Tuy rằng đã sớm dự đoán, đám người Tiêu Lãng vẫn bị doạ. Chỉ có điều Tiêu Lãng và Tiêu Ma Thần nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười. Lúc trước thời điểm hai người đi tới Thiên Châu, không phải làm trông cửa cho người ta, người ta cũng không muốn sao?
Giờ phút này hai người gần như đứng ở trên đỉnh cao của Thiên Châu. Tiêu Lãng còn trốn ra được từ đại lục Thần Hồn, cuối cùng trở thành Đại Đế Thiên Châu.
Trong lòng Tiêu Lãng rất bình tĩnh, bởi vì hắn căn bản cũng không dự định phát triển ở Thần Vực.
Sau khi mọi người đến Thần Vực, Tiêu Lãng sẽ đi tới núi Hiên Viên. Chỉ cần sau khi đưa tàn hồn và di thể của đám người Đại thần Thiên Vũ tới đó, hắn sẽ lập tức dẹp đường về phủ, mặc cho Thần Vực gió nổi mây phun. Hắn chỉ muốn trở lại Thiên Châu sống cuộc sống gia đình bình yên.
Đương nhiên nếu như có hi vọng trở thành thần chí cao, Tiêu Lãng nhất định sẽ phấn đấu vì Âu Dương Lãnh Yên. Nếu như không có hi vọng hắn chỉ có thể tiếc nuối cả đời.
Ma Thanh Thanh trầm mặc một hồi, sau đó giải thích cho mọi người:
- Thần Vực chia làm bảy vực, bá chủ đều là thần chí cao. Bây giờ chúng ta muốn đi tới nơi gọi là Hủy Diệt Chi Địa. Hủy Diệt Chi Địa có một ngàn ngọn núi. Bá chủ mỗi ngọn núi đều là Thiên Tôn. Dưới Thiên Tôn là Thần Tổ. Trong Thần Vực không có thành trì nhỏ, chỉ có thành trì lớn. Thành chủ của mỗi thành trì cơ bản đều là cấp bậc Thần Tổ. Hơn nữa giống như người còn không có tư cách tiến vào, ví dụ như các ngươi. Đương nhiên... nếu như Tiêu Lãng có thể ngưng tụ ra thần thể thì có thể đi vào!
Tiêu Ma Thần có chút không phục nói:
- Chúng ta không thể vào thành, ngươi có thể đi sao?
Ma Thanh Thanh không phản đối nói:
- Ta tất nhiên có thể đi vào. Bởi vì nếu muốn vào thành phải là Thần Thể. Bản thân ta đã là thần thể tiên thiên. Tại Thần Vực, Tiên Thiên Thần Thể đều có đặc quyền. Hậu hiên Thần Thể địa vị rất thấp. Mà ngoài thành hoang thú rất nhiều. Thực lực của chúng có thể tương đương với Đại Thần, Thần Quân, Thần Tổ. Thậm chí... có thể tương đương với Thiên Tôn. Đương nhiên ngoài thành nguy hiểm nhất không phải là hoang thú mà là võ giả. Thần Vực không cấm giết chóc. Chỉ cần không động thủ ở trong thành trì là được. Đương nhiên ở trong thành trì đắc tội với nhân vật lớn, chết cũng chết vô ích. Trong mỗi sơn lĩnh, thành trì vẫn thường xuyên phát sinh chiến tranh. Cho nên chết ở trong Thần Vực là chuyện rất bình thường. Ba vị bao gồm ta, cũng phải hiểu mình có thể chết bất kỳ lúc nào!
- Đại Thần, Thần Quân, Thần Tổ, Thiên Tôn, Thần Chí Cao?
Tiêu Lãng thì thào, sắc mặt có chút ảm đạm. Trong Thần Vực chia làm bảy vực? Điều này nói rõ Thần Vực lớn như vậy chỉ có bảy vị Thần Chí Cao? Xem ra không có hy vọng phục sinh Âu Dương Lãnh Yên. Trong lòng hắn càng thêm kiên định, phải lập tức đi một chuyến tới núi Hiên Viên.
Nhưng ánh mắt Tiêu Ma Thần lại trở nên nóng bỏng, hưng phấn hỏi:
- Không cấm giết chóc? Không tồi, không tồi!
Vô Ngân lo lắng than thở:
- Điện hạ, Thiên Tôn, Thần Chí Cao bọn họ cũng không quản sao? Hỗn loạn như vậy, tùy ý giết chóc cũng không tiện quản lý!
- Vì sao phải quản lý?
Ma Thanh Thanh cười lạnh lên:
- Mỗi Thần Quân cũng có không ít thủ hạ là Đại Thần. Thần Tổ có thành trì, còn nắm trong tay sống chết của cường giả toàn thành. Còn Thiên Tôn cao cao tại thượng. Cho dù bảo một Thần Tổ tự sát, hắn cũng không dám chống đối. Vì sao không cấm giết chóc? Vậy thì càng dễ lý giải. Bất kỳ lúc nào, các tinh vực và vực diện đều có cường giả tràn vào ba đại vực diện chung cực. Nhân khẩu Thần Vực quá nhiều. Nếu như không phải không ngừng giết chóc, giờ phút này Thần Vực sợ là đầy người...
Tiêu Lãng không quan tâm đối với những điều này. Hắn hỏi một vấn đề rất thực tế:
- Điện hạ, ngươi có biết, tu luyện thế nào mới có thể đạt tới Thần Quân, Thần Tổ, Thiên Tôn, Thần Chí Cao?
Ma Thanh Thanh liếc mắt nói:
- Tiêu Lãng, bây giờ ta mới là thực lực Bán Thần. Tuy rằng phụ hoàng ta là con cháu đích tôn của Thiên Ma Lĩnh, nhưng phụ hoàng và tộc nhân chỉ để ta tu luyện tới Đại Thần cảnh trước. Còn cảnh giới sau đó tu luyện thế nào, ta cũng không rõ lắm. Chỉ có điều lấy thiên tư của Tiêu Lãng ngươi, đời này nếu như có vận khí tốt không chết, chắc hẳn sau hai trăm năm nữa có thể trở thành một Thần Quân!
- Hai trăm năm...
Tiêu Lãng thở dài, hai trăm năm mới tu luyện đến Thần Quân sao? Sợ là hai trăm năm trôi qua, chờ tới khi hắn về đến Thiên Châu, Hồng Đậu các nàng đều hóa thành tro bụi?
- Được rồi. Bây giờ nói cái này có hơi sớm.
Ma Thanh Thanh thấy Tiêu Lãng có chút ủ rũ, trấn an nói:
- Các ngươi chỉ cần đưa ta đến Hắc Sơn Lĩnh an toàn. Ông ngoại ta là một tộc trưởng gia tộc trung đẳng ở Hắc Xà Thành trong Hắc Sơn Lĩnh. Đến nơi đó, ta tất nhiên sẽ bảo ông ngoại ta chiếu cố các ngươi, chí ít sẽ không bị giết chết ở nơi hoang dã.
Tiêu Lãng giao quyền khống chế cấm chết phi vân bàn cho Ma Thanh Thanh. Tiêu Ma Thần cũng đến trong một gian phòng khác để tu luyện. Ma Thanh Thanh dẫn theo Vô Ngân đi vào phòng khách khống chế phi vân bàn. Mọi người ở bên ngoài vẫn đang hứng thú bừng bừng quan sát cảnh sắc xung quanh, vẻ mặt đầy hưng phấn, thoả thuê mãn nguyện hoàn toàn không quan tâm tới những nguy hiểm trong thế giới rộng lớn này.
Tiêu Lãng cũng không có tâm trạng để xem tư liệu về Thần Vực. Thật ra còn có thời gian dài như vậy hắn cũng không cần nóng vội. Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định trước tiên dẫn linh khí hỗn độn nhập thể, ngưng tụ thần thể rồi nói sau.
Chỉ cần có thần thể, thực lực của hắn tự nhiên sẽ được tăng cường lên rất nhiều, cũng có tư cách vào thành. Không gian hỗn độn mênh mông, Thần Vực bao la, không có thực lực cường đại, nửa bước khó đi.
Đóng cửa gian phòng lại, Tiêu Lãng thật ra không mở cấm chế. Dù sao không có chuyện gì lớn bọn họ cũng sẽ không dám đến quấy rầy hắn. Hắn dựa theo công pháp do Ma Thanh Thanh đưa cho, bắt đầu điều động năng lượng bên trong thân thể, dựa theo một lộ trình kỳ quái nhanh chóng vận chuyển.
Loại công pháp này rất phổ biến ở Thần Vực. Đây là công pháp dẫn linh khí hỗn độn nhập thể. Thực lực Ma Thanh Thanh quá thấp, Ma Cuồng cho dù có công pháp tốt cũng sẽ không tặng cho nàng. Đây không phải là Ma Cuồng ích kỷ, mà là quy củ của Thiên Ma tộc. Công pháp phải bình đẳng. Thực lực tu luyện nhanh thiên tư dĩ nhiên cao, cũng sẽ bị Thiên Ma tộc coi trọng, ban tặng công pháp cao cấp.
Sau khi năng lượng bên trong thân thể Tiêu Lãng chuyển vận hết một vòng, xung quanh linh khí hỗn độn quả nhiên bắt đầu dâng trào vào bên trong thân thể của hắn. Thân thể Tiêu Lãng nhất thời cảm giác sảng khoái từ đầu tới chân. Linh khí hỗn độn này cho người ta cảm giác quá tốt, thoải mái giống như đêm đông lạnh lẽo ngâm mình trong suối nước nóng.
- Tốt!
Tiêu Lãng tiếp tục vận chuyển công pháp, để những linh khí hỗn độn này nhập thể, bắt đầu chậm rãi cải tạo máu thịt, xương cốt, da thịt, thậm chí là lông của hắn. Bất luận võ giả nào thân thể và thiên đạo đạt được Bán Thần đỉnh phong, linh khí hỗn độn đều sẽ tự chủ giúp hắn cải tạo thân thể, tẩy tủy dịch kinh, ngưng tụ thần thể.
Đó là một quá trình biến đổi về lượng dẫn tới biến đổi về chất. Còn vì sao phải cảm ngộ thiên đạo đến mức độ nhất định, đó là vấn đề thiên địa có tán thành ngươi hay không, có cảm giác thân thiết hay không. Ngươi hiểu thiên địa đủ sâu, thiên địa tự nhiên sẽ tiếp nhận ngươi, nảy sinh cảm giác thân thiết đối với ngươi.
Nhưng chuyện khiến Tiêu Lãng khiếp sợ không gì sánh nổi đã xảy ra. Linh khí hỗn độn được hắn hấp thu đi vào lại không dừng lại ở bên trong thân thể, tự chủ phóng tới một ngàn lẻ tám huyệt đạo, hoàn toàn không dừng lại ở bên trong thân thể.
Hắn lập tức khống chế vòng xoáy năng lượng trong huyệt đạo ngừng chuyển động. Nhưng điều vô cùng quỷ dị chính là... những vòng xoáy năng lượng kia lại không nghe theo sự điều khiển của hắn nhanh chóng chuyển động. Rất nhanh linh khí hỗn độn đượt Tiêu Lãng dẫn vào bên trong thân thể đã phân chia hết!
Mà chờ sau khi trong thân thể Tiêu Lãng không còn linh khí hỗn độn nữa, những vòng xoáy kia mới có thể khống chế ngừng lại!
- Mẹ ơi! Đây là tình huống gì vậy?
Tiêu Lãng cảm thấy mơ hồ. Hắn sửng sốt một lát, sau đó lại bắt đầu vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí hỗn độn. Kết quả những vòng xoáy trong huyệt đạo này lại tự động xoay tròn, phân chia sạch tất cả linh khí hỗn độn nhập thể mới hấp thu được, một chút cũng không lưu lại cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trợn tròn mắt.
Nếu như mỗi lần hắn hấp thu linh khí hỗn độn đều bị phân chia tới các huyệt đạo, thân thể của hắn không thể cải tạo được. Nói cách khác, cả đời hắn cũng không thể ngưng tụ ra thần thể!
Trong Thần Vực cường giả nhiều như mây. Nếu không phải là thần thể sẽ không được vào thành. Hắn chỉ là một bán thần thể, gần như tương đương với phế thể có thể còn sống đi tới núi Hiên Viên sao?
Giờ phút này hai người gần như đứng ở trên đỉnh cao của Thiên Châu. Tiêu Lãng còn trốn ra được từ đại lục Thần Hồn, cuối cùng trở thành Đại Đế Thiên Châu.
Trong lòng Tiêu Lãng rất bình tĩnh, bởi vì hắn căn bản cũng không dự định phát triển ở Thần Vực.
Sau khi mọi người đến Thần Vực, Tiêu Lãng sẽ đi tới núi Hiên Viên. Chỉ cần sau khi đưa tàn hồn và di thể của đám người Đại thần Thiên Vũ tới đó, hắn sẽ lập tức dẹp đường về phủ, mặc cho Thần Vực gió nổi mây phun. Hắn chỉ muốn trở lại Thiên Châu sống cuộc sống gia đình bình yên.
Đương nhiên nếu như có hi vọng trở thành thần chí cao, Tiêu Lãng nhất định sẽ phấn đấu vì Âu Dương Lãnh Yên. Nếu như không có hi vọng hắn chỉ có thể tiếc nuối cả đời.
Ma Thanh Thanh trầm mặc một hồi, sau đó giải thích cho mọi người:
- Thần Vực chia làm bảy vực, bá chủ đều là thần chí cao. Bây giờ chúng ta muốn đi tới nơi gọi là Hủy Diệt Chi Địa. Hủy Diệt Chi Địa có một ngàn ngọn núi. Bá chủ mỗi ngọn núi đều là Thiên Tôn. Dưới Thiên Tôn là Thần Tổ. Trong Thần Vực không có thành trì nhỏ, chỉ có thành trì lớn. Thành chủ của mỗi thành trì cơ bản đều là cấp bậc Thần Tổ. Hơn nữa giống như người còn không có tư cách tiến vào, ví dụ như các ngươi. Đương nhiên... nếu như Tiêu Lãng có thể ngưng tụ ra thần thể thì có thể đi vào!
Tiêu Ma Thần có chút không phục nói:
- Chúng ta không thể vào thành, ngươi có thể đi sao?
Ma Thanh Thanh không phản đối nói:
- Ta tất nhiên có thể đi vào. Bởi vì nếu muốn vào thành phải là Thần Thể. Bản thân ta đã là thần thể tiên thiên. Tại Thần Vực, Tiên Thiên Thần Thể đều có đặc quyền. Hậu hiên Thần Thể địa vị rất thấp. Mà ngoài thành hoang thú rất nhiều. Thực lực của chúng có thể tương đương với Đại Thần, Thần Quân, Thần Tổ. Thậm chí... có thể tương đương với Thiên Tôn. Đương nhiên ngoài thành nguy hiểm nhất không phải là hoang thú mà là võ giả. Thần Vực không cấm giết chóc. Chỉ cần không động thủ ở trong thành trì là được. Đương nhiên ở trong thành trì đắc tội với nhân vật lớn, chết cũng chết vô ích. Trong mỗi sơn lĩnh, thành trì vẫn thường xuyên phát sinh chiến tranh. Cho nên chết ở trong Thần Vực là chuyện rất bình thường. Ba vị bao gồm ta, cũng phải hiểu mình có thể chết bất kỳ lúc nào!
- Đại Thần, Thần Quân, Thần Tổ, Thiên Tôn, Thần Chí Cao?
Tiêu Lãng thì thào, sắc mặt có chút ảm đạm. Trong Thần Vực chia làm bảy vực? Điều này nói rõ Thần Vực lớn như vậy chỉ có bảy vị Thần Chí Cao? Xem ra không có hy vọng phục sinh Âu Dương Lãnh Yên. Trong lòng hắn càng thêm kiên định, phải lập tức đi một chuyến tới núi Hiên Viên.
Nhưng ánh mắt Tiêu Ma Thần lại trở nên nóng bỏng, hưng phấn hỏi:
- Không cấm giết chóc? Không tồi, không tồi!
Vô Ngân lo lắng than thở:
- Điện hạ, Thiên Tôn, Thần Chí Cao bọn họ cũng không quản sao? Hỗn loạn như vậy, tùy ý giết chóc cũng không tiện quản lý!
- Vì sao phải quản lý?
Ma Thanh Thanh cười lạnh lên:
- Mỗi Thần Quân cũng có không ít thủ hạ là Đại Thần. Thần Tổ có thành trì, còn nắm trong tay sống chết của cường giả toàn thành. Còn Thiên Tôn cao cao tại thượng. Cho dù bảo một Thần Tổ tự sát, hắn cũng không dám chống đối. Vì sao không cấm giết chóc? Vậy thì càng dễ lý giải. Bất kỳ lúc nào, các tinh vực và vực diện đều có cường giả tràn vào ba đại vực diện chung cực. Nhân khẩu Thần Vực quá nhiều. Nếu như không phải không ngừng giết chóc, giờ phút này Thần Vực sợ là đầy người...
Tiêu Lãng không quan tâm đối với những điều này. Hắn hỏi một vấn đề rất thực tế:
- Điện hạ, ngươi có biết, tu luyện thế nào mới có thể đạt tới Thần Quân, Thần Tổ, Thiên Tôn, Thần Chí Cao?
Ma Thanh Thanh liếc mắt nói:
- Tiêu Lãng, bây giờ ta mới là thực lực Bán Thần. Tuy rằng phụ hoàng ta là con cháu đích tôn của Thiên Ma Lĩnh, nhưng phụ hoàng và tộc nhân chỉ để ta tu luyện tới Đại Thần cảnh trước. Còn cảnh giới sau đó tu luyện thế nào, ta cũng không rõ lắm. Chỉ có điều lấy thiên tư của Tiêu Lãng ngươi, đời này nếu như có vận khí tốt không chết, chắc hẳn sau hai trăm năm nữa có thể trở thành một Thần Quân!
- Hai trăm năm...
Tiêu Lãng thở dài, hai trăm năm mới tu luyện đến Thần Quân sao? Sợ là hai trăm năm trôi qua, chờ tới khi hắn về đến Thiên Châu, Hồng Đậu các nàng đều hóa thành tro bụi?
- Được rồi. Bây giờ nói cái này có hơi sớm.
Ma Thanh Thanh thấy Tiêu Lãng có chút ủ rũ, trấn an nói:
- Các ngươi chỉ cần đưa ta đến Hắc Sơn Lĩnh an toàn. Ông ngoại ta là một tộc trưởng gia tộc trung đẳng ở Hắc Xà Thành trong Hắc Sơn Lĩnh. Đến nơi đó, ta tất nhiên sẽ bảo ông ngoại ta chiếu cố các ngươi, chí ít sẽ không bị giết chết ở nơi hoang dã.
Tiêu Lãng giao quyền khống chế cấm chết phi vân bàn cho Ma Thanh Thanh. Tiêu Ma Thần cũng đến trong một gian phòng khác để tu luyện. Ma Thanh Thanh dẫn theo Vô Ngân đi vào phòng khách khống chế phi vân bàn. Mọi người ở bên ngoài vẫn đang hứng thú bừng bừng quan sát cảnh sắc xung quanh, vẻ mặt đầy hưng phấn, thoả thuê mãn nguyện hoàn toàn không quan tâm tới những nguy hiểm trong thế giới rộng lớn này.
Tiêu Lãng cũng không có tâm trạng để xem tư liệu về Thần Vực. Thật ra còn có thời gian dài như vậy hắn cũng không cần nóng vội. Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định trước tiên dẫn linh khí hỗn độn nhập thể, ngưng tụ thần thể rồi nói sau.
Chỉ cần có thần thể, thực lực của hắn tự nhiên sẽ được tăng cường lên rất nhiều, cũng có tư cách vào thành. Không gian hỗn độn mênh mông, Thần Vực bao la, không có thực lực cường đại, nửa bước khó đi.
Đóng cửa gian phòng lại, Tiêu Lãng thật ra không mở cấm chế. Dù sao không có chuyện gì lớn bọn họ cũng sẽ không dám đến quấy rầy hắn. Hắn dựa theo công pháp do Ma Thanh Thanh đưa cho, bắt đầu điều động năng lượng bên trong thân thể, dựa theo một lộ trình kỳ quái nhanh chóng vận chuyển.
Loại công pháp này rất phổ biến ở Thần Vực. Đây là công pháp dẫn linh khí hỗn độn nhập thể. Thực lực Ma Thanh Thanh quá thấp, Ma Cuồng cho dù có công pháp tốt cũng sẽ không tặng cho nàng. Đây không phải là Ma Cuồng ích kỷ, mà là quy củ của Thiên Ma tộc. Công pháp phải bình đẳng. Thực lực tu luyện nhanh thiên tư dĩ nhiên cao, cũng sẽ bị Thiên Ma tộc coi trọng, ban tặng công pháp cao cấp.
Sau khi năng lượng bên trong thân thể Tiêu Lãng chuyển vận hết một vòng, xung quanh linh khí hỗn độn quả nhiên bắt đầu dâng trào vào bên trong thân thể của hắn. Thân thể Tiêu Lãng nhất thời cảm giác sảng khoái từ đầu tới chân. Linh khí hỗn độn này cho người ta cảm giác quá tốt, thoải mái giống như đêm đông lạnh lẽo ngâm mình trong suối nước nóng.
- Tốt!
Tiêu Lãng tiếp tục vận chuyển công pháp, để những linh khí hỗn độn này nhập thể, bắt đầu chậm rãi cải tạo máu thịt, xương cốt, da thịt, thậm chí là lông của hắn. Bất luận võ giả nào thân thể và thiên đạo đạt được Bán Thần đỉnh phong, linh khí hỗn độn đều sẽ tự chủ giúp hắn cải tạo thân thể, tẩy tủy dịch kinh, ngưng tụ thần thể.
Đó là một quá trình biến đổi về lượng dẫn tới biến đổi về chất. Còn vì sao phải cảm ngộ thiên đạo đến mức độ nhất định, đó là vấn đề thiên địa có tán thành ngươi hay không, có cảm giác thân thiết hay không. Ngươi hiểu thiên địa đủ sâu, thiên địa tự nhiên sẽ tiếp nhận ngươi, nảy sinh cảm giác thân thiết đối với ngươi.
Nhưng chuyện khiến Tiêu Lãng khiếp sợ không gì sánh nổi đã xảy ra. Linh khí hỗn độn được hắn hấp thu đi vào lại không dừng lại ở bên trong thân thể, tự chủ phóng tới một ngàn lẻ tám huyệt đạo, hoàn toàn không dừng lại ở bên trong thân thể.
Hắn lập tức khống chế vòng xoáy năng lượng trong huyệt đạo ngừng chuyển động. Nhưng điều vô cùng quỷ dị chính là... những vòng xoáy năng lượng kia lại không nghe theo sự điều khiển của hắn nhanh chóng chuyển động. Rất nhanh linh khí hỗn độn đượt Tiêu Lãng dẫn vào bên trong thân thể đã phân chia hết!
Mà chờ sau khi trong thân thể Tiêu Lãng không còn linh khí hỗn độn nữa, những vòng xoáy kia mới có thể khống chế ngừng lại!
- Mẹ ơi! Đây là tình huống gì vậy?
Tiêu Lãng cảm thấy mơ hồ. Hắn sửng sốt một lát, sau đó lại bắt đầu vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí hỗn độn. Kết quả những vòng xoáy trong huyệt đạo này lại tự động xoay tròn, phân chia sạch tất cả linh khí hỗn độn nhập thể mới hấp thu được, một chút cũng không lưu lại cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trợn tròn mắt.
Nếu như mỗi lần hắn hấp thu linh khí hỗn độn đều bị phân chia tới các huyệt đạo, thân thể của hắn không thể cải tạo được. Nói cách khác, cả đời hắn cũng không thể ngưng tụ ra thần thể!
Trong Thần Vực cường giả nhiều như mây. Nếu không phải là thần thể sẽ không được vào thành. Hắn chỉ là một bán thần thể, gần như tương đương với phế thể có thể còn sống đi tới núi Hiên Viên sao?