- Sao hành lang này dài qua vậy?
Một đầu hàng lang, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi tòn một canh igờ vẫn chưa tới cuối. Tuy tốc độ của hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không nhanh nhưng trong một canh giờ đi ít nhất mấy vạn dặm rồi.
Tiêu Lãng im lặng không nói, thảo đằng thần hồn màu lam tiếp tục dò đường đằng trước. Chạy nửa canh giờ sau, hành lang trước mặt hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế có biến đổi, lại đến một lối rẽ, biến thành ba hành lang.
Tiêu Lãng dừng lại, đưa mắt nhìn Tiêu Lãng:
- Vô Ngân, bói toán đi, nên đi đường nào?
Vô Ngân Thiên Đế gật đầu, nhanh chóng tính.
Vô Ngân Thiên Đế mở mắt ra, cười khổ nói:
- Quẻ tượng nói... Ba con đường đều là đường sống.
- Vậy đi cái chính giữa.
Tiêu Lãng tùy tiện đi con đường chính giữa. Thảo đằng thần hồn màu lam dò đường, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế chạy nhanh đi, không lâu sau đến một cánh cửa màu đen.
- Tình Thương
Cánh cửa giống như nhau, Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, trực tiếp đánh ra một chữ tình. Cánh cửa lóe ánh sáng vàng, nhẹ nhàng mở ra.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không dám lỗ mãng xông vào, vì đằng trước là một đại điện rộng rãi, đưa mắt nhìn không thấy hai bên và xung quanh, chỉ thấy một quảng trường siêu lớn.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam đi vào tra xét một lần. Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam dò xét bốn phía mấy vạn thước, không có bất cứ nguy hiểm gì. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế liếc nhau, bước vào trong.
Vù vù vù vù vù!
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế vừa đi vào cửa liền đóng lại. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn không thấy gì ngoài trần nhà cao mấy vạn thước.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi tới vạn thước.
Tiêu Lãng đột nhiên ngừng lại, trầm giọng quát một tiếng:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Vô Ngân Thiên Đế nắm ngay thanh trường kiếm mùa bạc. Tiêu Lãng lấy ra Vô Tình kiếm, người nhanh chóng ngưng tụ chữ tình, ánh mắt loạnh băng quét bốn phía.
Vô Ngân Thiên Đế nhìn xung quanh, kinh kêu:
- Đây là quái vật gì? Không giống thi thú! Ui ui... Đều có thực lực Thiên Đế?
Bốn phương tám hướng có vô số quái thú hình người vọt tới. Những quái thú hình người này không có hơi thở sinh mệnh nhưng ánh mắt u ám như người sống. Quái thú hình người đều cầm binh khí, vũ khí lấp lánh ánh sáng, quái thú hình người nhanh chóng vọt tới hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế.
Thi thú, thi nhân là võ giả chết đi bị cường giả luyện hóa tàn hồn, khống chế thân thể chiến đấu. Thi thú, thi nhân tuy rằng bị luyện hóa nhưng khác rất lớn với võ giả, hành động, tốc độ, phản ứng chậm rất nhiều. Quan trọng nhất là trong người thi nhân không còn thiên lực. Đám quái thú hình người võ giả trước mặt binh khí có thiên lực vờn quanh nhưng không có dấu hiệu sự sống, nên Vô Ngân Thiên Đế mới giật mình, kinh ngạc như vậy.
- Mị Nhi, đi thử xem!
Tiêu Lãng quét một luồng Vô Tình kiếm khí, bên kia chữ tình rít gào bay ra. Người Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng lam, vô số phân thân thảo đằng thần hồn màu lam lao ra, bay hai hướng.
- Tàn bạo quá!
Vô Ngân Thiên Đế bắn ra một luồng kiếm khí, chưa kịp bắn ra thì một đám võ giả bên trái gã bị Vô Tình kiếm khí chém nửa người. Bên kia, chữ tình chấn vỡ vài quái thú hình người. Thảo đằng thần hồn màu lam hung tàn rít gào, đi qua đầu là nơi đó chỉ còn lại đống xương.
- Đây không phải Thiên Đế. Chắc là thi thú hơi đặc biệt chút, thực lực miễn cưỡng đạt tới Thiên Đế.
Tiêu Lãng dễ dàng phán đoán ra, không phóng công kích nữa, khiến thảo đằng thần hồn màu lam càn quét là được. Thảo đằng thần hồn màu lam nuốt Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp dễ như chơi, Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp ngang ngửa Thiên Đế, nuốt mấy con thi đế thì càng khỏi phải nói.
- Những binh khí này đều là mấy chục đạo ấn? Giàu rồi!
Vô Ngân Thiên Đế không công kích nữa, đi theo sau lưng thảo đằng thần hồn màu lam thu ogm binh khí. Ba trăm thi đế vọt tới từ bốn phương tám hướng, chỉ giây lát sau thảo đằng thần hồn màu lam đã nuốt sạch. Vô Ngân Thiên Đế gom ba trăm binh khí.
Binh khí có mấy chục đạo ấn bán ít nhất bốn, năm mươi vạn huyền thạch, ba trăm binh khí là hơn một ức huyền thạch! Tuy Tiêu Lãng không thiếu huyền thạch nhưng đưa tới cửa không lấy thì uổng. Nói sao thì vào núi báu một chuyến nên có quà lưu niệm.
Tiêu Lãng hơi bất ngờ, thầm nghĩ cấm địa cổ thần quả nhiên danh bất hư truyền, tùy tiện một đám thi đế trong tay cầm vũ khí đều quý trọng như vậy. Nếu là mấy ngàn thi đến đến thì chẳng phải là có mấy chục ức huyền thạch?
Thi đế bị tiêu diệt hết, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế tiếp tục tiến tới, trên đường không gặp thi đế gì nữa. Đi nửa canh giờ thì Tiêu Lãng nheo mắt lại.
Tiêu Lãng quát to:
- Vô Ngân, lùi lại, có một Chí Tôn Thiên Đế đến!
Vô Ngân Thiên Đế giật nảy mình, vội thụt lùi. Vô Ngân Thiên Đế chưa lùi ra xa thì thấy một luồng kiếm khí vàng xé gió bay tới trước mặt, tỏa định Tiêu Lãng, nặng nề đập xuống. Kiếm khí có uy lực to lớn, khỏi nói cũng biết phát ra từ thần binh Chí Tôn.
- Tình Thương!
Tiêu Lãng không nhúc nhích, Tình Thương có thể đánh tan đại thủ ấn của Diệt Thiên thì sợ gì công kích của Chí Tôn Thiên Đế?
Quả nhiên!
Tình Thương rít gào bay đi, nhẹ nhàng đánh tan kiếm khí phái đối diện. Chữ tình nhỏ một phần ba, tiếp tục xông hướng bóng dáng to lớn đằng trước.
Đối diện có một cường giả nhanh chóng lao tới, giống như thi đế trước đó, ánh mắt âm trầm khiến người, trông như người sống nhưng không có dấu hiệu sự sống.
Vù vù vù vù vù!
Cường giả kia cầm trường kiếm màu bạc, từng đợt thiên lực không ngừng phun ra nuốt vào, thiên lực vòng quanh thân thể, né tránh công kích của Tình Thương.
- Hừ!
Tiêu Lãng không chút sợ hãi. Chí Tôn Thiên Đế sống Tiêu Lãng còn không sợ huống gì người chết?
Tiêu Lãng không phóng ra Tình Thương, Vô Tình kiếm khí nữa. Tiêu Lãng nhún chân, miếng đá đen lót dưới đất nứt vỡ, hắn như mũi tên vọt tới trước. Vô Tình kiếm lấp lánh ánh sáng, nặng nề chém xuống cổ cường giả kia.
Vù vù vù vù vù!
Chí Tôn Thiên Đế phái đối diện rung trường kiếm, huyễn hóa ra mấy chục cái bóng khiến người ta chia không rõ thanh kiếm nào là thật. Tiêu Lãng thấy kiếm ảnh đầy trời vội miễn cưỡng lộn ngược ra sau. Vô Tình kiếm bắn ra một luồng kiếm khí, Tiêu Lãng nhanh chóng lùi lại.
Vù vù vù vù vù!
Cường giả Chí Tôn Thiên Đế cũng bắn ra một luồng kiếm khí. Hai kiếm khí va chạm vào nhau. Tiêu Lãng, cường giả Chí Tôn Thiên Đế cùng bị hất văng đi, khí lãng cuồn cuộn, tạc đá đen dưới đất một cái hổ sâu, bụi đất bay lên, tiếng nổ quanh quẩn không ngừng trong đại điện.
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Nếu có chút thực lực như thế thì ngươi đi chết đi!
Tiêu Lãng phóng ra Tình Thương, bắn ra một luồng Vô Tình kiếm khí. Đầu bên kia, thảo đằng thần hồn màu lam sớm núp dưới đất rít gào bay ra, không nuốt mà hóa thành thực thể quấn quanh người gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tình Thương công kích tới trước, chấn thảo đằng thần hồn màu lam và máu thịt trên người Chí Tôn Thiên Đế vỡ ra. Vô Tình kiếm khí bắn tới càng không thể ngăn cản. Chí Tôn Thiên Đế văng ra, ngực đẫm máu, nhiều xương cốt bị tạc nổ, thần binh Chí Tôn bay ra khỏi tay.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng còn có chiêu sau. Khi Tiêu Lãng phóng Vô Tình kiếm khí xong liền đuổi theo, phóng Liệt Thần Thủ ra nhẹ nhàng cào nát đầu và người Chí Tôn Thiên Đế vốn bị trọng thương.
Chiến đấu kết thúc, Vô Ngân Thiên Đế vội chạy tới cầm thần binh Chí Tôn rớt ở phía xa, vui vẻ giao cho Tiêu Lãng.
- Thần binh Chí Tôn! Là thần binh Chí Tôn thật sự!
- Cho ngươi.
Tiêu Lãng tùy tay ném cho Vô Ngân Thiên Đế. Vô Ngân Thiên Đế giật nảy mình, run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc. Vô Ngân Thiên Đế ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Lãng tràn đầy chân thành, vẻ mặt gã từ kinh ngạc biến thành mừng như điên. Vô Ngân Thiên Đế định quỳ xuống lạy Tiêu Lãng nhưng bị hắn giơ chân đá bay.
Tiêu Lãng cười mắng:
- Có chút tiền đồ đó thôi sao?
Vô Ngân Thiên Đế không để bụng, hớn hở chạy lại, tay bắt chặt thần binh Chí Tôn, cảm giác như ôm nữ thần mình yêu nhất, yêu thích không buông tay.
Một đầu hàng lang, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi tòn một canh igờ vẫn chưa tới cuối. Tuy tốc độ của hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không nhanh nhưng trong một canh giờ đi ít nhất mấy vạn dặm rồi.
Tiêu Lãng im lặng không nói, thảo đằng thần hồn màu lam tiếp tục dò đường đằng trước. Chạy nửa canh giờ sau, hành lang trước mặt hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế có biến đổi, lại đến một lối rẽ, biến thành ba hành lang.
Tiêu Lãng dừng lại, đưa mắt nhìn Tiêu Lãng:
- Vô Ngân, bói toán đi, nên đi đường nào?
Vô Ngân Thiên Đế gật đầu, nhanh chóng tính.
Vô Ngân Thiên Đế mở mắt ra, cười khổ nói:
- Quẻ tượng nói... Ba con đường đều là đường sống.
- Vậy đi cái chính giữa.
Tiêu Lãng tùy tiện đi con đường chính giữa. Thảo đằng thần hồn màu lam dò đường, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế chạy nhanh đi, không lâu sau đến một cánh cửa màu đen.
- Tình Thương
Cánh cửa giống như nhau, Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, trực tiếp đánh ra một chữ tình. Cánh cửa lóe ánh sáng vàng, nhẹ nhàng mở ra.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không dám lỗ mãng xông vào, vì đằng trước là một đại điện rộng rãi, đưa mắt nhìn không thấy hai bên và xung quanh, chỉ thấy một quảng trường siêu lớn.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam đi vào tra xét một lần. Phân thân thảo đằng thần hồn màu lam dò xét bốn phía mấy vạn thước, không có bất cứ nguy hiểm gì. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế liếc nhau, bước vào trong.
Vù vù vù vù vù!
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế vừa đi vào cửa liền đóng lại. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn không thấy gì ngoài trần nhà cao mấy vạn thước.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi tới vạn thước.
Tiêu Lãng đột nhiên ngừng lại, trầm giọng quát một tiếng:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Vô Ngân Thiên Đế nắm ngay thanh trường kiếm mùa bạc. Tiêu Lãng lấy ra Vô Tình kiếm, người nhanh chóng ngưng tụ chữ tình, ánh mắt loạnh băng quét bốn phía.
Vô Ngân Thiên Đế nhìn xung quanh, kinh kêu:
- Đây là quái vật gì? Không giống thi thú! Ui ui... Đều có thực lực Thiên Đế?
Bốn phương tám hướng có vô số quái thú hình người vọt tới. Những quái thú hình người này không có hơi thở sinh mệnh nhưng ánh mắt u ám như người sống. Quái thú hình người đều cầm binh khí, vũ khí lấp lánh ánh sáng, quái thú hình người nhanh chóng vọt tới hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế.
Thi thú, thi nhân là võ giả chết đi bị cường giả luyện hóa tàn hồn, khống chế thân thể chiến đấu. Thi thú, thi nhân tuy rằng bị luyện hóa nhưng khác rất lớn với võ giả, hành động, tốc độ, phản ứng chậm rất nhiều. Quan trọng nhất là trong người thi nhân không còn thiên lực. Đám quái thú hình người võ giả trước mặt binh khí có thiên lực vờn quanh nhưng không có dấu hiệu sự sống, nên Vô Ngân Thiên Đế mới giật mình, kinh ngạc như vậy.
- Mị Nhi, đi thử xem!
Tiêu Lãng quét một luồng Vô Tình kiếm khí, bên kia chữ tình rít gào bay ra. Người Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng lam, vô số phân thân thảo đằng thần hồn màu lam lao ra, bay hai hướng.
- Tàn bạo quá!
Vô Ngân Thiên Đế bắn ra một luồng kiếm khí, chưa kịp bắn ra thì một đám võ giả bên trái gã bị Vô Tình kiếm khí chém nửa người. Bên kia, chữ tình chấn vỡ vài quái thú hình người. Thảo đằng thần hồn màu lam hung tàn rít gào, đi qua đầu là nơi đó chỉ còn lại đống xương.
- Đây không phải Thiên Đế. Chắc là thi thú hơi đặc biệt chút, thực lực miễn cưỡng đạt tới Thiên Đế.
Tiêu Lãng dễ dàng phán đoán ra, không phóng công kích nữa, khiến thảo đằng thần hồn màu lam càn quét là được. Thảo đằng thần hồn màu lam nuốt Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp dễ như chơi, Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp ngang ngửa Thiên Đế, nuốt mấy con thi đế thì càng khỏi phải nói.
- Những binh khí này đều là mấy chục đạo ấn? Giàu rồi!
Vô Ngân Thiên Đế không công kích nữa, đi theo sau lưng thảo đằng thần hồn màu lam thu ogm binh khí. Ba trăm thi đế vọt tới từ bốn phương tám hướng, chỉ giây lát sau thảo đằng thần hồn màu lam đã nuốt sạch. Vô Ngân Thiên Đế gom ba trăm binh khí.
Binh khí có mấy chục đạo ấn bán ít nhất bốn, năm mươi vạn huyền thạch, ba trăm binh khí là hơn một ức huyền thạch! Tuy Tiêu Lãng không thiếu huyền thạch nhưng đưa tới cửa không lấy thì uổng. Nói sao thì vào núi báu một chuyến nên có quà lưu niệm.
Tiêu Lãng hơi bất ngờ, thầm nghĩ cấm địa cổ thần quả nhiên danh bất hư truyền, tùy tiện một đám thi đế trong tay cầm vũ khí đều quý trọng như vậy. Nếu là mấy ngàn thi đến đến thì chẳng phải là có mấy chục ức huyền thạch?
Thi đế bị tiêu diệt hết, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế tiếp tục tiến tới, trên đường không gặp thi đế gì nữa. Đi nửa canh giờ thì Tiêu Lãng nheo mắt lại.
Tiêu Lãng quát to:
- Vô Ngân, lùi lại, có một Chí Tôn Thiên Đế đến!
Vô Ngân Thiên Đế giật nảy mình, vội thụt lùi. Vô Ngân Thiên Đế chưa lùi ra xa thì thấy một luồng kiếm khí vàng xé gió bay tới trước mặt, tỏa định Tiêu Lãng, nặng nề đập xuống. Kiếm khí có uy lực to lớn, khỏi nói cũng biết phát ra từ thần binh Chí Tôn.
- Tình Thương!
Tiêu Lãng không nhúc nhích, Tình Thương có thể đánh tan đại thủ ấn của Diệt Thiên thì sợ gì công kích của Chí Tôn Thiên Đế?
Quả nhiên!
Tình Thương rít gào bay đi, nhẹ nhàng đánh tan kiếm khí phái đối diện. Chữ tình nhỏ một phần ba, tiếp tục xông hướng bóng dáng to lớn đằng trước.
Đối diện có một cường giả nhanh chóng lao tới, giống như thi đế trước đó, ánh mắt âm trầm khiến người, trông như người sống nhưng không có dấu hiệu sự sống.
Vù vù vù vù vù!
Cường giả kia cầm trường kiếm màu bạc, từng đợt thiên lực không ngừng phun ra nuốt vào, thiên lực vòng quanh thân thể, né tránh công kích của Tình Thương.
- Hừ!
Tiêu Lãng không chút sợ hãi. Chí Tôn Thiên Đế sống Tiêu Lãng còn không sợ huống gì người chết?
Tiêu Lãng không phóng ra Tình Thương, Vô Tình kiếm khí nữa. Tiêu Lãng nhún chân, miếng đá đen lót dưới đất nứt vỡ, hắn như mũi tên vọt tới trước. Vô Tình kiếm lấp lánh ánh sáng, nặng nề chém xuống cổ cường giả kia.
Vù vù vù vù vù!
Chí Tôn Thiên Đế phái đối diện rung trường kiếm, huyễn hóa ra mấy chục cái bóng khiến người ta chia không rõ thanh kiếm nào là thật. Tiêu Lãng thấy kiếm ảnh đầy trời vội miễn cưỡng lộn ngược ra sau. Vô Tình kiếm bắn ra một luồng kiếm khí, Tiêu Lãng nhanh chóng lùi lại.
Vù vù vù vù vù!
Cường giả Chí Tôn Thiên Đế cũng bắn ra một luồng kiếm khí. Hai kiếm khí va chạm vào nhau. Tiêu Lãng, cường giả Chí Tôn Thiên Đế cùng bị hất văng đi, khí lãng cuồn cuộn, tạc đá đen dưới đất một cái hổ sâu, bụi đất bay lên, tiếng nổ quanh quẩn không ngừng trong đại điện.
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Nếu có chút thực lực như thế thì ngươi đi chết đi!
Tiêu Lãng phóng ra Tình Thương, bắn ra một luồng Vô Tình kiếm khí. Đầu bên kia, thảo đằng thần hồn màu lam sớm núp dưới đất rít gào bay ra, không nuốt mà hóa thành thực thể quấn quanh người gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tình Thương công kích tới trước, chấn thảo đằng thần hồn màu lam và máu thịt trên người Chí Tôn Thiên Đế vỡ ra. Vô Tình kiếm khí bắn tới càng không thể ngăn cản. Chí Tôn Thiên Đế văng ra, ngực đẫm máu, nhiều xương cốt bị tạc nổ, thần binh Chí Tôn bay ra khỏi tay.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng còn có chiêu sau. Khi Tiêu Lãng phóng Vô Tình kiếm khí xong liền đuổi theo, phóng Liệt Thần Thủ ra nhẹ nhàng cào nát đầu và người Chí Tôn Thiên Đế vốn bị trọng thương.
Chiến đấu kết thúc, Vô Ngân Thiên Đế vội chạy tới cầm thần binh Chí Tôn rớt ở phía xa, vui vẻ giao cho Tiêu Lãng.
- Thần binh Chí Tôn! Là thần binh Chí Tôn thật sự!
- Cho ngươi.
Tiêu Lãng tùy tay ném cho Vô Ngân Thiên Đế. Vô Ngân Thiên Đế giật nảy mình, run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc. Vô Ngân Thiên Đế ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Lãng tràn đầy chân thành, vẻ mặt gã từ kinh ngạc biến thành mừng như điên. Vô Ngân Thiên Đế định quỳ xuống lạy Tiêu Lãng nhưng bị hắn giơ chân đá bay.
Tiêu Lãng cười mắng:
- Có chút tiền đồ đó thôi sao?
Vô Ngân Thiên Đế không để bụng, hớn hở chạy lại, tay bắt chặt thần binh Chí Tôn, cảm giác như ôm nữ thần mình yêu nhất, yêu thích không buông tay.