Yêu Giả Vi Vương

Chương 848: Chuyện của ta không cần hắn lo!

Vốn Tiêu Lãng không muốn thành lập vương triều gì đó, nhưng cường giả tây bộ thấy thành trì, phủ vực đều bị hủy, muốn hồi phục cần thời gian rất dài, thế là thầnp hục Tiêu Lãng luôn, để hắn thống nhất phân phối, quản lý.
Tiêu Lãng vốn là bá chu của tây bộ, bây giờ danh vọng siêu cao trong Thiên Châu. Đừng nói là cường giả tây bộ, hắn ra lệnh một tiếng, võ giả toàn Thiên Châu không ai dám không nghe. Dù Tiêu Lãng muốn thống nhất Thiên Châu làm Đại Đế chắc trong Thiên Châu không ai nói gì.
Không ngờ Diệt Hồn Điện nhúng tay can thiệp, còn dùng giọng điệu ra lệnh uy hiếp Tiêu Lãng?
Điều này làm người tây bộ rất tức giận. Các siêu cấp đại thế lực như Diệt Hồn Điện, Mê Thần Cung luôn không xen vào chuyện Thiên Châu chứ đừng nói là nhúng tay vào nội chính của người khác.
Tiêu Lãng tức giận.
Nhưng trong một giây, nghi vấn lấn át tức giận trong đầu Tiêu Lãng. Tiêu Lãng liếc Diệt Thiên sứ giả đứng trên bầu trời, nheo mắt lại, cúi đầu trầm ngâm. Trong óc Tiêu Lãng nhanh chóng vận chuyển.
Sáu siêu cấp thế lực vạn năm qua không nhúng tay vào việc Thiên Châu. Tiêu Lãng mới chỉ thống nhất tây bộ, không có ý định tọa dựng vương triều, càng sẽ không thống nhất Thiên Châu. Về việc tiêu diệt Vực Ngoại Thiên Ma thì Tiêu Lãng lập công lớn, bây giờ tình hình mới ổn định mà Diệt Hồn Điện đã bá đạo như vậy? Diệt Hồn Điện không sợ mấy cường giả Bán Thần cảnh khác bất mãn sao? Đoạn thời gian trước Thanh Mộc Ngọc từng nói nếu Tiêu Lãng hỗ trợ trấn áp Vực Ngoại Thiên Ma thì các thế lực khác sẽ đứng về phía hắn trong cuộc chiến với Vân Tử Sam.
Không đúng!
Tiêu Lãng nheo mắt lại, nhớ đến Thanh Mộc Thạch đứt một tay, Man Thần Yêu Kiệt gãy một chân. Sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả đã chết, cân bằng giữa sáu cường giả Bán Thần cảnh bị đánh vỡ. Dường như ba cường giả Đại Đế của Diệt Hồn Điện không có ai chết?
Thế lực bên sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả gần như diệt vong. Tử tôn của Man Thần Yêu Kiệt, Man Hách và hai Đại Đế Man nhân cũng chết. Hình như Mê Thần Cung chỉ còn lại Thanh Mộc Ngọc và Thủ Sơn nô. Thủ Sơn nô không có thực lực Đại Đế. Có thể nói trong thế lực sáu Bán Thần cảnh hiện tại thì Diệt Hồn Điện mạnh nhất.
Vọng Nguyệt Hồ là thần thú, đại biểu bên mãnh thú, hải thú nên sẽ không xen vào tranh chấp của nhân loại. Bây giờ chỉ còn lại ba phe thế lực, Diệt Hồn Điện chiếm vị trí đầu. Không lẽ Diệt Hồn Điện định thống nhất Thiên Châu?
Hay là... Sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả bị giết? Vào giây phút đó Diệt Hồn đã định thống nhất Thiên Châu, khiến đám người Mê Thần Cung, Man Thần Yêu Kiệt thần phục?
Nhưng mà...
Sau lưng Tiêu Lãng còn có một tàn hồn cường đại có thể dễ dàng trấn áp tàn hồn của Diệt Hồn. Không lẽ Diệt Hồn không chút e ngại sao?
Tiêu Lãng càng nghĩ càng mờ mịt, sắc mặt âm trầm.
Diệt Thiên sứ giả thấy Tiêu Lãng im lặng không nói thì mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói:
- Tiêu Lãng, ngươi có nghe thấy không? Đây là điện chủ chính miệng ra lệnh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hừ hừ!
Giờ phút này, các cường giả tây bộ đều tập trung trong hậu viện phủ thành chủ tân Tiêu Đế thành. Đám người Tiêu Ma Thần, Cuồng Nhân Thiên Đế có mặt. Đầu óc Cuồng Nhân Thiên Đế đơn giản, cứng đầu, bất mãn hừl ạnh. Người Tiêu Ma Thần phát ra khí lạnh. Nếu Tiêu Lãng ra lệnh một tiếng là Cuồng Nhân Thiên Đế, Tiêu Ma Thần sẽ chém người trước rồi nói sau.
Tiêu Lãng ngẩng đầu lên, mắt nhìn từng khuôn mặt cường giả tây bộ đầy tức giận, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên sứ giả.
Tiêu Lãng thản nhiên nói:
- Diệt Thiên, quay về nói cho điện chủ nhà ngươi là chuyện của ta không cần hắn lo, cũng... Không đến lượt hắn trông nom!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một đống cặp mắt nhìn qua, tràn đầy kinh ngạc. Mọi người phấn chấn tinh thần.
Lần này đúng là Tiêu Lãng lập công, cứu Thiên Châu. Thảo đằng thần hồn màu lam của Tiêu Lãng có thể quét một đống Vực Ngoại Thiên Ma. Nhưng thảo đằng thần hồn màu lam rất khó nuốt Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp chứ đừng nói là Thiên Ma vương, bởi vậy mọi người không nâng cao thực lực của Tiêu Lãng quá nhiều.
Diệt Hồn là cường giả Bán Thần cảnh, bây giờ người khác nguyên khí đại thương, bọn họ lại không hao tổn nhiều. Vốn mọi người tưởng Tiêu Lãng sẽ nhịn ai ngờ hắn không làm như vậy, còn buông lồi khiêu khích, cuồng ngạo.
Đại ca cứng cỏi như thế, làm thuộc hạ cảm thấy nở mày nở mặt.
Tuy trong lòng mọi người lo lắng nhưng mặt ngoài rất hưng phấn. Cuồng Nhân Thiên Đế cười khờ, ngẫu nhiên liếc Diệt Thiên sứ giả, ánh mắt giễu cợt.
Mặt Diệt Thiên sứ giả cứng ngắc, sát khí tuôn trào nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Diệt Thiên sứ giả trầm giọng quát:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám lặp lại lần nữa không?
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, không cho là đúng nói:
- Như thế nào? Muốn qua cầu rút ván, tá ma giết lừa sao? Chỉ dựa vào ngươi còn chưa đủ, muốn ra tay thì kêu điện chủ tự mình tới đi!
- Đúng vậy.
Cuồng Nhân Thiên Đế không nhịn được nữa, hét to:
- Muốn giết đại nhân của chúng ta thì phải hỏi qua chúng ta, hỏi người toàn Thiên Châu có đồng ý hay không?
Tiêu Lãng chụp mũ, Diệt Thiên sứ giả không dám kiêu căng. Bây giờ Tiêu Lãng có danh vọng cao như vậy, nếu chuyện truyền ra thì người Thiên Châu sẽ thật sự cho rằng Diệt Hồn Điện tá ma giết lừa.
Mắt Diệt Thiên sứ giả chớp lóe liên tục, âm trầm nói:
- Tiêu Lãng, điện chủ nhà ta chỉ là thấy Thiên Châu mới vượt qua tai kiếp, mọi thứ cần tọa dựng lại, không hy vọng Thiên Châu rối loạn. Nếu ngươi xây dựng vương triều rồi nuốt Thiên Châu thì sẽ dẫn đến đại chiến. Lần này đã quá nhiều người chết, Thiên Châu đại thương nguyên khí. Điện chủ không muốn Thiên Châu rối loạn nên có lòng tốt khuyên bảo, ai ngờ ngươi không lĩnh tình. Không lẽ ngươi thật sự chuẩn bị thống nhất Thiên Châu sao?
Ai đều biết chụp mũ, Diệt Thiên sứ giả không ngu ngốc, thuận tay cho Tiêu Lãng một cái mũ. Tiêu Lãng ưlời nói nhảm với Diệt Thiên sứ giả, xoay người đi vào trong.
Sự khinh thường không ngôn ngữ này làm Diệt Thiên sứ giả tức giận người run run nhưng không dám ra tay, cuối cùng để lại hai câu đe dọa, đi vào cánh cửa vàng giữa không trung. Đại chiến kết thúc, Diệt Thiên sứ giả lần nữa huênh hoang lòe loẹt.
Diệt Thiên sứ giả rời đi, một đám cường giả trong thành trì chửi thầm, biểu tình không tự nhiên, mắt chớp lóe, hiển nhiên rất lo âu.
Tiêu Lãng đi vào trong chủ điện. Đám người Tiêu Ma Thần, Trà Mộc, Sát Đế, Vô Ngân Thiên Đế theo sau, thấy Tiêu Lãng bình ổn ngồi.
Vô Ngân Thiên Đế nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, không lẽ... Diệt Hồn Điện muốn thống nhất Thiên Châu?
Tiêu Lãng lắc đầu, hớp ngụm trà không nói.
Tiêu Lãng hỏi chuyện khác:
- Kêu các ngươi đi tra việc kia sao rồi?
Trà Mộc trầm ngâm một lúc, nói:
- Các Trinh sát báo cáo phát hiện trong Băng Tuyết Hải, Loan Luân Hải hơn ba mươi con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Tiêu Lãng, ngươi muốn ra tay thì phải nhanh, nếu không thì những Vực Ngoại Thiên Ma sẽ bị tiểu đội săn giết diệt sạch!
- Được!
Tiêu Lãng đứng dậy nói với Tiêu Ma Thần:
- Ta dẫn Ma Thần đi là đủ rồi, chuyện trong thành giao cho các ngươi.
Có thể vào đây đều là ngoiwfp he mình, biết Tiêu Lãng muốn làm gì, bọn họ hưng phấn gật đầu. Thảo đằng thần hồn màu lam sau lưng Tiêu Lãng rít gào mang theo Tiêu Ma Thần phi độ hư không.
Từ sau khi Thiên Ma vương bị giết hết trong Thiên Châu, Tiêu Lãng lại có ý nghĩ thuần phục Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Dù sao thực lực của Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp miễn cưỡng ngang với Chí Tôn Thiên Đế, nếu không có Thiên Ma vương thì Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp là tay đấm trung thành nhất. Lúc trước có quá nhiều người, Tiêu Lãng không dám thuần hóa, sợ dẫn đến người ta hiểu lầm.
Hôm nay Diệt Hồn Điện cưỡng chế Tiêu Lãng, tuy có nhiều chuyện hắn không rõ nhưng dù sao cũng phải phòng bị Diệt Hồn Điện xuống tay. Tiêu Lãng lập tức đi Loan Luân Hải, Băng Tuyết Hải, định thuần hóa Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp trước khi Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp bị tiểu đội săn giết giết sạch.
Hai cường giả Bán Thần cảnh có quan hệ tốt với Tiêu Lãng đã chết. Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt tàn phế khiến Tiêu Lãng cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Có lẽ không lâu sau Diệt Hồn sẽ nhe nanh dữ tợn của gã.

back top