Ngày tháng bình tĩnh trôi qua, Tiêu Lãng, Tiểu Đao điên cuồng tu luyện ngày đêm, chỉ cầu có thể đột phá thêm một bậc trước khi Thần Hồn tiết đến.
Ngày thứ mười sau khi trở về từ đại tái đi săn, Tiêu Lãng bất ngờ nhận được Tiêu Bất Tử cho gọi.
Tiêu Bất Tử và Tiêu Phù Đồ là hai người duy nhất trong Tiêu gia khiến Tiêu Lãng có hảo cảm, Tiêu Bất Tử kêu gọi tất nhiên hắn ngừng tu luyện. Tiêu Lãng không thay đồ, người ướt đẫm mồ hôi chạy hướng Thanh Đế các.
Tiêu Lãng vừa vào thư phòng lập tức hành lễ:
- Gia gia!
Tiêu Bất Tử nghiêm túc nói:
- Sau này thấy ta không cần hành lễ, hai chúng ta không cần khách sáo như vậy!
Tiêu Lãng cười cười không nói, chỉ nhìn Tiêu Bất Tử. Tiêu Lãng không biết Tiêu Bất Tử kêu hắn đến có chuyện gì.
Tiêu Bất Tử chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo Tiêu Lãng ngồi xuống.
Tiêu Bất Tử hiền từ nói:
- Nghe nói gần đây ngươi tu luyện không ngừng nghỉ? Thế nào? Có nắm chắc trước Thần Hồn tiết đạt đến trung giai Chiến Tướng cảnh không?
Tiêu Lãng thành thật nói:
- Chắc là được.
Tiêu Bất Tử vừa lòng:
- Lãng nhi!
Tiêu Bất Tử gật đầu, nói:
- Nghe nói ngươi và đệ tử trong gia tộc có quan hệ không được tốt? Ở trong gia tộc thì không bước ra khỏi Thanh Y các một bước? Như vậy không được, nói sao thì
Tiêu gia là nhà của ngươi, có mâu thuẫn, xung đột với một vài đệ tử trẻ tuổi thì được, nhưng ngươi cần dung nhập vào đại gia đình, được đa số người chấp nhận. Ta chuẩn bị lập ngươi thành thiếu tộc trưởng sau khi kết thúc Thần Hồn tiết, với điều kiện là ngươi phải thức tỉnh một thiên giai thần hồn. Cho nên ngươi cần biểu hiện nhiều, nếu không biết cách ứng xử thì hội trưởng lão sẽ có ý kiến. Dù sao thiếu tộc trưởng chính là dự tuyển tộc trưởng tương lai của gia tộc, cần phục chúng mới được!
- Thiếu tộc trưởng!?
Tiêu Lãng ngạc nhiên. Thân phận thiếu tộc trưởng khác với công tử, thiếu gia trong gia tộc, địa vị ngang hàng với trưởng lão, thậm chí cao hơn cả trưởng lão không nắm giữ quyền lực.
Tiêu Lãng sờ mũi, hơi khó chấp nhận được. Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, nhìn mắt Tiêu Bất Tử tràn ngập hy vọng theo dõi mình.
Cuối cùng Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Gia gia, ta sẽ chú ý.
Tiêu Bất Tử cười toe toét:
- Tốt!
Tiêu Bất Tử sợ nhất là Tiêu Lãng từ nhỏ lớn lên trong núi biển cô độc, không chịu trói buộc, vậy thì dù lão có lòng muốn đề bạt, che chở hắn cũng khó làm.
Tiêu Bất Tử căn dặn:
- Gần đây ngươi đừng luyện công trong Thanh Y các, đi Diễn Võ đường của gia tộc cùng mọi người tu luyện đi. Tiêu gia không tồn tại phe phái, có nhiều đệ tử không tệ, hãy giao lưu với bọn họ. Chắc ngươi hiểu ý của gia gia đúng không?
- Không tồn tại phe phái...
Tiêu Lãng thầm bĩu môi nhưng không nhẫn tâm làm trái lòng tốt của Tiêu Bất Tử.
Tiêu Lãng đành miễn cưỡng đáp:
- Được rồi gia gia, ngày mai ta đi Diễn Võ đường tu luyện.
Trong ánh mắt vừa lòng của Tiêu Bất Tử, Tiêu Lãng rời đi, trở về Thanh Y các, báo cáo chuyện này với Tiêu Thanh Y.
Tiêu Thanh Y gật đầu, nói:
- Gia gia của ngươi đã nhọc lòng, muốn bồi dưỡng ngươi kế thừa. Nhưng dù ngươi có lòng hay không vẫn nên cố gắng biểu hiện, để gia gia của ngươi vui vẻ. Gia gia của ngươi chịu khổ không thua gì chúng ta.
Tiêu Thanh Y rất hiểu tính cách của Tiêu Lãng, kêu hắn làm tộc trưởng của Tiêu gia là làm khó hắn. Con người như Tiêu Lãng là một con sói cô độc, kêu hắn Thống lĩnh mấy con sói anh dũng chiến đấu có lẽ không có việc gì, nhưng bảo hắn quản lý một đám sói thì còn khó hơn là giết hắn.
Tiêu Lãng lặng yên. Dù sao tu luyện ở đâu cũng như nhau, chắc đám công tử của Tiêu gia không ai dám trêu chọc vào hắn. Nếu Tiêu Lãng tùy tiện biểu hiện có thể làm gia gia và Cô Cô vui vẻ thì hắn không ngại thể hiện tốt hơn chút.
Ngày hôm sau Tiêu Lãng dậy thật sớm, tu luyện Huyền khí một canh giờ trong phòng, ăn bữa sáng xong một mình đi Diễn Võ đường. Tính tình Tiểu Đao trầm lặng, Tiêu Lãng để gã và đám Thiên Tầm cùng nhau luyện.
Diễn Võ đường ở bên cạnh rung ương quảng trường đại viện của Tiêu gia. Tiêu Lãng đến nơi đã thấy có mấy trăm đệ tử của Tiêu gia ngồi xếp bằng tu luyện Huyền khí.
- Chào Lãng thiếu gia!
- Lãng thiếu gia đến tu luyện sao?
Tiêu Lãng đột nhiên đến làm nhiều người sửng sốt, có vài người vui vẻ đứng dậy, chắp tay chào hỏi.
Tiêu Lãng mỉm cười, gật đầu, quét mắt Diễn Võ đường rộng rãi, thấy nhiều người quen. Ví dụ như Tiêu Cẩn gây sự với Tiêu Lãng ngay ngày đầu hắn vào gia tộc. Rồi còn Tiêu Dã, thiên tài tuyệt thế của Tiêu gia, mười sáu tuổi đã là Chiến Tướng cảnh trung giai. Lần trước trong đại tái đi săn tu luyện có thấy một vài đệ tử của Tiêu gia cũng có mặt tại đây. Tu luyện trong Diễn Võ đường đều là đệ tử tròn mười tám tuổi, có nam có nữ, còn có con nít khoảng mười tuổi.
Tiêu Lãng hành lễ với nam nhân vạm vỡ đứng ở mặt trên nhất, đó là trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ, một trong các con trai của Tiêu Bất Hoặc.
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ lạnh lùng gật đầu, nói:
- Ừm! Đi tìm chỗ ngồi xuống tu luyện đi.
Vẻ mặt của trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ không thân mật cũng không châm chích.
Trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ lạnh lùng liếc mọi người, lạnh lùng quát:
- Nhìn cái gì? Tu luyện tiếp đi!
Tiêu Lãng tùy tiện tìm khối đất trôngs khoanh chân ngồi xuống, tu luyện Huyền khí.
Nửa canh giờ sau, trưởng lão của Diễn Võ đường, Tiêu Thanh Hổ trầm giọng quát:
- Đã đến giờ, tiếp theo là rèn luyện thân thể, tất cả đi quảng trường!
Tiêu Lãng không thấy bất ngờ, trước mười tám tuổi thì võ giả cơ bản không tu luyện võ kỹ, chỉ tu luyện Huyền khí, rèn luyện thân thể, còn có thực chiến. Tiêu Lãng đi theo một người hướng tới quảng trường, trên đường chỉ có đệ tử chi thứ, họ cười nói chào hỏi với Tiêu Lãng, hắn cười tủm tỉm chào lại. Đám người Tiêu Cẩn, Tiêu Dã làm như không trông thấy Tiêu Lãng, thậm chí không liếc mắt một cái.
Trên quảng trường có vô số tạ sắt, nặng nhẹ khác nhau, mọi người tự chọn trọng lượng chịu được, vác lên vai chạy nhanh vòng quanh quảng trường.
- Quá nhẹ!
Tiêu Lãng cầm hai cây tạ nặng nhất nhưng phát hiện nó quá nhẹ, bất đắc dĩ vác lên chạy theo mọi người. Hành động của Tiêu Lãng khiến một vài công tử, tiểu thư thấy rất xấu hổ. Ba trăm công tử có mặt chỉ mình Tiêu Dã có thực lực mạnh nhất là vác tạ nặng nhất. Nhiều tiểu thư vác tạ nhẹ hơn Tiêu Lãng gấp đôi.
Tiêu Dã chạy nhanh ở phía xa mỉa mai cười thầm.
- Hừ! Giả bộ đi, chờ xem lát nữa ngươi có thể chạy mấy vòng?
Cảnh giới của Tiêu Dã cao hơn Tiêu Lãng, vốn trước kia gã toàn chọn tạ nhẹ hơn chút, lần này cố ý đè ép Tiêu Lãng nên chọn tạ nặng, nhưng không ngờ hắn làm giống như gã. Tiêu Dã còn tưởng Tiêu Lãng đang so kè với mình, đấu chí bị kích thích, gồng người chịu đựng.
Võ giả vận chuyển Huyền khí thì lực lượng phải lớn, người có cảnh giới cao, lực lượng và thân thể mạnh hơn một chút. Tiêu Dã tự nhận mình rất cố gắng tu luyện cộng với thể chất không tệ, là Chiến Tướng cảnh trung giai, nói sao cũng kéo dài hơn Tiêu Lãng một chút.
Ai biết chuyện xảy ra tiếp theo khiến Tiêu Dã tăng mạnh đấu chí.
Tiêu Lãng chạy nhanh như con trâu điên, một hơi đuổi kịp và vượt qua vô số người, đuổi theo Tiêu Dã.
- Liều!
Tiêu Dã nổi máu nóng, cắn răng tăng tốc độ, cũng chạy nhanh như Tiêu Lãng, vượt qua đệ tử chạy trước mặt.
Nếu đã bắt đầu thì chiến đấu tới cùng!
Bị Tiêu Lãng, Tiêu Dã xúc động, nhiều đệ tử của gia tộc tham gia. Quảng trường rất lớn, ba trăm người nối thành con rắn dài chạy nhanh quanh quảng trường từng vòng, đổ mồ hôi đầm đìa, khiêu chiến cực hạn thể xác, khiến thân thể không ngừng biến mạnh.
Ba vòng, mười vòng, ba mươi vòng.
Bắt đầu có đệ tử tuổi nhỏ, cảnh giới chịu không nổi, lui ra khỏi tu luyện ngồi nghỉ ở một bên, thở hổn hển.
Năm mươi vòng, trong sân chỉ có ba mươi người còn kiên trì.
Tám mươi vòng, toàn bộ đệ tử chịu không nổi, ngừng tu luyện, còn lại Tiêu Dã mặt xanh mét, Tiêu Lãng đổ mồ hôi như mưa là chạy nhanh.
Tiêu Dã cảm giác sắp đến cực hạn nhưng cắn răng cố chấp, oán hận nói với Tiêu Lãng chạy đằng trước.
- Ta không tin ngươi là Chiến Tướng cảnh sơ giai mà có thể thắng được ta! Kinh nghiệm thực chiến của ngươi mạnh nhưng không lẽ chạy bộ mà ngươi cũng thắng ta sao?