Yêu Giả Vi Vương

Chương 692: Mị Nhi

- Cứt chó!

Trong một lầu các ở hậu viện núi Thần Khải, Tiêu Lãng không ngừng mắng thầm. Hắn vừa nhận được tin tức, Mộc Tiểu Yêu đã thông báo kén rể với toàn thiên hạ!

Trên thực tế tin tức, sau khi Mộc Tiểu Yêu truyền ra tin tức kia, người của núi Thần Khải mới được biết. Mộc Tiểu Yêu lén lút một mình đưa ra quyết định, một mình xuống núi Thần Khải đi tới Tu La điện yêu cầu tuyên bố ra ngoài. Thậm chí ngay cả Phỉ Di luôn ở bên cạnh nàng cũng không biết chuyện này.

Đối với Mộc Tiểu Yêu, Tiêu Lãng cũng không có tình cảm ái mộ. Tuy rằng lúc trước nói đùa, muốn tới nhà nàng cầu hôn, nhưng trong lòng Tiêu Lãng vẫn xem nàng là muội muội của mình. Đương nhiên cũng bởi vì quan hệ quá thân quen, hắn cũng không tiện ra tay...

Nếu như Mộc Tiểu Yêu phải gả cho một công tử danh môn, Tiêu Lãng cũng sẽ không tức giận, ngược lại sẽ âm thầm chúc phúc cho nàng. Nhưng thông báo này vừa đột ngột phát ra, nói không chừng rất có thể sẽ có những lão quái vật hiện thân. Ví dụ như người của Diệt Hồn Điện, ví dụ như những lão quái vật tiềm tu ẩn giấu ở nơi thần bí. Vạn nhất thật sự có người phá giải được nguy cơ của Thần Khải phủ, lấy tính cách của Mộc Tiểu Yêu tuyệt đối sẽ nói được làm được...

Có nam tử nào không thích mỹ nữ?

Đặc biệt là loại mỹ nhân đẳng cấp như Mộc Tiểu Yêu, vẫn nắm giữ thần hồn kỳ lạ như thế. Nghĩ đến Mộc Tiểu Yêu bị một lão già đặt ở dưới thân, dày vò ngược đãi thoả thích Tiêu Lãng cảm giác buồn nôn giống như ăn một con ruồi.

Mộc Sơn Quỷ vô cùng tức giận. Mộc Tinh Hà cũng buồn bã thương tâm. Chỉ có điều tin tức đã công bố, Mộc Tiểu Yêu cũng giống như một con lừa ngang bướng. Bất luận mọi người khuyên như thế nào, cũng không nói một lời, cũng không chịu hủy bỏ thông báo đã được truyền ra.

Tiêu Lãng dẫn theo Hồng Đậu đi vào Huyễn Linh Các của Mộc Tiểu Yêu. Nhìn Mộc Tiểu Yêu một mình trầm mặc đánh đàn ở trong sân, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ xuất trần của nàng, hắn cũng không đành lòng đi vào. Hắn vỗ vào vai Hồng Đậu, ra hiệu nàng đi vào với Mộc Tiểu Yêu, bản thân lại xoay người đi về phía sân viện của Mộc Sơn Quỷ.

- Là Tiêu Lãng sao?

Sắc mặt Mộc Sơn Quỷ rất tệ. Chỉ có điều nhìn thấy là Tiêu Lãng đến bái kiến, sắc mặt hắn khá hơn một chút, miễn cưỡng cười nói:

- Tiêu Lãng, lần trước vẫn phải cảm ơn ngươi đã hỗ trợ. Ngươi có chuyện gì không?

- Chuyện đó không tính là gì cả. Mộc gia gia còn giúp Tiêu Lãng nhiều hơn!

Tiêu Lãng cũng miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó hỏi dò:

- Mộc gia gia, có phải gia gia và sơn chủ núi chôn sống có quen biết hay không?

- Chôn sống?

Mắt Mộc Sơn Quỷ chớp một cái nói:

- Thực sự năm đó có một phần tình nghĩa. Ta đã cứu lão quỷ kia một lần. Tại sao ngươi lại hỏi về cái này?

- Không sao! Chỉ ngẫu nhiên nghe nói, nên hỏi gia gia một chút!

Tiêu Lãng cũng không nói ra chuyện của Vân Phi Dương, chỉ muốn tìm một chút chứng cứ. Giờ phút này bản thân Thần Khải phủ có chuyện lớn như vậy, hắn làm sao nhẫn tâm khiến Mộc Sơn Quỷ lo lắng vì chuyện của hắn được?

Dừng một chút, hắn có chút xấu hổ nói:

- Mộc gia gia, ta đã gặp cung chủ Mê Thần Cung, chỉ lúc đó quá khẩn trương, đã quên nói với hắn về chuyện của Thần Khải phủ!

- Ồ?

Trong mắt Mộc Sơn Quỷ nhất thời phát ra tinh quang, nhưng cười khổ nói:

- Không cần phải nhắc tới. Đặc sứ của Mê Thần Cung đã nói cho ta biết, bọn họ không có cách nào xử lý chuyện này. Nếu như bọn họ có biện pháp, ngươi không cần nhờ, bọn họ cũng sẽ ra tay! Đúng rồi, chuyện của Độc Cô Hành thế nào?

- Vẫn tính là thuận lợi!

Tiêu Lãng giải thích một hồi, sau đó lập tức yên lặng. Một lúc lâu sau, trên mặt hắn đầy buồn bã nói:

- Lẽ nào thật sự không có biện pháp phá giải hay sao?

- Không có cách nào!

Mộc Sơn Quỷ lắc đầu nói:

- Trừ phi loại bỏ được tất cả hải thú có máu độc nguyền rủa, hoặc là Thần Khải phủ biến thành tử địa, hoặc là tất cả mọi người trong Mộc Gia chúng ta chết đi...

Loại bỏ được tất cả máu độc nguyền rủa, điều này hiển nhiên không thể nào làm được, trừ phi chết toàn bộ hải thú giết trong biển Loan Luân...

Tất cả mọi người trong Mộc Gia chết đi, điều này cũng không cần nói gì. Thần Khải phủ biến thành tử địa, điều này thật ra chính là biện pháp khả thi duy nhất. Nói như vậy, người Thần Khải phủ nhất định phải rời đi hết, không để lại một người! Chỉ có điều Mộc gia hùng bá Thần Khải phủ đã mấy chục ngàn năm. Bảo bọn họ xa xứ, chắc hẳn còn khó chịu hơn là giết bọn họ?

Thập đại gia tộc Thiên Châu, đông, nam, tây, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc, mỗi nơi đều có một bá chủ. Trung bộ rộng lớn bị Âu Dương gia và một gia tộc khác chiếm đoạt.

Tuy rằng Thiên Châu bao la, nhưng đều bị thập đại gia tộc chia cắt, phân chia vị trí thế lực rất rõ ràng. Gia tộc Thần Khải là một chủng tộc cổ xưa, thanh danh vang vọng tại Thiên Châu đã mấy vạn năm. Nếu như cả tộc di chuyển, tuyệt đối không thể nào vẫn ở tại phía nam Thiên Châu. Khai chiến với một đại gia tộc siêu cấp, Thiên Châu vốn đã rung chuyển sẽ hoàn toàn rối loạn. Nói không chừng, trong lần rối loạn này, gia tộc Thần Khải cũng sẽ bị diệt toàn tộc.

Tiêu Lãng thở dài, lưu lại một Tu Di Giới buồn bã rời đi. Trong Tu Di Giới là một ngàn vạn huyền thạch. Ma gia đưa huyền thạch đến Thần Hồn Phủ. Trà Mộc nhờ người của Tu La điện chuyển tới đây. Mộc Sơn Quỷ đã từng đưa cho hắn một ngàn vạn huyền thạch. Giờ phút này rất nhiều nơi trong Thần Khải phủ đều cần tới huyền thạch. Hắn đương nhiên trả ngay lập tức.

Mộc Tiểu Đao lại bế quan. Tiêu Lãng ở lại mấy ngày, cũng quyết định trước tiên cứ bế quan một thời gian, tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tứ trọng đỉnh phong!

Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma rất nguy hiểm, cho nên Tiêu Lãng cũng không giải thích quá nhiều với các nàng Đông Phương Hồng Đậu, ngược lại nói hắn đấu giá được một hoạt tham trăm vạn năm, có thể trăm phần trăm vượt qua tâm ma lần này, bảo mọi người yên tâm.

Hiện tại tốc độ luyện hóa huyền thạch của Tiêu Lãng rất nhanh, thân thể cũng tiến thêm một bước trở nên mạnh mẽ. Trước kia hắn chỉ không ngừng tu luyện, giờ phút này cường độ thân thể đã đạt đến Nhân Hoàng nhị trọng. Nếu như tu luyện tới đỉnh phong, dựa vào cường độ thân thể có thể so sánh với Nhân Hoàng tam trọng.

Thời gian bế quan trôi qua rất nhanh. Sau hai tháng rưỡi, Tiêu Lãng xuất quan! Hắn đã tiêu hao hết mấy trăm vạn huyền thạch. Chiến kỹ Thiên Ma của hắn rốt cuộc đạt được tứ trọng đỉnh phong! Chỉ cần vượt qua tâm ma lần này là có thể đạt được ngũ trọng.

Mà chỉ cần vượt qua tâm ma lần này, hắn có thể tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, tu luyện tới đỉnh phong. Dựa vào thân thể hắn có thể đạt được thực lực Nhân Hoàng đỉnh phong. Mà Liệt Thần Thủ của hắn tuyệt đối có thể thuấn sát Thiên Đế bình thường!

Cảm nhận được tâm ma sẽ tới trong thời gian ngắn, Tiêu Lãng lập tức ngừng tu luyện. Hắn bắt đầu luyện hóa a hoạt tham trăm vạn năm kia. Tất cả hi vọng vượt qua tâm ma lần này, Tiêu Lãng đều đặt ở hoạt tham. Tất nhiên hắn đã sớm nhờ trưởng lão núi Thần Khai đưa biện pháp luyện hóa hoạt tham biện pháp tới cho hắn. Giờ phút này hắn có thể luyện hóa dễ dàng.

Mất thời gian năm ngày năm đêm, Tiêu Lãng lại xuất quan!

Trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, trong mắt hắn chớp hiện hàn quang, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nếu như giờ phút này có người có thể nhìn thấy mắt hắn, tuyệt đối sẽ chìm đắm vào trong đó, giống như nhìn thấy một vùng tinh không.

- Hoạt tham này quả nhiên là vật đại bổ của linh hồn!

Lần đầu tiên Tiêu Lãng cảm giác gần gũi với thế giới này như thế. Bởi vì giờ phút này hắn nhìn thấy bất kể thứ gì cũng có cảm giác cực kỳ rõ ràng. Ngay cả chân một con kiến ở góc tường phía xa, hắn cũng có thể xem rõ ràng.

Thính lực, năng lực nhận biết cũng biến thái hơn rất nhiều. Linh hồn mạnh mẽ hơn rất nhiều, khiến cả người hắn giống như thoát thai hoán cốt.

- Cảm giác này thật tốt!

Tiêu Lãng đứng lên, đầu giống như nổ vang. Toàn thân chấn động thoải mái. Hắn âm thầm quyết định, lần sau còn có vật đại bổ linh hồn như vậy, nhất định phải nghĩ mọi cách chộp xuống.

- Đáng tiếc, lần trước nội đan Xích Thú kia đã bị Thảo Đằng cắn nuốt mất. Bằng không linh hồn sẽ càng cường đại hơn!

Tiêu Lãng có chút tiếc nuối than thở. Nghĩ đến Thảo Đằng hắn theo bản năng dò xét một chút. Nhưng hắn lập tức mừng như điên. Bởi vì... Thảo Đằng đã tỉnh lại!

Chỉ có điều khiến hắn có chút thất vọng chính là Thảo Đằng vẫn là màu xanh không tiến hóa! Ngay khi hắn chuẩn bị giao lưu với Thảo Đằng một chút, hỏi thăm nó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu của hắn đột nhiên vang lên một giọng nó:

- Chủ nhân, Mị Nhi vấn an ngài!

back top