Hai năm qua, Hắc Phí sống có chút nhàm chán.
Hai năm qua, sứ giả gia tộc chỉ đến một lần, nhưng chỉ hỏi dò một chút chuyện của Tiêu Lãng và Tiểu Đao, sau đó lập tức vội vã rời đi. Hắc Lân Phủ không có mệnh lệnh nào tới, cũng không phái Vực chủ mới đến đây. Hắc Thạch đột nhiên chết. hắn không tìm được một linh thể đặc biệt nào ở đại lục Thần Hồn, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi chim không thèm ỉa này.
Hắn biết rõ rừng rậm nguyền rủa Hắc Lân Phủ đang bạo động, đối với gia tộc mà nói chính là đại nạn. Cường giả của gia tộc ứng phó bên kia còn không kịp, làm sao có thể quan tâm tới sự chết sống của hắn?
Trước đây hắn ở cùng Hắc Thạch, không hy vọng xa vời sẽ trở lại Thiên Châu, tại đại lục Thần Hồn không có huyền thạch, không có linh mạch, linh khí mỏng manh. Cảnh giới của hắn cơ bản rất khó có nâng cao. Cho nên hắn dự định chết già tại đại lục Thần Hồn. Hắn bắt đầu hưởng thụ mỹ nữ cùng với địa vị quyền thế vô thượng tại đại lục Thần Hồn.
Hắn trở thành vương giả ở đại lục Thần Hồn. Ba đại vương triều chỉ còn trên danh nghĩa. Thần Hồn Thành được hắn xây dựng cực kỳ sa hoa. Hắn thu thập vô số mỹ nữ đại lục Thần Hồn. Ví dụ như Cầm Tiên Yêu Nguyệt Kiếm Vũ Liên Tinh. Ví dụ như Đế hậu Phi Vũ của Vũ Vương Triều.
Giờ phút này hắn ngồi ở trong cung điện mới xây dựng. Hai người Yêu Nguyệt Liên Tinh đang thay nhau đấm bóp chân cho hắn. Nửa thân thể Đế hậu Phi Vũ dựa vào ở sau lưng hắn, đang bóc một linh quả, cái miệng nhỏ đút cho hắn ăn.
Trong thời gian hai năm, cũng không khiến dung nhan của Đế hậu Phi Vũ già đi. Trái lại dung nhan của nàng càng toả sáng. Hai người Yêu Nguyệt Liên Tinh cũng từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ. Trên người tràn đầy phong tình vạn chủng, thân thể đẫy đà càng câu hồn liêu nhân.
Hưởng thụ diễm phúc năm đó Tiêu Lãng chưa được hưởng thụ, trên mặt Hắc Phí hoàn toàn không có vẻ hưng phấn, trái lại vô cùng âm trầm. Gần đây hắn luôn có cảm giác bất an, dường như mơ hồ có chuyện lớn gì đó sắp phát sinh.
- Vương, đang suy nghĩ gì đấy?
Phi Vũ đi một vòng tròn, chậm rãi đi tới phía trước Hắc Phí, cặp mông đẫy đà trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn, một tay ôm lấy cổ Hắc Phí. Trong mắt đầy vẻ khiêu khích. Cặp mông của nàng hơi lay động không ngừng mê hoặc Hắc Phí, dường như muốn được hắn ân sủng. Đối với cuộc sống bây giờ nàng xem ra rất thỏa mãn. Bởi vì nàng bây giờ hoàn toàn xứng đáng với vị trí Đế hậu đại lục Thần Hồn.
Vù!
Vào thời khắc này, quảng trường trước cung điện đột ngột phát ra một hào quang trùng thiên. Thần Hồn Các ngày xưa bị Hắc Phí sửa thành hoàng cung. Nhưng hắn vẫn không dám động vào truyền tống trận này, vẫn giữ nguyên.
Nhìn thấy truyền tống trận sáng lên, thân thể Hắc Phí đột nhiên bắt đầu rung động. Trong mắt phát ra tinh quang sáng rực, trực tiếp hất Phi Vũ ra, nhanh chân đi ra ngoài. Đồng thời tiếng hắn quát lớn vang lên ở trong Thần Hồn Thành:
- Tất cả võ giả Chúng Sinh bát trọng trở lên, lập tức lăn lại đây, nghênh đón thượng sứ!
Hắc Phí quát lớn một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang nổ inh tai vô số võ giả trong Thần Hồn Thành. Nhất thời mấy chục đạo thân ảnh từ vô số sân viện bắn mạnh đi ra. Tất cả mọi người kinh hoàng bay về phía quảng trường trước hoàng cung.
Gần đây tính khí Hắc Phí càng ngày càng kém. Trước đây không lâu một tên Chiến Đế của Huyết Vương Triều đã bị hắn xé xác. Võ giả trong thành làm sao dám lười biếng?
Đại lục Thần Hồn cũng không phải có quá nhiều cường giả Chiến Đế. Nhưng giờ phút này trong Thần Hồn Thành lại có mấy chục thân ảnh bay lên. Tất cả bay đến trên quảng trường quỳ một gối xuống vô cùng cung kính. Trong mấy chục người kia, lại tập hợp đủ tất cả cường giả của ba đại vương triều. Đám người Vũ Phi Tiên, Ẩn đế Đông Phương Bạch Tiêu Bất Hoặc bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó.
Mấy người Đế hậu Phi Vũ và Yêu Nguyệt Liên Tinh cũng không dám lười biếng, lập tức cung kính đi ra. Bao gồm hộ vệ thị nữ bên trong hoàng cung tổng cộng mấy trăm người đều quỳ một gối chờ đợi ở trước truyền tống trận, nghênh đón thượng sứ vừa tới.
Trong mắt Hắc Phí phát ra tinh quang sáng rực. Lần trước sứ giả gia tộc Hắc Lân đến, hắn không nắm chắc cơ hội trở lại Thiên Châu. Lần này nhất định cần phải nắm chắc. Hắn hoàn toàn không có chút lưu luyến nào đối với đại lục Thần Hồn. Nếu còn tiếp tục ở lại đây, hắn sẽ chết.
- Thượng sứ lại giá lâm?
Hai người Ẩn đế và Vũ Phi Tiên liếc mắt nhìn nhau. Mấy người Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Bất Hoặc cũng liếc mắt nhìn nhau. Tất cả trở nên khẩn trương. Võ giả Thiên Châu đối với bọn họ mà nói đều là nhân vật lớn cao cao tại thượng. Một hầu hạ không tốt không chừng sẽ bị diệt tộc.
Vù!
Truyền tống trận vẫn không ngừng chớp hiện. Thiên Châu cách nơi này rất xa. Mỗi lần đều phải truyền tống gần nửa canh giờ.
Sau một lúc lâu, mọi người lo lắng chờ đợi, hào quang truyền tống trận rốt cuộc chậm rãi yếu đi. Ba thân ảnh hiện lên ở trong truyền tống trận.
- Hắc Phí, tham kiến đại nhân, cung nghênh thượng sứ!
Hắc Phí lập tức không dám nhìn thêm, quỳ một gối xuống cúi đầu hô lớn. Trên quảng trường, mọi người cũng không dám nhìn thêm, tất cả cúi người cung kính nói:
- Cung nghênh thượng sứ!
Trong truyền tống trận hoàn toàn yên tĩnh. Không có người nào nói chuyện. Yên tĩnh một cách đáng sợ. Đám người Hắc Phí càng không dám ngẩng đầu lên, thần sắc cũng càng cung kính hơn.
- Gia gia!
Một giọng nói có phần nức nở vang lên, khiến thân thể mọi người trong sân chấn động. Đặc biệt là Đông Phương Bạch, thoáng một cái thân thể hắn thiếu chút nữa thì té lăn trên đất.
Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trong truyền tống trận. Khi bọn họ nhìn thấy ba khuôn mặt tuyệt đối không thể xuất hiện, trong đầu mọi người chợt nổ vang một tiếng, hoàn toàn hỗn loạn.
Trong truyền tống trận cũng không có thượng sứ, chỉ có hai nam một nữ. Mà rất nhiều người ở đây đều vô cùng quen thuộc với ba người này. Không ngờ đó chính là... Tiêu Lãng và Tiểu Đao, cùng với Đông Phương Hồng Đậu.
Mà khí tức trên người ba người còn cường đại hơn. Ngay cả Ẩn đế và Vũ Phi Tiên cũng cảm thấy run rẩy.
Đế hậu Phi Vũ, Yêu Nguyệt Liên Tinh mờ mịt dụi mắt, lại mở mắt. Nhưng khuôn mặt phía vẫn vô cùng quen thuộc. Khuôn mặt kia bình thường nhưng lại yêu khí lẫm liệt.
- A!
Ba người kinh ngạc kêu lên, sau đó bỗng nhiên đồng thời che miệng mình, không dám thở mạnh. Chỉ có điều hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, trước ngực tạo ra sóng lớn mãnh liệt, sắc đẹp vô biên.
Ẩn đế và Vũ Phi Tiên lại liếc mắt nhìn nhau. Môi Ẩn đế run rẩy mấy lần, cuối cùng vẫn lắp bắp kêu lên một cái tên:
- Tiêu... Tiêu Lãng?
- Tiêu Lãng? Tiểu Đao? Hồng Đậu?
Tiêu Bất Hoặc và Nghịch Thủy Lưu cũng bị doạ. Đặc biệt là Tiêu Bất Hoặc. Giờ phút này tất cả người vẫn quỳ một gối. Tiêu Bất Hoặc tuổi rất lớn, nhưng thực lực lại tiến thêm một bước đạt được Chiến Đế. Chỉ có điều giờ phút này hắn cảm giác toàn thân mềm oặt, tê dại muốn ngã xuống đất.
Nếu như nói giờ phút này người chấn động nhất phải kể tới Hắc Phí. Đồng thời trong đầu Hắc Phí cũng dâng lên một sự tuyệt vọng. Truyền tống trận chỉ có thể truyền tống từ Hắc Lân Thành. Tiêu Lãng và gia tộc Hắc Lân là ân oán không chết không thôi. Hắn có thể từ Hắc Lân Thành truyền tống đến, đồng thời thực lực cường đại đến mức khiến hắn không thể có một chút ý chí chiến đấu nào. Không cần phải nói... Gia tộc Hắc Lân đã xong rồi!
- Gia gia!
Đông Phương Hồng Đậu cũng không nhịn được nữa, chạy vài bước xông qua, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, ôm lấy Đông Phương Bạch lớn tiếng khóc.
- Hồng Đậu, là Tiểu Hồng Đậu nhà ta? Gia gia không có nằm mơ chứ? Ông trời ngài lại ưu ái ta như vậy, trả lại Tiểu Hồng Đậu cho ta rồi!
Đông Phương Bạch lão lệ tuôn rơi. Một tay không ngừng lau nước mắt, dường như muốn nhìn rõ hơn, nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. Cuối cùng hắn nghẹn ngào nói không ra lời, ôm Hồng Đậu mặc cho nước mắt trút xuống.
Ánh mắt Tiêu Lãng lại bình tĩnh ôn nhu. Hắn hít một hơi thật sâu nở nụ cười. Cảm giác về nhà thật tốt. Đại lục Thần Hồn này tuy rằng linh khí mỏng manh, nhưng hắn vẫn rất thích khí tức nơi này hơn. Nhìn xung quanh một vòng, hắn rốt cuộc thản nhiên mở miệng:
- Tất cả đứng lên đi! Chư vị... Đã lâu không gặp!
Hai năm qua, sứ giả gia tộc chỉ đến một lần, nhưng chỉ hỏi dò một chút chuyện của Tiêu Lãng và Tiểu Đao, sau đó lập tức vội vã rời đi. Hắc Lân Phủ không có mệnh lệnh nào tới, cũng không phái Vực chủ mới đến đây. Hắc Thạch đột nhiên chết. hắn không tìm được một linh thể đặc biệt nào ở đại lục Thần Hồn, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi chim không thèm ỉa này.
Hắn biết rõ rừng rậm nguyền rủa Hắc Lân Phủ đang bạo động, đối với gia tộc mà nói chính là đại nạn. Cường giả của gia tộc ứng phó bên kia còn không kịp, làm sao có thể quan tâm tới sự chết sống của hắn?
Trước đây hắn ở cùng Hắc Thạch, không hy vọng xa vời sẽ trở lại Thiên Châu, tại đại lục Thần Hồn không có huyền thạch, không có linh mạch, linh khí mỏng manh. Cảnh giới của hắn cơ bản rất khó có nâng cao. Cho nên hắn dự định chết già tại đại lục Thần Hồn. Hắn bắt đầu hưởng thụ mỹ nữ cùng với địa vị quyền thế vô thượng tại đại lục Thần Hồn.
Hắn trở thành vương giả ở đại lục Thần Hồn. Ba đại vương triều chỉ còn trên danh nghĩa. Thần Hồn Thành được hắn xây dựng cực kỳ sa hoa. Hắn thu thập vô số mỹ nữ đại lục Thần Hồn. Ví dụ như Cầm Tiên Yêu Nguyệt Kiếm Vũ Liên Tinh. Ví dụ như Đế hậu Phi Vũ của Vũ Vương Triều.
Giờ phút này hắn ngồi ở trong cung điện mới xây dựng. Hai người Yêu Nguyệt Liên Tinh đang thay nhau đấm bóp chân cho hắn. Nửa thân thể Đế hậu Phi Vũ dựa vào ở sau lưng hắn, đang bóc một linh quả, cái miệng nhỏ đút cho hắn ăn.
Trong thời gian hai năm, cũng không khiến dung nhan của Đế hậu Phi Vũ già đi. Trái lại dung nhan của nàng càng toả sáng. Hai người Yêu Nguyệt Liên Tinh cũng từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ. Trên người tràn đầy phong tình vạn chủng, thân thể đẫy đà càng câu hồn liêu nhân.
Hưởng thụ diễm phúc năm đó Tiêu Lãng chưa được hưởng thụ, trên mặt Hắc Phí hoàn toàn không có vẻ hưng phấn, trái lại vô cùng âm trầm. Gần đây hắn luôn có cảm giác bất an, dường như mơ hồ có chuyện lớn gì đó sắp phát sinh.
- Vương, đang suy nghĩ gì đấy?
Phi Vũ đi một vòng tròn, chậm rãi đi tới phía trước Hắc Phí, cặp mông đẫy đà trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn, một tay ôm lấy cổ Hắc Phí. Trong mắt đầy vẻ khiêu khích. Cặp mông của nàng hơi lay động không ngừng mê hoặc Hắc Phí, dường như muốn được hắn ân sủng. Đối với cuộc sống bây giờ nàng xem ra rất thỏa mãn. Bởi vì nàng bây giờ hoàn toàn xứng đáng với vị trí Đế hậu đại lục Thần Hồn.
Vù!
Vào thời khắc này, quảng trường trước cung điện đột ngột phát ra một hào quang trùng thiên. Thần Hồn Các ngày xưa bị Hắc Phí sửa thành hoàng cung. Nhưng hắn vẫn không dám động vào truyền tống trận này, vẫn giữ nguyên.
Nhìn thấy truyền tống trận sáng lên, thân thể Hắc Phí đột nhiên bắt đầu rung động. Trong mắt phát ra tinh quang sáng rực, trực tiếp hất Phi Vũ ra, nhanh chân đi ra ngoài. Đồng thời tiếng hắn quát lớn vang lên ở trong Thần Hồn Thành:
- Tất cả võ giả Chúng Sinh bát trọng trở lên, lập tức lăn lại đây, nghênh đón thượng sứ!
Hắc Phí quát lớn một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang nổ inh tai vô số võ giả trong Thần Hồn Thành. Nhất thời mấy chục đạo thân ảnh từ vô số sân viện bắn mạnh đi ra. Tất cả mọi người kinh hoàng bay về phía quảng trường trước hoàng cung.
Gần đây tính khí Hắc Phí càng ngày càng kém. Trước đây không lâu một tên Chiến Đế của Huyết Vương Triều đã bị hắn xé xác. Võ giả trong thành làm sao dám lười biếng?
Đại lục Thần Hồn cũng không phải có quá nhiều cường giả Chiến Đế. Nhưng giờ phút này trong Thần Hồn Thành lại có mấy chục thân ảnh bay lên. Tất cả bay đến trên quảng trường quỳ một gối xuống vô cùng cung kính. Trong mấy chục người kia, lại tập hợp đủ tất cả cường giả của ba đại vương triều. Đám người Vũ Phi Tiên, Ẩn đế Đông Phương Bạch Tiêu Bất Hoặc bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó.
Mấy người Đế hậu Phi Vũ và Yêu Nguyệt Liên Tinh cũng không dám lười biếng, lập tức cung kính đi ra. Bao gồm hộ vệ thị nữ bên trong hoàng cung tổng cộng mấy trăm người đều quỳ một gối chờ đợi ở trước truyền tống trận, nghênh đón thượng sứ vừa tới.
Trong mắt Hắc Phí phát ra tinh quang sáng rực. Lần trước sứ giả gia tộc Hắc Lân đến, hắn không nắm chắc cơ hội trở lại Thiên Châu. Lần này nhất định cần phải nắm chắc. Hắn hoàn toàn không có chút lưu luyến nào đối với đại lục Thần Hồn. Nếu còn tiếp tục ở lại đây, hắn sẽ chết.
- Thượng sứ lại giá lâm?
Hai người Ẩn đế và Vũ Phi Tiên liếc mắt nhìn nhau. Mấy người Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Bất Hoặc cũng liếc mắt nhìn nhau. Tất cả trở nên khẩn trương. Võ giả Thiên Châu đối với bọn họ mà nói đều là nhân vật lớn cao cao tại thượng. Một hầu hạ không tốt không chừng sẽ bị diệt tộc.
Vù!
Truyền tống trận vẫn không ngừng chớp hiện. Thiên Châu cách nơi này rất xa. Mỗi lần đều phải truyền tống gần nửa canh giờ.
Sau một lúc lâu, mọi người lo lắng chờ đợi, hào quang truyền tống trận rốt cuộc chậm rãi yếu đi. Ba thân ảnh hiện lên ở trong truyền tống trận.
- Hắc Phí, tham kiến đại nhân, cung nghênh thượng sứ!
Hắc Phí lập tức không dám nhìn thêm, quỳ một gối xuống cúi đầu hô lớn. Trên quảng trường, mọi người cũng không dám nhìn thêm, tất cả cúi người cung kính nói:
- Cung nghênh thượng sứ!
Trong truyền tống trận hoàn toàn yên tĩnh. Không có người nào nói chuyện. Yên tĩnh một cách đáng sợ. Đám người Hắc Phí càng không dám ngẩng đầu lên, thần sắc cũng càng cung kính hơn.
- Gia gia!
Một giọng nói có phần nức nở vang lên, khiến thân thể mọi người trong sân chấn động. Đặc biệt là Đông Phương Bạch, thoáng một cái thân thể hắn thiếu chút nữa thì té lăn trên đất.
Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trong truyền tống trận. Khi bọn họ nhìn thấy ba khuôn mặt tuyệt đối không thể xuất hiện, trong đầu mọi người chợt nổ vang một tiếng, hoàn toàn hỗn loạn.
Trong truyền tống trận cũng không có thượng sứ, chỉ có hai nam một nữ. Mà rất nhiều người ở đây đều vô cùng quen thuộc với ba người này. Không ngờ đó chính là... Tiêu Lãng và Tiểu Đao, cùng với Đông Phương Hồng Đậu.
Mà khí tức trên người ba người còn cường đại hơn. Ngay cả Ẩn đế và Vũ Phi Tiên cũng cảm thấy run rẩy.
Đế hậu Phi Vũ, Yêu Nguyệt Liên Tinh mờ mịt dụi mắt, lại mở mắt. Nhưng khuôn mặt phía vẫn vô cùng quen thuộc. Khuôn mặt kia bình thường nhưng lại yêu khí lẫm liệt.
- A!
Ba người kinh ngạc kêu lên, sau đó bỗng nhiên đồng thời che miệng mình, không dám thở mạnh. Chỉ có điều hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, trước ngực tạo ra sóng lớn mãnh liệt, sắc đẹp vô biên.
Ẩn đế và Vũ Phi Tiên lại liếc mắt nhìn nhau. Môi Ẩn đế run rẩy mấy lần, cuối cùng vẫn lắp bắp kêu lên một cái tên:
- Tiêu... Tiêu Lãng?
- Tiêu Lãng? Tiểu Đao? Hồng Đậu?
Tiêu Bất Hoặc và Nghịch Thủy Lưu cũng bị doạ. Đặc biệt là Tiêu Bất Hoặc. Giờ phút này tất cả người vẫn quỳ một gối. Tiêu Bất Hoặc tuổi rất lớn, nhưng thực lực lại tiến thêm một bước đạt được Chiến Đế. Chỉ có điều giờ phút này hắn cảm giác toàn thân mềm oặt, tê dại muốn ngã xuống đất.
Nếu như nói giờ phút này người chấn động nhất phải kể tới Hắc Phí. Đồng thời trong đầu Hắc Phí cũng dâng lên một sự tuyệt vọng. Truyền tống trận chỉ có thể truyền tống từ Hắc Lân Thành. Tiêu Lãng và gia tộc Hắc Lân là ân oán không chết không thôi. Hắn có thể từ Hắc Lân Thành truyền tống đến, đồng thời thực lực cường đại đến mức khiến hắn không thể có một chút ý chí chiến đấu nào. Không cần phải nói... Gia tộc Hắc Lân đã xong rồi!
- Gia gia!
Đông Phương Hồng Đậu cũng không nhịn được nữa, chạy vài bước xông qua, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, ôm lấy Đông Phương Bạch lớn tiếng khóc.
- Hồng Đậu, là Tiểu Hồng Đậu nhà ta? Gia gia không có nằm mơ chứ? Ông trời ngài lại ưu ái ta như vậy, trả lại Tiểu Hồng Đậu cho ta rồi!
Đông Phương Bạch lão lệ tuôn rơi. Một tay không ngừng lau nước mắt, dường như muốn nhìn rõ hơn, nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. Cuối cùng hắn nghẹn ngào nói không ra lời, ôm Hồng Đậu mặc cho nước mắt trút xuống.
Ánh mắt Tiêu Lãng lại bình tĩnh ôn nhu. Hắn hít một hơi thật sâu nở nụ cười. Cảm giác về nhà thật tốt. Đại lục Thần Hồn này tuy rằng linh khí mỏng manh, nhưng hắn vẫn rất thích khí tức nơi này hơn. Nhìn xung quanh một vòng, hắn rốt cuộc thản nhiên mở miệng:
- Tất cả đứng lên đi! Chư vị... Đã lâu không gặp!