- Vô Ngân, ngươi còn muốn đi vào không?
Tiêu Lãng đánh trống rút lui, nhưng khi đã quyết định thì hắn sẽ không thay đổi. Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Vô Ngân Thiên Đế, truyền âm hỏi.
Vô Ngân Thiên Đế ngần ngừ thật lâu sau cuối cùng gật đầu, nói:
- Vào, nếu không đi cùng đại nhân vào trong thì không chừng cả đời này Vô Ngân không có cơ hội đi vào nơi kỳ diệu như vậy. Nếu bên trong là mộa địa cổ thần thì dù có chết cũng là chôn chung với cổ thần, xem như vinh hạnh.
Tiêu Lãng ngạc nhiên, không ngờ tâm trí của Vô Ngân Thiên Đế kiên định như vậy. Tiêu Lãng không tiện khuyên thêm.
Tiêu Lãng quay đầu nói với Thanh Mộc Ngọc:
- Đại nhân, ở bên trong cần chú ý điều gì?
Thanh Mộc Ngọc mở miệng nói:
- Thiên Đế đầu tiên phát hiện cấm địa cổ thần không đi vào quá xa, mới vào vòng ngoài nên không hiểun hiều chuyện, chỉ xác định các thần thượng cổ đều chết ở bên trong. Mấy Thiên Đế sau này đi vào thì tập thể mất trí nhớ, không cần nói cũng biết bên trong có cấm chế, hoặc bị tàn hồn của đại thần xóa ký ức. Thế nên bọn họ cũng không biết chuyện bên trong. Người duy nhất hiểu rõ chuyện bên trong là Diệt Hồn. Ngươi cho rằng Diệt Hồn sẽ nói với người khác sao?
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế kinh ngạc. Nói vậy là không ai biết tình huống bên trong? Thanh Mộc Ngọc cung cấp tư liệu xem như vô dụng. Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế ủ rũ.
Thanh Mộc Ngọc liếc Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế.
Thanh Mộc Ngọc mỉm cười nói:
- Nhưng chúng ta từng đưa hai Thiên Đế vào, muốn thử xem hai người này có thể được cơ duyên bên trong hay không, nhưng cuối cùng họ không đi ra. Vì để hai Thiên Đế đi vào, phụ thân trả cái giá cực lớn, từ chỗ Diệt Hồn đổi lấy bí quyết sinh tồn trong cấm địa cổ thần.
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế mừng như đinê nói:
- Xin đại nhân hãy nói đi!
Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng mắt long lanh nhìn Thanh Mộc Ngọc, chờ gã giải thích.
Thanh Mộc Ngọc nghiêm túc nói:
- Diệt Hồn chỉ nói một câu: Cẩn thận đá và cây bên trong.
- Đá và cây?
Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng trợn tòn mắt. Đá và cây thì có gì phải sợ? Không lẽ Diệt Hồn lừa dối người Mê Thần Cung?
- Diệt Hồn có nói dối hay không thì không ai biết, mọi thứ phải xem vận may của các ngươi. Tiêu Lãng, ngươi muốn có được sinh mệnh nguyên châu thì phải vào tận cùng trong cấm địa cổ thần. Sinh mệnh nguyên châu là một loại...
Thanh Mộc Ngọc lại giải thích một lúc rồi đứng lên nói:
- Được rồi, ta mang các ngươi đến lối vào.
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi theo Thanh Mộc Ngọc ra ngoài. Tiêu Lãng muốn buông Huyễn ma thú Tiểu Bạch xuống nhưng nó không chịu, muốn đi cùng. Tiêu Lãng định cưỡng ép quăng Huyễn ma thú Tiểu Bạch xuống thì Vô Ngân Thiên Đế đột nhiên mở miệng nói:
- Đại nhân, mang theo tiểu tử này không chừng có chút tác dụng.
Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng:
- Không mang!
Thực lực của Huyễn ma thú Tiểu Bạch thấp như vậy mang nó theo có tác dụng gì? Khả năng chịu chết lớn hơn.
Không ngờ Thanh Mộc Ngọc cũng nói:
- Mang theo đi, nói không chừng tiểu tử này thật sự có thể giúp ngươi. Thực lực như ngươi không lẽ không bảo vệ được một tiểu thú sao?
Huyễn ma thú Tiểu Bạch sốt ruột cứ kêu suốt:
- Chít chít chít!
Tiêu Lãng bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, Tiểu Bạch đi vào không thể chạy lung tung, phải luôn theo ta!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch vèo một tiếng chui vào tay áo Tiêu Lãng. Vô Ngân Thiên Đế, Thanh Mộc Ngọc, Tiêu Lãng đi ra ngoài chủ điện. Tiêu Lãng vốn tưởng Thanh Mộc Ngọc sẽ dẫn hai người thuấn di không ngờ gã dẫn hắn và Vô Ngân Thiên Đế đi ra hậu điện, tới một cái bệ xây phân nửa.
Khuynh Thành sơn cực kỳ cao, Tiêu Lãng không biết cụ thể cao bao nhiêu. Giờ phút này, đứng trên nửa cái bệ chỉ thấy mây mù mông lung, không thấy rõ phong cảnh phương xa và bên dưới.
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế nghi hoặc nhìn Thanh Mộc Ngọc đi thẳng hướng nửa cái bệ, không biết gã định làm gì.
Thanh Mộc Ngọc chỉ vào bầu trời bên ngoài nửa cái bệ, nói:
- Lối vào cấm địa cổ thần ở chỗ đó, các ngươi nhảy xuống từ đây là vào được. Nhớ là không được bay, không sử dụng năng lượng, cứ thuận theo tự nhiên.
Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Khuynh Thành sơn cao như vấy nếu tự nhiên nhảy xuống đừng nói là Vô Ngân Thiên Đế, dù Tiêu Lãng có thân thể cường đại thì không chết cũng trọng thương.
- Đừng nghi ngờ, ta không có lừa các ngươi!
Thanh Mộc Ngọc mỉm cười nói:
- Vốn Khuynh Thành sơn chính là lối vào cấm địa cổ thần, nếu không thì sao phụ thân chọn khai tông lập phái tại đây? Thiên Châu có nhiều Thiên Đế muốn bái vào Mê Thần Cung chính là vì vào cấm địa cổ thần. Hơn nữa năm đó phụ thân và Diệt Hồn trao đổi, một điềuk iện trong đó là người Diệt Hồn Điện có thể dễ dàng ra vào, nếu không thì sao Diệt Hồn chịu nói?
Tiêu Lãng cắn răng cùng Vô Ngân Thiên Đế liếc nhìn nhau:
- Đi!
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi tới hai bước, bắt lấy đối phương cùng nhảy xuống, chớp mắt biến mất trong sương trắng mênh mông.
- Tiêu Lãng và Tiêu Lãng.
Thanh Mộc Ngọc nhìn mây mù dày đặc bên dưới thật lâu, vẻ mặt trầm trọng.
Thanh Mộc Ngọc thở hắt ra nói:
- Trong cấm địa cổ thần không chỉ có vô số báu vật mà còn có cơ duyên siêu lớn, có thể được đến nó hay không phải xem vận may của ngươi. Đương nhiên... Bên trong có nguy hiểm trí mạng, tuy ngươi không phải người chúng ta chờ đợi nhưng hy vọng ngươi có thể thành công đi ra!
Một lát sau, Thanh Mộc Ngọc xoay người trở về Mê Thần Cung, định bế quan tu luyện. Thanh Mộc Ngọc đạt tới cảnh giới Đại Đế đã rất lâu nhưng vẫn không bước ra một bước cuối cùng thành tựu Bán Thần cảnh. Bây giờ cường giả trong Mê Thần Cung chết hết, chỉ còn lại Thanh Mộc Ngọc và Thủ Sơn nô. Thanh Mộc Thạch nguyên khí đại thương, Thanh Mộc Ngọc rất cần đột phá bước cuối cùng.
Sau khi Thanh Mộc Ngọc bế quan không lâu thì nhận được một truyền âm bất ngờ, trong đôi mắt gã tràn ngập nghi ngờ. Thanh Mộc Ngọc lắc người xuất hiện bên dưới Khuynh Thành sơn.
Có hai người đến Khuynh Thành sơn, một người ẩn dưới lớp áo đen, chính là Diệt Thiên của Diệt Hồn Điện. Một người khác mặc váy tím, đẹp như tiên nữ trên chín tầng trời, là Vân Tử Sam.
Thanh Mộc Ngọc phất tay khiến Thủ Sơn nô tiếp tục khoanh chân ngồi.
Thanh Mộc Ngọc hỏi Vân Tử Sam, Diệt Thiên:
- Diệt Thiên, Vân Tử Sam, các ngươi đến Khuynh Thành sơn có chuyện gì quan trọng không?
- Không có gì, chỉ là đi ngang qua.
Diệt Thiên liếc Vân Tử Sam, chắp tay nói:
- Thánh nữ muốn vào cấm địa cổ thần. Thanh Mộc Ngọc, ngươi đưa thánh nữ đến lối vào đi.
Thanh Mộc Ngọc giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Thủ Sơn nô đứng bật dậy, không dám tin. Nét mặt Thanh Mộc Ngọc sa sầm.
Thanh Mộc Ngọc kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không được. Vân Tử Sam, ngươi chính là thần thể, chỉ cần an tâm tu luyện thì tự nhiên có thể liên tục đột phá. Trong cấm địa cổ thần rất nguy hiểm, ngươi đi vào chỉ có chết chứ không sống nổi. Ta kiên quyết không đồng ý, cho dù là phụ thân cũng vậy!
Vân Tử Sam là người Thanh Mộc Thạch chờ đợi năm trăm năm, là hy vọng của mọi người. Vân Tử Sam tuyệt đối không thể chết.
Vân Tử Sam mỉm cười như trăm hoa đua nở, xinh đẹp chói mắt.
Vân Tử Sam cúi người, hành lễ nói:
- Thanh Mộc Ngọc, không lẽ ngươi biết cấm địa cổ thần có bao nhiêu nguy hiểm nhiều hơn điện chủ sao? Điện chủ đã đồng ý ta đi vào. Năm đó Diệt Hồn Điện và Mê Thần Cung có ước định đúng không? Người chúng ta muốn đi vào, các ngươi không thể ngăn cản...
- Điện chủ đã đồng ý?
Thanh Mộc Ngọc con ngươi co rút. Nếu nói hiểu biết về cấm địa cổ thần thì trên đời này không ai hơn Diệt Hồn. Nếu Diệt Hồn dám cho Vân Tử Sam đi vào, không lẽ gã có nắm chắc nàng an toàn rút lui?
Không đúng!
Thanh Mộc Ngọc chợt nhớ đến Tiêu Lãng vừa vào thì Vân Tử Sam tới nơi, còn là Diệt Hồn tự mình ra lệnh. Không lẽ chính là Diệt Hồn phái Vân Tử Sam vào cấm địa cổ thần giết chết Tiêu Lãng?
Lúc này thực lực của Vân Tử Sam miễn cưỡng sánh bằng Chí Tôn Thiên Đế, vẫn có thể vào trong cấm địa cổ thần. Nếu Vân Tử Sam biết bí quyết bên trong, có thể khống chế cấm chế thì giết Tiêu Lãng dễ như chơi.
Vân Tử Sam cười nói:
- Thanh Mộc đại nhân, Tử Sam chỉ đi vào tìm mộtl oại linh dược phụ trợ tu luyện, sẽ nhanh chóng đi ra. Không lẽ Thanh Mộc đại nhân không muốn Tử Sam có đột phá?
- Được rồi.
Thanh Mộc Ngọc cắn răng mang theo Vân Tử Sam chợt lóe biến mất dưới Khuynh Thành sơn. Diệt Thiên vung tay, xé rách không gian, mở một cánh cửa màu vàng, đi vào trong. Khi Diệt Thiên xoay người lại, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, mắt đầy sát khí.
Tiêu Lãng đánh trống rút lui, nhưng khi đã quyết định thì hắn sẽ không thay đổi. Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Vô Ngân Thiên Đế, truyền âm hỏi.
Vô Ngân Thiên Đế ngần ngừ thật lâu sau cuối cùng gật đầu, nói:
- Vào, nếu không đi cùng đại nhân vào trong thì không chừng cả đời này Vô Ngân không có cơ hội đi vào nơi kỳ diệu như vậy. Nếu bên trong là mộa địa cổ thần thì dù có chết cũng là chôn chung với cổ thần, xem như vinh hạnh.
Tiêu Lãng ngạc nhiên, không ngờ tâm trí của Vô Ngân Thiên Đế kiên định như vậy. Tiêu Lãng không tiện khuyên thêm.
Tiêu Lãng quay đầu nói với Thanh Mộc Ngọc:
- Đại nhân, ở bên trong cần chú ý điều gì?
Thanh Mộc Ngọc mở miệng nói:
- Thiên Đế đầu tiên phát hiện cấm địa cổ thần không đi vào quá xa, mới vào vòng ngoài nên không hiểun hiều chuyện, chỉ xác định các thần thượng cổ đều chết ở bên trong. Mấy Thiên Đế sau này đi vào thì tập thể mất trí nhớ, không cần nói cũng biết bên trong có cấm chế, hoặc bị tàn hồn của đại thần xóa ký ức. Thế nên bọn họ cũng không biết chuyện bên trong. Người duy nhất hiểu rõ chuyện bên trong là Diệt Hồn. Ngươi cho rằng Diệt Hồn sẽ nói với người khác sao?
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế kinh ngạc. Nói vậy là không ai biết tình huống bên trong? Thanh Mộc Ngọc cung cấp tư liệu xem như vô dụng. Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế ủ rũ.
Thanh Mộc Ngọc liếc Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế.
Thanh Mộc Ngọc mỉm cười nói:
- Nhưng chúng ta từng đưa hai Thiên Đế vào, muốn thử xem hai người này có thể được cơ duyên bên trong hay không, nhưng cuối cùng họ không đi ra. Vì để hai Thiên Đế đi vào, phụ thân trả cái giá cực lớn, từ chỗ Diệt Hồn đổi lấy bí quyết sinh tồn trong cấm địa cổ thần.
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế mừng như đinê nói:
- Xin đại nhân hãy nói đi!
Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng mắt long lanh nhìn Thanh Mộc Ngọc, chờ gã giải thích.
Thanh Mộc Ngọc nghiêm túc nói:
- Diệt Hồn chỉ nói một câu: Cẩn thận đá và cây bên trong.
- Đá và cây?
Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng trợn tòn mắt. Đá và cây thì có gì phải sợ? Không lẽ Diệt Hồn lừa dối người Mê Thần Cung?
- Diệt Hồn có nói dối hay không thì không ai biết, mọi thứ phải xem vận may của các ngươi. Tiêu Lãng, ngươi muốn có được sinh mệnh nguyên châu thì phải vào tận cùng trong cấm địa cổ thần. Sinh mệnh nguyên châu là một loại...
Thanh Mộc Ngọc lại giải thích một lúc rồi đứng lên nói:
- Được rồi, ta mang các ngươi đến lối vào.
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi theo Thanh Mộc Ngọc ra ngoài. Tiêu Lãng muốn buông Huyễn ma thú Tiểu Bạch xuống nhưng nó không chịu, muốn đi cùng. Tiêu Lãng định cưỡng ép quăng Huyễn ma thú Tiểu Bạch xuống thì Vô Ngân Thiên Đế đột nhiên mở miệng nói:
- Đại nhân, mang theo tiểu tử này không chừng có chút tác dụng.
Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng:
- Không mang!
Thực lực của Huyễn ma thú Tiểu Bạch thấp như vậy mang nó theo có tác dụng gì? Khả năng chịu chết lớn hơn.
Không ngờ Thanh Mộc Ngọc cũng nói:
- Mang theo đi, nói không chừng tiểu tử này thật sự có thể giúp ngươi. Thực lực như ngươi không lẽ không bảo vệ được một tiểu thú sao?
Huyễn ma thú Tiểu Bạch sốt ruột cứ kêu suốt:
- Chít chít chít!
Tiêu Lãng bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, Tiểu Bạch đi vào không thể chạy lung tung, phải luôn theo ta!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch vèo một tiếng chui vào tay áo Tiêu Lãng. Vô Ngân Thiên Đế, Thanh Mộc Ngọc, Tiêu Lãng đi ra ngoài chủ điện. Tiêu Lãng vốn tưởng Thanh Mộc Ngọc sẽ dẫn hai người thuấn di không ngờ gã dẫn hắn và Vô Ngân Thiên Đế đi ra hậu điện, tới một cái bệ xây phân nửa.
Khuynh Thành sơn cực kỳ cao, Tiêu Lãng không biết cụ thể cao bao nhiêu. Giờ phút này, đứng trên nửa cái bệ chỉ thấy mây mù mông lung, không thấy rõ phong cảnh phương xa và bên dưới.
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế nghi hoặc nhìn Thanh Mộc Ngọc đi thẳng hướng nửa cái bệ, không biết gã định làm gì.
Thanh Mộc Ngọc chỉ vào bầu trời bên ngoài nửa cái bệ, nói:
- Lối vào cấm địa cổ thần ở chỗ đó, các ngươi nhảy xuống từ đây là vào được. Nhớ là không được bay, không sử dụng năng lượng, cứ thuận theo tự nhiên.
Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Khuynh Thành sơn cao như vấy nếu tự nhiên nhảy xuống đừng nói là Vô Ngân Thiên Đế, dù Tiêu Lãng có thân thể cường đại thì không chết cũng trọng thương.
- Đừng nghi ngờ, ta không có lừa các ngươi!
Thanh Mộc Ngọc mỉm cười nói:
- Vốn Khuynh Thành sơn chính là lối vào cấm địa cổ thần, nếu không thì sao phụ thân chọn khai tông lập phái tại đây? Thiên Châu có nhiều Thiên Đế muốn bái vào Mê Thần Cung chính là vì vào cấm địa cổ thần. Hơn nữa năm đó phụ thân và Diệt Hồn trao đổi, một điềuk iện trong đó là người Diệt Hồn Điện có thể dễ dàng ra vào, nếu không thì sao Diệt Hồn chịu nói?
Tiêu Lãng cắn răng cùng Vô Ngân Thiên Đế liếc nhìn nhau:
- Đi!
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi tới hai bước, bắt lấy đối phương cùng nhảy xuống, chớp mắt biến mất trong sương trắng mênh mông.
- Tiêu Lãng và Tiêu Lãng.
Thanh Mộc Ngọc nhìn mây mù dày đặc bên dưới thật lâu, vẻ mặt trầm trọng.
Thanh Mộc Ngọc thở hắt ra nói:
- Trong cấm địa cổ thần không chỉ có vô số báu vật mà còn có cơ duyên siêu lớn, có thể được đến nó hay không phải xem vận may của ngươi. Đương nhiên... Bên trong có nguy hiểm trí mạng, tuy ngươi không phải người chúng ta chờ đợi nhưng hy vọng ngươi có thể thành công đi ra!
Một lát sau, Thanh Mộc Ngọc xoay người trở về Mê Thần Cung, định bế quan tu luyện. Thanh Mộc Ngọc đạt tới cảnh giới Đại Đế đã rất lâu nhưng vẫn không bước ra một bước cuối cùng thành tựu Bán Thần cảnh. Bây giờ cường giả trong Mê Thần Cung chết hết, chỉ còn lại Thanh Mộc Ngọc và Thủ Sơn nô. Thanh Mộc Thạch nguyên khí đại thương, Thanh Mộc Ngọc rất cần đột phá bước cuối cùng.
Sau khi Thanh Mộc Ngọc bế quan không lâu thì nhận được một truyền âm bất ngờ, trong đôi mắt gã tràn ngập nghi ngờ. Thanh Mộc Ngọc lắc người xuất hiện bên dưới Khuynh Thành sơn.
Có hai người đến Khuynh Thành sơn, một người ẩn dưới lớp áo đen, chính là Diệt Thiên của Diệt Hồn Điện. Một người khác mặc váy tím, đẹp như tiên nữ trên chín tầng trời, là Vân Tử Sam.
Thanh Mộc Ngọc phất tay khiến Thủ Sơn nô tiếp tục khoanh chân ngồi.
Thanh Mộc Ngọc hỏi Vân Tử Sam, Diệt Thiên:
- Diệt Thiên, Vân Tử Sam, các ngươi đến Khuynh Thành sơn có chuyện gì quan trọng không?
- Không có gì, chỉ là đi ngang qua.
Diệt Thiên liếc Vân Tử Sam, chắp tay nói:
- Thánh nữ muốn vào cấm địa cổ thần. Thanh Mộc Ngọc, ngươi đưa thánh nữ đến lối vào đi.
Thanh Mộc Ngọc giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Thủ Sơn nô đứng bật dậy, không dám tin. Nét mặt Thanh Mộc Ngọc sa sầm.
Thanh Mộc Ngọc kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không được. Vân Tử Sam, ngươi chính là thần thể, chỉ cần an tâm tu luyện thì tự nhiên có thể liên tục đột phá. Trong cấm địa cổ thần rất nguy hiểm, ngươi đi vào chỉ có chết chứ không sống nổi. Ta kiên quyết không đồng ý, cho dù là phụ thân cũng vậy!
Vân Tử Sam là người Thanh Mộc Thạch chờ đợi năm trăm năm, là hy vọng của mọi người. Vân Tử Sam tuyệt đối không thể chết.
Vân Tử Sam mỉm cười như trăm hoa đua nở, xinh đẹp chói mắt.
Vân Tử Sam cúi người, hành lễ nói:
- Thanh Mộc Ngọc, không lẽ ngươi biết cấm địa cổ thần có bao nhiêu nguy hiểm nhiều hơn điện chủ sao? Điện chủ đã đồng ý ta đi vào. Năm đó Diệt Hồn Điện và Mê Thần Cung có ước định đúng không? Người chúng ta muốn đi vào, các ngươi không thể ngăn cản...
- Điện chủ đã đồng ý?
Thanh Mộc Ngọc con ngươi co rút. Nếu nói hiểu biết về cấm địa cổ thần thì trên đời này không ai hơn Diệt Hồn. Nếu Diệt Hồn dám cho Vân Tử Sam đi vào, không lẽ gã có nắm chắc nàng an toàn rút lui?
Không đúng!
Thanh Mộc Ngọc chợt nhớ đến Tiêu Lãng vừa vào thì Vân Tử Sam tới nơi, còn là Diệt Hồn tự mình ra lệnh. Không lẽ chính là Diệt Hồn phái Vân Tử Sam vào cấm địa cổ thần giết chết Tiêu Lãng?
Lúc này thực lực của Vân Tử Sam miễn cưỡng sánh bằng Chí Tôn Thiên Đế, vẫn có thể vào trong cấm địa cổ thần. Nếu Vân Tử Sam biết bí quyết bên trong, có thể khống chế cấm chế thì giết Tiêu Lãng dễ như chơi.
Vân Tử Sam cười nói:
- Thanh Mộc đại nhân, Tử Sam chỉ đi vào tìm mộtl oại linh dược phụ trợ tu luyện, sẽ nhanh chóng đi ra. Không lẽ Thanh Mộc đại nhân không muốn Tử Sam có đột phá?
- Được rồi.
Thanh Mộc Ngọc cắn răng mang theo Vân Tử Sam chợt lóe biến mất dưới Khuynh Thành sơn. Diệt Thiên vung tay, xé rách không gian, mở một cánh cửa màu vàng, đi vào trong. Khi Diệt Thiên xoay người lại, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, mắt đầy sát khí.