Đáng tiếc linh hồn Thiên đế Sơn Dã hết sức cường đại. Ngay thời điểm vòng bảo hộ sắp vỡ tan hắn đột nhiên giật mình tỉnh lại. Khi hắn nhìn thấy vòng bảo hộ của mình sắp bị xé rách, hắn sợ hãi thiếu chút nữa thì hồn phi phách tán, vội vàng phóng thích công kích hồn lực, đánh tan từng phân thân của Thảo Đằng. Nhưng Thảo Đằng quá nhiều, hắn chỉ có thể vừa công kích, vừa nhanh chóng chạy trốn.
- Thảo Đằng trở về!
Tiêu Lãng thầm than một tiếng đáng tiếc, sau đó ra lệnh Thảo Đằng lập tức bay trở về. Sau đó trong thân thể hắn lại lóe lên hào quang. Chữ tình từ bên trên thân thể hắn ngưng tụ ra, hóa thành một lưu quang bay về hướng Thiên đế Sơn Dã.
- Lại là cái này?
Vòng bảo hộ của Thiên đế Sơn Dã đã mỏng như tờ giấy. Nếu như lại bị chữ tình quỷ dị này bắn trúng, sợ là ngày hôm nay hắn sẽ phải chết ở nơi này!
Tiêu Lãng lấy chiến xa chí tôn ra, dùng huyền thạch bổ sung năng lượng. Vòng bảo hộ trên chiến xa chí tôn lại sáng lên. Thiên đế Sơn Dã hiểu rất rõ ràng hư không diệt thần trảo của mình sợ là không thể giết chết được Tiêu Lãng. Mà công kích gió lốc đối với hắn dường như vô dụng? Hắn không dám phản kích, chỉ có thể trước tiên lui lại!
Tốc độ chữ “Tình” kia di chuyển rất nhanh, nhưng tốc độ của Thiên đế Sơn Dã lại nhanh hơn một chút. Thiên đế Sơn Dã thành công chạy thoát. Tiêu Lãng lại sử dụng chiến xa chí tôn một đường đuổi theo. Chữ “Tình” giống như những lá bùa dường như đã tập trung vào Thiên đế Sơn Dã, cũng một đường đuổi theo truy sát.
Kết quả là trên biển Băng Tuyết xuất hiện một cảnh tượng rất quỷ dị, một Thiên Đế bị vô số chữ tình truy sát. Phía sau còn có một chiếc chiến xa chí tôn cùng với mấy chục vạn Thảo Đằng...
- Hư không diệt thần trảo!
Trong lòng Thiên đế Sơn Dã không ngừng giận dữ, thỉnh thoảng lại phát ra một hư không diệt thần trảo, đánh nát vòng bảo hộ chiến xa của Tiêu Lãng. Nhưng hắn chỉ dừng lại một chút, chữ tình kia lại vọt lên. Hắn chỉ có thể tiếp tục chạy trốn. Còn Tiêu Lãng lại bổ sung năng lượng đuổi theo.
Thiên đế Sơn Dã không dám phóng thích gió lốc. Một là gió lốc đối với Tiêu Lãng vô dụng, mà hắn cần khống chế gió lốc. Một khi hắn khống chế gió lốc, tất nhiên không thể trốn quá xa. Như vậy sẽ bị chữ tình bắn trúng. Mà một khi bị chữ tình bắn trúng, hắn tuyệt đối sẽ bị Thảo Đằng giết chết.
Cho nên cuối cùng Thiên đế Sơn Dã phát hiện, dường như... Mình không phải là đối thủ của Tiêu Lãng?
Mỗi lần hắn đánh ra hư không diệt thần trảo, đều sẽ tiêu hao thiên lực và tinh thần. Mà trong Tu Di Giới của Tiêu Lãng có lượng lớn huyền thạch đều là huyền thạch Huyền phẩm đủ cho hắn tiêu xài mấy năm. Tình trạng giằng co một hồi lâu, Tiêu Lãng không giết nổi Thiên đế Sơn Dã, Thiên đế Sơn Dã cũng giết không được Tiêu Lãng, trái lại còn bị truy sát...
Tốc độ của Thiên đế Sơn Dã và chiến xa chí tôn đều rất nhanh. Mà Thiên đế Sơn Dã dường như cố ý khống chế tốc độ, dẫn theo Tiêu Lãng một đường bay về hướng bắc.
Sau nửa canh giờ, phía trước xuất hiện vô số thuyền sắt. Phía trên có lá cờ lớn với chữ “Sơn”. Đây là cường giả của vực diện Sơn Dã. Vừa nãy Thiên đế Sơn Dã không ngừng truyền tin, bảo bọn họ tập trung tại đây chỉ vì muốn ngăn cản, giết chết Tiêu Lãng.
Vèo!
Vô số cường giả Nhân Hoàng đã sớm bay lên không trung. Bọn họ rất kinh ngạc nhìn Thiên đế Sơn Dã từ phía xa bay vụt đến, phía sau dường như còn có những chữ “Tình” to bằng bàn tay đuổi theo tạo thành lưu quang. Tất cả đều cảm thấy mờ mịt.
Đây là thứ gì vậy? Không ngờ lại khiến cường giả Thiên Đế cũng phải bó tay?
Một chiếc chiến xa phá không đến. Phía sau lưng còn có mấy chục vạn Thảo Đằng giống như ác ma xoay quanh, trong lòng mọi người thầm rùng mình. Không ngờ lại là Tiêu Lãng? Thiên đế Sơn Dã bị Tiêu Lãng truy sát?
Một thiếu niên khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi, lại có thể trực tiếp truy sát cường giả Thiên Đế?
Vô số người không ngừng bối rối. Trong lòng nhiều người còn cảm thấy khiếp sợ. Ngay cả Thiên Đế cũng không thể địch lại hắn? Thiên đế Sơn Dã truyền tin bảo bọn họ tới đây không phải là chịu chết sao?
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giết chết Tiêu Lãng cho ta!
Thiên đế Sơn Dã nổi giận rít gào. Hắn tự nhiên lại bảo người ta đi tìm cái chết. Hắn nhất định phải giết chết Tiêu Lãng, nhưng một mình hắn không giết chết được, cho nên hắn bảo những người này đi tìm cái chết, tiện thể tìm cơ hội giết chết Tiêu Lãng.
Đám người kia hoàn toàn tỉnh ngộ. Bọn họ thi nhau phóng về phía trước. Khi người còn ở trong không trung tất cả đã phát ra một đợt công kích hồn lực. Mà Thiên đế Sơn Dã lại nhanh chóng vòng tới phía sau bọn họ, sau đó đột ngột nắm lấy một võ giả Nhân Hoàng, ném mạnh về chữ “Tình” đã hóa thành lưu quang kia.
- A, a, a!
Hơn mười chữ “Tình” nhập vào trên người võ giả Nhân Hoàng ngũ trọng kia. Những chữ “Tình” còn lại tiếp tục đuổi theo Thiên đế Sơn Dã. Mà người kia lại ôm đầu lăn lộn ở trong không trung, khóe mắt miệng mũi lỗ tai lại xuất huyết. Cuối cùng mắt hắn trắng dã, trực tiếp rơi xuống biển, sinh tử chưa biết.
- A!
Vô số cường giả Nhân Hoàng lập tức phóng người xuống tìm kiếm người kia. Tất cả nhất thời kinh hãi! Linh hồn người kia lại trực tiếp sụp đổ? Hiển nhiên hắn không chịu nổi công kích cường đại như vậy. Trong lòng Thiên đế Sơn Dã càng chấn động hơn. Hắn trực tiếp nhảy vào đoàn người, không ngừng nắm lấy cường giả Nhân Hoàng, ném mạnh về phía sau.
- Thiên Đế, không!
Cường giả Nhân Hoàng bị ném mạnh đi ra ngoài, nhất thời sợ hãi kêu to. Chỉ có điều tốc độ di chuyển của những chữ tình này cực kỳ nhanh. Bọn họ căn bản trốn không thoát, trơ mắt nhìn từng chữ tình nhập vào trong cơ thể. Sau đó từng người bọn họ thất khiếu chảy máu, rơi xuống biến.
- Trốn đi!
Đám cường giả Nhân Hoàng còn lại hoảng sợ lập tức chạy trốn khắp nơi. Thiên đế Sơn Dã bắt bọn họ đi chịu chết, bọn họ không phải là người ngu. Tuy rằng bọn họ thần phục Thiên đế Sơn Dã, nhưng không phải là nô lệ của hắn. Nếu như hắn bất nhân, bọn họ cũng sẽ không chú ý tới tình nghĩa.
Ầm!
Không ít công kích hồn lực của đám cường giả Nhân Hoàng phát ra vừa nãy đập vào phía trên chiến xa chí tôn. Tiêu Lãng đã cố gắng khống chế. Nhưng với gần trăm cường giả Nhân Hoàng, hắn không có cách nào tránh được hết, chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Năng lượng mạnh mẽ nổ mạnh phía trên chiến xa chí tôn đang lướt đi trên không trung. Vòng bảo hộ dao động một hồi nhưng không bị vỡ. Hiển nhiên chút công kích ấy còn chưa đủ nhìn.
Khi chữ Tình cuối cùng bị Thiên đế Sơn Dã nắm lấy cường giả Nhân Hoàng mạnh mẽ chống đỡ, thân thể Thiên đế Sơn Dã lập tức rời khỏi chỗ ẩn nấp. Hắn nhìn thấy chiến xa chí tôn bị nổ bay ra ngoài, vòng bảo hộ dao động một hồi, trong mắt nhất thời bắn ra hai đạo hàn quang. Hắn vận dụng thiên lực phóng ra một hư không diệt thần trảo.
Mỗi lần hư không diệt thần trảo xuất hiện đều đột ngột khó lòng phòng bị, dễ dàng xé rách vòng bảo hộ của chiến xa chí tôn. Đồng thời năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong, khiến Tiêu Lãng và chiến xa chí tôn nổ bay ra ngoài.
Chiến xa chí tôn có chất liệu đặc biệt cũng không bị tổn thương, nhưng Tiêu Lãng lại rất thảm. Toàn thân hắn bị nổ máu thịt be bét, liên tục đập vào trong biển dường như đã chấn động ngất đi.
- Tốt!
Điều Thiên đế Sơn Dã chờ đợi chính là giờ phút này. Hy sinh hơn mười vị cường giả Nhân Hoàng, chính là tìm cơ hội giết chết Tiêu Lãng. Giờ phút này hắn cũng còn kiêng kỵ nữa, thân thể phóng về phía biển, ý định tấn công, giết chết Tiêu Lãng!
Vù!
Ngoài khơi đột nhiên chấn động. Thiên đế Sơn Dã vừa muốn phá nước vào nhưng đột nhiên con ngươi trong mắt co lại. Thân thể hắn lập tức lui nhanh về phía sau. Kết quả vẫn chậm. Một lưu quang chớp hiện, từng chữ tình lũ lượt kéo đến, nhập vào trong thân thể của hắn.
- A, a!
Thân thể hắn nhất thời run lên một cái, mắt thất thần đứng sừng sững ở trong không trung. Hắn lại bị tình thương gây thương tích, linh hồn rơi vào trong cơn đau đột nhiên tới.
Vèo!
Nước biển đột nhiên nổ tung, cuồn cuộn tách ra hai bên. Sóng biển cực lớn dâng lên cao. Mặt biển giống như bị người chia ra làm hai, xuất hiện một cái khe cực lớn.
Một giây sau, một kiếm khí màu xanh phá biển lao ra, hóa thành một đao quang cực lớn, liên tục chém vào bên trên vòng bảo hộ thiên lực của Thiên đế Sơn Dã.
Vô Tình Kiếm Khí!
- Thảo Đằng trở về!
Tiêu Lãng thầm than một tiếng đáng tiếc, sau đó ra lệnh Thảo Đằng lập tức bay trở về. Sau đó trong thân thể hắn lại lóe lên hào quang. Chữ tình từ bên trên thân thể hắn ngưng tụ ra, hóa thành một lưu quang bay về hướng Thiên đế Sơn Dã.
- Lại là cái này?
Vòng bảo hộ của Thiên đế Sơn Dã đã mỏng như tờ giấy. Nếu như lại bị chữ tình quỷ dị này bắn trúng, sợ là ngày hôm nay hắn sẽ phải chết ở nơi này!
Tiêu Lãng lấy chiến xa chí tôn ra, dùng huyền thạch bổ sung năng lượng. Vòng bảo hộ trên chiến xa chí tôn lại sáng lên. Thiên đế Sơn Dã hiểu rất rõ ràng hư không diệt thần trảo của mình sợ là không thể giết chết được Tiêu Lãng. Mà công kích gió lốc đối với hắn dường như vô dụng? Hắn không dám phản kích, chỉ có thể trước tiên lui lại!
Tốc độ chữ “Tình” kia di chuyển rất nhanh, nhưng tốc độ của Thiên đế Sơn Dã lại nhanh hơn một chút. Thiên đế Sơn Dã thành công chạy thoát. Tiêu Lãng lại sử dụng chiến xa chí tôn một đường đuổi theo. Chữ “Tình” giống như những lá bùa dường như đã tập trung vào Thiên đế Sơn Dã, cũng một đường đuổi theo truy sát.
Kết quả là trên biển Băng Tuyết xuất hiện một cảnh tượng rất quỷ dị, một Thiên Đế bị vô số chữ tình truy sát. Phía sau còn có một chiếc chiến xa chí tôn cùng với mấy chục vạn Thảo Đằng...
- Hư không diệt thần trảo!
Trong lòng Thiên đế Sơn Dã không ngừng giận dữ, thỉnh thoảng lại phát ra một hư không diệt thần trảo, đánh nát vòng bảo hộ chiến xa của Tiêu Lãng. Nhưng hắn chỉ dừng lại một chút, chữ tình kia lại vọt lên. Hắn chỉ có thể tiếp tục chạy trốn. Còn Tiêu Lãng lại bổ sung năng lượng đuổi theo.
Thiên đế Sơn Dã không dám phóng thích gió lốc. Một là gió lốc đối với Tiêu Lãng vô dụng, mà hắn cần khống chế gió lốc. Một khi hắn khống chế gió lốc, tất nhiên không thể trốn quá xa. Như vậy sẽ bị chữ tình bắn trúng. Mà một khi bị chữ tình bắn trúng, hắn tuyệt đối sẽ bị Thảo Đằng giết chết.
Cho nên cuối cùng Thiên đế Sơn Dã phát hiện, dường như... Mình không phải là đối thủ của Tiêu Lãng?
Mỗi lần hắn đánh ra hư không diệt thần trảo, đều sẽ tiêu hao thiên lực và tinh thần. Mà trong Tu Di Giới của Tiêu Lãng có lượng lớn huyền thạch đều là huyền thạch Huyền phẩm đủ cho hắn tiêu xài mấy năm. Tình trạng giằng co một hồi lâu, Tiêu Lãng không giết nổi Thiên đế Sơn Dã, Thiên đế Sơn Dã cũng giết không được Tiêu Lãng, trái lại còn bị truy sát...
Tốc độ của Thiên đế Sơn Dã và chiến xa chí tôn đều rất nhanh. Mà Thiên đế Sơn Dã dường như cố ý khống chế tốc độ, dẫn theo Tiêu Lãng một đường bay về hướng bắc.
Sau nửa canh giờ, phía trước xuất hiện vô số thuyền sắt. Phía trên có lá cờ lớn với chữ “Sơn”. Đây là cường giả của vực diện Sơn Dã. Vừa nãy Thiên đế Sơn Dã không ngừng truyền tin, bảo bọn họ tập trung tại đây chỉ vì muốn ngăn cản, giết chết Tiêu Lãng.
Vèo!
Vô số cường giả Nhân Hoàng đã sớm bay lên không trung. Bọn họ rất kinh ngạc nhìn Thiên đế Sơn Dã từ phía xa bay vụt đến, phía sau dường như còn có những chữ “Tình” to bằng bàn tay đuổi theo tạo thành lưu quang. Tất cả đều cảm thấy mờ mịt.
Đây là thứ gì vậy? Không ngờ lại khiến cường giả Thiên Đế cũng phải bó tay?
Một chiếc chiến xa phá không đến. Phía sau lưng còn có mấy chục vạn Thảo Đằng giống như ác ma xoay quanh, trong lòng mọi người thầm rùng mình. Không ngờ lại là Tiêu Lãng? Thiên đế Sơn Dã bị Tiêu Lãng truy sát?
Một thiếu niên khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi, lại có thể trực tiếp truy sát cường giả Thiên Đế?
Vô số người không ngừng bối rối. Trong lòng nhiều người còn cảm thấy khiếp sợ. Ngay cả Thiên Đế cũng không thể địch lại hắn? Thiên đế Sơn Dã truyền tin bảo bọn họ tới đây không phải là chịu chết sao?
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giết chết Tiêu Lãng cho ta!
Thiên đế Sơn Dã nổi giận rít gào. Hắn tự nhiên lại bảo người ta đi tìm cái chết. Hắn nhất định phải giết chết Tiêu Lãng, nhưng một mình hắn không giết chết được, cho nên hắn bảo những người này đi tìm cái chết, tiện thể tìm cơ hội giết chết Tiêu Lãng.
Đám người kia hoàn toàn tỉnh ngộ. Bọn họ thi nhau phóng về phía trước. Khi người còn ở trong không trung tất cả đã phát ra một đợt công kích hồn lực. Mà Thiên đế Sơn Dã lại nhanh chóng vòng tới phía sau bọn họ, sau đó đột ngột nắm lấy một võ giả Nhân Hoàng, ném mạnh về chữ “Tình” đã hóa thành lưu quang kia.
- A, a, a!
Hơn mười chữ “Tình” nhập vào trên người võ giả Nhân Hoàng ngũ trọng kia. Những chữ “Tình” còn lại tiếp tục đuổi theo Thiên đế Sơn Dã. Mà người kia lại ôm đầu lăn lộn ở trong không trung, khóe mắt miệng mũi lỗ tai lại xuất huyết. Cuối cùng mắt hắn trắng dã, trực tiếp rơi xuống biển, sinh tử chưa biết.
- A!
Vô số cường giả Nhân Hoàng lập tức phóng người xuống tìm kiếm người kia. Tất cả nhất thời kinh hãi! Linh hồn người kia lại trực tiếp sụp đổ? Hiển nhiên hắn không chịu nổi công kích cường đại như vậy. Trong lòng Thiên đế Sơn Dã càng chấn động hơn. Hắn trực tiếp nhảy vào đoàn người, không ngừng nắm lấy cường giả Nhân Hoàng, ném mạnh về phía sau.
- Thiên Đế, không!
Cường giả Nhân Hoàng bị ném mạnh đi ra ngoài, nhất thời sợ hãi kêu to. Chỉ có điều tốc độ di chuyển của những chữ tình này cực kỳ nhanh. Bọn họ căn bản trốn không thoát, trơ mắt nhìn từng chữ tình nhập vào trong cơ thể. Sau đó từng người bọn họ thất khiếu chảy máu, rơi xuống biến.
- Trốn đi!
Đám cường giả Nhân Hoàng còn lại hoảng sợ lập tức chạy trốn khắp nơi. Thiên đế Sơn Dã bắt bọn họ đi chịu chết, bọn họ không phải là người ngu. Tuy rằng bọn họ thần phục Thiên đế Sơn Dã, nhưng không phải là nô lệ của hắn. Nếu như hắn bất nhân, bọn họ cũng sẽ không chú ý tới tình nghĩa.
Ầm!
Không ít công kích hồn lực của đám cường giả Nhân Hoàng phát ra vừa nãy đập vào phía trên chiến xa chí tôn. Tiêu Lãng đã cố gắng khống chế. Nhưng với gần trăm cường giả Nhân Hoàng, hắn không có cách nào tránh được hết, chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Năng lượng mạnh mẽ nổ mạnh phía trên chiến xa chí tôn đang lướt đi trên không trung. Vòng bảo hộ dao động một hồi nhưng không bị vỡ. Hiển nhiên chút công kích ấy còn chưa đủ nhìn.
Khi chữ Tình cuối cùng bị Thiên đế Sơn Dã nắm lấy cường giả Nhân Hoàng mạnh mẽ chống đỡ, thân thể Thiên đế Sơn Dã lập tức rời khỏi chỗ ẩn nấp. Hắn nhìn thấy chiến xa chí tôn bị nổ bay ra ngoài, vòng bảo hộ dao động một hồi, trong mắt nhất thời bắn ra hai đạo hàn quang. Hắn vận dụng thiên lực phóng ra một hư không diệt thần trảo.
Mỗi lần hư không diệt thần trảo xuất hiện đều đột ngột khó lòng phòng bị, dễ dàng xé rách vòng bảo hộ của chiến xa chí tôn. Đồng thời năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong, khiến Tiêu Lãng và chiến xa chí tôn nổ bay ra ngoài.
Chiến xa chí tôn có chất liệu đặc biệt cũng không bị tổn thương, nhưng Tiêu Lãng lại rất thảm. Toàn thân hắn bị nổ máu thịt be bét, liên tục đập vào trong biển dường như đã chấn động ngất đi.
- Tốt!
Điều Thiên đế Sơn Dã chờ đợi chính là giờ phút này. Hy sinh hơn mười vị cường giả Nhân Hoàng, chính là tìm cơ hội giết chết Tiêu Lãng. Giờ phút này hắn cũng còn kiêng kỵ nữa, thân thể phóng về phía biển, ý định tấn công, giết chết Tiêu Lãng!
Vù!
Ngoài khơi đột nhiên chấn động. Thiên đế Sơn Dã vừa muốn phá nước vào nhưng đột nhiên con ngươi trong mắt co lại. Thân thể hắn lập tức lui nhanh về phía sau. Kết quả vẫn chậm. Một lưu quang chớp hiện, từng chữ tình lũ lượt kéo đến, nhập vào trong thân thể của hắn.
- A, a!
Thân thể hắn nhất thời run lên một cái, mắt thất thần đứng sừng sững ở trong không trung. Hắn lại bị tình thương gây thương tích, linh hồn rơi vào trong cơn đau đột nhiên tới.
Vèo!
Nước biển đột nhiên nổ tung, cuồn cuộn tách ra hai bên. Sóng biển cực lớn dâng lên cao. Mặt biển giống như bị người chia ra làm hai, xuất hiện một cái khe cực lớn.
Một giây sau, một kiếm khí màu xanh phá biển lao ra, hóa thành một đao quang cực lớn, liên tục chém vào bên trên vòng bảo hộ thiên lực của Thiên đế Sơn Dã.
Vô Tình Kiếm Khí!