Kế hoạch đuổi bắt của Bắc Minh hoàn toàn thất bại. Tuy rằng người Bắc Minh không hiểu rõ, không thèm để ý, không thích Thiên Châu, nhưng Âu Dương gia đã từng xuất hiện một Đại Đế, nhất thống Thiên Châu, thần thông bay vượt qua hư không có danh tiếng lừng lẫy. Thiên Đế có bay vượt qua hư không, Bắc Minh căn bản không dám bao vây tấn công hai người nữa. Âu Dương Lãnh Yên là Thiên Đế, thánh uy Thiên Đế căn bản đối với nàng vô hiệu.
Tiêu Lãng đến Bắc Minh quay một vòng, giết rất nhiều người, đánh rất nhiều mặt. Hiện tại bọn họ lại phải trơ mắt nhìn hắn rời đi nhưng không thể làm gì. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng không phải là Thiên Đế! Điểm ấy khiến cường giả Bắc Minh thực sự canh cánh trong lòng, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bọn họ chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng. Muốn bọn họ đi Thiên Châu trả thù, bọn họ còn chưa có lá gan này. Thiên Châu có tới mười Thiên Đế Chí Tôn...
Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên một đường bay đi, tốc độ không nhanh cũng không chậm. Trên đường đi, Tiêu Lãng không ngừng luyện hóa huyền thạch. Đương nhiên mỗi lần hắn chỉ luyện hóa mấy ngày.
Khi đến một hải đảo, Âu Dương Lãnh Yên cảm thấy không tệ sẽ dừng lại. Hai người tiến vào trong hải đảo, thưởng thức phong cảnh của đảo băng tuyết.
Trên biển Băng Tuyết có rất nhiều hải đảo. Những hải đảo này tất nhiên đều thuộc về tất cả đại gia tộc phía bắc Thiên Châu. Hung thú trong biển Băng Tuyết rất đặc biệt, có rất nhiều vật liệu quý hiếm vô cùng, cũng dẫn tới vô số võ giả và đội buôn tập trung đến hải đảo bên này.
Giờ phút này Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên đang ở trên một hải đảo tương đối nổi tiếng, Tuyết Liên đảo.
Tuyết Liên đảo tên cũng như nghĩa. Trên đảo có vô số hoa sen băng tuyết. Hoa sen tuyết này ở trong thời tiết lạnh lẽo, quanh năm nở rộ. Toàn thân nó trắng tinh giống như ngọc. Tâm hoa ở giữa lại có màu đỏ tươi, rất đẹp.
Yên phu nhân cảm ngộ chính là thiên đạo bách hoa, tất nhiên thích nhất là ngắm nhìn những đóa hoa mỹ lệ. Cho nên nàng vừa lên hải đảo này, đã nói với Tiêu Lãng quyết định ở lại đây mấy ngày.
Yên phu nhân dùng khăn lụa mỏng che mặt, thu liễm khí tức cường đại trên người, giống như một nữ tử bình thường, kéo tay Tiêu Lãng đi ở trong hải đảo. Nhìn khắp nơi đều thấy hoa sen tuyết nở rộ, trong lòng nàng cảm thấy có chút say mê. Đôi mắt đẹp lóe sáng, xem ra hoàn toàn không giống như một cường giả Thiên Đế, một nhân vật lớn, trái lại giống như một tiểu nữ tử bỏ nhà hẹn hò với tình lang.
Trong mắt Yên phu nhân lộ vẻ say mê, cảm khái:
- Oa, quá đẹp! Ta quyết định mua một vài hạt giống, trở lại sẽ gieo trồng một chút trong Liễu Yên Các! Tiêu Lãng ngươi thấy có được không?
Tiêu Lãng xấu hổ sờ sờ mũi, nói:
- Tốt thì tốt, chỉ có điều hoa sen tuyết này chỉ có thể trồng được ở nơi lạnh giá. Sợ là loại này khó sống được ở Liễu Yên Các?
Yên phu nhân nhăn mũi, khiến tấm lụa mỏng rung rinh, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi môi kiều diễm kia. Nàng không phản đối nói:
- Điều này không đơn giản rất đơn giản sao? Tìm một vài hàn ngọc thạch có thể phóng thích hàn khí không phải là được sao? Tiêu Lãng, ngươi không phải rất thông minh sao? Tại sao lại đột nhiên vờ ngớ ngẩn như vậy?
- A...
Tiêu Lãng bất đắc dĩ trầm mặc không nói, trong lòng lại nở nụ cười khổ. Dạo chơi như vậy, tuy rằng có mỹ nữ đi cùng là chuyện vui, nhưng tâm thần hắn vẫn có chút không yên. Một là lo lắng cho phía bên Thần Khải phủ. Hai là lo lắng buồn phiền về chuyện thiên đạo.
Âu Dương Lãnh Yên thân là Thiên Đế sức quan sát nhạy bén tới mức nào. Mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn rất biết điều, không tiếp tục du ngoạn, mà đi về phía thành trì ngoài xa.
Yên phu nhân hiểu chuyện như vậy, trái lại khiến Tiêu Lãng áy náy. Hắn nhìn bóng lưng mỹ lệ của Âu Dương Lãnh Yên phía trước. Hắn lại ép mình không được nghĩ nhiều. Nếu đã nói đi cùng nàng ba tháng, vậy cứ vui vẻ đi cùng nàng là được rồi. Chuyện còn lại trước tiên cứ để sang một bên. Xe tới trước núi tất có đường. Người sẽ không vì nhịn tiểu mà chết.
Tiêu Lãng bước qua kéo tay ngọc của Yên phu nhân. Hai người nhìn nhau nở nụ cười. Cả nhau đều hiểu rõ đối phương đang suy nghĩ gì. Cả hai không nhiều lời, tất cả đều không nói ra.
Trên quan đạo phía sau đột nhiên mấy con ngựa khoẻ chạy như bay tới. Tốc độ của chúng rất nhanh, mang theo một đường bụi mù cuồn cuộn. Phía xa, những người đi đường thi nhau nhường đường. Một người đi đường, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
Ai biết, một người trung niên mặc cẩm y đi đầu nhìn thấy sắc mặt người đó như vậy nhất thời giận tím mặt. Roi ngựa trong tay mang theo một chút hồn lực liên tục vung lên, thoáng cái đã quét bay người kia ra ngoài, còn nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ.
Một đám người phía sau người trung niên mặc cẩm y bắt đầu thi nhau cười ha hả. Rõ ràng đó là mấy công tử bột và một đám ác nô.
Tiêu Lãng và Yên phu nhân nhìn thấy liền nhíu mày. Bọn họ không có thiện cảm đối với loại công tử bột này.
Yên phu nhân ở Hồng Đế Thành nổi tiếng xấu tính. Nếu như để nàng xem nhìn thấy có dạng công tử bột như vậy, chắc chắn sẽ không để yên. Chỉ có điều giờ phút này hai người dự định đến đây du ngoạn, cũng không muốn phá hỏng tâm tình. Yên phu nhân vỗ vỗ vào tay Tiêu Lãng, ra hiệu hắn đừng nóng giận.
Tám con ngựa khoẻ tiếp tục chạy như bay đến. Phía sau Tiêu Lãng còn có hai người qua đường. Hai người này cũng không dám nhìn, trốn sang một bên, rất sợ chọc giận mấy người này.
Tiêu Lãng cũng cố chịu bụi bay đầy trời, quay mặt qua chỗ khác. Yên phu nhân còn cúi đầu, xem như hoàn toàn không thấy.
- Dừng lại!
Hai người không muốn gây chuyện, nhưng lại có người tới cửa tìm việc. Người trung niên mặc cẩm y kia từ phía xa nhìn thấy bóng lưng của Yên phu nhân, trợn cả mắt lên. Giờ phút này khi tới gần, hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn thấy phần gáy Yên phu nhân trắng như ngọc, các đường cong trên người đầy bắt mắt, lập tức nước miếng chảy ròng ròng. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng và Yên phu nhân không dám nhìn bọn chúng. Dưới cái nhìn của hắn, rõ ràng bọn họ sợ, không dám chọc giận hắn.
Tiêu Lãng là chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng, thực lực xem ra chỉ tương đương với Nhân Hoàng nhất trọng. Âu Dương Lãnh Yên không biết vận dụng thần thông nào, thực lực xem ra chỉ đạt tới Chư Vương Cảnh.
Thực lực của người trung niên mặc cẩm y này cũng không mạnh, chỉ tới Nhân Hoàng nhị trọng. Nhưng trong mấy hộ vệ phía sau hắn lại có một cường giả Nhân Hoàng lục trọng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ người trung niên mặc cẩm y, không giàu sang thì cũng cao quý...
Cho nên rất tự nhiên đã xảy ra chuyện!
- Tiểu nương tử xinh đẹp! Vị tiểu nương tử này, tại hạ Ma Hoàng là Thiếu đảo chủ Tuyết Liên đảo này. Không biết Ma Hoàng có may mắn được mời nàng uống một chén hay không?
Người trung niên mặc cẩm y hoàn toàn không để ý tới Tiêu Lãng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lãnh Yên. Cho dù trong lòng không ngừng phơi phới, nhưng bề ngoài lại giả vờ nho nhã lễ độ.
Sắc mặt Tiêu Lãng đột nhiên trầm xuống. Nhưng trong đôi mắt đẹp của Âu Dương Lãnh Yên lại có ánh sáng lưu chuyển. Nàng ném cho Tiêu Lãng một ánh mắt, lộ vẻ nghịch ngợm vẻ. Lúc này nàng mới nhìn Ma Hoàng trêu tức nói:
- Việc này phải hỏi tướng công của ta!
Ma Hoàng thấy ánh mắt Âu Dương Lãnh Yên, hồn thiếu chút nữa không còn, làm sao nhận ra được vẻ trêu tức trong mắt nàng?
Hầu kết hắn lăn lộn mấy lần, cố nuốt nước bọt, lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Lãng nói:
- Vị tiểu ca này, ngươi để nương tử của ngươi uống một chén với ta được không? Ta đưa ngươi một vạn huyền thạch, thế nào? Nếu như ngươi muốn lưu lại ở trong đảo, ta còn có thể cho ngươi ngồi lên vị trí thành chủ Tây Phong Thành.
Tuyết Liên Đảo rất lớn, thành trì tất nhiên cũng không ít. Tây Phong Thành nói là thành trì thật ra không khác một trấn nhỏ là mấy. Đương nhiên... Có thể đưa tất nhiên có thể thu. Nếu tiểu nương tử xinh đẹp như vậy vào tay, sau này Tiêu Lãng chết sống thế nào không phải chỉ là một câu nói của hắn sao?
- Thành chủ?
Tiêu Lãng làm sao không nhìn ra được Âu Dương Lãnh Yên muốn vui đùa một chút. Đối với loại công tử bột này hắn lại hoàn toàn không có hứng thú trêu đùa. Ánh mắt hắn nhìn Ma Hoàng, mắt hơi nheo lại, đột nhiên cười nhạt nói:
- Ta không thèm khát gì vị trí thành chủ. Không bằng đưa đầu ngươi cho ta. Ngươi thấy sao? Cút!
Một chữ chút cuối cùng nói ra, sát khí cường đại trên người Tiêu Lãng nhất thời phóng ra, bao phủ lấy cả tám người kia.
Tiêu Lãng giết bao nhiêu người? Bản thân hắn cũng không biết. Sát khí trên người hắn mạnh tới mức nào. Giờ phút này mấy người Ma Hoàng đã biết rõ ràng.
Ầm!
Ma Hoàng và ba công tử bột trực tiếp bị dọa, thân thể run lên ngã khỏi ngựa. Ma Hoàng chịu sát khí nặng nhất còn ngã vào cứt chó.
Bốn hộ vệ còn lại bao gồm cả võ giả Nhân Hoàng lục trọng kia, trong lòng run lên, thân thể ngay cả động đậy một chút cũng không dám. Mấy con ngựa kia rõ ràng là bảo mã cũng sợ hãi bất an, liên tiếp lui về phía sau.
Tiêu Lãng đến Bắc Minh quay một vòng, giết rất nhiều người, đánh rất nhiều mặt. Hiện tại bọn họ lại phải trơ mắt nhìn hắn rời đi nhưng không thể làm gì. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng không phải là Thiên Đế! Điểm ấy khiến cường giả Bắc Minh thực sự canh cánh trong lòng, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bọn họ chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng. Muốn bọn họ đi Thiên Châu trả thù, bọn họ còn chưa có lá gan này. Thiên Châu có tới mười Thiên Đế Chí Tôn...
Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên một đường bay đi, tốc độ không nhanh cũng không chậm. Trên đường đi, Tiêu Lãng không ngừng luyện hóa huyền thạch. Đương nhiên mỗi lần hắn chỉ luyện hóa mấy ngày.
Khi đến một hải đảo, Âu Dương Lãnh Yên cảm thấy không tệ sẽ dừng lại. Hai người tiến vào trong hải đảo, thưởng thức phong cảnh của đảo băng tuyết.
Trên biển Băng Tuyết có rất nhiều hải đảo. Những hải đảo này tất nhiên đều thuộc về tất cả đại gia tộc phía bắc Thiên Châu. Hung thú trong biển Băng Tuyết rất đặc biệt, có rất nhiều vật liệu quý hiếm vô cùng, cũng dẫn tới vô số võ giả và đội buôn tập trung đến hải đảo bên này.
Giờ phút này Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên đang ở trên một hải đảo tương đối nổi tiếng, Tuyết Liên đảo.
Tuyết Liên đảo tên cũng như nghĩa. Trên đảo có vô số hoa sen băng tuyết. Hoa sen tuyết này ở trong thời tiết lạnh lẽo, quanh năm nở rộ. Toàn thân nó trắng tinh giống như ngọc. Tâm hoa ở giữa lại có màu đỏ tươi, rất đẹp.
Yên phu nhân cảm ngộ chính là thiên đạo bách hoa, tất nhiên thích nhất là ngắm nhìn những đóa hoa mỹ lệ. Cho nên nàng vừa lên hải đảo này, đã nói với Tiêu Lãng quyết định ở lại đây mấy ngày.
Yên phu nhân dùng khăn lụa mỏng che mặt, thu liễm khí tức cường đại trên người, giống như một nữ tử bình thường, kéo tay Tiêu Lãng đi ở trong hải đảo. Nhìn khắp nơi đều thấy hoa sen tuyết nở rộ, trong lòng nàng cảm thấy có chút say mê. Đôi mắt đẹp lóe sáng, xem ra hoàn toàn không giống như một cường giả Thiên Đế, một nhân vật lớn, trái lại giống như một tiểu nữ tử bỏ nhà hẹn hò với tình lang.
Trong mắt Yên phu nhân lộ vẻ say mê, cảm khái:
- Oa, quá đẹp! Ta quyết định mua một vài hạt giống, trở lại sẽ gieo trồng một chút trong Liễu Yên Các! Tiêu Lãng ngươi thấy có được không?
Tiêu Lãng xấu hổ sờ sờ mũi, nói:
- Tốt thì tốt, chỉ có điều hoa sen tuyết này chỉ có thể trồng được ở nơi lạnh giá. Sợ là loại này khó sống được ở Liễu Yên Các?
Yên phu nhân nhăn mũi, khiến tấm lụa mỏng rung rinh, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi môi kiều diễm kia. Nàng không phản đối nói:
- Điều này không đơn giản rất đơn giản sao? Tìm một vài hàn ngọc thạch có thể phóng thích hàn khí không phải là được sao? Tiêu Lãng, ngươi không phải rất thông minh sao? Tại sao lại đột nhiên vờ ngớ ngẩn như vậy?
- A...
Tiêu Lãng bất đắc dĩ trầm mặc không nói, trong lòng lại nở nụ cười khổ. Dạo chơi như vậy, tuy rằng có mỹ nữ đi cùng là chuyện vui, nhưng tâm thần hắn vẫn có chút không yên. Một là lo lắng cho phía bên Thần Khải phủ. Hai là lo lắng buồn phiền về chuyện thiên đạo.
Âu Dương Lãnh Yên thân là Thiên Đế sức quan sát nhạy bén tới mức nào. Mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn rất biết điều, không tiếp tục du ngoạn, mà đi về phía thành trì ngoài xa.
Yên phu nhân hiểu chuyện như vậy, trái lại khiến Tiêu Lãng áy náy. Hắn nhìn bóng lưng mỹ lệ của Âu Dương Lãnh Yên phía trước. Hắn lại ép mình không được nghĩ nhiều. Nếu đã nói đi cùng nàng ba tháng, vậy cứ vui vẻ đi cùng nàng là được rồi. Chuyện còn lại trước tiên cứ để sang một bên. Xe tới trước núi tất có đường. Người sẽ không vì nhịn tiểu mà chết.
Tiêu Lãng bước qua kéo tay ngọc của Yên phu nhân. Hai người nhìn nhau nở nụ cười. Cả nhau đều hiểu rõ đối phương đang suy nghĩ gì. Cả hai không nhiều lời, tất cả đều không nói ra.
Trên quan đạo phía sau đột nhiên mấy con ngựa khoẻ chạy như bay tới. Tốc độ của chúng rất nhanh, mang theo một đường bụi mù cuồn cuộn. Phía xa, những người đi đường thi nhau nhường đường. Một người đi đường, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
Ai biết, một người trung niên mặc cẩm y đi đầu nhìn thấy sắc mặt người đó như vậy nhất thời giận tím mặt. Roi ngựa trong tay mang theo một chút hồn lực liên tục vung lên, thoáng cái đã quét bay người kia ra ngoài, còn nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ.
Một đám người phía sau người trung niên mặc cẩm y bắt đầu thi nhau cười ha hả. Rõ ràng đó là mấy công tử bột và một đám ác nô.
Tiêu Lãng và Yên phu nhân nhìn thấy liền nhíu mày. Bọn họ không có thiện cảm đối với loại công tử bột này.
Yên phu nhân ở Hồng Đế Thành nổi tiếng xấu tính. Nếu như để nàng xem nhìn thấy có dạng công tử bột như vậy, chắc chắn sẽ không để yên. Chỉ có điều giờ phút này hai người dự định đến đây du ngoạn, cũng không muốn phá hỏng tâm tình. Yên phu nhân vỗ vỗ vào tay Tiêu Lãng, ra hiệu hắn đừng nóng giận.
Tám con ngựa khoẻ tiếp tục chạy như bay đến. Phía sau Tiêu Lãng còn có hai người qua đường. Hai người này cũng không dám nhìn, trốn sang một bên, rất sợ chọc giận mấy người này.
Tiêu Lãng cũng cố chịu bụi bay đầy trời, quay mặt qua chỗ khác. Yên phu nhân còn cúi đầu, xem như hoàn toàn không thấy.
- Dừng lại!
Hai người không muốn gây chuyện, nhưng lại có người tới cửa tìm việc. Người trung niên mặc cẩm y kia từ phía xa nhìn thấy bóng lưng của Yên phu nhân, trợn cả mắt lên. Giờ phút này khi tới gần, hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn thấy phần gáy Yên phu nhân trắng như ngọc, các đường cong trên người đầy bắt mắt, lập tức nước miếng chảy ròng ròng. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng và Yên phu nhân không dám nhìn bọn chúng. Dưới cái nhìn của hắn, rõ ràng bọn họ sợ, không dám chọc giận hắn.
Tiêu Lãng là chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng, thực lực xem ra chỉ tương đương với Nhân Hoàng nhất trọng. Âu Dương Lãnh Yên không biết vận dụng thần thông nào, thực lực xem ra chỉ đạt tới Chư Vương Cảnh.
Thực lực của người trung niên mặc cẩm y này cũng không mạnh, chỉ tới Nhân Hoàng nhị trọng. Nhưng trong mấy hộ vệ phía sau hắn lại có một cường giả Nhân Hoàng lục trọng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ người trung niên mặc cẩm y, không giàu sang thì cũng cao quý...
Cho nên rất tự nhiên đã xảy ra chuyện!
- Tiểu nương tử xinh đẹp! Vị tiểu nương tử này, tại hạ Ma Hoàng là Thiếu đảo chủ Tuyết Liên đảo này. Không biết Ma Hoàng có may mắn được mời nàng uống một chén hay không?
Người trung niên mặc cẩm y hoàn toàn không để ý tới Tiêu Lãng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lãnh Yên. Cho dù trong lòng không ngừng phơi phới, nhưng bề ngoài lại giả vờ nho nhã lễ độ.
Sắc mặt Tiêu Lãng đột nhiên trầm xuống. Nhưng trong đôi mắt đẹp của Âu Dương Lãnh Yên lại có ánh sáng lưu chuyển. Nàng ném cho Tiêu Lãng một ánh mắt, lộ vẻ nghịch ngợm vẻ. Lúc này nàng mới nhìn Ma Hoàng trêu tức nói:
- Việc này phải hỏi tướng công của ta!
Ma Hoàng thấy ánh mắt Âu Dương Lãnh Yên, hồn thiếu chút nữa không còn, làm sao nhận ra được vẻ trêu tức trong mắt nàng?
Hầu kết hắn lăn lộn mấy lần, cố nuốt nước bọt, lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Lãng nói:
- Vị tiểu ca này, ngươi để nương tử của ngươi uống một chén với ta được không? Ta đưa ngươi một vạn huyền thạch, thế nào? Nếu như ngươi muốn lưu lại ở trong đảo, ta còn có thể cho ngươi ngồi lên vị trí thành chủ Tây Phong Thành.
Tuyết Liên Đảo rất lớn, thành trì tất nhiên cũng không ít. Tây Phong Thành nói là thành trì thật ra không khác một trấn nhỏ là mấy. Đương nhiên... Có thể đưa tất nhiên có thể thu. Nếu tiểu nương tử xinh đẹp như vậy vào tay, sau này Tiêu Lãng chết sống thế nào không phải chỉ là một câu nói của hắn sao?
- Thành chủ?
Tiêu Lãng làm sao không nhìn ra được Âu Dương Lãnh Yên muốn vui đùa một chút. Đối với loại công tử bột này hắn lại hoàn toàn không có hứng thú trêu đùa. Ánh mắt hắn nhìn Ma Hoàng, mắt hơi nheo lại, đột nhiên cười nhạt nói:
- Ta không thèm khát gì vị trí thành chủ. Không bằng đưa đầu ngươi cho ta. Ngươi thấy sao? Cút!
Một chữ chút cuối cùng nói ra, sát khí cường đại trên người Tiêu Lãng nhất thời phóng ra, bao phủ lấy cả tám người kia.
Tiêu Lãng giết bao nhiêu người? Bản thân hắn cũng không biết. Sát khí trên người hắn mạnh tới mức nào. Giờ phút này mấy người Ma Hoàng đã biết rõ ràng.
Ầm!
Ma Hoàng và ba công tử bột trực tiếp bị dọa, thân thể run lên ngã khỏi ngựa. Ma Hoàng chịu sát khí nặng nhất còn ngã vào cứt chó.
Bốn hộ vệ còn lại bao gồm cả võ giả Nhân Hoàng lục trọng kia, trong lòng run lên, thân thể ngay cả động đậy một chút cũng không dám. Mấy con ngựa kia rõ ràng là bảo mã cũng sợ hãi bất an, liên tiếp lui về phía sau.