Yêu Giả Vi Vương

Chương 967: Hành trình mới

Đám người Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng, Nhàn Đế, Lăng Đế, Lãnh Đế quay về. Tiêu Lãng giữ Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ và người của mình lại. Tiêu Lãng lấy hai thanh thần binh khỏi không gian giới chỉ đưa cho Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ. Nếu Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ đã quyết định trông nhà giúp Tiêu Lãng thì tất nhiên phải cho thực lực của họ tăng mạnh chút.
Sát Đế vốn muốn đi nhưng Tiêu Lãng không yên tâm trong nhà, cho gã ở lại. Cộng với Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, tàn hồn của Tà Chủ ohối hợp năm tòa cung điện mang ra từ cấm địa cổ thần, dù là cường giả Bán Thần cảnh cũng đừng hòng tổn thương đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu.
- Cái này...
Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ con ngươi co rút, cảm nhận áp lực từ hai thanh binh khí, không dám nhận. Nếu như là Chí Tôn Thiên Đế hay thần binh Đại Đế thì Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ sẽ không nói gì. Nhưng thanh chiến đao này là thần binh Bán Thần cảnh, thiên đạo bên trong có đạo uy cường đại.
- Như thế nào? Không thích hợp?
Tiêu Lãng thấy Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ không nhận, nghĩ thiên đạo chi cảnh trong thần binh Bán Thần cảnh này không hợp với hai người. Tiêu Lãng lấy ra hơn mười thanh thần binh khỏi không gian giới chỉ vứt trên mặt đất.
Tiêu Lãng nói với Tiêu Ma Thần, Sát Đế:
- Các ngươi cũng chọn một cái đi, xem thứ nào hợp với mình.
Mọi người trong cung điện hút ngụm khí lạnh.
- Ui ui!
Đám người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế mắt sáng rỡ. Mười Thiên Đế tây bộ đều được Tiêu Lãng ban cho thần binh Chí Tôn, thực lực miễn cưỡng sánh bằng Chí Tôn Thiên Đế nên lần này có tư cách đi vào. Tiêu Lãng liếc bọn họ, lấy một đống thần binh Đại Đế ra khỏi không gian giới chỉ.
Tiêu Lãng chỉ vào mười người, nói:
- Các ngươi cũng chọn một thanh thần binh Đại Đế đi, hãy trông nhà giúp ta, có chuyện gì không hay thì khi trở về ta sẽ lấy đầu các ngươi!
- Ha ha ha ha ha ha! Đa tạ Đại Đế. Trừ phi chúng ta chết, nếu không thì không ai làm bậy ở Thiên Châu được!
Đám người Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế mừng như điên, dựa theo thiên đạo mình cảm ngộ lựa chọn thần binh Đại Đế. Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ không khách sáo. Tiểu tử Tiêu Lãng giàu như vậy, không lấy thì uổng. Rất nhanh, mọi người chọn xong vũ khí của mình, đều là thiên đạo thích hợp chính mình, có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
- Xèo xèo!
Tiểu Bạch bỗng kêu lên, mắt nhìn chằm chằm vào một hạt châu. Tiêu Lãng không biết hạt châu này là cái gì, thấy Tiểu Bạch thích thì tùy tay ném cho nó. Tiểu Bạch nuốt ngay, mắt nhỏ đầy vui sướng.
Chia đồ xong Tiêu Lãng dẫn mọi người đi hậu điện, kêu đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu tới. Tiêu Lãng lấy ra ngọc phù tàn hồn Thiên Ma Đại Đế đưa, một luồng sáng bao phủ mọi người người. Tiêu Lãng dùng cấm chế không gian Thiên Ma đưa mọi người vào trong không gian hư vô.
Vù vù vù vù vù!
Chờ khi mọi người tiến vào không gian hư vô, Tiêu Lãng khống chế cấm chế khiến trong không gian hồi phục nguyên dạng. Mọi người nhìn sơ, rất là kinh ngạc. Bởi vì không gian hư vô này cực kỳ lớn, linh khí tràn đầy.
Vù vù vù vù vù!
Khi cả đám kinh ngạc thì không gian dao động, năm năm tòa cung điện xuất hiện. Năm tòa cung điện này chính là năm tòa cung điện trong cấm địa cổ thần.
Tiêu Lãng chỉ vào năm tòa cung điện, nói với Đông Phương Hồng Đậu:
- Ta truyền cách khống chế cấm chế cung điện cho nàng, nàng hãy luyện hóa năm tòa cung điện và ngọc phú này. Chỉ cần có gì không ổn liền mang mọi người vào đây. Cấm chế bên ngoài không gian Thiên Ma rất cường đại, Bán Thần cảnh bình thường không thể dò xét ra, cộng với cấm chế trong cung điện này, có thể bảo vệ các ngươi.
Mắt đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu đỏ hồng, bắt lấy tay Tiêu Lãng, mím môi, mắt đầy lạc lõng. Đoạn thời gian trước Tiêu Lãng đã nói quyết định của mình cho đám người Đông Phương Hồng Đậu biết. Đám người Đông Phương Hồng Đậu không nói gì thêm, nam nhân luôn có chuyện phải làm. Tuy trong lòng đám người Đông Phương Hồng Đậu, cực kỳ không muốn nhưng Tiêu Lãng đã quyết định vụ việc, không ai dám khuyên bảo. Thực lực của đám người Đông Phương Hồng Đậu, quá thấp đi theo chỉ vướng víu.
Tiêu Lãng vỗ vai Đông Phương Hồng Đậu:
- Tốt rồi, đừng như vậy! Ta hứa với các nàng đi một vòng rồi về ngay. Các nàng cũng biết ta không có hứng thú với Thần Vực, dựa vào thực lực của ta muốn tự bảo vệ mình là không thành vấn đề.
Đông Phương Hồng Đậu gật đầu, cầm ngọc phù của Tiêu Lãng đi vào cung điện, bắt đầu luyện hóa cấm chế. Mất một canh giờ Đông Phương Hồng Đậu mới luyện hóa xong, đưa mọi người quay về Tiêu Đế thành.
Mười ngày sau Tiêu Lãng sẽ đi nên đám người biết điều đi về, chừaa không gian cho hắn và thê tử.
Tiêu Lãng không quan tâm gì khác, không nghĩ gì, thậm chí lúc này có linh khí hỗn độn rồi mà hắn không ngưng tụ thần thể. Tiêu Lãng một lòng cùng đám người Đông Phương Hồng Đậu đêm đêm hành lạc, muốn cho Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi có một đứa con.
Một đêm trước ngày xuất phát, Trà Mộc sai người bày một bữa tiệc lớn, gần như tất cả Thiên Đế đều đến tiễn đưa đám người Tiêu Lãng. Đêm nay mọi người uống say mèm, Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành, cảm kích, vô số ánh mắt chúc phúc của mọi người, càng say hơn.
Cá nhân Tiêu Lãng không cảm thấy hắn đã làm cái gì, chỉ muốn sống tốt, phấn đấu vì tộc nhân, thân nhân của mình. Các cường giả Thiên Châu thì không nghĩ như vậy. Mặc kệ đám người Vân Tử Sam, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ có bôi đen Tiêu Lãng cỡ nào, sách sử sửa ra sao thì công tích cứu Thiên Châu, có ơn với ức vạn dân chúng Thiên Châu là không thể xóa nhòa. Hơn nữa Tiêu Lãng không có lòng ham quyền thế, đối xử rất tốt với thuộc hạ, mọi người thật lòng ủng hộ Đại Đế này.
Cảm nhận ánh mắt của mọi người, Tiêu Lãng thở dài mỉm cười nói:
- Hoàng đồ bá nghiệp trong lúc nói cười, không bằng cuộc say trong nhân gian.
Làm Đại Đế thật tình không phải chuyện tốt, ít nhất như huynh đệ phá Hài giờ có ngăn cách với Tiêu Lãng, ánh mắt nhìn hắn mang theo cung kính, ngưỡng mộ và khoảng cách.
Tiêu Lãng luôn cho rằng sống trên đời tranh giành không có ý nghĩa, sống vui vẻ là được rồi. Nhưng có nhiều lúc ngươi không tranh, không đấu thì người khác sẽ đến tìm ngươi khiêu chiến. Cho nên muốn sống tốt, tiêu dao thì phải đứng trên mọi người.
Say rượu một đêm, Tiêu Lãng ôm mấy thê tử triền miên như uyên với ương. Đêm nay các thê tử rất điên cuồng, liều mạng đòi hỏi, sợ lần này Tiêu Lãng đi vĩnh viễn không trở về.
Ngày thứ hai.
Trời còn chưa sáng trên quảng trường Tiêu Đế thành đã đứng đầy người, ít nhất cỡ mấy ngàn vạn. Bọn họ sớm nhận được tin Đại Đế của họ sẽ đi một nơi rất xa xôi, phấn đấu vì Thiên Châu phồn vinh lớn mạnh.
Tiêu Ma Thần hôn Tô Triết, ôm Tiêu Bình, lạnh lùng đi đến chính giữa quảng trường. Mộc Tiểu Đao quỳ dập đầu mấy cái cho Mộc Sơn Quỷ, Mộc Ngân Hà, im lặng đến giữa quảng trường.
Vô Ngân Thiên Đế từ biệt tộc nhân. Nhàn Đế răn dạy điệt tử duy nhất của mình. Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng đẩy ra Lạc Diệp Tiểu Vũ khóc như mưa. Loan Nguyệt Thiên Đế và Dật Hiên dặn dò một phen, mọi người đi đến giữa quảng trường, ánh mắt bình tĩnh nhìn cửa cung điện, chờ đợi Tiêu Lãng bước ra.
Két két két két két!
Cửa đại điện mở, Tiêu Lãng dẫn một đám người đi ra. Mọi người thấy nụ cười trên môi họ, không ai lộ ra lưu luyến. Mộc Tiểu Yêu ôm Tiêu An, cười tủm tỉm, dường như không phải Tiêu Lãng đi Thần Vực xa xôi mà chỉ đi một vòng đông vực.
Mặt Tiêu Lãng không biểu tình nhìn mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, không gian giới chỉ trên tay lóe lên, một Phi Vân bàn to lớn xuất hiện trên quảng trường. Tiêu Lãng mở vòng bảo hộ, liếc mọi người, tất cả nhảy vào.
Tiêu Lãng quay đầu nhìn chằm chằm mọi người, phất tay, lạnh nhạt nói:
- Ta đi rồi, chờ ta trở lại!
- Xèo xèo!
Tiểu Bạch hóa thành luồng sáng đen bay vào, bám trên vai Tiêu Lãng, rõ là nó muốn đi chung. Tiêu Lãng mỉm cười, mặc kệ Tiểu Bạch.
Phi Vân bàn tỏa ánh sáng trắng to lớn, chậm rãi xoay tròn bay lên. Mấy ngàn vạn người trên quảng trường cùng quỳ xuống, tay che ngực.
Mọi người hét to:
- Cung tiễn Đại Đế! Đại Đế sớm ngày trở về!
Thanh âm phá tan tầng mây, Phi Vân bàn tăng tốc bay lên trời, nhanh chóng biến thành điểm đen cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu cùng xoay người, Trà Mộc, Tiêu Thanh Y cũng quay đi, vì bọn họ không muốn người ngoài thấy khuôn mặt đẫm nước mắt.
Lịch Thiên Châu ba vạn sáu ngàn ba trăm năm, tân Đại Đế của Thiên Châu, Tiêu Lãng mang theo mười chiến tướng thuộc hạ và công chúa của tộc Thiên Ma Ma Thanh Thanh mở ra hành trình chinh chiến Thần Vực.

back top