Sát Đế là người máu lạnh vô tình, sau khi trở thành người hầu cho Tiêu Lãng thì càng im lặng ít lời. Mệnh lệnh của Tiêu Lãng là thánh chỉ với Sát Đế, nên gã không chút do dự bay ra sau, khí thế hùng hổ ngăn cản 'đại' mỹ nữ giữa không trung.
Mộc Tiểu Đao giận điên, Cuồng Thần chiến phủ mang theo từng cái bóng nặng nề chém xuống đầu Giải Trĩ thú. Tiêu Lãng đã không lên tiếng ngăn cản thì Mộc Tiểu Đao bất chấp tất cả, giết trước rồi nói.
Mộc Tiểu Yêu hơi lo lắng, nhíu mày lại. Nhưng Tiêu Lãng cho Mộc Tiểu Yêu cảm giác an toàn chưa từng có, vì vậy nàng không ra tiếng ngăn cản.
Đại mỹ nữ lại rống to:
- Tên to con kia, ngươi dám? Ta sẽ kêu tổ gia gia của ta lột da ngươi ra!
Giọng Đại mỹ nữ rõ to chấn màng tai Tiêu Lãng đau nhức, cực kỳ hung hãn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mộc Tiểu Đao dùng hành động thực tế chứng minh gã có dám hay không. Cuồng Thần chiến phủ nặng nề chém vào cổ Giải Trĩ thú, chặt ra một vệt máu rồi liên tục đánh xuống mấy búa, chặt đứt cái đầu to của nó.
Đại mỹ nữ bi thương hét to:
- Bảo nhi!
Mắt Đại mỹ nữ tràn ngập sát khí, tức giận lao hướng Mộc Tiểu Đao, dường như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sát Đế không dám bị thương tiểu thư có thân phận tôn quý này, chỉ nhẹ nhàng chặt một cái hất bay Đại mỹ nữ. Đỉnh Nhân Hoàng cảnh và Thiên Đế tuy thực lực cách nhau một bước nhưng chênh lệch tựa trời và đất. Hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu của Đại mỹ nữ không cao, dễ dàng bị Sát Đế hất văng.
Hiển nhiên Đại mỹ nữ cũng hiểu rằng chỉ dựa vào nàng không thể giết Mộc Tiểu Đao báo thù cho Giải Trĩ thú:
- Được, được, được!
Đại mỹ nữ căm hận trừng Mộc Tiểu Đao, lạnh lùng quát:
- Tên to con kia, ngươi chờ đó. Trong vòng ba ngày Man Tuyết Nhi ta không giết chết ngươi, không san bằng vực diện này thì ta theo họ của ngươi!
Mộc Tiểu Đao không chút yếu thế, kiêu ngạo nói:
- Tiểu gia tên là Mộc Tiểu Đao. Cô nàng ương bướng kia nhớ kỹ, ba ngày sau nàng sẽ tên là Mộc Tuyết Nhi!
Man Tuyết Nhi hừ lạnh mấy tiếng:
- Hừ! Hừ!
Man Tuyết Nhi bay hướng nam, thỉnh thoảng trừng Mộc Tiểu Đao, trong mắt tràn ngập hạn ý khiến Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu lạnh run.
Tiêu Lãng lên tiếng:
- Tiểu Đao, chém sừng của Giải Trĩ thú này đi!
Tiêu Lãng nhìn mấy võ giả trong vực diện, nói:
- Các ngươi hãy tuyền mệnh lệnh của ta, tất cả hiện trường bị Giải Trĩ thú phá hủy đều giữ lại, đừng xây dựng sửa chữa gì. Hừ hừ, tuy Man Thần cường đại nhưng người của hắn nuôi linh thú xem mạng người nnhư cỏ rác, dù là Man Thần cũng không thể nói nổi!
Mộc Tiểu Yêu gật gù, trong mắt đọng lại nỗi sợ. Dù sao danh tiếng Man Thần Yêu Kiệt quá lớn ở nam bộ Thiên Châu và nam hoang. Người bình thường không biết Man Thần Yêu Kiệt cường đại bao nhiêu nhưng người Mộc gia biết rất rõ. Đây là sự tồn tại cùng đẳng cấp với Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch, Điện chủ của Diệt Hồn điện Diệt Hồn. Đừng nói là Man Thần Yêu Kiệt hành động, tùy tiện một thuộc hạ của gã đi ra cũng rắc rối to.
Nhưng Tiêu Lãng cần Giải Trĩ thú tăng cường linh hồn, thêm vào Giải Trĩ thú giết chết nhiều con dân vực diện, nếu không giết chết Giải Trĩ thú thì không thể bình ổn dân chúng oán giận. Quan trọng nhất là Man Tuyết Nhi quá kiêu ngạo, mới tới liền chửi ầm lên, uy hiếp Mộc Tiểu Đao, Tiêu Lãng. Lấy tính cách kiệt ngạo bất thuần của Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao thì dù có là con ông trời đến thì họ sẽ giết Giải Trĩ thú trước rồi tính.
Tiêu Lãng kêu Sát Đế góp nhặt tài liệu quan trọng của Giải Trĩ thú, sau đó dẫn bốn người trở lại vực chủ thành. bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế không lập tức truyền tống đi, dù sao Man Tuyết Nhi đã nói là ba ngày sau sẽ tìm đến cửa, nếu mấy người bỏ đi thì e rằng người trong vực diện sẽ chết hết. Tiêu Lãng làm việc luôn có đầu có đuôi, tất nhiên sẽ không rời đi như vậy.
Nhưng Tiêu Lãng khuyên Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu quay về. Nếu một cường giả đến từ Man Thần sơn cũng cố chấp, không nói lý lẽ thì rắc rối. Tiếc là Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu một dây thần kinh thô, khuyên sao cũng không đuổi đi được. Tiêu Lãng nghĩ nhiều năm qua Man Thần sơn không xảy ra xung đột với Thiên Châu, chắc các đại nhân vật không muốn dấy lên chiến tránh, thích tị thế tu hành. Thế là Tiêu Lãng mặc kệ Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu ở lại.
Mộc Tiểu Đao đại biểu gia tộc phụ thuộc Mộc gia trực tiếp chọn một vực chủ tạm thời, là võ giả mạnh nhất trong thành. Người này nghe nói vực chủ ban đầu bị Tiêu Lãng một chưởng đánh bay, sau đó bị Giải Trĩ thú giết chết thì rất sợ bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế. Võ giả này ân cần phục vụ, hạn không thể đưa tiểu thiếp của mình cho Tiêu Lãng, Sát Đế ấm giường.
Khi võ giả trong thành vực chủ biết Giải Trĩ thú chính là linh thú của một tiểu thư Man Thần sơn thì rất khủng hoảng. Người nam hoang biết rõ tại đây có thể trêu vào bất cứ ai nhưng không thể chọc người Man Thần sơn, nếu không thì sẽ gặp tai họa diệt vong. Năm đó Thần Khải phủ có một gia tộc phái mấy vạn cường giả định chinh phục mười vực diện nam bộ nhưng... Cuối cùng không một người trở về.
Nhưng bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế không vứt bỏ bọn họ trốn trở về Thiên Châu làm các võ giả trong thành trì thở phào. Nếu người Man Thần sơn muốn trách tội thì ít nhất có kẻ gánh giùm.
Ba ngày chớp mắt qua đi, không ai đến gây chuyện, điều này khiến mấy người Tiêu Lãng thấy nhẹ nhõm hẳn ra, xem ra cường giả Man Thần sơn còn biết lý lẽ, chắc Man Tuyết Nhi trở về bị nhốt rồi, nếu không thì nàng sớm chạy ra gây chuyện.
Khi bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế định truyền tống quay về Thiên Châu thì có ba bốn người xé gió bay đến, rất nhanh đến bên ngoài vực chủ thành.
Thanh âm ngang ngược vang vọng trong thành trì:
- Tên to con Mộc Tiểu Đao kia, đi ra chịu chết!
- Cuối cùng vẫn đến...
Tiêu Lãng và Sát Đế liếc nhau, lộ nét mặt trầm trọng. Mộc Tiểu Đao thở phì phì, sải bước chạy ra ngoài trước. Mộc Tiểu Đao vừa đi ra cửa liền vọt lên cao, bay hướng ngoài thành nam.
- Đi!
Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu vội vàng theo sau. Tiêu Lãng vọt ra, một chiếc chiến xa Chí Tôn đột nhiên xuất hiện giữa không trung bay hướng nam.
Trên bầu trời ngoài thành nam có ba người khổng lồ đứng. Man Tuyết Nhi đứng phía trước nhất vẻ mặt sát khí. Hai Man nhân đứng sau cao hai thước rưỡi, cơ bắp cục cục, mặc giáp da căng phồng lên. Hai người khác với Man Tuyết Nhi có mái tóc đen, tóc của họ màu khô vàng, tùy ý thả sau gáy. Xương gò má nhô ra cho người cảm giác hung ác.
Tiêu Lãng thở phào.
- Hai Thiên Đế?
Chỉ cần không phải là Chí Tôn Thiên Đế thì Tiêu Lãng không sợ hãi, dù cuối cùng không nói chuyện được sẽ đánh nhau thì một mình Tiêu Lãng đủ trấn áp hai người này rồi.
Man Tuyết Nhi thấy Mộc Tiểu Đao xuất hiện liền tức giận quát:
- Man Kiền thúc thúc, Man Đạt thúc thúc, chính là tên to con này giết Bảo nhi, các ngươi mau giết hắn giúp ta!
Hai Man nhân trừng Mộc Tiểu Đao bằng đôi mắt to, mặt lạnh băng định ra tay.
Tiêu Lãng vội quát to:
- Khoan đã!
Tiêu Lãng mang theo Sát Đế bay tới trước mấy thước, chắp tay với hai người:
- Hai vị đại nhân Man Thần sơn, trong chuyện này có hiểu lầm. Các ngươi có biết con Giải Trĩ thú này giết trăm vạn người Giải Trĩ thú không? Trong đó có bảy, tám chục vạn Man nhân, nếu không thì chúng ta đã không giết nó.
Vù vù vù vù vù!
Hai Man nhân tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, lao hướng Sát Đế, Mộc Tiểu Đao, không nói một câu đã đánh.
Mộc Tiểu Đao giận điên, Cuồng Thần chiến phủ mang theo từng cái bóng nặng nề chém xuống đầu Giải Trĩ thú. Tiêu Lãng đã không lên tiếng ngăn cản thì Mộc Tiểu Đao bất chấp tất cả, giết trước rồi nói.
Mộc Tiểu Yêu hơi lo lắng, nhíu mày lại. Nhưng Tiêu Lãng cho Mộc Tiểu Yêu cảm giác an toàn chưa từng có, vì vậy nàng không ra tiếng ngăn cản.
Đại mỹ nữ lại rống to:
- Tên to con kia, ngươi dám? Ta sẽ kêu tổ gia gia của ta lột da ngươi ra!
Giọng Đại mỹ nữ rõ to chấn màng tai Tiêu Lãng đau nhức, cực kỳ hung hãn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mộc Tiểu Đao dùng hành động thực tế chứng minh gã có dám hay không. Cuồng Thần chiến phủ nặng nề chém vào cổ Giải Trĩ thú, chặt ra một vệt máu rồi liên tục đánh xuống mấy búa, chặt đứt cái đầu to của nó.
Đại mỹ nữ bi thương hét to:
- Bảo nhi!
Mắt Đại mỹ nữ tràn ngập sát khí, tức giận lao hướng Mộc Tiểu Đao, dường như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sát Đế không dám bị thương tiểu thư có thân phận tôn quý này, chỉ nhẹ nhàng chặt một cái hất bay Đại mỹ nữ. Đỉnh Nhân Hoàng cảnh và Thiên Đế tuy thực lực cách nhau một bước nhưng chênh lệch tựa trời và đất. Hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu của Đại mỹ nữ không cao, dễ dàng bị Sát Đế hất văng.
Hiển nhiên Đại mỹ nữ cũng hiểu rằng chỉ dựa vào nàng không thể giết Mộc Tiểu Đao báo thù cho Giải Trĩ thú:
- Được, được, được!
Đại mỹ nữ căm hận trừng Mộc Tiểu Đao, lạnh lùng quát:
- Tên to con kia, ngươi chờ đó. Trong vòng ba ngày Man Tuyết Nhi ta không giết chết ngươi, không san bằng vực diện này thì ta theo họ của ngươi!
Mộc Tiểu Đao không chút yếu thế, kiêu ngạo nói:
- Tiểu gia tên là Mộc Tiểu Đao. Cô nàng ương bướng kia nhớ kỹ, ba ngày sau nàng sẽ tên là Mộc Tuyết Nhi!
Man Tuyết Nhi hừ lạnh mấy tiếng:
- Hừ! Hừ!
Man Tuyết Nhi bay hướng nam, thỉnh thoảng trừng Mộc Tiểu Đao, trong mắt tràn ngập hạn ý khiến Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu lạnh run.
Tiêu Lãng lên tiếng:
- Tiểu Đao, chém sừng của Giải Trĩ thú này đi!
Tiêu Lãng nhìn mấy võ giả trong vực diện, nói:
- Các ngươi hãy tuyền mệnh lệnh của ta, tất cả hiện trường bị Giải Trĩ thú phá hủy đều giữ lại, đừng xây dựng sửa chữa gì. Hừ hừ, tuy Man Thần cường đại nhưng người của hắn nuôi linh thú xem mạng người nnhư cỏ rác, dù là Man Thần cũng không thể nói nổi!
Mộc Tiểu Yêu gật gù, trong mắt đọng lại nỗi sợ. Dù sao danh tiếng Man Thần Yêu Kiệt quá lớn ở nam bộ Thiên Châu và nam hoang. Người bình thường không biết Man Thần Yêu Kiệt cường đại bao nhiêu nhưng người Mộc gia biết rất rõ. Đây là sự tồn tại cùng đẳng cấp với Cung chủ của Mê Thần cung Thanh Mộc Thạch, Điện chủ của Diệt Hồn điện Diệt Hồn. Đừng nói là Man Thần Yêu Kiệt hành động, tùy tiện một thuộc hạ của gã đi ra cũng rắc rối to.
Nhưng Tiêu Lãng cần Giải Trĩ thú tăng cường linh hồn, thêm vào Giải Trĩ thú giết chết nhiều con dân vực diện, nếu không giết chết Giải Trĩ thú thì không thể bình ổn dân chúng oán giận. Quan trọng nhất là Man Tuyết Nhi quá kiêu ngạo, mới tới liền chửi ầm lên, uy hiếp Mộc Tiểu Đao, Tiêu Lãng. Lấy tính cách kiệt ngạo bất thuần của Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao thì dù có là con ông trời đến thì họ sẽ giết Giải Trĩ thú trước rồi tính.
Tiêu Lãng kêu Sát Đế góp nhặt tài liệu quan trọng của Giải Trĩ thú, sau đó dẫn bốn người trở lại vực chủ thành. bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế không lập tức truyền tống đi, dù sao Man Tuyết Nhi đã nói là ba ngày sau sẽ tìm đến cửa, nếu mấy người bỏ đi thì e rằng người trong vực diện sẽ chết hết. Tiêu Lãng làm việc luôn có đầu có đuôi, tất nhiên sẽ không rời đi như vậy.
Nhưng Tiêu Lãng khuyên Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu quay về. Nếu một cường giả đến từ Man Thần sơn cũng cố chấp, không nói lý lẽ thì rắc rối. Tiếc là Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu một dây thần kinh thô, khuyên sao cũng không đuổi đi được. Tiêu Lãng nghĩ nhiều năm qua Man Thần sơn không xảy ra xung đột với Thiên Châu, chắc các đại nhân vật không muốn dấy lên chiến tránh, thích tị thế tu hành. Thế là Tiêu Lãng mặc kệ Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu ở lại.
Mộc Tiểu Đao đại biểu gia tộc phụ thuộc Mộc gia trực tiếp chọn một vực chủ tạm thời, là võ giả mạnh nhất trong thành. Người này nghe nói vực chủ ban đầu bị Tiêu Lãng một chưởng đánh bay, sau đó bị Giải Trĩ thú giết chết thì rất sợ bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế. Võ giả này ân cần phục vụ, hạn không thể đưa tiểu thiếp của mình cho Tiêu Lãng, Sát Đế ấm giường.
Khi võ giả trong thành vực chủ biết Giải Trĩ thú chính là linh thú của một tiểu thư Man Thần sơn thì rất khủng hoảng. Người nam hoang biết rõ tại đây có thể trêu vào bất cứ ai nhưng không thể chọc người Man Thần sơn, nếu không thì sẽ gặp tai họa diệt vong. Năm đó Thần Khải phủ có một gia tộc phái mấy vạn cường giả định chinh phục mười vực diện nam bộ nhưng... Cuối cùng không một người trở về.
Nhưng bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế không vứt bỏ bọn họ trốn trở về Thiên Châu làm các võ giả trong thành trì thở phào. Nếu người Man Thần sơn muốn trách tội thì ít nhất có kẻ gánh giùm.
Ba ngày chớp mắt qua đi, không ai đến gây chuyện, điều này khiến mấy người Tiêu Lãng thấy nhẹ nhõm hẳn ra, xem ra cường giả Man Thần sơn còn biết lý lẽ, chắc Man Tuyết Nhi trở về bị nhốt rồi, nếu không thì nàng sớm chạy ra gây chuyện.
Khi bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế định truyền tống quay về Thiên Châu thì có ba bốn người xé gió bay đến, rất nhanh đến bên ngoài vực chủ thành.
Thanh âm ngang ngược vang vọng trong thành trì:
- Tên to con Mộc Tiểu Đao kia, đi ra chịu chết!
- Cuối cùng vẫn đến...
Tiêu Lãng và Sát Đế liếc nhau, lộ nét mặt trầm trọng. Mộc Tiểu Đao thở phì phì, sải bước chạy ra ngoài trước. Mộc Tiểu Đao vừa đi ra cửa liền vọt lên cao, bay hướng ngoài thành nam.
- Đi!
Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu vội vàng theo sau. Tiêu Lãng vọt ra, một chiếc chiến xa Chí Tôn đột nhiên xuất hiện giữa không trung bay hướng nam.
Trên bầu trời ngoài thành nam có ba người khổng lồ đứng. Man Tuyết Nhi đứng phía trước nhất vẻ mặt sát khí. Hai Man nhân đứng sau cao hai thước rưỡi, cơ bắp cục cục, mặc giáp da căng phồng lên. Hai người khác với Man Tuyết Nhi có mái tóc đen, tóc của họ màu khô vàng, tùy ý thả sau gáy. Xương gò má nhô ra cho người cảm giác hung ác.
Tiêu Lãng thở phào.
- Hai Thiên Đế?
Chỉ cần không phải là Chí Tôn Thiên Đế thì Tiêu Lãng không sợ hãi, dù cuối cùng không nói chuyện được sẽ đánh nhau thì một mình Tiêu Lãng đủ trấn áp hai người này rồi.
Man Tuyết Nhi thấy Mộc Tiểu Đao xuất hiện liền tức giận quát:
- Man Kiền thúc thúc, Man Đạt thúc thúc, chính là tên to con này giết Bảo nhi, các ngươi mau giết hắn giúp ta!
Hai Man nhân trừng Mộc Tiểu Đao bằng đôi mắt to, mặt lạnh băng định ra tay.
Tiêu Lãng vội quát to:
- Khoan đã!
Tiêu Lãng mang theo Sát Đế bay tới trước mấy thước, chắp tay với hai người:
- Hai vị đại nhân Man Thần sơn, trong chuyện này có hiểu lầm. Các ngươi có biết con Giải Trĩ thú này giết trăm vạn người Giải Trĩ thú không? Trong đó có bảy, tám chục vạn Man nhân, nếu không thì chúng ta đã không giết nó.
Vù vù vù vù vù!
Hai Man nhân tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, lao hướng Sát Đế, Mộc Tiểu Đao, không nói một câu đã đánh.