Thống nhất Hồng Cảnh xong Tiêu Lãng không cư ngụ trong bộ lạc trước kia Ma Hồng ở mà ngụ trong thổ bảo gần đường hầm. Tiêu Lãng không quản lý cái gì, chỉ đề bạt hai Thiên Ma Vương có thực lực mạnh nhất làm phó thống lĩnh, quản lý sự vụ Hồng Cảnh.
Tiêu Lãng thường một mình đứng lặng bên ngoài đường hầm đi Thiên Châu, có lúc đứng cả đêm. Tiêu Lãng không cho bất cứ ai quấy rầy. Đám Vực Ngoại Thiên Ma còn tưởng là Tiêu Lãng muốn tấn công Thiên Châu nên không để ý.
Có một ngày Tiêu Lãng vẫn ngồi trong tiểu thổ bảo bên ngoài đường hầm, nhìn con đường âm u, lòng buồn rười rượi. Trơ mắt nhìn đường hầm ngay trước mặt, xuyên qua nó là có thể trở về Thiên Châu nhưng một bước này quá xa xôi, khiến Tiêu Lãng và tộc nhân, bằng hữu, thân nhân ngăn cách hai thế giới.
Chợt thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Ngươi rất lo cho người thân của mình?
Tiêu Lãng phấn chấn tinh thần, mừng rỡ hỏi:
- Đại, đại nhân... Ngươi có thể giúp ta trở lại sao?
Tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn truyền âm nói:
- Ta không có nhiều hồn lực như thế, không thể phá vách tường giữa vực diện này. Nhưng... Ta có thể phân ra một lũ thần thức, giúp ngươi tình hình Thiên Châu.
Tiêu Lãng nghe hai câu đầu mắt buồn bã, nhưng nghe câu cuối thì phấn chấn tinh thần. Có thể điều tra tình hình Thiên Châu cũng tốt, đỡ hơn là Tiêu Lãng suốt ngày nghĩ lung tung.
Vù vù vù vù vù!
Bên trong thân thể của Tiêu Lãng chợt toát ra một cơn gió nhẹ, nếu không phải hắn biết trước thì sẽ không phát hiện ra. Cơn gió này chậm rãi thổi ra ngoài rồi bay hướng đường hầm to lớn đen ngòm.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng cảm giác trong đường hầm tối đen chợt lóe ánh sáng, lòng thấp thỏm. Tiêu Lãng không lấy làm lạ việc tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn cường đại, tuy nàng không thể giúp hắn phá mở đường hầm nhưng dùng thần thức xuyên thấu dễ như chơi.
Tiêu Lãng căng thẳng đi tới đi lui trong thổ bảo, nóng ruột nóng gan. Trong lòng Tiêu Lãng có dự cảm không may. Diệt Hồn cường đại như vậy, cấm chế trong không gian hư vô căn bản không bảo vệ được. Nhưng Tiêu Lãng vẫn hy vọng xa vời kỳ tích xảy ra, chờ mong tàn hồn thần hồn cường giả mang về chút tin tức tốt.
Tàn hồn thần hồn cường giả chưa mang tin về nhưng Thiên Ma Vương Ma Phong đến tìm Tiêu Lãng, có một sứ giả đại thống lĩnh tìm hắn.
Thiên Ma Vương Ma Phong không đoán sai, Tiêu Lãng thống nhất Hồng Cảnh chắc chắn sẽ có đại thống lĩnh khác lôi kéo hắn. Tiêu Lãng chờ một lúc thấy thần thức của tàn hồn thần hồn cường giả chưa trở về đành đi ra bên ngoài, vào trong thổ bảo lớn nhất gặp sứ giả của đại thống lĩnh.
Tiêu Lãng đi vào trong đại thổ bảo, liếc người đến, hắn rất giật mình. Vì người đến cực kỳ quen thuộc, chính là Ma Cốt điện hạ bị Tiêu Lãng bóp cổ.
Phụ hoàng của Ma Cốt điện hạ là đại thống lĩnh đứng sau Ma Hồng. Giờ đây Ma Hồng đã chết, phụ hoàng của Ma Cốt điện hạ trở thành đại thống lĩnh có quyền thế, thực lực mạnh nhất. Phụ hoàng của Ma Cốt điện hạ đã leo lên ngôi vị nhân tuyển sán giá nhất cho vị trí lĩnh chủ, Ma Cốt điện hạ đến là chuyện bình thường.
Ma Cốt điện hạ vẻ mặt ôn hòa cười tủm tỉm, thái độ hoàn toàn khác với khi gặp Tiêu Lãng tại Cuồng Thần bảo. Cho dù khi đó thân phận của Tiêu Lãng cũng là một đệ tử hoàng tộc tạp chủng đến từ Địa Ngục Hải.
Ma Cốt điện hạ nhiệt tình lên tiếng:
- Ma Lang điện hạ, thật vui được quen biết ngươi. Kẻ hèn này tên là Ma Cốt, phụ hoàng của ta là Ma Đầu đại thống lĩnh.
Tiêu Lãng hờ hững gật đầu, vô thẳng vấn đề:
- Ma Cốt điện hạ, ngươi tìm ta là vì chuyện phụ thân ngươi lên ngôi đúng không?
Ma Cốt điện hạ ngây ra, không ngờ Tiêu Lãng thẳng thắn như vậy.
Ma Cốt điện hạ trầm ngâm một lúc sau, nói:
- Ma Lang điện hạ, nếu ngươi đã nói ra thì ta không giấu, chỉ cần ngươi hết sức trợ giúp, có yêu cầu gì cứ nói ra.
Tiêu Lãng mỉm cười. Hợp tác với ai đều như nhau, Ma Cốt điện hạ đến nhanh như vậy, thực lực phụ hoàng của gã mạnh nhất, là đối tượng hợp tác tốt.
Tiêu Lãng im lặng một lúc sau, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Điều kiện rất đơn giản, tặng một ức nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp cho ta. Ngoài ra sau khi thành công thì mở đường hầm đi vực diện Thiên Châu giúp ta, ta muốn thống nhất vực diện Thiên Châu!
Ma Cốt điện hạ nhíu mày nói:
- Một ức nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp? Mở ra đường hầm?
Nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp thì dễ làm, gần đây phụ hoàng của gã chiến đấu với đại thống lĩnh khác, đã chiến thắng, đại thống lĩnh kia quy thuận, bắt được tù binh cỡ mấy ức. Ma Cốt điện hạ khó hiểu là tại sao Tiêu Lãng muốn thống nhất Thiên Châu?
Ma Cốt điện hạ nghi hoặc hỏi:
- Ma Lang điện hạ, ta có nghe nói về vực diện Thiên Châu, chỉ là một tiểu vực diện quê mùa, bị Đại Thần phong ấn, không có tài nguyên gì. Năm đó Ma Hồng chinh chiến là vì tranh một hơi, kết quả mấy lần tổn thất thảm trọng. Ta khuyên điện hạ đừng đi chinh chinh phục, mất nhiều hơn được.
Tiêu Lãng biết Ma Cốt điện hạ sẽ nghi ngờ, sớm nghĩ ra cách ưngs đối.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Ma Cốt điện hạ, hiện tại thực lực Hồng Cảnh yếu như vậy, muốn hồi phục cần vạn năm trở lên. Nếu muốn Hồng Cảnh lớn mạnh thì phải tóm lấy Thiên Châu, sinh sản càng nhiều con dân. Cho nên các ngươi không chỉ phải giúp ta mở đường hầm mà còn thề với Thiên Ma Thần bảo vệ Hồng Cảnh của ta trong ngàn năm không bị thống lĩnh khác công kích, nếu không thì... Ta sẽ hợp tác với thống lĩnh khác!
Tiêu Lãng thẳng thắn thành công xóa tan nghi ngờ của Ma Cốt điện hạ.
Ma Cốt điện hạ cười, gật đầu, nói:
- Được, Ma Lang điện hạ làm việc nhanh gọn, tính cách ngay thẳng, Ma Cốt muốn giao bằng hữu như ngươi. Trong vòng nửa tháng sẽ đem đến một ức nô lệ. Một tháng sau xin Ma Lang điện hạ dẫn dắt toàn bộ cường giả Hồng Cảnh đi Cuồng Thần bảo, trợ giúp phụ hoàng của ta lên ngôi. Chỉ cần phụ hoàng của ta lên ngôi thì không có thống lĩnh nào dám đụng vào ngươi.
Tiêu Lãng nhìn Ma Cốt điện hạ hóa thành sao băng bay đi, hắn lạnh lùng cười. Dù ở đâu, chủng tộc nào đều sẽ có đấu tranh. Bây giờ Ma Cốt điện hạ vì giúp phụ hoàng của gã lên ngôi, dù Tiêu Lãng nói đưa vợ gã đến ngủ một đêm thì gã sẽ dâng hai tay.
Tiêu Lãng mặc kệ Ma Cốt điện hạ, quay về thổ bảo chờ đợi thần thức của tàn hồn thần hồn cường giả trở về. Ai ngờ tàn hồn thần hồn cường giả luôn im lặng, không biết lũ thần thức kia đã trở về chưa. Tiêu Lãng chờ nửa tháng, phương bắc có vô số quái xà chín đầu liên tục đưa nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma đến.
- Kệ nó, trước tiên tăng thực lực rồi tính!
Tiêu Lãng ra khỏi thổ bảo, khiến quái xà chín đầu mang bầy nô lệ vào một sơn cốc gần đó, một mình Thiên Ma Vương Ma Phong canh giữ.
Chờ các nô lệ đều ổn định chỗ ở, nửa đêm, Tiêu Lãng âm thầm lẻn vào sơn cốc. Trăm vạn thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra, thỏa thích cắn nuốt.
Trong Hồng Cảnh có vô số Vực Ngoại Thiên Ma, ít nhất khoảng vài ức dân chúng. Tiêu Lãng không dám rớ vào, nếu sơ sẩy một cái bị phát hiện thì khó giữ chức thống lĩnh Hồng Cảnh này.
Ma Cốt điện hạ đưa nô lệ đến có thể dễ dàng cắn nuốt rồi hủy diệt xương cốt, thần không biết quỷ không hay.
Tiêu Lãng ngồi trong lối vào sơn cốc, thảo đằng thần hồn màu lam từ xa truyền năng lượng đến. Tiêu Lãng vạn chuển chiến kỹ Thiên Ma dung hợp những năng lượng này khiến thân thể biến càng cường đại hơn.
Năm ngày năm đêm!
Một ức Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp bị nuốt sạch. Có Thiên Ma Vương Ma Phong ở gần đó canh giữ, không Vực Ngoại Thiên Ma nào đến gần được. Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng hủy thi diệt tích, phá hủy xương cốt.
Chờ tất cả bộ xương bị nghiền nát, Tiêu Lãng đứng lên, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, lắc người xuất hiện bên ngoài sơn cốc.
Trên tay Tiêu Lãng từ từ ngưng tụ năng lượng màu đen. Thiên Ma Vương Ma Phong đứng bên cạnh cảm giác người run run, chờ năng lượng trên tay Tiêu Lãng lớn cỡ đầu người thì hắn bỗng quăng hướng ngọn núi to trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngọn núi cao lớn vạn thước sụp đổ, vạn dặm xung quanh đất rung núi chuyển. Nguyên sơn cốc bị đất đá trong sơn mạch lấp đầy. Thiên Ma Vương Ma Phong bị khí lãng cường đại chấn văng ra ngoài.
Vù vù vù vù vù!
Phương xa, vô số Thiên Ma Vương bị kinh động bay hướng này, hú quái dị hỏi óc chuyện gì. Thiên Ma Vương Ma Phong nói là Tiêu Lãng đang luyện công, các Thiên Ma Vương nhìn ngọn núi bị san bằng trước mặt, ngơ ngác nhìn nhau. Thực lực của Tiêu Lãng đã ngang ngửa với Ma Hồng trong mắt đám Thiên Ma Vương.
Tiêu Lãng không nhìn Thiên Ma Vương sau lưng, mắt hổ nhìn chằm chằm vào bụi đất trước mặt chậm rãi lắng xuống.
Tiêu Lãng thì thầm thanh âm chỉ mình hắn nghe thấy:
- Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vân Tử Sam, Vọng Nguyệt các chủ, các ngươi hãy cầu nguyện cho ta đừng trở về, nếu không thì ta sẽ khiến các ngươi 'sung sướng muốn chết'.
Tiêu Lãng thường một mình đứng lặng bên ngoài đường hầm đi Thiên Châu, có lúc đứng cả đêm. Tiêu Lãng không cho bất cứ ai quấy rầy. Đám Vực Ngoại Thiên Ma còn tưởng là Tiêu Lãng muốn tấn công Thiên Châu nên không để ý.
Có một ngày Tiêu Lãng vẫn ngồi trong tiểu thổ bảo bên ngoài đường hầm, nhìn con đường âm u, lòng buồn rười rượi. Trơ mắt nhìn đường hầm ngay trước mặt, xuyên qua nó là có thể trở về Thiên Châu nhưng một bước này quá xa xôi, khiến Tiêu Lãng và tộc nhân, bằng hữu, thân nhân ngăn cách hai thế giới.
Chợt thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Ngươi rất lo cho người thân của mình?
Tiêu Lãng phấn chấn tinh thần, mừng rỡ hỏi:
- Đại, đại nhân... Ngươi có thể giúp ta trở lại sao?
Tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn truyền âm nói:
- Ta không có nhiều hồn lực như thế, không thể phá vách tường giữa vực diện này. Nhưng... Ta có thể phân ra một lũ thần thức, giúp ngươi tình hình Thiên Châu.
Tiêu Lãng nghe hai câu đầu mắt buồn bã, nhưng nghe câu cuối thì phấn chấn tinh thần. Có thể điều tra tình hình Thiên Châu cũng tốt, đỡ hơn là Tiêu Lãng suốt ngày nghĩ lung tung.
Vù vù vù vù vù!
Bên trong thân thể của Tiêu Lãng chợt toát ra một cơn gió nhẹ, nếu không phải hắn biết trước thì sẽ không phát hiện ra. Cơn gió này chậm rãi thổi ra ngoài rồi bay hướng đường hầm to lớn đen ngòm.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng cảm giác trong đường hầm tối đen chợt lóe ánh sáng, lòng thấp thỏm. Tiêu Lãng không lấy làm lạ việc tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn cường đại, tuy nàng không thể giúp hắn phá mở đường hầm nhưng dùng thần thức xuyên thấu dễ như chơi.
Tiêu Lãng căng thẳng đi tới đi lui trong thổ bảo, nóng ruột nóng gan. Trong lòng Tiêu Lãng có dự cảm không may. Diệt Hồn cường đại như vậy, cấm chế trong không gian hư vô căn bản không bảo vệ được. Nhưng Tiêu Lãng vẫn hy vọng xa vời kỳ tích xảy ra, chờ mong tàn hồn thần hồn cường giả mang về chút tin tức tốt.
Tàn hồn thần hồn cường giả chưa mang tin về nhưng Thiên Ma Vương Ma Phong đến tìm Tiêu Lãng, có một sứ giả đại thống lĩnh tìm hắn.
Thiên Ma Vương Ma Phong không đoán sai, Tiêu Lãng thống nhất Hồng Cảnh chắc chắn sẽ có đại thống lĩnh khác lôi kéo hắn. Tiêu Lãng chờ một lúc thấy thần thức của tàn hồn thần hồn cường giả chưa trở về đành đi ra bên ngoài, vào trong thổ bảo lớn nhất gặp sứ giả của đại thống lĩnh.
Tiêu Lãng đi vào trong đại thổ bảo, liếc người đến, hắn rất giật mình. Vì người đến cực kỳ quen thuộc, chính là Ma Cốt điện hạ bị Tiêu Lãng bóp cổ.
Phụ hoàng của Ma Cốt điện hạ là đại thống lĩnh đứng sau Ma Hồng. Giờ đây Ma Hồng đã chết, phụ hoàng của Ma Cốt điện hạ trở thành đại thống lĩnh có quyền thế, thực lực mạnh nhất. Phụ hoàng của Ma Cốt điện hạ đã leo lên ngôi vị nhân tuyển sán giá nhất cho vị trí lĩnh chủ, Ma Cốt điện hạ đến là chuyện bình thường.
Ma Cốt điện hạ vẻ mặt ôn hòa cười tủm tỉm, thái độ hoàn toàn khác với khi gặp Tiêu Lãng tại Cuồng Thần bảo. Cho dù khi đó thân phận của Tiêu Lãng cũng là một đệ tử hoàng tộc tạp chủng đến từ Địa Ngục Hải.
Ma Cốt điện hạ nhiệt tình lên tiếng:
- Ma Lang điện hạ, thật vui được quen biết ngươi. Kẻ hèn này tên là Ma Cốt, phụ hoàng của ta là Ma Đầu đại thống lĩnh.
Tiêu Lãng hờ hững gật đầu, vô thẳng vấn đề:
- Ma Cốt điện hạ, ngươi tìm ta là vì chuyện phụ thân ngươi lên ngôi đúng không?
Ma Cốt điện hạ ngây ra, không ngờ Tiêu Lãng thẳng thắn như vậy.
Ma Cốt điện hạ trầm ngâm một lúc sau, nói:
- Ma Lang điện hạ, nếu ngươi đã nói ra thì ta không giấu, chỉ cần ngươi hết sức trợ giúp, có yêu cầu gì cứ nói ra.
Tiêu Lãng mỉm cười. Hợp tác với ai đều như nhau, Ma Cốt điện hạ đến nhanh như vậy, thực lực phụ hoàng của gã mạnh nhất, là đối tượng hợp tác tốt.
Tiêu Lãng im lặng một lúc sau, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Điều kiện rất đơn giản, tặng một ức nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp cho ta. Ngoài ra sau khi thành công thì mở đường hầm đi vực diện Thiên Châu giúp ta, ta muốn thống nhất vực diện Thiên Châu!
Ma Cốt điện hạ nhíu mày nói:
- Một ức nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp? Mở ra đường hầm?
Nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp thì dễ làm, gần đây phụ hoàng của gã chiến đấu với đại thống lĩnh khác, đã chiến thắng, đại thống lĩnh kia quy thuận, bắt được tù binh cỡ mấy ức. Ma Cốt điện hạ khó hiểu là tại sao Tiêu Lãng muốn thống nhất Thiên Châu?
Ma Cốt điện hạ nghi hoặc hỏi:
- Ma Lang điện hạ, ta có nghe nói về vực diện Thiên Châu, chỉ là một tiểu vực diện quê mùa, bị Đại Thần phong ấn, không có tài nguyên gì. Năm đó Ma Hồng chinh chiến là vì tranh một hơi, kết quả mấy lần tổn thất thảm trọng. Ta khuyên điện hạ đừng đi chinh chinh phục, mất nhiều hơn được.
Tiêu Lãng biết Ma Cốt điện hạ sẽ nghi ngờ, sớm nghĩ ra cách ưngs đối.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Ma Cốt điện hạ, hiện tại thực lực Hồng Cảnh yếu như vậy, muốn hồi phục cần vạn năm trở lên. Nếu muốn Hồng Cảnh lớn mạnh thì phải tóm lấy Thiên Châu, sinh sản càng nhiều con dân. Cho nên các ngươi không chỉ phải giúp ta mở đường hầm mà còn thề với Thiên Ma Thần bảo vệ Hồng Cảnh của ta trong ngàn năm không bị thống lĩnh khác công kích, nếu không thì... Ta sẽ hợp tác với thống lĩnh khác!
Tiêu Lãng thẳng thắn thành công xóa tan nghi ngờ của Ma Cốt điện hạ.
Ma Cốt điện hạ cười, gật đầu, nói:
- Được, Ma Lang điện hạ làm việc nhanh gọn, tính cách ngay thẳng, Ma Cốt muốn giao bằng hữu như ngươi. Trong vòng nửa tháng sẽ đem đến một ức nô lệ. Một tháng sau xin Ma Lang điện hạ dẫn dắt toàn bộ cường giả Hồng Cảnh đi Cuồng Thần bảo, trợ giúp phụ hoàng của ta lên ngôi. Chỉ cần phụ hoàng của ta lên ngôi thì không có thống lĩnh nào dám đụng vào ngươi.
Tiêu Lãng nhìn Ma Cốt điện hạ hóa thành sao băng bay đi, hắn lạnh lùng cười. Dù ở đâu, chủng tộc nào đều sẽ có đấu tranh. Bây giờ Ma Cốt điện hạ vì giúp phụ hoàng của gã lên ngôi, dù Tiêu Lãng nói đưa vợ gã đến ngủ một đêm thì gã sẽ dâng hai tay.
Tiêu Lãng mặc kệ Ma Cốt điện hạ, quay về thổ bảo chờ đợi thần thức của tàn hồn thần hồn cường giả trở về. Ai ngờ tàn hồn thần hồn cường giả luôn im lặng, không biết lũ thần thức kia đã trở về chưa. Tiêu Lãng chờ nửa tháng, phương bắc có vô số quái xà chín đầu liên tục đưa nô lệ Vực Ngoại Thiên Ma đến.
- Kệ nó, trước tiên tăng thực lực rồi tính!
Tiêu Lãng ra khỏi thổ bảo, khiến quái xà chín đầu mang bầy nô lệ vào một sơn cốc gần đó, một mình Thiên Ma Vương Ma Phong canh giữ.
Chờ các nô lệ đều ổn định chỗ ở, nửa đêm, Tiêu Lãng âm thầm lẻn vào sơn cốc. Trăm vạn thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra, thỏa thích cắn nuốt.
Trong Hồng Cảnh có vô số Vực Ngoại Thiên Ma, ít nhất khoảng vài ức dân chúng. Tiêu Lãng không dám rớ vào, nếu sơ sẩy một cái bị phát hiện thì khó giữ chức thống lĩnh Hồng Cảnh này.
Ma Cốt điện hạ đưa nô lệ đến có thể dễ dàng cắn nuốt rồi hủy diệt xương cốt, thần không biết quỷ không hay.
Tiêu Lãng ngồi trong lối vào sơn cốc, thảo đằng thần hồn màu lam từ xa truyền năng lượng đến. Tiêu Lãng vạn chuển chiến kỹ Thiên Ma dung hợp những năng lượng này khiến thân thể biến càng cường đại hơn.
Năm ngày năm đêm!
Một ức Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp bị nuốt sạch. Có Thiên Ma Vương Ma Phong ở gần đó canh giữ, không Vực Ngoại Thiên Ma nào đến gần được. Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng hủy thi diệt tích, phá hủy xương cốt.
Chờ tất cả bộ xương bị nghiền nát, Tiêu Lãng đứng lên, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, lắc người xuất hiện bên ngoài sơn cốc.
Trên tay Tiêu Lãng từ từ ngưng tụ năng lượng màu đen. Thiên Ma Vương Ma Phong đứng bên cạnh cảm giác người run run, chờ năng lượng trên tay Tiêu Lãng lớn cỡ đầu người thì hắn bỗng quăng hướng ngọn núi to trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngọn núi cao lớn vạn thước sụp đổ, vạn dặm xung quanh đất rung núi chuyển. Nguyên sơn cốc bị đất đá trong sơn mạch lấp đầy. Thiên Ma Vương Ma Phong bị khí lãng cường đại chấn văng ra ngoài.
Vù vù vù vù vù!
Phương xa, vô số Thiên Ma Vương bị kinh động bay hướng này, hú quái dị hỏi óc chuyện gì. Thiên Ma Vương Ma Phong nói là Tiêu Lãng đang luyện công, các Thiên Ma Vương nhìn ngọn núi bị san bằng trước mặt, ngơ ngác nhìn nhau. Thực lực của Tiêu Lãng đã ngang ngửa với Ma Hồng trong mắt đám Thiên Ma Vương.
Tiêu Lãng không nhìn Thiên Ma Vương sau lưng, mắt hổ nhìn chằm chằm vào bụi đất trước mặt chậm rãi lắng xuống.
Tiêu Lãng thì thầm thanh âm chỉ mình hắn nghe thấy:
- Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vân Tử Sam, Vọng Nguyệt các chủ, các ngươi hãy cầu nguyện cho ta đừng trở về, nếu không thì ta sẽ khiến các ngươi 'sung sướng muốn chết'.