Yêu Giả Vi Vương

Chương 811: Huyền thạch không đủ dùng

Tốc độ luyện hóa năng lượng trong huyền thạch tăng lên khiến Tiêu Lãng mừng như điên.
Tốc độ nhanh như vậy tu luyện một, hai năm chắc chắn linh hồn sẽ mạnh lên gấp mấy lần. Linh hồn biến cường thì tâm ma lần thứ sáu sẽ đến. Chỉ cần vượt qua tâm ma là thực lực của Tiêu Lãng sắp đến Thiên Đế, cho dù không dựa vào Tình Đạo, tàn hồn của Tà Chủ, chỉ dựa vào độ mạnh thân thể, linh hồn của Tiêu Lãng và Liệt Thần Thủ, hắn tự tin có thể diệt Chí Tôn Thiên Đế.
Càng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể về sau thì sẽ càng mạnh.
Không phải Tiêu Lãng nhìn tài liệu rồi biết điều này mà là chính miệng Thiên Ma Đại Đế nói. Thiên Ma Đại Đế nói là tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đến đệ thất trọng, dựa vào thân thể cường đại có thể càn quét Thiên Đế.
Còn tâm ma đệ lục trọng khủng bố đến mức nào, Tiêu Lãng có chết không thì hắn không rảnh suy nghĩ. Tiêu Lãng không ngừng tu luyện suốt đêm, quên thời gian, quên đi tất cả. Chỉ khi thân thể quá mệt mỏi, hoặc năng lượng trong năng lượng đan tiêu hao hết, cảm thấy đói thì Tiêu Lãng mới xuất quan nghỉ ngơi một lần.
Tiêu Lãng nắm giữ trạng thái linh hồn xuất khiếu ngày càng quen tay, đương nhiên hắn chỉ dám dùng vào tu luyện, khi chiến đấu thì không được. Dù sao cường giả giao chiến một giây có thể định sinh tử, lỡ có sai sót gì thì Tiêu Lãng chết chắc.
Thời gian trôi nhanh như nước, chớp mắt nửa năm qua đi.
Tiêu Lãng ngừng lại, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ra ngoài nhìn xem tình hình. Tiêu Lãng làm linh hồn 'về chỗ', mở mắt ra. Đầu tiên Tiêu Lãng nội thị linh hồn, phát hiện tăng lớn nhiều, hơn ban đầu một phần ba. Cỡ này hơn luyện hóa giác tủy của Giải Trĩ thú gấp mấy lần. Đương nhiên đa số tinh hoa trong giác tủy của Giải Trĩ thú đã bị thảo đằng thần hồn màu xanh nuốt hết.
Nửa năm tăng một phần ba, Tiêu Lãng rất vừa lòng tốc độ này. Linh hồn cường đại khiến thị lực, thính lực, cảm giác lực của Tiêu Lãng biến cường đại hơn. Loại cảm giác này rất là huyền diệu, cũng cực kỳ thoải mái.
Tiêu Lãng lại dò xét huyền thạch trong Tu Di Giới, thấy rồi hắn giật nảy mình. Mới đầu Tiêu Lãng luyện hóa hai viên, sau này bởi vì linh hồn "Xuất khiếu" giám thị khiến hắn cảm giác tốc độ chậm đi nhiều, thế là dần tăng tốc. Mỗi lần Tiêu Lãng luyện hóa năm, mười, năm mươi viên, cuối cùng đến hơn một trăm mai! Chính vì tốc độ tu luyện tăng lên linh hồn mới to nhanh như vậy.
Tiêu Lãng vẫn không nghĩ chuyện huyền thạch, cơ thể máy móc lấy ra huyền thạch tu luyện, khiến năng lượng trong huyền thạch truyền vào trong óc. Linh hồn luôn vận chuyển Băng đế Hồn Quyết, hấp thu năng lượng trong huyền thạch truyền đến, năng lượng dư thì phát ra ngài. Tiêu Lãng biến thành máy móc, thân thể và linh hồn không ngừng vận chuyển, tốc độ tăng lên rất nhiều.
Có thể tưởng tuợng một tay Tiêu Lãng liên tục lấy ra huyền thạch, một lần là mấy chục viên huyền thạch bị luyện hóa. Năng lượng trong huyền thạch liên miên bất tận chảy vào trong óc Tiêu Lãng. Chờ năng lượng trong huyền thạch truèn đến xong Tiêu Lãng lại lấy ra huyền thạch khác tiếp tục luyện hóa, cứ thế cả ngày sẽ luyện hóa được bao nhiêu huyền thạch? Chắc chính Tiêu Lãng cũng không đếm được.
Bởi vậy lúc này Tiêu Lãng mới kinh ngạc đến thế.
Vì... Năm ngàn vạn huyền thạch giờ còn chưa đến tám trăm vạn. Nửa năm tiêu hao hơn bốn ngàn vạn huyền thạch, nếu tin này truyền ra chắc nhiều người Thiên Châu sẽ rớt tròng mắt. Đừng nói là gia tộc bình thường, dù là siêu cấp thế gia cũng không chịu nổi Tiêu Lãng hoang phí rộng rãi đến vậy.
Mười siêu cấp thế gia bá chiếm tài nguyên khổng lồ nhất Thiên Châu, vô số mạch khoáng liên tục bị khai thác, vô số huyền thạch, huyễn thạch bị đào ra. Nhưng người khai thác cũng cần phải trả lương, quân đội phụ trách trông chừng cũng cần trả huyền thạch. Mấy ngàn vạn quân đội trong nhiều thành trì cần phải trả lương, mỗi một siêu cấp thế gia có nhiều đệ tử như vậy, nhiều người dựa vào bọn họ cần chia huyền thạch.
Bởi vậy nhìn siêu cấp thế gia thu vào nhiều nhưng chi ra cũng nhiều, một năm dư ra mấy trăm vạn huyền thạch đã là tốt rồi. Hơn nữa một khi xảy ra việc lớn thì lại chi ra nhiều hơn. Ví dụ Thần Khải phủ gặp họa lớn, bây giờ phủ vực của bọn họ không biết trả bao nhiêu huyền thạch rồi.
Tuy trong lòng Tiêu Lãng có nắm chắc, tu luyện Băng đế Hồn Quyết tiêu hao huyền thạch nhiều như sao trên trời, dù sao hắn chỉ có thể hấp thu năm phần trăm năng lượng. Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng vẫn bị giật mình vì tốc độ tiêu hao huyền thạch của mình.
Nhưng nghĩ đến chỗ Trà Mộc còn có huyền thạch, thế là Tiêu Lãng không nghĩ nhiều. Con người chết rồi giữ huyền thạch cũng vô dụng, dù sao bây giờ mỗi tháng Thần Hồn phủ thu vào huyền thạch, không cần quá quan tâm.
Tiêu Lãng mở cửa lớn bước ra đại sảnh, nhìn xung quanh, phát hiện linh khí thiên địa trong thiên điện đạt đến mức khủng bố, ít nhất đậm đặc hơn chỗ khác gấp vạn lần.
Hơn bốn ngàn vạn huyền thạch phát tán năng lượng trong thiên điện sao có thể không đậm đặc? May mà năng lượng trong huyền thạch là năng lượng tinh thuần, sẽ không xảy ra chuyện quá nhiều năng lượng dẫn đến bạo tạc.
- Oa, ta đột phá, ta đạt đến Chiến Đế cảnh rồi! Sao... Sao... Sao ta cảm giác giống nằm mơ!
Trong một gian phòng bỗng vang tiếng reo vui, trong thanh âm lộ rõ mừng như điên. Tiêu Lãng tò mò đi tới gần gian phòng, thấy bên trong có sáu, bảy thiếu niên, thiếu nữ đang tu luyện. Một thiếu niên mười mấy tuổi vui sướng đứng, những người khác bị gã làm giật mình tỉnh lại.
Người bên cạnh chúc mừng Nghịch Phương.
- Chúc mừng Nghịch Phương!
- Nghịch Phương đại ca thật là lợi hại!
Một thiếu nữ xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi mỉm cười khuyên:
- Được rồi, đừng nói nhiều, chúng ta chỉ còn hai ngày. Mọi người hãy nhanh chóng tu luyện đi, nếu không thì phải chờ lần sau!
Mọi người vội vàng ngồi xuống, nhưng một người thấy bóng dáng Tiêu Lãng đứng ở cửa, kích động đứng bật dậy, cực kỳ cung kính chắp tay.
- Trà Trà tham kiến phủ chủ!
Mấy người khác lập tức nhìn sang, toàn bộ hành lễ.
Thiếu nữ kia vẻ mặt đỏ hồng ngọt ngào kêu lên:
- Đường tỷ phu, ta là Đông Phương Thược Dược đây!
- Là Thược Dược...
Tiêu Lãng nhận ra vài người. Đông Phương Thược Dược là đường muội của Đông Phương Hồng Đậu, ngẫu nhiên có tới chỗ nàng chơi.
Tiêu Lãng cười, gật đầu, nói:
- Khá lắm, tốc độ tu luyện rất nhanh, các ngươi cố gắng lên.
- Ừm! Ừm!
Mọi người gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt hồi hộp và hưng phấn, dường như được Tiêu Lãng khen là vinh hạnh to lớn. Đông Phương Thược Dược cười ngọt ngào, mắt to chớp chớp nhìn bóng lưng Tiêu Lãng đi xa, trong mắt chất chứa khát khao và tình cảm thiếu nữ.
Tiêu Lãng đi ra ngoài hai ngày, ở chỗ Đông Phương Hồng Đậu một đêm. Ngày thứ hai, Hòa Nhi xấu hổ chạy vào phòng Liễu Nhã, cùng Tiêu Lãng chơi một trò làm nàng vừa xấu hổ vừa kích động. Tiêu Lãng sung sướng hưởng phúc.
Ngày thứ ba, Tiêu Lãng ngồi trong chỗ Tiêu Thanh Y nguyên buổi sáng, rồi hắn đi tìm Trà Mộc đòi huyền thạch.
Tiêu Lãng tới nơi, Trà Mộc cứng ngắc lấy ra năm ngàn vạn huyền thạch đưa cho Tiêu Lãng.
Trà Mộc lúng túng nói:
- Ba tháng trước mãnh thú ở Hắc Dương sơn mạch phái đông bộ bạo động, tuy ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế, Sát Đế dẫn người chạy tới trấn áp ngay nhưng có mấy chục thành trì bị hủy, tử thương vô số. Xây dựng lại thành trì, trợ cấp cho thương binh, người chết tiêu phí nhiều huyền thạch. Tiêu Lãng, huyền thạch chỗ chúng ta không đủ dùng rồi.

back top