Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu nhìn bóng lưng Mộc Sơn Quỷ đi xa, thở hắt ra. Ngay cả Chí Tôn Thiên Đế còn bị hù bỏ chạy thì trên thế giới này ai có thể cứu bọn họ?
Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu không trách Mộc Sơn Quỷ, hôm nay lão đến đã khiến bọn họ rất cảm kích rồi. Mộc gia cây to bóng cả, Mộc Sơn Quỷ cần quan tâm mười vạn tộc nhân của nhà mình nữa.
Trà Mộc tuyệt vọng, không nghĩ nhiều quát to:
- Giết!
Trà Mộc dẫn đầu xông lên. Đám người sau lưng Trà Mộc lộ ánh mắt quyết chết, đi theo gã xông lên.
Vù vù vù vù vù!
Vào lúc này, trong Tiêu Đế thành lại tỏa ánh sáng ngập trời khiến đám người khựng lại. Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế vốn định ra lệnh rồi lại im miệng, nhìn truyền tống trận. Nếu là Tiêu Lãng đến thì hôm nay rắc rối to.
Tiêu Lãng không đến!
Có hai người đến, thực lực không mạnh. Trà Mộc nhìn hai người đến thì tức giận vô cùng.
Trà Mộc thầm chửi:
- Ngu ngốc!
Đám người Đông Phương Bạch, Trà Thủy trợn trắng mắt. Trà Mộc khó khăn lắm mới lừa hai người này đi ai ngờ vào phút cuối tự đưa lên cửa tìm chết.
Một người toàn thân lạnh băng, một người khác đùi phải hơi thọt. Võ giả đùi phải tàn tật được người kia mang theo bay đến. Hai người nhìn đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu.
Một người cười nói:
- Sư phụ, Trà Mộc, các ngươi muốn lừa hai chúng ta đi, còn mình thì ở lại chịu chết? Cái này không công bằng! Chúng ta tốt xấu là sư trưởng của tiểu Lãng Lãng, hắn không ở đây, chúng ta muốn giữ nhà cho hắn cũng không được sao?
Người đến là Tiêu Phù Đồ, Thanh Minh. Trà Mộc biết tính tình của Tiêu Phù Đồ, Thanh Minh rất cứng đầu nên ngay từ đầu đã giở trò dụ hai người đi. Ai biết vào phút này Tiêu Phù Đồ, Thanh Minh kịp chạy trở về cùng chịu chết.
- Hừ! ôn chuyện xong chưa? Giết!
Đại quân Phi Dương phủ, ba Thiên Đế, một vạn đỉnh Nhân Hoàng cảnh sợ bóng sợ gió, cảm thấy rất tức giận. Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế mạnh phất tay, một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh bay ra. Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu không nói nhiều, im lặng phóng thích hồn lực công kích!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hồn lực công kích bay đầy trời va chạm nhau, không gian vặn vẹo, lóe lên từng ánh sáng chói mắt, vang tiếng nổ điếc tai liên miên không dứt. Mười vạn võ giả và một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh tung ra hồn lực công kích liên tục va chạm, tình hình cực kỳ rung động lòng người. Hơi thở khủng bố bao phủ phạm vi ngàn dặm.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hồn lực công kích của mười vạn võ giả và một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh va chạm nhau, kết cuộc một bên ngã xuống. Tuy bên Trà Mộc có mười vạn người nhưng chỉ có một vạn cường giả Nhân Hoàng cảnh, đỉnh Nhân Hoàng cảnh thì chưa đến một ngàn người.
Tình hình trên bầu trời như hai cơn sóng thần phô thiên cái địa va nhau, kết quả cuối cùng là từng đợt sóng xung kích khủng bố hất bay đa số đám người Trà Mộc.
Nhiều người bị sóng xung kích cường đại đánh bay, như bao tải rách rớt ra ngoài, nặng nề đập vào tường thành, trong Tiêu Đế thành, làm tường thành thủng lỗ chỗ, đụng sập vô số viện tử.
Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu có thực lực không mạnh nhưng trong khoảnh khắc đó có rất nhiều hộ vệ tự động xông đến trước mặt họ, cản lại công kích cường đại nhất. Dù là vậy thì đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu bị hất vào trong Tiêu Đế thành, bị thương. Chờ đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu bay lên trên bầu trời mới phát hiện đối phương người đẫm máu. Mấy vạn võ giả ngoài Tiêu Đế thành đã chiến đưới với một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh, kết quả bị người đồ sát như xắt đậu hủ.
- Giết!
Mắt Trà Mộc đỏ rực. Trà Mộc có rất nhiều tình cảm với Thần Hồn phủ, sinh lòng cảm kích với các hộ vệ trung thành này. Giờ phút này, Trà Mộc nhìn Thần Hồn quân bị đồ sát từng người, gã nổi điên rồi. Mặc dù thực lực của Trà Mộc thấp đến đáng thương, lao qua là bị giết ngay.
Đám người Đông Phương Bạch, Ẩn Đế, Tiêu Phù Đồ cũng mắt đỏ ngầu. Giờ phút này, không ai cứu bọn họ được, chỉ có thể giết một người xem như lời một người!
Vù vù vù vù vù!
Vào lúc này, một truyền tống trận trong Tiêu Đế thành lại quái dị sáng lên. Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Phù Đồ, khựng giữa không trung. Ngay cả hai phe đang giết nhau trên tường thành cũng ngừng lại. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào truyền tống trận.
Toàn Thiên Châu đều biết Thần Hồn phủ sắp bị diệt phủ cho nên không thể nào có người đi truyền tống trận đến chơi. Mộc Sơn Quỷ đã bị hù đi, càng không ai dám khuấy nước đục này.
Cho nên chỉ có thể là người thuộc Thần Hồn phủ hoặc là Tiêu Lãng.
Một bóng người chậm rãi ngưng kết trong truyền tống trận. Nhiều Thần Hồn quân của Thần Hồn phủ mờ mịt, người đến không phải Tiêu Lãng, không quen mặt chút nào. Vào phút mấu chốt như vậy người này đột nhiên truyền tống đến, không lẽ là đồ ngốc đi lộn chỗ?
Trà Mộc trợn to mắt nói:
- Không ngờ là hắn!
Trong mắt Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Thanh Minh lóe tia nghi hoặc. Tiêu Phù Đồ bỗng nhiên mắt rưng rưng lệ, người run bần bật. Trên khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm lộ nụ cười, nụ cười vui vẻ cưng chiều. Cổ họng Tiêu Phù Đồ mấp máy.
Tiêu Phù Đồ nghẹn ngào bật thốt hai chữ:
- Ma... Thần!
Một thiếu niên đứng trong truyền tống trận, một thiếu niên giống như Tiêu Phù Đồ, cũng lạnh như băng. Thiếu niên có mái tóc đen, mặt đen thui nhưng rất điển trai. Mắt thiếu niên kiệt ngạo bất thuần như một con ma lang. Nghe Tiêu Phù Đồ hét to, người thiếu niên run lên. Đôi mắt như đao nhìn chằm chằm vào Tiêu Phù Đồ, mặt thiếu niên lộ nụ cười thân thiết, nặng nề quỳ xuống đất.
Thiếu niên dập đầu một cái, trầm giọng nói:
- Phụ thân, hài nhi trở lại rồi! Hài nhi bất hiếu, đã làm phụ thân lo lắng!
- Tốt, tốt, tốt, về là tốt rồi!
Tiêu Phù Đồ lau lệ nơi khóe mắt, người tràn ngập không khí vui vẻ. Mặc dù Tiêu Phù Đồ biết một lát nữa bọn họ sẽ chết, nhưng trước khi chết có thể gặp nhi tử một lần là gã đã thấy vô cùng vui mừng rồi.
Tiêu Phù Đồ nhìn chằm chằm vào Tiêu Ma Thần, sau đó người gã phát ra sát khí ngpậ trời. Một con rồng to gầm rống bay ra khỏi lưng Tiêu Phù Đồ, gã lao lên tường thành.
Tiêu Phù Đồ quát to:
- Ma Thần, trốn ngay đi! Sau này nhớ báo thù cho ta, chém con chó già Vân Phi Dương!
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người nhanh hơn Tiêu Phù Đồ, lắc một cái đã xuất hiện ở bên cạnh gã. Bóng người kia nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Phù Đồ.
Tiêu Ma Thần lạnh lùng nhìn võ giả bên ngoài Tiêu Đế thành, lạnh lùng nói:
- Phụ thân không cần trốn. Chỉ là ba Thiên Đế! Hay xem hài nhi chặt đầu bọn họ cho phụ thân nhắm rượu đây!
Lời nói của Tiêu Ma Thần khiến đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Phù Đồ sợ hãi thân thể run lên. Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu thế mới chú ý đến khí thế của Tiêu Ma Thần cực kỳ cường đại, có thể so với ba Thiên Đế bên ngoài Tiêu Đế thành.
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu liếc nhau, kinh kêu:
- Làm sao có thể? Tiểu tử này đạt đến thực lực Thiên Đế rồi?
Lúc trong đế đô Thần Hồn đại lục, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu từng gặp Tiêu Ma Thần mấy lần, biết tư chất của gã không tệ. Sau này Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu nghe nói Tiêu Ma Thần rơi vào Dạ Ma sơn, một trong mười sinh mệnh cấm khu, cho rằng gã chết chắc. Không ngờ Tiêu Ma Thần có thể đi ra? Còn đột phá có thực lực Thiên Đế?
- Thiên Đế?
Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế ở bên ngoài Tiêu Đế thành cũng cảm nhận được khí thế cường đại từ người Tiêu Ma Thần. Ba Thiên Đế liếc nhau, trong mắt lộ sát khí.
Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế quát to:
- Mọi người quay về!
Một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh đa số là tộc nhân của ba Thiên Đế. Trong Thần Hồn thành đột nhiên xuất hiện Thiên Đế, ba Thiên Đế sẽ không để một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh tộc nhân của họ đi chịu chết.
Mắt Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế nhìn chằm chằm vào Tiêu Ma Thần chậm rãi bay ra ngoài Tiêu Đế thành, đáy mắt lóe tia kinh ngạc. Bởi vì Tiêu Ma Thần quá trẻ tuổi, với độ tuổi này có thể đột phá Thiên Đế là rất hiếm thấy trong lịch sử tư chất Thiên Châu. Tại sao trước kia Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế từng nghe nói đến Tiêu Ma Thần?
Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế trầm ngâm một lúc sáu truyền âm cho Tiêu Ma Thần:
- Vị Thiên Đế này, chúng là thuộc Chiến Vương triều, Vân đế là trưởng lão ngoại môn của Diệt Hồn điện. Hôm nay chúng ta chỉ đặt mục tiêu vào Tiêu Đế thành, cho nên... Nếu ngươi không muốn chết thì hãy cút đi ngay!
Nghe lời này chắc bất cứ Thiên Đế nào trong Thiên Châu đều sẽ nổi lên e ngại, dù không sợ Diệt Hồn điện nhưng ba Thiên Đế trước mắt đủ làm bọn họ đánh trống rút lui.
Nhưng trên mặt Tiêu Ma Thần không có chút cảm xúc dao động, gã nhướng mày.
Tiêu Ma Thần lạnh lùng nói:
- Ta không cần biết các ngươi là Chiến Vương triều, Diệt Hồn điện chó má gì, dám can đảm công kích phụ thân của ta, hôm nay toàn bộ các ngươi... Phải chết! Các ngươi tự sát hay là ta giải quyết từng người một?
Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu không trách Mộc Sơn Quỷ, hôm nay lão đến đã khiến bọn họ rất cảm kích rồi. Mộc gia cây to bóng cả, Mộc Sơn Quỷ cần quan tâm mười vạn tộc nhân của nhà mình nữa.
Trà Mộc tuyệt vọng, không nghĩ nhiều quát to:
- Giết!
Trà Mộc dẫn đầu xông lên. Đám người sau lưng Trà Mộc lộ ánh mắt quyết chết, đi theo gã xông lên.
Vù vù vù vù vù!
Vào lúc này, trong Tiêu Đế thành lại tỏa ánh sáng ngập trời khiến đám người khựng lại. Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế vốn định ra lệnh rồi lại im miệng, nhìn truyền tống trận. Nếu là Tiêu Lãng đến thì hôm nay rắc rối to.
Tiêu Lãng không đến!
Có hai người đến, thực lực không mạnh. Trà Mộc nhìn hai người đến thì tức giận vô cùng.
Trà Mộc thầm chửi:
- Ngu ngốc!
Đám người Đông Phương Bạch, Trà Thủy trợn trắng mắt. Trà Mộc khó khăn lắm mới lừa hai người này đi ai ngờ vào phút cuối tự đưa lên cửa tìm chết.
Một người toàn thân lạnh băng, một người khác đùi phải hơi thọt. Võ giả đùi phải tàn tật được người kia mang theo bay đến. Hai người nhìn đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu.
Một người cười nói:
- Sư phụ, Trà Mộc, các ngươi muốn lừa hai chúng ta đi, còn mình thì ở lại chịu chết? Cái này không công bằng! Chúng ta tốt xấu là sư trưởng của tiểu Lãng Lãng, hắn không ở đây, chúng ta muốn giữ nhà cho hắn cũng không được sao?
Người đến là Tiêu Phù Đồ, Thanh Minh. Trà Mộc biết tính tình của Tiêu Phù Đồ, Thanh Minh rất cứng đầu nên ngay từ đầu đã giở trò dụ hai người đi. Ai biết vào phút này Tiêu Phù Đồ, Thanh Minh kịp chạy trở về cùng chịu chết.
- Hừ! ôn chuyện xong chưa? Giết!
Đại quân Phi Dương phủ, ba Thiên Đế, một vạn đỉnh Nhân Hoàng cảnh sợ bóng sợ gió, cảm thấy rất tức giận. Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế mạnh phất tay, một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh bay ra. Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu không nói nhiều, im lặng phóng thích hồn lực công kích!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hồn lực công kích bay đầy trời va chạm nhau, không gian vặn vẹo, lóe lên từng ánh sáng chói mắt, vang tiếng nổ điếc tai liên miên không dứt. Mười vạn võ giả và một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh tung ra hồn lực công kích liên tục va chạm, tình hình cực kỳ rung động lòng người. Hơi thở khủng bố bao phủ phạm vi ngàn dặm.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hồn lực công kích của mười vạn võ giả và một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh va chạm nhau, kết cuộc một bên ngã xuống. Tuy bên Trà Mộc có mười vạn người nhưng chỉ có một vạn cường giả Nhân Hoàng cảnh, đỉnh Nhân Hoàng cảnh thì chưa đến một ngàn người.
Tình hình trên bầu trời như hai cơn sóng thần phô thiên cái địa va nhau, kết quả cuối cùng là từng đợt sóng xung kích khủng bố hất bay đa số đám người Trà Mộc.
Nhiều người bị sóng xung kích cường đại đánh bay, như bao tải rách rớt ra ngoài, nặng nề đập vào tường thành, trong Tiêu Đế thành, làm tường thành thủng lỗ chỗ, đụng sập vô số viện tử.
Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu có thực lực không mạnh nhưng trong khoảnh khắc đó có rất nhiều hộ vệ tự động xông đến trước mặt họ, cản lại công kích cường đại nhất. Dù là vậy thì đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu bị hất vào trong Tiêu Đế thành, bị thương. Chờ đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu bay lên trên bầu trời mới phát hiện đối phương người đẫm máu. Mấy vạn võ giả ngoài Tiêu Đế thành đã chiến đưới với một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh, kết quả bị người đồ sát như xắt đậu hủ.
- Giết!
Mắt Trà Mộc đỏ rực. Trà Mộc có rất nhiều tình cảm với Thần Hồn phủ, sinh lòng cảm kích với các hộ vệ trung thành này. Giờ phút này, Trà Mộc nhìn Thần Hồn quân bị đồ sát từng người, gã nổi điên rồi. Mặc dù thực lực của Trà Mộc thấp đến đáng thương, lao qua là bị giết ngay.
Đám người Đông Phương Bạch, Ẩn Đế, Tiêu Phù Đồ cũng mắt đỏ ngầu. Giờ phút này, không ai cứu bọn họ được, chỉ có thể giết một người xem như lời một người!
Vù vù vù vù vù!
Vào lúc này, một truyền tống trận trong Tiêu Đế thành lại quái dị sáng lên. Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Phù Đồ, khựng giữa không trung. Ngay cả hai phe đang giết nhau trên tường thành cũng ngừng lại. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào truyền tống trận.
Toàn Thiên Châu đều biết Thần Hồn phủ sắp bị diệt phủ cho nên không thể nào có người đi truyền tống trận đến chơi. Mộc Sơn Quỷ đã bị hù đi, càng không ai dám khuấy nước đục này.
Cho nên chỉ có thể là người thuộc Thần Hồn phủ hoặc là Tiêu Lãng.
Một bóng người chậm rãi ngưng kết trong truyền tống trận. Nhiều Thần Hồn quân của Thần Hồn phủ mờ mịt, người đến không phải Tiêu Lãng, không quen mặt chút nào. Vào phút mấu chốt như vậy người này đột nhiên truyền tống đến, không lẽ là đồ ngốc đi lộn chỗ?
Trà Mộc trợn to mắt nói:
- Không ngờ là hắn!
Trong mắt Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Thanh Minh lóe tia nghi hoặc. Tiêu Phù Đồ bỗng nhiên mắt rưng rưng lệ, người run bần bật. Trên khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm lộ nụ cười, nụ cười vui vẻ cưng chiều. Cổ họng Tiêu Phù Đồ mấp máy.
Tiêu Phù Đồ nghẹn ngào bật thốt hai chữ:
- Ma... Thần!
Một thiếu niên đứng trong truyền tống trận, một thiếu niên giống như Tiêu Phù Đồ, cũng lạnh như băng. Thiếu niên có mái tóc đen, mặt đen thui nhưng rất điển trai. Mắt thiếu niên kiệt ngạo bất thuần như một con ma lang. Nghe Tiêu Phù Đồ hét to, người thiếu niên run lên. Đôi mắt như đao nhìn chằm chằm vào Tiêu Phù Đồ, mặt thiếu niên lộ nụ cười thân thiết, nặng nề quỳ xuống đất.
Thiếu niên dập đầu một cái, trầm giọng nói:
- Phụ thân, hài nhi trở lại rồi! Hài nhi bất hiếu, đã làm phụ thân lo lắng!
- Tốt, tốt, tốt, về là tốt rồi!
Tiêu Phù Đồ lau lệ nơi khóe mắt, người tràn ngập không khí vui vẻ. Mặc dù Tiêu Phù Đồ biết một lát nữa bọn họ sẽ chết, nhưng trước khi chết có thể gặp nhi tử một lần là gã đã thấy vô cùng vui mừng rồi.
Tiêu Phù Đồ nhìn chằm chằm vào Tiêu Ma Thần, sau đó người gã phát ra sát khí ngpậ trời. Một con rồng to gầm rống bay ra khỏi lưng Tiêu Phù Đồ, gã lao lên tường thành.
Tiêu Phù Đồ quát to:
- Ma Thần, trốn ngay đi! Sau này nhớ báo thù cho ta, chém con chó già Vân Phi Dương!
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người nhanh hơn Tiêu Phù Đồ, lắc một cái đã xuất hiện ở bên cạnh gã. Bóng người kia nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Phù Đồ.
Tiêu Ma Thần lạnh lùng nhìn võ giả bên ngoài Tiêu Đế thành, lạnh lùng nói:
- Phụ thân không cần trốn. Chỉ là ba Thiên Đế! Hay xem hài nhi chặt đầu bọn họ cho phụ thân nhắm rượu đây!
Lời nói của Tiêu Ma Thần khiến đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Phù Đồ sợ hãi thân thể run lên. Đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu thế mới chú ý đến khí thế của Tiêu Ma Thần cực kỳ cường đại, có thể so với ba Thiên Đế bên ngoài Tiêu Đế thành.
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu liếc nhau, kinh kêu:
- Làm sao có thể? Tiểu tử này đạt đến thực lực Thiên Đế rồi?
Lúc trong đế đô Thần Hồn đại lục, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu từng gặp Tiêu Ma Thần mấy lần, biết tư chất của gã không tệ. Sau này Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu nghe nói Tiêu Ma Thần rơi vào Dạ Ma sơn, một trong mười sinh mệnh cấm khu, cho rằng gã chết chắc. Không ngờ Tiêu Ma Thần có thể đi ra? Còn đột phá có thực lực Thiên Đế?
- Thiên Đế?
Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế ở bên ngoài Tiêu Đế thành cũng cảm nhận được khí thế cường đại từ người Tiêu Ma Thần. Ba Thiên Đế liếc nhau, trong mắt lộ sát khí.
Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế quát to:
- Mọi người quay về!
Một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh đa số là tộc nhân của ba Thiên Đế. Trong Thần Hồn thành đột nhiên xuất hiện Thiên Đế, ba Thiên Đế sẽ không để một vạn cường giả võ giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh tộc nhân của họ đi chịu chết.
Mắt Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế nhìn chằm chằm vào Tiêu Ma Thần chậm rãi bay ra ngoài Tiêu Đế thành, đáy mắt lóe tia kinh ngạc. Bởi vì Tiêu Ma Thần quá trẻ tuổi, với độ tuổi này có thể đột phá Thiên Đế là rất hiếm thấy trong lịch sử tư chất Thiên Châu. Tại sao trước kia Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế từng nghe nói đến Tiêu Ma Thần?
Bách Lý Đồ Tô Thiên Đế trầm ngâm một lúc sáu truyền âm cho Tiêu Ma Thần:
- Vị Thiên Đế này, chúng là thuộc Chiến Vương triều, Vân đế là trưởng lão ngoại môn của Diệt Hồn điện. Hôm nay chúng ta chỉ đặt mục tiêu vào Tiêu Đế thành, cho nên... Nếu ngươi không muốn chết thì hãy cút đi ngay!
Nghe lời này chắc bất cứ Thiên Đế nào trong Thiên Châu đều sẽ nổi lên e ngại, dù không sợ Diệt Hồn điện nhưng ba Thiên Đế trước mắt đủ làm bọn họ đánh trống rút lui.
Nhưng trên mặt Tiêu Ma Thần không có chút cảm xúc dao động, gã nhướng mày.
Tiêu Ma Thần lạnh lùng nói:
- Ta không cần biết các ngươi là Chiến Vương triều, Diệt Hồn điện chó má gì, dám can đảm công kích phụ thân của ta, hôm nay toàn bộ các ngươi... Phải chết! Các ngươi tự sát hay là ta giải quyết từng người một?