- Tại sao thần thông bay vượt qua hư không đáng chết này lại không chính xác như vậy? Đã bay vượt qua hư không bảy, tám lần còn chưa tới Nhàn Đế phủ?
Bên cạnh một tiểu thành, Tiêu Lãng gấp đến mức đầu cũng muốn bốc khói. Căn cứ vào tin tức hắn có được, buổi đấu giá quan trọng nhất tại Nhàn Đế Thành đã sắp bắt đầu. Chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, sợ là các công tử tiểu thư trong thành sẽ lập tức rời đi. Nếu như đám người Tiểu Đao, Hồng Đậu đi mất, hắn mới tới, sẽ thành một chuyến đi uổng phí...
Nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, Tiêu Lãng lại bắt đầu bay vượt qua hư không. Kết quả đi liên tiếp ba lần, vẫn không thể tới được Nhàn Đế phủ. Thời điểm lần thứ tư, rốt cuộc hắn đã tới phía bắc Nhàn Đế Phủ. Vấn đề là... Nhàn Đế Thành lại nằm ở phía tây Nhàn Đế Phủ. Cho dù Tiêu Lãng dùng toàn lực chạy, ít nhất cũng phải mất hai ngày.
- Mẹ hắn, liều mạng!
Tiêu Lãng cắn răng lấy chiến xa chí tôn ra. Thân thể hắn nhảy lên, khống chế chiến xa chí tôn nhanh chóng bay về phía Nhàn Đế Thành. Nhàn Đế phủ lớn như vậy, cho dù hắn bay vượt qua hư không mấy lần nữa, cũng chưa chắc may mắn đến được gần Nhàn Đế Thành. Thời gian đã không còn nhiều nữa. Hắn không dám đánh cược. Tốc độ của chiến xa chí tôn nhanh hơn so với tốc độ của hắn gấp bốn, năm lần. Chỉ cần mấy canh giờ là có thể đến nơi.
Lần này đến Nhàn Đế Thành, hắn đã sớm dự định để lộ thân phận cũng phải cứu Đông Phương Hồng Đậu ra. Chỉ để lộ thân phận sớm hơn mấy canh giờ thì có quan hệ gì? Giờ phút này hắn chỉ có thể đặt niềm tin vào bảng hiệu vàng của Nhàn Đế nhiều năm qua.
Năm đó Nhàn Đế từng nói tại Nhàn Đế Thành bất kỳ người nào cũng không được động võ. Bằng không bất kể là ai, hắn cũng sẽ ra tay giết chết. Thiên Đế Chí Tôn nói cũng không nhất định có thể tin, nhưng hội giao dịch dị bảo có thể thành hội giao dịch bảo vật đệ nhất thiên hạ, dựa vào chính là lời nói này của Nhàn Đế. Tiêu Lãng tin tưởng Nhàn Đế sẽ không dễ dàng phá huỷ như vậy.
Chiến xa chí tôn giống như một như lưu quang phá không rời đi. Tiêu Lãng không dám đi theo quan đạo, chỉ chọn nơi hẻo lánh hoang dã để bay. Thật ra trên đường đi không ngừng có hung thú trong rừng núi rít gào truy sát, nhưng rất may đều không phải là hung thú cường đại, căn bản không đuổi kịp tốc độ của chiến xa.
- Ồ? Phía trước có một đám người?
Bay hơn một canh giờ đều là hữu kinh vô hiểm. Khi tới bãi cỏ phía trước, Tiêu Lãng đột nhiên phát hiện một đám võ giả rất đông. Hắn lập tức kinh hãi khống chế chiến xa chí tôn chuyển hướng, tạo thành một góc cong lướt qua đám người kia.
- Oa, tốc độ thật nhanh!
- Đừng kêu loạn. Chiến xa nhanh như vậy, tuyệt đối là chiếc xe của nhân vật lớn siêu cấp. Ngươi muốn chết phải không?
- Tất cả đừng nhìn loạn nữa. Nếu chọc giận nhân vật lớn, người ta tiện tay một chiêu thuấn sát chúng ta đấy!
Loáng thoáng nghe thấy có lời nói truyền đến, Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chỉ là một đoàn thám hiểm. Bên trong cũng không có người hiểu biết nhiều. Chỉ có điều cho dù có người nhận ra đây là chiến xa chí tôn hẳn cũng không có chuyện gì. Hiện tại Thiên Châu không chỉ có một chiếc chiến xa chí tôn của hắn.
Tiếp tục bay, Tiêu Lãng càng cẩn thận hơn. Bất kỳ lúc nào, ánh mắt hắn cũng liên tục tra xét xung quanh. Vừa phát hiện có tình huống khác lạ, hắn lập tức khống chế chiến xa chuyển hướng rời đi. Nếu phát hiện ra thành trì, hắn càng sớm tách ra.
Rất may mắn, trên đường đi hắn không bị người nào nhìn thấu thân phận. Đương nhiên nguyên nhân rất quan trọng là, giờ phút này vô số người đều tụ tập tới Nhàn Đế Thành. Những công tử tiểu thư kia cũng đều một đường truyền tống rời đi. Ở những nơi hoang dã, Tiêu Lãng có thể gặp được, cơ bản đều là võ giả cấp thấp.
Mặt trời lên cao, chiếu lên phía trên vòng bảo hộ chiến xa, phản xạ hào quang với đủ mọi màu sắc. Chiến xa chí tôn tốc độ quá nhanh, võ giả bình thường thậm chí cho rằng đó là một lưu tinh xẹt qua, còn không thấy rõ đã biến mất.
Vào lúc hoàng hôn, Tiêu Lãng rốt cuộc đã chạy tới bên ngoài Nhàn Đế Thành. Hắn từ phía xa nhìn thành lớn hùng vĩ, trong lòng lại cảm thấy kích động. Chiến xa chí tôn lướt qua tạo thành một đường cong, sau đó rơi vào trong rừng cây phía dưới.
Tiêu Lãng chui vào rừng rậm lập tức thu hồi chiến xa, sau đó cởi bỏ y phục trên người. Hắn tìm trong Tu Di Giới của Thiên đế Mộ Bạch ra một bộ chiếm giáp hoa lệ màu xanh, đội khôi giáp lên, trong tay cầm một bảo kiếm quý. Hắn lại ăn một viên dịch dung đan, biến thành một thiếu niên anh tuấn.
Sau khi thay đổi trang phục xong, lúc này Tiêu Lãng mới ra khỏi khu rừng, bắn nhanh về phía Nhàn Đế Thành.
Nộp huyễn thạch bước vào Nhàn Đế Thành, trong lòng Tiêu Lãng nhất thời trở nên khẩn trương. Yên phu nhân từng nói hồn ấn Thiên Châu trên người mình đã bị người của Thiên Đế Lạc Diệp nắm được. Trong thành rất có thể có người của bọn họ. Nói cách khác, hắn vừa vào thành có thể đã bị phát hiện.
Nhưng hắn hiện tại chỉ có đánh cược. Đánh cược thủ hạ của Thiên Đế Lạc Diệp không dám động thủ bên trong Nhàn Đế Thành. Nói thế nào Nhàn Đế cũng là cường giả thành danh đã lâu. Nhàn Đế và Thiên đế Lạc Diệp có thứ hạng gần nhau trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn.
Hắn nhanh chóng phóng về hướng quảng trường. Rất nhanh hắn đã tìm được một lữ quán. Hắn thuê một gian phòng, gọi người hầu tới thăm dò.
...
...
Tiêu Lãng đoán không sai!
Nhàn Đế Thành quả nhiên có người của Thiên Đế Lạc Diệp. Tiêu Lãng vừa vào thành, lập tức bị võ giả Tu La điện cảm ứng được.
Tin tức rất nhanh đã được truyền đến Lạc Diệp Phủ. Nhưng Thiên Đế Lạc Diệp và Thiên Đế Tùy Phong bắt đầu do dự.
Thiên Đế Lạc Diệp trầm ngâm không nói gì, thản nhiên uống nước trà. Trong mắt Thiên Đế Tùy Phong lại lộ ra sát ý, oán hận nói:
- Đại nhân, nếu không ta dẫn người đi Nhàn Đế Thành, tìm cơ hội lén lút bắt Tiêu Lãng?
- Không thể lỗ mãng!
Thiên Đế Lạc Diệp lắc đầu, thở dài nói:
- Nếu như là lúc khác, Nhàn Đế có lẽ sẽ cho ta chút mặt mũi. Mấy ngày này ngươi đi động thủ, chẳng khác gì là đập vào mặt hắn. Hắn tuyệt đối sẽ động thủ giết chết ngươi. Ngươi cũng không phải không biết thực lực của Nhàn Đế?
- Chuyện này...
Sắc mặt Thiên Đế Tùy Phong nhăn nhó khổ sở. Hắn tất nhiên biết thực lực Nhàn Đế thế nào. Trong các Thiên Đế Chí Tôn, Nhàn Đế cảm ngộ thiên đạo không tính là cường đại. nhưng hắn tuyệt đối là người có nhiều bảo vật nhất. Đặc biệt là con Nhàn Kỳ Lân hắn cưỡi. Đó chính là hung thú năm trăm vạn năm. Không cần Nhàn Đế ra tay, con Nhàn Kỳ Lân kia đã có thể xé xác hắn!
- Ta không thể đi Nhàn Đế Thành, sợ sẽ làm cho Nhàn Đế hiểu lầm. Chỉ có điều... ngươi vẫn phải đi!
Thiên Đế Lạc Diệp đột nhiên mở miệng lần nữa nói:
- Ngươi lập tức chạy đi Nhàn Đế Thành, nhưng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể động thủ tại Nhàn Đế Thành. Chỉ cần Tiêu Lãng ra khỏi Nhàn Đế Thành, lập tức bắt hắn! Còn nữa... bảo Âu Dương Tà truyền lời cho Âu Dương gia, lần này nếu như còn dám dính líu nữa, ta sẽ đích thân đi Hồng Đế Thành một chuyến!
- Vâng!
Khóe miệng Thiên Đế Tùy Phong lộ ra hàn lạnh. Thân thể hắn lóe lên bắn mạnh ra ngoài, trực tiếp tiến vào truyền tống trận trong thành. Sau khi một đạo bạch quang hiện ra, hắn liền biến mất.
...
...
- Tham kiến điện chủ Tinh Thần!
Một mật thất tại Tu La Điện trong Nhàn Đế Thành, hư ảnh của điện chủ Tinh Thần lại ngưng kết. Tổng quản phân điện Tu La điện cũng nhận được một mệnh lệnh, không được động thủ với Tiêu Lãng tại Nhàn Đế Thành. Triệu tập nhân thủ chú ý chặt hành tung của Tiêu Lãng. Một khi hắn ra khỏi Nhàn Đế Thành lập tức truyền tin. Thiên đế Tinh Thần sẽ lập tức vận dụng đại thần thông, bắt Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không biết, giờ phút này mình đang nằm ở trong nguy hiểm cực lớn. Hơn nữa cho dù hắn biết cũng sẽ không sợ. Bởi vì người hầu nói cho hắn biết, giờ phút này Đông Phương Hồng Đậu và Mộc Tiểu Đao Mộc Tiểu Yêu đang ở trong Nhàn Đế Thành.
- Phong Tuyết Các?
Sau khi hỏi rõ ràng nơi ở của Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Lãng không kiềm chế nổi kích động trong lòng, thân thể bắn ra ngoài. Hắn dựa theo phương hướng người hầu chỉ dẫn, chạy về phía Phong Tuyết Các.
- Hồng Đậu, chờ ta! Ta tới cứu nàng!
Tốc độ của Tiêu Lãng cực kỳ nhanh. Nhưng bởi vì kích động, bước chân của hắn có chút run rẩy. Nhàn Đế Thành không thể động võ, nhưng gia tộc Hắc Lân có thể có bao nhiêu người? Hắn có niềm tin cực lớn, dựa vào Thảo Đằng, trong nháy mắt hắn có thể giết tất cả người của gia tộc Hắc Lân, sau đó lập tức mang theo Đông Phương Hồng Đậu bay vượt qua hư không rời đi.
Thực lực của Nhàn Đế cường đại, nhưng có người động thủ, hắn có thân phận như vậy, không thể nào lập tức ra tay? Chỉ cần Nhàn Đế không động thủ, không có thánh uy Thiên Đế, ai có thể ngăn cản hắn bay vượt qua hư không?
Bên cạnh một tiểu thành, Tiêu Lãng gấp đến mức đầu cũng muốn bốc khói. Căn cứ vào tin tức hắn có được, buổi đấu giá quan trọng nhất tại Nhàn Đế Thành đã sắp bắt đầu. Chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, sợ là các công tử tiểu thư trong thành sẽ lập tức rời đi. Nếu như đám người Tiểu Đao, Hồng Đậu đi mất, hắn mới tới, sẽ thành một chuyến đi uổng phí...
Nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, Tiêu Lãng lại bắt đầu bay vượt qua hư không. Kết quả đi liên tiếp ba lần, vẫn không thể tới được Nhàn Đế phủ. Thời điểm lần thứ tư, rốt cuộc hắn đã tới phía bắc Nhàn Đế Phủ. Vấn đề là... Nhàn Đế Thành lại nằm ở phía tây Nhàn Đế Phủ. Cho dù Tiêu Lãng dùng toàn lực chạy, ít nhất cũng phải mất hai ngày.
- Mẹ hắn, liều mạng!
Tiêu Lãng cắn răng lấy chiến xa chí tôn ra. Thân thể hắn nhảy lên, khống chế chiến xa chí tôn nhanh chóng bay về phía Nhàn Đế Thành. Nhàn Đế phủ lớn như vậy, cho dù hắn bay vượt qua hư không mấy lần nữa, cũng chưa chắc may mắn đến được gần Nhàn Đế Thành. Thời gian đã không còn nhiều nữa. Hắn không dám đánh cược. Tốc độ của chiến xa chí tôn nhanh hơn so với tốc độ của hắn gấp bốn, năm lần. Chỉ cần mấy canh giờ là có thể đến nơi.
Lần này đến Nhàn Đế Thành, hắn đã sớm dự định để lộ thân phận cũng phải cứu Đông Phương Hồng Đậu ra. Chỉ để lộ thân phận sớm hơn mấy canh giờ thì có quan hệ gì? Giờ phút này hắn chỉ có thể đặt niềm tin vào bảng hiệu vàng của Nhàn Đế nhiều năm qua.
Năm đó Nhàn Đế từng nói tại Nhàn Đế Thành bất kỳ người nào cũng không được động võ. Bằng không bất kể là ai, hắn cũng sẽ ra tay giết chết. Thiên Đế Chí Tôn nói cũng không nhất định có thể tin, nhưng hội giao dịch dị bảo có thể thành hội giao dịch bảo vật đệ nhất thiên hạ, dựa vào chính là lời nói này của Nhàn Đế. Tiêu Lãng tin tưởng Nhàn Đế sẽ không dễ dàng phá huỷ như vậy.
Chiến xa chí tôn giống như một như lưu quang phá không rời đi. Tiêu Lãng không dám đi theo quan đạo, chỉ chọn nơi hẻo lánh hoang dã để bay. Thật ra trên đường đi không ngừng có hung thú trong rừng núi rít gào truy sát, nhưng rất may đều không phải là hung thú cường đại, căn bản không đuổi kịp tốc độ của chiến xa.
- Ồ? Phía trước có một đám người?
Bay hơn một canh giờ đều là hữu kinh vô hiểm. Khi tới bãi cỏ phía trước, Tiêu Lãng đột nhiên phát hiện một đám võ giả rất đông. Hắn lập tức kinh hãi khống chế chiến xa chí tôn chuyển hướng, tạo thành một góc cong lướt qua đám người kia.
- Oa, tốc độ thật nhanh!
- Đừng kêu loạn. Chiến xa nhanh như vậy, tuyệt đối là chiếc xe của nhân vật lớn siêu cấp. Ngươi muốn chết phải không?
- Tất cả đừng nhìn loạn nữa. Nếu chọc giận nhân vật lớn, người ta tiện tay một chiêu thuấn sát chúng ta đấy!
Loáng thoáng nghe thấy có lời nói truyền đến, Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chỉ là một đoàn thám hiểm. Bên trong cũng không có người hiểu biết nhiều. Chỉ có điều cho dù có người nhận ra đây là chiến xa chí tôn hẳn cũng không có chuyện gì. Hiện tại Thiên Châu không chỉ có một chiếc chiến xa chí tôn của hắn.
Tiếp tục bay, Tiêu Lãng càng cẩn thận hơn. Bất kỳ lúc nào, ánh mắt hắn cũng liên tục tra xét xung quanh. Vừa phát hiện có tình huống khác lạ, hắn lập tức khống chế chiến xa chuyển hướng rời đi. Nếu phát hiện ra thành trì, hắn càng sớm tách ra.
Rất may mắn, trên đường đi hắn không bị người nào nhìn thấu thân phận. Đương nhiên nguyên nhân rất quan trọng là, giờ phút này vô số người đều tụ tập tới Nhàn Đế Thành. Những công tử tiểu thư kia cũng đều một đường truyền tống rời đi. Ở những nơi hoang dã, Tiêu Lãng có thể gặp được, cơ bản đều là võ giả cấp thấp.
Mặt trời lên cao, chiếu lên phía trên vòng bảo hộ chiến xa, phản xạ hào quang với đủ mọi màu sắc. Chiến xa chí tôn tốc độ quá nhanh, võ giả bình thường thậm chí cho rằng đó là một lưu tinh xẹt qua, còn không thấy rõ đã biến mất.
Vào lúc hoàng hôn, Tiêu Lãng rốt cuộc đã chạy tới bên ngoài Nhàn Đế Thành. Hắn từ phía xa nhìn thành lớn hùng vĩ, trong lòng lại cảm thấy kích động. Chiến xa chí tôn lướt qua tạo thành một đường cong, sau đó rơi vào trong rừng cây phía dưới.
Tiêu Lãng chui vào rừng rậm lập tức thu hồi chiến xa, sau đó cởi bỏ y phục trên người. Hắn tìm trong Tu Di Giới của Thiên đế Mộ Bạch ra một bộ chiếm giáp hoa lệ màu xanh, đội khôi giáp lên, trong tay cầm một bảo kiếm quý. Hắn lại ăn một viên dịch dung đan, biến thành một thiếu niên anh tuấn.
Sau khi thay đổi trang phục xong, lúc này Tiêu Lãng mới ra khỏi khu rừng, bắn nhanh về phía Nhàn Đế Thành.
Nộp huyễn thạch bước vào Nhàn Đế Thành, trong lòng Tiêu Lãng nhất thời trở nên khẩn trương. Yên phu nhân từng nói hồn ấn Thiên Châu trên người mình đã bị người của Thiên Đế Lạc Diệp nắm được. Trong thành rất có thể có người của bọn họ. Nói cách khác, hắn vừa vào thành có thể đã bị phát hiện.
Nhưng hắn hiện tại chỉ có đánh cược. Đánh cược thủ hạ của Thiên Đế Lạc Diệp không dám động thủ bên trong Nhàn Đế Thành. Nói thế nào Nhàn Đế cũng là cường giả thành danh đã lâu. Nhàn Đế và Thiên đế Lạc Diệp có thứ hạng gần nhau trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn.
Hắn nhanh chóng phóng về hướng quảng trường. Rất nhanh hắn đã tìm được một lữ quán. Hắn thuê một gian phòng, gọi người hầu tới thăm dò.
...
...
Tiêu Lãng đoán không sai!
Nhàn Đế Thành quả nhiên có người của Thiên Đế Lạc Diệp. Tiêu Lãng vừa vào thành, lập tức bị võ giả Tu La điện cảm ứng được.
Tin tức rất nhanh đã được truyền đến Lạc Diệp Phủ. Nhưng Thiên Đế Lạc Diệp và Thiên Đế Tùy Phong bắt đầu do dự.
Thiên Đế Lạc Diệp trầm ngâm không nói gì, thản nhiên uống nước trà. Trong mắt Thiên Đế Tùy Phong lại lộ ra sát ý, oán hận nói:
- Đại nhân, nếu không ta dẫn người đi Nhàn Đế Thành, tìm cơ hội lén lút bắt Tiêu Lãng?
- Không thể lỗ mãng!
Thiên Đế Lạc Diệp lắc đầu, thở dài nói:
- Nếu như là lúc khác, Nhàn Đế có lẽ sẽ cho ta chút mặt mũi. Mấy ngày này ngươi đi động thủ, chẳng khác gì là đập vào mặt hắn. Hắn tuyệt đối sẽ động thủ giết chết ngươi. Ngươi cũng không phải không biết thực lực của Nhàn Đế?
- Chuyện này...
Sắc mặt Thiên Đế Tùy Phong nhăn nhó khổ sở. Hắn tất nhiên biết thực lực Nhàn Đế thế nào. Trong các Thiên Đế Chí Tôn, Nhàn Đế cảm ngộ thiên đạo không tính là cường đại. nhưng hắn tuyệt đối là người có nhiều bảo vật nhất. Đặc biệt là con Nhàn Kỳ Lân hắn cưỡi. Đó chính là hung thú năm trăm vạn năm. Không cần Nhàn Đế ra tay, con Nhàn Kỳ Lân kia đã có thể xé xác hắn!
- Ta không thể đi Nhàn Đế Thành, sợ sẽ làm cho Nhàn Đế hiểu lầm. Chỉ có điều... ngươi vẫn phải đi!
Thiên Đế Lạc Diệp đột nhiên mở miệng lần nữa nói:
- Ngươi lập tức chạy đi Nhàn Đế Thành, nhưng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể động thủ tại Nhàn Đế Thành. Chỉ cần Tiêu Lãng ra khỏi Nhàn Đế Thành, lập tức bắt hắn! Còn nữa... bảo Âu Dương Tà truyền lời cho Âu Dương gia, lần này nếu như còn dám dính líu nữa, ta sẽ đích thân đi Hồng Đế Thành một chuyến!
- Vâng!
Khóe miệng Thiên Đế Tùy Phong lộ ra hàn lạnh. Thân thể hắn lóe lên bắn mạnh ra ngoài, trực tiếp tiến vào truyền tống trận trong thành. Sau khi một đạo bạch quang hiện ra, hắn liền biến mất.
...
...
- Tham kiến điện chủ Tinh Thần!
Một mật thất tại Tu La Điện trong Nhàn Đế Thành, hư ảnh của điện chủ Tinh Thần lại ngưng kết. Tổng quản phân điện Tu La điện cũng nhận được một mệnh lệnh, không được động thủ với Tiêu Lãng tại Nhàn Đế Thành. Triệu tập nhân thủ chú ý chặt hành tung của Tiêu Lãng. Một khi hắn ra khỏi Nhàn Đế Thành lập tức truyền tin. Thiên đế Tinh Thần sẽ lập tức vận dụng đại thần thông, bắt Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không biết, giờ phút này mình đang nằm ở trong nguy hiểm cực lớn. Hơn nữa cho dù hắn biết cũng sẽ không sợ. Bởi vì người hầu nói cho hắn biết, giờ phút này Đông Phương Hồng Đậu và Mộc Tiểu Đao Mộc Tiểu Yêu đang ở trong Nhàn Đế Thành.
- Phong Tuyết Các?
Sau khi hỏi rõ ràng nơi ở của Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Lãng không kiềm chế nổi kích động trong lòng, thân thể bắn ra ngoài. Hắn dựa theo phương hướng người hầu chỉ dẫn, chạy về phía Phong Tuyết Các.
- Hồng Đậu, chờ ta! Ta tới cứu nàng!
Tốc độ của Tiêu Lãng cực kỳ nhanh. Nhưng bởi vì kích động, bước chân của hắn có chút run rẩy. Nhàn Đế Thành không thể động võ, nhưng gia tộc Hắc Lân có thể có bao nhiêu người? Hắn có niềm tin cực lớn, dựa vào Thảo Đằng, trong nháy mắt hắn có thể giết tất cả người của gia tộc Hắc Lân, sau đó lập tức mang theo Đông Phương Hồng Đậu bay vượt qua hư không rời đi.
Thực lực của Nhàn Đế cường đại, nhưng có người động thủ, hắn có thân phận như vậy, không thể nào lập tức ra tay? Chỉ cần Nhàn Đế không động thủ, không có thánh uy Thiên Đế, ai có thể ngăn cản hắn bay vượt qua hư không?