành một đống thịt nát. Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động. Nếu đã sống sót, hắn tất nhiên không muốn cứ chết oan như vậy.
Ngay thời điểm Yên phu nhân muốn động thủ, Tiêu Lãng đột nhiên quát lớn:
- Thế nào? Lão bà ngươi chơi lão tử xong, còn muốn giết người diệt khẩu sao?
Giờ phút này Yên phu nhân đang nổi nóng. Nếu như mình cầu xin tha thứ, sợ là sẽ càng làm Yên phu nhân khinh thường, trực tiếp một chưởng đập chết. Tiêu Lãng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, giống như ở tử đấu trường lần trước cứng rắn tới cùng.
Vèo!
Lần này dường như không có tác dụng. Sát ý trên người Yên phu nhân càng nồng đậm. Thiên lực màu ánh kim trên tay chớp hiện liền muốn động thủ. Tiêu Lãng cũng không muốn chết, vội vàng lấy chiến xa Thiên Cơ ra trước tiên, để mông trần tay chân luống cuống bò lên.
Ầm!
Một chưởng ấn cực lớn bắn đến, trực tiếp đánh bay Tiêu Lãng và chiến xa ra ngoài. Tiêu Lãng lại âm thầm cảm thấy mình may mắn. Cho dù sát ý trên người Yên phu nhân vẫn không giảm bớt, nhưng một chưởng này đã hạ thủ lưu tình, bằng không hắn còn chưa lên chiến xa, đã bị đập trúng.
Vèo!
Thân thể Yên phu nhân lóe lên, lại đuổi theo tay giơ lên, muốn tiếp tục phóng ra chưởng ấn. Trong đôi mắt đẹp của nàng đằng đằng sát khí, giống như một vị nữ La Sát.
- Dừng lại!
Tiêu Lãng vội vàng cao giọng hét lớn, một tay giơ lên, tay còn lại che tiểu đệ đệ của hắn, sắc mặt rất lúng túng, dáng vẻ thật sự muốn nực cười ao nhiêu có bấy nhiêu.
Vừa nãy vòng bảo hộ chiến xa chớp hiện rất lợi hại. Nếu như một chưởng này đập xuống, sợ là hắn sẽ thành quỷ cũng phong lưu. Không chờ Yên phu nhân có bất kỳ hành động nào khác, hắn vội vàng cực kỳ u oán nói:
-Yên phu nhân, sao phu nhân có thể làm như vậy được? Ta vừa tỉnh lại liền phát hiện bị ngươi... cường bạo. Phu nhân không chịu trách nhiệm đối với ta, không bồi thường tổn thất cho ta thì thôi, lại vẫn muốn đánh muốn giết. Hành vi của phu nhân như vậy cực kỳ không đạo đức. Cá nhân ta mãnh liệt biểu thị kháng nghị.
- Ngươi, ngươi... nói hươu nói vượn, trong miệng chó không mọc được ngà voi. Bản phu nhân cường bạo ngươi? Ngươi nói chuyện thật... thối!
Yên phu nhân tức đến mức con mắt trắng dã, thiếu chút nữa đứt hơi, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, dường như suy sụp tinh thần đã đạt đến cực hạn.
- Dừng lại!
Tiêu Lãng vừa nhìn Yên phu nhân lại giơ tay lên, vội vàng lquát lớn. Hắn xem xét Yên phu nhân nói một chút:
- Vừa nãy ta hoàn toàn ngất đi. Khi tỉnh dậy liền nhìn thấy toàn thân không hề mặc gì. Phu nhân ngồi ở phía trên ta. Đây không phải là cường bạo thì là gì? Phu nhan muốn giết ta, có thể! Nhưng dù sao phu nhân cũng phải để Tiêu mỗ tâm phục khẩu phục chứ?
-...
Sắc mặt Yên phu nhân cứng đờ, muốn nói cái gì nhưng lại không phản bác được. Lời Tiêu Lãng nói không sai. Đứng trên lập trường của hắn, khi thần trí hắn vẫn mơ hồ, vừa tỉnh dậy phát hiện toàn thân mình bị cởi sạch, một nữ tử ngồi ở phía trên, hắn cảm giác mình bị người cường bạo dường như nói còn nghe được?
Nhưng không hiểu sao Yên phu nhân cảm giác lời này nghe lại không đúng đây? Trái lại càng nghe nàng càng nén giận, bàn tay của nàng giơ lên đến mấy lần lại thả xuống, lông mày nhíu lên, dường như đang muốn tìm lời phản bác, khiến Tiêu Lãng chết được rõ ràng.
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ trịnh trọng nói:
- Quên đi, ta đại nhân không trách tiểu nhân, cũng không cần phu nhân bồi thường tổn thất, việc này đến đây thôi coi như xong. Ai... Chỉ đáng tiếc thân xử nam của ta!
Yên phu nhân nhìn bộ dạng Tiêu Lãng u oán, thấy thế nào cũng cảm giác khó chịu, mắng to:
- Xử nam? Ngươi chỉ lừa gạt được quỷ thôi!
Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói:
- Đúng là xử nam, hơn một năm. Phu nhân là nữ tử đầu tiên của ta sau khi ta tới Thiên Châu. Cả đời ta sẽ nhớ về phu nhân!
Ầm!
Yên phu nhân rốt cục không nhịn được nữa, trong tay vỗ xuống một chưởng. Chỉ có điều cuối cùng thật ra lại giảm bớt mấy phần lực đạo. Chiến xa bị ầm ầm đánh bay ra ngoài, vòng bảo hộ vỡ tan. Thân thể Tiêu Lãng cũng bị chấn động bắn ra khỏi chiến xa, bay ngược ra phía trước. Người còn ở trong không trung đã phun mạnh ra một ngụm máu tươi, đập nát vô số cổ thụ phía trước, cuối cùng đến treo ở trên một cây cổ thụ, cái mông trắng trông cực kỳ chói mắt...
- Tiêu Lãng!
Nhìn Tiêu Lãng bị treo ở trên cây không nhúc nhích, trái lại giờ phút này Yên phu nhân bắt đầu hoảng loạn, thân thể lập tức bắn nhanh về phía Tiêu Lãng, muốn xem thử hắn rốt cuộc sống hay chết. Lấy thực lực Yên phu nhân, vốn tùy tiện cảm ứng là một chuát có thể biết được. Chỉ có điều giờ phút này tâm trạng nàng ngổn ngang, sợ rằng ngay cả nàng là cường giả Thiên Đế cũng không biết.
- Khà khà!
Thân thể Tiêu Lãng đột nhiên từ trên cây lộn ngược ra sau, nhảy xuống, quay về Yên phu nhân cười ngây ngô vài tiếng, khóe miệng còn có chút máu. Hắn lại hoàn toàn không để ý, tỏ ra thâm tình, ánh mắt chân thành nhìn Yên phu nhân nói:
- Chỉ cần phu nhân có thể bớt giận, Tiêu Lãng lại cho phu nhân đập thêm mười chưởng thì đã sao?
- Cút đi!
Yên phu nhân cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười. Khi thấy Tiêu Lãng không một mảnh vải che thân, nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, sắc mặt đỏ bừng, giận dữ nói:
- Lưu manh, vô sỉ. Còn không nhanh mặc quần áo vào?
- Tuân lệnh!
Tiêu Lãng đã hoàn toàn trấn tĩnh lại. Hôm nay xem ra đã tránh được một kiếp. Hắn vừa nhanh nhẹn mặc quần áo, vừa tiếp tục nói:
- Chỉ cần là phu nhân hạ lệnh, bảo ta mặc, ta khẳng định sẽ mặc lập tức, bảo ta cởi vậy... ta tuyệt đối sẽ cởi!
Bốp!
Yên phu nhân dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết. Nàng giơ tay trực tiếp tát vào mặt Tiêu Lãng, khiến nửa bên mặt Tiêu Lãng bị đánh sưng lên. Dường như cảm thấy chưa hết giận, nàng lại trở tay tát một cái nữa. Sau đó thân thể trực tiếp bay vụt lên.
Nàng đột nhiên nhớ tới dường như mình không có mặc quần áo? Bay như vậy không phải quá chướng tai gai mắt chứ? Kết quả nàng lại bắn ngược trở về, lấy tốc độ nhanh nhất lấy áo choàng toàn thân mặc vào.
Trên mặt Tiêu Lãng nóng rát, nhưng căn bản không thời gian đi để ý tới những điều này. Tuy rằng hắn đã khôi phục thần trí, nhưng lại càng mơ hồ hơn. Tình huống này quá quỷ dị, khiến hắn hoàn toàn không chịu được.
Hắn nhớ lại ký ức trước lúc mình mê man là nhìn thấy hai đạo điện xà bay về phía mắt mình. Một khắc đó, hắn biết mình hoàn toàn xong. Cho dù không bị giết, cũng sẽ bị bắt. Thiên Đế Tùy Phong nói, bọn họ đã lần theo dấu vết hắn từ lâu, bản thân hắn còn giết chết một Thiên Đế của bọn họ. Một khi bị bắt kết cục tuyệt đối sẽ không tốt đẹp lắm.
Kết quả, chờ khi hắn tỉnh lại không những phát hiện mình không chết, cũng không bị bắt, trái lại đang cùng với một thiếu phụ cực phẩm triền miên. Mà thiếu phụ này dường như có chút quen mắt?
Yên phu nhân!
Hắn rốt cuộc đã nghĩ ra, nhưng lại càng cảm thấy mơ hồ hơn. Nhìn thân thể tuyệt mỹ phía trước kia, đang từ từ bị áo bào toàn thân màu trắng bao phủ, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Mình chiếm tiện nghi lớn. Đáng tiếc... lúc đó mình lại không có cảm giác, không hưởng thụ được cảm giác tuyệt vời ấy. Lần này thật giống như làm vô ích?
Yên phu nhân mặc y phục xong, trong đầu đã có chút bình tĩnh hơn. Nàng đại khái cũng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Nàng và Tiêu Lãng đều trúng chiến kỹ linh hồn của Thiên Đế kia, dưới thần trí mơ hồ, tại thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, làm một chuyện sai lầm. Nói cách khác... Dường như hai người đều là người bị hại?
- Phi!
Nghĩ tới đây Yên phu nhân đỏ mặt lên khinh bỉ phì một tiếng. Tiêu Lãng bị hại cái rắm. Hắn đã chiếm tiện nghi của mình miễn phí. Nàng quay đầu liếc Tiêu Lãng một chút, vừa hay nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên sự thất vọng, nàng lại càng tức giận hơn. Trong mắt nhất thời đằng đằng sát khí, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, giết người này, có thể bảo vệ trinh tiết của mình. Bằng không việc này truyền ra ngoài, danh dự Âu Dương Lãnh Yên nàng sẽ bị hủy diệt.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Yên phu nhân, Tiêu Lãng hoàn toàn giật mình tỉnh lại. Nữ nhân phát điên lên, có thể làm gì cái gì cũng không biết biết được. Sợ là lục thân không nhận, làm không tốt một giây sau hắn sẽ biến thành một đống thịt nát. Trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động. Nếu đã sống sót, hắn tất nhiên không muốn cứ chết oan như vậy.
Ngay thời điểm Yên phu nhân muốn động thủ, Tiêu Lãng đột nhiên quát lớn:
- Thế nào? Lão bà ngươi chơi lão tử xong, còn muốn giết người diệt khẩu sao?
Giờ phút này Yên phu nhân đang nổi nóng. Nếu như mình cầu xin tha thứ, sợ là sẽ càng làm Yên phu nhân khinh thường, trực tiếp một chưởng đập chết. Tiêu Lãng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, giống như ở tử đấu trường lần trước cứng rắn tới cùng.
Vèo!
Lần này dường như không có tác dụng. Sát ý trên người Yên phu nhân càng nồng đậm. Thiên lực màu ánh kim trên tay chớp hiện liền muốn động thủ. Tiêu Lãng cũng không muốn chết, vội vàng lấy chiến xa Thiên Cơ ra trước tiên, để mông trần tay chân luống cuống bò lên.
Ầm!
Một chưởng ấn cực lớn bắn đến, trực tiếp đánh bay Tiêu Lãng và chiến xa ra ngoài. Tiêu Lãng lại âm thầm cảm thấy mình may mắn. Cho dù sát ý trên người Yên phu nhân vẫn không giảm bớt, nhưng một chưởng này đã hạ thủ lưu tình, bằng không hắn còn chưa lên chiến xa, đã bị đập trúng.
Vèo!
Thân thể Yên phu nhân lóe lên, lại đuổi theo tay giơ lên, muốn tiếp tục phóng ra chưởng ấn. Trong đôi mắt đẹp của nàng đằng đằng sát khí, giống như một vị nữ La Sát.
- Dừng lại!
Tiêu Lãng vội vàng cao giọng hét lớn, một tay giơ lên, tay còn lại che tiểu đệ đệ của hắn, sắc mặt rất lúng túng, dáng vẻ thật sự muốn nực cười ao nhiêu có bấy nhiêu.
Vừa nãy vòng bảo hộ chiến xa chớp hiện rất lợi hại. Nếu như một chưởng này đập xuống, sợ là hắn sẽ thành quỷ cũng phong lưu. Không chờ Yên phu nhân có bất kỳ hành động nào khác, hắn vội vàng cực kỳ u oán nói:
-Yên phu nhân, sao phu nhân có thể làm như vậy được? Ta vừa tỉnh lại liền phát hiện bị ngươi... cường bạo. Phu nhân không chịu trách nhiệm đối với ta, không bồi thường tổn thất cho ta thì thôi, lại vẫn muốn đánh muốn giết. Hành vi của phu nhân như vậy cực kỳ không đạo đức. Cá nhân ta mãnh liệt biểu thị kháng nghị.
- Ngươi, ngươi... nói hươu nói vượn, trong miệng chó không mọc được ngà voi. Bản phu nhân cường bạo ngươi? Ngươi nói chuyện thật... thối!
Yên phu nhân tức đến mức con mắt trắng dã, thiếu chút nữa đứt hơi, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, dường như suy sụp tinh thần đã đạt đến cực hạn.
- Dừng lại!
Tiêu Lãng vừa nhìn Yên phu nhân lại giơ tay lên, vội vàng lquát lớn. Hắn xem xét Yên phu nhân nói một chút:
- Vừa nãy ta hoàn toàn ngất đi. Khi tỉnh dậy liền nhìn thấy toàn thân không hề mặc gì. Phu nhân ngồi ở phía trên ta. Đây không phải là cường bạo thì là gì? Phu nhan muốn giết ta, có thể! Nhưng dù sao phu nhân cũng phải để Tiêu mỗ tâm phục khẩu phục chứ?
-...
Sắc mặt Yên phu nhân cứng đờ, muốn nói cái gì nhưng lại không phản bác được. Lời Tiêu Lãng nói không sai. Đứng trên lập trường của hắn, khi thần trí hắn vẫn mơ hồ, vừa tỉnh dậy phát hiện toàn thân mình bị cởi sạch, một nữ tử ngồi ở phía trên, hắn cảm giác mình bị người cường bạo dường như nói còn nghe được?
Nhưng không hiểu sao Yên phu nhân cảm giác lời này nghe lại không đúng đây? Trái lại càng nghe nàng càng nén giận, bàn tay của nàng giơ lên đến mấy lần lại thả xuống, lông mày nhíu lên, dường như đang muốn tìm lời phản bác, khiến Tiêu Lãng chết được rõ ràng.
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ trịnh trọng nói:
- Quên đi, ta đại nhân không trách tiểu nhân, cũng không cần phu nhân bồi thường tổn thất, việc này đến đây thôi coi như xong. Ai... Chỉ đáng tiếc thân xử nam của ta!
Yên phu nhân nhìn bộ dạng Tiêu Lãng u oán, thấy thế nào cũng cảm giác khó chịu, mắng to:
- Xử nam? Ngươi chỉ lừa gạt được quỷ thôi!
Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói:
- Đúng là xử nam, hơn một năm. Phu nhân là nữ tử đầu tiên của ta sau khi ta tới Thiên Châu. Cả đời ta sẽ nhớ về phu nhân!
Ầm!
Yên phu nhân rốt cục không nhịn được nữa, trong tay vỗ xuống một chưởng. Chỉ có điều cuối cùng thật ra lại giảm bớt mấy phần lực đạo. Chiến xa bị ầm ầm đánh bay ra ngoài, vòng bảo hộ vỡ tan. Thân thể Tiêu Lãng cũng bị chấn động bắn ra khỏi chiến xa, bay ngược ra phía trước. Người còn ở trong không trung đã phun mạnh ra một ngụm máu tươi, đập nát vô số cổ thụ phía trước, cuối cùng đến treo ở trên một cây cổ thụ, cái mông trắng trông cực kỳ chói mắt...
- Tiêu Lãng!
Nhìn Tiêu Lãng bị treo ở trên cây không nhúc nhích, trái lại giờ phút này Yên phu nhân bắt đầu hoảng loạn, thân thể lập tức bắn nhanh về phía Tiêu Lãng, muốn xem thử hắn rốt cuộc sống hay chết. Lấy thực lực Yên phu nhân, vốn tùy tiện cảm ứng là một chuát có thể biết được. Chỉ có điều giờ phút này tâm trạng nàng ngổn ngang, sợ rằng ngay cả nàng là cường giả Thiên Đế cũng không biết.
- Khà khà!
Thân thể Tiêu Lãng đột nhiên từ trên cây lộn ngược ra sau, nhảy xuống, quay về Yên phu nhân cười ngây ngô vài tiếng, khóe miệng còn có chút máu. Hắn lại hoàn toàn không để ý, tỏ ra thâm tình, ánh mắt chân thành nhìn Yên phu nhân nói:
- Chỉ cần phu nhân có thể bớt giận, Tiêu Lãng lại cho phu nhân đập thêm mười chưởng thì đã sao?
- Cút đi!
Yên phu nhân cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười. Khi thấy Tiêu Lãng không một mảnh vải che thân, nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, sắc mặt đỏ bừng, giận dữ nói:
- Lưu manh, vô sỉ. Còn không nhanh mặc quần áo vào?
- Tuân lệnh!
Tiêu Lãng đã hoàn toàn trấn tĩnh lại. Hôm nay xem ra đã tránh được một kiếp. Hắn vừa nhanh nhẹn mặc quần áo, vừa tiếp tục nói:
- Chỉ cần là phu nhân hạ lệnh, bảo ta mặc, ta khẳng định sẽ mặc lập tức, bảo ta cởi vậy... ta tuyệt đối sẽ cởi!