Yêu Giả Vi Vương

Chương 586: Trả nhân tình

- Gia gia, khẩn trương cứu đại ca ca. Nếu như đại ca ca chết, Ấu Trĩ cũng không muốn sống nữa!

- Lão gia, còn không ra tay? Thiên Đế Lạc Diệp ngươi dám đả thương ca ca ta, Mộc Tiểu Đao ta xin thề cuối cùng sẽ có một ngày san bằng Lạc Diệp Phủ của ngươi!

Âu Dương Ấu Trĩ cấp bách lên tiếng. Tiểu Đao cũng gầm thét vang dội. Lão già điên Âu Dương Gia và Mộc Sơn Quỷ liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng Âu Dương Thúy Thúy hạ lệnh:

- Tất cả người nghe lệnh, bay vượt qua hư không đi tới Lạc Diệp Phủ, toàn lực tấn công Lạc Diệp Phủ!

- Người của Thần Khải phủ nghe lệnh, truyền tống đi Lạc Diệp Phủ, san bằng Lạc Diệp Phủ thành bình địa cho lão phu!

Mộc Sơn Quỷ hét lên giận dữ. Người của Âu Dương gia thi nhau xé rách không gian, chuẩn bị bay vượt qua hư không.

Người của Thần Khải phủ cũng chạy như điên về phía nam. Mộc Sơn Quỷ và lão già điên cũng không nói đùa, Lạc Diệp Tùng dám cướp Tiêu Lãng, bọn họ dám diệt Lạc Diệp Phủ.

- Tộc nhân Tu La điện nghe lệnh, tất cả đi Lạc Diệp Phủ!

Điện chủ Tinh Thần cũng quát lớn. Người của Ma gia cũng động. Nhàn Đế và Lãnh Đế đã bay về phía nam trước tiên. Mà phía xa, thân ảnh Thiên Đế Lạc Diệp không hề dừng lại, bước chân cực kỳ kiên quyết.

Vì bảo tàng của Kiếm Ảnh Đại Đế, vì một bước cuối cùng, vì đi tới con đường của đại đế, bởi vì Tiêu Lãng, Thiên Châu vốn là sóng ngầm mãnh liệt, mơ hồ có xu thế đại chiến bạo phát.

Ba mươi năm trước, Thiên Châu từng nổ ra một trận đại chiến siêu cấp. Tất cả mười đại gia tộc đều tham chiến. Lúc đó đại gia tộc siêu cấp xếp hàng thứ hai giao chiến với đệ nhất gia tộc phía bắc Thiên Châu, Minh gia. Kết cục chính là Minh gia biến thành tro bụi, Minh Đế vốn đứng thứ hai bỏ mình. Tất cả Thiên Đế và cường giả tất cả phủ vực phía bắc Thiên Châu gần như đã chết hết. Khi đó gia tộc Thần Khải mới xếp hàng thứ hai. Sau đó Lãnh Đế đột phá, lại tập hợp đủ thập đại gia tộc.

Lần này một mình Lạc Diệp Tùng muốn nuốt trọn bảo tang. Bởi vì mối quan hệ giữa Tiêu Lãng và Âu Dương Ấu Trĩ, Tiểu Đao, lập tức thúc đẩy Âu Dương gia và Thần Khải gia liên hợp. Nếu như Thiên Đế Lạc Diệp tiếp tục khăng khăng cố chấp, chắc hẳn toàn bộ phủ vực phía đông nam sẽ trở thành bình định. Võ giả tử thương sợ rằng phải tính đến ngàn vạn.

Vù!

Vào thời khắc này, phía trên bầu trời đột ngột phát ra một tiếng rít chói tai. Âm thanh hết sức vang dội. Võ giả trong mấy vạn thành trì xung quanh đều có thể nghe thấy. Vô số người sợ đến mức thân thể không ngừng run rẩy, mắt mở trừng trừng nhìn vào trong không trung. Bọn họ còn tưởng rằng Thiên Ma ở ngoại vực đến tiến công.

Người ở gần Hắc Lân Thành cũng khiếp sợ. Ngay cả người của Âu Dương gia cũng ngừng bay vượt qua hư không. Từ phía xa chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Thiên Đế Lạc Diệp cũng ngừng lại.

Đúng vào lúc này thân thể mọi người đều giống như bị định, tất cả ánh mắt không tự chủ được nhìn lên bầu trời.

Trên không trung Thiên Châu, bất kỳ người nào cũng không thể bay. Cho dù là Thiên Đế Chí Tôn cũng không dám bay cao hơn mười ngàn dặm trên không. Mà giờ phút này, tiếng rít chói tai kia lại từ trên bầu trời phát ra?

Trên mặt Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Tùng và một đám cường giả Thiên Đế Chí Tôn đều lộ vẻ ngưng trọng. Nhiều võ giả lại hoang mang không hiểu. Vật gì lại có thể từ trên cao vạn dặm phát ra âm thanh kinh khủng như vậy? Chỉ dựa vào âm thanh lại có thể khiến mọi người lạnh tim vỡ mật. Lẽ nào thật sự chính là Thiên Ma ngoại vực trong truyền thuyết?

Vèo!

Một điểm đen từ trên bầu trời nhanh chóng bay xuống. Tốc độ còn nhanh hơn cả Thiên Đế Chí Tôn. Vẻ ngưng trọng trên mặt đám người lão già điên Mộc Sơn Quỷ càng lúc càng nồng. Mà võ giả Nhân Hoàng còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẻ hoang mang trên mặt lại càng nhiều hơn.

- Ừm? Lại là một cây cờ màu đen sao? Phía trên bầu trời tại sao lại rơi xuống một cây cờ vậy? Hơn nữa khí tức của cái cờ này thật cường đại, tuyệt đối không thể yếu hơn so thần binh chí tôn!

Tâm thần Tiêu Lãng cũng không tự chủ được bị cây cờ đen khi thu hút. Giờ phút này Lạc Diệp Tùng ngược lại không tiếp tục nắm lấy cổ của hắn nữa, chỉ nắm lấy vai của hắn. Hắn vẫn ôm chặt lấy Đông Phương Hồng Đậu vào trong ngực. Hồng Đậu lại đang mê man chưa tỉnh.

- Thiên Đế Lạc Diệp không trốn nữa? Cây cờ đen này là của ai? Chữ Mê?

Tiêu Lãng nhìn thấy trên người Lạc Diệp Tùng lại ngừng vận dụng thiên lực, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc cờ kia. Trong mắt Lạc Diệp Tùng lộ vẻ cung kính. Mà trên chiếc cờ kia lại có một chữ Mê cực lớn. Điều này khiến Tiêu Lãng càng cảm thấy kinh ngạc nghi ngờ hơn.

Chủ nhân chiếc cờ này là ai? Lẽ nào thực lực của hắn còn mạnh hơn nhiều so với Thiên Đế Lạc Diệp? Khiến Thiên Đế Lạc Diệp không dám tiếp tục chạy trốn?

Vù!

Chiếc lá cờ màu đen nhanh chóng bay xuống, cắm vào mặt đất. Chiếc cờ rất lớn. Cột cờ đã dài khoảng mấy chục mét. Lá cờ càng dài mấy chục mét, rộng mười mấy mét. Phía trên có một chữ Mê rất lớn, giống như quỷ mị mê hoặc hồn phách còn người. Cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn vào, linh hồn sẽ bị hút vào bên trong.

Vèo!

Thân thể lão già điên bắn mạnh xuống, bí mật truyền âm cho tất cả người của Âu Dương gia bay xuống. Hắn trầm mặc đứng thẳng. Lãnh Đế và Nhàn Đế cũng bay xuống. Chiếc chiến xa với những con Thiên Mã tuyệt đẹp kéo của điện chủ Tinh Thần chậm rãi hạ xuống đất. Tất cả mọi người cung kính đứng ở gần lá cờ, trầm mặc chờ đợi.

Tình huống gì vậy?

Tình huống quỷ dị như vậy khiến người của Hắc Lân Thành khiếp sợ. Thiên hạ này còn có cường giả có thể làm cho lão già điên cung kính như vậy sao? Chủ nhân lá cờ này là ai? Thực lực của lão già điên, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Tùng đều là tuyệt đỉnh, chỉ kém bước cuối cùng, sẽ đạt được thực lực đại đế, quét ngang thiên hạ nhất thống Thiên Châu.

Nếu người này có thực lực mạnh như vậy, vì sao không nhất thống Thiên Châu?

Vô số nghi hoặc hiện lên ở trong đầu mọi người!

Mà sau khi một thân ảnh đột ngột hiện ra ở trong không trung, trong đầu Tiêu Lãng chợt như nổ tung!

Giữa không trung. một nam tử cao lớn ngạo nghễ đứng thẳng. Nam tử này mặc giáp trắng trên người. Trên đầu không có một sợi tóc, bóng loáng!

Thiên Châu có không ít người mặc giáp trắng đầu trọc. Nhưng Tiêu Lãng lại từng có duyên gặp mặt tên đầu trọc này một lần. Quan trọng nhất là... đầu trọc này dường như còn nợ hắn một món nợ ân tình?

- Thiếu niên, Mê Thần Cung nợ ngươi một món nợ ân tình. Lúc ngươi cần trợ giúp có thể đi núi Khuynh Thành! Mê Thần Cung ở ngay trên đỉnh núi Khuynh Thành. Chúng ta có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của ngươi. Đương nhiên... ngươi chỉ có một lần cơ hội!

Bên tai dường như vẫn còn vẳng lại câu nói của nam tử đầu trọc khi còn ở bên ngoài phần mộ của Thanh Đế. Mắt Tiêu Lãng lập tức sáng lên. Lúc đó hắn còn tưởng rằng đã gặp phải một người điên. Dù sao hắn cũng chưa từng nghe nói về Mê Thần Cung. Phía trên địa đồ Thiên Châu cũng không thấy có núi Khuynh Thành.

Hiện tại những điều này đều không thành vấn đề. Trọng điểm là thực lực của nam tử này. Dường như mọi người đều hết sức sợ hãi nam tử này? Bao gồm cả lão già điên, Mộc Sơn Quỷ, Lạc Diệp Tùng!

- Tham kiến đại nhân!

Tất cả Thiên Đế Chí Tôn đồng thời cúi người. Lạc Diệp Tùng cũng thả Tiêu Lãng xuống khom mình hành lễ. Khung cảnh này càng khiến mọi người ở gần đó khiếp sợ. Tất cả thi nhau quỳ xuống hành lễ theo.

Nam tử đầu trọc mặc giáp trắng lại không nói một câu nào. Thân thể hắn cũng không nhúc nhích, dáng vẻ bá đạo kiêu căng đến cực điểm.

Sau khi mọi người hành lễ xong, lão già điên và Mộc Sơn Quỷ liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới lại chắp tay nói:

- Đại nhân đột nhiên giá lâm, có phải có chuyện quan trọng hay không?

- Có chút chuyện!

Nam tử đầu trọc thản nhiên nói, sau đó ánh mắt bỗng nhiên phóng về phía nam, cuối cùng tập trung vào Tiêu Lãng. Trên khuôn mặt cao ngạo kia lại lộ ra một nụ cười, hờ hững nói:

- Tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt!

Tất cả mọi người liền xôn xao bàn tán. Mắt trâu của lão già điên gần như muốn rơi ra. Thân thể Lạc Diệp Tùng cũng chấn động. Trong mắt lộ vẻ không tin. Sau đó sắc mặt hắn nhất thời trở nên tái nhợt.

- Bái kiến đại nhân!

Tiêu Lãng không dám lười biếng, ôm Đông Phương Hồng Đậu hành lễ với người này.

- Ha ha, ta tới trả lại nhân tình của ngươi!

Nam tử đầu trọc mặc giáp trắng cười nhạt, ánh mắt đột nhiên trở nên bắt đầu hung tợn, nhìn lướt qua tất cả Thiên Đế Chí Tôn có mặt ở đó một chút, ngạo nghễ nói:

- Mê Thần Cung không có ý can thiệp vào chuyện riêng của Thiên Châu. Chỉ vì nợ tiểu hữu này một ân tình, cung chủ hạ lệnh bảo vệ tiểu hữu này mười năm. Trong vòng mười năm bất kỳ người nào dám làm tổn thương vị tiểu hữu này, chính là kẻ địch của Mê Thần Cung chúng ta!

back top