Tiêu Lãng biết rõ tại sao Mê Thần cung khách sáo như vậy, hiển nhiên là vì lần trước tại Vân Tử Sam mà họ nuốt lời, Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch thấy áy náy không yên. Lúc này cho Tiêu Lãng mặt mũi như vậy, muốn cứu lại quan hệ.
Nhưng đã có vết rách thì chữa lành được không? Giữa người yêu đã có khoảng cách thì sẽ càng đi càng xa. Giữa bằng hữu không ngoảnh mặt làm ngơ đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Lãng thu lại suy nghĩ, đưa mắt nhìn Hòa Thuật Thiên Đế.
Tiêu Lãng nói:
- Bây giờ đại nhân đã tin chưa? Ta mang Hòa Nhi về trước, qua một thời gian ngắn đại hôn ta sẽ phái người đưa sính lễ đến, mời các ngươi đi Tiêu Đế thành xem lễ. Đại nhân hãy suy nghĩ kỹ, nếu xác định muốn di chuyển toàn tộc thì ta tùy thời hoan nghênh, cũng sẽ cố gắng hết sức trợ giúp mở rộng phồn vinh.
Tiêu Lãng lười nói nhiều, hắn cũng nhìn ra Hòa Thuật Thiên Đế thích sĩ diện. Giờ phút này nói thêm cái gì cũng vô dụng, Tiêu Lãng mang theo Hòa Nhi rời đi là hơn. Chuyện đã như vậy mà Hòa Thuật Thiên Đế còn nghĩ không ra thì không biết nên nói cái gì.
Chiến xa Chí Tôn và Mộc Sơn Quỷ rạch phá không gian bay hướng nam, lưu hạ một đám đại nhân vật của Hòa Đường vực diện hai mặt nhìn nhau. Đến lúc này mọi người không thể không tin tưởng Tiêu Lãng thật sự là đại nhân vật, có thể phúc vũ phiên vân, nhúc nhích một ngón tay khuấy trời.
Trong lòng Hòa Thuật Thiên Đế cực kỳ phức tạp. Bản thân Hòa Thuật Thiên Đế bài xích Thiên Châu, bây giờ trơ mắt nhìn Hòa Nhi đi theo Tiêu Lãng mà không dám làm gì. Hòa Thuật Thiên Đế không biết thần binh Đại Đế đi theo Tiêu Lãng đem lại vinh diệu muôn đời cho Hòa gia hay nguy hiểm diệt tộc.
Trên Khuynh Thành sơn.
Một bóng người nhanh như chớp hiện ra. Thanh Mộc Ngọc biểu tình âm trầm đi vào đại điện, nhìn Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch đưa lưng hướng mình.
Thanh Mộc Ngọc cung kính nói:
- Phụ thân, lễ vật đã đưa xong. Tiêu Lãng rời khỏi Bắc Minh quay về Thiên Châu rồi.
Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch hờ hững gật đầu, không có xoay người cũng không nói lời nào, vẫn nhìn bức tranh cổ treo trên tường, thẫn thờ.
Thanh Mộc Ngọc im lặng một lúc, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng kiềm không được khẽ thở dài:
- Phụ thân, thật ra Tiêu Lãng có thể đi ra khỏi Hải Để thần phủ, có thể cảm ngộ Tình Đạo khủng bố như vậy, chưa chắc tư chất của hắn kém hơn Vân Tử Sam. Có lẽ Tiêu Lãng là người mà chúng ta chờ đợi.
Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch xoay người lại, biểu tình cực kỳ kiên quyết nói:
- Chuyện này không cần chất vấn, người lão phu chờ đợi năm trăm năm chắc chắn là Vân Tử Sam!
Ánh mắt Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch xuyên qua cửa lớn nhìn ra xa, nói:
- Thần thể thần thể, thân thể của thần. Chờ khi thần thể đại thành tất nhiên có thể biến thành thần! Dù tư chất của Tiêu Lãng có biến thái đến đâu cũng chỉ là người thường, thử hỏi con người làm có thể đối kháng với thần được? Nên cuối cùng Tiêu Lãng... Chết chắc.
Thanh Mộc Ngọc lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ài, đáng tiếc. Tính cách của Tiêu Lãng rất tốt, tiếc là bị chúng ta tổn thương, chắc không thể cứu vạn được, sau này không thể là bằng hữu.
Biểu tình của Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch cũng buồn bã, trầm giọng nói:
- Không cần cảm thán nhiều như vậy. Mỗi một đời Thiên Châu đều có thiên tài nổi lên như sao bằng, cuối cùng chết. Ai muốn leo lên cao phải đạp xác đối phương. Sự tồn tại của Tiêu Lãng khiến Vân Tử Sam kích phát tiềm năng. Nói không chừng không lâu sau Thiên Châu sẽ xuất hiện cường giả Bán Thần cảnh thứ bảy, một tuyệt thế cường giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Châu! Vân Tử Sam! Lão phu mỏi mắt mong chờ, nhìn xem bao lâu sau ngươi lại trở về Thiên Châu.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng mang theo Hòa Nhi, Mộc Sơn Quỷ từ tiểu vực diện Hòa gia cai trị rất nhanh truyền tống về Ma Đế thành, rồi đi siêu cấp truyền tống trận đến Tiêu Đế thành.
Tiêu Lãng nhanh chóng trở về làm mọi người ngạc nhiên, nhiều công tử, tiểu thư, phủ chủ định rời đi lại dừng chân, định gặp Tiêu Lãng thêm vài lần tăng cảm tình.
Rất nhanh một tin tức truyền khắp Tiêu Đế thành, dẫn đến trong Tiêu Đế thành xôn xao.
Tiêu Lãng và Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Hòa Nhi bàn bạc xong quyết định ba tháng sau tổ chức đại hôn, đến lúc đó hắn cưới ba người.
Việc này truyền ra khiến một đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Ma Thần, Tiêu Phù Đồ khó hiểu. Dù sao cưới ba người Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Hòa Nhi cùng lúc thì đều là chính thế. Không nói đến Hòa Nhi, thân phận, địa vị của Nhã phu nhân Liễu Nhã tuyệt đối không bằng Đông Phương Hồng Đậu. Nếu cùng nhau thành thân thì thật bất công với Đông Phương Hồng Đậu.
Khi đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Ma Thần, Tiêu Phù Đồ mờ mịt nhắc nhở Tiêu Lãng thì nghe hắn cười khổ nói:
- Đây là ý của Hồng Đậu. Vốn ta chỉ định cưới mình nàng, Liễu Nhã và Hòa Nhi sẽ không trách móc, nhưng Hồng Đậu cố chấp đòi cưới cùng lúc.
Trà Mộc cảm thán rằng:
- Nữ nhân hay ghen nhất, Hồng Đậu thật là kỳ nữ.
Trà Mộc thầm hâm mộ Tiêu Lãng may mắn.
Cùng là người nhưng nam Cung U U kém hơn Đông Phương Hồng Đậu rất nhiều, Trà Mộc muốn nạp mấy tiểu thiếp, liên nhân với vài Thiên Đế giúp Trà gia phát triển lớn mạnh nhưng bị nàng dùng cái chết uy hiếp.
Tiêu Lãng biết làm sao Đông Phương Hồng Đậu không ghen tỵ được? Nếu không ghen ghét thì còn là nữ nhân sao? Nhưng Đông Phương Hồng Đậu rất thông minh, biết so với ghen tỵ, giành tình cảm còn không bằng nhường bước vài chuyện, ngược lại càng được Tiêu Lãng cảm kích, yêu thương hơn.
Sự việc truyền ra, Tiêu Đế thành náo nhiệt. Đệ nhất nhân tây bộ đại hôn, còn là lần đầu tiên, không chỉ các đại nhân vật tây bộ cực kỳ chú trọng mà những người có uy tín danh dự đủ tư cách tham gia hôn lễ trong Thiên Châu đều chú trọng. Bọn họ suy nghĩ nên tặng những lễ vật gì.
Tiêu Lãng không thiếu bảo vật, tiếp nhận Tu La điện xong hắn có dư huyền thạch vô số kể, vậy nếu tặng quà thì phải cho ba vị tân nương tử. Bởi vì Tiêu Lãng đại hôn, Nhàn Đế thành náo nhiệt lên, các khách giàu đấu giá trọng bảo, tranh giành đầu rơi máu chảy, khi hỏi thì đều nói là định tặng cho Tiêu Lãng.
Muốn thành thân thì sẽ có rất nhiều chuyện rườm rà, ví dụ như phải đón người Đông Phương gia, Liễu gia đến xem lễ. Ví dụ như sính lễ nhà gái, ví dụ như sửa chữa lại Tinh Thần các. May mắn lúc này trong Tiêu Đế thành có nhiều người, Trà Mộc tách cả đám chạy chân, bao gồm Mộc Tiểu Đao đều bị phái ra ngoài làm việc.
Trong Tiêu Đế thành rất náo nhiệt, không khí vui vẻ.
Tiêu Lãng không để ý tới mấy việc vặt này, hắn cùng Mộc Sơn Quỷ đi Hồng Mông sơn mạch bái kiến vị cường giả Bán Thần cảnh tiềm tu ở tây bộ.
Hồng Mông sơn mạch nằm ở Hồng Mông phủ phía nam Thần Hồn phủ mới, gần bờ biển. Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ truyền tống đi Hồng Mông phủ, phủ chủ lập tức đi ra nghênh đón. Tiêu Lãng không quan tâm phủ chủ này, cùng Tiêu Lãng cưỡi chiến xa Chí Tôn bay vào trong Hồng Mông sơn mạch.
Hồng Mông sơn mạch rất lớn, bên trong vạn thú hoành hành, cổ thụ chọc trời, khắp nơi đầy bụi gai, thảo đằng. Hồng Mông sơn mạch vốn là cấm địa của Hồng Mông phủ, dù là cường giả Nhân Hoàng cảnh đều không dám vào sâu trăm dặm.
Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ không chút e ngại bay thẳng vào trong. Càng bay Tiêu Lãng càng giật mình, bởi sâu trong Hồng Mông sơn mạch thì mãnh thú càng mạnh. Mới xâm nhập mấy ngàn dặm đã phát hiện mấy chục con thú vương. May là Mộc Sơn Quỷ có khí thế cường đại, những con thú vương không dám nhúc nhích.
Vù vù vù vù vù!
Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ lại tiến sâu vào mấy chục dặm, phía trước có hai tiếng hít thở nặng nề, thanh âm rất có tiết tấu, lại giống sét đánh từ xa đã nghe thấy. Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy biểu tình nghiêm túc, vì bọn họ phát hiện xung quanh không có con mãnh thú nào. Không cần nói, mãnh thú ngủ say phía trước chắc chắn rất cường đại.
Rất nhanh hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ biết ngay mãnh thú này cường cỡ nào. Vì phía trước bỗng xuất hiện hai ngọn đồi, khi hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ thấy rõ ràng liền biến sắc mặt, lập tức thụt lùi.
Bởi vì hai ngọn đồi đằng trước rõ ràng là hai con thú hoàng.
Nhưng đã có vết rách thì chữa lành được không? Giữa người yêu đã có khoảng cách thì sẽ càng đi càng xa. Giữa bằng hữu không ngoảnh mặt làm ngơ đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Lãng thu lại suy nghĩ, đưa mắt nhìn Hòa Thuật Thiên Đế.
Tiêu Lãng nói:
- Bây giờ đại nhân đã tin chưa? Ta mang Hòa Nhi về trước, qua một thời gian ngắn đại hôn ta sẽ phái người đưa sính lễ đến, mời các ngươi đi Tiêu Đế thành xem lễ. Đại nhân hãy suy nghĩ kỹ, nếu xác định muốn di chuyển toàn tộc thì ta tùy thời hoan nghênh, cũng sẽ cố gắng hết sức trợ giúp mở rộng phồn vinh.
Tiêu Lãng lười nói nhiều, hắn cũng nhìn ra Hòa Thuật Thiên Đế thích sĩ diện. Giờ phút này nói thêm cái gì cũng vô dụng, Tiêu Lãng mang theo Hòa Nhi rời đi là hơn. Chuyện đã như vậy mà Hòa Thuật Thiên Đế còn nghĩ không ra thì không biết nên nói cái gì.
Chiến xa Chí Tôn và Mộc Sơn Quỷ rạch phá không gian bay hướng nam, lưu hạ một đám đại nhân vật của Hòa Đường vực diện hai mặt nhìn nhau. Đến lúc này mọi người không thể không tin tưởng Tiêu Lãng thật sự là đại nhân vật, có thể phúc vũ phiên vân, nhúc nhích một ngón tay khuấy trời.
Trong lòng Hòa Thuật Thiên Đế cực kỳ phức tạp. Bản thân Hòa Thuật Thiên Đế bài xích Thiên Châu, bây giờ trơ mắt nhìn Hòa Nhi đi theo Tiêu Lãng mà không dám làm gì. Hòa Thuật Thiên Đế không biết thần binh Đại Đế đi theo Tiêu Lãng đem lại vinh diệu muôn đời cho Hòa gia hay nguy hiểm diệt tộc.
Trên Khuynh Thành sơn.
Một bóng người nhanh như chớp hiện ra. Thanh Mộc Ngọc biểu tình âm trầm đi vào đại điện, nhìn Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch đưa lưng hướng mình.
Thanh Mộc Ngọc cung kính nói:
- Phụ thân, lễ vật đã đưa xong. Tiêu Lãng rời khỏi Bắc Minh quay về Thiên Châu rồi.
Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch hờ hững gật đầu, không có xoay người cũng không nói lời nào, vẫn nhìn bức tranh cổ treo trên tường, thẫn thờ.
Thanh Mộc Ngọc im lặng một lúc, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng kiềm không được khẽ thở dài:
- Phụ thân, thật ra Tiêu Lãng có thể đi ra khỏi Hải Để thần phủ, có thể cảm ngộ Tình Đạo khủng bố như vậy, chưa chắc tư chất của hắn kém hơn Vân Tử Sam. Có lẽ Tiêu Lãng là người mà chúng ta chờ đợi.
Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch xoay người lại, biểu tình cực kỳ kiên quyết nói:
- Chuyện này không cần chất vấn, người lão phu chờ đợi năm trăm năm chắc chắn là Vân Tử Sam!
Ánh mắt Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch xuyên qua cửa lớn nhìn ra xa, nói:
- Thần thể thần thể, thân thể của thần. Chờ khi thần thể đại thành tất nhiên có thể biến thành thần! Dù tư chất của Tiêu Lãng có biến thái đến đâu cũng chỉ là người thường, thử hỏi con người làm có thể đối kháng với thần được? Nên cuối cùng Tiêu Lãng... Chết chắc.
Thanh Mộc Ngọc lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ài, đáng tiếc. Tính cách của Tiêu Lãng rất tốt, tiếc là bị chúng ta tổn thương, chắc không thể cứu vạn được, sau này không thể là bằng hữu.
Biểu tình của Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch cũng buồn bã, trầm giọng nói:
- Không cần cảm thán nhiều như vậy. Mỗi một đời Thiên Châu đều có thiên tài nổi lên như sao bằng, cuối cùng chết. Ai muốn leo lên cao phải đạp xác đối phương. Sự tồn tại của Tiêu Lãng khiến Vân Tử Sam kích phát tiềm năng. Nói không chừng không lâu sau Thiên Châu sẽ xuất hiện cường giả Bán Thần cảnh thứ bảy, một tuyệt thế cường giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Châu! Vân Tử Sam! Lão phu mỏi mắt mong chờ, nhìn xem bao lâu sau ngươi lại trở về Thiên Châu.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng mang theo Hòa Nhi, Mộc Sơn Quỷ từ tiểu vực diện Hòa gia cai trị rất nhanh truyền tống về Ma Đế thành, rồi đi siêu cấp truyền tống trận đến Tiêu Đế thành.
Tiêu Lãng nhanh chóng trở về làm mọi người ngạc nhiên, nhiều công tử, tiểu thư, phủ chủ định rời đi lại dừng chân, định gặp Tiêu Lãng thêm vài lần tăng cảm tình.
Rất nhanh một tin tức truyền khắp Tiêu Đế thành, dẫn đến trong Tiêu Đế thành xôn xao.
Tiêu Lãng và Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Hòa Nhi bàn bạc xong quyết định ba tháng sau tổ chức đại hôn, đến lúc đó hắn cưới ba người.
Việc này truyền ra khiến một đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Ma Thần, Tiêu Phù Đồ khó hiểu. Dù sao cưới ba người Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Hòa Nhi cùng lúc thì đều là chính thế. Không nói đến Hòa Nhi, thân phận, địa vị của Nhã phu nhân Liễu Nhã tuyệt đối không bằng Đông Phương Hồng Đậu. Nếu cùng nhau thành thân thì thật bất công với Đông Phương Hồng Đậu.
Khi đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Ma Thần, Tiêu Phù Đồ mờ mịt nhắc nhở Tiêu Lãng thì nghe hắn cười khổ nói:
- Đây là ý của Hồng Đậu. Vốn ta chỉ định cưới mình nàng, Liễu Nhã và Hòa Nhi sẽ không trách móc, nhưng Hồng Đậu cố chấp đòi cưới cùng lúc.
Trà Mộc cảm thán rằng:
- Nữ nhân hay ghen nhất, Hồng Đậu thật là kỳ nữ.
Trà Mộc thầm hâm mộ Tiêu Lãng may mắn.
Cùng là người nhưng nam Cung U U kém hơn Đông Phương Hồng Đậu rất nhiều, Trà Mộc muốn nạp mấy tiểu thiếp, liên nhân với vài Thiên Đế giúp Trà gia phát triển lớn mạnh nhưng bị nàng dùng cái chết uy hiếp.
Tiêu Lãng biết làm sao Đông Phương Hồng Đậu không ghen tỵ được? Nếu không ghen ghét thì còn là nữ nhân sao? Nhưng Đông Phương Hồng Đậu rất thông minh, biết so với ghen tỵ, giành tình cảm còn không bằng nhường bước vài chuyện, ngược lại càng được Tiêu Lãng cảm kích, yêu thương hơn.
Sự việc truyền ra, Tiêu Đế thành náo nhiệt. Đệ nhất nhân tây bộ đại hôn, còn là lần đầu tiên, không chỉ các đại nhân vật tây bộ cực kỳ chú trọng mà những người có uy tín danh dự đủ tư cách tham gia hôn lễ trong Thiên Châu đều chú trọng. Bọn họ suy nghĩ nên tặng những lễ vật gì.
Tiêu Lãng không thiếu bảo vật, tiếp nhận Tu La điện xong hắn có dư huyền thạch vô số kể, vậy nếu tặng quà thì phải cho ba vị tân nương tử. Bởi vì Tiêu Lãng đại hôn, Nhàn Đế thành náo nhiệt lên, các khách giàu đấu giá trọng bảo, tranh giành đầu rơi máu chảy, khi hỏi thì đều nói là định tặng cho Tiêu Lãng.
Muốn thành thân thì sẽ có rất nhiều chuyện rườm rà, ví dụ như phải đón người Đông Phương gia, Liễu gia đến xem lễ. Ví dụ như sính lễ nhà gái, ví dụ như sửa chữa lại Tinh Thần các. May mắn lúc này trong Tiêu Đế thành có nhiều người, Trà Mộc tách cả đám chạy chân, bao gồm Mộc Tiểu Đao đều bị phái ra ngoài làm việc.
Trong Tiêu Đế thành rất náo nhiệt, không khí vui vẻ.
Tiêu Lãng không để ý tới mấy việc vặt này, hắn cùng Mộc Sơn Quỷ đi Hồng Mông sơn mạch bái kiến vị cường giả Bán Thần cảnh tiềm tu ở tây bộ.
Hồng Mông sơn mạch nằm ở Hồng Mông phủ phía nam Thần Hồn phủ mới, gần bờ biển. Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ truyền tống đi Hồng Mông phủ, phủ chủ lập tức đi ra nghênh đón. Tiêu Lãng không quan tâm phủ chủ này, cùng Tiêu Lãng cưỡi chiến xa Chí Tôn bay vào trong Hồng Mông sơn mạch.
Hồng Mông sơn mạch rất lớn, bên trong vạn thú hoành hành, cổ thụ chọc trời, khắp nơi đầy bụi gai, thảo đằng. Hồng Mông sơn mạch vốn là cấm địa của Hồng Mông phủ, dù là cường giả Nhân Hoàng cảnh đều không dám vào sâu trăm dặm.
Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ không chút e ngại bay thẳng vào trong. Càng bay Tiêu Lãng càng giật mình, bởi sâu trong Hồng Mông sơn mạch thì mãnh thú càng mạnh. Mới xâm nhập mấy ngàn dặm đã phát hiện mấy chục con thú vương. May là Mộc Sơn Quỷ có khí thế cường đại, những con thú vương không dám nhúc nhích.
Vù vù vù vù vù!
Hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ lại tiến sâu vào mấy chục dặm, phía trước có hai tiếng hít thở nặng nề, thanh âm rất có tiết tấu, lại giống sét đánh từ xa đã nghe thấy. Ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy biểu tình nghiêm túc, vì bọn họ phát hiện xung quanh không có con mãnh thú nào. Không cần nói, mãnh thú ngủ say phía trước chắc chắn rất cường đại.
Rất nhanh hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ biết ngay mãnh thú này cường cỡ nào. Vì phía trước bỗng xuất hiện hai ngọn đồi, khi hai người Tiêu Lãng, Mộc Sơn Quỷ thấy rõ ràng liền biến sắc mặt, lập tức thụt lùi.
Bởi vì hai ngọn đồi đằng trước rõ ràng là hai con thú hoàng.