Diệt Hồn Điện chém ra một đao khí màu đen bức lui Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, sau đó nhanh như chớp lao hướng truyền tống trận.
Tu La phủ là căn cơ của Diệt Hồn Điện, nơi đó có các tộc nhân của gã. Tu La phủ bị hủy thì Diệt Hồn Điện mất hết tất cả. Tình huống bây giờ vốn đã nguy ngập, đại quân Chiến Vương triều căn bản không phải đối thủ của đại quân hải thú vậy thì Diệt Hồn Điện cần gì ở lại?
truyền tống trận nhanh chóng sáng lên, Diệt Hồn Điện biến mất trong Tề Hà thành trì. Đại ca đã đi thì những Thiên Đế còn ở lại làm gì? Chỉ dựa vào bọn họ sao đối chọi nổi với hai con thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng? Kết quả là toàn bộ Thiên Đế cùng phát ra một đợt công kích rồi... Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng tây.
Cây đổ bầy khỉ tan!
Thiên Đế bỏ trốn, đám cường giả Nhân Hoàng cảnh không ngu gì ở đây chờ chết. Thế là tất cả võ giả Nhân Hoàng cảnh chạy vắt giò lên cổ, người nào chạy chậm thì bị bầy hải thú nhấn chìm.
Tề Hà thành miễn cưỡng xem như đại thành, trong thành trì không có võ giả bình thường, đều là đại quân Vân Phi Dương tập kết tại đây. Giờ phút này, toàn bộ võ giả chạy nhanh như điên, sau lưng là đám hải thú phô thiên cái địa đuổi theo. Tề Hà thành nhanh chóng bị nhấn chìm, cuối cùng thành đống hoang tàn. Có ít nhất mấy vạn người vĩnh viễn ở lại đống đổ nát này.
Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng không truy sát với tốc độ cao, nếu không thì ít nhất cỡ vài vạn người gục ngã rồi. Hai con Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng dẫn dắt hải thú chậm rãi đi thẳng hướng tây, mắt tràn ngập giễu cợt.
Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng có trí tuệ nhân loại rất cao, không có hảo cảm gì với nhân loại. Vô số con dân của Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng quanh năm bị nhân loại săn giết. Lần này có thể thoải mái đồ sát tại Thiên Châu, trong lòng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng rất khoái, càng có thấy thân với Tiêu Lãng hơn. Bởi vì Tiêu Lãng từng nói Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng tấn công Thiên Châu, đa số cường giả nhân loại sẽ sống chết mặc bây. Sự thực chứng minh Tiêu Lãng không có lừa chúng nó, chín Chí Tôn Thiên Đế đều im lặng làm sống chết Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng trở nên kiêu ngạo. Sau này Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng trở về có thể hếch mũi trước mặt các thú hoàng khác.
Đương nhiên hai con Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng tuân thủ nghiêm ngặt ước hẹn với Tiêu Lãng, khống chế bầy hải thú không công kích thành trì lung tung, một đường xông hướng Phi Dương phủ. Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng hiểu rõ rằng nếu công kích lung tung thì sẽ trở thành công địch của nhân loại, có lẽ lần này chúng nó sẽ vĩnh viễn ở lại Thiên Châu.
Đại quân hải thú một đường không kiêng nể gì đi tới, hễ đi ngang qua thành trì nào là mọi người chạy trốn tứ tán trước, để lại thành tống cuối cùng bị hải thú giẫm đạp thành phế tích.
Bốn phía Chiến Vương triều báo hiệu bất ổn, đại quân hải thú tạt ngang qua Tề Thiên phủ tiếp tục xông hướng Phi Dương phủ. Vân Phi Dương không ra lệnh cho đám Thiên Đế đánh trả mà truyền ý chỉ lệnh tất cả võ giả từ Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên tụ tập tại Phi Dương thành, chuẩn bị cuộc quyết chiến cuối cùng là ở bên ngoài Phi Dương thành.
Trong Tu La phủ cũng ngập khói báo động. Hơn một trăm vạn hải thú đột nhiên lên bờ ở hướng tây Tu La phủ, nhanh chóng càn quét vô số thành trì. Tiêu Lãng lại xuất hiện, khiến Tinh Thần các phát ra thông báo: Hễ võ giả nào không rời khỏi 1Tu La phủ thì giết không tha!
Đại quân hải thú nhanh chóng công chiếm mấy chục thành trì. Võ giả nào rời khỏi thành trì thì hải thú không đụng vào, Tu la quân canh giữ trong Tu La phủ bị giết hết.
Diệt Hồn Điện dẫn theo một Thiên Đế khác và vô số Tu La quân vội vàng tới nơi nhưng dễ dàng bị hải thú đánh lui. Tinh Mộc Thiên Đế bị thương nặng. Diệt Hồn Điện dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về thì các thành trì lớn nhỏ Tu La phủ đã bị hủy, Tu La quân tử thương đạt đến hơn hai mươi vạn...
Vào giây phút Diệt Hồn Điện vừa trở về, Tiêu Lãng lại bí ẩn mất tích. Hải thú nhanh chóng rút đi. Diệt Hồn Điện nổi điên truy sát trăm dặm, giết mấy vạn hải thú. Sau cùng hải thú rút về Cầm Hải, biến mất không còn bóng dáng.
Trả thù! Rõ ràng là trả thù!
Diệt Hồn Điện và người trong thiên hạ đều biết đây rõ ràng là Tiêu Lãng trả thù. Tiêu Lãng lấy lại món nợ bằng máu cho mấy chục vạn người chết tại Thần Hồn phủ.
Danh tiếng Tiêu Lãng tâm ngoan thủ lạt lại lần nữa truyền khắp Thiên Châu, thậm chí tăng lên đến trình độ mãnh thú hình người. Tuy nhiên, có nhiều người biết Tiêu Lãng làm như vậy là đã rất nhân từ rồi. Dù sao, nhiều hải thú như vậy nếu muốn giết lung tung thì con số võ giả chết trong trận chiến này tăng lên gấp mười lần.
Không có đại quân ngăn cản, đám hải thú Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng tiến quân thần tốc, trong mười ngày vượt qua mấy trăm phủ vực, san bằng vài chục vạn thành trì cuối cùng đến bên ngoài Phi Dương phủ.
Lần thông báo cuối cùng của Tiêu Lãng cũng phát ra từ Tinh Trần các: Bất cứ võ giả nào còn dám nghe theo lệnh của Vân Phi Dương thì sẽ bị trừng phát bằng cái chết. Bắt đầu từ giờ phút này võ giả còn dám ở trong Phi Dương phủ thì sẽ trở thành kẻ thù của Tiêu Lãng ta!
Lời nói rất là bá khí, rất là cuồng ngạo!
Nhưng không ai dám chất vấn Tiêu Lãng, vì hắn có tư cách này. Hơn hai mươi vạn người Tu La phủ chết đi thành tựu danh tiếng sát thần của Tiêu Lãng. Ai dám ở lại Phi Dương phủ thì chắc chắn kết cuộc cuối cùng sẽ không tốt lành gì.
Vân Phi Dương không truyền ý chỉ nào, im lặng đến đáng sợ.
Điều này khiến các gia tộc, Phi Dương quân đóng giữa trong Phi Dương phủ khủng hoảng, vô số người bắt đầu trốn chạy. Đừng nói là cường giả các phu tụ tập ở phương tây, dù là phủ chủ cũng bỏ trốn, còn có một vài Thiên Đế... Lén bỏ chạy.
Thần tiên đánh nhau, đám phàm nhân như bọn họ xen vào thì chỉ có nước chết. Mặc dù sau trận chiến này nếu Vân Phi Dương thắng thì sẽ tính sổ bọn họ nhưng giờ không rảnh nghĩ nhiều.
Quả nhiên Tiêu Lãng nói thì giữ lại, đại quân hải thú bắt đầu trùng kích Phi Dương phủ, hễ gặp võ giả thì giết hết. Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng không giữ thực lực nữa, cứ thấy võ giả trong thành trì Phi Dương phủ là giết ngay.
Chỉ mấy ngày mà Phi Dương phủ đã biến thành địa ngục!
Mấy vạn thành trì bị hủy diệt, các thành trì có mấy chục vạn Phi Dương quân đóng giữ bị giết sạch. Đại quân hải thú phân tán công kích, tấn công ba mặt thành trì trong Phi Dương phủ nhưng không hề công kích đến Phi Dương phủ.
Đại quân, cường giả của Phi Dương phủ đều tụ tập tại Phi Dương phủ, các thành trì khác toàn là gia tộc, chiến sĩ tử trung với Vân Phi Dương. Mấy ngày nay bọn họ vĩnh viễn ở lại Phi Dương phủ.
Tiêu Lãng dùng thủ đoạn tàn bạo tuyên bố sự giận dữ của mình, cũng nói cho mọi người trong Thiên Châu bất cứ ai có gan dám công kích hắn và người của hắn thì sẽ nhận được cái giá máu và lửa.
Tất cả thành trì Tiêu Đế thành bị san bằng, còn lại hơn bốn trăm vạn hải thú dùng tốc độ nhanh nhất từ bốn phương tám hướng tụ tập hướng Phi Dương thành, bao vây Phi Dương thành nhưng không công kích. Vô số cường giả trong Phi Dương thành trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị đại quyết chiến cuối cùng.
Vù vù vù vù vù!
Một chiếc chiến xa Chí Tôn xẹt qua chân trời lao đến, một thiếu niên tóc bạc ngạo nghễ đứng trên chiến xa. Bên cạnh thiếu niên có một nữ nhân cao quý, trang nhã làm bạn.
Tiêu Lãng nhìn vô số khuôn mặt buồn bã trong Phi Dương phủ, nặng nề thở dài:
- Lãnh Yên, có phải ta... Quá tàn nhẫn không?
Tiêu Lãng bất nhẫn khiến chiến xa Chí Tôn tạm dừng giữa không trung, chậm chạp không ra lệnh công kích. Giờ phút này, trong Phi Dương phủ tụ tập trăm vạn võ giả, nếu khai chiến thì trăm vạn người này rất có thể sẽ thành mây khói.
Mắt Âu Dương Lãnh Yên lóe tia lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Giết một người là tội, giết vạn người là hùng, diệt trăm vạn người là hùng trong hùng. Thế giới này rất tàn khốc, ngươi muốn tự bảo vệ mình thì nhất định phải nâng lên đồ đao, giết đến kẻ địch sợ ngươi như sợ cọp. Có uy danh của đại gia tộc nào không từ giết chóc mà ra? Ngươi yếu đuổi sẽ thúc đẩy địch nhân càng thêm càn rỡ. Vì không để Thần Hồn phủ của ngươi lại gặp nguy hiểm diệt phủ, ngươi... Chỉ có thể giết!
Tu La phủ là căn cơ của Diệt Hồn Điện, nơi đó có các tộc nhân của gã. Tu La phủ bị hủy thì Diệt Hồn Điện mất hết tất cả. Tình huống bây giờ vốn đã nguy ngập, đại quân Chiến Vương triều căn bản không phải đối thủ của đại quân hải thú vậy thì Diệt Hồn Điện cần gì ở lại?
truyền tống trận nhanh chóng sáng lên, Diệt Hồn Điện biến mất trong Tề Hà thành trì. Đại ca đã đi thì những Thiên Đế còn ở lại làm gì? Chỉ dựa vào bọn họ sao đối chọi nổi với hai con thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng? Kết quả là toàn bộ Thiên Đế cùng phát ra một đợt công kích rồi... Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng tây.
Cây đổ bầy khỉ tan!
Thiên Đế bỏ trốn, đám cường giả Nhân Hoàng cảnh không ngu gì ở đây chờ chết. Thế là tất cả võ giả Nhân Hoàng cảnh chạy vắt giò lên cổ, người nào chạy chậm thì bị bầy hải thú nhấn chìm.
Tề Hà thành miễn cưỡng xem như đại thành, trong thành trì không có võ giả bình thường, đều là đại quân Vân Phi Dương tập kết tại đây. Giờ phút này, toàn bộ võ giả chạy nhanh như điên, sau lưng là đám hải thú phô thiên cái địa đuổi theo. Tề Hà thành nhanh chóng bị nhấn chìm, cuối cùng thành đống hoang tàn. Có ít nhất mấy vạn người vĩnh viễn ở lại đống đổ nát này.
Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng không truy sát với tốc độ cao, nếu không thì ít nhất cỡ vài vạn người gục ngã rồi. Hai con Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng dẫn dắt hải thú chậm rãi đi thẳng hướng tây, mắt tràn ngập giễu cợt.
Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng có trí tuệ nhân loại rất cao, không có hảo cảm gì với nhân loại. Vô số con dân của Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng quanh năm bị nhân loại săn giết. Lần này có thể thoải mái đồ sát tại Thiên Châu, trong lòng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng rất khoái, càng có thấy thân với Tiêu Lãng hơn. Bởi vì Tiêu Lãng từng nói Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng tấn công Thiên Châu, đa số cường giả nhân loại sẽ sống chết mặc bây. Sự thực chứng minh Tiêu Lãng không có lừa chúng nó, chín Chí Tôn Thiên Đế đều im lặng làm sống chết Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng trở nên kiêu ngạo. Sau này Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng trở về có thể hếch mũi trước mặt các thú hoàng khác.
Đương nhiên hai con Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng tuân thủ nghiêm ngặt ước hẹn với Tiêu Lãng, khống chế bầy hải thú không công kích thành trì lung tung, một đường xông hướng Phi Dương phủ. Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng hiểu rõ rằng nếu công kích lung tung thì sẽ trở thành công địch của nhân loại, có lẽ lần này chúng nó sẽ vĩnh viễn ở lại Thiên Châu.
Đại quân hải thú một đường không kiêng nể gì đi tới, hễ đi ngang qua thành trì nào là mọi người chạy trốn tứ tán trước, để lại thành tống cuối cùng bị hải thú giẫm đạp thành phế tích.
Bốn phía Chiến Vương triều báo hiệu bất ổn, đại quân hải thú tạt ngang qua Tề Thiên phủ tiếp tục xông hướng Phi Dương phủ. Vân Phi Dương không ra lệnh cho đám Thiên Đế đánh trả mà truyền ý chỉ lệnh tất cả võ giả từ Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên tụ tập tại Phi Dương thành, chuẩn bị cuộc quyết chiến cuối cùng là ở bên ngoài Phi Dương thành.
Trong Tu La phủ cũng ngập khói báo động. Hơn một trăm vạn hải thú đột nhiên lên bờ ở hướng tây Tu La phủ, nhanh chóng càn quét vô số thành trì. Tiêu Lãng lại xuất hiện, khiến Tinh Thần các phát ra thông báo: Hễ võ giả nào không rời khỏi 1Tu La phủ thì giết không tha!
Đại quân hải thú nhanh chóng công chiếm mấy chục thành trì. Võ giả nào rời khỏi thành trì thì hải thú không đụng vào, Tu la quân canh giữ trong Tu La phủ bị giết hết.
Diệt Hồn Điện dẫn theo một Thiên Đế khác và vô số Tu La quân vội vàng tới nơi nhưng dễ dàng bị hải thú đánh lui. Tinh Mộc Thiên Đế bị thương nặng. Diệt Hồn Điện dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về thì các thành trì lớn nhỏ Tu La phủ đã bị hủy, Tu La quân tử thương đạt đến hơn hai mươi vạn...
Vào giây phút Diệt Hồn Điện vừa trở về, Tiêu Lãng lại bí ẩn mất tích. Hải thú nhanh chóng rút đi. Diệt Hồn Điện nổi điên truy sát trăm dặm, giết mấy vạn hải thú. Sau cùng hải thú rút về Cầm Hải, biến mất không còn bóng dáng.
Trả thù! Rõ ràng là trả thù!
Diệt Hồn Điện và người trong thiên hạ đều biết đây rõ ràng là Tiêu Lãng trả thù. Tiêu Lãng lấy lại món nợ bằng máu cho mấy chục vạn người chết tại Thần Hồn phủ.
Danh tiếng Tiêu Lãng tâm ngoan thủ lạt lại lần nữa truyền khắp Thiên Châu, thậm chí tăng lên đến trình độ mãnh thú hình người. Tuy nhiên, có nhiều người biết Tiêu Lãng làm như vậy là đã rất nhân từ rồi. Dù sao, nhiều hải thú như vậy nếu muốn giết lung tung thì con số võ giả chết trong trận chiến này tăng lên gấp mười lần.
Không có đại quân ngăn cản, đám hải thú Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng tiến quân thần tốc, trong mười ngày vượt qua mấy trăm phủ vực, san bằng vài chục vạn thành trì cuối cùng đến bên ngoài Phi Dương phủ.
Lần thông báo cuối cùng của Tiêu Lãng cũng phát ra từ Tinh Trần các: Bất cứ võ giả nào còn dám nghe theo lệnh của Vân Phi Dương thì sẽ bị trừng phát bằng cái chết. Bắt đầu từ giờ phút này võ giả còn dám ở trong Phi Dương phủ thì sẽ trở thành kẻ thù của Tiêu Lãng ta!
Lời nói rất là bá khí, rất là cuồng ngạo!
Nhưng không ai dám chất vấn Tiêu Lãng, vì hắn có tư cách này. Hơn hai mươi vạn người Tu La phủ chết đi thành tựu danh tiếng sát thần của Tiêu Lãng. Ai dám ở lại Phi Dương phủ thì chắc chắn kết cuộc cuối cùng sẽ không tốt lành gì.
Vân Phi Dương không truyền ý chỉ nào, im lặng đến đáng sợ.
Điều này khiến các gia tộc, Phi Dương quân đóng giữa trong Phi Dương phủ khủng hoảng, vô số người bắt đầu trốn chạy. Đừng nói là cường giả các phu tụ tập ở phương tây, dù là phủ chủ cũng bỏ trốn, còn có một vài Thiên Đế... Lén bỏ chạy.
Thần tiên đánh nhau, đám phàm nhân như bọn họ xen vào thì chỉ có nước chết. Mặc dù sau trận chiến này nếu Vân Phi Dương thắng thì sẽ tính sổ bọn họ nhưng giờ không rảnh nghĩ nhiều.
Quả nhiên Tiêu Lãng nói thì giữ lại, đại quân hải thú bắt đầu trùng kích Phi Dương phủ, hễ gặp võ giả thì giết hết. Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng không giữ thực lực nữa, cứ thấy võ giả trong thành trì Phi Dương phủ là giết ngay.
Chỉ mấy ngày mà Phi Dương phủ đã biến thành địa ngục!
Mấy vạn thành trì bị hủy diệt, các thành trì có mấy chục vạn Phi Dương quân đóng giữ bị giết sạch. Đại quân hải thú phân tán công kích, tấn công ba mặt thành trì trong Phi Dương phủ nhưng không hề công kích đến Phi Dương phủ.
Đại quân, cường giả của Phi Dương phủ đều tụ tập tại Phi Dương phủ, các thành trì khác toàn là gia tộc, chiến sĩ tử trung với Vân Phi Dương. Mấy ngày nay bọn họ vĩnh viễn ở lại Phi Dương phủ.
Tiêu Lãng dùng thủ đoạn tàn bạo tuyên bố sự giận dữ của mình, cũng nói cho mọi người trong Thiên Châu bất cứ ai có gan dám công kích hắn và người của hắn thì sẽ nhận được cái giá máu và lửa.
Tất cả thành trì Tiêu Đế thành bị san bằng, còn lại hơn bốn trăm vạn hải thú dùng tốc độ nhanh nhất từ bốn phương tám hướng tụ tập hướng Phi Dương thành, bao vây Phi Dương thành nhưng không công kích. Vô số cường giả trong Phi Dương thành trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị đại quyết chiến cuối cùng.
Vù vù vù vù vù!
Một chiếc chiến xa Chí Tôn xẹt qua chân trời lao đến, một thiếu niên tóc bạc ngạo nghễ đứng trên chiến xa. Bên cạnh thiếu niên có một nữ nhân cao quý, trang nhã làm bạn.
Tiêu Lãng nhìn vô số khuôn mặt buồn bã trong Phi Dương phủ, nặng nề thở dài:
- Lãnh Yên, có phải ta... Quá tàn nhẫn không?
Tiêu Lãng bất nhẫn khiến chiến xa Chí Tôn tạm dừng giữa không trung, chậm chạp không ra lệnh công kích. Giờ phút này, trong Phi Dương phủ tụ tập trăm vạn võ giả, nếu khai chiến thì trăm vạn người này rất có thể sẽ thành mây khói.
Mắt Âu Dương Lãnh Yên lóe tia lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Giết một người là tội, giết vạn người là hùng, diệt trăm vạn người là hùng trong hùng. Thế giới này rất tàn khốc, ngươi muốn tự bảo vệ mình thì nhất định phải nâng lên đồ đao, giết đến kẻ địch sợ ngươi như sợ cọp. Có uy danh của đại gia tộc nào không từ giết chóc mà ra? Ngươi yếu đuổi sẽ thúc đẩy địch nhân càng thêm càn rỡ. Vì không để Thần Hồn phủ của ngươi lại gặp nguy hiểm diệt phủ, ngươi... Chỉ có thể giết!