Chờ đoàn người quay về Tiêu Đế thành thì bên ngoài phủ thành chủ đã có một đám người tới nghênh tiếp, lần này nghênh tiếp không phải vì nể mặt Tiêu Lãng mà là cho Tiêu Ma Thần, Tô Triết mặt mũi.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã tự mình nghênh Tô Triết đi vào. Tiêu Phù Đồ khách sáo mời Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết, Tô Vĩnh Khang, đại bá của Tô Triết vào trong. Hai tộc trưởng, nguyên lão tiểu gia tộc tuy có ở trong Tiêu Đế thành một thời gian nhưng chỉ có thể từ xa nhìn phủ thành chủ, không ngờ lần này được nhiều đại nhân vật tự mình đến nghênh tiếp đi vào, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Tiêu Lãng cố ý bày một yến hội mời ba người Tô Triết, Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết, Tô Vĩnh Khang, đại bá của Tô Triết. Tiêu Lãng còn khiến đám người Đông Phương Bạch, Tiêu Phù Đồ trịnh trọng cầu hôn Tô gia, đưa ra sính lễ phong phú, ban cho Tô gia một phủ thành.
Tô Vĩnh Khang, đại bá của Tô Triết, Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết cực kỳ kích động. Vốn Tô Triết bị Loan Phi Đao công tử nhìn trúng, Tô gia muốn mượn đó được một tiểu thành, không ngờ Tiêu Lãng rộng rãi như vậy. Tiêu Lãng không chỉ cho Tô Triết một thanh thần binh Chí Tôn, còn tặng phủ vực, tuy rằng trước mắt chỉ một phủ thành nhưng có thể nói là Tô gia một bước lên trời.
Trong phủ thành chủ không khí náo nhiệt, đặc biệt là Tiêu Phù Đồ cười không khép miệng được. Tiêu Phù Đồ chỉ có một nhi tử, khao khát ôm tôn tử rầu đến nỗi tóc bạc. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã cũng hưng phấn, định tổ chức hôn lễ long trọng cho Tiêu Ma Thần.
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu thì buồn bã nhìn bụng Đông Phương Hồng Đậu bằng phẳng, thầm thở dài. Tiêu Lãng đại hôn đã một thời gian nhưng trong đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã không một ai mang thai, khỏi nói cũng biết Tiêu Lãng có vấn đề. Tiêu Lãng tuổi trẻ, khí huyết sục sôi, không ai biết ở đâu xảy ra vấn đề, càng đừng nói đến tìm thần y chữa trị.
Tiêu Ma Thần không yên lòng Tô Triết, khiến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã dẫn nàng đi hậu viện ngụ ở. Tiêu Ma Thần khiến Tô gia lập tức chuyển đến Tiêu Đế thành để tiện trông nom. Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết đồng ý ngay.
Nhộn nhịp qua đi, Tiêu Lãng trở về hậu viện, bị Âu Dương Ấu Trĩ bắt lấy kéo vào trong viện của đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã.
- Đại ca ca, bây giờ danh tiếng của ngươi rất tệ đó.
Tiêu Lãng vào hậu viện thấy có rất nhiều người. Tiêu Thanh Y, Mộc Tiểu Yêu, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, còn có Tô Triết.
Âu Dương Ấu Trĩ ríu rít không ngừng:
- Đại ca ca không biết đâu, bây giờ ở bên ngoài đồn là ngươi tồi tệ vô sỉ, thô bạo vô lý, kiêu ngạo cuồng vọn g, khi dễ kẻ yếu, không ai bì nổi vân vân...
Mọi người tò mò hỏi thăm. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nghe nói người khác nói xấu Tiêu Lãng thì biểu tình cực kỳ khó xem. Âu Dương Ấu Trĩ líu ríu nói lại tin tức truyền ra từ Lãnh Đế thành. Mọi người nghe xong vừa tức vừa buồn cười, khó hiểu nhìn Tiêu Lãng. Bình thường Tiêu Lãng sẽ không quá đáng như vậy.
Tiêu Lãng lạnh nhạt cười, không giải thích cái gì.
Tiêu Lãng không cho là đúng nói:
- Ánh mắt của người khác quan trọng lắm sao? Người đang làm, trời đang nhìn. Làm con người khi làm việc chỉ cần không thẹn với lòng là đủ rồi. Cho dù thế nhân phỉ ta báng ta cười ta nhục mạ ta thì ta vẫn ung dung, mười năm sau để xem ai cười ai?
Tiêu Thanh Y mỉm cười, trong mắt đầy khen ngợi nói:
- Hay cho câu dù thế nhân phỉ ta báng ta cười ta nhục mạ ta thì ta vẫn ung dung. Lãng nhi, rốt cuộc ngươi đã trưởng thành.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã mắt lóe tia say đắm nhìn nam nhân của mình, trong lòng đầy tình yêu. Mắt Mộc Tiểu Yêu lấp lánh ánh sáng si mê nhưng một lát sau cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Tô Triết thấy xấu hổ, thật lòng cảm thán, hèn chi Tiêu Lãng còn trẻ vậy mà đạt được thành tựu lớn, quả nhiên không phải người bình thường. Tô Triết nghĩ đến nam nhân của mình, bá khí vô địch, phong tư tuyệt thế, mặt Tô Triết ửng hồng đầy xấu hổ.
- Được rồi, các ngươi trò chuyện đi. Ta đi nói chuyện với Trà Mộc, ngày mai bế quan, chờ lúc Ma Thần và Triết Nhi đại hôn sẽ xuất quan.
Mọi người nhìn bóng lưng Tiêu Lãng đi xa, mắt lóe tia đau lòng. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã không chút oán hận. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã biết trên đôi vai không quá rộng của Tiêu Lãng gánh vác hy vọng của mọi người. Nếu Tiêu Lãng ngã xuống thì mọi người sẽ chết, ngôi nhà hạnh phúc này sẽ bị san bằng.
Ngày Tô Triết và Tiêu Ma Thần đại hôn quyết định vào ba tháng sau. Thân phận của Tiêu Ma Thần siêu nhiên, gã đại hôn đương nhiên không thể làm qua loa, thêm vào gần đây tây bộ có nhiều chuyện. Thế là mọi người bàn bạc cử hành vào ba tháng sau, thời gian dài như vậy tất nhiên Tiêu Lãng sẽ không bỏ qua, Vân Tử Sam sắp xuất quan rồi.
Hôm sau Tiêu Lãng đi bế quan, Tiêu Ma Thần làm bạn bên Tô Triết hai ngày rồi đi núi lửa ở Hỏa Tinh phủ để tu luyện. Tiêu Ma Thần giao hết chuyện cho Tiêu Phù Đồ, Trà Mộc sắp đặt. Mấy Thiên Đế đều vào quân doanh. Quân Thần Độc Cô Hành bận rộn như con quay, không biết gã đang làm cái gì.
Đám người Tiêu Thanh Y, Mộc Tiểu Yêu, Âu Dương Ấu Trĩ, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã hỗ trợ đại hôn của Tiêu Ma Thần. Một đám nữ nhân tụ tập cùng một chỗ vui vẻ mà náo nhiệt. Âu Dương Ấu Trĩ quậy tưng bừng, bám dính bên này kiên quyết không quay về Hồng Đế thành, làm Âu Dương Thúy Thúy rất tức giận. Chuyện ở Lãnh Đế thành, Ma Đế thành, Loan Đao thành nhanh chóng truyền ra. Việc lớn như vậy không thể áp chế nổi, đặc biệt là tại Ma Đế thành, Diệt Thiên bị Tiêu Lãng đánh tơi tả, địa điểm ngay trên quảng trường. Nhiều cặp mắt trông thấy, làm sao không lộ ra được?
Chớp mắt Thiên Châu xôn xao, cộng với Ma Đế, Lãnh Đế cố ý sắp xếp người lan truyền, danh vọng của Tiêu Lãng liên tục giảm thấp. Thân phận cứu thể chủ trong lòng người Thiên Châu tan vỡ. Nhiều gia tộc lớn nhỏ lo âu, bởi vì Tiêu Lãng đối đầu với Diệt Hồn Điện khó tránh khỏi đại chiến, nếu bọn họ bị lan đến thì e rằng Thiên Châu lại có tai kiếp rồi.
Tiêu Lãng yên lặng tu luyện, không quan tâm chuyện gì, không khiến người giải thích cái gì. Danh tiếng là mây bay với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng biết rõ một đạo lý, lịch sử thường do ngewời thắng viếc. Nếu Tiêu Lãng đấu thua Vân Tử Sam thì lịch sử viết hắn là kẻ tội ác tày trời. Nếu Tiêu Lãng thắng, may mắn có năng lực đè ép Diệt Hồn Điện thì hắn tuyệt đối có thể sử sách lưu danh.
Lưu danh sử sách thì tính sau, bây giờ Tiêu Lãng chỉ cầu sống sót, sống vì mình, vì người nhà, thân phận, tộc nhân, đấu tranh vì những người phụ thuộc vào hắn.
Tốc độ thực lực của Tiêu Lãng càng lúc càng nhanh, huyền thạch tiêu hao như nước chảy. Linh hồn và thân thể Tiêu Lãng tăng mạnh từng bước. Rốt cuộc Tiêu Lãng đã biết tại sao Thiên Ma Đại Đế nói là càng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma về sau thì càng mạnh. Tiêu Lãng chỉ mới luyện hóa hơn một tháng đã cảm thấy dựa vào lực lượng thân thể đủ đè ép Chí Tôn Thiên Đế rồi. Cứ tiếp tục tu luyện không chừng Tiêu Lãng sắp đạt đến thực lực Đại Đế.
Không thể không nói Thiên Ma Đại Đế là thiên tài. Chiến kỹ Thiên Ma là công pháp cực kỳ bá đạo, chỉ cần vượt qua tâm ma là có thể tu luyện công pháp dài dài.
Chỉ cần có đủ huyền thạch, linh hồn cường đại, may mắn nghịch thiên là có thể tọa ra một cường giả tuyệt thế trong thời gian ngắn. Ví dụ như Tiêu Lãng, hắn tin rằng nếu không phải hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma thì đến chết cũng không có cơ may đạt đến thực lực Chí Tôn Thiên Đế, càng đừng nói tới Đại Đế, Bán Thần cảnh.
Tiếp tục tu luyện, tiếp tục luyện hóa huyền thạch, huyền thạch đã tiêu hao một, hai ức mà Tiêu Lãng không chớp mắt cái nào. Tiêu Lãng có tự tin năm ức huyền thạch trong túi đã đủ xài.
Tiêu Lãng bế quan bảy mươi bảy ngày.
Tiêu Lãng bỗng nhiên ngừng tu luyện, hắn ngồi tại chỗ ngẩn người nửa canh giờ rồi bỗng đứng dậy chạy hướng sân của Quân Thần Độc Cô Hành. Tiêu Lãng ngồi trong viện nửa canh giờ, tìm đến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tô Triết nói câu xn lỗi, nhờ bọn họ báo cho Tiêu Ma Thần là hắn có việc gấp cần đi ra ngoài một chuyến, có lẽ không thể tham gia lễ thành hôn.
Tiêu Lãng nói xong nhìn chằm chằm đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, lập tức phi độ hư không đi.
Tiêu Lãng thật sự có việc gấp.
Tiêu Lãng tu luyện đến đỉnh, cảm ứng được khoảng mười ngày sau tâm ma lần thứ bảy sẽ tới. Mười ba ngày nữa Tiêu Ma Thần sẽ đại hôn, Tiêu Lãng không có chút nắm chắc vượt qua tâm ma lần thứ bảy. Lỡ như Tiêu Lãng chết thì việc vui biến thành đám tang, nên hắn vội vã rời đi, tìm một nơi độ tâm ma, tâm ma lần thứ bảy!
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã tự mình nghênh Tô Triết đi vào. Tiêu Phù Đồ khách sáo mời Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết, Tô Vĩnh Khang, đại bá của Tô Triết vào trong. Hai tộc trưởng, nguyên lão tiểu gia tộc tuy có ở trong Tiêu Đế thành một thời gian nhưng chỉ có thể từ xa nhìn phủ thành chủ, không ngờ lần này được nhiều đại nhân vật tự mình đến nghênh tiếp đi vào, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Tiêu Lãng cố ý bày một yến hội mời ba người Tô Triết, Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết, Tô Vĩnh Khang, đại bá của Tô Triết. Tiêu Lãng còn khiến đám người Đông Phương Bạch, Tiêu Phù Đồ trịnh trọng cầu hôn Tô gia, đưa ra sính lễ phong phú, ban cho Tô gia một phủ thành.
Tô Vĩnh Khang, đại bá của Tô Triết, Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết cực kỳ kích động. Vốn Tô Triết bị Loan Phi Đao công tử nhìn trúng, Tô gia muốn mượn đó được một tiểu thành, không ngờ Tiêu Lãng rộng rãi như vậy. Tiêu Lãng không chỉ cho Tô Triết một thanh thần binh Chí Tôn, còn tặng phủ vực, tuy rằng trước mắt chỉ một phủ thành nhưng có thể nói là Tô gia một bước lên trời.
Trong phủ thành chủ không khí náo nhiệt, đặc biệt là Tiêu Phù Đồ cười không khép miệng được. Tiêu Phù Đồ chỉ có một nhi tử, khao khát ôm tôn tử rầu đến nỗi tóc bạc. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã cũng hưng phấn, định tổ chức hôn lễ long trọng cho Tiêu Ma Thần.
Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu thì buồn bã nhìn bụng Đông Phương Hồng Đậu bằng phẳng, thầm thở dài. Tiêu Lãng đại hôn đã một thời gian nhưng trong đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã không một ai mang thai, khỏi nói cũng biết Tiêu Lãng có vấn đề. Tiêu Lãng tuổi trẻ, khí huyết sục sôi, không ai biết ở đâu xảy ra vấn đề, càng đừng nói đến tìm thần y chữa trị.
Tiêu Ma Thần không yên lòng Tô Triết, khiến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã dẫn nàng đi hậu viện ngụ ở. Tiêu Ma Thần khiến Tô gia lập tức chuyển đến Tiêu Đế thành để tiện trông nom. Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết đồng ý ngay.
Nhộn nhịp qua đi, Tiêu Lãng trở về hậu viện, bị Âu Dương Ấu Trĩ bắt lấy kéo vào trong viện của đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã.
- Đại ca ca, bây giờ danh tiếng của ngươi rất tệ đó.
Tiêu Lãng vào hậu viện thấy có rất nhiều người. Tiêu Thanh Y, Mộc Tiểu Yêu, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, còn có Tô Triết.
Âu Dương Ấu Trĩ ríu rít không ngừng:
- Đại ca ca không biết đâu, bây giờ ở bên ngoài đồn là ngươi tồi tệ vô sỉ, thô bạo vô lý, kiêu ngạo cuồng vọn g, khi dễ kẻ yếu, không ai bì nổi vân vân...
Mọi người tò mò hỏi thăm. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nghe nói người khác nói xấu Tiêu Lãng thì biểu tình cực kỳ khó xem. Âu Dương Ấu Trĩ líu ríu nói lại tin tức truyền ra từ Lãnh Đế thành. Mọi người nghe xong vừa tức vừa buồn cười, khó hiểu nhìn Tiêu Lãng. Bình thường Tiêu Lãng sẽ không quá đáng như vậy.
Tiêu Lãng lạnh nhạt cười, không giải thích cái gì.
Tiêu Lãng không cho là đúng nói:
- Ánh mắt của người khác quan trọng lắm sao? Người đang làm, trời đang nhìn. Làm con người khi làm việc chỉ cần không thẹn với lòng là đủ rồi. Cho dù thế nhân phỉ ta báng ta cười ta nhục mạ ta thì ta vẫn ung dung, mười năm sau để xem ai cười ai?
Tiêu Thanh Y mỉm cười, trong mắt đầy khen ngợi nói:
- Hay cho câu dù thế nhân phỉ ta báng ta cười ta nhục mạ ta thì ta vẫn ung dung. Lãng nhi, rốt cuộc ngươi đã trưởng thành.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã mắt lóe tia say đắm nhìn nam nhân của mình, trong lòng đầy tình yêu. Mắt Mộc Tiểu Yêu lấp lánh ánh sáng si mê nhưng một lát sau cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Tô Triết thấy xấu hổ, thật lòng cảm thán, hèn chi Tiêu Lãng còn trẻ vậy mà đạt được thành tựu lớn, quả nhiên không phải người bình thường. Tô Triết nghĩ đến nam nhân của mình, bá khí vô địch, phong tư tuyệt thế, mặt Tô Triết ửng hồng đầy xấu hổ.
- Được rồi, các ngươi trò chuyện đi. Ta đi nói chuyện với Trà Mộc, ngày mai bế quan, chờ lúc Ma Thần và Triết Nhi đại hôn sẽ xuất quan.
Mọi người nhìn bóng lưng Tiêu Lãng đi xa, mắt lóe tia đau lòng. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã không chút oán hận. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã biết trên đôi vai không quá rộng của Tiêu Lãng gánh vác hy vọng của mọi người. Nếu Tiêu Lãng ngã xuống thì mọi người sẽ chết, ngôi nhà hạnh phúc này sẽ bị san bằng.
Ngày Tô Triết và Tiêu Ma Thần đại hôn quyết định vào ba tháng sau. Thân phận của Tiêu Ma Thần siêu nhiên, gã đại hôn đương nhiên không thể làm qua loa, thêm vào gần đây tây bộ có nhiều chuyện. Thế là mọi người bàn bạc cử hành vào ba tháng sau, thời gian dài như vậy tất nhiên Tiêu Lãng sẽ không bỏ qua, Vân Tử Sam sắp xuất quan rồi.
Hôm sau Tiêu Lãng đi bế quan, Tiêu Ma Thần làm bạn bên Tô Triết hai ngày rồi đi núi lửa ở Hỏa Tinh phủ để tu luyện. Tiêu Ma Thần giao hết chuyện cho Tiêu Phù Đồ, Trà Mộc sắp đặt. Mấy Thiên Đế đều vào quân doanh. Quân Thần Độc Cô Hành bận rộn như con quay, không biết gã đang làm cái gì.
Đám người Tiêu Thanh Y, Mộc Tiểu Yêu, Âu Dương Ấu Trĩ, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã hỗ trợ đại hôn của Tiêu Ma Thần. Một đám nữ nhân tụ tập cùng một chỗ vui vẻ mà náo nhiệt. Âu Dương Ấu Trĩ quậy tưng bừng, bám dính bên này kiên quyết không quay về Hồng Đế thành, làm Âu Dương Thúy Thúy rất tức giận. Chuyện ở Lãnh Đế thành, Ma Đế thành, Loan Đao thành nhanh chóng truyền ra. Việc lớn như vậy không thể áp chế nổi, đặc biệt là tại Ma Đế thành, Diệt Thiên bị Tiêu Lãng đánh tơi tả, địa điểm ngay trên quảng trường. Nhiều cặp mắt trông thấy, làm sao không lộ ra được?
Chớp mắt Thiên Châu xôn xao, cộng với Ma Đế, Lãnh Đế cố ý sắp xếp người lan truyền, danh vọng của Tiêu Lãng liên tục giảm thấp. Thân phận cứu thể chủ trong lòng người Thiên Châu tan vỡ. Nhiều gia tộc lớn nhỏ lo âu, bởi vì Tiêu Lãng đối đầu với Diệt Hồn Điện khó tránh khỏi đại chiến, nếu bọn họ bị lan đến thì e rằng Thiên Châu lại có tai kiếp rồi.
Tiêu Lãng yên lặng tu luyện, không quan tâm chuyện gì, không khiến người giải thích cái gì. Danh tiếng là mây bay với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng biết rõ một đạo lý, lịch sử thường do ngewời thắng viếc. Nếu Tiêu Lãng đấu thua Vân Tử Sam thì lịch sử viết hắn là kẻ tội ác tày trời. Nếu Tiêu Lãng thắng, may mắn có năng lực đè ép Diệt Hồn Điện thì hắn tuyệt đối có thể sử sách lưu danh.
Lưu danh sử sách thì tính sau, bây giờ Tiêu Lãng chỉ cầu sống sót, sống vì mình, vì người nhà, thân phận, tộc nhân, đấu tranh vì những người phụ thuộc vào hắn.
Tốc độ thực lực của Tiêu Lãng càng lúc càng nhanh, huyền thạch tiêu hao như nước chảy. Linh hồn và thân thể Tiêu Lãng tăng mạnh từng bước. Rốt cuộc Tiêu Lãng đã biết tại sao Thiên Ma Đại Đế nói là càng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma về sau thì càng mạnh. Tiêu Lãng chỉ mới luyện hóa hơn một tháng đã cảm thấy dựa vào lực lượng thân thể đủ đè ép Chí Tôn Thiên Đế rồi. Cứ tiếp tục tu luyện không chừng Tiêu Lãng sắp đạt đến thực lực Đại Đế.
Không thể không nói Thiên Ma Đại Đế là thiên tài. Chiến kỹ Thiên Ma là công pháp cực kỳ bá đạo, chỉ cần vượt qua tâm ma là có thể tu luyện công pháp dài dài.
Chỉ cần có đủ huyền thạch, linh hồn cường đại, may mắn nghịch thiên là có thể tọa ra một cường giả tuyệt thế trong thời gian ngắn. Ví dụ như Tiêu Lãng, hắn tin rằng nếu không phải hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma thì đến chết cũng không có cơ may đạt đến thực lực Chí Tôn Thiên Đế, càng đừng nói tới Đại Đế, Bán Thần cảnh.
Tiếp tục tu luyện, tiếp tục luyện hóa huyền thạch, huyền thạch đã tiêu hao một, hai ức mà Tiêu Lãng không chớp mắt cái nào. Tiêu Lãng có tự tin năm ức huyền thạch trong túi đã đủ xài.
Tiêu Lãng bế quan bảy mươi bảy ngày.
Tiêu Lãng bỗng nhiên ngừng tu luyện, hắn ngồi tại chỗ ngẩn người nửa canh giờ rồi bỗng đứng dậy chạy hướng sân của Quân Thần Độc Cô Hành. Tiêu Lãng ngồi trong viện nửa canh giờ, tìm đến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tô Triết nói câu xn lỗi, nhờ bọn họ báo cho Tiêu Ma Thần là hắn có việc gấp cần đi ra ngoài một chuyến, có lẽ không thể tham gia lễ thành hôn.
Tiêu Lãng nói xong nhìn chằm chằm đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, lập tức phi độ hư không đi.
Tiêu Lãng thật sự có việc gấp.
Tiêu Lãng tu luyện đến đỉnh, cảm ứng được khoảng mười ngày sau tâm ma lần thứ bảy sẽ tới. Mười ba ngày nữa Tiêu Ma Thần sẽ đại hôn, Tiêu Lãng không có chút nắm chắc vượt qua tâm ma lần thứ bảy. Lỡ như Tiêu Lãng chết thì việc vui biến thành đám tang, nên hắn vội vã rời đi, tìm một nơi độ tâm ma, tâm ma lần thứ bảy!