Ca, ca đi mau. Nếu ca không đi sẽ không còn kịp nữa!
Tình cảnh ở trong tiền viện của phủ thành chủ Thần Khải Thành rất tồi tệ. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộc Tiểu Yêu đầy nước mắt. Trong mắt nàng lộ vẻ khẩn cầu, mang theo tiếng khóc nức nở nhìn Tiểu Đao đang đứng lẳng lặng ở trong sân, không ngừng cầu khẩn nói.
- Mời Đao công tử lập tức rời đi!
Trong sân không chỉ có hai người, còn có vô số người trong Mộc gia. Tất cả đều quỳ ở phía sau Tiểu Đao, không ngừng dập đầu về phía Tiểu Đao, kêu to! Âm thanh phá vỡ bầu trời, khiến người ta cảm thấy đến cực kỳ thê lương.
Tiểu Đao đứng ở trong sân, không nhìn mấy trăm người phía sau. Trong tay hắn cầm một thanh chiến đao gác ở trên cổ. Hồn lực vờn quanh chiến đao. Chỉ cần hắn khẽ dùng lực, đầu của hắn sẽ lập tức rơi xuống.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, mắt nhìn Tiểu Yêu. Trong ánh mắt hắn lộ vẻ cưng chiều. Chờ tới thời điểm Tiểu Yêu cũng thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt hắn, hắn mới thản nhiên nói:
- Tiểu Yêu muội không đi, ta cũng không đi! Ca cùng chết với muội. Trên đường xuống hoàng tuyền, ca sẽ không để cho muội phải đi một mình lẻ loi.
- Ca...
Thân thể Mộc Tiểu Yêu mềm nhũn ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia đầy nước mắt, có thể khiến bất luận nam tử nào cũng phải động lòng. Nàng không ngừng lắc đầu, khóc ròng nói:
- Ca, ca không giống với Tiểu Yêu. Ta đi theo các ngươi trở về, sẽ mang đến mầm tai họa lớn cho gia tộc! Ca, ca là hy vọng quật khởi của gia tộc. Chỉ cần ca đột phá Thiên Đế, gia tộc có thể lại quật khởi. Tại sao ca còn không hiểu. Ca, nếu ca thật sự thương Tiểu Yêu, không nên khuyên ta đi...
- Ta không quan tâm!
Tiểu Đao lạnh lùng lắc đầu, giống như một con con lừa cố chấp. Hắn bình tĩnh nói:
- Muội là muội muội của ta. Muội không đi, ta cũng không đi!
Ngao! Ô ô! Xì xì!
Mà vào thời khắc này, phía nam truyền đến những âm thanh mơ hồ. Mọi người vừa nghe thấy, sắc mặt nhất thời xám lại giống như tro nguội.
Đám hải thú đã đến rồi!
Thân thể Tiểu Yêu đột nhiên mềm nhũn, nửa thân thể ngã trên mặt đất. Trong đôi mắt mỹ lệ đã mất hồn lạc phách. Nàng không mở miệng khuyên bảo nữa. Bởi vì nàng biết hiện tại có nói gì nữa cũng đã muộn, mọi người đều không đi được nữa. Lấy thực lực của các nàng căn bản trốn không thoát, trừ phi Mộc Sơn Quỷ tỉnh lại mang Tiểu Đao đi. Chỉ có điều Mộc Sơn Quỷ vẫn đang hôn mê, bằng không giờ phút này đã sớm tức giận.
Ngao ngao!
Một tiếng rống lớn rung trời lại vang lên. Trong bầu trời phía nam chậm rãi xuất hiện một bóng đen cực lớn. Khí tức kia khiến người ta nghẹt thở bao phủ cả tòa Thần Khải Thành!
Thú Hoàng đến rồi!
Sắc mặt Tiểu Đao vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn thu hồi chiến đao, lấy cuồng thần chiến phủ ra. Ánh mắt hắn đảo qua trên mặt mấy trăm người ở phía sau, cuối cùng lại nhìn sắc mặt Mộc Tiểu Yêu. Hắn thản nhiên nở nụ cười:
- Tất cả đều đứng lên đi. Cho dù chết chúng ta cũng phải kéo theo vài con hải thú chôn cùng chứ? Đi. Chúng ta đi gặp con Thú Hoàng ngàn vạn năm kia. Có thể chết dưới tay của Thú Hoàng cũng là một loại vinh quang, không phải sao?
Nói xong Tiểu Đao nhanh chân đi ra ngoài. Mộc Tiểu Yêu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu Đao, lặng lẽ đứng lên. Bên trong thân thể lóe lên bạch quang. Huyễn Linh Cầm xuất hiện. Nàng không nói gì trầm mặc đuổi theo bước chân của Tiểu Đao, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không làm cho người ta cảm giác đẹp đến mức đáng kinh ngạc, trái lại vô cùng thê lương, giống như một đóa hoa hồng sắp héo tàn...
- Giết!
Mộc gia mấy trăm tộc nhân tất cả đứng lên, lấy ra mỗi người binh khí, hét lớn một tiếng đuổi tới bước chân. Một đám người đi ra sân sau, trực tiếp trùng thiên mà bắt đầu cất cánh, về phía nam tường thành bay đi.
- Giết!
Trong phủ thành chủ vang lên tiếng quát lớn, giống như châm ngòi lửa đốt cháy Thần Khải Thành.
Vô số tiếng hét lớn Giết vang lên. Thần Khải Thành từ bốn phương tám hướng có vô số bóng người phóng lên trời, tập trung về phía đám người Tiểu Đao. Những thứ người đều là lão nhân không muốn rời khỏi Thần Khải phủ. Thậm chí có rất nhiều tóc đã trắng xoá, lưng còng xuống. Nhưng giờ phút này bọn họ đều lộ ra sát khí lẫm liệt, trên mặt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Cũng không có nhiều người ở lại trong thành chuẩn bị chờ chết. Chỉ có mấy vạn người, hơn nữa phần lớn đều là lão nhân có tình cảm rất sâu nặng đối với Thần Khải phủ. Nhưng giờ phút này mấy vạn người bạo phát sát khí lại có thể so sánh với trăm vạn đại quân. Bọn họ nhanh chóng bay đến phía ngoài nam thành, bình tĩnh đứng thẳng ánh mắt nhìn về phía đám hải thú đông nghịt ở phía nam.
Ở đường chân trời phía nam, từng bóng đen rít gào lao đến. Bóng đen ở giữa kia còn cao lớn hơn cả núi Thần Khải. Đây là một con Huyết Hải Ma Hùng. Toàn thân nó có một bộ lông huyết sắc bao phủ, khuôn mặt cực kỳ xấu xí. Bộ lông màu huyết sắc với chất độc màu xanh chảy dài, khiến nó nhìn càng buồn nôn hơn.
Hai chân của nó dài khoảng mấy vạn mét, lớn như trái núi. Mỗi bước đi đều có thể phát ra những tiếng ầm ầm. Mặt đất cũng theo đó mà rung lên. Khí tức trên người nó quá cường đại, có thể làm cho võ giả cấp thấp trực tiếp sợ mất mật. Răng nanh và lợi trảo trên tứ chi của nó hiện ra hàn quang, khiến tất cả mọi người đều ngửi thấy được hơi thở của cái chết...
Xếp hàng ngang bên cạnh Huyết Hải Ma Hùng đều là Thú Vương trăm vạn năm. Phải có tới bốn mươi, năm mươi con. Thân thể chúng rõ ràng thấp hơn so với Thú Hoàng một chút, nhưng không người nào dám coi thường. Bởi vì những hải thú này đều có thể cường đại tương đương với Thiên Đế. Mà phía sau Thú Vương trăm vạn năm nhưng thấy có vô số hải thú cấp thấp, chúng che kín bầu trời, lao nhanh đến. Khí thế kia khiến người ta cảm thấy bất kể là thứ gì dám cả gan quấy nhiễu bước tiến của chúng, đều sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
- Đóng vòng bảo hộ!
Tiểu Đao hét lớn một tiếng, lập tức có mấy người bay xuống, đóng vòng bảo hộ bao phủ Thần Khải Thành.
Vòng bảo hộ của Thần Khải Thành rất cường đại. Cho dù mấy Thiên Đế đồng thời phát ra công kích mạnh nhất cũng không phá hủy được. Nhưng giờ phút này rõ ràng là vô dụng. Nói không chừng Thú Hoàng kia chỉ cần đánh một đòn, đã có thể dễ dàng phá nát.
Ầm ầm!
Đám hải thú càng ngày càng gần. Thần Khải Thành cũng chấn động theo bước chân Thú Hoàng kia. Tiếng bước chân ầm ầm giống như bước chân của Tử thần, vang lên ở trong lòng mọi người, khiến trái tim của bọn họ nhảy lên theo.
Chỉ một lát, đám hải thú đã tới dưới núi Thần Khải. Thú Hoàng kia chắc hẳn nhìn thấy chặn đường ngọn núi này có chút khó khắn, liền giơ bàn tay cực lớn lên. Trên bàn tay của nó chớp hiện hào quang màu đỏ. Nó tức giận đánh về phía núi Thần Khải.
Ầm!
Núi Thần Khải cao tới mấy vạn mét, giờ phút này giống như đã biến thành một toà thành bằng cát, dưới cái tay cực lớn kia, dễ dàng hóa thành bột mịn. Một đám bụi mù bay lên che phủ cả bầu trời. Mặt đất gần đó lại run lên. Một khắc kia mọi người cảm giác dường như trời cũng sắp sụp xuống.
Khi bụi lắng xuống, núi Thần Khải cao mấy vạn mét đã không còn thấy nữa. Núi Thần Khải nơi Mộc gia ở mấy vạn năm đã bị đánh gãy, xung quanh không có đá vụn, chỉ có một lớp bụi mù...
- A a...
Vô số người hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt cũng càng thêm trầm trọng. Chứng kiến lực công kích cường đại của Thú Hoàng này, hy vọng trong lòng mọi người hoàn toàn bị nghiền nát. Nếu biết chắc chắn phải chết, bọn họ còn có gì phải sợ hãi nữa?
- Nghiệt súc! Nếu muốn san bằng Thần Khải Thành, trước tiên phải bước qua thi thể của lão phu đã!
Một tiếng thét gào tức giận vang lên, âm thanh giống như sấm sét nửa đêm đâm thủng bầu trời. Ngay sau đó một bóng đen từ trong phủ thành chủ bắn mạnh lên. Một lão đầu mặc áo tang, đi chân trần, tóc tai bù xù thấp bé bay vụt đến. Ánh mắt hắn liếc qua Tiểu Đao đang đứng ở phía trước mọi người một cái, cuối cùng nhưng cũng không nói gì, thân thể giống như tia chớp bay ra ngoài thành.
Đến giờ phút này, nói gì cũng vô nghĩa. Nếu như giờ phút này Tiểu Đao còn ở đây, vậy chỉ có thể ở lại vĩnh viễn!
Vù!
Mà vào thời khắc này, không trung ở giữa Mộc Sơn Quỷ và Thú Hoàng kia đột nhiên run lên. Một khe nứt xuất hiện. Một thiếu niên tóc bạc áo bào đen đột ngột xuất hiện, khiến trong lòng một đám người chấn động!
Tiêu Lãng có vận may vô cùng tốt. Sau khi hắn bay vượt qua hư không hơn mười lần, đã thành công chạy tới Thần Khải phủ, còn hiện ra ở bên ngoài Thần Khải Thành. Vận khí của hắn cũng hết sức không tốt. Bởi vì hắn... đến hết sức không phải lúc.
Tình cảnh ở trong tiền viện của phủ thành chủ Thần Khải Thành rất tồi tệ. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộc Tiểu Yêu đầy nước mắt. Trong mắt nàng lộ vẻ khẩn cầu, mang theo tiếng khóc nức nở nhìn Tiểu Đao đang đứng lẳng lặng ở trong sân, không ngừng cầu khẩn nói.
- Mời Đao công tử lập tức rời đi!
Trong sân không chỉ có hai người, còn có vô số người trong Mộc gia. Tất cả đều quỳ ở phía sau Tiểu Đao, không ngừng dập đầu về phía Tiểu Đao, kêu to! Âm thanh phá vỡ bầu trời, khiến người ta cảm thấy đến cực kỳ thê lương.
Tiểu Đao đứng ở trong sân, không nhìn mấy trăm người phía sau. Trong tay hắn cầm một thanh chiến đao gác ở trên cổ. Hồn lực vờn quanh chiến đao. Chỉ cần hắn khẽ dùng lực, đầu của hắn sẽ lập tức rơi xuống.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, mắt nhìn Tiểu Yêu. Trong ánh mắt hắn lộ vẻ cưng chiều. Chờ tới thời điểm Tiểu Yêu cũng thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt hắn, hắn mới thản nhiên nói:
- Tiểu Yêu muội không đi, ta cũng không đi! Ca cùng chết với muội. Trên đường xuống hoàng tuyền, ca sẽ không để cho muội phải đi một mình lẻ loi.
- Ca...
Thân thể Mộc Tiểu Yêu mềm nhũn ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia đầy nước mắt, có thể khiến bất luận nam tử nào cũng phải động lòng. Nàng không ngừng lắc đầu, khóc ròng nói:
- Ca, ca không giống với Tiểu Yêu. Ta đi theo các ngươi trở về, sẽ mang đến mầm tai họa lớn cho gia tộc! Ca, ca là hy vọng quật khởi của gia tộc. Chỉ cần ca đột phá Thiên Đế, gia tộc có thể lại quật khởi. Tại sao ca còn không hiểu. Ca, nếu ca thật sự thương Tiểu Yêu, không nên khuyên ta đi...
- Ta không quan tâm!
Tiểu Đao lạnh lùng lắc đầu, giống như một con con lừa cố chấp. Hắn bình tĩnh nói:
- Muội là muội muội của ta. Muội không đi, ta cũng không đi!
Ngao! Ô ô! Xì xì!
Mà vào thời khắc này, phía nam truyền đến những âm thanh mơ hồ. Mọi người vừa nghe thấy, sắc mặt nhất thời xám lại giống như tro nguội.
Đám hải thú đã đến rồi!
Thân thể Tiểu Yêu đột nhiên mềm nhũn, nửa thân thể ngã trên mặt đất. Trong đôi mắt mỹ lệ đã mất hồn lạc phách. Nàng không mở miệng khuyên bảo nữa. Bởi vì nàng biết hiện tại có nói gì nữa cũng đã muộn, mọi người đều không đi được nữa. Lấy thực lực của các nàng căn bản trốn không thoát, trừ phi Mộc Sơn Quỷ tỉnh lại mang Tiểu Đao đi. Chỉ có điều Mộc Sơn Quỷ vẫn đang hôn mê, bằng không giờ phút này đã sớm tức giận.
Ngao ngao!
Một tiếng rống lớn rung trời lại vang lên. Trong bầu trời phía nam chậm rãi xuất hiện một bóng đen cực lớn. Khí tức kia khiến người ta nghẹt thở bao phủ cả tòa Thần Khải Thành!
Thú Hoàng đến rồi!
Sắc mặt Tiểu Đao vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn thu hồi chiến đao, lấy cuồng thần chiến phủ ra. Ánh mắt hắn đảo qua trên mặt mấy trăm người ở phía sau, cuối cùng lại nhìn sắc mặt Mộc Tiểu Yêu. Hắn thản nhiên nở nụ cười:
- Tất cả đều đứng lên đi. Cho dù chết chúng ta cũng phải kéo theo vài con hải thú chôn cùng chứ? Đi. Chúng ta đi gặp con Thú Hoàng ngàn vạn năm kia. Có thể chết dưới tay của Thú Hoàng cũng là một loại vinh quang, không phải sao?
Nói xong Tiểu Đao nhanh chân đi ra ngoài. Mộc Tiểu Yêu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu Đao, lặng lẽ đứng lên. Bên trong thân thể lóe lên bạch quang. Huyễn Linh Cầm xuất hiện. Nàng không nói gì trầm mặc đuổi theo bước chân của Tiểu Đao, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không làm cho người ta cảm giác đẹp đến mức đáng kinh ngạc, trái lại vô cùng thê lương, giống như một đóa hoa hồng sắp héo tàn...
- Giết!
Mộc gia mấy trăm tộc nhân tất cả đứng lên, lấy ra mỗi người binh khí, hét lớn một tiếng đuổi tới bước chân. Một đám người đi ra sân sau, trực tiếp trùng thiên mà bắt đầu cất cánh, về phía nam tường thành bay đi.
- Giết!
Trong phủ thành chủ vang lên tiếng quát lớn, giống như châm ngòi lửa đốt cháy Thần Khải Thành.
Vô số tiếng hét lớn Giết vang lên. Thần Khải Thành từ bốn phương tám hướng có vô số bóng người phóng lên trời, tập trung về phía đám người Tiểu Đao. Những thứ người đều là lão nhân không muốn rời khỏi Thần Khải phủ. Thậm chí có rất nhiều tóc đã trắng xoá, lưng còng xuống. Nhưng giờ phút này bọn họ đều lộ ra sát khí lẫm liệt, trên mặt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Cũng không có nhiều người ở lại trong thành chuẩn bị chờ chết. Chỉ có mấy vạn người, hơn nữa phần lớn đều là lão nhân có tình cảm rất sâu nặng đối với Thần Khải phủ. Nhưng giờ phút này mấy vạn người bạo phát sát khí lại có thể so sánh với trăm vạn đại quân. Bọn họ nhanh chóng bay đến phía ngoài nam thành, bình tĩnh đứng thẳng ánh mắt nhìn về phía đám hải thú đông nghịt ở phía nam.
Ở đường chân trời phía nam, từng bóng đen rít gào lao đến. Bóng đen ở giữa kia còn cao lớn hơn cả núi Thần Khải. Đây là một con Huyết Hải Ma Hùng. Toàn thân nó có một bộ lông huyết sắc bao phủ, khuôn mặt cực kỳ xấu xí. Bộ lông màu huyết sắc với chất độc màu xanh chảy dài, khiến nó nhìn càng buồn nôn hơn.
Hai chân của nó dài khoảng mấy vạn mét, lớn như trái núi. Mỗi bước đi đều có thể phát ra những tiếng ầm ầm. Mặt đất cũng theo đó mà rung lên. Khí tức trên người nó quá cường đại, có thể làm cho võ giả cấp thấp trực tiếp sợ mất mật. Răng nanh và lợi trảo trên tứ chi của nó hiện ra hàn quang, khiến tất cả mọi người đều ngửi thấy được hơi thở của cái chết...
Xếp hàng ngang bên cạnh Huyết Hải Ma Hùng đều là Thú Vương trăm vạn năm. Phải có tới bốn mươi, năm mươi con. Thân thể chúng rõ ràng thấp hơn so với Thú Hoàng một chút, nhưng không người nào dám coi thường. Bởi vì những hải thú này đều có thể cường đại tương đương với Thiên Đế. Mà phía sau Thú Vương trăm vạn năm nhưng thấy có vô số hải thú cấp thấp, chúng che kín bầu trời, lao nhanh đến. Khí thế kia khiến người ta cảm thấy bất kể là thứ gì dám cả gan quấy nhiễu bước tiến của chúng, đều sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
- Đóng vòng bảo hộ!
Tiểu Đao hét lớn một tiếng, lập tức có mấy người bay xuống, đóng vòng bảo hộ bao phủ Thần Khải Thành.
Vòng bảo hộ của Thần Khải Thành rất cường đại. Cho dù mấy Thiên Đế đồng thời phát ra công kích mạnh nhất cũng không phá hủy được. Nhưng giờ phút này rõ ràng là vô dụng. Nói không chừng Thú Hoàng kia chỉ cần đánh một đòn, đã có thể dễ dàng phá nát.
Ầm ầm!
Đám hải thú càng ngày càng gần. Thần Khải Thành cũng chấn động theo bước chân Thú Hoàng kia. Tiếng bước chân ầm ầm giống như bước chân của Tử thần, vang lên ở trong lòng mọi người, khiến trái tim của bọn họ nhảy lên theo.
Chỉ một lát, đám hải thú đã tới dưới núi Thần Khải. Thú Hoàng kia chắc hẳn nhìn thấy chặn đường ngọn núi này có chút khó khắn, liền giơ bàn tay cực lớn lên. Trên bàn tay của nó chớp hiện hào quang màu đỏ. Nó tức giận đánh về phía núi Thần Khải.
Ầm!
Núi Thần Khải cao tới mấy vạn mét, giờ phút này giống như đã biến thành một toà thành bằng cát, dưới cái tay cực lớn kia, dễ dàng hóa thành bột mịn. Một đám bụi mù bay lên che phủ cả bầu trời. Mặt đất gần đó lại run lên. Một khắc kia mọi người cảm giác dường như trời cũng sắp sụp xuống.
Khi bụi lắng xuống, núi Thần Khải cao mấy vạn mét đã không còn thấy nữa. Núi Thần Khải nơi Mộc gia ở mấy vạn năm đã bị đánh gãy, xung quanh không có đá vụn, chỉ có một lớp bụi mù...
- A a...
Vô số người hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt cũng càng thêm trầm trọng. Chứng kiến lực công kích cường đại của Thú Hoàng này, hy vọng trong lòng mọi người hoàn toàn bị nghiền nát. Nếu biết chắc chắn phải chết, bọn họ còn có gì phải sợ hãi nữa?
- Nghiệt súc! Nếu muốn san bằng Thần Khải Thành, trước tiên phải bước qua thi thể của lão phu đã!
Một tiếng thét gào tức giận vang lên, âm thanh giống như sấm sét nửa đêm đâm thủng bầu trời. Ngay sau đó một bóng đen từ trong phủ thành chủ bắn mạnh lên. Một lão đầu mặc áo tang, đi chân trần, tóc tai bù xù thấp bé bay vụt đến. Ánh mắt hắn liếc qua Tiểu Đao đang đứng ở phía trước mọi người một cái, cuối cùng nhưng cũng không nói gì, thân thể giống như tia chớp bay ra ngoài thành.
Đến giờ phút này, nói gì cũng vô nghĩa. Nếu như giờ phút này Tiểu Đao còn ở đây, vậy chỉ có thể ở lại vĩnh viễn!
Vù!
Mà vào thời khắc này, không trung ở giữa Mộc Sơn Quỷ và Thú Hoàng kia đột nhiên run lên. Một khe nứt xuất hiện. Một thiếu niên tóc bạc áo bào đen đột ngột xuất hiện, khiến trong lòng một đám người chấn động!
Tiêu Lãng có vận may vô cùng tốt. Sau khi hắn bay vượt qua hư không hơn mười lần, đã thành công chạy tới Thần Khải phủ, còn hiện ra ở bên ngoài Thần Khải Thành. Vận khí của hắn cũng hết sức không tốt. Bởi vì hắn... đến hết sức không phải lúc.