Hai nữ nhân.
Tiêu Lãng tự động bỏ qua quý phụ thân hình đẫy đà, vẻ mặt quyến rũ, ánh mắt ngừng ở nữ nhân yêu mị vô song. Bởi vì nữ nhân này có thẻ làm nam nhân tự động bỏ qua mọi nữ giới đứng cạnh nàng.
Nữ nhân mặc váy hoa màu xanh nhạt, mặt trái xoan, mày liễu, môi hòng, dáng người nóng bỏng, có khí chất cao quý, thánh khiết, làm người ta cảm thấy chỗ nào trên người nàng cũng hấp dẫn.
Đây là một nữ nhân mị từ trong xương, là yêu tinh.
Tiêu Lãng bị choáng vài giây sau lòng phán định, nổi lên cảnh giác.
Tiêu Lãng mang Cô Cô, Tiểu Đao đi đến Dược Vương thành, tiến vào Phi Tuyết võ viện nhàm chán chỉ vì giành được đệ nhất võ viện, lấy phần thưởng Dược Vương là Phượng Linh đan để chữa khỏi đôi chân cho Cô Cô. Với Tiêu Lãng thì chuyện của Cô Cô là lớn nhất, những chuyện khác không đáng là gì.
Tuy nữ nhân trước mắt là vưu vật tuyệt thế, không thể phủ nhận nàng khiến nam nhân động tâm. Nhưng hồng nhan họa thủy, Bộ Tiểu Man làm sinh hoạt của Tiêu Lãng trong Phi Tuyết võ viện gợn sóng. Nữ nhân này thuộc hàng họa quốc ương nhân, nếu dính phải chắc chắn không có gì tốt.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân cười tủm tỉm đứng lên, thanh âm mềm mại vang trong nhã gian:
- Ta tên là Liễu Nhã, một quả phụ. Cậu thanh niên này, không biết Liễu Nhã có được vinh hạnh mời ngươi uống một ly không?
…
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng dẫn Tiêu Lãng đến chỗ này xong không quay về nhã các của mình mà đi tới một nhã các khác.
Nhã các này hào hoa hơn chỗ của Lãng quả phụ Nhã phu nhân, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng. Tường vàng dát ngọc, bên ngoài đứng một loạt võ giả giữ cửa, thấy Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng đến thì không ngăn cản. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng hơi khom lưng, mặt lộ nụ cười nịnh nọt vén rèm đi vào.
Trang sức trong nhã các càng thêm hào hoa, rất khí phái, chỉ có một người ở, một nam nhân cao lớn mặc áo khoác màu tím.
Lúc này là mùa thu, không quá lạnh, mặc áo khoác thì hơi quá. Rất nhiều người trong Dược Vương thành biết rõ ràng đừng nói là mùa thu, dù là ngày hè nắng nóng thì nam nhân này cũng mặc áo khoác. Không ai dám nói đầu óc nam nhân có vấn đề, vì kẻ nói câu đó đều chết hết rồi.
Bát gia!
Trang chủ của Yên Vũ sơn trang, một nam nhân bí ẩn, một nam nhân dựa vào sức của một người có thể đối kháng với ba đại gia tộc Dược Vương thành.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng khom lưng cung kính nói:
- Bát gia!
Trong mắt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng tràn ngập sùng bái nam nhân này, gã thích người khác gọi mình là 'Ba gia' một phần là vì cùng âm với Bát gia.
- Có chuyện gì?
Bát gia không ngoái đầu lại, vẫn đứng, tay cầm một vò rượu nhìn cuộc chiến sinh tử trong Đấu Thú Tràng bên dưới.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng trầm giọng nói:
- Độc Lang bị Lãng quả phụ nhìn trúng, thuộc hạ không dám ngăn cản. Bây giờ Độc Lang đang trong nhã các của Lãng quả phụ.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng biết rõ Bát gia thích đấu sĩ có danh hiệu Độc Lang đến mức nào. Bát gia chưa từng nhúng tay vào việc trong Đấu Thú Tràng lại bởi vì thiếu niên này đích thân xử lý hai tay cờ bạc cược thua muốn chặn đường giết chết Tiêu Lãng. Bát gia ở trong sân tuyên bố che chở Độc Lang, nếu ai dám đụng hắn thì đừng trách Bát gia tâm ngoan thủ lạt.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng cho rằng Lãng quả phụ đúng là vưu vật tuyệt thế nhưng tư chất nghịch thiên như Tiêu Lãng tài bồi vài năm sẽ là thiên tài tuyệt thế kinh động Chiến Vương triều, nếu dây dưa với Lãng quả phụ, không nói bị đùa đến chết, sau này sẽ có một đống chuyện rắc rối tranh chấp. Bởi vậy Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng lập tức chạy tới báo cáo cho Bát gia.
Bát gia không để ý, hớp ngụm rượu, lạnh nhạt nói:
- Biết rồi.
Rượu chảy từ khóe môi Bát gia xuống áo khoác màu tím, lóng lánh.
- A?
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nghi hoặc chớp mắt, nhìn nửa bên mặt Bát gia nhíu chặt mày, gã mỉm cười vâng dạ khom lưng đi ra ngoài.
Sau khi Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng rời đi, Bát gia đứng trong nhã các thật lâu không lên tiếng, một lúc lâu sau lạnh lùng hừ một tiếng.
Bát gia trầm giọng nói:
- Nếu không thể ngăn cản một quả phụ dụ dỗ thì Tiêu Lãng ngươi dựa vào cái gì lên tận mây xanh?
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng đúng là chống không nổi.
Kiếp trước Tiêu Lãng là trạch nam, đời này là trai tơ, tuy sống chung với Cô Cô quốc sắc thiên hương mười bảy năm, miễn dịch mỹ sắc nhưng Lãng quả phụ Nhã phu nhân trước mắt không thể đặt ngang với nha đầu Bộ Tiểu Man ngây ngô được.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân tuy là quả phụ nhưng tuổi không lớn, khoảng hai mươi lăm, mươi sáu. Tuổi này là lứa hoa nở, lại có kinh nghiệm đầy mình, là dâm phụ hiểu cách lợi dụng thân thể mình như vũ khí. Thử hỏi một thiếu niên từ nhỏ ở trong núi làm bạn với dã thú làm sao có thể ngăn cản Lãng quả phụ Nhã phu nhân toát ra quyến rũ?
- Độc Lang công tử, mới nãy công tử đánh chết Liệt Địa Hổ là trùng hợp hay toàn do công tử tính toán hết rồi?
Đôi mắt Lãng quả phụ Nhã phu nhân long lanh ẩn tình, vẻ mặt sùng bái nhìn Tiêu Lãng. Được một mỹ nữ dùng ánh mắt này nhìn mình, đừng nói là Tiêu Lãng, dù là công tử kinh nghiệm đầy mình cũng sẽ thấy lâng lâng.
Nhưng nhờ hai chữ công tử làm Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại.
Tiêu Lãng nghĩ tới Tư Đồ Chiến Dã, Tư Đồ công tử. Tiêu Lãng nghĩ đến mục đích đến Dược Vương thành, nghĩ tới trước lúc vào nhã các lòng nổi cảnh giác. Tiêu Lãng thầm than, Lãng quả phụ Nhã phu nhân thật lợi hại, nói mấy câu, làm vài động tác là hắn suýt rơi vào ôn nhu hương của nàng. Nếu Lãng quả phụ Nhã phu nhân là thích khách thì không biết Tiêu Lãng đã chết bao nhiêu lần!
Con mắt Tiêu Lãng hơi mờ mịt lập tức tỉnh táo lại. Không thể đụng vào nữ nhân này! Tuy Tiêu Lãng không biết thân phận của Lãng quả phụ Nhã phu nhân nhưng Liễu gia là một trong ba đại gia tộc của Dược Vương thành, nếu dính phải thì e rằng rắc rối không ngừng. Nếu vì điều này mà không được đến Phượng Linh đan, không thể trị khỏi chân cho Cô Cô, Tiêu Lãng sẽ hối hạn suốt đời.
Tiêu Lãng tự động bỏ qua quý phụ thân hình đẫy đà, vẻ mặt quyến rũ, ánh mắt ngừng ở nữ nhân yêu mị vô song. Bởi vì nữ nhân này có thẻ làm nam nhân tự động bỏ qua mọi nữ giới đứng cạnh nàng.
Nữ nhân mặc váy hoa màu xanh nhạt, mặt trái xoan, mày liễu, môi hòng, dáng người nóng bỏng, có khí chất cao quý, thánh khiết, làm người ta cảm thấy chỗ nào trên người nàng cũng hấp dẫn.
Đây là một nữ nhân mị từ trong xương, là yêu tinh.
Tiêu Lãng bị choáng vài giây sau lòng phán định, nổi lên cảnh giác.
Tiêu Lãng mang Cô Cô, Tiểu Đao đi đến Dược Vương thành, tiến vào Phi Tuyết võ viện nhàm chán chỉ vì giành được đệ nhất võ viện, lấy phần thưởng Dược Vương là Phượng Linh đan để chữa khỏi đôi chân cho Cô Cô. Với Tiêu Lãng thì chuyện của Cô Cô là lớn nhất, những chuyện khác không đáng là gì.
Tuy nữ nhân trước mắt là vưu vật tuyệt thế, không thể phủ nhận nàng khiến nam nhân động tâm. Nhưng hồng nhan họa thủy, Bộ Tiểu Man làm sinh hoạt của Tiêu Lãng trong Phi Tuyết võ viện gợn sóng. Nữ nhân này thuộc hàng họa quốc ương nhân, nếu dính phải chắc chắn không có gì tốt.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân cười tủm tỉm đứng lên, thanh âm mềm mại vang trong nhã gian:
- Ta tên là Liễu Nhã, một quả phụ. Cậu thanh niên này, không biết Liễu Nhã có được vinh hạnh mời ngươi uống một ly không?
…
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng dẫn Tiêu Lãng đến chỗ này xong không quay về nhã các của mình mà đi tới một nhã các khác.
Nhã các này hào hoa hơn chỗ của Lãng quả phụ Nhã phu nhân, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng. Tường vàng dát ngọc, bên ngoài đứng một loạt võ giả giữ cửa, thấy Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng đến thì không ngăn cản. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng hơi khom lưng, mặt lộ nụ cười nịnh nọt vén rèm đi vào.
Trang sức trong nhã các càng thêm hào hoa, rất khí phái, chỉ có một người ở, một nam nhân cao lớn mặc áo khoác màu tím.
Lúc này là mùa thu, không quá lạnh, mặc áo khoác thì hơi quá. Rất nhiều người trong Dược Vương thành biết rõ ràng đừng nói là mùa thu, dù là ngày hè nắng nóng thì nam nhân này cũng mặc áo khoác. Không ai dám nói đầu óc nam nhân có vấn đề, vì kẻ nói câu đó đều chết hết rồi.
Bát gia!
Trang chủ của Yên Vũ sơn trang, một nam nhân bí ẩn, một nam nhân dựa vào sức của một người có thể đối kháng với ba đại gia tộc Dược Vương thành.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng khom lưng cung kính nói:
- Bát gia!
Trong mắt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng tràn ngập sùng bái nam nhân này, gã thích người khác gọi mình là 'Ba gia' một phần là vì cùng âm với Bát gia.
- Có chuyện gì?
Bát gia không ngoái đầu lại, vẫn đứng, tay cầm một vò rượu nhìn cuộc chiến sinh tử trong Đấu Thú Tràng bên dưới.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng trầm giọng nói:
- Độc Lang bị Lãng quả phụ nhìn trúng, thuộc hạ không dám ngăn cản. Bây giờ Độc Lang đang trong nhã các của Lãng quả phụ.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng biết rõ Bát gia thích đấu sĩ có danh hiệu Độc Lang đến mức nào. Bát gia chưa từng nhúng tay vào việc trong Đấu Thú Tràng lại bởi vì thiếu niên này đích thân xử lý hai tay cờ bạc cược thua muốn chặn đường giết chết Tiêu Lãng. Bát gia ở trong sân tuyên bố che chở Độc Lang, nếu ai dám đụng hắn thì đừng trách Bát gia tâm ngoan thủ lạt.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng cho rằng Lãng quả phụ đúng là vưu vật tuyệt thế nhưng tư chất nghịch thiên như Tiêu Lãng tài bồi vài năm sẽ là thiên tài tuyệt thế kinh động Chiến Vương triều, nếu dây dưa với Lãng quả phụ, không nói bị đùa đến chết, sau này sẽ có một đống chuyện rắc rối tranh chấp. Bởi vậy Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng lập tức chạy tới báo cáo cho Bát gia.
Bát gia không để ý, hớp ngụm rượu, lạnh nhạt nói:
- Biết rồi.
Rượu chảy từ khóe môi Bát gia xuống áo khoác màu tím, lóng lánh.
- A?
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nghi hoặc chớp mắt, nhìn nửa bên mặt Bát gia nhíu chặt mày, gã mỉm cười vâng dạ khom lưng đi ra ngoài.
Sau khi Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng rời đi, Bát gia đứng trong nhã các thật lâu không lên tiếng, một lúc lâu sau lạnh lùng hừ một tiếng.
Bát gia trầm giọng nói:
- Nếu không thể ngăn cản một quả phụ dụ dỗ thì Tiêu Lãng ngươi dựa vào cái gì lên tận mây xanh?
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng đúng là chống không nổi.
Kiếp trước Tiêu Lãng là trạch nam, đời này là trai tơ, tuy sống chung với Cô Cô quốc sắc thiên hương mười bảy năm, miễn dịch mỹ sắc nhưng Lãng quả phụ Nhã phu nhân trước mắt không thể đặt ngang với nha đầu Bộ Tiểu Man ngây ngô được.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân tuy là quả phụ nhưng tuổi không lớn, khoảng hai mươi lăm, mươi sáu. Tuổi này là lứa hoa nở, lại có kinh nghiệm đầy mình, là dâm phụ hiểu cách lợi dụng thân thể mình như vũ khí. Thử hỏi một thiếu niên từ nhỏ ở trong núi làm bạn với dã thú làm sao có thể ngăn cản Lãng quả phụ Nhã phu nhân toát ra quyến rũ?
- Độc Lang công tử, mới nãy công tử đánh chết Liệt Địa Hổ là trùng hợp hay toàn do công tử tính toán hết rồi?
Đôi mắt Lãng quả phụ Nhã phu nhân long lanh ẩn tình, vẻ mặt sùng bái nhìn Tiêu Lãng. Được một mỹ nữ dùng ánh mắt này nhìn mình, đừng nói là Tiêu Lãng, dù là công tử kinh nghiệm đầy mình cũng sẽ thấy lâng lâng.
Nhưng nhờ hai chữ công tử làm Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại.
Tiêu Lãng nghĩ tới Tư Đồ Chiến Dã, Tư Đồ công tử. Tiêu Lãng nghĩ đến mục đích đến Dược Vương thành, nghĩ tới trước lúc vào nhã các lòng nổi cảnh giác. Tiêu Lãng thầm than, Lãng quả phụ Nhã phu nhân thật lợi hại, nói mấy câu, làm vài động tác là hắn suýt rơi vào ôn nhu hương của nàng. Nếu Lãng quả phụ Nhã phu nhân là thích khách thì không biết Tiêu Lãng đã chết bao nhiêu lần!
Con mắt Tiêu Lãng hơi mờ mịt lập tức tỉnh táo lại. Không thể đụng vào nữ nhân này! Tuy Tiêu Lãng không biết thân phận của Lãng quả phụ Nhã phu nhân nhưng Liễu gia là một trong ba đại gia tộc của Dược Vương thành, nếu dính phải thì e rằng rắc rối không ngừng. Nếu vì điều này mà không được đến Phượng Linh đan, không thể trị khỏi chân cho Cô Cô, Tiêu Lãng sẽ hối hạn suốt đời.