Tiêu Lãng quả nhiên gặp bi kịch!
Nếu như hắn lấy Vô Tình Kiếm ra công kích trước, hắn còn có thời gian trốn thoát. Chỉ có điều giờ phút này hắn tránh Vô Tình Kiếm như tránh rắn rết. Trong khoảnh khắc đó hắn do dự. Giao đấu với Thiên Đế còn do dự thì chẳng khác nào đã xong đời. Thân thể của hắn theo gió lốc xoay tròn mãnh liệt. Bản thân cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng. Chờ tới khi âm thanh quỷ dị trong gió lốc, phía xa đã thấy có một cường giả đang đến, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Dường như hắn đang nghi hoặc Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy, làm sao giết chết được Sơn Tiêu và mười cường giả Nhân Hoàng? Phải biết rằng trong mười người kia có một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong nắm giữ thiên đạo gió lốc.
Gió lốc trong biển Băng Tuyết là thông thường nhất. Cường giả Bắc Minh tất nhiên có rất nhiều người cảm ngộ thiên đạo gió lốc. Lúc đó Tiêu Lãng dùng Vô Tình Kiếm giết chết cường giả Nhân Hoàng, cũng không có người ở đấy. Sau đó, Sơn Tiêu thoát được, kêu cứu, mới có người xuất hiện. Mà Ma Cao lại che giấu rất nhiều tư liệu về Tiêu Lãng, cho nên giờ phút này tên Thiên Đế này mới có thể hoang mang như vậy.
Cho dù hoang mang, trên người cường giả Thiên Đế này cũng không hề dừng lại. Hắn trực tiếp bay vào bên trong gió lốc, một tay dễ dàng nắm lấy cổ Tiêu Lãng, giống như nắm lấy một con vịt từ trong gió lốc bay ra ngoài. Sau đó trận gió lốc kinh khủng kia đột ngột tiêu tan trong không trung.
- Tham kiến Thiên đế Nô Lý!
Lúc này võ giả cấp thấp xung quanh mới có phản ứng. Tất cả nằm sấp trên mặt đất hành lễ, ngước đôi mắt đầy vẻ sùng bái nhìn võ giả kia. Ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Lãng lại lộ ra nụ cười lạnh lùng trào phúng, ý tứ rất rõ ràng: không phải ngươi rất trâu bò sao? Khi ở trong tay Thiên Đế chúng ta, chẳng khác nào một con giun dế hoàn toàn không có sức chống cự. Chỉ có chút tài nghệ như vậy còn muốn san bằng Bắc Minh sao?
Tiêu Lãng vẫn đang hôn mê, không nhìn thấy ánh mắt mọi người. Chỉ một lát sau hắn tỉnh lại, cảm giác cổ mình bị một bàn tay lớn giống như gọng kìm nắm chặt, hắn khẽ thở dài. Vừa nãy nếu như mình sử dụng Vô Tình Kiếm, hẳn là có cơ hội trốn thoát. Nhưng đáng tiếc hắn lại do dự. Hiện tại dường như tất cả... đều đã muộn?
- Thở dài? Hừ! Không phải vừa nãy rất ngông cuồng sao? Không phải muốn diệt sạch Bắc Minh chúng ta sao?
Thiên đế Nô Lý còn đang hoang mang không biết công tử Sơn Tiêu và mười Nhân Hoàng chết như thế nào, giờ phút này tự động nói vài câu, thuận tiện đả kích Tiêu Lãng một chút.
Mắt Tiêu Lãng xoay chuyển một cái, ánh mắt ngạo nghễ không sợ đối đầu nhìn Thiên đế Nô Lý, cười lạnh nói:
- Muốn giết thì giết, nói nhảm làm gì? Vừa nãy gia không cẩn thận, bị ngươi áp chế! Bằng không mười ngươi, gia cũng có thể giết chết!
- Ha ha ha!
Thiên đế Nô Lý giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế gian. Hắn cười dài một hồi, trào phúng nhìn Tiêu Lãng, châm chọc nói:
- Vịt chết còn mạnh miệng? Nếu không bản thiên đế thả ngươi ra, chúng ta lại đánh? Cho ngươi tâm phục khẩu phục?
Tiêu Lãng không cam lòng yếu thế phản bác nói:
- Ngươi dám không? Ngươi có gan, chúng ta đánh lại! Xem gia hành hạ ngươi đến chết thế nào!
Thiên đế Nô Lý lại cười to, nói tiếp:
- Ta có gì mà không dám? Ngươi chỉ là rác rưởi Thiên Châu, cho dù thả ngươi ra mười lần, ta vẫn có thể hành hạ ngươi đến chết mười lần!
Tiêu Lãng tức giận mắng lên:
- Vậy ngươi còn đợi gì nữa? Thả ta ra, xem ta làm sao giết ngươi!
- Thả thì thả!
- Ngươi thả đi. Làm sao không thả?
- Ta liền thả, như thế nào?
- Ngươi thả đi, không thả là đồ rác rưởi!
- Được, ta thả!
Đám võ giả cấp thấp kia trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tiêu Lãng và Thiên đế Nô Lý giống như hai tiểu hài tử, đối chọi gay gắt đấu võ mồm. Hai người nói chuyện rất nghiêm túc. Thời điểm mọi người thật sự cho rằng Thiên đế Nô Lý muốn thả Tiêu Lãng ra đánh lại một lần nữa, Thiên đế Nô Lý... Thật sự thả Tiêu Lãng ra. Chỉ có điều tay còn lại đánh một quyền vào ngực Tiêu Lãng, khiến tất cả xương ngực của hắn bị vỡ nát. Hắn bị đánh bay ra ngoài mấy ngàn mét.
Đồng thời trong tay Thiên Đế có thiên lực vờn quanh. Một đại chưởng ấn lại hiện ra, đánh một chưởng khiến Tiêu Lãng đang bay ngược trong không trung, bị đập vào trong lòng đất, khiến xương cốt toàn thân hắn đều vỡ nát.
- Người đâu, lôi hắn tới cho ta!
Khóe miệng Thiên đế Nô Lý lộ vẻ trào phúng, lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Thả ngươi? Ngươi xem bản thiên đế là người ngu sao? Ngươi biết bay vượt qua hư không, cho rằng ta không biết sao? Chết đến nơi rồi còn muốn chơi trò khôn vặt?
Tiêu Lãng bị một võ giả Nhân Hoàng lôi ra, xương cốt toàn thân bị chấn động vỡ nát. Cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không có cách nào nữa!
Khóe miệng hắn rỉ ra máu tươi, trong mắt lại cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiên đế Nô Lý giận dữ cười nói:
- Ngươi có gan thì giết ta đi. Xem tới lúc đó Thần Cung các ngươi có thể giết toàn tộc ngươi hay không?
- Thần Cung?
Thân thể Thiên đế Nô Lý chấn động. Đám võ giả cũng nhíu mày. Thần Cung ở Bắc Minh chính là tồn tại giống như thần tiên! Tiêu Lãng lại có quan hệ với Thần Cung?
Sắc mặt Thiên đế Nô Lý ngưng trọng, mắt lóe lên mấy lần. Sau đó hắn lập tức cười lạnh:
- Lại còn giả vờ? Ngươi thật sự coi bản thiên đế là đứa trẻ ba tuổi sao? Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?
Tiêu Lãng hờ hững nói:
- Ngươi giết đi. Đặc sứ Thần Cung nói muốn toàn lực bảo vệ tính mạng của ta mười năm. Không tin ngươi có thể truyền tin hỏi người của Thần Cung một chút! Nơi này cách Thần Cung không xa chứ? Nếu không ngươi dẫn ta lên núi Khuynh Thành? Nếu như ta có nửa lời nói dối, ngươi có thể đánh chết ta tại chỗ! Ha ha ha... Chỉ sợ ngươi không có lá gan này!
Tiêu Lãng nói rất trôi chảy. Thiên đế Nô Lý do dự. Thật ra Tiêu Lãng đã là cá nằm trên đĩa không chạy được. Chuyện liên quan đến Thần Cung hắn không dám khinh thường. Hắn lập tức lấy ngọc phù truyền tin ra truyền tin.
Bắc Minh bọn họ có hơn hai mươi Thiên Đế. Tuy rằng bọn họ không thể trực tiếp truyền tin cho đặc sứ và cung chủ Thần Cung, nhưng dưới núi Khuynh Thành có một thủ sơn nô có quan hệ không tệ với bọn họ. Hắn truyền tin cho thủ sơn nô, có thể nhờ hắn đi hỏi dò đặc sức Thần Cung. Như vậy có thể phán đoán được lời Tiêu Lãng nói là thật hay là giả.
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Nếu truyền tin cho Mê Thần Cung, người của Mê Thần Cung biết không thể nào không để ý chứ? Chỉ có điều hắn vẫn âm thầm khống chế phân thân Thảo Đằng từ trong người đi ra, lén lút ẩn nấp ở bên trong thân thể trị liệu.
Ngọc phù truyền tin của Thiên đế Nô Lý rất nhanh liền sáng lên. Hắn lấy ra vừa xem, trên người nhất thời phát ra sát ý cuồng bạo. Hắn cười lạnh nói:
- Hắn hết lần này tới lần khác trêu đùa bản thiên đế? Đặc sứ Thần Cung căn bản không truyền xuống bất kỳ tin tức gì. Tiểu tử ngươi dám không tôn trọng Thần Cung, chết không hết tội! Giết tên rác rưởi Thiên Châu này!
Thủ sơn nô Thần Cung truyền tin lại đây, hắn truyền tin hỏi dò đặc sứ Thần Cung, bên kia căn bản không đáp lại. Thủ sơn nô còn trách mắng Thiên đế Nô Lý. Điều này khiến Thiên đế Nô Lý rất tức giận. Hắn cũng còn không cố kỵ nữa.
Tiêu Lãng cũng ngẩn người ra!
Mê Thần Cung lại không quan tâm? Lẽ nào Thần Cung không phải là Mê Thần Cung? Chỉ có điều lần này phản ứng của Tiêu Lãng rất nhanh! Thân thể hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đủ để hắn hành động!
- Chết!
Cường giả Nhân Hoàng kia nhận được mệnh lệnh, trong mắt lóe lên hung quang. Một tay đánh về phía đầu Tiêu Lãng. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ngực mình cảm thấy đau đớn. Một cánh tay với vảy màu vàng sậm che kín đột ngột vồ vào ngực hắn, dễ dàng phá tan vòng bảo hộ hồn lực của hắn, lấy được trái tim hắn, sau đó bóp nát giống như bóp vỡ quả trứng...
- Muốn chết!
Thiên đế Nô Lý nổi giận. Tiêu Lãng lại phục hồi nhanh như vậy sao? Thậm chí còn giết người ngay ở trước mắt hắn?
Lập tức thân thể hắn điên cuồng lao đi. Thiên lực vờn quanh trên tay, mang theo sát khí cuồng bạo. Lần này hắn thật sự nổi giận. Nếu không giết chết Tiêu Lãng, hắn làm sao nuốt được nỗi hận này?
Nếu như hắn lấy Vô Tình Kiếm ra công kích trước, hắn còn có thời gian trốn thoát. Chỉ có điều giờ phút này hắn tránh Vô Tình Kiếm như tránh rắn rết. Trong khoảnh khắc đó hắn do dự. Giao đấu với Thiên Đế còn do dự thì chẳng khác nào đã xong đời. Thân thể của hắn theo gió lốc xoay tròn mãnh liệt. Bản thân cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng. Chờ tới khi âm thanh quỷ dị trong gió lốc, phía xa đã thấy có một cường giả đang đến, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Dường như hắn đang nghi hoặc Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy, làm sao giết chết được Sơn Tiêu và mười cường giả Nhân Hoàng? Phải biết rằng trong mười người kia có một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong nắm giữ thiên đạo gió lốc.
Gió lốc trong biển Băng Tuyết là thông thường nhất. Cường giả Bắc Minh tất nhiên có rất nhiều người cảm ngộ thiên đạo gió lốc. Lúc đó Tiêu Lãng dùng Vô Tình Kiếm giết chết cường giả Nhân Hoàng, cũng không có người ở đấy. Sau đó, Sơn Tiêu thoát được, kêu cứu, mới có người xuất hiện. Mà Ma Cao lại che giấu rất nhiều tư liệu về Tiêu Lãng, cho nên giờ phút này tên Thiên Đế này mới có thể hoang mang như vậy.
Cho dù hoang mang, trên người cường giả Thiên Đế này cũng không hề dừng lại. Hắn trực tiếp bay vào bên trong gió lốc, một tay dễ dàng nắm lấy cổ Tiêu Lãng, giống như nắm lấy một con vịt từ trong gió lốc bay ra ngoài. Sau đó trận gió lốc kinh khủng kia đột ngột tiêu tan trong không trung.
- Tham kiến Thiên đế Nô Lý!
Lúc này võ giả cấp thấp xung quanh mới có phản ứng. Tất cả nằm sấp trên mặt đất hành lễ, ngước đôi mắt đầy vẻ sùng bái nhìn võ giả kia. Ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Lãng lại lộ ra nụ cười lạnh lùng trào phúng, ý tứ rất rõ ràng: không phải ngươi rất trâu bò sao? Khi ở trong tay Thiên Đế chúng ta, chẳng khác nào một con giun dế hoàn toàn không có sức chống cự. Chỉ có chút tài nghệ như vậy còn muốn san bằng Bắc Minh sao?
Tiêu Lãng vẫn đang hôn mê, không nhìn thấy ánh mắt mọi người. Chỉ một lát sau hắn tỉnh lại, cảm giác cổ mình bị một bàn tay lớn giống như gọng kìm nắm chặt, hắn khẽ thở dài. Vừa nãy nếu như mình sử dụng Vô Tình Kiếm, hẳn là có cơ hội trốn thoát. Nhưng đáng tiếc hắn lại do dự. Hiện tại dường như tất cả... đều đã muộn?
- Thở dài? Hừ! Không phải vừa nãy rất ngông cuồng sao? Không phải muốn diệt sạch Bắc Minh chúng ta sao?
Thiên đế Nô Lý còn đang hoang mang không biết công tử Sơn Tiêu và mười Nhân Hoàng chết như thế nào, giờ phút này tự động nói vài câu, thuận tiện đả kích Tiêu Lãng một chút.
Mắt Tiêu Lãng xoay chuyển một cái, ánh mắt ngạo nghễ không sợ đối đầu nhìn Thiên đế Nô Lý, cười lạnh nói:
- Muốn giết thì giết, nói nhảm làm gì? Vừa nãy gia không cẩn thận, bị ngươi áp chế! Bằng không mười ngươi, gia cũng có thể giết chết!
- Ha ha ha!
Thiên đế Nô Lý giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế gian. Hắn cười dài một hồi, trào phúng nhìn Tiêu Lãng, châm chọc nói:
- Vịt chết còn mạnh miệng? Nếu không bản thiên đế thả ngươi ra, chúng ta lại đánh? Cho ngươi tâm phục khẩu phục?
Tiêu Lãng không cam lòng yếu thế phản bác nói:
- Ngươi dám không? Ngươi có gan, chúng ta đánh lại! Xem gia hành hạ ngươi đến chết thế nào!
Thiên đế Nô Lý lại cười to, nói tiếp:
- Ta có gì mà không dám? Ngươi chỉ là rác rưởi Thiên Châu, cho dù thả ngươi ra mười lần, ta vẫn có thể hành hạ ngươi đến chết mười lần!
Tiêu Lãng tức giận mắng lên:
- Vậy ngươi còn đợi gì nữa? Thả ta ra, xem ta làm sao giết ngươi!
- Thả thì thả!
- Ngươi thả đi. Làm sao không thả?
- Ta liền thả, như thế nào?
- Ngươi thả đi, không thả là đồ rác rưởi!
- Được, ta thả!
Đám võ giả cấp thấp kia trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tiêu Lãng và Thiên đế Nô Lý giống như hai tiểu hài tử, đối chọi gay gắt đấu võ mồm. Hai người nói chuyện rất nghiêm túc. Thời điểm mọi người thật sự cho rằng Thiên đế Nô Lý muốn thả Tiêu Lãng ra đánh lại một lần nữa, Thiên đế Nô Lý... Thật sự thả Tiêu Lãng ra. Chỉ có điều tay còn lại đánh một quyền vào ngực Tiêu Lãng, khiến tất cả xương ngực của hắn bị vỡ nát. Hắn bị đánh bay ra ngoài mấy ngàn mét.
Đồng thời trong tay Thiên Đế có thiên lực vờn quanh. Một đại chưởng ấn lại hiện ra, đánh một chưởng khiến Tiêu Lãng đang bay ngược trong không trung, bị đập vào trong lòng đất, khiến xương cốt toàn thân hắn đều vỡ nát.
- Người đâu, lôi hắn tới cho ta!
Khóe miệng Thiên đế Nô Lý lộ vẻ trào phúng, lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Thả ngươi? Ngươi xem bản thiên đế là người ngu sao? Ngươi biết bay vượt qua hư không, cho rằng ta không biết sao? Chết đến nơi rồi còn muốn chơi trò khôn vặt?
Tiêu Lãng bị một võ giả Nhân Hoàng lôi ra, xương cốt toàn thân bị chấn động vỡ nát. Cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không có cách nào nữa!
Khóe miệng hắn rỉ ra máu tươi, trong mắt lại cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiên đế Nô Lý giận dữ cười nói:
- Ngươi có gan thì giết ta đi. Xem tới lúc đó Thần Cung các ngươi có thể giết toàn tộc ngươi hay không?
- Thần Cung?
Thân thể Thiên đế Nô Lý chấn động. Đám võ giả cũng nhíu mày. Thần Cung ở Bắc Minh chính là tồn tại giống như thần tiên! Tiêu Lãng lại có quan hệ với Thần Cung?
Sắc mặt Thiên đế Nô Lý ngưng trọng, mắt lóe lên mấy lần. Sau đó hắn lập tức cười lạnh:
- Lại còn giả vờ? Ngươi thật sự coi bản thiên đế là đứa trẻ ba tuổi sao? Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?
Tiêu Lãng hờ hững nói:
- Ngươi giết đi. Đặc sứ Thần Cung nói muốn toàn lực bảo vệ tính mạng của ta mười năm. Không tin ngươi có thể truyền tin hỏi người của Thần Cung một chút! Nơi này cách Thần Cung không xa chứ? Nếu không ngươi dẫn ta lên núi Khuynh Thành? Nếu như ta có nửa lời nói dối, ngươi có thể đánh chết ta tại chỗ! Ha ha ha... Chỉ sợ ngươi không có lá gan này!
Tiêu Lãng nói rất trôi chảy. Thiên đế Nô Lý do dự. Thật ra Tiêu Lãng đã là cá nằm trên đĩa không chạy được. Chuyện liên quan đến Thần Cung hắn không dám khinh thường. Hắn lập tức lấy ngọc phù truyền tin ra truyền tin.
Bắc Minh bọn họ có hơn hai mươi Thiên Đế. Tuy rằng bọn họ không thể trực tiếp truyền tin cho đặc sứ và cung chủ Thần Cung, nhưng dưới núi Khuynh Thành có một thủ sơn nô có quan hệ không tệ với bọn họ. Hắn truyền tin cho thủ sơn nô, có thể nhờ hắn đi hỏi dò đặc sức Thần Cung. Như vậy có thể phán đoán được lời Tiêu Lãng nói là thật hay là giả.
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Nếu truyền tin cho Mê Thần Cung, người của Mê Thần Cung biết không thể nào không để ý chứ? Chỉ có điều hắn vẫn âm thầm khống chế phân thân Thảo Đằng từ trong người đi ra, lén lút ẩn nấp ở bên trong thân thể trị liệu.
Ngọc phù truyền tin của Thiên đế Nô Lý rất nhanh liền sáng lên. Hắn lấy ra vừa xem, trên người nhất thời phát ra sát ý cuồng bạo. Hắn cười lạnh nói:
- Hắn hết lần này tới lần khác trêu đùa bản thiên đế? Đặc sứ Thần Cung căn bản không truyền xuống bất kỳ tin tức gì. Tiểu tử ngươi dám không tôn trọng Thần Cung, chết không hết tội! Giết tên rác rưởi Thiên Châu này!
Thủ sơn nô Thần Cung truyền tin lại đây, hắn truyền tin hỏi dò đặc sứ Thần Cung, bên kia căn bản không đáp lại. Thủ sơn nô còn trách mắng Thiên đế Nô Lý. Điều này khiến Thiên đế Nô Lý rất tức giận. Hắn cũng còn không cố kỵ nữa.
Tiêu Lãng cũng ngẩn người ra!
Mê Thần Cung lại không quan tâm? Lẽ nào Thần Cung không phải là Mê Thần Cung? Chỉ có điều lần này phản ứng của Tiêu Lãng rất nhanh! Thân thể hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đủ để hắn hành động!
- Chết!
Cường giả Nhân Hoàng kia nhận được mệnh lệnh, trong mắt lóe lên hung quang. Một tay đánh về phía đầu Tiêu Lãng. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ngực mình cảm thấy đau đớn. Một cánh tay với vảy màu vàng sậm che kín đột ngột vồ vào ngực hắn, dễ dàng phá tan vòng bảo hộ hồn lực của hắn, lấy được trái tim hắn, sau đó bóp nát giống như bóp vỡ quả trứng...
- Muốn chết!
Thiên đế Nô Lý nổi giận. Tiêu Lãng lại phục hồi nhanh như vậy sao? Thậm chí còn giết người ngay ở trước mắt hắn?
Lập tức thân thể hắn điên cuồng lao đi. Thiên lực vờn quanh trên tay, mang theo sát khí cuồng bạo. Lần này hắn thật sự nổi giận. Nếu không giết chết Tiêu Lãng, hắn làm sao nuốt được nỗi hận này?