Công chúa không phải khẩu vị của ta!
Câu nói rất thô tục nhưng Vân Tử Sam thông minh sắc sảo lập tức hiểu ngay. Mặt Vân Tử Sam hiện vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt hoảng loạn nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Vân Tử Sam nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Lãng, lạnh lùng mà kiêu ngạo nói:
- Vậy sao? Lãng công tử suy nghĩ nhiều. Nam nhân thô tục như ngươi cũng không phải mẫu người bổn công chúa thích!
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt.
Tiêu Lãng cười cười, xoay người đi hướng Đông Phương Hồng Đậu, thấy nàng bịt mũi dùng kiếm bạc cẩn thận cắt xác Huyền thú lấy ra từng huy chương.
Tiêu Lãng mệt mỏi phất tay, nói:
- Được rồi, được rồi, đại tỷ của ta! Nàng đi sang bên chơi đi, chờ nàng lấy hết huy chương thì Huyền thú gần đây đã vây quanh chúng ta rồi.
- Hừ!
Đông Phương Hồng Đậu hậm hực bĩu môi nhưng không lùi lại, cắn răng nhanh chóng thu gom huy chương, mắt liếc trộm Tiêu Lãng nhanh chóng lấy ra huy chương.
Đông Phương Hồng Đậu nghiến răng nhỏ giọng nói:
- Dám nói ta và công chúa là ngu xuẩn, bây giờ lại mắng bổn tiểu thư. Tiêu Lãng, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Đông Phương Hồng Đậu ta!
Tai Tiêu Lãng rất thích, nghe rõ ràng Đông Phương Hồng Đậu lầm bầm. Tiêu Lãng quay đầu, cười trêu chọc liếc dáng người nóng bỏng của Đông Phương Hồng Đậu.
Tiêu Lãng cười gian nói:
- Trừ dáng người bốc lửa có thể dụ hoặc một đám nam nhân phạm tội ra, ta không thấy ra nàng có điểm nào lợi hại.
Đông Phương Hồng Đậu nghe vậy xấu hổ đến mặt đỏ gấc, thân thể mềm mại run rẩy tức đến suýt nhảy cẫng. Đông Phương Hồng Đậu liếc Tiểu Đao, Trà Mộc ở phía xa, đành xấu hổ giận dữ giẫm chân trừng Tiêu Lãng.
Đông Phương Hồng Đậu nói:
- Tiêu Lãng, Tiêu công tử, nói... Nói sao thì ngươi cũng là xuất thân từ danh môn, tại sao có thể nói lời bậy bạ như vậy? Chúng... Chúng ta mới quen nhau có mấy canh giờ, sao ngươi có thể nói lời xấu hổ như vậy với hoàng hoa khuê nữ? Ngươi còn như vậy nữa thì người ta sẽ tjw sát trước mặt ngươi!
- A! Ta chỉ đơn thuần khen nàng, được rồi, coi như lỗi của ta, ta nói năng tùy tiện, ta thô tục, ta có tội, mau moi huy chương, Huyền thú sắp đến.
Tiêu Lãng xấu hổ khịt mũi, chỉ nói đùa một câu không ngờ Đông Phương Hồng Đậu phản ứng lớn như vậy. Tiêu Lãng lập tức đổi đề tài, nhanh chóng đào huy chương.
Tiêu Lãng thầm nghĩ:
- Xem ngươi tính tình nóng nảy, con mắt đa tình nên tưởng rất hào phóng, ai ngờ đùa giỡn một chút đã nhảy cẫng lên.
Từ nhỏ Tiêu Lãng lớn lên trong núi, Tiêu Thanh Y không dạy lễ nghi nhiều, kiếp trước không khí rất mở ra, trước đó không lâu Tiêu Lãng thỉnh thoảng đùa giưỡn Nhã phu nhân Liễu Nhã, đi tới đế đô thấy các tiểu thư, công tử không rụt rè nên hắn không kiêng dè gì.
Tiêu Lãng đã quên dù Đông Phương Hồng Đậu tính cách có nóng nảy, nhiệt tình như lửa, nhưng nói sao nàng vẫn là tiểu thư của Đông Phương gia, hoàng hoa khuê nữ. Tiêu Lãng trêu chọc thẳng thừng như vậy làm sao Đông Phương Hồng Đậu chịu nổi?
Tuy Tiêu Lãng chuyển đề tài nhưng mặt Đông Phương Hồng Đậu vẫn đỏ ửng, cổ hây hồng, hậm hực trừng hắn như muốn nuốt sống.
Rất nhanh, Tiêu Lãng đã gom xong huy chương, bên kia Trà Mộc cũng thu gom xong. Tiêu Lãng liếc Tiểu Đao, huýt sáo. Huyễn ma thú Tiểu Bạch lập tức lao xuống, biến thành một con lừa nhỏ. Tiêu Lãng nhảy lên lưng lừa.
Tiêu Lãng nói với Đông Phương Hồng Đậu đang trừng mình:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chờ Huyền thú ăn sao? Đi!
Đông Phương Hồng Đậu bực bội lên ngựa. Áo trắng của Trà Mộc loang lổ vết máu nhưng không thể thay đồ, gã không hào phóng như Tiểu Đao, Tiêu Lãng. Trà Mộc leo lên ngựa. Chiến mã của Tiểu Đao là loại bình thường, bị vứt ở lối vào núi thứ bốn, gã chỉ có thể sải bước theo đoàn người lao nhanh một hướng.
Không thể không nói chiến mã của ba người không tầm thường, tuy mới nãy thấy Huyền thú thì hơi sợ nhưng không bị hù chạy tứ tán. Đoàn người đi, chiến mã cất vó tung bay.
Chạy một lúc sau Đông Phương Hồng Đậu trở lại dáng vẻ nhiệt tình như lửa, chu động bắt chuyện với Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, con lừa của ngươi là Huyễn ma thú đúng không? Chậc chậc, Tiêu gia thật tốt với ngươi. Nhà chúng ta có một con, ta xin gia gia thật lâu mà không chịu cho.
Tiêu Lãng quay đầu lại, lạnh nhạt giải thích rằng:
- Đúng là Huyễn ma thú nhưng không phải Tiêu gia cho, là ta mang về từ Tử Vong sơn mạch.
Đông Phương Hồng Đậu khinh thường nói:
- Tử Vong sơn mạch? Ngươi chỉ giỏi khoác loác, ngươi dám đi vào chỗ đó sao?
Tử Vong sơn mạch là hiểm địa số một Chiến Vương triều, Tiêu Lãng có chút thực lực đi vào trong đó để tìm chết sao?
Trà Mộc, Vân Tử Sam theo phía sau thì con ngươi co rút, bọn họ không nghi ngờ lời nói của Tiêu Lãng. Trà Mộc nhớ đến sức chiến đấu khủng bố của Tiêu Lãng. Trong đầu hiện lên hình ảnh tấm lưng đầy sẹo.
- Không tin thì thôi.
Tiêu Lãng lười giải thích, khống chế Tiểu Bạch chạy nhanh đi, ngoái đầu liếc Tiểu Đao chạy vội. Đông Phương Hồng Đậu nhớ lại biểu hiện mạnh mẽ của Tiêu Lãng, nhíu mày, nghi hoặc, không lẽ hắn thật sự có đi Tử Vong sơn mạch?
Tiêu Lãng đang chạy đi bỗng ghìm Tiểu Bạch lại, nói với Trà Mộc đến bên người:
- Bên trái phía trước có một con Huyền thú, giao cho Trà Mộc huynh!
Mọi người liếc mắt nhìn, không cảm giác có gì lạ. Trà Mộc đang định hỏi thì chợt nhướng mày, phát hiện lùm cây đằng trước hơi run. Trà Mộc trầm giọng quát, nhảy khỏi lưng chiến mã vọt tới trước.
- Grao!
Một bóng dáng lao nhanh ra khỏi rừng cây vọt hướng Trà Mộc. Mọi người thấy rõ hình dạng con Huyền thú, là heo rừng mặt xanh, người đen thui, đẳng cấp không cao, chỉ khoảng tam giai.
Đông Phương Hồng Đậu không nhìn Trà Mộc chiến đấu, tò mò trợn to mắt nhìn Tiêu Lãng, hỏi:
- Tiêu Lãng tiểu đệ đệ, sao ngươi phát hiện ra được? Chúng ta không chút cảm giác!
Tiêu Lãng cười gian nói:
- Tiểu thư đoán?
Tiêu Lãng nghiêng người dựa sát Đông Phương Hồng Đậu, nhỏ giọng nói:
- Ta cảnh cáo tiểu thư, đừng gọi ta là tiểu đệ đệ! Nha đầu lớn hơn ta có hai tuổi, cậy già lên mặt cái gì?
Lạ lùng là Đông Phương Hồng Đậu không tức giận, không xấu hổ, cười tủm tỉm nói:
- Tỷ tỷ lớn hơn ngươi hai tuổi thì sao? Kêu ngươi là tiểu đệ đệ rồi sao? Tuổi nhỏ đã già dặn như vậy, không đáng yêu chút nào. Kêu một tiếng tỷ tỷ nghe xem, ta sẽ giới thiệu tiểu công chúa nhỏ xinh nhà ta cho, con bé đẹp hơn tỷ tỷ rất nhiều.
Tiêu Lãng nhìn lướt qua thấy Trà Mộc thế như chẻ tre cuồng ngược Thanh Diện Dã Trư, quay đầu nhìn Đông Phương Hồng Đậu, khóe môi cong lên độ cung quỷ mị, mặt đầy yêu khí. Đông Phương Hồng Đậu nhìn, tim đập nhanh. Tiêu Lãng không chút kiêng dè liếc nhìn bộ ngực cao vút của Đông Phương Hồng Đậu, cười gian.
Tiêu Lãng nói:
- Ta không thích bé gái, quá... Nhỏ, không thú vị, ta thích... Đại mỹ nữ như Hồng Đậu tiểu thư!
Tiêu Lãng cố ý nhận mạnh chữ 'bé' và 'đại', cộng với mắt nóng cháy, lần này thành công khiến Đông Phương Hồng Đậu nổi điên. Đông Phương Hồng Đậu cốc đầu Tiêu Lãng, mặt đỏ bừng trừng hắn.
Đông Phương Hồng Đậu quát:
- Tiêu Lãng Tiêu công tử, xin ngươi tự trọng!
Đông Phương Hồng Đậu nói xong chợt nhớ đến bên cạnh còn có Vân Tử Sam, hành động không thục nữ, lớn tiếng nói ra rất dễ làm Vân Tử Sam hiểu lầm.
Mặt Đông Phương Hồng Đậu đỏ rực, mi mắt lũ xuống chớp lóe, liếc tộm Vân Tử Sam. Đông Phương Hồng Đậu thấy công chúa kiêu ngạo ánh mắt hờ hững nhìn Trà Mộc chiến đấu, dường như không nghe đoạn đối thoại thì thầm thở phào.
Không đúng, còn có một người!
Đông Phương Hồng Đậu giật mình tỉnh lại, lặng lẽ quay đầu nhìn Tiểu Đao đi đằng sau. Đông Phương Hồng Đậu thấy đôi mắt trợn tròn, nhếch môi cười khờ với nàng.
Câu nói rất thô tục nhưng Vân Tử Sam thông minh sắc sảo lập tức hiểu ngay. Mặt Vân Tử Sam hiện vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt hoảng loạn nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Vân Tử Sam nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Lãng, lạnh lùng mà kiêu ngạo nói:
- Vậy sao? Lãng công tử suy nghĩ nhiều. Nam nhân thô tục như ngươi cũng không phải mẫu người bổn công chúa thích!
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt.
Tiêu Lãng cười cười, xoay người đi hướng Đông Phương Hồng Đậu, thấy nàng bịt mũi dùng kiếm bạc cẩn thận cắt xác Huyền thú lấy ra từng huy chương.
Tiêu Lãng mệt mỏi phất tay, nói:
- Được rồi, được rồi, đại tỷ của ta! Nàng đi sang bên chơi đi, chờ nàng lấy hết huy chương thì Huyền thú gần đây đã vây quanh chúng ta rồi.
- Hừ!
Đông Phương Hồng Đậu hậm hực bĩu môi nhưng không lùi lại, cắn răng nhanh chóng thu gom huy chương, mắt liếc trộm Tiêu Lãng nhanh chóng lấy ra huy chương.
Đông Phương Hồng Đậu nghiến răng nhỏ giọng nói:
- Dám nói ta và công chúa là ngu xuẩn, bây giờ lại mắng bổn tiểu thư. Tiêu Lãng, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Đông Phương Hồng Đậu ta!
Tai Tiêu Lãng rất thích, nghe rõ ràng Đông Phương Hồng Đậu lầm bầm. Tiêu Lãng quay đầu, cười trêu chọc liếc dáng người nóng bỏng của Đông Phương Hồng Đậu.
Tiêu Lãng cười gian nói:
- Trừ dáng người bốc lửa có thể dụ hoặc một đám nam nhân phạm tội ra, ta không thấy ra nàng có điểm nào lợi hại.
Đông Phương Hồng Đậu nghe vậy xấu hổ đến mặt đỏ gấc, thân thể mềm mại run rẩy tức đến suýt nhảy cẫng. Đông Phương Hồng Đậu liếc Tiểu Đao, Trà Mộc ở phía xa, đành xấu hổ giận dữ giẫm chân trừng Tiêu Lãng.
Đông Phương Hồng Đậu nói:
- Tiêu Lãng, Tiêu công tử, nói... Nói sao thì ngươi cũng là xuất thân từ danh môn, tại sao có thể nói lời bậy bạ như vậy? Chúng... Chúng ta mới quen nhau có mấy canh giờ, sao ngươi có thể nói lời xấu hổ như vậy với hoàng hoa khuê nữ? Ngươi còn như vậy nữa thì người ta sẽ tjw sát trước mặt ngươi!
- A! Ta chỉ đơn thuần khen nàng, được rồi, coi như lỗi của ta, ta nói năng tùy tiện, ta thô tục, ta có tội, mau moi huy chương, Huyền thú sắp đến.
Tiêu Lãng xấu hổ khịt mũi, chỉ nói đùa một câu không ngờ Đông Phương Hồng Đậu phản ứng lớn như vậy. Tiêu Lãng lập tức đổi đề tài, nhanh chóng đào huy chương.
Tiêu Lãng thầm nghĩ:
- Xem ngươi tính tình nóng nảy, con mắt đa tình nên tưởng rất hào phóng, ai ngờ đùa giỡn một chút đã nhảy cẫng lên.
Từ nhỏ Tiêu Lãng lớn lên trong núi, Tiêu Thanh Y không dạy lễ nghi nhiều, kiếp trước không khí rất mở ra, trước đó không lâu Tiêu Lãng thỉnh thoảng đùa giưỡn Nhã phu nhân Liễu Nhã, đi tới đế đô thấy các tiểu thư, công tử không rụt rè nên hắn không kiêng dè gì.
Tiêu Lãng đã quên dù Đông Phương Hồng Đậu tính cách có nóng nảy, nhiệt tình như lửa, nhưng nói sao nàng vẫn là tiểu thư của Đông Phương gia, hoàng hoa khuê nữ. Tiêu Lãng trêu chọc thẳng thừng như vậy làm sao Đông Phương Hồng Đậu chịu nổi?
Tuy Tiêu Lãng chuyển đề tài nhưng mặt Đông Phương Hồng Đậu vẫn đỏ ửng, cổ hây hồng, hậm hực trừng hắn như muốn nuốt sống.
Rất nhanh, Tiêu Lãng đã gom xong huy chương, bên kia Trà Mộc cũng thu gom xong. Tiêu Lãng liếc Tiểu Đao, huýt sáo. Huyễn ma thú Tiểu Bạch lập tức lao xuống, biến thành một con lừa nhỏ. Tiêu Lãng nhảy lên lưng lừa.
Tiêu Lãng nói với Đông Phương Hồng Đậu đang trừng mình:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chờ Huyền thú ăn sao? Đi!
Đông Phương Hồng Đậu bực bội lên ngựa. Áo trắng của Trà Mộc loang lổ vết máu nhưng không thể thay đồ, gã không hào phóng như Tiểu Đao, Tiêu Lãng. Trà Mộc leo lên ngựa. Chiến mã của Tiểu Đao là loại bình thường, bị vứt ở lối vào núi thứ bốn, gã chỉ có thể sải bước theo đoàn người lao nhanh một hướng.
Không thể không nói chiến mã của ba người không tầm thường, tuy mới nãy thấy Huyền thú thì hơi sợ nhưng không bị hù chạy tứ tán. Đoàn người đi, chiến mã cất vó tung bay.
Chạy một lúc sau Đông Phương Hồng Đậu trở lại dáng vẻ nhiệt tình như lửa, chu động bắt chuyện với Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, con lừa của ngươi là Huyễn ma thú đúng không? Chậc chậc, Tiêu gia thật tốt với ngươi. Nhà chúng ta có một con, ta xin gia gia thật lâu mà không chịu cho.
Tiêu Lãng quay đầu lại, lạnh nhạt giải thích rằng:
- Đúng là Huyễn ma thú nhưng không phải Tiêu gia cho, là ta mang về từ Tử Vong sơn mạch.
Đông Phương Hồng Đậu khinh thường nói:
- Tử Vong sơn mạch? Ngươi chỉ giỏi khoác loác, ngươi dám đi vào chỗ đó sao?
Tử Vong sơn mạch là hiểm địa số một Chiến Vương triều, Tiêu Lãng có chút thực lực đi vào trong đó để tìm chết sao?
Trà Mộc, Vân Tử Sam theo phía sau thì con ngươi co rút, bọn họ không nghi ngờ lời nói của Tiêu Lãng. Trà Mộc nhớ đến sức chiến đấu khủng bố của Tiêu Lãng. Trong đầu hiện lên hình ảnh tấm lưng đầy sẹo.
- Không tin thì thôi.
Tiêu Lãng lười giải thích, khống chế Tiểu Bạch chạy nhanh đi, ngoái đầu liếc Tiểu Đao chạy vội. Đông Phương Hồng Đậu nhớ lại biểu hiện mạnh mẽ của Tiêu Lãng, nhíu mày, nghi hoặc, không lẽ hắn thật sự có đi Tử Vong sơn mạch?
Tiêu Lãng đang chạy đi bỗng ghìm Tiểu Bạch lại, nói với Trà Mộc đến bên người:
- Bên trái phía trước có một con Huyền thú, giao cho Trà Mộc huynh!
Mọi người liếc mắt nhìn, không cảm giác có gì lạ. Trà Mộc đang định hỏi thì chợt nhướng mày, phát hiện lùm cây đằng trước hơi run. Trà Mộc trầm giọng quát, nhảy khỏi lưng chiến mã vọt tới trước.
- Grao!
Một bóng dáng lao nhanh ra khỏi rừng cây vọt hướng Trà Mộc. Mọi người thấy rõ hình dạng con Huyền thú, là heo rừng mặt xanh, người đen thui, đẳng cấp không cao, chỉ khoảng tam giai.
Đông Phương Hồng Đậu không nhìn Trà Mộc chiến đấu, tò mò trợn to mắt nhìn Tiêu Lãng, hỏi:
- Tiêu Lãng tiểu đệ đệ, sao ngươi phát hiện ra được? Chúng ta không chút cảm giác!
Tiêu Lãng cười gian nói:
- Tiểu thư đoán?
Tiêu Lãng nghiêng người dựa sát Đông Phương Hồng Đậu, nhỏ giọng nói:
- Ta cảnh cáo tiểu thư, đừng gọi ta là tiểu đệ đệ! Nha đầu lớn hơn ta có hai tuổi, cậy già lên mặt cái gì?
Lạ lùng là Đông Phương Hồng Đậu không tức giận, không xấu hổ, cười tủm tỉm nói:
- Tỷ tỷ lớn hơn ngươi hai tuổi thì sao? Kêu ngươi là tiểu đệ đệ rồi sao? Tuổi nhỏ đã già dặn như vậy, không đáng yêu chút nào. Kêu một tiếng tỷ tỷ nghe xem, ta sẽ giới thiệu tiểu công chúa nhỏ xinh nhà ta cho, con bé đẹp hơn tỷ tỷ rất nhiều.
Tiêu Lãng nhìn lướt qua thấy Trà Mộc thế như chẻ tre cuồng ngược Thanh Diện Dã Trư, quay đầu nhìn Đông Phương Hồng Đậu, khóe môi cong lên độ cung quỷ mị, mặt đầy yêu khí. Đông Phương Hồng Đậu nhìn, tim đập nhanh. Tiêu Lãng không chút kiêng dè liếc nhìn bộ ngực cao vút của Đông Phương Hồng Đậu, cười gian.
Tiêu Lãng nói:
- Ta không thích bé gái, quá... Nhỏ, không thú vị, ta thích... Đại mỹ nữ như Hồng Đậu tiểu thư!
Tiêu Lãng cố ý nhận mạnh chữ 'bé' và 'đại', cộng với mắt nóng cháy, lần này thành công khiến Đông Phương Hồng Đậu nổi điên. Đông Phương Hồng Đậu cốc đầu Tiêu Lãng, mặt đỏ bừng trừng hắn.
Đông Phương Hồng Đậu quát:
- Tiêu Lãng Tiêu công tử, xin ngươi tự trọng!
Đông Phương Hồng Đậu nói xong chợt nhớ đến bên cạnh còn có Vân Tử Sam, hành động không thục nữ, lớn tiếng nói ra rất dễ làm Vân Tử Sam hiểu lầm.
Mặt Đông Phương Hồng Đậu đỏ rực, mi mắt lũ xuống chớp lóe, liếc tộm Vân Tử Sam. Đông Phương Hồng Đậu thấy công chúa kiêu ngạo ánh mắt hờ hững nhìn Trà Mộc chiến đấu, dường như không nghe đoạn đối thoại thì thầm thở phào.
Không đúng, còn có một người!
Đông Phương Hồng Đậu giật mình tỉnh lại, lặng lẽ quay đầu nhìn Tiểu Đao đi đằng sau. Đông Phương Hồng Đậu thấy đôi mắt trợn tròn, nhếch môi cười khờ với nàng.