Tiêu Lãng không cần đoán cũng biết nữ Thiên Ma Vương Ma Tuyết muốn hắn giúp nàng ám sát cừu địch, tiếp đó khiến hắn chịu đựng cơn giận từ Thiên Ma Thần. Tiêu Lãng là người Thiên Châu trà trộn vào vực diện Thiên Ma giết người khắp nơi, chỉ cần Ma Tuyết sắp xếp ổn thỏa thì đến lúc đó tối đa chỉ bị tội ngộ sát.
Vị Ma Tuyết này có thực lực rất cao, ít nhất mạnh hơn lúc Tiêu Lãng ở đỉnh cao nhiều. Phụ hoàng của Ma Tuyết là bá chủ mười vực diện lớn nhỏ, vậy người nàng muốn ám sát chắc chắn có thân phận. Thực lực không nhỏ. Tiêu Lãng có thể ám sát thành công hay không thì chưa biết, nhưng sau khi ám sát hắn sẽ bị vô số Thiên Ma Vương, thậm chí là khiến Thiên Ma Thần ra tay giết chết.
Cho nên sau khi Tiêu Lãng ám sát thì hy vọng chạy trốn rất mong manh, nhưng không thể không đi làm, bởi vì nếu không làm thì bây giờ hắn sẽ chết.
Ma Tuyết không cho Tiêu Lãng biết hắn sắp ám sát ai, chỉ kêu Vực Ngoại Thiên Ma dẫn hắn đi, nhốt trong một thổ bảo nhỏ rồi bặt vô âm tín.
- Cha nó, nói là hợp tác, cho dù không xem như khách nhưng ít nhất mở cái dây trói quái quỷ này đi!
Tiêu Lãng ngồi dựa vào góc tường. Không biết dây thừng này là báu vật gì mà dù Tiêu Lãng không sử dụng chiến kỹ Thiên Ma thì thân thể vẫn rất mạnh thế nhưng không vùng thoát được, càng giãy càng chặt. Người Tiêu Lãng bị trói thành bánh chưng thịt, không dám nhúc nhích. Tiêu Lãng cho rằng không thể vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma cũng do thảo đằng này mà ra.
Trong thổ bảo một mảnh tối đen, mặt đất, vách tường lạnh băng. Người Tiêu Lãng lạnh, lòng càng lạnh hơn.
Hắn bại!
Tuy Tiêu Lãng chưa chết nhưng xác suất trốn về Thiên Châu rất nhỏ, và dù thành công thì sao? Bây giờ mọi người đều đầu phục Diệt Hồn Điện, cho dù Tiêu Lãng có thực lực cường đại gấp mấy lần rồi làm sao? Có thể đỡ nổi đám người Đám người Vân Tử Sam hợp sức với nhau không?
- Thề? Ngươi tính cái gì? Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn sống được sao? Giết ngươi thì đương nhiên lấy lại Phàm Tâm Diệt Thần kiếm được. Ngươi muốn bảo vệ mấy tạp chủng Tiêu Ma Thần kia?
Tiêu Lãng nhớ đến tiếng gầm điên cuồng cuối cùng của Diệt Hồn, lòng càng lạnh lẽo hơn. Tiêu Lãng biết rõ Quân Thần Độc Cô Hành đã sắp xếp đường lui, là ở trong không gian hư vô đó. Tuy Trà Mộc sớm mời nhiều đại sư cấm chế bố trí rất nhiều cấm chế nhưng có thể ngăn cản công kích từ đám người Đám người Vân Tử Sam không?
Tiêu Lãng không biết.
Tiêu Lãng tưởng tượng mọi người bị Diệt Hồn giết là người hắn run bần bật. Tiêu Lãng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp, cố gắng sống sót rồi tính tiếp. Chỉ cần còn sống là có hy vọng, dù sẽ có người chết nhưng có thể tìm cách báo thù.
Tiêu Lãng một mình ở trong thổ bảo nửa tháng, hắn từng nghi ngườp hải chăng đã bị Ma Tuyết quên lãng? Lúc này cánh cửa mở ra, một Thiên Ma Vương đi tới kéo giò Tiêu Lãng ra ngoài.
- Cha nó, không thể văn minh một chút sao?
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì. Tiêu Lãng đường đường là bá chủ tây bộ vậy mà bị người đối xử như vậy, cái này không chỉ hành hạ thân xác mà còn là chuyện cực kỳ nhục nhã.
Tiêu Lãng lại bị mang vào trong thổ bảo của Ma Tuyết. Ma Tuyết ngồi trên ghế đen ở trên cao, phất tay khiến Thiên Ma Vương kia lui xuống.
Ma Tuyết âm trầm nói:
- Ban đầu ngươi nói có cách khiến hơi thở Thiên Ma trên người biến càng đậm đặc, nhưng cần điều kiện nhất định?
Tiêu Lãng giãy dụa ngồi dậy, trầm ngâm giây lát, cắn răng nói:
- Rất đơn giản, ta cần nuốt một vài Thiên Ma. Năng lượng trên người Thiên Ma các ngươi có thể khiến hơi thở Thiên Ma của ta càng đậm đặc.
Mắt Ma Tuyết lạnh băng:
- Ngươi muốn nuốt con dân của ta?
Người Ma Tuyết phát ra sát khí ồ ạt khiến Tiêu Lãng thấy ngộp thở, may là cuối cùng nàng không ra tay chỉ quát với bên ngoài. Ma Tuyết xì xào một lúc, chờ Thiên Ma Vương rời đi thì nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Ma Tuyết âm trầm nói:
- Nếu ngươi nuốt con dân của ta xong mà hơi thở Thiên Ma không đậm lên là bản điện hạ lập tức xé nát ngươi!
Tiêu Lãng muốn đánh trống rút lui. Năm xưa Tiêu Lãng nuốt rất nhiều năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma mới có chút hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người. Nếu Ma Tuyết chỉ mang mấy Vực Ngoại Thiên Ma cho Tiêu Lãng nuốt thì làm sao hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma biến đậm đặc?
Không qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ. Có vài Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị thảo đằng lửa đỏ trói lại đưa vào.
Ma Tuyết mắt lạnh bàng quan:
- Cắn nuốt đi!
Tiêu Lãng vặn vẹo thân thể, cười khổ nói:
- Điện hạ, ngươi không giúp ta mở dây trói thì ta làm sao nuốt?
- Cát đôn phong cơ lý....
Thiên Ma Vương dẫn Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp tiến vào liền hú lên. Mặt Ma Tuyết không chút thay đổi, phất tay, một luồng năng lượng màu đen đánh vào người Tiêu Lãng. Thảo đằng đỏ trên người Tiêu Lãng biến mất.
Tinh thần Tiêu Lãng run lên, âm thầm vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, có lực lượng cường đại tràn ngập toàn thân. Trong khoảnh khắc đó Tiêu Lãng suýt muốn ra tay bắt cóc Ma Tuyết để chạy trốn.
Tiêu Lãng đã độ qua chiến kỹ Thiên Ma đệ bát trọng, thêm vào chữ tình, thảo đằng thần hồn màu lam, Liệt Thần Thủ, không phải không có cơ hội bắt giữ Ma Tuyết. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng cách Ma Tuyết có mấy thước, hắn tin tưởng dựa vào Liệt Thần Thủ đột nhiên công kích thì dù nàng có mạnh hơn nữa cũng sẽ trọng thương hoặc chết.
Trong khoảnh khắc đó có một thanh âm vang trong đầu Tiêu Lãng:
- Chủ nhân đừng nhúc nhích, nếu ngươi dám hành động là... Chết chắc.
Thảo đằng thần hồn màu lam truyền âm đến? Làm sao thảo đằng thần hồn màu lam biết Tiêu Lãng không phải là đối thủ của Ma Tuyết?
Tiêu Lãng cực kỳ tin tưởng thảo đằng thần hồn màu lam nên lòng hắn mới dấy lên sát khí lập tức rút đi, ngoan ngoãn thả thảo đằng thần hồn màu lam ra bắt đầu nuốt Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp.
Thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra, chỉ chui ra mấy chục cây bao phủ mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị thảo đằng đỏ trói. Tốc độ cắn nuốt của thảo đằng thần hồn màu lam rất nhanh, mấy giây sau đã nuốt xong hết. Thảo đằng thần hồn màu lam trở vào trong người Tiêu Lãng.
Ma Tuyết nhìn lướt qua Tiêu Lãng, gật đầu, nói:
- A? Quả nhiên hơi thở Thiên Ma đậm hơn chút.
Nhưng rồi Ma Tuyết nhíu mày, hơi thở Thiên Ma trên người Tiêu Lãng tăng quá ít, nếu đi ra ngoài cho Thiên Ma Vương tùy tiện cảm ứng sẽ bị phát hiện ngay. Một khi Tiêu Lãng bị lộ dấu vết thì sẽ bị giết ngay.
Ma Tuyết trầm ngâm. Tiêu Lãng cực kỳ nghi ngờ, trước kia hắn nuốt mấy ức Vực Ngoại Thiên Ma thì trên người mới có một chút hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma, bây giờ vừa nuốt mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma đã tăng lên một chút?
Thảo đằng thần hồn màu lam giở trò quỷ sao?
Tiêu Lãng thầm nghi hoặc nhưng không dám truyền âm với thảo đằng thần hồn màu lam, sợ Ma Tuyết có thần thông đặc biệt gì nhìn thấu hắn và thảo đằng thần hồn màu lam truyền âm.
Ma Tuyết trầm ngâm thật lâu sau cuối cùng đặt quyết tâm, cắn răng nói với Tiêu Lãng:
- Ngươi đi về trước đi, ba ngày sau bản điện hạ sẽ dẫn ngươi đi... Địa Ngục Hải, cho ngươi nuốt đủ Thiên Ma. Ta không trói ngươi, nhưng ngươi đừng hòng chạy trốn. Ngươi tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đó, tộc Vực Ngoại Thiên Ma chúng ta có thể dễ dàng khắc chế ngươi. Đừng nói là bản điện hạ, một tiểu thống lĩnh đều có thể đánh chết ngươi, nếu không tin thì ngươi cứ thử xem.
Tiêu Lãng im lặng, gật gù, vẻ mặt nhận mệnh lòng thì mừng như điên. Ma Tuyết thả lỏng rồi, xem thường hắn rồi? Đây chính là cơ hội chạy trốn tuyệt nhất!
Vị Ma Tuyết này có thực lực rất cao, ít nhất mạnh hơn lúc Tiêu Lãng ở đỉnh cao nhiều. Phụ hoàng của Ma Tuyết là bá chủ mười vực diện lớn nhỏ, vậy người nàng muốn ám sát chắc chắn có thân phận. Thực lực không nhỏ. Tiêu Lãng có thể ám sát thành công hay không thì chưa biết, nhưng sau khi ám sát hắn sẽ bị vô số Thiên Ma Vương, thậm chí là khiến Thiên Ma Thần ra tay giết chết.
Cho nên sau khi Tiêu Lãng ám sát thì hy vọng chạy trốn rất mong manh, nhưng không thể không đi làm, bởi vì nếu không làm thì bây giờ hắn sẽ chết.
Ma Tuyết không cho Tiêu Lãng biết hắn sắp ám sát ai, chỉ kêu Vực Ngoại Thiên Ma dẫn hắn đi, nhốt trong một thổ bảo nhỏ rồi bặt vô âm tín.
- Cha nó, nói là hợp tác, cho dù không xem như khách nhưng ít nhất mở cái dây trói quái quỷ này đi!
Tiêu Lãng ngồi dựa vào góc tường. Không biết dây thừng này là báu vật gì mà dù Tiêu Lãng không sử dụng chiến kỹ Thiên Ma thì thân thể vẫn rất mạnh thế nhưng không vùng thoát được, càng giãy càng chặt. Người Tiêu Lãng bị trói thành bánh chưng thịt, không dám nhúc nhích. Tiêu Lãng cho rằng không thể vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma cũng do thảo đằng này mà ra.
Trong thổ bảo một mảnh tối đen, mặt đất, vách tường lạnh băng. Người Tiêu Lãng lạnh, lòng càng lạnh hơn.
Hắn bại!
Tuy Tiêu Lãng chưa chết nhưng xác suất trốn về Thiên Châu rất nhỏ, và dù thành công thì sao? Bây giờ mọi người đều đầu phục Diệt Hồn Điện, cho dù Tiêu Lãng có thực lực cường đại gấp mấy lần rồi làm sao? Có thể đỡ nổi đám người Đám người Vân Tử Sam hợp sức với nhau không?
- Thề? Ngươi tính cái gì? Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn sống được sao? Giết ngươi thì đương nhiên lấy lại Phàm Tâm Diệt Thần kiếm được. Ngươi muốn bảo vệ mấy tạp chủng Tiêu Ma Thần kia?
Tiêu Lãng nhớ đến tiếng gầm điên cuồng cuối cùng của Diệt Hồn, lòng càng lạnh lẽo hơn. Tiêu Lãng biết rõ Quân Thần Độc Cô Hành đã sắp xếp đường lui, là ở trong không gian hư vô đó. Tuy Trà Mộc sớm mời nhiều đại sư cấm chế bố trí rất nhiều cấm chế nhưng có thể ngăn cản công kích từ đám người Đám người Vân Tử Sam không?
Tiêu Lãng không biết.
Tiêu Lãng tưởng tượng mọi người bị Diệt Hồn giết là người hắn run bần bật. Tiêu Lãng lắc đầu, không dám nghĩ tiếp, cố gắng sống sót rồi tính tiếp. Chỉ cần còn sống là có hy vọng, dù sẽ có người chết nhưng có thể tìm cách báo thù.
Tiêu Lãng một mình ở trong thổ bảo nửa tháng, hắn từng nghi ngườp hải chăng đã bị Ma Tuyết quên lãng? Lúc này cánh cửa mở ra, một Thiên Ma Vương đi tới kéo giò Tiêu Lãng ra ngoài.
- Cha nó, không thể văn minh một chút sao?
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì. Tiêu Lãng đường đường là bá chủ tây bộ vậy mà bị người đối xử như vậy, cái này không chỉ hành hạ thân xác mà còn là chuyện cực kỳ nhục nhã.
Tiêu Lãng lại bị mang vào trong thổ bảo của Ma Tuyết. Ma Tuyết ngồi trên ghế đen ở trên cao, phất tay khiến Thiên Ma Vương kia lui xuống.
Ma Tuyết âm trầm nói:
- Ban đầu ngươi nói có cách khiến hơi thở Thiên Ma trên người biến càng đậm đặc, nhưng cần điều kiện nhất định?
Tiêu Lãng giãy dụa ngồi dậy, trầm ngâm giây lát, cắn răng nói:
- Rất đơn giản, ta cần nuốt một vài Thiên Ma. Năng lượng trên người Thiên Ma các ngươi có thể khiến hơi thở Thiên Ma của ta càng đậm đặc.
Mắt Ma Tuyết lạnh băng:
- Ngươi muốn nuốt con dân của ta?
Người Ma Tuyết phát ra sát khí ồ ạt khiến Tiêu Lãng thấy ngộp thở, may là cuối cùng nàng không ra tay chỉ quát với bên ngoài. Ma Tuyết xì xào một lúc, chờ Thiên Ma Vương rời đi thì nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Ma Tuyết âm trầm nói:
- Nếu ngươi nuốt con dân của ta xong mà hơi thở Thiên Ma không đậm lên là bản điện hạ lập tức xé nát ngươi!
Tiêu Lãng muốn đánh trống rút lui. Năm xưa Tiêu Lãng nuốt rất nhiều năng lượng Vực Ngoại Thiên Ma mới có chút hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người. Nếu Ma Tuyết chỉ mang mấy Vực Ngoại Thiên Ma cho Tiêu Lãng nuốt thì làm sao hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma biến đậm đặc?
Không qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ. Có vài Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị thảo đằng lửa đỏ trói lại đưa vào.
Ma Tuyết mắt lạnh bàng quan:
- Cắn nuốt đi!
Tiêu Lãng vặn vẹo thân thể, cười khổ nói:
- Điện hạ, ngươi không giúp ta mở dây trói thì ta làm sao nuốt?
- Cát đôn phong cơ lý....
Thiên Ma Vương dẫn Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp tiến vào liền hú lên. Mặt Ma Tuyết không chút thay đổi, phất tay, một luồng năng lượng màu đen đánh vào người Tiêu Lãng. Thảo đằng đỏ trên người Tiêu Lãng biến mất.
Tinh thần Tiêu Lãng run lên, âm thầm vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, có lực lượng cường đại tràn ngập toàn thân. Trong khoảnh khắc đó Tiêu Lãng suýt muốn ra tay bắt cóc Ma Tuyết để chạy trốn.
Tiêu Lãng đã độ qua chiến kỹ Thiên Ma đệ bát trọng, thêm vào chữ tình, thảo đằng thần hồn màu lam, Liệt Thần Thủ, không phải không có cơ hội bắt giữ Ma Tuyết. Quan trọng nhất là Tiêu Lãng cách Ma Tuyết có mấy thước, hắn tin tưởng dựa vào Liệt Thần Thủ đột nhiên công kích thì dù nàng có mạnh hơn nữa cũng sẽ trọng thương hoặc chết.
Trong khoảnh khắc đó có một thanh âm vang trong đầu Tiêu Lãng:
- Chủ nhân đừng nhúc nhích, nếu ngươi dám hành động là... Chết chắc.
Thảo đằng thần hồn màu lam truyền âm đến? Làm sao thảo đằng thần hồn màu lam biết Tiêu Lãng không phải là đối thủ của Ma Tuyết?
Tiêu Lãng cực kỳ tin tưởng thảo đằng thần hồn màu lam nên lòng hắn mới dấy lên sát khí lập tức rút đi, ngoan ngoãn thả thảo đằng thần hồn màu lam ra bắt đầu nuốt Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp.
Thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra, chỉ chui ra mấy chục cây bao phủ mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị thảo đằng đỏ trói. Tốc độ cắn nuốt của thảo đằng thần hồn màu lam rất nhanh, mấy giây sau đã nuốt xong hết. Thảo đằng thần hồn màu lam trở vào trong người Tiêu Lãng.
Ma Tuyết nhìn lướt qua Tiêu Lãng, gật đầu, nói:
- A? Quả nhiên hơi thở Thiên Ma đậm hơn chút.
Nhưng rồi Ma Tuyết nhíu mày, hơi thở Thiên Ma trên người Tiêu Lãng tăng quá ít, nếu đi ra ngoài cho Thiên Ma Vương tùy tiện cảm ứng sẽ bị phát hiện ngay. Một khi Tiêu Lãng bị lộ dấu vết thì sẽ bị giết ngay.
Ma Tuyết trầm ngâm. Tiêu Lãng cực kỳ nghi ngờ, trước kia hắn nuốt mấy ức Vực Ngoại Thiên Ma thì trên người mới có một chút hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma, bây giờ vừa nuốt mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma đã tăng lên một chút?
Thảo đằng thần hồn màu lam giở trò quỷ sao?
Tiêu Lãng thầm nghi hoặc nhưng không dám truyền âm với thảo đằng thần hồn màu lam, sợ Ma Tuyết có thần thông đặc biệt gì nhìn thấu hắn và thảo đằng thần hồn màu lam truyền âm.
Ma Tuyết trầm ngâm thật lâu sau cuối cùng đặt quyết tâm, cắn răng nói với Tiêu Lãng:
- Ngươi đi về trước đi, ba ngày sau bản điện hạ sẽ dẫn ngươi đi... Địa Ngục Hải, cho ngươi nuốt đủ Thiên Ma. Ta không trói ngươi, nhưng ngươi đừng hòng chạy trốn. Ngươi tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đó, tộc Vực Ngoại Thiên Ma chúng ta có thể dễ dàng khắc chế ngươi. Đừng nói là bản điện hạ, một tiểu thống lĩnh đều có thể đánh chết ngươi, nếu không tin thì ngươi cứ thử xem.
Tiêu Lãng im lặng, gật gù, vẻ mặt nhận mệnh lòng thì mừng như điên. Ma Tuyết thả lỏng rồi, xem thường hắn rồi? Đây chính là cơ hội chạy trốn tuyệt nhất!