Tiêu Lãng nghỉ ngơi một lúc, ăn hai chân hoẵng, quay vào lều nghỉ ngơi. Tiêu Lãng chẳng thèm cười với Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam.
Đối với Tiêu Lãng thì Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam nghĩ gì về mình chẳng quan trọng, vì hắn không thích hai nữ thần trong mắt nhiều công tử này, cũng không nghĩ đến hậu quả đắc tội hai người. Cùng lắm là ra đi. Đế đô và Tiêu gia đối với Tiêu Lãng tính cách phóng đãng không kiêng nể gì, kiệt ngạo bất thuần thì như cái lồng.
Nếu không phải lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, và Tiêu Phù Đồ khiến Tiêu Lãng có hảo cảm thì hắn đã xúi Tiêu Thanh Y mang theo Tiểu Đao đi xa xứ, sống ngày tháng không gò bó.
Tiêu Lãng từ nhỏ lớn lên trong rừng núi, Tiêu Thanh Y không ép buộc hắn làm gì, đã quen tự do. Đột nhiên đi đến đế đô xa lạ, khắp nơi là âm mưu, ai nấy cười mà bụng giấu dao khiến Tiêu Lãng rất mệt mỏi.
Cho nên hôm nay Tiêu Lãng dùng phong cách bá đạo buộc mình đi lên con đường cô đọc nói cho mọi người hắn bị áp lực, rất khó chịu.
Tiêu Lãng đi vào lều, Tiểu Đao gãi đầu cười khờ, cũng vào lều của mình nghỉ ngơi. Trà Mộc nhìn Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu sắc mặt âm trầm, biết khôn chuồn đi. Trà Mộc không muốn thành nơi trút giận cho Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, gã không cường như Tiêu Lãng. Đừng nói là Vân Tử Sam, Trà Mộc không chịu nổi Đông Phương Hồng Đậu nữa là.
Đông Phương Hồng Đậu nhìn trường lều của Tiêu Lãng, lầm bầm:
- Lên mặt cái gì, thắng một Tả Minh đã nghĩ mình là đệ nhất thiên hạ sao?
Đông Phương Hồng Đậu luôn được người nâng niu, được đám công tử vây quanh, nàng liên tục bị đùa cợt trêu chọc, thậm chí quở trách. Nếu là trước kia thì Đông Phương Hồng Đậu đã nổi giận, nhưng thiếu niên nhỏ hơn nàng hai tuổi có ma lực kỳ lạ, khiến đại tiểu thư của Đông Phương gia nổi danh hung dữ nhất đế đô không giận được.
- Ha ha ha ha ha ha! Hắn có tư cách cuồng như vậy.
Lạ lùng là Vân Tử Sam không tức giận, chỉ là hơi khó thích ứng. Vân Tử Sam nhặt một khúc gỗ khều đống lửa, lặng yên, không ai biết nàng suy nghĩ điều gì.
Hơn mười ngự lâm quân canh giữ xung quanh, bọn họ nhìn thấy hết đại chiến, không dám biểu lộ ra cái gì. Khi Tiêu Lãng chuyển bại thành thắng như điều kỳ diệu, trong mắt đám ngự lâm quân lộ ra khen ngợi sau đó bị ẩn giấu. Đối với bọn họ thì tất cả công tử là đại nhân vật, không thể đắc tội ai.
Đêm dần lạnh. Đông Phương Hồng Đậu nói chuyện với Vân Tử Sam vài câu xong quay vào lều nghỉ ngơi, để lại Tử Sam công chúa mặc áo tím một mình ngồi dưới ánh trăng, xinh đẹp khuynh thành tựa như tiên nữ độc nhất trên đời.
Trên núi yên lặng, dưới núi ầm ĩ.
Tả Minh bị người nâng xuống, tiểu đội của gã rút khỏi đại tái đi săn. Đám người Tiêu Cuồng qua đêm ở ranh giới núi thứ ba và ngọn núi thứ bốn.
Tiểu thư xinh đẹp nhất Tả gia, Tả Hi bị kinh động khi Tả Minh giữa đường xuống núi. Nhìn bụng Tả Minh thủng năm lỗ máu ngất xỉu, biết là quyết đấu với Tiêu Lãng bị thương thì tức giận người run rẩy. Tả Hi không có tâm tình lá mặt lá trái với mấy công tử, vội vàng mang theo mấy vị tiểu thư của Tả gia cùng xuống núi.
Đại doanh Tả gia dưới núi chấn động, trưởng lão của Tả gia mặt đen lập tức mời một Thần Hồn Chiến Sĩ trong ngự lâm quân có thần trông trị liệu đến chữa cho Tả Minh.
Tin tức lập tức truyền ra, vô số cường giả kinh ngạc. Trong đại doanh Tiêu gia vang dội tiếng cười to sang sảng của Tiêu Phù Đồ.
Tiêu Phù Đồ rất hiếm khi cười chứ đừng nói là cười to. Tiêu Phù Đồ cười không kiêng nể gì chứng minh lòng gã sung sướng.
Mặt trưởng lão của Tả gia càng đen nhưng giận mà không dám nói gì. Tiêu Phù Đồ là đồ điên, trong đế đô không có bao nhiêu người dám đi chọc vào gã.
Đại danh của Tiêu Lãng lại lần nữa truyền khắp đế đô, một trận chiến này cũng xác định danh hiệu đệ nhất công tử thế hệ trẻ thuộc về hắn. Tuy bản thân Tiêu Lãng không thích bị gọi là công tử chứ nói chi đến đệ nhất công tử.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Tiêu Lãng, Tiểu Đao đã đúng giờ tỉnh dậy.
Theo thường lệ Tiểu Đao, Tiêu Lãng ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện Huyền khí một canh giờ. Tiêu Lãng, Tiểu Đao dùng Huyền khí chặt hai gốc cây to, tước hết nhánh cây cõng sau lưng chạy nhanh trên đất trống.
Tiêu Lãng có thể chất mạnh mẽ, đêm qua bị đao mang Huyền khí làm bị thương đã lành hơn phân nửa, tuy khi cử động bị ảnh hưởng đôi chút nhưng không là vấn đề lớn.
Trà Mộc tỉnh dậy trước hết, mắt nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao, lộ vẻ xấu hổ. Đông Phương Hồng Đậu xếp bằng tu luyện Huyền khí.
Rất nhanh Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu bị đánh thức, nhìn hai bóng người một cao một thấp cõng cây to chạy nhanh, hai người cảm thấy khó tin.
Bọn họ cũng tu luyện nhưng không giống như Tiêu Lãng, Tiểu Đao tương đương hành xác. Lúc này bọn họ hiểu ra, hèn chi đám công tử nhìn thì cảnh giới cường đại, lúc biểu diễn thì động tác chiêu thức hoa lệ lại dễ dàng bị Tiêu Lãng đánh bại.
Đóng băng ba thước không chỉ trong một ngày.
Thực lực cường đại không phải học một, hai chiến kxy là thành tựu, phải thông qua từng ngày cầng mẫn tu luyện, các trận chiến đấu anh dũng đẫm máu từ từ tăng lên.
Dù tư chất có quan trọng thì cần mẫn là một trong các điều kiện cần thiết để trở thành cường giả.
Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu cũng ngồi xếp bằng, vốn tham gia đại tái đi săn thì định làm biếng giờ bị tu luyện, Tiểu Đao kích thích, cũng chăm chỉ tu luyện.
Mặt trời lên cao, năm người ăn cơm canh ngự lâm quân chuẩn bị xong lao vào ngọn núi thứ năm.
Trên đường đi Tiêu Lãng vẫn không ra tay, đều là Trà Mộc, Tiểu Đao lao động. Ngẫu nhiên Đông Phương Hồng Đậu sẽ phóng chiến kỹ thần hồn hỗ trợ chiến đấu. Thiên tài tuyệt thế mười bảy tuổi Vân Tử Sam chưa từng góp sức, kiêu ngạo bàng quan nhìn. Tiêu Lãng lười kêu nàng.
Dằng trước xuất hiện một con Huyền thú tứ giai, Tiêu Lãng sai Tiểu Đao đi giúp Trà Mộc chiến đấu.
Đông Phương Hồng Đậu chợt giục ngựa áp sát, ngại ngùng nói:
- Tiêu Lãng, chuyện hôm qua... Cho xin lỗi!
Đông Phương Hồng Đậu cho rằng Tiêu Lãng tức giận vì bị Vân Tử Sam lợi dụng dẫn phát mọi người thù hận.
Đi vòa ngọn núi thứ năm, Tiêu Lãng vẻ mặt thản nhiên, không đùa Đông Phương Hồng Đậu câu nào. Mới đầu Đông Phương Hồng Đậu cũng hờn giận không để ý đến hắn, giờ phút này đột nhiên lại đây xin lỗi làm utl kinh ngạc.
Tiêu Lãng khá thích tính cách tùy tiện ngay thẳng của Đông Phương Hồng Đậu, không trách nàng. Chẳng qua Tiêu Lãng thấy hơi mệt mỏi nên mới không nói nhiều.
Tiêu Lãng thở dài, chân thành nói:
- Giữa bằng hữu đừng nói xin lỗi, rất hạ giá. Hồng Đậu tiểu thư, Tiêu Lãng ta rất ít bằng hữu, ta có một thị vệ tên bà già tóc bạc xem như một, Trà Mộc là hai, còn tiểu thư... Chỉ có thể tính một nửa.
Đông Phương Hồng Đậu chu môi tức giận nói:
- Mới có một nửa, nhỏ nhen dữ vậy!
Khó khăn lắm Đông Phương Hồng Đậu mới cúi đầu ai ngờ vẫn là loại kết quả này, nàng hơi giận. Nhưng nghĩ lại Vân Tử Sam không được cả một nửa, lòng Đông Phương Hồng Đậu vui vui.
Tiêu Lãng liếc Đông Phương Hồng Đậu, cười gian, mặt mày tà ác nhỏ giọng nói:
- Muốn tính là một cũng đơn giản, trừ phi tiểu thư giới thiệu muội muội nhỏ xinh kia đẹp hơn cả tiểu thư cho ta, hoặc chúng ta thành đôi, tìm một nơi không người trò chuyện lý tưởng cuộc sống?
Đông Phương Hồng Đậu ngạc nhiên sau đó tức giận quát:
- Cút đi!
Đối với Tiêu Lãng thì Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam nghĩ gì về mình chẳng quan trọng, vì hắn không thích hai nữ thần trong mắt nhiều công tử này, cũng không nghĩ đến hậu quả đắc tội hai người. Cùng lắm là ra đi. Đế đô và Tiêu gia đối với Tiêu Lãng tính cách phóng đãng không kiêng nể gì, kiệt ngạo bất thuần thì như cái lồng.
Nếu không phải lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, và Tiêu Phù Đồ khiến Tiêu Lãng có hảo cảm thì hắn đã xúi Tiêu Thanh Y mang theo Tiểu Đao đi xa xứ, sống ngày tháng không gò bó.
Tiêu Lãng từ nhỏ lớn lên trong rừng núi, Tiêu Thanh Y không ép buộc hắn làm gì, đã quen tự do. Đột nhiên đi đến đế đô xa lạ, khắp nơi là âm mưu, ai nấy cười mà bụng giấu dao khiến Tiêu Lãng rất mệt mỏi.
Cho nên hôm nay Tiêu Lãng dùng phong cách bá đạo buộc mình đi lên con đường cô đọc nói cho mọi người hắn bị áp lực, rất khó chịu.
Tiêu Lãng đi vào lều, Tiểu Đao gãi đầu cười khờ, cũng vào lều của mình nghỉ ngơi. Trà Mộc nhìn Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu sắc mặt âm trầm, biết khôn chuồn đi. Trà Mộc không muốn thành nơi trút giận cho Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, gã không cường như Tiêu Lãng. Đừng nói là Vân Tử Sam, Trà Mộc không chịu nổi Đông Phương Hồng Đậu nữa là.
Đông Phương Hồng Đậu nhìn trường lều của Tiêu Lãng, lầm bầm:
- Lên mặt cái gì, thắng một Tả Minh đã nghĩ mình là đệ nhất thiên hạ sao?
Đông Phương Hồng Đậu luôn được người nâng niu, được đám công tử vây quanh, nàng liên tục bị đùa cợt trêu chọc, thậm chí quở trách. Nếu là trước kia thì Đông Phương Hồng Đậu đã nổi giận, nhưng thiếu niên nhỏ hơn nàng hai tuổi có ma lực kỳ lạ, khiến đại tiểu thư của Đông Phương gia nổi danh hung dữ nhất đế đô không giận được.
- Ha ha ha ha ha ha! Hắn có tư cách cuồng như vậy.
Lạ lùng là Vân Tử Sam không tức giận, chỉ là hơi khó thích ứng. Vân Tử Sam nhặt một khúc gỗ khều đống lửa, lặng yên, không ai biết nàng suy nghĩ điều gì.
Hơn mười ngự lâm quân canh giữ xung quanh, bọn họ nhìn thấy hết đại chiến, không dám biểu lộ ra cái gì. Khi Tiêu Lãng chuyển bại thành thắng như điều kỳ diệu, trong mắt đám ngự lâm quân lộ ra khen ngợi sau đó bị ẩn giấu. Đối với bọn họ thì tất cả công tử là đại nhân vật, không thể đắc tội ai.
Đêm dần lạnh. Đông Phương Hồng Đậu nói chuyện với Vân Tử Sam vài câu xong quay vào lều nghỉ ngơi, để lại Tử Sam công chúa mặc áo tím một mình ngồi dưới ánh trăng, xinh đẹp khuynh thành tựa như tiên nữ độc nhất trên đời.
Trên núi yên lặng, dưới núi ầm ĩ.
Tả Minh bị người nâng xuống, tiểu đội của gã rút khỏi đại tái đi săn. Đám người Tiêu Cuồng qua đêm ở ranh giới núi thứ ba và ngọn núi thứ bốn.
Tiểu thư xinh đẹp nhất Tả gia, Tả Hi bị kinh động khi Tả Minh giữa đường xuống núi. Nhìn bụng Tả Minh thủng năm lỗ máu ngất xỉu, biết là quyết đấu với Tiêu Lãng bị thương thì tức giận người run rẩy. Tả Hi không có tâm tình lá mặt lá trái với mấy công tử, vội vàng mang theo mấy vị tiểu thư của Tả gia cùng xuống núi.
Đại doanh Tả gia dưới núi chấn động, trưởng lão của Tả gia mặt đen lập tức mời một Thần Hồn Chiến Sĩ trong ngự lâm quân có thần trông trị liệu đến chữa cho Tả Minh.
Tin tức lập tức truyền ra, vô số cường giả kinh ngạc. Trong đại doanh Tiêu gia vang dội tiếng cười to sang sảng của Tiêu Phù Đồ.
Tiêu Phù Đồ rất hiếm khi cười chứ đừng nói là cười to. Tiêu Phù Đồ cười không kiêng nể gì chứng minh lòng gã sung sướng.
Mặt trưởng lão của Tả gia càng đen nhưng giận mà không dám nói gì. Tiêu Phù Đồ là đồ điên, trong đế đô không có bao nhiêu người dám đi chọc vào gã.
Đại danh của Tiêu Lãng lại lần nữa truyền khắp đế đô, một trận chiến này cũng xác định danh hiệu đệ nhất công tử thế hệ trẻ thuộc về hắn. Tuy bản thân Tiêu Lãng không thích bị gọi là công tử chứ nói chi đến đệ nhất công tử.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Tiêu Lãng, Tiểu Đao đã đúng giờ tỉnh dậy.
Theo thường lệ Tiểu Đao, Tiêu Lãng ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện Huyền khí một canh giờ. Tiêu Lãng, Tiểu Đao dùng Huyền khí chặt hai gốc cây to, tước hết nhánh cây cõng sau lưng chạy nhanh trên đất trống.
Tiêu Lãng có thể chất mạnh mẽ, đêm qua bị đao mang Huyền khí làm bị thương đã lành hơn phân nửa, tuy khi cử động bị ảnh hưởng đôi chút nhưng không là vấn đề lớn.
Trà Mộc tỉnh dậy trước hết, mắt nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao, lộ vẻ xấu hổ. Đông Phương Hồng Đậu xếp bằng tu luyện Huyền khí.
Rất nhanh Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu bị đánh thức, nhìn hai bóng người một cao một thấp cõng cây to chạy nhanh, hai người cảm thấy khó tin.
Bọn họ cũng tu luyện nhưng không giống như Tiêu Lãng, Tiểu Đao tương đương hành xác. Lúc này bọn họ hiểu ra, hèn chi đám công tử nhìn thì cảnh giới cường đại, lúc biểu diễn thì động tác chiêu thức hoa lệ lại dễ dàng bị Tiêu Lãng đánh bại.
Đóng băng ba thước không chỉ trong một ngày.
Thực lực cường đại không phải học một, hai chiến kxy là thành tựu, phải thông qua từng ngày cầng mẫn tu luyện, các trận chiến đấu anh dũng đẫm máu từ từ tăng lên.
Dù tư chất có quan trọng thì cần mẫn là một trong các điều kiện cần thiết để trở thành cường giả.
Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu cũng ngồi xếp bằng, vốn tham gia đại tái đi săn thì định làm biếng giờ bị tu luyện, Tiểu Đao kích thích, cũng chăm chỉ tu luyện.
Mặt trời lên cao, năm người ăn cơm canh ngự lâm quân chuẩn bị xong lao vào ngọn núi thứ năm.
Trên đường đi Tiêu Lãng vẫn không ra tay, đều là Trà Mộc, Tiểu Đao lao động. Ngẫu nhiên Đông Phương Hồng Đậu sẽ phóng chiến kỹ thần hồn hỗ trợ chiến đấu. Thiên tài tuyệt thế mười bảy tuổi Vân Tử Sam chưa từng góp sức, kiêu ngạo bàng quan nhìn. Tiêu Lãng lười kêu nàng.
Dằng trước xuất hiện một con Huyền thú tứ giai, Tiêu Lãng sai Tiểu Đao đi giúp Trà Mộc chiến đấu.
Đông Phương Hồng Đậu chợt giục ngựa áp sát, ngại ngùng nói:
- Tiêu Lãng, chuyện hôm qua... Cho xin lỗi!
Đông Phương Hồng Đậu cho rằng Tiêu Lãng tức giận vì bị Vân Tử Sam lợi dụng dẫn phát mọi người thù hận.
Đi vòa ngọn núi thứ năm, Tiêu Lãng vẻ mặt thản nhiên, không đùa Đông Phương Hồng Đậu câu nào. Mới đầu Đông Phương Hồng Đậu cũng hờn giận không để ý đến hắn, giờ phút này đột nhiên lại đây xin lỗi làm utl kinh ngạc.
Tiêu Lãng khá thích tính cách tùy tiện ngay thẳng của Đông Phương Hồng Đậu, không trách nàng. Chẳng qua Tiêu Lãng thấy hơi mệt mỏi nên mới không nói nhiều.
Tiêu Lãng thở dài, chân thành nói:
- Giữa bằng hữu đừng nói xin lỗi, rất hạ giá. Hồng Đậu tiểu thư, Tiêu Lãng ta rất ít bằng hữu, ta có một thị vệ tên bà già tóc bạc xem như một, Trà Mộc là hai, còn tiểu thư... Chỉ có thể tính một nửa.
Đông Phương Hồng Đậu chu môi tức giận nói:
- Mới có một nửa, nhỏ nhen dữ vậy!
Khó khăn lắm Đông Phương Hồng Đậu mới cúi đầu ai ngờ vẫn là loại kết quả này, nàng hơi giận. Nhưng nghĩ lại Vân Tử Sam không được cả một nửa, lòng Đông Phương Hồng Đậu vui vui.
Tiêu Lãng liếc Đông Phương Hồng Đậu, cười gian, mặt mày tà ác nhỏ giọng nói:
- Muốn tính là một cũng đơn giản, trừ phi tiểu thư giới thiệu muội muội nhỏ xinh kia đẹp hơn cả tiểu thư cho ta, hoặc chúng ta thành đôi, tìm một nơi không người trò chuyện lý tưởng cuộc sống?
Đông Phương Hồng Đậu ngạc nhiên sau đó tức giận quát:
- Cút đi!