Đôi chân Tiêu Lãng như đóng đinh tại chỗ, thân thể đột ngột ngửa ra sau, sau đó lưng dán mặt đất trượt một trăm tám mươi độ, tốc độ cực kỳ nhanh. Trong ánh mắt khó tin của mọi người, Tiêu Lãng nguy hiểm né qua đao mang Huyền khí. Tiêu Lãng đột ngột đứng thẳng dậy, đôi tay nhanh chóng vung ta túm một chân của Tả Minh, vẻ mặt gã ngơ ngác. Tiêu Lãng giật mạnh, chân trái vòng quanh Huyền khí hóa thành tàn ảnh cú đá vòng cực kỳ xinh đẹp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tả Minh đột nhiên bị kéo xuống, vẻ mặt kinh hoàng, không kịp phản kích. Tả Minh bị Tiêu Lãng đá vòng quét trúng eo, thân thể lập tức bị đá bay ra ngoài.
Tiêu Lãng như cá chạch trượt ra ngoài, Tả Minh chưa đáp xuống đất thì hắn đã giơ cao chân sau rồi thì... Nặng nề đạp xuống.
Răng rắc!
- A!
Tiếng xương vỡ và tiếng hét của Tả Minh cùng vang lên. Ngực Tả Minh bị Tiêu Lãng đánh lõm xuống, miệng hộc bãi máu, đã bị trọng thương.
- Thứ như ngươi nếu ta thật sự muốn thì có thể giết chết ngay!
Tiêu Lãng vung đôi tay, sáu thanh phi đao lóe ra. Tiêu Lãng không thèm nhìn hai bên, đột nhiên ném ra. Sáu tiếng xé gió vang lên, sáu thanh phi đao hóa thành tàn ảnh ghim vào cột thiền mộc hai bên đại điện.
Mọi người nhìn sáu thanh phi đạo, vẻ mặt giật mình. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ngây ra.
Sáu thanh phi đao ngay ngắn cắm vào hai cây cốt, xếp thành hai hàng như một đường thẳng. Khó tin là khoảng cách giữa ba thành phi đao ngang bằng nhau.
Nghĩ đến mấy động tác kỳ diệu Tiêu Lãng mới làm, các cường giả gia tộc hút ngụm khí lạnh. Đổi lại các cường giả, tộc trưởng các gia tộc có mặt thì có lẽ có thể dễ dàng làm được, nhưng đừng quên tuổi của Tiêu Lãng hiện tại là cảnh giới gì?
Năng lực tính toán khủng bố, bản năng chiến đấu, thủ đoạn hung ác, sát khí khát máu.
Các tố chất nên xuất hiện trên người cường giả thế nhưng đều có trong thiếu niên này. Các tộc trưởng gia tộc nhìn Tiêu Lãng vẫn đạp trên người Tả Minh, không ai cho rằng lời hắn nói là xạo, là cuồng.
Tiêu Lãng thật sự có tư cách nói câu đó.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cười tươi như hoa. Nhi tử của Tiêu Thanh Đế, hài tử Tiêu Thanh Y bồi dưỡng mười bảy năm quả nhiên không khiến lão thất vọng. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt nhìn mọi người tỏ rõ ý nghĩa: Đây là tôn tử của Tiêu Bất Tử lão!
Trong đôi mắt thu thủy của Tử Sam công chúa không còn chán ghét, khinh thường mà là ngạc nhiên. Tử Sam công chúa không kinh ngạc vì thực lực của Tiêu Lãng, nàng kinh ngạc là khuôn mặt bình thường kia chợt tràn ngập yêu khí. Tử Sam công chúa không hiểu nổi tại sao khí chất của một người chớp mắt biến đổi nhanh như vậy?
Tiêu Lãng phủi tay, lười biếng đi về, mặt không còn yêu khí. Tiêu Lãng vẻ mặt hờ hững lại cầm một chân lộc gặm lấy gặm để, hoàn toàn không để ý ánh mắt của mọi người, hắn ăn ngon lành.
Mặt tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, tiểu thư của Tả gia xanh mét. Trong mắt vị công tử còn lại của Tả gia đầy mối hận, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tiêu Lãng đã chết một vạn lần.
Nhiều tiểu thư bên dưới thỉnh thoảng liếc qua, khuôn mặt không bắt mắt của Tiêu Lãng chợt biến thuận mắt nhiều. Vẫn là động tác ăn uống thản nhiên nhưng chợt biến bí ẩn cao thâm hơn.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vân Phi Dương sai người lập tức nâng Tả Minh đi tị liệu, cười tủm tỉm nói với mọi người:
- Thanh niên tuấn ngạn trong thiên hạ này quả nhiên người sau ưu tú hơn người trước. Tả Minh còn tể như vậy đã đạt đến Chiến Suất cảnh, sau này bồi dưỡng kinh nghiệm thực chiến, tuyệt đối sẽ là cường giả tuyệt thế. Tiêu Lãng rất khá, ở tuổi này có năng lực chiến đấu khủng bố như vậy, Nếu như có thể thức tỉnh thiên giai thần hồn thì tiền đồ không thể đo lường. Người đâu, quả nhiên muốn ban thưởng cho hai vị này thật hậu hĩnh. Chiến Vương triều chúng ta có nhiều thiên tài như vậy, sau này vương triều có hy vọng rồi. Các công tử còn lại có hiến nghệ gì không? Chỉ cần xuất chiến thì quả nhiên đều có thưởng.
Các công tử bên dưới nhìn nhau.
Nhiều công tử mới đầu hớn hở bây giờ không dám bước ra. Heines nghệ cái gì, là bêu xấu mới đúng. Bàn về cảnh giới, tư chất, ngươi có thể sánh bằng Tả Minh không? Bàn về chiến đấu thì ngươi có thể so với Tiêu Lãng không? Phao chuyên dẫn ngọc, bọn họ chỉ là đống bùn, còn dẫn ngọc cái gì.
Yến hội biến lúng túng nhưng các gia tộc ai nấy thành tinh cả, lập tức vẻ mặt trở về bình thường, trò chuyện rôm rả. Chỉ có tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình là sụ mặt, không thèm che giấu lòng bất mãn.
Tiêu Lãng cúi đầu tập trung chiến đấu với sơn trân hải vị cung nữ lục tục đưa tới, làm như Tiêu gia nghèo mạt rệp không có cơm ăn.
Trong mắt Tiêu Cuồng bớt kiêu ngạo nhưng vẫn không mất thành kiến với Tiêu Lãng, không thích bắt chuyện. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long thì trở nên rộng rãi nhiều, cố ý quay đầu lại khích lệ Tiêu Lãng vài câu. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trò chuyện vui vẻ với mọi người, không nhìn Tiêu Lãng cái nào.
Yến hội đến một nửa thì Tử Sam công chúa kiêu ngạo rời đi trước, không chọn rể ngay tại chỗ, dường như không có công tử nào trong đại điện lọt vào mắt xanh. Mọi người đang lo Tử Sam công chúa sẽ chọn Tiêu Lãng, ai ngờ lúc nàng đi hung dữ trừng hắn dường như rất bất mãn. Đám công tử thở phào một hơi.
Sau khi Tử Sam công chúa rời đi thì Vân Phi Dương than mệt, nói chuyện vài câu với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử xong bãi giá hồi cung.
- Lão bất tử, hy vọng ngươi có thể sống lâu thêm vài ngày, ta quay về nhà lấy bài vị của ngươi xuống, chờ ngươi chết lại để lên!
Vân Phi Dương đi rồi, tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình cũng đứng dậy. Lúc gần đi tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình hung dữ trừng lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, cười lạnh.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cười dài, không nể mặt phản kích lại:
- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sống lâu hơn ngươi. Ngươi có chết thì ta sẽ không đặt linh vị cho ngươi, cùng lắm là đại viện Tiêu gia đốt pháo ăn mừng!
Mặt tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình lúc xanh lúc trắng phất tay áo rời đi. Công tử của Tả gia, tiểu thư tuyệt sắc đi sau lưng tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình nhìn chằm chằm Tiêu Lãng như muốn khắc hắn vào lòng mãi mãi.
Sau khi người Tả gia đi hết Tiêu Lãng mới ngẩng đầu lên, lầm bầm:
- Mệt quá.
Vốn Tiêu Lãng định hôm nay sẽ thật điệu thấp nhưng một, hai lần bị buộc ra tay, sau khi đêm nay qua đi hắn sẽ thành cái đích cho đám công tử đế đô chỉ trích.
Nhưng Tiêu Lãng không hối hận.
Tiêu Lãng là người hết sức cảm tính. Tiêu Thanh Y tốt với hắn, Tiêu Lãng có thể trả giá sinh mạng tranh giành Phượng Linh đan vì nàng. Tiêu Bất Tử đối xử tốt với Tiêu Lãng, cho dù hắn có đắc tội hết công tử trong đế đô cũng không tiếc.
Một lão nhân bị nhốt ở một nơi hai mươi năm, vừa trở về có người chọc giận lão, làm tôn tử của lão nhân, có năng lực khiến lão vui vẻ, Tiêu Lãng có thể không ra tay sao?
Quả nhiên!
Yến hội kết thúc, toàn bộ người quay về gia tộc của mình, chuyện trong yến hội đồn khắp đế đô.
Một thanh niên lưu lạc bên ngoài mười bảy năm mới vừa về Tiêu gia.
Đêm nay.
Thiếu niên nhất minh kinh nhân, danh chấn đế đô.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tả Minh đột nhiên bị kéo xuống, vẻ mặt kinh hoàng, không kịp phản kích. Tả Minh bị Tiêu Lãng đá vòng quét trúng eo, thân thể lập tức bị đá bay ra ngoài.
Tiêu Lãng như cá chạch trượt ra ngoài, Tả Minh chưa đáp xuống đất thì hắn đã giơ cao chân sau rồi thì... Nặng nề đạp xuống.
Răng rắc!
- A!
Tiếng xương vỡ và tiếng hét của Tả Minh cùng vang lên. Ngực Tả Minh bị Tiêu Lãng đánh lõm xuống, miệng hộc bãi máu, đã bị trọng thương.
- Thứ như ngươi nếu ta thật sự muốn thì có thể giết chết ngay!
Tiêu Lãng vung đôi tay, sáu thanh phi đao lóe ra. Tiêu Lãng không thèm nhìn hai bên, đột nhiên ném ra. Sáu tiếng xé gió vang lên, sáu thanh phi đao hóa thành tàn ảnh ghim vào cột thiền mộc hai bên đại điện.
Mọi người nhìn sáu thanh phi đạo, vẻ mặt giật mình. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ngây ra.
Sáu thanh phi đao ngay ngắn cắm vào hai cây cốt, xếp thành hai hàng như một đường thẳng. Khó tin là khoảng cách giữa ba thành phi đao ngang bằng nhau.
Nghĩ đến mấy động tác kỳ diệu Tiêu Lãng mới làm, các cường giả gia tộc hút ngụm khí lạnh. Đổi lại các cường giả, tộc trưởng các gia tộc có mặt thì có lẽ có thể dễ dàng làm được, nhưng đừng quên tuổi của Tiêu Lãng hiện tại là cảnh giới gì?
Năng lực tính toán khủng bố, bản năng chiến đấu, thủ đoạn hung ác, sát khí khát máu.
Các tố chất nên xuất hiện trên người cường giả thế nhưng đều có trong thiếu niên này. Các tộc trưởng gia tộc nhìn Tiêu Lãng vẫn đạp trên người Tả Minh, không ai cho rằng lời hắn nói là xạo, là cuồng.
Tiêu Lãng thật sự có tư cách nói câu đó.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cười tươi như hoa. Nhi tử của Tiêu Thanh Đế, hài tử Tiêu Thanh Y bồi dưỡng mười bảy năm quả nhiên không khiến lão thất vọng. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt nhìn mọi người tỏ rõ ý nghĩa: Đây là tôn tử của Tiêu Bất Tử lão!
Trong đôi mắt thu thủy của Tử Sam công chúa không còn chán ghét, khinh thường mà là ngạc nhiên. Tử Sam công chúa không kinh ngạc vì thực lực của Tiêu Lãng, nàng kinh ngạc là khuôn mặt bình thường kia chợt tràn ngập yêu khí. Tử Sam công chúa không hiểu nổi tại sao khí chất của một người chớp mắt biến đổi nhanh như vậy?
Tiêu Lãng phủi tay, lười biếng đi về, mặt không còn yêu khí. Tiêu Lãng vẻ mặt hờ hững lại cầm một chân lộc gặm lấy gặm để, hoàn toàn không để ý ánh mắt của mọi người, hắn ăn ngon lành.
Mặt tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình, tiểu thư của Tả gia xanh mét. Trong mắt vị công tử còn lại của Tả gia đầy mối hận, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tiêu Lãng đã chết một vạn lần.
Nhiều tiểu thư bên dưới thỉnh thoảng liếc qua, khuôn mặt không bắt mắt của Tiêu Lãng chợt biến thuận mắt nhiều. Vẫn là động tác ăn uống thản nhiên nhưng chợt biến bí ẩn cao thâm hơn.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vân Phi Dương sai người lập tức nâng Tả Minh đi tị liệu, cười tủm tỉm nói với mọi người:
- Thanh niên tuấn ngạn trong thiên hạ này quả nhiên người sau ưu tú hơn người trước. Tả Minh còn tể như vậy đã đạt đến Chiến Suất cảnh, sau này bồi dưỡng kinh nghiệm thực chiến, tuyệt đối sẽ là cường giả tuyệt thế. Tiêu Lãng rất khá, ở tuổi này có năng lực chiến đấu khủng bố như vậy, Nếu như có thể thức tỉnh thiên giai thần hồn thì tiền đồ không thể đo lường. Người đâu, quả nhiên muốn ban thưởng cho hai vị này thật hậu hĩnh. Chiến Vương triều chúng ta có nhiều thiên tài như vậy, sau này vương triều có hy vọng rồi. Các công tử còn lại có hiến nghệ gì không? Chỉ cần xuất chiến thì quả nhiên đều có thưởng.
Các công tử bên dưới nhìn nhau.
Nhiều công tử mới đầu hớn hở bây giờ không dám bước ra. Heines nghệ cái gì, là bêu xấu mới đúng. Bàn về cảnh giới, tư chất, ngươi có thể sánh bằng Tả Minh không? Bàn về chiến đấu thì ngươi có thể so với Tiêu Lãng không? Phao chuyên dẫn ngọc, bọn họ chỉ là đống bùn, còn dẫn ngọc cái gì.
Yến hội biến lúng túng nhưng các gia tộc ai nấy thành tinh cả, lập tức vẻ mặt trở về bình thường, trò chuyện rôm rả. Chỉ có tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình là sụ mặt, không thèm che giấu lòng bất mãn.
Tiêu Lãng cúi đầu tập trung chiến đấu với sơn trân hải vị cung nữ lục tục đưa tới, làm như Tiêu gia nghèo mạt rệp không có cơm ăn.
Trong mắt Tiêu Cuồng bớt kiêu ngạo nhưng vẫn không mất thành kiến với Tiêu Lãng, không thích bắt chuyện. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long thì trở nên rộng rãi nhiều, cố ý quay đầu lại khích lệ Tiêu Lãng vài câu. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trò chuyện vui vẻ với mọi người, không nhìn Tiêu Lãng cái nào.
Yến hội đến một nửa thì Tử Sam công chúa kiêu ngạo rời đi trước, không chọn rể ngay tại chỗ, dường như không có công tử nào trong đại điện lọt vào mắt xanh. Mọi người đang lo Tử Sam công chúa sẽ chọn Tiêu Lãng, ai ngờ lúc nàng đi hung dữ trừng hắn dường như rất bất mãn. Đám công tử thở phào một hơi.
Sau khi Tử Sam công chúa rời đi thì Vân Phi Dương than mệt, nói chuyện vài câu với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử xong bãi giá hồi cung.
- Lão bất tử, hy vọng ngươi có thể sống lâu thêm vài ngày, ta quay về nhà lấy bài vị của ngươi xuống, chờ ngươi chết lại để lên!
Vân Phi Dương đi rồi, tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình cũng đứng dậy. Lúc gần đi tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình hung dữ trừng lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, cười lạnh.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cười dài, không nể mặt phản kích lại:
- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sống lâu hơn ngươi. Ngươi có chết thì ta sẽ không đặt linh vị cho ngươi, cùng lắm là đại viện Tiêu gia đốt pháo ăn mừng!
Mặt tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình lúc xanh lúc trắng phất tay áo rời đi. Công tử của Tả gia, tiểu thư tuyệt sắc đi sau lưng tộc trưởng của Tả gia, Tả Bình Bình nhìn chằm chằm Tiêu Lãng như muốn khắc hắn vào lòng mãi mãi.
Sau khi người Tả gia đi hết Tiêu Lãng mới ngẩng đầu lên, lầm bầm:
- Mệt quá.
Vốn Tiêu Lãng định hôm nay sẽ thật điệu thấp nhưng một, hai lần bị buộc ra tay, sau khi đêm nay qua đi hắn sẽ thành cái đích cho đám công tử đế đô chỉ trích.
Nhưng Tiêu Lãng không hối hận.
Tiêu Lãng là người hết sức cảm tính. Tiêu Thanh Y tốt với hắn, Tiêu Lãng có thể trả giá sinh mạng tranh giành Phượng Linh đan vì nàng. Tiêu Bất Tử đối xử tốt với Tiêu Lãng, cho dù hắn có đắc tội hết công tử trong đế đô cũng không tiếc.
Một lão nhân bị nhốt ở một nơi hai mươi năm, vừa trở về có người chọc giận lão, làm tôn tử của lão nhân, có năng lực khiến lão vui vẻ, Tiêu Lãng có thể không ra tay sao?
Quả nhiên!
Yến hội kết thúc, toàn bộ người quay về gia tộc của mình, chuyện trong yến hội đồn khắp đế đô.
Một thanh niên lưu lạc bên ngoài mười bảy năm mới vừa về Tiêu gia.
Đêm nay.
Thiếu niên nhất minh kinh nhân, danh chấn đế đô.