Tình Thương bay hướng Man nhân mặc chiến giáp màu đen, nặng nề ấn vào người gã. Man nhân mặc chiến giáp màu đen bị đánh bay đi, nhưng rõ ràng gã không bị thương tổn gì lớn.
- Grao! Grao!
Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng dẫn đầu sải bước vọt tới, mỗi lần chân to giơ lên có thể san bằng mấy tòa nhà, mặt đất rung rinh. Tay gấu như quạt ba tiêu vung lên, hễ ai có gan cản đường Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng sẽ bị nó một chưởng vỗ nát.
Vù vù vù vù vù!
Thân hình Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải nhanh như chớp rít gào xoay quanh trên bầu trời, từng đợt khí lưu màu xanh phun ra, bao phủ Man Hách, gia gia của Man Tuyết Nhi, bao gồm toàn bộ võ giả bên cạnh lão vào.
Vù vù vù vù vù!
Vô số xúc tua của Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải mấp máy quấn lấy Thiên Đế, siết nát. Thân hình to lớn nhờ xúc tua chống đỡ nhanh chóng di chuyển. Càng nhiều xúc tua hóa thành tên bay đầy trời quấn hướng vô số Thiên Đế đằng trước.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Ma Thần và các Thiên Đế cũng hành động, lao nhanh tới trước. Những cường giả Nhân Hoàng cảnh không bay qua mà quay quanh thành trì từ xa, tùy thời ra tay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Còn lại mấy con thú hoàng dẫn theo năm trăm vạn hải thú vọt tới. Tiếng bước chân chấn thiên động địa xen lẫn khí thế hung ác ngập trời bao phủ nguyên tòa thành trì. Mấy trăm vạn hải thú cùng lao nhanh, tình hình rung động lòng người, cảm giác không thể địch lại được.
Biểu tình của Man Hách không chút kinh hoảng, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Muốn chết!
Người Man Hách tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, bay ra trước hóa thành cái bóng, trong tay vung lên từng đợt quyền ảnh như tia chớp công kích Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng.
Một Chí Tôn Thiên Đế sau lưng Man Hách cũng hành động, kiêu ngạo không sợ xông hướng Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải. Mấy Thiên Đế khác bảo vệ Man Tuyết Nhi thụt lùi.
- Grao!
Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng như ngọn núi to nhìn nhân loại nhỏ bé lao tới, trong mắt lộ ra giễu cợt, tay gấu to lớn vỗ xuống Man Hách. Trong khoảnh khắc đó không gian xung quanh Man Hách tối sầm, một bàn tay che trời lấp đất giáng xuống định đập lão nát bét.
Man Hách không né tránh mà còn xông vào tay gấu của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng:
- Tiểu súc sinh, cút cho ta!
Một nắm đấm sắt đụng vào bàn tay gấu to lớn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ điếc tai kinh động mọi người, sau đó xảy ra hình ảnh không thể tin được, làm đám người Tiêu Lãng hút ngụm khí lạnh.
Cánh tay của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng thô mấy chục thước nổ tung, tiếng xương gãy vang vọng khắp nơi. Thân hình khổng lồ của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng bay ngược ra, trong vô số đôi mắt kinh ngạc, nó bị đánh bay mấy vạn thước nặng nề đập xuống đất, đè bẹp mấy trăm con hải thú.
Mặt đất như bị động đất, trời đất lắc lư, vô số phòng ốc bị chấn sụp đổ. Thân hình Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng to lớn té xuống đất như ngọn núi to sụp đổ vậy.
Bây giờ không ai quan tâm mông của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng có đau hay không, mọi người nhìn chằm chằm vào lão nhân Man nhân, nhìn cánh tay còn lấp lánh ánh sáng vàng của lão. Trong mắt bọn họ tràn ngập khó tin.
- Đại Đế!
Tim Tiêu Lãng chìm xuống, lập tức hiểu ra. Lực lượng cường đại như vậy chỉ Đại Đế mới có. Lần trước Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng bị Diệt Thiên sứ giả công kích một chiêu đánh bay đi.
Võ giả bên Tiêu Lãng có nhiều người giật mình tỉnh lại, xôn xao.
Cái gì là cường giả Đại Đế? Đó chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất Thiên Đế. Chí Tôn Thiên Đế có thể càn quét Thiên Đế bình thường, Đại Đế thì có thể nghiền Chí Tôn Thiên Đế. Chí Tôn Thiên Đế đạt đến đỉnh Thiên Đế, Đại Đế là tuyệt đối vô địch trong Thiên Đế.
Hôm nay Tiêu Lãng mang đến rất nhiều người và hải thú, quan trọng nhất là tám con thú hoàng. Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải kém một chút là thành Đại Đế, nhưng kém một chút vĩnh viễn là kém. Không nói đến Man nhân có ba Chí Tôn Thiên Đế, cho dù chỉ có một Man Hách có thực lực Đại Đế cũng đủ dễ dàng đè chết mọi người có mặt.
Nhiều cường giả tây bộ đánh trống rút lui. Nếu không phải Tiêu Lãng có được uy danh chí cao vô thượng trong tây bộ thì chắc lúc này bọn họ đã sớm bỏ tốn rồi.
Đám người ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế sắc mặt âm trầm. Tuy ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế tin tưởng Tiêu Lãng là chân mệnh thiên tử có thể trở thành Đại Đế của Thiên Châu nhưng bây giờ hắn chưa phải là Đại Đế, giờ gặp một Đại Đế sống...
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
- Giết!
Tiêu Lãng chỉ im lặng một giây sau chiến xa Chí Tôn vọt ra, trường kiếm màu xanh xuất hiện trong tay. Tiêu Lãng không lùi mà còn xông hướng Man Hách.
Đao phong nhập cốt không thể không chiến, bối thủy tranh hùng không thắng tức là vong!
Tiêu Lãng biết rõ vào lúc này nếu hắn lùi lại thì thì toàn quân sẽ tan tác. Tiêu Lãng không có đường lui, hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, hắn chỉ có thể liều một phen.
- Giết!
Tiêu Ma Thần cũng lao ra, gã không phóng hỏa sư, Mị Ảnh chiến đao hẹp dài múa mấy đường trên không trung. Đao phong của Mị Ảnh chiến đao phun ra sóng lửa màu lam. Tiêu Ma Thần hóa thành tia chớp từ hướng khác đánh tới Man Hách.
- Tình Thương!
Tiêu Lãng cầm thnah Vô Tình kiếm nhưng chỉ là trang trí. Hôm trước Tiêu Lãng đã sử dụng Vô Tình kiếm, giờ hắn không thể phóng Vô Tình kiếm khí nữa. Công kích thật sự của Tiêu Lãng là vô số chữ tình bắn ra từ thân thể.
Tiêu Lãng không phóng Tình Thương, công kích Tình Thương kém hơn Chí Tôn Thiên Đế một chút, bây giờ càng vô dụng. Tiêu Lãng sử dụng Tình Thương là bởi vì Tình Thương thuộc loại công kích linh hồn.
Mặt Man Hách lộ vẻ khinh thường nói:
- Hừ! Kiến càng mà mơ lay cây sao?
Thực lực của Tiêu Lãng chưa đến Thiên Đế, không khác gì con kiến trong mắt Man Hách. Man Hách không thèm nhìn Tiêu Lãng cái nào, đưa mắt nhìn hướng Tiêu Ma Thần. Bởi vì Mị Ảnh chiến đao trong tay Tiêu Ma Thần là thần binh Đại Đế, tạo thành uy hiếp cho lão. Tất nhiên... Chỉ là uy hiếp nhỏ nhoi.
- Đại nhân!
Đám người ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế trơ mắt nhìn Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần như xông hướng Man Hách như thiêu thân lao đầu vào lửa, kinh kêu. Ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế thầm khâm phục sự can đảm của Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần, vì chính bọn họ không ai có lòng chiến đấu với Đại Đế chứ đừng nói là trực tiếp ra tay như Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần.
Vù vù vù vù vù!
Vô số chữ tình đánh vào người Man Hách, mắt lão mờ mịt một lúc rồi tỉnh táo lại ngay. Tình Thương có thể khiến Thiên Đế mờ mịt nhưng linh hồn của Đại Đế cường đại biết bao. Chút công kích linh hồn của Tình Thương không là cái gì.
Tiêu Lãng muốn chính là trong khoảnh khắc này. Thảo đằng thần hồn màu tím rít gào bay ra khỏi người Tiêu Lãng, rậm rạp xông hướng Man Hách. Một cái đầu lâu trong tay Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng quát to:
- Tà Chủ, luyện hóa hắn cho ta!
Một luồng khói đen bay ra khỏi đầu lâu ngưng tụ thành cái bóng xen lẫn vào thảo đằng thần hồn màu tím đầy trời nhanh như chớp chui vào thân thể của Man Hách.
Tiêu Lãng không đến chịu chết, sát chiêu thật sự của hắn chính là tàn hồn của Tà Chủ.
Tàn hồn của cường giả Bán Thần cảnh.
Bên kia, đôi tay Tiêu Ma Thần nắm Mị Ảnh chiến đao hẹp dài hơn ba thước, khí thế ngạo nghễ vô song rạch phá không gian lao đến. Trên đao phong trắng phun ra từng đợt sóng lửa màu xanh sắp đốt cháy không khí.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại xảy ra một màn làm nhiều người hút ngụm khí lạnh.
Tiêu Ma Thần nặng nề chém một cái, nhẹ nhàng đốt cháy thảo đằng thần hồn màu tím bao phủ người Man Hách thành hư vô rồi chém đầu lão. Lúc này Man Hách như đồ ngu đứng giữa không trung im như tượng, bị Tiêu Ma Thần đánh bay, ngực và trán có vệt máu sâu thấy xương.
- Grao! Grao!
Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng dẫn đầu sải bước vọt tới, mỗi lần chân to giơ lên có thể san bằng mấy tòa nhà, mặt đất rung rinh. Tay gấu như quạt ba tiêu vung lên, hễ ai có gan cản đường Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng sẽ bị nó một chưởng vỗ nát.
Vù vù vù vù vù!
Thân hình Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải nhanh như chớp rít gào xoay quanh trên bầu trời, từng đợt khí lưu màu xanh phun ra, bao phủ Man Hách, gia gia của Man Tuyết Nhi, bao gồm toàn bộ võ giả bên cạnh lão vào.
Vù vù vù vù vù!
Vô số xúc tua của Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải mấp máy quấn lấy Thiên Đế, siết nát. Thân hình to lớn nhờ xúc tua chống đỡ nhanh chóng di chuyển. Càng nhiều xúc tua hóa thành tên bay đầy trời quấn hướng vô số Thiên Đế đằng trước.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Ma Thần và các Thiên Đế cũng hành động, lao nhanh tới trước. Những cường giả Nhân Hoàng cảnh không bay qua mà quay quanh thành trì từ xa, tùy thời ra tay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Còn lại mấy con thú hoàng dẫn theo năm trăm vạn hải thú vọt tới. Tiếng bước chân chấn thiên động địa xen lẫn khí thế hung ác ngập trời bao phủ nguyên tòa thành trì. Mấy trăm vạn hải thú cùng lao nhanh, tình hình rung động lòng người, cảm giác không thể địch lại được.
Biểu tình của Man Hách không chút kinh hoảng, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Muốn chết!
Người Man Hách tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, bay ra trước hóa thành cái bóng, trong tay vung lên từng đợt quyền ảnh như tia chớp công kích Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng.
Một Chí Tôn Thiên Đế sau lưng Man Hách cũng hành động, kiêu ngạo không sợ xông hướng Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải. Mấy Thiên Đế khác bảo vệ Man Tuyết Nhi thụt lùi.
- Grao!
Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng như ngọn núi to nhìn nhân loại nhỏ bé lao tới, trong mắt lộ ra giễu cợt, tay gấu to lớn vỗ xuống Man Hách. Trong khoảnh khắc đó không gian xung quanh Man Hách tối sầm, một bàn tay che trời lấp đất giáng xuống định đập lão nát bét.
Man Hách không né tránh mà còn xông vào tay gấu của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng:
- Tiểu súc sinh, cút cho ta!
Một nắm đấm sắt đụng vào bàn tay gấu to lớn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ điếc tai kinh động mọi người, sau đó xảy ra hình ảnh không thể tin được, làm đám người Tiêu Lãng hút ngụm khí lạnh.
Cánh tay của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng thô mấy chục thước nổ tung, tiếng xương gãy vang vọng khắp nơi. Thân hình khổng lồ của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng bay ngược ra, trong vô số đôi mắt kinh ngạc, nó bị đánh bay mấy vạn thước nặng nề đập xuống đất, đè bẹp mấy trăm con hải thú.
Mặt đất như bị động đất, trời đất lắc lư, vô số phòng ốc bị chấn sụp đổ. Thân hình Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng to lớn té xuống đất như ngọn núi to sụp đổ vậy.
Bây giờ không ai quan tâm mông của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng có đau hay không, mọi người nhìn chằm chằm vào lão nhân Man nhân, nhìn cánh tay còn lấp lánh ánh sáng vàng của lão. Trong mắt bọn họ tràn ngập khó tin.
- Đại Đế!
Tim Tiêu Lãng chìm xuống, lập tức hiểu ra. Lực lượng cường đại như vậy chỉ Đại Đế mới có. Lần trước Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng bị Diệt Thiên sứ giả công kích một chiêu đánh bay đi.
Võ giả bên Tiêu Lãng có nhiều người giật mình tỉnh lại, xôn xao.
Cái gì là cường giả Đại Đế? Đó chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất Thiên Đế. Chí Tôn Thiên Đế có thể càn quét Thiên Đế bình thường, Đại Đế thì có thể nghiền Chí Tôn Thiên Đế. Chí Tôn Thiên Đế đạt đến đỉnh Thiên Đế, Đại Đế là tuyệt đối vô địch trong Thiên Đế.
Hôm nay Tiêu Lãng mang đến rất nhiều người và hải thú, quan trọng nhất là tám con thú hoàng. Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải kém một chút là thành Đại Đế, nhưng kém một chút vĩnh viễn là kém. Không nói đến Man nhân có ba Chí Tôn Thiên Đế, cho dù chỉ có một Man Hách có thực lực Đại Đế cũng đủ dễ dàng đè chết mọi người có mặt.
Nhiều cường giả tây bộ đánh trống rút lui. Nếu không phải Tiêu Lãng có được uy danh chí cao vô thượng trong tây bộ thì chắc lúc này bọn họ đã sớm bỏ tốn rồi.
Đám người ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế sắc mặt âm trầm. Tuy ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế tin tưởng Tiêu Lãng là chân mệnh thiên tử có thể trở thành Đại Đế của Thiên Châu nhưng bây giờ hắn chưa phải là Đại Đế, giờ gặp một Đại Đế sống...
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
- Giết!
Tiêu Lãng chỉ im lặng một giây sau chiến xa Chí Tôn vọt ra, trường kiếm màu xanh xuất hiện trong tay. Tiêu Lãng không lùi mà còn xông hướng Man Hách.
Đao phong nhập cốt không thể không chiến, bối thủy tranh hùng không thắng tức là vong!
Tiêu Lãng biết rõ vào lúc này nếu hắn lùi lại thì thì toàn quân sẽ tan tác. Tiêu Lãng không có đường lui, hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, hắn chỉ có thể liều một phen.
- Giết!
Tiêu Ma Thần cũng lao ra, gã không phóng hỏa sư, Mị Ảnh chiến đao hẹp dài múa mấy đường trên không trung. Đao phong của Mị Ảnh chiến đao phun ra sóng lửa màu lam. Tiêu Ma Thần hóa thành tia chớp từ hướng khác đánh tới Man Hách.
- Tình Thương!
Tiêu Lãng cầm thnah Vô Tình kiếm nhưng chỉ là trang trí. Hôm trước Tiêu Lãng đã sử dụng Vô Tình kiếm, giờ hắn không thể phóng Vô Tình kiếm khí nữa. Công kích thật sự của Tiêu Lãng là vô số chữ tình bắn ra từ thân thể.
Tiêu Lãng không phóng Tình Thương, công kích Tình Thương kém hơn Chí Tôn Thiên Đế một chút, bây giờ càng vô dụng. Tiêu Lãng sử dụng Tình Thương là bởi vì Tình Thương thuộc loại công kích linh hồn.
Mặt Man Hách lộ vẻ khinh thường nói:
- Hừ! Kiến càng mà mơ lay cây sao?
Thực lực của Tiêu Lãng chưa đến Thiên Đế, không khác gì con kiến trong mắt Man Hách. Man Hách không thèm nhìn Tiêu Lãng cái nào, đưa mắt nhìn hướng Tiêu Ma Thần. Bởi vì Mị Ảnh chiến đao trong tay Tiêu Ma Thần là thần binh Đại Đế, tạo thành uy hiếp cho lão. Tất nhiên... Chỉ là uy hiếp nhỏ nhoi.
- Đại nhân!
Đám người ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế trơ mắt nhìn Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần như xông hướng Man Hách như thiêu thân lao đầu vào lửa, kinh kêu. Ba vị Thiên Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế thầm khâm phục sự can đảm của Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần, vì chính bọn họ không ai có lòng chiến đấu với Đại Đế chứ đừng nói là trực tiếp ra tay như Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần.
Vù vù vù vù vù!
Vô số chữ tình đánh vào người Man Hách, mắt lão mờ mịt một lúc rồi tỉnh táo lại ngay. Tình Thương có thể khiến Thiên Đế mờ mịt nhưng linh hồn của Đại Đế cường đại biết bao. Chút công kích linh hồn của Tình Thương không là cái gì.
Tiêu Lãng muốn chính là trong khoảnh khắc này. Thảo đằng thần hồn màu tím rít gào bay ra khỏi người Tiêu Lãng, rậm rạp xông hướng Man Hách. Một cái đầu lâu trong tay Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng quát to:
- Tà Chủ, luyện hóa hắn cho ta!
Một luồng khói đen bay ra khỏi đầu lâu ngưng tụ thành cái bóng xen lẫn vào thảo đằng thần hồn màu tím đầy trời nhanh như chớp chui vào thân thể của Man Hách.
Tiêu Lãng không đến chịu chết, sát chiêu thật sự của hắn chính là tàn hồn của Tà Chủ.
Tàn hồn của cường giả Bán Thần cảnh.
Bên kia, đôi tay Tiêu Ma Thần nắm Mị Ảnh chiến đao hẹp dài hơn ba thước, khí thế ngạo nghễ vô song rạch phá không gian lao đến. Trên đao phong trắng phun ra từng đợt sóng lửa màu xanh sắp đốt cháy không khí.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại xảy ra một màn làm nhiều người hút ngụm khí lạnh.
Tiêu Ma Thần nặng nề chém một cái, nhẹ nhàng đốt cháy thảo đằng thần hồn màu tím bao phủ người Man Hách thành hư vô rồi chém đầu lão. Lúc này Man Hách như đồ ngu đứng giữa không trung im như tượng, bị Tiêu Ma Thần đánh bay, ngực và trán có vệt máu sâu thấy xương.