Trong đại điện yên tĩnh trở lại, Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm. Thiên Vũ đại thần thượng cổ này nói coi như chưa nói. Tiêu Lãng vẫn không biết gì về Tình Đạo, chỉ biết trên nữa có hai cảnh. Thiên Vũ đại thần thượng cổ này thật là quái, không lẽ thực lực không đủ thì gã lười để ý?
Bán Thần cảnh?
Chẳng phải Diệt Hồn đạt tới Bán Thần cảnh rồi sao? Tại sao Diệt Hồn có lệnh bài của Thiên Vũ đại thần thượng cổ mà gã không kêu Diệt Hồn làm việc? Tiêu Lãng có rất nhiều thắc mắc, nhiều chuyện không nghĩ ra nhưng không biết làm sao, đành luyện hóa lệnh bài trước rồi nói.
Năng lượng trong tay xuất hiện bao phủ lệnh bài. Chớp mắt lệnh bài như có liên hệ tâm linh với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng khép mắt lại, trong óc tự động hiện ra nhiều tin tức, bao gồm làm sao mở cấm chế cánh cửa, né qua nguy hiểm trong Thiên Vũ điện, khống chế cấm chế của Thiên Vũ điện, làm sao điều khiển phù điêu tấn công kẻ địch, vân vân và vân vân. Trong đầu Tiêu Lãng còn có bản đồ nguyên Thiên Vũ điện. Trong khoảnh khắc này dường như Tiêu Lãng có thể thấy tình hình trong mỗi hành lang đại điện.
- Không ngờ ta thấy Vô Ngân!
Tiêu Lãng cảm thấy rất kỳ diệu, có thể dễ dàng thấy Vô Ngân Thiên Đế đứng trong hành lang bên ngoài cung điện, vẻ mặt sốt ruột, thấp thỏm cực kỳ rõ ràng.
Dường như luyện hóa lệnh bài khiến Tiêu Lãng liên kết với cấm chế Thiên Vũ điện. Tiêu Lãng có thể thông qua cấm chế cảm ứng mọi thứ trong Thiên Vũ điện, thậm chí là mấy đại điện chưa đi qua.
- Phải rồi, Vân Tử Sam!
Tiêu Lãng chợt nhớ đến Vân Tử Sam, lập tức thông qua lệnh bài liên tiếp cấm chế dò xét bốn phía, nhanh chóng phát hiện một bóng người chạy nhanh.
Tiêu Lãng đang định đuổi theo không ngờ Vân Tử Sam đi vào một cánh cửa đại điện, sau đó không thể tra xét được nữa.
- Không lẽ nàng ra khỏi Thiên Vũ điện?
Tiêu Lãng nhớ đến Thiên Vũ đại thần thượng cổ có nói hắn muốn tìm sinh mệnh nguyên châu phải đi Phàm Tâm điện. Thanh Mộc Ngọc cũng nói nơi này có năm vị thượng cổ chư thần, khỏi nói cũng biết có năm cung điện.
Tiêu Lãng trị lành vết thương, lại bái Thiên Vũ đại thần thượng cổ rồi đi trở lại đường cũ tìm Vô Ngân Thiên Đế. Đến lúc này Tiêu Lãng hiểu rõ, hắn có thể dùng Tình Thương mở ra từng cánh cửa là vì Thiên Vũ đại thần thượng cổ, nếu không thì hắn không thể phá được cấm chế một cánh cửa nữa là.
Lệnh bài lóe ánh sáng, cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiêu Lãng bước ra ngoài. Vô Ngân Thiên Đế mừng rỡ. Nghe Tiêu Lãng kể lại tình hình, Vô Ngân Thiên Đế sợ hãi ngẩn ngơ.
Cuối cùng Vô Ngân Thiên Đế cảm thán rằng:
- Ta còn tưởng rằng hết thảy là may mắn, không ngờ nhờ Thiên Vũ đại thần thượng cổ hỗ trợ. Đại nhân thật là cát nhân chỉ có thiên tương, không uổng là Đại Đế Thiên Châu vận mệnh đã định. Thiên Vũ đại thần thượng cổ còn giúp đỡ ngươi nữa rồi. Phải rồi, đại nhân, Thiên Vũ đại thần thượng cổ có... Ban cho ngươi báu vật gì không?
Vô Ngân Thiên Đế cảm thấy Thiên Vũ đại thần thượng cổ là tồn tại cường đại tuyệt đỉnh, có thể đập vỡ Thiên Châu, không mạnh sao được? Nếu Thiên Vũ đại thần thượng cổ tùy tiện ban cho chút đồ chắc thực lực của Tiêu Lãng sẽ tăng gấp đôi, Vô Ngân Thiên Đế đi theo hắn là có thể đi ngang dọc trong Thiên Châu.
Tiêu Lãng mắt trợn trắng, không biết nên nói cái gì. Thiên Vũ đại thần thượng cổ cứu Tiêu Lãng một mạng quan trọng hơn báu vật gì đó, lại ban cho một khối lệnh bài. Người ta không nợ Tiêu Lãng, tại sao phải cho hắn đồ? Lại nói tuy báu vật tốt nhưng thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất, Tiêu Lãng hiểu rõ điểm này nhất.
Vân Tử Sam đã rời khỏi Thiên Vũ điện, Tiêu Lãng không muốn đuổi theo ngay. Mới rồi Tiêu Lãng hao tổn nhiều năng lượng trong Thiên Vũ điện, thể xác và tinh thần cũng rất là mỏi mệt. Tiêu Lãng dặn Vô Ngân Thiên Đế vài câu, hắn khoanh chân ngồi luyện hóa một ít huyền thạch, tiếp theo dựa vào vách tuờng thiếp ngủ.
Ngủ say hơn một ngày, Tiêu Lãng sảng khoái tỉnh dậy lấy ra mỹ tửu, chút lương khô cùng Vô Ngân Thiên Đế ăn. Trong lòng Tiêu Lãng suy tư nên di ra ngay hay tiếp tục vào Phàm Tâm điện?
Bây giờ Tiêu Lãng có được lệnh bài, biết chỗ nào có truyền tống trận có thể rơi đi.
Tiêu Lãng hơi hiểu mấy Thiên Đế có thể đi ra ngoài chắc không đủ tư chất nhưng may mắn vào trong đại điện mà không chết, bị tàn hồn Thiên Vũ đại thần thượng cổ buộc xóa ký ức đưa ra ngoài. Còn Thiên Đế khác chắc đều chết trong rừng cây, rừng đá, các loại cấm chế, thi thú, thi đế.
Tư chất của Diệt Hồn đủ, có thể đột phá Bán Thần cảnh thì đều là người có tư chất nghịch thiên. Tại sao Thiên Vũ đại thần thượng cổ không kêu Diệt Hồn làm việc, vì sao gã có lệnh bài? Tiêu Lãng không biết.
Hơn nữa Diệt Hồn còn có lệnh bài của đại điện khác không thì Tiêu Lãng không biết, bởi vậy hắn mới do dự có nên đi Phàm Tâm điện không?
Nếu lỡ như trong tay Vân Tử Sam có lệnh bài của Phàm Tâm điện, vậy Tiêu Lãng đi vào là chết chắc. Bênn ày bởi vì Tình Đạo và thiên đạo mà Thiên Vũ đại thần thượng cổ tu luyện giống nhau nên Tiêu Lãng mới thoát nạn.
Cuối cùng Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Vô Ngân Thiên Đế, kêu gã lại bói toán. Ban đầu Vô Ngân Thiên Đế bói toán nói là đại cát, Tiêu Lãng muốn chửi thề, sau khi đi vào suýt chết, đại hung mới đúng.
Nhưng giờ nghĩ lại Tiêu Lãng trừ bị thương xác thịt ra không có tổn thất gì, ngược lại thu hoạch rất lớn. ít nhất Thiên Vũ đại thần thượng cổ kêu Tiêu Lãng làm việc giúp gã, điểm này chính là cơ duyên lớn. Khiến tàn hồn Thiên Vũ đại thần thượng cổ kêu làm việc giúp, chắc toàn bộ cường giả Bán Thần cảnh đều giành giật liều mạng làm.
Không ai biết đại thần mạnh đến cỡ nào, ít nhất lúc chết tàn hồn có thể giữ đến bây giờ đã cực kỳ nghịch thiên. Tiêu Lãng không ngu như trước, biết sau khi võ giả Thiên Đế chết có thể vận chuyển lực lượng giữ lại tàn hồn. Chỉ cần tàn hồn có chỗ lưu giữ thì Thiên Đế bình thường giữ lại trăm ngàn năm. Đạt đến Chí Tôn Thiên Đế giữ mấy vạn năm không thành vấn đê.f giống Thiên Vũ đại thần thượng cổ giữ trăm vạn năm thì thật kinh khủng.
Vô Ngân Thiên Đế nhanh chóng bói toán, tính thử cát hung của mấy ngày gần đây.
Quẻ tưởng vẫn là... Cửu tử nhất sinh!
Tiêu Lãng làm liều:
- Đi!
Tiêu Lãng dẫn Vô Ngân Thiên Đế đi tiếp. Nếu vẫn là quẻ tượng giống nhau thì liều mạng luôn. Thực lực cường một chút? Lại mạnh hơn nữa thì sắp đến đỉnh tâm ma. Tâm ma lần thứ sáu muốn lấy mnạg Tiêu Lãng rồi, hắn không nắm chắc tâm ma lần thứ bảy, cảm thấy mình chết chắc.
Tiêu Lãng không có thời gian chờ đợi, nếu lúc này lấy được sinh mệnh nguyên châu xem như hoàn thành một tâm nguyện. Tiêu thanh Y sẽ không cô đơn. Độc Cô Hành có ân nặng như núi với Tiêu Lãng, hắn rất vui có thể sốngl ịa gã.
Vô Ngân Thiên Đế vốn muốn đi vào chiêm ngưỡng phong thái của cường giả tuyệt thế, không ngờ bị Tiêu Lãng dẫn đi tiếp.
Vô Ngân Thiên Đế khó hiểu hỏi:
- Đại nhân, tại sao đi tiếp?
- Chúng ta đi tìm sinh mệnh nguyên châu, cần phải đi Phàm Tâm điện, ngươi theo sau là được.
Tiêu Lãng dẫn Vô Ngân Thiên Đế và bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế chạy nhanh đi, lùi trở lại cánh cửa ban đầu. Tiêu Lãng sử dụng lệnh bài mở ra, đi hướng cánh cửa bên cạnh.
Ban đầu ba cánh cửa chỉ có một cái mở ra, giờ Tiêu Lãng có lệnh bài có thể nhẹ nhàng mở cửa. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế dẫn theo bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế đi vàom ột hành lang khác. Tiêu Lãng đi trước mở đường, không cần thảo đằng thần hồn màu lam dò đường vì hắn nắm rõ cấm chế bên trong như lòng bàn tay. Tiêu Lãng biết ở đâu có nguy hiểm.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế quẹo mấy hành lang, đi đến một thiên điện.
Vô Ngân Thiên Đế nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kêu to lên:
- Đại nhân, mau nhìn bên kia đi, có một thiên điện, cánh cửa là màu vàng! Ủa? Trên có chữ, lại là chữ quái dị này, đại nhân có biết không?
Tiêu Lãng liếc mắt qua, mơ hồ thấy ba chữ to là... Tàng Bảo các.
Chữ ở lối vào đại điện và lệnh bài, Tiêu Lãng xác định đó là Thiên Vũ điện và Thiên Vũ. Giờ phút này, Tiêu Lãng chắc chắn bên trong là Tàng Bảo các, nơi Thiên Vũ đại thần thượng cổ cất báu vật.
- Tàng Bảo các? Tàng Bảo các?
Tiêu Lãng đăm chiêu thì thao, lát sau mắt bắn ra tia sáng, bên trong tràn ngập giật mình và khó tin.
Tiêu Lãng không giật mình vì đây là Tàng Bảo các của đại thần, cũng không phải bởi vì hắn thông qua lệnh bài không cảm ứng được Tàng Bảo các. Chỉ vì cuối cùng Tiêu Lãng nhớ ra hắn có thấy chữ này ở đâu rồi.
Tiêu Lãng trợn to mắt thật lâu sau khó tin nhỏ giọng nói:
- Sao có thể như vậy? Sao chữ này có thể là... Tiểu triện? Vô cùng không khoa học, điều này không có đạo lý
Bán Thần cảnh?
Chẳng phải Diệt Hồn đạt tới Bán Thần cảnh rồi sao? Tại sao Diệt Hồn có lệnh bài của Thiên Vũ đại thần thượng cổ mà gã không kêu Diệt Hồn làm việc? Tiêu Lãng có rất nhiều thắc mắc, nhiều chuyện không nghĩ ra nhưng không biết làm sao, đành luyện hóa lệnh bài trước rồi nói.
Năng lượng trong tay xuất hiện bao phủ lệnh bài. Chớp mắt lệnh bài như có liên hệ tâm linh với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng khép mắt lại, trong óc tự động hiện ra nhiều tin tức, bao gồm làm sao mở cấm chế cánh cửa, né qua nguy hiểm trong Thiên Vũ điện, khống chế cấm chế của Thiên Vũ điện, làm sao điều khiển phù điêu tấn công kẻ địch, vân vân và vân vân. Trong đầu Tiêu Lãng còn có bản đồ nguyên Thiên Vũ điện. Trong khoảnh khắc này dường như Tiêu Lãng có thể thấy tình hình trong mỗi hành lang đại điện.
- Không ngờ ta thấy Vô Ngân!
Tiêu Lãng cảm thấy rất kỳ diệu, có thể dễ dàng thấy Vô Ngân Thiên Đế đứng trong hành lang bên ngoài cung điện, vẻ mặt sốt ruột, thấp thỏm cực kỳ rõ ràng.
Dường như luyện hóa lệnh bài khiến Tiêu Lãng liên kết với cấm chế Thiên Vũ điện. Tiêu Lãng có thể thông qua cấm chế cảm ứng mọi thứ trong Thiên Vũ điện, thậm chí là mấy đại điện chưa đi qua.
- Phải rồi, Vân Tử Sam!
Tiêu Lãng chợt nhớ đến Vân Tử Sam, lập tức thông qua lệnh bài liên tiếp cấm chế dò xét bốn phía, nhanh chóng phát hiện một bóng người chạy nhanh.
Tiêu Lãng đang định đuổi theo không ngờ Vân Tử Sam đi vào một cánh cửa đại điện, sau đó không thể tra xét được nữa.
- Không lẽ nàng ra khỏi Thiên Vũ điện?
Tiêu Lãng nhớ đến Thiên Vũ đại thần thượng cổ có nói hắn muốn tìm sinh mệnh nguyên châu phải đi Phàm Tâm điện. Thanh Mộc Ngọc cũng nói nơi này có năm vị thượng cổ chư thần, khỏi nói cũng biết có năm cung điện.
Tiêu Lãng trị lành vết thương, lại bái Thiên Vũ đại thần thượng cổ rồi đi trở lại đường cũ tìm Vô Ngân Thiên Đế. Đến lúc này Tiêu Lãng hiểu rõ, hắn có thể dùng Tình Thương mở ra từng cánh cửa là vì Thiên Vũ đại thần thượng cổ, nếu không thì hắn không thể phá được cấm chế một cánh cửa nữa là.
Lệnh bài lóe ánh sáng, cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiêu Lãng bước ra ngoài. Vô Ngân Thiên Đế mừng rỡ. Nghe Tiêu Lãng kể lại tình hình, Vô Ngân Thiên Đế sợ hãi ngẩn ngơ.
Cuối cùng Vô Ngân Thiên Đế cảm thán rằng:
- Ta còn tưởng rằng hết thảy là may mắn, không ngờ nhờ Thiên Vũ đại thần thượng cổ hỗ trợ. Đại nhân thật là cát nhân chỉ có thiên tương, không uổng là Đại Đế Thiên Châu vận mệnh đã định. Thiên Vũ đại thần thượng cổ còn giúp đỡ ngươi nữa rồi. Phải rồi, đại nhân, Thiên Vũ đại thần thượng cổ có... Ban cho ngươi báu vật gì không?
Vô Ngân Thiên Đế cảm thấy Thiên Vũ đại thần thượng cổ là tồn tại cường đại tuyệt đỉnh, có thể đập vỡ Thiên Châu, không mạnh sao được? Nếu Thiên Vũ đại thần thượng cổ tùy tiện ban cho chút đồ chắc thực lực của Tiêu Lãng sẽ tăng gấp đôi, Vô Ngân Thiên Đế đi theo hắn là có thể đi ngang dọc trong Thiên Châu.
Tiêu Lãng mắt trợn trắng, không biết nên nói cái gì. Thiên Vũ đại thần thượng cổ cứu Tiêu Lãng một mạng quan trọng hơn báu vật gì đó, lại ban cho một khối lệnh bài. Người ta không nợ Tiêu Lãng, tại sao phải cho hắn đồ? Lại nói tuy báu vật tốt nhưng thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất, Tiêu Lãng hiểu rõ điểm này nhất.
Vân Tử Sam đã rời khỏi Thiên Vũ điện, Tiêu Lãng không muốn đuổi theo ngay. Mới rồi Tiêu Lãng hao tổn nhiều năng lượng trong Thiên Vũ điện, thể xác và tinh thần cũng rất là mỏi mệt. Tiêu Lãng dặn Vô Ngân Thiên Đế vài câu, hắn khoanh chân ngồi luyện hóa một ít huyền thạch, tiếp theo dựa vào vách tuờng thiếp ngủ.
Ngủ say hơn một ngày, Tiêu Lãng sảng khoái tỉnh dậy lấy ra mỹ tửu, chút lương khô cùng Vô Ngân Thiên Đế ăn. Trong lòng Tiêu Lãng suy tư nên di ra ngay hay tiếp tục vào Phàm Tâm điện?
Bây giờ Tiêu Lãng có được lệnh bài, biết chỗ nào có truyền tống trận có thể rơi đi.
Tiêu Lãng hơi hiểu mấy Thiên Đế có thể đi ra ngoài chắc không đủ tư chất nhưng may mắn vào trong đại điện mà không chết, bị tàn hồn Thiên Vũ đại thần thượng cổ buộc xóa ký ức đưa ra ngoài. Còn Thiên Đế khác chắc đều chết trong rừng cây, rừng đá, các loại cấm chế, thi thú, thi đế.
Tư chất của Diệt Hồn đủ, có thể đột phá Bán Thần cảnh thì đều là người có tư chất nghịch thiên. Tại sao Thiên Vũ đại thần thượng cổ không kêu Diệt Hồn làm việc, vì sao gã có lệnh bài? Tiêu Lãng không biết.
Hơn nữa Diệt Hồn còn có lệnh bài của đại điện khác không thì Tiêu Lãng không biết, bởi vậy hắn mới do dự có nên đi Phàm Tâm điện không?
Nếu lỡ như trong tay Vân Tử Sam có lệnh bài của Phàm Tâm điện, vậy Tiêu Lãng đi vào là chết chắc. Bênn ày bởi vì Tình Đạo và thiên đạo mà Thiên Vũ đại thần thượng cổ tu luyện giống nhau nên Tiêu Lãng mới thoát nạn.
Cuối cùng Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Vô Ngân Thiên Đế, kêu gã lại bói toán. Ban đầu Vô Ngân Thiên Đế bói toán nói là đại cát, Tiêu Lãng muốn chửi thề, sau khi đi vào suýt chết, đại hung mới đúng.
Nhưng giờ nghĩ lại Tiêu Lãng trừ bị thương xác thịt ra không có tổn thất gì, ngược lại thu hoạch rất lớn. ít nhất Thiên Vũ đại thần thượng cổ kêu Tiêu Lãng làm việc giúp gã, điểm này chính là cơ duyên lớn. Khiến tàn hồn Thiên Vũ đại thần thượng cổ kêu làm việc giúp, chắc toàn bộ cường giả Bán Thần cảnh đều giành giật liều mạng làm.
Không ai biết đại thần mạnh đến cỡ nào, ít nhất lúc chết tàn hồn có thể giữ đến bây giờ đã cực kỳ nghịch thiên. Tiêu Lãng không ngu như trước, biết sau khi võ giả Thiên Đế chết có thể vận chuyển lực lượng giữ lại tàn hồn. Chỉ cần tàn hồn có chỗ lưu giữ thì Thiên Đế bình thường giữ lại trăm ngàn năm. Đạt đến Chí Tôn Thiên Đế giữ mấy vạn năm không thành vấn đê.f giống Thiên Vũ đại thần thượng cổ giữ trăm vạn năm thì thật kinh khủng.
Vô Ngân Thiên Đế nhanh chóng bói toán, tính thử cát hung của mấy ngày gần đây.
Quẻ tưởng vẫn là... Cửu tử nhất sinh!
Tiêu Lãng làm liều:
- Đi!
Tiêu Lãng dẫn Vô Ngân Thiên Đế đi tiếp. Nếu vẫn là quẻ tượng giống nhau thì liều mạng luôn. Thực lực cường một chút? Lại mạnh hơn nữa thì sắp đến đỉnh tâm ma. Tâm ma lần thứ sáu muốn lấy mnạg Tiêu Lãng rồi, hắn không nắm chắc tâm ma lần thứ bảy, cảm thấy mình chết chắc.
Tiêu Lãng không có thời gian chờ đợi, nếu lúc này lấy được sinh mệnh nguyên châu xem như hoàn thành một tâm nguyện. Tiêu thanh Y sẽ không cô đơn. Độc Cô Hành có ân nặng như núi với Tiêu Lãng, hắn rất vui có thể sốngl ịa gã.
Vô Ngân Thiên Đế vốn muốn đi vào chiêm ngưỡng phong thái của cường giả tuyệt thế, không ngờ bị Tiêu Lãng dẫn đi tiếp.
Vô Ngân Thiên Đế khó hiểu hỏi:
- Đại nhân, tại sao đi tiếp?
- Chúng ta đi tìm sinh mệnh nguyên châu, cần phải đi Phàm Tâm điện, ngươi theo sau là được.
Tiêu Lãng dẫn Vô Ngân Thiên Đế và bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế chạy nhanh đi, lùi trở lại cánh cửa ban đầu. Tiêu Lãng sử dụng lệnh bài mở ra, đi hướng cánh cửa bên cạnh.
Ban đầu ba cánh cửa chỉ có một cái mở ra, giờ Tiêu Lãng có lệnh bài có thể nhẹ nhàng mở cửa. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế dẫn theo bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế đi vàom ột hành lang khác. Tiêu Lãng đi trước mở đường, không cần thảo đằng thần hồn màu lam dò đường vì hắn nắm rõ cấm chế bên trong như lòng bàn tay. Tiêu Lãng biết ở đâu có nguy hiểm.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế quẹo mấy hành lang, đi đến một thiên điện.
Vô Ngân Thiên Đế nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kêu to lên:
- Đại nhân, mau nhìn bên kia đi, có một thiên điện, cánh cửa là màu vàng! Ủa? Trên có chữ, lại là chữ quái dị này, đại nhân có biết không?
Tiêu Lãng liếc mắt qua, mơ hồ thấy ba chữ to là... Tàng Bảo các.
Chữ ở lối vào đại điện và lệnh bài, Tiêu Lãng xác định đó là Thiên Vũ điện và Thiên Vũ. Giờ phút này, Tiêu Lãng chắc chắn bên trong là Tàng Bảo các, nơi Thiên Vũ đại thần thượng cổ cất báu vật.
- Tàng Bảo các? Tàng Bảo các?
Tiêu Lãng đăm chiêu thì thao, lát sau mắt bắn ra tia sáng, bên trong tràn ngập giật mình và khó tin.
Tiêu Lãng không giật mình vì đây là Tàng Bảo các của đại thần, cũng không phải bởi vì hắn thông qua lệnh bài không cảm ứng được Tàng Bảo các. Chỉ vì cuối cùng Tiêu Lãng nhớ ra hắn có thấy chữ này ở đâu rồi.
Tiêu Lãng trợn to mắt thật lâu sau khó tin nhỏ giọng nói:
- Sao có thể như vậy? Sao chữ này có thể là... Tiểu triện? Vô cùng không khoa học, điều này không có đạo lý