Yêu Giả Vi Vương

Chương 754: Chết ở trong ngực của ngươi thật tốt

Năm chữ cuối cùng Tiêu Lãng rống to ra, thanh âm cuồng bạo quanh quẩn trên bầu trời Phi Dương thành, vang vọng trong lòng mọi người.
Gần trăm vạn người trong Phi Dương thành nhìn Tiêu Lãng đứng trong phế tích, người đẫm máu. Mặc dù Tiêu Lãng là kẻ địch của bọn họ nhưng giờ phút này họ không kiềm được kính nể hắn. Cho dù hôm nay Tiêu Lãng chết trận thì sự tích của hắn sẽ vĩnh viễn lưu truyền trong sông dài lịch sử Thiên Châu. Ít nhất những người có mặt hôm nay vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình cảnh giờ phút này.
Một số Thiên Đế nhỏ giọng cảm thán rằng:
- Mới hai mươi tuổi, có thể danh chấn Thiên Châu, đè ép Chí Tôn Thiên Đế. Tiêu Lãng, đời này ngươi rất đáng gái!
Trong lịch sử Thiên Châu không thiếu thiên tài tuyệt thế xuất hiện như sao băng chiếu sáng trời đêm Thiên Châu, nhưng không ai làm ra thanh thế lớn như Tiêu Lãng.
Nhưng dù Tiêu Lãng có mạnh hơn thì hôm nay hắn phải chết. Hai thế lực mạnh nhất trong thiên hạ, một là kẻ địch, bên kia đã từ bỏ Tiêu Lãng, còn ai cứu hắn nữa?
Một tiếng hét thê lương vang lên giữa không trung:
- Tiêu Lãng!
Một khe nứt tách ra, một nữ nhân cao quý, xinh đẹp vọt tới. Âu Dương Lãnh Yên luôn núp gần đó, giờ nghe tiếng Tiêu Lãng thét gào thì bất chấp tất cả quay về.
Đôi mắt bình tĩnh như mặt nước bắn ra hai luồng sáng, Tiêu Lãng trừng Âu Dương Lãnh Yên bay tới gần.
Tiêu Lãng tức giận quát:
- Âu Dương Lãnh Yên, đồ ngu, cút!
Một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Hừ!
Diệt Thiên sứ giả đứng trên bầu trời phất tay áo, một sóng gợn khuếch tán từ ngoài người gã, nhẹ nhàng đánh bay Âu Dương Lãnh Yên. Âu Dương Lãnh Yên hộc máu giữa không tủng, ngất xỉu.
Cường giả có thực lực Đại Đế đừng nói là Thiên Đế, có thể càn quét cả Chí Tôn Thiên Đế. Chút thực lực như Âu Dương Lãnh Yên không khác gì con kiến trong mắt Đại Đế.
- Lãnh Yên!
Trừ một cây thảo đằng thần hồn còn sót lại trong người Tiêu Lãng ra, tất cả phân thân đều bị hủy. Thảo đằng thần hồn biến cực kỳ yếu ớt nên chữa trị rất chậm. Tiêu Lãng chưa trị lành vết thương bao nhiêu, giờ không rảnh nghĩ nhiều, cố nén người bị thương nặng nhanh chóng vọt hướng Âu Dương Lãnh Yên đang rớt xuống.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người còn nhanh hơn Tiêu Lãng một tay nhẹ nhàng bóp cổ Âu Dương Lãnh Yên, nặng nề vỗ một chưởng đánh hắn té xuống quảng trường dưới đất.
Tiêu Lãng lại bị trọng thương, khó nhọc bò dậy, người run bần bật. Tiêu Lãng cố chấp đứng vững, mắt đầy sát khí nhìn Vân Phi Dương đứng giữa không trung một tay túm Âu Dương Lãnh Yên.
Tiêu Lãng tức giận quát:
- Vân Phi Dương, ngươi dám?
- Ha ha ha ha ha ha!
Vân Phi Dương vẻ mặt vui sướng, ngửa đầu cuồng cười. Vân Tử Sam đứng trên bầu trời nhíu mày, dường như bất nhẫn. Vân Tử Sam nhìn Vân Phi Dương, cuối cùng im lặng. Hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện Diệt Thiên sứ giả, Diệt Địa sứ giả như khúc gỗ, lạnh lùng đứng ngạo nghễ tiếp tục trấn áp hải thú.
- Ta có cái gì không dám?
Vân Phi Dương cười dài một tiếng, thấy Vân Tử Sam và người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện không có phản ứng gì thì yên lòng, đùa cợt nhìn Tiêu Lãng.
Vân Phi Dương nói:
- Tiêu Lãng, ngươi cuồng lắm, siêu lắm, uy vũ lắm đúng không? Năm đó tại Tuyết Hoang thành chẳng phải đã tuyên bố muốn giết phụ nữ chúng ta sao? Ở đế đô dám trọng thương thần hồn của trẫm? Đi đến Thiên Châu, đặt nhiệm vụ truy giết chúng ta trong Tinh Thần điện? Mới rồi còn muốn san bằng Phi Dương thành? Cuồng đi, cứ cuồng tiếp đi!
Tiêu Lãng im lặng, nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh Yên mặt trắng bệch. Âu Dương Lãnh Yên đã xỉu, khóe môi chậm rãi chảy máu khiến Tiêu Lãng rất đau lòng, giận điên lên nhưng bất lực, bởi vì giờ phút này... Tiêu Lãng đứng còn khó khăn.
- Tiêu Lãng, đây là một trong những nữ nhân mà người yêu nhất đúng không? Nhan sắc không tệ, thực lực khá mạnh, là khuê nữ của Âu Dương gia!
Vân Phi Dương nhìn Âu Dương Lãnh Yên trong tay, tặc lưỡi khen vài câu. Tu Di Giới trên tay kia của Vân Phi Dương chợt lóe dí vào bụng Âu Dương Lãnh Yên, gã nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.
Vân Phi Dương quát to:
- Tiêu Lãng, nếu không muốn nàng chết thì... Quỳ xuống cho trẫm!
Người Tiêu Lãng run bần bật.
Vân Phi Dương hận Tiêu Lãng thấu xương, muốn làm nhục hắn trước khi chết. Cuộc đời Tiêu Lãng quỳ thiên quỳ địa quỳ phụ mẫu, lại chưa từng quỳ trước kẻ thù, ngạo cốt nói cho hắn không thể quỳ. Nhưng mặt Âu Dương Lãnh Yên trắng bệch, nửa khúc chủy thủ đâm vào bụng nàng nói cho Tiêu Lãng, nếu hắn không quỳ thì Âu Dương Lãnh Yên sẽ chết.
- Phụt.
Âu Dương Lãnh Yên bị đâm vào bụng và tiếng rống của Vân Phi Dương làm nàng tỉnh lại. Âu Dương Lãnh Yên suy yếu mở mắt ra nhìn Tiêu Lãng sắp quỳ xuống, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng.
Âu Dương Lãnh Yên hét to:
- Không! Tiêu Lãng, không được quỳ! Nam nhân của ta luôn là niềm tự hào của Lãnh Yên, sao ngươi có thể cúi đầu trước kẻ thù? Dù có chết thì ngươi phải đứng mà chết! Tiêu Lãng, kiếp sau Lãnh Yên muốn làm thê tử của ngươi!
Nghe lời Âu Dương Lãnh Yên nói, Tiêu Lãng sợ hãi biến sắc mặt, hét to:
- Lãnh Yên, đừng!
Không ra ngoài dự đoán của Tiêu Lãng...
Âu Dương Lãnh Yên vận chuyển thiên lực muốn phản kháng nhưng bị Vân Phi Dương bóp cổ, đâm hơn mười nhát vào bụng nàng. Âu Dương Lãnh Yên bất lực rơi xuống.
Mới rồi Âu Dương Lãnh Yên bị người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện Diệt Thiên sứ giả trọng thương, bây giờ cổ bị bóp nát, kinh mạch, đan điền, trái tim bị đâm thủng, không còn sức lực phản kháng, chậm rãi rơi xuống. Âu Dương Lãnh Yên nhíu chặt mày, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, khóe môi bị máu nhuộm đỏ luôn treo nụ cười.
- Lãnh Yên! Lãnh Yên! Lãnh Yên!
Tiêu Lãng nghẹn ngào rống to, thanh âm vang vọng khắp Phi Dương thành. Tiêu Lãng điên cuồng lao tới trước đỡ lấy Âu Dương Lãnh Yên, nhưng chịu không nổi sức nặng té xuống đất. Tiêu Lãng vội vã bò dậy, ôm chặt Âu Dương Lãnh Yên.
Tiêu Lãng đau xé tim gan hét to:
- Lãnh Yên! Lãnh Yên! Lãnh Yên!
Âu Dương Lãnh Yên chưa chết hẳn, nhưng miệng, ngực, bụng liên tục trào máu. Âu Dương Lãnh Yên ngơ ngác nhìn Tiêu Lãng, khóe môi treo nụ cười ngọt ngào, mắt chậm rãi khép. Cuối cùng Âu Dương Lãnh Yên khó khăn mấp máy môi phun ra mấy thanh âm suy yếu không thể nghe thấy.
- Tiêu Lãng, có thể chết trong lòng ngươi... Thật tốt!
- Lãnh Yên, a! A! A!
Tiêu Lãng cảm nhận sự sống chậm rãi trôi khỏi người Âu Dương Lãnh Yên, hắn điên cuồng rống to, từng tiếng kêu tên nàng. Khóe mắt Tiêu Lãng không có lệ, chỉ có đau thương và giận dữ vô tận.
Tóc bạc bay múa trên không trung, Tiêu Lãng bi thương thét gào, toàn thân chìm trong đau thương. Không khí cực kỳ quái dị, làm nguyên Phi Dương thành chìm đắm trong đau thương.
Nhiều người chợt cảm thấy thê lương, nhiều võ giả nữ buồn bã rơi lệ. Bọn họ biết giờ phút này khóc là không hợp thời, sẽ bị Vân Phi Dương ghi hận nhưng bọn họ muốn khóc, kiềm không được.
Hải thú bên ngoài Phi Dương thành tuy bị hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện trấn áp nhưng nghe tiếng Tiêu Lãng thét gào thì cùng hú dài.
- Grao! Grao!
- Gru gru!
- U u!!!
Thanh âm chấn thiên động địa, tràn ngập cảm xúc nhân loại, cực kỳ bi thương.
Giờ phút này, tình hình trong Phi Dương thành cực kỳ quái dị. Một thiếu niên tóc bạc ôm một cái xác quên hết tất cả thét gào. Trên tường thành, có trăm vạn im lặng. Bên ngoài có mấy trăm hải thú ngửa đầu rống to. Chắc võ giả nào nhìn thấy cũng suốt đời khó quên.

back top