Yêu Giả Vi Vương

Chương 657: Thảo Đằng phục sinh

Gió tuyết đầy trời, bao phủ toàn bộ biển Băng Tuyết. Những bông tuyết giống như lông ngỗng, rơi xuống mặt biển, bị sóng biển mãnh liệt lập tức cắn nuốt, hóa thành nước biển.
Gió lạnh không ngừng rít gào tàn sát bốn phía xung quanh!
Một chiếc chiến xa Thiên Cơ phá không đến. Vòng bảo hộ bên ngoài chiến xa bị một lớp băng sương dày đặc bao trùm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có một thiếu niên tóc trắng bên trong, đang mờ mịt nhìn về phía chân trời, dường như đã mất phương hướng.
Tiêu Lãng thực sự cảm thấy mơ hồ. Hắn ở trong biển đã bảy, tám ngày, hoàn toàn phân biệt được phương hướng. Những ngày qua mây đen bao phủ biển Băng Tuyết, mờ mịt không nhìn thấy mặt trời, không biết đông nam tây bắc. Hơn nữa... Hắn cũng không biết Thiên Châu nằm ở phía a nam! Hắn chỉ mơ hồ nhớ phương hướng của Bắc Minh, chạy loạn khắp nơi!
Rất nhanh, trời vào đêm rồi!
Bốn phía mờ mịt, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Chiến xa của Tiêu Lãng bắt đầu giảm tốc độ. Băng tuyết quá dày khiến thị lực hắn yếu đi. Quan trọng nhất là hắn không biết đi đâu!
Lại bay gần nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một hoang đảo. Tiêu Lãng bay tới, hạ xuống hoang đảo, thu chiến xa vào, một mình ngồi ở bên bãi cát sát bờ biển trong hoang đảo, trong tay cầm theo Vô Tình Kiếm.
Băng tuyết rất nhanh đã bao phủ toàn thân hắn. Hắn đã biến thành một người tuyết. Hắn nhìn xung quanh u ám tối tăm, trong lòng hoàn toàn không sợ sệt, chỉ có cảm giác cô độc.
Vèo!
Không hề buồn ngủ, cảm giác cô độc khiến hắn thực sự không thoải mái. Hắn bắt đầu dùng Vô Tình Kiếm không ngừng vẽ ra từng chữ “Tình”, bắn ra bốn phương tám hướng.
Chữ “Tình” là dùng năng lượng bên trong thân thể và thiên đạo vô tình ngưng tụ thành, tản ra ánh sáng màu xanh, chiếu sáng một trời đầy gió tuyết, khiến bóng đêm càng thêm buồn bã.
Từng chữ tình ở trong không trung lớn lên theo gió cuối cùng nổ tung, cảnh tượng kia rất đẹp, cũng rất quỷ dị. nếu như có võ giả đi ngang qua, sợ là sẽ cho rằng mình gặp quỷ.
- Tổn thương, tổn thương, lẽ nào thật sự phải đả thương đến mức tim không đau nữa, mới có thể xem như đại thành sao?
Khóe miệng Tiêu Lãng lại có một dòng máu chậm rãi tràn ra. Mỗi lần hắn đánh ra chữ tình đã không còn cảm thấy thương tâm giống như khi mới bắt đầu, nhưng vẫn có thể làm cho linh hồn hắn bị tổn thương, khiến hắn đau lòng, khiến hắn cảm thấy cõi lòng tan nát!
Vù vù!
Ánh sáng phía bên Tiêu Lãng đã thu hút từng bầy hải thú cấp thấp. Trong chữ tình ẩn chứa năng lượng, đánh vào trong nước biển cũng thu hút hải thú tới.
Từng con hải thú ngóc đầu lên khỏi mặt nước. Những đôi con mắt lạnh lẽo hiện lên trong bóng đêm mông lung, có vẻ dữ tợn khủng bố, khiến người ta run sợ.
- Các ngươi muốn ăn ta sao? Vậy ta sẽ giết các ngươi!
Ánh mắt Tiêu Lãng bình tĩnh lại lạnh lẽo. Hắn nhìn từng con hải thú, lạnh lùng nói một câu, sau đó trường kiếm vung lên. Từng chữ tình phá không rời đi, bắn tới trên người những con hải thú lộ ra khỏi mặt biển.
Chữ tình không một tiếng động tiến vào bên trong thân thể của hải thú. Tình huống cực kỳ quỷ dị xảy ra. Từng con hải thú lại lăn lộn ở ngoài khơi, sau đó... cắn xé tàn sát.
Hải thú không có cảm tình, nhưng nhận ra được đồng loại, rất ít phát sinh hỗn chiến giữa các hải thú. Nhưng thiên đạo vô tình này lại quá mức kinh khủng, khiến chúng nó mất đi thú tính, biến thành vô tình tàn bạo.
- Ngao! Xì! Cô!
Những tiếng kêu tàn bạo của hải thú vang vọng khắp nơi. Vô số hải thú ở trong biển lăn lộn cắn xé, bọt nước tung toé, nước biển mãnh liệt. Máu tươi nhuộm đỏ biển rộng. Mà bởi vì máu tươi tuôn ra khiến càng nhiều hải thú bị thu hút tới đây. Nơi này đã biến thành luyện ngục.
Vèo!
Hải thú càng ngày càng nhiều. Tiêu Lãng chỉ có thể không ngừng đánh ra chữ tình, bằng không một vài hải thú tỉnh táo sẽ xông lên hải đảo. Hắn cũng không úy kỵ hải thú, chỉ theo bản năng muốn công kích, giết chết tất cả sinh vật trước mắt.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra tung toé. Linh hồn Tiêu Lãng lần lượt bị bản thân gây tổn thương, rốt cuộc không chịu được đã hôn mê. Mà hải thú xung quanh lại chiến đấu càng mãnh liệt hơn. Còn có một vài hải thú có đuôi dài liên tục đập vào hải đảo, khiến cho hải đảo dao động một hồi. Cũng may chúng không đập phải đầu Tiêu Lãng, bằng không chắc hẳn đầu hắn sẽ rơi xuống nước...
Chỉ có điều hải thú xung quanh lăn lộn, nói không chừng sẽ đột nhiên có một con hải thú nện vào đầu hắn, sau đó khiến hắn quy thiên!
Hải thú xung quanh chiến đấu càng ngày càng lợi hại, cũng thu hút nhiều hải thú hơn tới đây. Trong khi đó Tiêu Lãng vẫn hôn mê bất tỉnh!
Vù!
Vào thời khắc này phía ngoài thân thể Tiêu Lãng đột nhiên chớp hiện ánh sáng màu xanh. Một hư ảnh Thảo Đằng lóe lên, sau đó bao trùm trên thân thể Tiêu Lãng!
Lần trước phân thân của Thảo Đằng bị Thiên đế Sơn Dã đánh nát, hao tổn nghiêm trọng. Thảo Đằng ở trong thân thể Tiêu Lãng nghỉ ngơi mấy tháng, rốt cuộc đã tỉnh lại, bắt đầu chủ động hộ chủ giúp Tiêu Lãng chữa thương.
May là Thảo Đằng khôi phục đúng lúc, bằng không hôm nay Tiêu Lãng dữ nhiều lành ít, Thảo Đằng hết sức thần kỳ không chỉ có thể trị liệu thương thế của thân thể, còn có thể trị liệu linh hồn!
Vèo!
Một cái đuôi cực lớn đập lại. Còn có vài con hải thú nhỏ vọt lên trên hải đảo. Mắt Tiêu Lãng đột nhiên mở ra, vừa hay nhìn thấy một cái đuôi cá cực lớn đập tới. Hắn không kinh sợ, nhưng không kịp phóng ra chiến xa chí tôn để phòng vệ. Hắn chỉ có thể lập tức lăn một vòng, đồng thời Vô Tình Kiếm vẽ ra trên không trung một chữ tình cực lớn, đánh về phía cái đuôi kia.
Ngao!
Chữ tình nhập vào trong cái đuôi cá kia. Cái đuôi cá run lên, dừng lại ở trên không trung một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục đập xuống.
Ầm!
Thân thể Tiêu Lãng bị đánh bay ra ngoài. Hắn ở trong không trung há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Sau lưng hắn máu thịt lẫn lộn. Xương sườn không biết đã gãy mấy cái.
- Vù!
Thảo Đằng lại nhô ra, bắt đầu nhanh chóng trị liệu. Đồng thời Tiêu Lãng cũng phát hiện ra Thảo Đằng này có liên kết máu thịt với hắn. Mối liên kết này xem ra còn thân thiết hơn cả Vô Tình Kiếm. Trước kia Thảo Đằng suy yếu vẫn ẩn nấp ở trong đầu hắn, hắn không thèm để ý. Giờ phút này Thảo Đằng đột nhiên xuất hiện, nhất thời khiến hắn kinh ngạc.
- Đây là vật gì vậy?
Hắn cảm nhận được Thảo Đằng đang nhanh chóng trị liệu cho hắn, đột nhiên nhớ tới lời công chúa Hòa Miêu đã từng nói, hắn có một loại thần hồn cường đại, hết sức khủng bố, có thể hóa thành Thảo Đằng đầy trời. Lẽ nào chính là thứ đang trị liệu cho hắn lúc này?
- Ngao!
Có vài con hải thú nhỏ lên bờ, ánh mắt hung tàn nhìn Tiêu Lãng. Đó là vài con hải cẩu. Đám hải cẩu mũi run lên, bị máu sau lưng Tiêu Lãng kích động, con mắt đều vằn đỏ. Chúng không dừng lại, lập tức nhào về phía Tiêu Lãng.
Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo. Hắn lại đánh ra mấy chữ tình, vẫn không phóng thích Vô Tình Kiếm Khí. Trong lòng hắn mơ hồ có chút mâu thuẫn đối với Vô Tình Kiếm Khí. Nếu không phải ở thời khắc cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không phóng thích Vô Tình Kiếm Khí.
Sau lưng đã không còn chảy máu nữa, nhưng thân thể Tiêu Lãng vẫn chưa thể cử động. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn chỉ có thể đánh ra hai chữ tình. Bên trái còn có hai con hải cẩu đang đến gần. Hắn mong đợi ở Thảo Đằng trên người, quát lớn:
- Thảo Đằng, đi!
Vèo!
Thảo Đằng chỉ có một, nhưng uy lực không thể coi thường. Nó nhanh như tia chớp bắn ra, bay tới trên người một con hải cẩu, dễ dàng biến con hải cẩu kia thành hài cốt. Sau đó, Thảo Đằng từ một hóa thành hai. Thực lực của con hải cẩu này quá thấp, sinh mệnh bản nguyên bên trong thân thể nó quá yếu...
Tiếp theo chính là màn biểu diễn của Thảo Đằng. Thảo Đằng quanh quẩn ở trên không trung, đảo qua trên người vài con hải cẩu, dễ dàng giết chết vài con hải cẩu. Phân thân đã biến thành bảy, tám cái.
Một Thảo Đằng bay trở về, giúp Tiêu Lãng tiếp tục trị liệu. Số Thảo Đằng còn lại bay vụt vào trong biển dây dưa với đám hải thú kia.
Sai rồi!
Không phải dây dưa, mà là tàn sát!
Hải thú trong vùng biển nông không mạnh mẽ lắm. Hải thú cường đại nhất chỉ có mấy vạn năm, sao có thể là đối thủ của Thảo Đằng được. Thảo Đằng một đường quét ngang. Nước biển bị nhuộm hoàn toàn biến thành màu đỏ. Vô số hài cốt trôi nổi trên mặt biển. Thảo Đằng cũng không ngừng diễn hoá ra phân thân.
Cuối cùng, khi Thảo Đằng khôi phục ra trăm vạn phân thân, hải thú trong biển đã bị giết chết sạch sẽ. Thương thế trên người Tiêu Lãng đã sớm khôi phục. Hắn đang đứng đứng ở trên hải đảo, cực kỳ kinh ngạc nhìn Thảo Đằng đầy trời, vẻ mặt có chút mờ mịt. Tình cảnh trước mắt khiến hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Ừm?
Ngay thời điểm Thảo Đằng bay về phía hắn, phía xa có một lưu quang bay tới. Tốc độ của lưu quang này rất nhanh giống như lưu tinh phá không gian, lưu lại một quang ảnh rất dài. Tuy rằng người còn ở cách xa mấy ngàn dặm, khí tức cường đại kia lại khiến Tiêu Lãng thầm run lên.
Cường giả Thiên Đế!
Trong đầu Tiêu Lãng hiện lên bốn chữ. Nhưng hắn lại mờ mịt đứng không nhúc nhích. Hắn quên rất nhiều chuyện, tất nhiên cũng quên hắn là kẻ thù chung của Bắc Minh...

back top