Hòa Miêu Các rất lớn, có tiền viện, hậu viện và hậu viện. Hòa Miêu vẫn ở nội viện. Trong lúc Tiêu Lãng hôn mê, hắn được sắp xếp ở trong nội viện. Cho nên mới bị công tử Mặc Hàn phát hiện.
Nhưng sau khi Tiêu Lãng tỉnh lại, vì đề phòng bị người khác phát hiện, công chúa Hòa Miêu an bài cho hắn vào trong hậu viện. Giờ phút này Tiêu Lãng đang ngây người trong sân của hậu viện.
Hắn ngồi ở trong một cái đình, nhìn ao nhỏ trong hậu viện đến xuất thần. Hắn đã ngồi ngây người ở đây ba ngày ba đêm. Bởi vì hắn phát hiện ngoại trừ ngồi ngây người ra, hắn không có chuyện gì để làm.
Hắn không biết mình là ai, nơi này là nơi nào. Hắn không biết mình muốn làm gì, sau này sẽ sống thế nào. Trong đầu của hắn trống rỗng, giống như một đứa trẻ sơ sinh, cảm thấy rất mơ hồ đối với thế giới này.
Trong tay của hắn cầm một thanh kiếm, phía sau có đặt một chiếc chiến xa chí tôn. Bởi vì Hòa Miêu nói cho hắn biết, có lẽ hắn nhìn thấy thanh kiếm này và chiếc chiến xa này, có thể sẽ nhớ ra điều gì?
Hắn nhìn chiến xa rất lâu, hoàn toàn không có ấn tượng. Trái lại khi cầm thanh kiếm này ở trong tay, hắn có loại cảm giác liên kết máu thịt. Dường như thanh kiếm này và hắn có quan hệ rất lớn, cho nên hắn vẫn cầm thanh kiếm này.
Hắn rất muốn có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện, như vậy hắn sẽ không cảm thấy mờ mịt như bây giờ, sẽ không có việc gì làm, không biết mình muốn làm cái gì. Cho nên hắn vẫn ngồi ở chỗ này, cầm thanh trường kiếm màu xanh này, với ý định có thể khiến ký ức khôi phục lại như cũ.
Bầu trời chậm rãi tối dần. Lại có tuyết rơi.
Thế giới nơi này vĩnh viễn là một màu trắng không thay đổi. Tuyết lớn ngừng rơi xuống. Gió lạnh trong sân tàn phá bừa bãi, thổi tung những bông hoa tuyết trên các tán cây xung quanh lên, khiến chúng bay múa đầy trời.
Hoa tuyết bay vào trong đình, bay vào trong y phục của hắn, tung bay trên mái tóc còn trắng hơn tuyết của hắn, mê hoặc đôi mắt của hắn.
Trong hậu viện truyền đến tiếng bước chân đạp lên tuyết. Hai vị nữ tử đi tới. Người đi phía trước mặc áo lông cáo, mang theo mũ che, trên mặt còn có tấm lụa mỏng che lại, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp. Tuy rằng nàng mặc váy không tính là mỏng, nhưng vẫn có thể hiện ra dáng người uyển chuyển của nàng.
Người phía sau là một cung nữ. Nàng cầm theo một hộp cơm. Khi nhìn thấy Tiêu Lãng ngồi ở trong sân không nhúc nhích, nàng khẽ thở dài một cái. Nàng lại nhìn công chúa Hòa Miêu phía trước, trong mắt nàng cảm thấy không đáng.
Tiêu Lãng tỉnh lại được ba, bốn ngày. Nhưng khi đối mặt với ân nhân cứu mạng, là công chúa Hòa Miêu, lại vô cùng lãnh đạm. Sai... Hắn đối mặt với bất kỳ người nào cũng hết sức lãnh đạm. Hắn rất ít nói chuyện, trong xương cốt có một cảm giác lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm.
Theo lý thuyết một người mất trí nhớ sẽ nảy sinh cảm giác ỷ lại, đối với người đầu tiên nhìn thấy, xem người đó như người thân của mình. Hơn nữa công chúa Hòa Miêu đối với hắn rất tốt, quan tâm tỉ mỉ. Mấy ngày qua, nàng không ngừng nói chuyện với hắn, giúp hắn nhớ lại chuyện trước kia, hi vọng hắn có thể khôi phục ký ức. Nhưng dù thế nào, hắn cũng chỉ lãnh đạm đáp lại, thậm chí còn có phần xa cách...
Người này là trời sinh lãnh huyết vô tình sao?
Cung nữ Hòa Nê bĩu môi ra. Nhưng công chúa Hòa Miêu đã đi vào trong đình, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
- Tiêu Lãng, ăn cơm!
Giọng nói công chúa Hòa Miêu rất vui vẻ, trong mắt lộ vẻ vui mừng, dường như có thể nhìn thấy Tiêu Lãng khiến tâm tình của nàng rất sung sướng. Hòa Nê đặt hộp cơm ở trên bàn, lấy ra những món ăn bên trong.
- Ồ!
Không ngoài dự đoán của Hòa Nê, Tiêu Lãng thản nhiên đáp lại một tiếng, cắm thanh trường kiếm phát ra hàn khí còn lạnh hơn băng tuyết phía ngoài, vào mặt đất ở ngoài đình, quay đầu đi vào trong đình, cầm bát lên ăn từng miếng một, hoàn toàn không... nhìn hai người dù chỉ một lần.
Trong đôi mắt đẹp của công chúa Hòa Miêu loé lên một tia đau lòng. Nhưng sau đó nàng lập tức che giấu, cười khẽ nói:
- Ha ha, ăn từ từ, không ai cướp của ngươi!
- Ân ân!
Tiêu Lãng hàm hồ đáp lại vài tiếng, vẫn ăn như hùm như sói. Tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng hắn vẫn giữ lại rất nhiều thói quen. Ví dụ như lúc ăn cơm cũng giống như Tiểu Đao, ăn khó coi như vậy...
Rất nhanh một bát cơm lớn và mấy đĩa thức ăn lại thêm mấy cái bánh ngọt đều đã vào bụng. Tiêu Lãng uống một hớp nước, vuốt bụng ợ no một tiếng. Lúc này hắn mới nhìn công chúa Hòa Miêu và Hòa Nê nói:
- Cảm ơn tiểu thư Hòa Nhi!
- Khách khí làm gì?
Công chúa Hòa Miêu mỉm cười gật đầu, Hòa Nê thu thập bát đũa. Không ngoài dự đoán của hai người, Tiêu Lãng lại đi tới bên đình, cầm thanh trường kiếm kia lên lại ngồi một mình ở bên đình, nhìn hồ nước và gió tuyết đầy trời phía xa, giống như không tiếp tục để ý tới hai người nữa!
Trong mắt công chúa Hòa Miêu lại loé lên một tia đau lòng. Nàng bước nhẹ nhàng tới bên cạnh Tiêu Lãng, ngồi xổm người xuống, cũng không nói chuyện, cứ lặng lặng cùng hắn nhìn về phía xa.
Tiêu Lãng dường như không phát hiện ra, tiếp tục đờ đẫn nhìn về phía trước. Nhìn hắn không giống như mất trí nhớ, mà đã biến thành một kẻ ngốc...
- Hoa tuyết đẹp không?
- Đẹp!
- Ngươi nghĩ nhiều ngày như vậy có nhớ ra điều gì không?
- Không có!
- Vậy mỗi ngày ngươi ngồi ở đây làm gì?
- Không biết!
Công chúa Hòa Miêu giống như trước đây, cố gắng nói chuyện phiếm với Tiêu Lãng. Chỉ có điều, mỗi lần Tiêu Lãng đều đáp lại ngắn gọn, lạnh lùng. Hắn không nhìn công chúa Hòa Miêu, giống như đang nói chuyện với người xa lạ.
Công chúa Hòa Miêu nghiêng mặt nhìn Tiêu Lãng, sau đó phất tay bảo Hòa Nê đi xuống. Sau khi Hòa Nê rời khỏi viện, nàng đột nhiên tháo khăn lụa ra, nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi nhìn ta một chút, xem... có thể nhớ lại điều gì hay không?
Tiêu Lãng quay đầu sang, nhìn khuôn mặt của công chúa Hòa Miêu, trong mắt vẫn mơ hồ. Sau khi nhìn một hồi, hắn lắc đầu nói:
- Ngươi rất đẹp. Nhưng... ta vẫn không nhớ được ngươi!
Ầm!
Tiêu Lãng lại quay đầu lại. Trong khóe mắt công chúa Hòa Miêu lăn xuống hai giọt nước mắt, rơi xuống đá xanh, lan rộng ra thành hai đóa hoa mai. Nàng ngây người nhìn khuôn mặt Tiêu Lãng. Tiêu Lãng giống như hoàn toàn biến thành người khác, thần sắc không chút chấn động...
Công chúa Hòa Miêu lắc đầu, mặc cho nước mắt khô. Nàng không biết Tiêu Lãng bị làm sao? Theo lý thuyết cho dù mất trí nhớ, tính tình cũng sẽ không thay đổi? Tại sao hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng vô tình như vậy?
Cho dù Tiêu Lãng ở trong biển Băng Tuyết vô tình rời khỏi, một khắc kia khiến nàng cho rằng Tiêu Lãng là một người tâm địa sắt đá. Nhưng lúc hắn quay lại, hào quang trong mắt hắn khiến nàng tin rằng Tiêu Lãng là một người bề ngoài vô tình, nhưng trong lại vô cùng lương thiện.
Nàng cố gắng dùng tình cảm ôn nhu của mình để cảm động Tiêu Lãng, cho dù chỉ cần hắn cười với nàng cũng đáng.
Chỉ có điều... Tiêu Lãng không có. Giờ phút này hắn càng không nhìn nàng.
Nàng đột nhiên cảm giác rất ấm ức. Nàng cúi đầu không tiếp tục nhìn Tiêu Lãng nữa, nước mắt rơi xuống khô đi để lại hai hàng lệ. Thân thể nàng bắt đầu co lại. Trên khuôn mặt nàng nhỏ nước mắt như mưa, sắc mặt thật sự khiến người ta đau lòng.
Tiêu Lãng vẫn hoàn toàn không đáp lại, giống như một tảng đá đứng sừng sững trong gió lạnh.
Ngay thời điểm công chúa Hòa Miêu che mặt chuẩn bị rời đi, một tay đưa qua. Trên tay có một tấm lụa trắng!
Nàng đột nhiên kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu. Nhưng nàng nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Lãng vẫn vô cùng lạnh lùng. Chỉ có điều giờ phút này hắn lại mở miệng nói:
- Đừng khóc, khóc mặt sẽ không đẹp nữa!
Hắn nói rất lạnh lùng, nhưng công chúa Hòa Miêu nghe thấy, trong lòng lại cảm giác ấm áp khác thường.
Nhưng sau khi Tiêu Lãng tỉnh lại, vì đề phòng bị người khác phát hiện, công chúa Hòa Miêu an bài cho hắn vào trong hậu viện. Giờ phút này Tiêu Lãng đang ngây người trong sân của hậu viện.
Hắn ngồi ở trong một cái đình, nhìn ao nhỏ trong hậu viện đến xuất thần. Hắn đã ngồi ngây người ở đây ba ngày ba đêm. Bởi vì hắn phát hiện ngoại trừ ngồi ngây người ra, hắn không có chuyện gì để làm.
Hắn không biết mình là ai, nơi này là nơi nào. Hắn không biết mình muốn làm gì, sau này sẽ sống thế nào. Trong đầu của hắn trống rỗng, giống như một đứa trẻ sơ sinh, cảm thấy rất mơ hồ đối với thế giới này.
Trong tay của hắn cầm một thanh kiếm, phía sau có đặt một chiếc chiến xa chí tôn. Bởi vì Hòa Miêu nói cho hắn biết, có lẽ hắn nhìn thấy thanh kiếm này và chiếc chiến xa này, có thể sẽ nhớ ra điều gì?
Hắn nhìn chiến xa rất lâu, hoàn toàn không có ấn tượng. Trái lại khi cầm thanh kiếm này ở trong tay, hắn có loại cảm giác liên kết máu thịt. Dường như thanh kiếm này và hắn có quan hệ rất lớn, cho nên hắn vẫn cầm thanh kiếm này.
Hắn rất muốn có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện, như vậy hắn sẽ không cảm thấy mờ mịt như bây giờ, sẽ không có việc gì làm, không biết mình muốn làm cái gì. Cho nên hắn vẫn ngồi ở chỗ này, cầm thanh trường kiếm màu xanh này, với ý định có thể khiến ký ức khôi phục lại như cũ.
Bầu trời chậm rãi tối dần. Lại có tuyết rơi.
Thế giới nơi này vĩnh viễn là một màu trắng không thay đổi. Tuyết lớn ngừng rơi xuống. Gió lạnh trong sân tàn phá bừa bãi, thổi tung những bông hoa tuyết trên các tán cây xung quanh lên, khiến chúng bay múa đầy trời.
Hoa tuyết bay vào trong đình, bay vào trong y phục của hắn, tung bay trên mái tóc còn trắng hơn tuyết của hắn, mê hoặc đôi mắt của hắn.
Trong hậu viện truyền đến tiếng bước chân đạp lên tuyết. Hai vị nữ tử đi tới. Người đi phía trước mặc áo lông cáo, mang theo mũ che, trên mặt còn có tấm lụa mỏng che lại, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp. Tuy rằng nàng mặc váy không tính là mỏng, nhưng vẫn có thể hiện ra dáng người uyển chuyển của nàng.
Người phía sau là một cung nữ. Nàng cầm theo một hộp cơm. Khi nhìn thấy Tiêu Lãng ngồi ở trong sân không nhúc nhích, nàng khẽ thở dài một cái. Nàng lại nhìn công chúa Hòa Miêu phía trước, trong mắt nàng cảm thấy không đáng.
Tiêu Lãng tỉnh lại được ba, bốn ngày. Nhưng khi đối mặt với ân nhân cứu mạng, là công chúa Hòa Miêu, lại vô cùng lãnh đạm. Sai... Hắn đối mặt với bất kỳ người nào cũng hết sức lãnh đạm. Hắn rất ít nói chuyện, trong xương cốt có một cảm giác lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm.
Theo lý thuyết một người mất trí nhớ sẽ nảy sinh cảm giác ỷ lại, đối với người đầu tiên nhìn thấy, xem người đó như người thân của mình. Hơn nữa công chúa Hòa Miêu đối với hắn rất tốt, quan tâm tỉ mỉ. Mấy ngày qua, nàng không ngừng nói chuyện với hắn, giúp hắn nhớ lại chuyện trước kia, hi vọng hắn có thể khôi phục ký ức. Nhưng dù thế nào, hắn cũng chỉ lãnh đạm đáp lại, thậm chí còn có phần xa cách...
Người này là trời sinh lãnh huyết vô tình sao?
Cung nữ Hòa Nê bĩu môi ra. Nhưng công chúa Hòa Miêu đã đi vào trong đình, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
- Tiêu Lãng, ăn cơm!
Giọng nói công chúa Hòa Miêu rất vui vẻ, trong mắt lộ vẻ vui mừng, dường như có thể nhìn thấy Tiêu Lãng khiến tâm tình của nàng rất sung sướng. Hòa Nê đặt hộp cơm ở trên bàn, lấy ra những món ăn bên trong.
- Ồ!
Không ngoài dự đoán của Hòa Nê, Tiêu Lãng thản nhiên đáp lại một tiếng, cắm thanh trường kiếm phát ra hàn khí còn lạnh hơn băng tuyết phía ngoài, vào mặt đất ở ngoài đình, quay đầu đi vào trong đình, cầm bát lên ăn từng miếng một, hoàn toàn không... nhìn hai người dù chỉ một lần.
Trong đôi mắt đẹp của công chúa Hòa Miêu loé lên một tia đau lòng. Nhưng sau đó nàng lập tức che giấu, cười khẽ nói:
- Ha ha, ăn từ từ, không ai cướp của ngươi!
- Ân ân!
Tiêu Lãng hàm hồ đáp lại vài tiếng, vẫn ăn như hùm như sói. Tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng hắn vẫn giữ lại rất nhiều thói quen. Ví dụ như lúc ăn cơm cũng giống như Tiểu Đao, ăn khó coi như vậy...
Rất nhanh một bát cơm lớn và mấy đĩa thức ăn lại thêm mấy cái bánh ngọt đều đã vào bụng. Tiêu Lãng uống một hớp nước, vuốt bụng ợ no một tiếng. Lúc này hắn mới nhìn công chúa Hòa Miêu và Hòa Nê nói:
- Cảm ơn tiểu thư Hòa Nhi!
- Khách khí làm gì?
Công chúa Hòa Miêu mỉm cười gật đầu, Hòa Nê thu thập bát đũa. Không ngoài dự đoán của hai người, Tiêu Lãng lại đi tới bên đình, cầm thanh trường kiếm kia lên lại ngồi một mình ở bên đình, nhìn hồ nước và gió tuyết đầy trời phía xa, giống như không tiếp tục để ý tới hai người nữa!
Trong mắt công chúa Hòa Miêu lại loé lên một tia đau lòng. Nàng bước nhẹ nhàng tới bên cạnh Tiêu Lãng, ngồi xổm người xuống, cũng không nói chuyện, cứ lặng lặng cùng hắn nhìn về phía xa.
Tiêu Lãng dường như không phát hiện ra, tiếp tục đờ đẫn nhìn về phía trước. Nhìn hắn không giống như mất trí nhớ, mà đã biến thành một kẻ ngốc...
- Hoa tuyết đẹp không?
- Đẹp!
- Ngươi nghĩ nhiều ngày như vậy có nhớ ra điều gì không?
- Không có!
- Vậy mỗi ngày ngươi ngồi ở đây làm gì?
- Không biết!
Công chúa Hòa Miêu giống như trước đây, cố gắng nói chuyện phiếm với Tiêu Lãng. Chỉ có điều, mỗi lần Tiêu Lãng đều đáp lại ngắn gọn, lạnh lùng. Hắn không nhìn công chúa Hòa Miêu, giống như đang nói chuyện với người xa lạ.
Công chúa Hòa Miêu nghiêng mặt nhìn Tiêu Lãng, sau đó phất tay bảo Hòa Nê đi xuống. Sau khi Hòa Nê rời khỏi viện, nàng đột nhiên tháo khăn lụa ra, nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi nhìn ta một chút, xem... có thể nhớ lại điều gì hay không?
Tiêu Lãng quay đầu sang, nhìn khuôn mặt của công chúa Hòa Miêu, trong mắt vẫn mơ hồ. Sau khi nhìn một hồi, hắn lắc đầu nói:
- Ngươi rất đẹp. Nhưng... ta vẫn không nhớ được ngươi!
Ầm!
Tiêu Lãng lại quay đầu lại. Trong khóe mắt công chúa Hòa Miêu lăn xuống hai giọt nước mắt, rơi xuống đá xanh, lan rộng ra thành hai đóa hoa mai. Nàng ngây người nhìn khuôn mặt Tiêu Lãng. Tiêu Lãng giống như hoàn toàn biến thành người khác, thần sắc không chút chấn động...
Công chúa Hòa Miêu lắc đầu, mặc cho nước mắt khô. Nàng không biết Tiêu Lãng bị làm sao? Theo lý thuyết cho dù mất trí nhớ, tính tình cũng sẽ không thay đổi? Tại sao hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng vô tình như vậy?
Cho dù Tiêu Lãng ở trong biển Băng Tuyết vô tình rời khỏi, một khắc kia khiến nàng cho rằng Tiêu Lãng là một người tâm địa sắt đá. Nhưng lúc hắn quay lại, hào quang trong mắt hắn khiến nàng tin rằng Tiêu Lãng là một người bề ngoài vô tình, nhưng trong lại vô cùng lương thiện.
Nàng cố gắng dùng tình cảm ôn nhu của mình để cảm động Tiêu Lãng, cho dù chỉ cần hắn cười với nàng cũng đáng.
Chỉ có điều... Tiêu Lãng không có. Giờ phút này hắn càng không nhìn nàng.
Nàng đột nhiên cảm giác rất ấm ức. Nàng cúi đầu không tiếp tục nhìn Tiêu Lãng nữa, nước mắt rơi xuống khô đi để lại hai hàng lệ. Thân thể nàng bắt đầu co lại. Trên khuôn mặt nàng nhỏ nước mắt như mưa, sắc mặt thật sự khiến người ta đau lòng.
Tiêu Lãng vẫn hoàn toàn không đáp lại, giống như một tảng đá đứng sừng sững trong gió lạnh.
Ngay thời điểm công chúa Hòa Miêu che mặt chuẩn bị rời đi, một tay đưa qua. Trên tay có một tấm lụa trắng!
Nàng đột nhiên kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu. Nhưng nàng nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Lãng vẫn vô cùng lạnh lùng. Chỉ có điều giờ phút này hắn lại mở miệng nói:
- Đừng khóc, khóc mặt sẽ không đẹp nữa!
Hắn nói rất lạnh lùng, nhưng công chúa Hòa Miêu nghe thấy, trong lòng lại cảm giác ấm áp khác thường.