Đại quân đến dưới Cửu Tinh Phong, chưa suy nghĩ nên cùng ai tổ đội. Đám Tiêu Cuồng? Sẽ làm Tiêu Lãng thấy bứt rứt. Cùng đệ tử khác trong gia tộc? Thực lực quá thấp, tương đương bị ngáng chân, không lẽ chỉ có Tiêu Lãng và Tiểu Đao dốc sức?
Tiêu Lãng. Tiểu Đao yên lặng đứng dưới Cửu Tinh Phong. Trận doanh các gia tộc bắt đầu rối loạn, các tiểu thư, công tử mười gia tộc chạy hướng ba đại gia tộc tìm người khác nhau để tổ đội.
- Chào Lãng công tử, ta là nam Cung Mạn Nhi, Chiến Sư cảnh cao giai, không biết có vinh hạnh chung tổ với công tử không?
- Lãng công tử, Đao công tử, ta tên là Hà Đình Đình, Chiến Sư cảnh cao giai, hy vọng có thể chung tổ với các ngươi.
- Lãng công tử...
Trong khi Tiêu Lãng rối rắm vấn đề tổ đội thì phát hiện có bảy, tám công tử giục ngựa bao vây hắn và Tiểu Đao. Các nàng ẩn tình đưa tình, hoặc là thẹn thùng, hoặc là dè dặt, hoặc là nhiệt tình mời Tiêu Lãng, Tiểu Đao.
Tiểu Đao gãi đầu cười khờ không nói. Tiêu Lãng miễn cưỡng cười với các nàng, liếc bốn phía. Tiêu Lãng phát hiện tiểu thư, công tử của Tiêu gia, Đông Phương gia, Tả gia cũng bị một đám người vây quanh. Đặc biệt là bốn siêu cấp thế gia, Tả Minh, đám người của Đông Phương gia. Hai tiểu thư xinh đẹp nhất của Tả gia, Đông Phương gia, đương nhiên có Vân Tử Sam bị đám đông vây quanh.
Có hiện tượng rất kỳ lạ là bên cạnh công tử đều là tiểu thư, bên cạnh tiểu thư đều là công tử.
- Cha nó, đây là săn bắt Huyền thú hay là... Hẹn bạn vậy?
Trán Tiêu Lãng nổi gân xanh, tuy rằng nam nữ phối hợp làm việc cũng tốt nhưng mang theo những tiểu thư yểu điệu đi thì còn săn Huyền thú gì nữa?
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, dứt khoát quyết định, miễn cưỡng cười từ chối các tiểu thư mời, chọn lời từ chối khéo.
Những tiểu thư không tức giận, cười hì hì giục người chạy hướng Tiêu Cuồng. Phía xa lại có mấy tiểu thư chạy tới bên này.
Tiêu Lãng nhức đầu, giao nan đề cho Tiểu Đao cười khờ:
- Tiểu Đao, chờ chút nữa bọn họ đến thì ngươi nói đi, cứ bảo là chúng ta đã chọn người tổ đội rồi!
Một tiểu thư thúc ngựa chạy tới, từ xa đã cười duyên, ánh mắt nóng rực nhìn Tiêu Lãng, tràn đầy khiêu khích.
- Chào Lãng công tử, Đao công tử, ta tên là Lưu Phong Sa, Chiến Sư cảnh trung giai, không biết có vinh hạnh gia nhập đội của các ngươi không?
Tiêu Lãng làm bộ như không thấy, mắt nhìn phía Tiêu Cuồng. Tiểu Đao nhếch môi cười, bỗng mặt sa sầm, giơ kiếm lên.
Tiểu Đao âm u nói:
- Nếu nàng đỡ được ba chiêu của ta thì ta cho nàng tham gia đội ngũ!
Tiểu thư kia lập tức biến sắc mặt, thân thể nhỏ nhắn sợ là một chiêu cũng không đỡ được.
Tiểu thư che miệng ngại ngùng cười:
- Đao công tử thật biết nói đùa.
Tiểu Đao nói thẳng:
- Không đùa, muốn tham gia vào đội chúng ta, đỡ được ba chiêu của ta rồi nói.
Tiểu Đao nghiêm mặt.
Từng tiểu thư đến đều bị Tiểu Đao hù dạy, dần dần không có tiểu thư nào tới gần chuốc mất mặt. Tiêu Lãng vuốt mũi, nhìn đám công tử của Tiêu gia hầu hết chọn xong đồng đội, thuần một đám nữ binh. Vốn Tiêu Lãng định tùy tiện tìm ba đệ tử Tiêu gia có thực lực cường đại giờ xem ra thất bại.
Trong lúc Tiêu Lãng trầm ngâm thì có một công tử chạy đến, phong thần như ngọc, khí độ phiên phiên, trên mặt nở nụ cười chân thành:
- Lãng thiếu gia, ta tên là Trà Mộc đến tiếp ba chiêu của Đao công tử.
- Được!
Tiểu Đao gật đầu, chuẩn bị ra tay.
Tiêu Lãng giơ tay ngăn cản Tiểu Đao, nói:
- Không cần thử, vị này chính là Chiến Tướng cảnh cao giai, một trong bốn công tử của đế đô, Trà Mộc đúng không? Tiểu Đao, ngươi ngược lại đã ba chiêu của Trà Mộc công tử mới đúng.
Trông Trà Mộc cỡ tuổi Tiêu Cuồng, cử chỉ ưu nhã, giống như Tiêu Cuồng có phong phạm công tử đại gia tộc.
Trà Mộc chắp tay, cười khổ nói:
- Những thứ này chỉ là hư danh, không là gì so với Lãng thiếu gia. Nói thật ra ta không qua nổi ba chiêu trong tay ngươi, đương nhiên với điều kiện không dùng thần hồn.
Trà Mộc cười chân thành, ngôn ngữ khéo léo khiến Tiêu Lãng có hảo cảm.
Tiêu Lãng liếc xung quanh, nhiều tiểu thư ánh mắt u oán nhìn chằm chằm bên này.
Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:
- Trà Mộc không cùng tiểu thư mình thích chung đội sao?
Trà Mộc ưu nhã cười, nhỏ giọng nói:
- Ta đi săn Huyền thú chứ không phải đánh dã chiến! Hơn nữa ta chuẩn bị lấy hạng nhất! Ngẫm lại nếu không chung đội với ngươi thì mục tiêu đứng nhất coi như tan vỡ.
Tiêu Lãng cười to:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng thích người này rồi đây.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Được rồi, chúng ta chung tổ đi. Còn thiếu hai người, Trà Mộc huynh có biết ai nữa không?
Trà Mộc cười hì, chợt quay đầu liếc quanh, cười nói:
- Cô nàng đó rất khá, thực lực cũng không tệ, đệ nhất tiểu thư của Đông Phương gia. Lãng thiếu gia, nàng đang nhìn ngươi kìa, diễm phúc của ngươi sâu thật, ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng quay đầu lại, quả nhiên trông Tiêu giahayas bên phải có đôi mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vào mình. Bên cạnh nàng có nhiều công tử vây quanh muốn chung tổ.
Tiểu thư của Đông Phương gia chợt quát:
- Tránh ra, đám phế vật các ngươi cũng mơ chung tổ với bổn cô nương?
Tiểu thư của Đông Phương gia giục ngựa chạy hướng bên này, dừng lại cách Tiêu Lãng mấy thước, từ trên cao nhìn xuống.
Tiểu thư của Đông Phương gia cười tủm tỉm nói với Tiêu Lãng:
- Tiểu đệ đệ nhà họ Tiêu, ta tên là Đông Phương Hồng Đậu, ba người các ngươi gia nhập vòa chiến đội của ta không?
- Tư Đồ Chiến Thiên cao giai!
Trực giác nhạy bén giúp Tiêu Lãng đoán ra ngay thực lực của tiểu thư của Đông Phương gia. Xem dáng vẻ Đông Phương Hồng Đậu giục ngựa chạy nhanh thì năng lực thực chiến hơn hẳn những tiểu thư yểu điệu, cộng thêm Trà Mộc đề cử, Tiêu Lãng đã khá vừa lòng.
Nhưng thấy Đông Phương Hồng Đậu ra vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt giễu cợt kia khiến Tiêu Lãng khó chịu.
Tiêu Lãng cười hì hì, nhỏ giọng nói:
- Hồng Đậu tiểu thư, ta tên Tiêu Lãng, và... Đệ đệ của ta khá lớn!
Người Đông Phương Hồng Đậu một màu đỏ, vóc dáng yêu kiều, biểu tình, tư thế có uy nghi đại tỷ Đông Phương gia, giờ bị Tiêu Lãng chọc mặt đỏ rần, rất xấu hổ.
Trà Mộc lặng lẽ giơ ngón cái lên, vẻ mặt khâm phục:
- Oách!
Tiêu Lãng đúng là oách thật, trong yến hội hoàng cung dám ở trước mặt tiểu thư của Tả gia nghiêm trang nói đánh chết cũng không đè nàng. Giờ phút này, Tiêu Lãng dám ở trước công chúng trêu chọc tiểu thư của Đông Phương gia.
Thân thể mềm mại xinh đẹp của Đông Phương Hồng Đậu run run, lập tức hồi phục cảm xúc, trừng Tiêu Lãng.
Đông Phương Hồng Đậu tức giận quát:
- Tiêu Lãng, ngươi quả nhiên rất lãng. Bớt nói nhảm đi, có gia nhập hay không?
Tiêu Lãng vẻ mặt thản nhiên, nhún vai nói:
- Là tiểu thư gia nhập chúng ta, mà không phải chúng ta gia nhập vào tiểu thư. Hồng Đậu tiểu thư, tiểu thư nên hiểu điều này.
Bất ngờ là Đông Phương Hồng Đậu không tức giận, bĩu môi nói:
- Gia nhập thì gia nhập!
Đông Phương Hồng Đậu trừng Trà Mộc, tức giận quát:
- Trà Mộc, ngươi còn cười lén nữa thì có tin ta là quất ngươi không?
Trà Mộc rụt đầu, chưa kịp nói thì chợt có thanh âm dễ nghe vang lên.
- Ta cũng gia nhập.
Mọi ánh mắt nhìn chăm chú, một bóng tím lao nhanh hướng đám Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam đột nhiên thoát khỏi đám người Tả Minh, Tiêu Cuồng bám riết, giục ngựa lao nhanh tới trước mặt Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam yêu kiều cười nói:
- Lãng công tử, không biết Tử Sam có vinh hạnh gia nhập vào đội ngũ của ngươi không?
Tiêu Lãng. Tiểu Đao yên lặng đứng dưới Cửu Tinh Phong. Trận doanh các gia tộc bắt đầu rối loạn, các tiểu thư, công tử mười gia tộc chạy hướng ba đại gia tộc tìm người khác nhau để tổ đội.
- Chào Lãng công tử, ta là nam Cung Mạn Nhi, Chiến Sư cảnh cao giai, không biết có vinh hạnh chung tổ với công tử không?
- Lãng công tử, Đao công tử, ta tên là Hà Đình Đình, Chiến Sư cảnh cao giai, hy vọng có thể chung tổ với các ngươi.
- Lãng công tử...
Trong khi Tiêu Lãng rối rắm vấn đề tổ đội thì phát hiện có bảy, tám công tử giục ngựa bao vây hắn và Tiểu Đao. Các nàng ẩn tình đưa tình, hoặc là thẹn thùng, hoặc là dè dặt, hoặc là nhiệt tình mời Tiêu Lãng, Tiểu Đao.
Tiểu Đao gãi đầu cười khờ không nói. Tiêu Lãng miễn cưỡng cười với các nàng, liếc bốn phía. Tiêu Lãng phát hiện tiểu thư, công tử của Tiêu gia, Đông Phương gia, Tả gia cũng bị một đám người vây quanh. Đặc biệt là bốn siêu cấp thế gia, Tả Minh, đám người của Đông Phương gia. Hai tiểu thư xinh đẹp nhất của Tả gia, Đông Phương gia, đương nhiên có Vân Tử Sam bị đám đông vây quanh.
Có hiện tượng rất kỳ lạ là bên cạnh công tử đều là tiểu thư, bên cạnh tiểu thư đều là công tử.
- Cha nó, đây là săn bắt Huyền thú hay là... Hẹn bạn vậy?
Trán Tiêu Lãng nổi gân xanh, tuy rằng nam nữ phối hợp làm việc cũng tốt nhưng mang theo những tiểu thư yểu điệu đi thì còn săn Huyền thú gì nữa?
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, dứt khoát quyết định, miễn cưỡng cười từ chối các tiểu thư mời, chọn lời từ chối khéo.
Những tiểu thư không tức giận, cười hì hì giục người chạy hướng Tiêu Cuồng. Phía xa lại có mấy tiểu thư chạy tới bên này.
Tiêu Lãng nhức đầu, giao nan đề cho Tiểu Đao cười khờ:
- Tiểu Đao, chờ chút nữa bọn họ đến thì ngươi nói đi, cứ bảo là chúng ta đã chọn người tổ đội rồi!
Một tiểu thư thúc ngựa chạy tới, từ xa đã cười duyên, ánh mắt nóng rực nhìn Tiêu Lãng, tràn đầy khiêu khích.
- Chào Lãng công tử, Đao công tử, ta tên là Lưu Phong Sa, Chiến Sư cảnh trung giai, không biết có vinh hạnh gia nhập đội của các ngươi không?
Tiêu Lãng làm bộ như không thấy, mắt nhìn phía Tiêu Cuồng. Tiểu Đao nhếch môi cười, bỗng mặt sa sầm, giơ kiếm lên.
Tiểu Đao âm u nói:
- Nếu nàng đỡ được ba chiêu của ta thì ta cho nàng tham gia đội ngũ!
Tiểu thư kia lập tức biến sắc mặt, thân thể nhỏ nhắn sợ là một chiêu cũng không đỡ được.
Tiểu thư che miệng ngại ngùng cười:
- Đao công tử thật biết nói đùa.
Tiểu Đao nói thẳng:
- Không đùa, muốn tham gia vào đội chúng ta, đỡ được ba chiêu của ta rồi nói.
Tiểu Đao nghiêm mặt.
Từng tiểu thư đến đều bị Tiểu Đao hù dạy, dần dần không có tiểu thư nào tới gần chuốc mất mặt. Tiêu Lãng vuốt mũi, nhìn đám công tử của Tiêu gia hầu hết chọn xong đồng đội, thuần một đám nữ binh. Vốn Tiêu Lãng định tùy tiện tìm ba đệ tử Tiêu gia có thực lực cường đại giờ xem ra thất bại.
Trong lúc Tiêu Lãng trầm ngâm thì có một công tử chạy đến, phong thần như ngọc, khí độ phiên phiên, trên mặt nở nụ cười chân thành:
- Lãng thiếu gia, ta tên là Trà Mộc đến tiếp ba chiêu của Đao công tử.
- Được!
Tiểu Đao gật đầu, chuẩn bị ra tay.
Tiêu Lãng giơ tay ngăn cản Tiểu Đao, nói:
- Không cần thử, vị này chính là Chiến Tướng cảnh cao giai, một trong bốn công tử của đế đô, Trà Mộc đúng không? Tiểu Đao, ngươi ngược lại đã ba chiêu của Trà Mộc công tử mới đúng.
Trông Trà Mộc cỡ tuổi Tiêu Cuồng, cử chỉ ưu nhã, giống như Tiêu Cuồng có phong phạm công tử đại gia tộc.
Trà Mộc chắp tay, cười khổ nói:
- Những thứ này chỉ là hư danh, không là gì so với Lãng thiếu gia. Nói thật ra ta không qua nổi ba chiêu trong tay ngươi, đương nhiên với điều kiện không dùng thần hồn.
Trà Mộc cười chân thành, ngôn ngữ khéo léo khiến Tiêu Lãng có hảo cảm.
Tiêu Lãng liếc xung quanh, nhiều tiểu thư ánh mắt u oán nhìn chằm chằm bên này.
Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:
- Trà Mộc không cùng tiểu thư mình thích chung đội sao?
Trà Mộc ưu nhã cười, nhỏ giọng nói:
- Ta đi săn Huyền thú chứ không phải đánh dã chiến! Hơn nữa ta chuẩn bị lấy hạng nhất! Ngẫm lại nếu không chung đội với ngươi thì mục tiêu đứng nhất coi như tan vỡ.
Tiêu Lãng cười to:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng thích người này rồi đây.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Được rồi, chúng ta chung tổ đi. Còn thiếu hai người, Trà Mộc huynh có biết ai nữa không?
Trà Mộc cười hì, chợt quay đầu liếc quanh, cười nói:
- Cô nàng đó rất khá, thực lực cũng không tệ, đệ nhất tiểu thư của Đông Phương gia. Lãng thiếu gia, nàng đang nhìn ngươi kìa, diễm phúc của ngươi sâu thật, ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng quay đầu lại, quả nhiên trông Tiêu giahayas bên phải có đôi mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vào mình. Bên cạnh nàng có nhiều công tử vây quanh muốn chung tổ.
Tiểu thư của Đông Phương gia chợt quát:
- Tránh ra, đám phế vật các ngươi cũng mơ chung tổ với bổn cô nương?
Tiểu thư của Đông Phương gia giục ngựa chạy hướng bên này, dừng lại cách Tiêu Lãng mấy thước, từ trên cao nhìn xuống.
Tiểu thư của Đông Phương gia cười tủm tỉm nói với Tiêu Lãng:
- Tiểu đệ đệ nhà họ Tiêu, ta tên là Đông Phương Hồng Đậu, ba người các ngươi gia nhập vòa chiến đội của ta không?
- Tư Đồ Chiến Thiên cao giai!
Trực giác nhạy bén giúp Tiêu Lãng đoán ra ngay thực lực của tiểu thư của Đông Phương gia. Xem dáng vẻ Đông Phương Hồng Đậu giục ngựa chạy nhanh thì năng lực thực chiến hơn hẳn những tiểu thư yểu điệu, cộng thêm Trà Mộc đề cử, Tiêu Lãng đã khá vừa lòng.
Nhưng thấy Đông Phương Hồng Đậu ra vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt giễu cợt kia khiến Tiêu Lãng khó chịu.
Tiêu Lãng cười hì hì, nhỏ giọng nói:
- Hồng Đậu tiểu thư, ta tên Tiêu Lãng, và... Đệ đệ của ta khá lớn!
Người Đông Phương Hồng Đậu một màu đỏ, vóc dáng yêu kiều, biểu tình, tư thế có uy nghi đại tỷ Đông Phương gia, giờ bị Tiêu Lãng chọc mặt đỏ rần, rất xấu hổ.
Trà Mộc lặng lẽ giơ ngón cái lên, vẻ mặt khâm phục:
- Oách!
Tiêu Lãng đúng là oách thật, trong yến hội hoàng cung dám ở trước mặt tiểu thư của Tả gia nghiêm trang nói đánh chết cũng không đè nàng. Giờ phút này, Tiêu Lãng dám ở trước công chúng trêu chọc tiểu thư của Đông Phương gia.
Thân thể mềm mại xinh đẹp của Đông Phương Hồng Đậu run run, lập tức hồi phục cảm xúc, trừng Tiêu Lãng.
Đông Phương Hồng Đậu tức giận quát:
- Tiêu Lãng, ngươi quả nhiên rất lãng. Bớt nói nhảm đi, có gia nhập hay không?
Tiêu Lãng vẻ mặt thản nhiên, nhún vai nói:
- Là tiểu thư gia nhập chúng ta, mà không phải chúng ta gia nhập vào tiểu thư. Hồng Đậu tiểu thư, tiểu thư nên hiểu điều này.
Bất ngờ là Đông Phương Hồng Đậu không tức giận, bĩu môi nói:
- Gia nhập thì gia nhập!
Đông Phương Hồng Đậu trừng Trà Mộc, tức giận quát:
- Trà Mộc, ngươi còn cười lén nữa thì có tin ta là quất ngươi không?
Trà Mộc rụt đầu, chưa kịp nói thì chợt có thanh âm dễ nghe vang lên.
- Ta cũng gia nhập.
Mọi ánh mắt nhìn chăm chú, một bóng tím lao nhanh hướng đám Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam đột nhiên thoát khỏi đám người Tả Minh, Tiêu Cuồng bám riết, giục ngựa lao nhanh tới trước mặt Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam yêu kiều cười nói:
- Lãng công tử, không biết Tử Sam có vinh hạnh gia nhập vào đội ngũ của ngươi không?