Con ngươi trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang co rút, mắt lóe sát khí, lập tức thay vẻ mặt kinh ngạc.
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang khó hiểu hỏi:
- Hiền điệt đang nói gì? Sao ta nghe không hiểu? Cái gì mà đặt bẫy cạm bẫy? Ta có lòng tốt mà ngươi không lĩnh tình. Thôi, thôi, đưa tờ giấy cho ta, ta lười tốn sức vì ngươi.
Tiêu Lãng thở dài, rất nghi hoặc người ngu như Tiêu Thanh Lang sao có thể ngồi trên vị trí trưởng lão Nội Vụ đường? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Nhưng ngẫm lại Tiêu Lãng là thiếu niên mười bảy tuổi, lớn lên trong rừng núi, vừa về gia tộc đã đại náo, đi yến hội đế đô lại nổi bật thành cái đích cho các công tử đế đô chỉ trích.
Đổi lại người bình thường sẽ cho rằng Tiêu Lãng là loại người làm việc không có suy nghĩ, không có đầu óc, giờ phút này vì một thuộc hạ đến Nội Vụ đường đại náo, không hố ngươi thì hố ai?
Tờ giấy chỉ có ba câu, xem ý nghĩa rất đơn giản nhưng khắp nơi chứa huyền cơ. Mạnh mẽ yêu cầu? Năm viên đan dược thánh phẩm, năm quyển bí kỹ thiên giai? Tuy Tiêu Lãng không biết giá trị của mấy thứ này nhưng nói sao thì Thiên Tầm tuyệt đối không có tư cách nhận, cũng không thể nào lấy nhiều như vậy. Từ giấy này mà truyền đến trưởng lão đường sẽ biến thành Tiêu Lãng thô bạo không nói lý, cưỡng bức đòi vật giá trên trời, làm hỏng tộc quy.
Tiêu gia chú trọng tộc quy nhất, nếu gây lớn chuyện, dù lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử bảo hộ được Tiêu Lãng thì chắc chắn sẽ bị người Tiêu gia cho rằng là kẻ ngu. Tiêu gia có giàu nứt vách cũng sẽ không dốc sức bồi dưỡng kẻ ngu.
Lùi một vạn bước nói, cho dù bây giờ trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không lấy tờ giấy ra thì sau này chờ khi lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử già đi, chết, Tiêu Lãng muốn leo lên quyền lực hoặc có tranh đấu với mạch Tiêu Bất Hoặc thì tờ giấy sẽ đem lại tác dụng mấu chốt.
Nhưng trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không biết trong đầu Tiêu Lãng có linh hồn cực kỳ trưởng thành, trực giác như dã thú, dễ dàng phát hiện quỷ kế của gã.
Tiêu Lãng nhìn trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang định bắt lấy tờ giấy, chợt lắc người lùi lại mấy thước.
Tiêu Lãng nhìn trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang, cười lạnh lùng:
- Có phải là muốn ra tay giết người diệt khẩu? Đừng quên Thiền lão ở bên ngoài, ta tùy tiện kêu một tiếng...
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang hoàn toàn biến sắc mặt, gã biết hôm nay bắt gà không thành còn mất nắm gạo, suốt ngày hố người ta giờ bị tiểu tử chưa ráo máu đầu lừa lại. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, gã tự hỏi lòng hôm nay diễn kịch rất đạt. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang biết chuyện này rắc rối.
- Hiền điệt, ngươi...
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang giả bộ bị oan uổng rất đau lòng, mắt chớp lóe nghĩ cách. Tiêu Lãng không la lên chứng minh chuyện này còn có cơ may đàm phán, chỉ cần lấy tờ giấy, dù có truyền ra thì không bằng chứng.
Chỉ có thể đàm phán. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang nhìn con mắt Tiêu Lãng sắc bén, biết có diễn kịch cỡ nào cũng vô dụng.
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang nặng nề khẽ thở dài:
- Được rồi, Tiêu Lãng, ngươi thắng, nêu điều kiện đi.
Tiêu Lãng mỉm cười, thầm nhủ xem ra tứ bá chưa quá ngu.
Tiêu Lãng nêu điều kiện:
- Thứ gì Thiên Tầm nên có thì cho hắn, đưa ngươi tờ giấy, không thể có lần thứ hai!
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không xác định hỏi lại:
- Đơn giản như vậy? Không cần thêm?
Tiêu Lãng trừng mắt không nói. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang lập tức đi tới cái bàn, làm xong thủ tục đưa cho Tiêu Lãng, sợ hắn đổi ý.
- Đa tạ tứ bá. Ha ha ha ha ha ha! Cáo từ!
Tiêu Lãng nhìn một lần, xác định không sai, đưa chứng cứ có thể hủy diệt trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang cho gã. Mặt Tiêu Lãng lại cười khở ngốc xoay người rời đi.
Tiêu Lãng đi ra Nội Vụ đường, mặt trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không còn nụ cười, thay vào đó là âm trầm, độc ác.
- Nhãi ranh, đừng rơi vào ta ta, nếu không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang cầm chén trà muốn ném đi nhưng rồi khựng lại, ngời đầy sát khí. Không khí trong Nội Vụ đường biến âm u.
Tiêu Lãng không đi Thanh Đế các tìm lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử mách quỷ kế của trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang. Ngày hôm sau Tiêu Lãng thuận miệng nói sơ cho Tiêu Thanh Y nghe, nàng không có phản ứng gì, chỉ kêu hắn tập trung tu luyện, nếu còn xảy ra việc như vậy nói cho nàng là được.
Thiên Tầm ngụ ở Thanh Y các, rất nhanh Thiền lão đưa đến đan dược, bí tịch. Hai hộ vệ Chiến Suất cảnh trung giai tuyển từ trong gia tộc đến làm hộ vệ cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không để ý những việc này, đều giao cho Thiền lão sắp xếp. Mỗi ngày Tiêu Lãng làm bạn với Tiêu Thanh Y, chơi cùng Tiểu Bạch, thời gian còn lại cùng Tiểu Đao tu luyện.
Lúc rảnh rỗi Tiêu Lãng sẽ nghĩ đến nữ nhân như yêu tinh trong Dược Vương thành, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa đứng vững trong Tiêu gia. Hoặc nên nói Tiêu Lãng vẫn chưa nhập vai thiếu gia của Tiêu gia, chưa tìm hiểu được thảo đằng tím trong người là gì nên Tiêu Lãng không có ý định đi Dược Vương thành.
Ngày mốt là đại tái đi săn, hai ngày này Tiêu Lãng không bước ra cửa, cứ ở trong Thanh Y các suốt. Tính cách của Tiểu Đao trầm mặc, trừ Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y ra, gã không quan tâm Thiên Tầm, Thiền lão.
Trong hậu viện, Tiêu Lãng mới Tiêu Lãng xong, vuốt đầu lừa của Tiểu Bạch, yêu thương nói:
- Tiểu Bạch, chắc buồn lắm? Hai ngày nữa là đại tái đi săn, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài chơi, khiến tiểu thư, công tử quyền quý trong đế đô kiến thức phong thái của ngươi.
Phương xa, Tiểu Đao ngồi trên mặt đất cười khờ. Thiên Tầm không có mặt, gã đang bận luyện hóa đan dược, trùng kích bình cảnh Chiến Tôn cảnh.
Tiểu Bạch nghe hiểu lời Tiêu Lãng nói, vui vẻ hí:
- Hí hí!
Trong con mắt to cỡ nửa nắm tay tràn đầy hưng phấn.
Con Huyễn ma thú kỳ lạ này được Tiêu Lãng phát hiện trong Tử Vong sơn mạch vào mấy năm trước, khi đó nó rất nhỏ, bị một con Huyền thú truy sát. Tình cờ Tiêu Lãng đi ngang qua, thấy trong mắt con lừa nhỏ đầy van xin, có cảm tình giống con người thì rất ngạc nhiên, thuận tay cứu nó. Kết quả nó đi theo Tiêu Lãng về nhà, không chịu đi. Sau này Tiêu Thanh Y nói Tiểu Bạch là Huyễn ma thú, Tiêu Lãng nuôi nó luôn.
Huyễn ma thú rất hiếm hoi, to như Tiêu gia mà không có một con. Không phải nói Tiêu gia không mua nổi Huyễn ma thú mà cho dù Huyễn ma thú trưởng thành, trừ tốc độ đặc biệt nhanh, có thể biến thân ra thì không có lực công kích gì. Nói về tọa kỵ thì Tiêu gia có thứ tốt hơn, ví dụ như con Song Dực Tà Long.
Tiêu Lãng vỗ đầu Huyễn ma thú Tiểu Bạch, xoay người nói chuyện với Tiểu Đao:
- Tới giờ rồi, nên ngâm dược.
Tiểu Đao nhếch môi cười, bắt lấy y phục mặc vào, hai người đi tiền viện.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao đến tiền viện thì phát hiện có điều lạ.
Bởi vì trong viện có thêm một người, một võ giả toàn thân bao trong chiến giáp màu đen, chỉ chừa đôi mắt, sát khí nhè nhẹ vờn quanh. Người này canh giữ trước cửa đại sảnh, thấy Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi tới thì mắt lạnh băng quét qua.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Tiêu Lãng, Tiểu Đao cảm giác áp lực như bị núi đè. Trong chớp mắt Tiêu Lãng, Tiểu Đao không thể nhúc nhích.
Khí thế thật cường đại, người này khủng bố hơn Tiêu Phù Đồ, chắc sắp ngang ngửa với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử. May là người kia chỉ liếc một cái lập tức thu lại khí thế, nếu không thì có lẽ Tiêu Lãng đã bị đè ép mạch máu vỡ ra.
Mặt Tiêu Lãng lạnh băng, quát to:
- Ngươi là ai? Cô Cô!
Huyền khí vòng quanh, Tiêu Lãng định liều mạng xông vào trong. Tiểu Đao cũng biến vẻ mặt dữ tợn, cơ bắp nổi cục u, sắp biến thân.
Bên trong truyền ra giọng lạnh nhạt của Tiêu Thanh Y:
- Lãng nhi, Tiểu Đao, đừng xúc động, vào đi.
Tim Tiêu Lãng treo cao lập tức thả xuống. Cơ bắp trên người Tiểu Đao co lại, vẻ mặt dữ tợn biến mất, cười khờ ngốc.
Cường giả giáp đen canh giữ ngoài đại đường tránh ra, khí thế dịu lại, gật đầu với Tiêu Lãng, mắt lộ tia ấm áp dường như khen ngợi.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao nhanh chóng đi vào trong. Trong đại sảnh, Cô Cô bình yên ngồi, đối diện có một nam nhân trung niên đứng. Một mỹ nam tử áo trắng thắng tuyết, khí chất, diện mạo, phong độ khiến Tiêu Lãng ghen tỵ.
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang khó hiểu hỏi:
- Hiền điệt đang nói gì? Sao ta nghe không hiểu? Cái gì mà đặt bẫy cạm bẫy? Ta có lòng tốt mà ngươi không lĩnh tình. Thôi, thôi, đưa tờ giấy cho ta, ta lười tốn sức vì ngươi.
Tiêu Lãng thở dài, rất nghi hoặc người ngu như Tiêu Thanh Lang sao có thể ngồi trên vị trí trưởng lão Nội Vụ đường? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Nhưng ngẫm lại Tiêu Lãng là thiếu niên mười bảy tuổi, lớn lên trong rừng núi, vừa về gia tộc đã đại náo, đi yến hội đế đô lại nổi bật thành cái đích cho các công tử đế đô chỉ trích.
Đổi lại người bình thường sẽ cho rằng Tiêu Lãng là loại người làm việc không có suy nghĩ, không có đầu óc, giờ phút này vì một thuộc hạ đến Nội Vụ đường đại náo, không hố ngươi thì hố ai?
Tờ giấy chỉ có ba câu, xem ý nghĩa rất đơn giản nhưng khắp nơi chứa huyền cơ. Mạnh mẽ yêu cầu? Năm viên đan dược thánh phẩm, năm quyển bí kỹ thiên giai? Tuy Tiêu Lãng không biết giá trị của mấy thứ này nhưng nói sao thì Thiên Tầm tuyệt đối không có tư cách nhận, cũng không thể nào lấy nhiều như vậy. Từ giấy này mà truyền đến trưởng lão đường sẽ biến thành Tiêu Lãng thô bạo không nói lý, cưỡng bức đòi vật giá trên trời, làm hỏng tộc quy.
Tiêu gia chú trọng tộc quy nhất, nếu gây lớn chuyện, dù lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử bảo hộ được Tiêu Lãng thì chắc chắn sẽ bị người Tiêu gia cho rằng là kẻ ngu. Tiêu gia có giàu nứt vách cũng sẽ không dốc sức bồi dưỡng kẻ ngu.
Lùi một vạn bước nói, cho dù bây giờ trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không lấy tờ giấy ra thì sau này chờ khi lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử già đi, chết, Tiêu Lãng muốn leo lên quyền lực hoặc có tranh đấu với mạch Tiêu Bất Hoặc thì tờ giấy sẽ đem lại tác dụng mấu chốt.
Nhưng trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không biết trong đầu Tiêu Lãng có linh hồn cực kỳ trưởng thành, trực giác như dã thú, dễ dàng phát hiện quỷ kế của gã.
Tiêu Lãng nhìn trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang định bắt lấy tờ giấy, chợt lắc người lùi lại mấy thước.
Tiêu Lãng nhìn trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang, cười lạnh lùng:
- Có phải là muốn ra tay giết người diệt khẩu? Đừng quên Thiền lão ở bên ngoài, ta tùy tiện kêu một tiếng...
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang hoàn toàn biến sắc mặt, gã biết hôm nay bắt gà không thành còn mất nắm gạo, suốt ngày hố người ta giờ bị tiểu tử chưa ráo máu đầu lừa lại. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, gã tự hỏi lòng hôm nay diễn kịch rất đạt. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang biết chuyện này rắc rối.
- Hiền điệt, ngươi...
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang giả bộ bị oan uổng rất đau lòng, mắt chớp lóe nghĩ cách. Tiêu Lãng không la lên chứng minh chuyện này còn có cơ may đàm phán, chỉ cần lấy tờ giấy, dù có truyền ra thì không bằng chứng.
Chỉ có thể đàm phán. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang nhìn con mắt Tiêu Lãng sắc bén, biết có diễn kịch cỡ nào cũng vô dụng.
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang nặng nề khẽ thở dài:
- Được rồi, Tiêu Lãng, ngươi thắng, nêu điều kiện đi.
Tiêu Lãng mỉm cười, thầm nhủ xem ra tứ bá chưa quá ngu.
Tiêu Lãng nêu điều kiện:
- Thứ gì Thiên Tầm nên có thì cho hắn, đưa ngươi tờ giấy, không thể có lần thứ hai!
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không xác định hỏi lại:
- Đơn giản như vậy? Không cần thêm?
Tiêu Lãng trừng mắt không nói. Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang lập tức đi tới cái bàn, làm xong thủ tục đưa cho Tiêu Lãng, sợ hắn đổi ý.
- Đa tạ tứ bá. Ha ha ha ha ha ha! Cáo từ!
Tiêu Lãng nhìn một lần, xác định không sai, đưa chứng cứ có thể hủy diệt trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang cho gã. Mặt Tiêu Lãng lại cười khở ngốc xoay người rời đi.
Tiêu Lãng đi ra Nội Vụ đường, mặt trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang không còn nụ cười, thay vào đó là âm trầm, độc ác.
- Nhãi ranh, đừng rơi vào ta ta, nếu không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang cầm chén trà muốn ném đi nhưng rồi khựng lại, ngời đầy sát khí. Không khí trong Nội Vụ đường biến âm u.
Tiêu Lãng không đi Thanh Đế các tìm lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử mách quỷ kế của trưởng lão của Nội Vụ đường, Tiêu Thanh Lang. Ngày hôm sau Tiêu Lãng thuận miệng nói sơ cho Tiêu Thanh Y nghe, nàng không có phản ứng gì, chỉ kêu hắn tập trung tu luyện, nếu còn xảy ra việc như vậy nói cho nàng là được.
Thiên Tầm ngụ ở Thanh Y các, rất nhanh Thiền lão đưa đến đan dược, bí tịch. Hai hộ vệ Chiến Suất cảnh trung giai tuyển từ trong gia tộc đến làm hộ vệ cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không để ý những việc này, đều giao cho Thiền lão sắp xếp. Mỗi ngày Tiêu Lãng làm bạn với Tiêu Thanh Y, chơi cùng Tiểu Bạch, thời gian còn lại cùng Tiểu Đao tu luyện.
Lúc rảnh rỗi Tiêu Lãng sẽ nghĩ đến nữ nhân như yêu tinh trong Dược Vương thành, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa đứng vững trong Tiêu gia. Hoặc nên nói Tiêu Lãng vẫn chưa nhập vai thiếu gia của Tiêu gia, chưa tìm hiểu được thảo đằng tím trong người là gì nên Tiêu Lãng không có ý định đi Dược Vương thành.
Ngày mốt là đại tái đi săn, hai ngày này Tiêu Lãng không bước ra cửa, cứ ở trong Thanh Y các suốt. Tính cách của Tiểu Đao trầm mặc, trừ Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y ra, gã không quan tâm Thiên Tầm, Thiền lão.
Trong hậu viện, Tiêu Lãng mới Tiêu Lãng xong, vuốt đầu lừa của Tiểu Bạch, yêu thương nói:
- Tiểu Bạch, chắc buồn lắm? Hai ngày nữa là đại tái đi săn, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài chơi, khiến tiểu thư, công tử quyền quý trong đế đô kiến thức phong thái của ngươi.
Phương xa, Tiểu Đao ngồi trên mặt đất cười khờ. Thiên Tầm không có mặt, gã đang bận luyện hóa đan dược, trùng kích bình cảnh Chiến Tôn cảnh.
Tiểu Bạch nghe hiểu lời Tiêu Lãng nói, vui vẻ hí:
- Hí hí!
Trong con mắt to cỡ nửa nắm tay tràn đầy hưng phấn.
Con Huyễn ma thú kỳ lạ này được Tiêu Lãng phát hiện trong Tử Vong sơn mạch vào mấy năm trước, khi đó nó rất nhỏ, bị một con Huyền thú truy sát. Tình cờ Tiêu Lãng đi ngang qua, thấy trong mắt con lừa nhỏ đầy van xin, có cảm tình giống con người thì rất ngạc nhiên, thuận tay cứu nó. Kết quả nó đi theo Tiêu Lãng về nhà, không chịu đi. Sau này Tiêu Thanh Y nói Tiểu Bạch là Huyễn ma thú, Tiêu Lãng nuôi nó luôn.
Huyễn ma thú rất hiếm hoi, to như Tiêu gia mà không có một con. Không phải nói Tiêu gia không mua nổi Huyễn ma thú mà cho dù Huyễn ma thú trưởng thành, trừ tốc độ đặc biệt nhanh, có thể biến thân ra thì không có lực công kích gì. Nói về tọa kỵ thì Tiêu gia có thứ tốt hơn, ví dụ như con Song Dực Tà Long.
Tiêu Lãng vỗ đầu Huyễn ma thú Tiểu Bạch, xoay người nói chuyện với Tiểu Đao:
- Tới giờ rồi, nên ngâm dược.
Tiểu Đao nhếch môi cười, bắt lấy y phục mặc vào, hai người đi tiền viện.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao đến tiền viện thì phát hiện có điều lạ.
Bởi vì trong viện có thêm một người, một võ giả toàn thân bao trong chiến giáp màu đen, chỉ chừa đôi mắt, sát khí nhè nhẹ vờn quanh. Người này canh giữ trước cửa đại sảnh, thấy Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi tới thì mắt lạnh băng quét qua.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Tiêu Lãng, Tiểu Đao cảm giác áp lực như bị núi đè. Trong chớp mắt Tiêu Lãng, Tiểu Đao không thể nhúc nhích.
Khí thế thật cường đại, người này khủng bố hơn Tiêu Phù Đồ, chắc sắp ngang ngửa với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử. May là người kia chỉ liếc một cái lập tức thu lại khí thế, nếu không thì có lẽ Tiêu Lãng đã bị đè ép mạch máu vỡ ra.
Mặt Tiêu Lãng lạnh băng, quát to:
- Ngươi là ai? Cô Cô!
Huyền khí vòng quanh, Tiêu Lãng định liều mạng xông vào trong. Tiểu Đao cũng biến vẻ mặt dữ tợn, cơ bắp nổi cục u, sắp biến thân.
Bên trong truyền ra giọng lạnh nhạt của Tiêu Thanh Y:
- Lãng nhi, Tiểu Đao, đừng xúc động, vào đi.
Tim Tiêu Lãng treo cao lập tức thả xuống. Cơ bắp trên người Tiểu Đao co lại, vẻ mặt dữ tợn biến mất, cười khờ ngốc.
Cường giả giáp đen canh giữ ngoài đại đường tránh ra, khí thế dịu lại, gật đầu với Tiêu Lãng, mắt lộ tia ấm áp dường như khen ngợi.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao nhanh chóng đi vào trong. Trong đại sảnh, Cô Cô bình yên ngồi, đối diện có một nam nhân trung niên đứng. Một mỹ nam tử áo trắng thắng tuyết, khí chất, diện mạo, phong độ khiến Tiêu Lãng ghen tỵ.