Ma Đế nhanh như tia chớp phá không đến. Hắn đứng sừng sững ở trong không trung phía trên quảng trường, sau đó một tay một trảo, trong tay phát lên một năng lượng màu vàng kim, một lực hút cường đại nhất thời tác dụng lên trên người Ma Tiêu. Thân thể Ma Tiêu lập tức bị kéo lên trên không trung, giao cho một cường giả Nhân Hoàng chữa thương.
Mà giờ phút này Ma Đế cũng giải trừ thánh uy Thiên Đế. Người trong toàn thành thở phào nhẹ nhõm. May là Ma Đế đến đúng lúc, bằng không Ma Tiêu bị Tiêu Lãng giết, Ma Đế chắc hẳn sẽ nổi giận. Tới khi đó, rất nhiều người trong thành sẽ uổng mạng.
- Tham kiến Ma Đế!
Hơn mười vạn võ giả trên quảng trường và xung quanh quỳ một gối xuống, hướng về phía bá chủ đứng đầu phía bắc thể hiện sự sùng kính.
Vèo!
Thiên đế Phượng Trúc và Âu Dương Lãnh Yên đồng thời từ bên trong tửu lâu bắn mạnh ra. Thiên đế Phượng Trúc bay lên trong không trung đứng ở phía sau Ma Đế. Âu Dương Lãnh Yên lại đứng ở bên cạnh Tiêu Lãng, không nói một lời.
Tiêu Lãng đã sớm vỗ một chưởng vào mặt đất đứng lên. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Ma Đế, trầm mặc. Trong lòng hắn thầm nói, quả nhiên cha nào con nấy. Giọng điệu hai người giống nhau như đúc. Mở miệng ngậm miệng đều là đòi tiêu diệt Thần Hồn Phủ...
Người nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ người già cũng không hiểu sự?
Tiêu Lãng trầm mặc, nhưng mọi người trên quảng trường lại cho rằng hắn khiếp sở, chuẩn bị nhận tội, đang suy nghĩ nên ăn nói làm sao cho phải.
Nhưng hắn đột nhiên mở miệng:
- Ma Đế, ngươi xác định muốn chơi sao? Được rồi... ta đưa Thần Hồn Phủ cho ngươi chơi! Ngươi có thể diệt tộc ta, Tiêu Lãng ta tâm phục khẩu phục! Đương nhiên, trong thời điểm ngươi quyết định muốn chiến, tất cả con cháu Ma gia các ngươi, bao gồm gia tộc lớn nhỏ dựa vào Ma gia, đều chuẩn bị chịu lửa giận của Tiêu Lãng ta đi!
Lời nói của Tiêu Lãng vang lên, giống như chặt đinh chém sắt, vang vọng toàn thành, trong phút chốc khiến toàn thành xôn xao!
Ma Đế trên danh nghĩa là một trong mười người cường đại nhất Thiên Châu. Ma gia xưng bá phía bắc Thiên Châu cũng đã vạn năm. Bao nhiêu năm qua không một người nào dám cả gan gây sự tại Ma Đế thành? Hiện tại lại có người ở trước mặt mọi người tuyên chiến với hắn với Thiên Đế Chí Tôn của Ma gia. Quan trọng nhất là... hắn mới chỉ ngoài hai mươi tuổi!
Nếu như võ giả trong thành không nhận ra Tiêu Lãng, tất cả sẽ cười khúc khích, cho rằng gặp phải một người điên. Nhưng giờ phút này mọi người đều không cho rằng Tiêu Lãng đang nói đùa. Bởi vì tuy rằng hắn không chắc có thực lực như vậy, nhưng có tư cách như vậy!
Âu Dương Lãnh Yên không nói gì, nhưng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ. Nàng nhìn nam tử trước mắt không tính là cao lớn, trong mắt đầy sự yêu thương nhu tình. Tiêu Lãng và nam tử đã chết của nàng đều quật cường, không chịu thua giống nhau! Nhưng Tiêu Lãng rõ ràng có thêm một loại phẩm chất đặc biệt, khí phách! Thậm chí có thể nói... là thô bạo!
Có lẽ người khác cho rằng Tiêu Lãng điên, quá vọng động, đầu heo! Nhưng ở trong mắt Âu Dương Lãnh Yên, quyết định này của hắn không phải là điên cuồng. Trái lại hắn có thực lực có thể tàn phá Ma gia!
Thần Hồn Phủ ở phía đông Thiên Châu. Cho dù Ma Đế lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, cũng mất hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, đám người Trà Mộc dễ dàng bỏ chạy tới Âu Dương phủ hoặc là Thần Khải phủ. Cho dù tùy tiện truyền tin một chút, bảo bọn họ truyền tống về đại lục Thần Hồn, tìm chỗ trốn cũng được.
Thần Hồn Phủ là một phủ vực nhỏ. Tiêu Lãng hoàn toàn có thể không cần. Nhưng Ma Đế phủ có thể không cần nữa hay không?
Ma Đế không dám động vào Âu Dương Lãnh Yên. Âu Dương Lãnh Yên lại có thể trợ giúp Tiêu Lãng, không ngừng bay vượt qua hư không, tàn sát con cháu Ma gia. Cho dù không cần Âu Dương Lãnh Yên trợ giúp, bản thân Tiêu Lãng cũng biết bay vượt qua hư không.
Người Ma gia không dám giết Tiêu Lãng, thậm chí không dám đánh trọng thương hoặc là giam cầm Tiêu Lãng, bởi vì không ai biết quan hệ giữa Tiêu Lãng và Mê Thần Cung là thế nào. Cho nên uy hiếp của Ma Đế hoàn toàn vô hiệu. Một khi Ma Đế quyết định khai chiến, cuối cùng kẻ bị chơi nhất định là Ma gia!
Mặc dù như thế, Âu Dương Lãnh Yên vẫn kính phục dũng khí của Tiêu Lãng. Dù sao không phải ai cũng dám khai chiến với thập đại gia tộc Thiên Châu. Cho dù Âu Dương gia cũng không dám khai chiến. Ma gia một quái vật khổng lồ như vậy, có nội hàm thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
Trừ phi hai đại gia tộc siêu cấp liên thủ công kích, bằng không bất luận một gia tộc nào cũng rất khó tiêu diệt được Ma gia, cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
Nhưng Tiêu Lãng dám!
Đúng là vua cũng thua thằng liều. Hắn còn trẻ ngông cuồng, cũng có sức lực để ngông cuồng!
Âu Dương Lãnh Yên có thể nghĩ được, Ma Đế hiển nhiên không phải là đầu heo, tất nhiên cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng một giây sau đột nhiên xảy ra sự biến đổi khác thường.
Khí tức trên người Ma Đế đang ngập trời đột nhiên trút xuống, bao phủ toàn bộ quảng trường. Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên khiến tất cả võ giả trên quảng trường đều run rẩy:
- Tiêu Lãng, ngươi xác định muốn khai chiến?
Chữ cuối cùng, hắn không biết vận dụng thần thông nào, khiến vô số người cảm giác như bị chấn động mạnh. Nhất thời một ngụm máu tươi từ trên yết hầu tuôn ra, để rất nhiều người trong số bọn họ đều bị nội thương. Rất nhiều người bị uy áp cực lớn kia, ép tới mức trực tiếp nằm sấp trên mặt đất. Ngay cả những người đứng thẳng cũng rất khó khăn.
Ma Đế thật sự nổi giận rồi!
Toàn thân Tiêu Lãng cảm giác giống bị mấy ngọn núi lớn đè lên. Mặt đất dưới chân hắn liên tiếp bị vỡ nát, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, cắn chặt răng chịu đựng, ánh mắt hoàn toàn không yếu thế nhìn chằm chằm vào Ma Đế. Khóe miệng hắn vẫn hơi cong lên, thình lình càng lộ vẻ trào phúng.
- Mười, chín, tám... hai, một!
Trong lòng hắn thầm đếm ngược. Quả nhiên sau khi đếm xong, nhất thời toàn thân cảm thấy dễ dàng, áp lực biến mất. Mà tất cả võ giả còn lại vẫn khổ sở cố gắng chống đỡ. Rất nhiều võ giả thậm chí toàn thân đều dán trên mặt đất, ngay cả động một ngón tay cũng khó khăn.
- Tiêu Lãng, nhất định phải làm như thế sao? Không thể cho lão phu một chút mặt mũi sao? Dồn lão phu đến nóng nảy, ngươi cũng không có quả ngon ăn!
Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, một truyền âm lập tức vang lên. Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, cười.
Ma Đế nhận thua rồi!
Chỉ có điều hắn hiển nhiên muốn giữ nguyên một chút mặt mũi, cho nên mới ngầm truyền âm, chuẩn bị hoà giải.
Tiêu Lãng cười nhạt quay đầu nhìn Ma Đế, truyền âm nói:
- Mặt mũi có thể cho, hôm nay ta vốn không muốn gây sự. Là do đứa con trai ngốc của ngươi tự tìm! Ngươi có thể hỏi Thiên Đế nhà các ngươi, xem có phải muốn nói chuyện hay không? Ta có phải đã cho nhà các ngươi mặt mũi hay không?
Ma Đế trầm mặc một chút, hiển nhiên đang truyền âm nói chuyện với Thiên đế Phượng Trúc. Chỉ một lát sau, hắn truyền âm lại:
- Hừ hừ, việc này huyên náo khiến dư luận xôn xao, định giá mười ngàn vạn huyền thạch, còn ra tay đả thương người. Ta đến muộn một bước sợ là con trai ta cũng sẽ chết. Tiêu Lãng! Ngươi làm vậy là cho ta mặt mũi sao?
Tiêu Lãng hoàn toàn không yếu thế truyền âm:
- Ta ở Bắc Minh thiếu chút nữa bị con trai ngươi hại chết mấy lần. Giờ phút này toàn Bắc Minh vẫn đang truy nã ta! Quan trọng nhất là... Ta mất trí nhớ một thời gian, cảm ngộ thiên đạo vô tình! Tu luyện thiên đạo cả đời ta xem như đã bị hủy diệt. Ngươi cảm thấy ta có tính như vậy có phải đã cho ngươi mặt mũi hay không? Ít nói nhảm đi, Muốn nói chuyện tốt, đừng lôi những thứ vô dụng kia ra! Muốn chơi, ta cùng ngươi chơi!
- Làm càn!
Ma Đế thấy thái độ Tiêu Lãng kiêu ngạo như vậy, lại kích động sát khí toàn thân tăng vọt, khiến võ giả toàn thành đều run rẩy. Nhưng hắn chỉ có thể cố nhịn xuống. Hắn nhà lớn, nghiệp lớn chơi với Tiêu Lãng không nổi. Quan trọng nhất là... hắn hết sức kiêng kỵ Mê Thần Cung. Năm đó nhà bọn họ tấn công Bắc Minh và Mê Thần Cung nảy sinh xung đột. Việc này một khi xử lý không tốt, nhẹ thì gây ra phiền toái lớn, nặng thì cửa nát nhà tan.
Hắn cố kìm chế sự tức giận, âm thầm truyền âm nói:
- Huyền thạch không có. Con trai ta bị ngươi đánh nửa chết nửa sống. Chuyện ngày hôm nay xem như hòa nhau. Sau này nước giếng không phạm nước sông!
Tiêu Lãng vừa nghe liền không vui!
Cái gì gọi là hòa nhau? Công tử Ma Tiêu chỉ bị thương một chút, nhưng hắn là cửu tử nhất sinh, thiên đạo tu luyện còn bị phế bỏ. Nếu ngày hôm nay làm lớn chuyện, không nắm chút lợi ích, hắn làm sao chịu để yên?
Hắn lập tức nổi giận truyền âm nói:
- Thả rắm mẹ ngươi. Mười ngàn vạn huyền thạch một viên cũng không thể thiếu. Ít đi, ta liều mạng với nhà các ngươi! Thần Hồn Phủ lão tử không cần. Ta sẽ đưa tất cả người của ta tới núi Khuynh Thành, xong sẽ từ từ chơi cùng các ngươi!
Mà giờ phút này Ma Đế cũng giải trừ thánh uy Thiên Đế. Người trong toàn thành thở phào nhẹ nhõm. May là Ma Đế đến đúng lúc, bằng không Ma Tiêu bị Tiêu Lãng giết, Ma Đế chắc hẳn sẽ nổi giận. Tới khi đó, rất nhiều người trong thành sẽ uổng mạng.
- Tham kiến Ma Đế!
Hơn mười vạn võ giả trên quảng trường và xung quanh quỳ một gối xuống, hướng về phía bá chủ đứng đầu phía bắc thể hiện sự sùng kính.
Vèo!
Thiên đế Phượng Trúc và Âu Dương Lãnh Yên đồng thời từ bên trong tửu lâu bắn mạnh ra. Thiên đế Phượng Trúc bay lên trong không trung đứng ở phía sau Ma Đế. Âu Dương Lãnh Yên lại đứng ở bên cạnh Tiêu Lãng, không nói một lời.
Tiêu Lãng đã sớm vỗ một chưởng vào mặt đất đứng lên. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Ma Đế, trầm mặc. Trong lòng hắn thầm nói, quả nhiên cha nào con nấy. Giọng điệu hai người giống nhau như đúc. Mở miệng ngậm miệng đều là đòi tiêu diệt Thần Hồn Phủ...
Người nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ người già cũng không hiểu sự?
Tiêu Lãng trầm mặc, nhưng mọi người trên quảng trường lại cho rằng hắn khiếp sở, chuẩn bị nhận tội, đang suy nghĩ nên ăn nói làm sao cho phải.
Nhưng hắn đột nhiên mở miệng:
- Ma Đế, ngươi xác định muốn chơi sao? Được rồi... ta đưa Thần Hồn Phủ cho ngươi chơi! Ngươi có thể diệt tộc ta, Tiêu Lãng ta tâm phục khẩu phục! Đương nhiên, trong thời điểm ngươi quyết định muốn chiến, tất cả con cháu Ma gia các ngươi, bao gồm gia tộc lớn nhỏ dựa vào Ma gia, đều chuẩn bị chịu lửa giận của Tiêu Lãng ta đi!
Lời nói của Tiêu Lãng vang lên, giống như chặt đinh chém sắt, vang vọng toàn thành, trong phút chốc khiến toàn thành xôn xao!
Ma Đế trên danh nghĩa là một trong mười người cường đại nhất Thiên Châu. Ma gia xưng bá phía bắc Thiên Châu cũng đã vạn năm. Bao nhiêu năm qua không một người nào dám cả gan gây sự tại Ma Đế thành? Hiện tại lại có người ở trước mặt mọi người tuyên chiến với hắn với Thiên Đế Chí Tôn của Ma gia. Quan trọng nhất là... hắn mới chỉ ngoài hai mươi tuổi!
Nếu như võ giả trong thành không nhận ra Tiêu Lãng, tất cả sẽ cười khúc khích, cho rằng gặp phải một người điên. Nhưng giờ phút này mọi người đều không cho rằng Tiêu Lãng đang nói đùa. Bởi vì tuy rằng hắn không chắc có thực lực như vậy, nhưng có tư cách như vậy!
Âu Dương Lãnh Yên không nói gì, nhưng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ. Nàng nhìn nam tử trước mắt không tính là cao lớn, trong mắt đầy sự yêu thương nhu tình. Tiêu Lãng và nam tử đã chết của nàng đều quật cường, không chịu thua giống nhau! Nhưng Tiêu Lãng rõ ràng có thêm một loại phẩm chất đặc biệt, khí phách! Thậm chí có thể nói... là thô bạo!
Có lẽ người khác cho rằng Tiêu Lãng điên, quá vọng động, đầu heo! Nhưng ở trong mắt Âu Dương Lãnh Yên, quyết định này của hắn không phải là điên cuồng. Trái lại hắn có thực lực có thể tàn phá Ma gia!
Thần Hồn Phủ ở phía đông Thiên Châu. Cho dù Ma Đế lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, cũng mất hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, đám người Trà Mộc dễ dàng bỏ chạy tới Âu Dương phủ hoặc là Thần Khải phủ. Cho dù tùy tiện truyền tin một chút, bảo bọn họ truyền tống về đại lục Thần Hồn, tìm chỗ trốn cũng được.
Thần Hồn Phủ là một phủ vực nhỏ. Tiêu Lãng hoàn toàn có thể không cần. Nhưng Ma Đế phủ có thể không cần nữa hay không?
Ma Đế không dám động vào Âu Dương Lãnh Yên. Âu Dương Lãnh Yên lại có thể trợ giúp Tiêu Lãng, không ngừng bay vượt qua hư không, tàn sát con cháu Ma gia. Cho dù không cần Âu Dương Lãnh Yên trợ giúp, bản thân Tiêu Lãng cũng biết bay vượt qua hư không.
Người Ma gia không dám giết Tiêu Lãng, thậm chí không dám đánh trọng thương hoặc là giam cầm Tiêu Lãng, bởi vì không ai biết quan hệ giữa Tiêu Lãng và Mê Thần Cung là thế nào. Cho nên uy hiếp của Ma Đế hoàn toàn vô hiệu. Một khi Ma Đế quyết định khai chiến, cuối cùng kẻ bị chơi nhất định là Ma gia!
Mặc dù như thế, Âu Dương Lãnh Yên vẫn kính phục dũng khí của Tiêu Lãng. Dù sao không phải ai cũng dám khai chiến với thập đại gia tộc Thiên Châu. Cho dù Âu Dương gia cũng không dám khai chiến. Ma gia một quái vật khổng lồ như vậy, có nội hàm thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
Trừ phi hai đại gia tộc siêu cấp liên thủ công kích, bằng không bất luận một gia tộc nào cũng rất khó tiêu diệt được Ma gia, cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
Nhưng Tiêu Lãng dám!
Đúng là vua cũng thua thằng liều. Hắn còn trẻ ngông cuồng, cũng có sức lực để ngông cuồng!
Âu Dương Lãnh Yên có thể nghĩ được, Ma Đế hiển nhiên không phải là đầu heo, tất nhiên cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng một giây sau đột nhiên xảy ra sự biến đổi khác thường.
Khí tức trên người Ma Đế đang ngập trời đột nhiên trút xuống, bao phủ toàn bộ quảng trường. Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên khiến tất cả võ giả trên quảng trường đều run rẩy:
- Tiêu Lãng, ngươi xác định muốn khai chiến?
Chữ cuối cùng, hắn không biết vận dụng thần thông nào, khiến vô số người cảm giác như bị chấn động mạnh. Nhất thời một ngụm máu tươi từ trên yết hầu tuôn ra, để rất nhiều người trong số bọn họ đều bị nội thương. Rất nhiều người bị uy áp cực lớn kia, ép tới mức trực tiếp nằm sấp trên mặt đất. Ngay cả những người đứng thẳng cũng rất khó khăn.
Ma Đế thật sự nổi giận rồi!
Toàn thân Tiêu Lãng cảm giác giống bị mấy ngọn núi lớn đè lên. Mặt đất dưới chân hắn liên tiếp bị vỡ nát, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, cắn chặt răng chịu đựng, ánh mắt hoàn toàn không yếu thế nhìn chằm chằm vào Ma Đế. Khóe miệng hắn vẫn hơi cong lên, thình lình càng lộ vẻ trào phúng.
- Mười, chín, tám... hai, một!
Trong lòng hắn thầm đếm ngược. Quả nhiên sau khi đếm xong, nhất thời toàn thân cảm thấy dễ dàng, áp lực biến mất. Mà tất cả võ giả còn lại vẫn khổ sở cố gắng chống đỡ. Rất nhiều võ giả thậm chí toàn thân đều dán trên mặt đất, ngay cả động một ngón tay cũng khó khăn.
- Tiêu Lãng, nhất định phải làm như thế sao? Không thể cho lão phu một chút mặt mũi sao? Dồn lão phu đến nóng nảy, ngươi cũng không có quả ngon ăn!
Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, một truyền âm lập tức vang lên. Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, cười.
Ma Đế nhận thua rồi!
Chỉ có điều hắn hiển nhiên muốn giữ nguyên một chút mặt mũi, cho nên mới ngầm truyền âm, chuẩn bị hoà giải.
Tiêu Lãng cười nhạt quay đầu nhìn Ma Đế, truyền âm nói:
- Mặt mũi có thể cho, hôm nay ta vốn không muốn gây sự. Là do đứa con trai ngốc của ngươi tự tìm! Ngươi có thể hỏi Thiên Đế nhà các ngươi, xem có phải muốn nói chuyện hay không? Ta có phải đã cho nhà các ngươi mặt mũi hay không?
Ma Đế trầm mặc một chút, hiển nhiên đang truyền âm nói chuyện với Thiên đế Phượng Trúc. Chỉ một lát sau, hắn truyền âm lại:
- Hừ hừ, việc này huyên náo khiến dư luận xôn xao, định giá mười ngàn vạn huyền thạch, còn ra tay đả thương người. Ta đến muộn một bước sợ là con trai ta cũng sẽ chết. Tiêu Lãng! Ngươi làm vậy là cho ta mặt mũi sao?
Tiêu Lãng hoàn toàn không yếu thế truyền âm:
- Ta ở Bắc Minh thiếu chút nữa bị con trai ngươi hại chết mấy lần. Giờ phút này toàn Bắc Minh vẫn đang truy nã ta! Quan trọng nhất là... Ta mất trí nhớ một thời gian, cảm ngộ thiên đạo vô tình! Tu luyện thiên đạo cả đời ta xem như đã bị hủy diệt. Ngươi cảm thấy ta có tính như vậy có phải đã cho ngươi mặt mũi hay không? Ít nói nhảm đi, Muốn nói chuyện tốt, đừng lôi những thứ vô dụng kia ra! Muốn chơi, ta cùng ngươi chơi!
- Làm càn!
Ma Đế thấy thái độ Tiêu Lãng kiêu ngạo như vậy, lại kích động sát khí toàn thân tăng vọt, khiến võ giả toàn thành đều run rẩy. Nhưng hắn chỉ có thể cố nhịn xuống. Hắn nhà lớn, nghiệp lớn chơi với Tiêu Lãng không nổi. Quan trọng nhất là... hắn hết sức kiêng kỵ Mê Thần Cung. Năm đó nhà bọn họ tấn công Bắc Minh và Mê Thần Cung nảy sinh xung đột. Việc này một khi xử lý không tốt, nhẹ thì gây ra phiền toái lớn, nặng thì cửa nát nhà tan.
Hắn cố kìm chế sự tức giận, âm thầm truyền âm nói:
- Huyền thạch không có. Con trai ta bị ngươi đánh nửa chết nửa sống. Chuyện ngày hôm nay xem như hòa nhau. Sau này nước giếng không phạm nước sông!
Tiêu Lãng vừa nghe liền không vui!
Cái gì gọi là hòa nhau? Công tử Ma Tiêu chỉ bị thương một chút, nhưng hắn là cửu tử nhất sinh, thiên đạo tu luyện còn bị phế bỏ. Nếu ngày hôm nay làm lớn chuyện, không nắm chút lợi ích, hắn làm sao chịu để yên?
Hắn lập tức nổi giận truyền âm nói:
- Thả rắm mẹ ngươi. Mười ngàn vạn huyền thạch một viên cũng không thể thiếu. Ít đi, ta liều mạng với nhà các ngươi! Thần Hồn Phủ lão tử không cần. Ta sẽ đưa tất cả người của ta tới núi Khuynh Thành, xong sẽ từ từ chơi cùng các ngươi!